Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 50

Biên Vũ chọn nhà hàng trong công viên, có ghế ngoài trời. Ghế nhìn ra mặt hồ, vài con cò trắng từ biển bay đến, mổ cá biển trôi vào hồ.

 

Công viên gần nhà khách hàng không Lư Đảo, Việt Văn Chu đến sớm, ngồi ở bàn ngắm cò đùa nước bắt cá.

 

Biên Vũ đến trước bàn, chào Việt Văn Chu, nhìn đồng hồ, sớm hơn giờ hẹn năm phút: “Cậu đến sớm thế?”

 

Việt Văn Chu nói: “Gần chỗ tớ ở, đi bộ năm phút. Muốn không sớm cũng phải sớm.”

 

Biên Vũ ngồi ghế đối diện, sau lưng là cây anh đào Nhật nở rộ, bóng hồng nhạt phủ lên mặt y.

 

Việt Văn Chu quét mã QR trên bàn: “Ăn gì?”

 

Biên Vũ cũng quét mã thực đơn, xem món trên điện thoại, hỏi ngược: “Cậu muốn ăn gì? Cậu đến đây, đáng ra tớ mời.”

 

“Thế… một phần salad thịt bò.”

 

“Chỉ ăn cái này? Cơm chiên Tây Ban Nha ở đây ngon.”

 

“Tớ ăn salad là được. Hoặc, tớ có thể ăn cùng món cậu muốn.”

 

“Cậu đang giảm mỡ à?” Biên Vũ nhìn dáng hắn, mặc áo phông mỏng lộ cơ bắp, không giống cần giảm mỡ.

 

“Gần đây tập tăng cơ.” Việt Văn Chu cười, “Lâu rồi không tập, cơ bắp giảm rồi.”

 

“Thế tớ giảm còn nhiều hơn.” Biên Vũ khẽ nói. Y gọi một phần salad tôm chanh. Hè sắp đến, giữa mùa, y không thèm ăn. Cơm chiên Tây Ban Nha, y cũng chẳng muốn thử.

 

Gọi món xong, Biên Vũ hỏi: “Lần này cậu ở đến tháng Tám, rồi bắt đầu tập huấn?”

 

“Chắc không ở lâu thế, nhưng muốn ở đến tháng sau. Đợi căn hộ mở, chọn xong phòng rồi về Thân Hải.” Việt Văn Chu xem ngày trên điện thoại, “Đầu tháng Sáu chọn nhà, còn khoảng mười ngày.”

 

“Mười ngày này cậu có kế hoạch gì?”

 

“Thầy của tớ có khóa học công khai ở đây, mấy ngày này tớ giúp ông ấy.”

 

“Ồ.”

 

Nhân viên mang hai cốc nước có ga lạnh, Biên Vũ nhận, dùng ống hút xanh khuấy đá: “À, công việc sau này của cậu theo hướng nào?”

 

“Kỹ thuật sửa chữa.” Việt Văn Chu nhìn cảnh quanh, “Nếu ở lại được, sau này làm ở sân bay đây. Tớ thấy thành phố này tốt, người cũng tốt.” Hắn nhìn Biên Vũ.

 

Biên Vũ hơi nghi hoặc: “Tớ nhớ trước đây cậu giỏi kỹ thuật chế tạo hơn? Trước nhập ngũ, cậu đã thực tập ở Boeing.” Sơ yếu lý lịch như thế trong ngành hàng không vũ trụ quý như vàng, trong hay ngoài nước đều có thể phát triển lớn, “Tớ nhớ sai à?”

 

“Cậu không sai.” Việt Văn Chu nghĩ một lúc, “Chỉ là tớ không hợp với cuộc sống đó.” Hắn cúi đầu, “Tớ không quá tham vọng. Thay vì đuổi theo đỉnh cao ngành, tớ muốn công việc ổn định, thu nhập khá. Để sau này, nếu có gia đình, tớ có thời gian chăm sóc.”

 

“Ồ… nghĩ thế thực tế đấy.” Biên Vũ ít tiếp xúc với hắn, không rõ hắn là kiểu người nào.

 

Việt Văn Chu hỏi: “Còn cậu? Gần đây thế nào? Ngoài công việc, có gì thay đổi không?”

 

“Thay đổi gì?” Biên Vũ uống ngụm nước có ga.

 

“Như tìm người yêu chẳng hạn.”

 

Biên Vũ thẳng thắn: “Không.” Có lẽ chuyện xảy ra với y là sóng gió với người khác, nhưng với y, như nước lặng. Cuộc sống y bình yên.

 

“Nhiều người theo đuổi cậu thế, không ai nổi bật à?”

 

“Có lẽ có. Nhưng tớ không rõ nổi bật ở đâu.” Y ít để tâm chuyện này.

 

Việt Văn Chu cười: “Y như hồi đại học.”

 

“Thế à?” Biên Vũ nhìn con cò bay trên mặt hồ, “Trong mắt cậu, tớ thời đại học thế nào?” Hôm nay xem lại ảnh, y thoát khỏi góc nhìn thứ nhất, thấy mình ở góc nhìn thứ ba, như nhìn một Biên Vũ khác thời gian.

 

Y thấy một mặt khác của mình, nhưng chưa rõ toàn bộ.

 

Việt Văn Chu nhìn vào mắt y: “Rực rỡ, như mặt trời.”

 

“Không khoa trương thế chứ.”

 

“Thật sự khoa trương thế.”

 

Việt Văn Chu nhớ lần đầu gặp Biên Vũ, cũng mùa anh đào Nhật nở rộ.

 

Ở sân nghỉ sau căn cứ huấn luyện, Biên Vũ mặc đồng phục học viên phi hành màu xanh đậm, đứng trên bục thang thép, vài bạn học vây quanh.

 

Những người xuất sắc tương lai của bầu trời, khi trò chuyện cũng tràn đầy sức sống, nhưng Biên Vũ giữa họ lại không tham gia nói cười.

 

Y tựa tay lên lan can, ngẩng nhìn trời xanh mây trắng. Gió thổi cánh anh đào rơi, mưa hoa hồng lất phất sau lưng y, vài cánh đậu trên vai. Việt Văn Chu đi ngang dưới, Biên Vũ cúi nhìn hắn. Việt Văn Chu ngước lên, thấy y và mặt trời, đều rực rỡ chói lòa.

 

Hắn chẳng thấy từ ngữ tuyệt vời nhất thế gian dùng cho Biên Vũ là khoa trương.

 

Ăn xong bữa trưa đơn giản, Việt Văn Chu liên tục xem lịch trình trên điện thoại, muốn nói lại thôi. Biên Vũ hỏi có gì, hắn ấp úng, bảo phải đến tiệm may đo đồng phục, bên kia chuẩn bị may trước.

 

Biên Vũ thấy chuyện này chẳng khó nói, bảo đi thôi.

 

Việt Văn Chu nói: “Tiệm này tớ không biết chỗ, định vị trên bản đồ sai, bình luận bảo tiệm không ở đó.”

 

“Bản đồ ở đây đôi khi không chuẩn.” Biên Vũ xem tên đường sau tiệm, “Tớ biết chỗ, đi xe buýt. Đi với tớ.”

 

“Được.” Đợi xe buýt, Việt Văn Chu do dự: “Biên Vũ.”

 

“Hả?”

 

Hắn ngập ngừng: “Tớ muốn nói… tớ không muốn luôn nhắc chuyện xưa. Tớ không biết nhắc nhiều, cậu có khó chịu không.” Thấy Biên Vũ im, hắn vội nói: “Tiệm đồng phục, tớ tự tìm sau cũng được. Chuyện này không gấp. Cậu không cần đi cùng.”

 

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Biên Vũ thấy xe buýt đến, bước ra trạm chờ, “Người ta không sống mãi trong quá khứ. Tớ cũng chẳng thấy chuyện cũ quan trọng.” Lời y nhẹ như gió, thoáng chốc bay xa.

 

Xe buýt đến, cửa mở, Biên Vũ lên xe.

 

Việt Văn Chu thấy y không hẳn vô tư, nhưng ngầm đồng ý không nhắc nữa, lên xe theo.

 

Trên xe, ghế kín, chỉ một ghế cạnh cửa sổ trống do có người xuống. Việt Văn Chu nhường Biên Vũ ngồi, mình đứng cạnh, nắm vòng treo.

 

Xe đi hai trạm, một phụ nữ mang thai lên. Biên Vũ nhường ghế, đứng sang bên. Đến trạm thứ ba, đông người chen đến chỗ Biên Vũ. Việt Văn Chu theo bản năng đứng sau lưng y, âm thầm che chắn, không để đám đông ép sát.

 

Biên Vũ dường như không nhận ra. Như những đêm say xưa, Việt Văn Chu lặng lẽ đứng sau, không để y ngã. Nhưng y chưa từng biết.

 

Quay đầu, Biên Vũ thấy Việt Văn Chu đưa một tai nghe iPhone: “Còn ba trạm nữa. Nghe nhạc không?”

 

Biên Vũ nhận tai nghe, đeo lên, giai điệu Anh ngữ nhẹ nhàng vang: “Khác phong cách cậu nghe hồi đó.”

 

Chỉ là câu đơn giản, Việt Văn Chu bỗng thấy tim thắt, run theo ký ức.

 

Hắn nhìn góc nghiêng của Biên Vũ dưới nắng, đeo tai nghe Bluetooth. Hình ảnh này hòa quyện với một ngày hè bảy năm trước.

 

---

 

Tháng 5 năm 2016. Tòa nhà thí nghiệm, sân thượng. Việt Văn Chu đứng cạnh lan can, đeo tai nghe dây nghe nhạc. Lát sau, hắn thấy Biên Vũ ở góc lan can kia, một mình tựa tay nhìn cảnh xa.

 

Việt Văn Chu nhìn Biên Vũ dưới trời xanh, ngẩn ra, đến khi y quay đầu, hắn chậm rãi thu ánh mắt.

 

Biên Vũ thấy hắn, liếc tai nghe, hỏi: “Cho tôi nghe nhạc cậu đang nghe được không?”

 

Việt Văn Chu luôn nghĩ người kiêu ngạo như Biên Vũ chẳng chủ động nói chuyện, dù là bạn cùng lớp. Nên khi y hỏi, hắn ngẩn ra.

 

Biên Vũ tưởng hắn không muốn, không nói thêm, quay nhìn cảnh xa. Gió sân thượng thổi tóc y bay, tóc đen đậm, chẳng ai biết màu tóc thật.

 

Hắn chậm rãi bước qua, cầm điện thoại VIVO nhạc mới năm 2016, đưa một bên tai nghe dây cho Biên Vũ.

 

Biên Vũ đeo tai nghe, nhạc pop Trung Quốc vang, đang đến điệp khúc. Y quen tai nhưng chưa nghe kỹ: “Bài này là gì?”

 

“Ảo Thính.”

 

“Ồ, cậu thích bài này.”

 

Câu của Biên Vũ chẳng mang ý sâu, nhưng Việt Văn Chu lo y không thích: “Nếu cậu thấy không hay, đổi bài khác được.” Hắn lấy điện thoại, mở ứng dụng nhạc: “Cậu muốn nghe gì?”

 

“Không cần.” Biên Vũ nói, “Tôi không cầu kỳ nhạc, bài nào cũng như nhau. Tao nhã hay tầm thường, tôi đều thích.”

 

“Bình thường cậu không nghe nhạc à?”

 

“Lúc huấn luyện cường độ cao, khi nghỉ ngơi tôi sẽ nghe nhạc không lời.”

 

Việt Văn Chu nghĩ, lần sau tải ít nhạc không lời.

 

Bài hát chỉ còn hơn một phút. Biên Vũ lặng lẽ nghe hết, khi nốt cuối vang, y tháo tai nghe, trả Việt Văn Chu: “Nghe xong. Cảm ơn.”

 

Rồi y bước đi dứt khoát, xuống cầu thang.

 

Việt Văn Chu mơ hồ nhớ năm đó, cầm tai nghe được trả, nghĩ giá bài hát dài thêm chút.

 

Năm ấy, Biên Vũ ít lời như giờ. Nhưng bước chân y luôn như đại bàng sắp bay, mắt lấp lánh tự tin.

Bình Luận (0)
Comment