Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 22

Ngày hôm sau.

Cả đêm Thích Dao chìm trong những giấc mơ hỗn loạn, chợt tỉnh lại, vẫn còn chút mơ hồ, mở to mắt ngây người một lúc.

Rèm cửa che kín ánh sáng, trong phòng tối mờ. Thế nhưng cầm điện thoại lên xem, đã gần mười một giờ trưa.

Diệp Thanh Mạn bên cạnh vẫn còn ngủ say như chết.

Tối qua vì có chuyện canh cánh trong lòng, Thích Dao trằn trọc mãi không ngủ được. Diệp Thanh Mạn nằm bên cạnh cùng cô tán gẫu đến tận ba giờ sáng. Đợi đến khi cô ngủ rồi, đối phương vẫn còn hăng hái cày phim, chắc cũng chưa thể dậy ngay được.

Thích Dao nhẹ nhàng xuống giường, vào phòng thay đồ chọn một bộ đơn giản, trang điểm sơ qua rồi ra ngoài.

“Lật Tử, lát nữa nếu cô ấy tỉnh thì giúp cô ấy gọi đồ ăn nhé.”

Lật Tử đang cầm vô lăng, nghe vậy bèn đáp lời. Tiểu Vương vẫn chưa quay lại, anh ấy đang ở nhà chăm vợ ở cữ.

“À đúng rồi, tiền mừng cho Tiểu Vương đã gửi chưa?”

“Gửi rồi, gửi rồi. Bao lì xì to lắm, anh ấy cảm ơn chị mãi.”

Lật Tử lái xe vào một con hẻm nhỏ, dừng trước một cửa tiệm chật hẹp không có bảng hiệu.

“Vậy là được rồi.”

Con hẻm khá hẹp, tường trắng mái đen, dưới chân lát gạch men màu xanh thiên thanh. Vừa bước xuống xe, Thích Dao liền nhìn thấy những mái hiên gạch xếp chồng dưới nền trời xanh thẳm.

Mang đậm phong vị Giang Nam.

Người phục vụ đứng trước cửa hướng dẫn Lật Tử lái xe vào bãi đậu phía sau, còn Thích Dao theo chỉ dẫn đi vào trong quán.

Đây là một quán ăn gia đình rất nổi tiếng, đặt chỗ không dễ. Đến người không quá chú trọng ăn uống như cô cũng biết tiếng.

Băng qua hành lang dài bất ngờ mở rộng không gian, tiếng nước chảy róc rách trên giả sơn, hương trầm thoang thoảng quấn quýt bên chóp mũi. Người phục vụ đẩy cửa phòng riêng, cúi người mời cô vào.

“Đến rồi à.” Người phụ nữ ngồi ngay vị trí đối diện cửa, mỉm cười dịu dàng, giữa đôi mày mang theo phong thái rất riêng.

“Mẫn tỷ.” Thích Dao gọi.

“Ngồi đi.” Triệu Mẫn phất tay ra hiệu cho phục vụ lui xuống, “Chị nhớ em thích ăn đồ thanh đạm, nên gọi vài món đơn giản. Nếu không đủ thì cứ gọi thêm.”

Thích Dao nhìn lướt qua thực đơn, đúng là toàn những món thanh đạm. Cười cười: “Làm khó Mẫn tỷ còn nhớ chuyện này.”

“Đương nhiên rồi. Năm xưa chúng ta quay bộ phim dân quốc ấy, hợp tác lâu như vậy mà.” Triệu Mẫn đan nhẹ mười đầu ngón tay, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn cô đầy cảm khái.

“Hồi đó còn là nữ ba chẳng ai để ý, bây giờ đã có thể độc lập gánh phim rồi, thật sự không tệ chút nào.”

Lời này không phải không biết đáp lại thế nào, mà là không muốn đáp.

Nên nói gì đây? “Cảm ơn chị chỉ dạy” thì quá tâng bốc, “Đâu có đâu có” lại mang tính xã giao quá. Thích Dao không thích cả hai cách đó, chỉ nhẹ nhàng cong mắt cười, không nói gì.

“Vẫn như vậy, không thích quanh co lòng vòng.” Triệu Mẫn thở dài một hơi rồi bật cười thật sự: “Được rồi, chị cũng không vòng vo nữa. Kết quả bên Phong Hành em biết rồi chứ?”

Thật ra theo lý mà nói thì bây giờ vẫn chưa có kết quả. Chẳng qua vì có chút quan hệ với Dụ Gia Thụ, nên cô mới biết trước. Còn Triệu Mẫn là thực sự có nhân tình cùng tài nguyên.

“Ừm.” Cô gật đầu.

“Chị đã xem đoạn phim của em rồi, rất tốt. Làm được đến mức này, trực tiếp vào vòng cuối cùng cũng là điều hiển nhiên. Nhưng chính vì thế mà chị càng muốn nói chuyện với em hơn.”

“Năm thứ hai sau khi em ra mắt, chị đã rất thích em.” Triệu Mẫn nghiêm túc nói, “Khi đó em chưa ký hợp đồng với công ty nào, chị còn ở chỗ công ty cũ, đã kéo em mấy lần mà em không chịu đến.”

Thích Dao ngước mắt, nhạy bén nhận ra cô ấy dùng từ “công ty cũ”.

Công ty quản lý của Triệu Mẫn có thể xem là một trong những tập đoàn truyền thông hàng đầu trong ngành, tài nguyên dồi dào, giữa cô ấy cùng công ty có thể nói là cùng nhau tạo dựng danh tiếng.

Trước đây chỉ nghe phong thanh, giờ mới chắc chắn, có vẻ cô ấy thực sự muốn chấm dứt hợp đồng.

Thích Dao suy nghĩ một lát, đáp lời một cách ngay ngắn: “Cừu Lãng là đàn anh của em, cũng có thể xem như người dẫn dắt em bước vào con đường này. Khi đó anh ấy đã nói chuyện với em trước rồi, thực sự không tiện nhận lời người khác nữa.”

“Được thôi.” Triệu Mẫn chậm rãi rót nước vào ly trà, giọng điệu đầy ý cười, “Biết ngay em sẽ như vậy. Công ty của Cừu Lãng đến giờ vẫn còn thua xa công ty cũ của chị lúc trước, thế mà vẫn cứ cố chấp.”

“Chị chỉ thấy em rất có linh khí, dù không xuất thân từ trường lớp chuyên nghiệp nhưng chịu khó, có tâm, lại còn trẻ. Không cần phải vùi mình ở đó, chỉ nhận tài nguyên web drama, lại còn bị các nghệ sĩ mới ký hợp đồng trói buộc.”

Thích Dao im lặng, không nói gì.

“Chị ngày càng lớn tuổi, không thể ăn cơm nhờ nhan sắc mãi được, cũng đang chuẩn bị rút về hậu trường.” Triệu Mẫn nhấp một ngụm trà, giọng điệu ý vị thâm trường.

“Lần gần đây nhất chị thấy những tố chất này trên người một ai đó, là trên người Tống Tình Lam.”

…Tống Tình Lam là nữ thần Kim Ưng vừa đoạt giải năm ngoái, cùng thời với Triệu Mẫn, cũng là nữ diễn viên duy nhất từng hai lần giành giải thị hậu nữ diễn viên được yêu thích nhất.

“Em không dám so với chị Tình Lam.” Thích Dao mím môi, không tiếp lời.

Triệu Mẫn cũng không vội, thong dong nói tiếp: “Dù sao thì ý của chị cũng đã truyền đạt rồi. Trong số các tiểu hoa, chị xem trọng em nhất. Bao giờ muốn nhảy việc, lúc nào cũng có thể tìm chị.”

Sau đó, cả hai không nhắc lại chuyện này nữa, chuyển sang trò chuyện linh tinh.

Triệu Mẫn có địa vị cao trong giới, có thể xem là hoa 85 nổi bật nhất. Trên poster cô ấy luôn là người được đặt ở vị trí trung tâm. Nhưng con người lại không hề kiểu cách, vẫn nói cười rôm rả, trò chuyện rất vui vẻ.

Phòng bên cạnh cũng có không khí khá tốt.

Khác với căn phòng của Thích Dao, phòng này rộng hơn, bàn tròn gỗ nguyên khối chạm trổ hoa văn, xung quanh có sáu người, bốn nam hai nữ.

Vẫn còn đang bàn chuyện, phục vụ hiểu ý nên không đến làm phiền.

Trên bàn mở sẵn hai bản hợp đồng thu mua, nét bút đen hạ xuống, ký tên dứt khoát.

“Vậy tôi xin phép đi trước. Chúc Tinh Phàm ngày càng phát triển thuận lợi.” Người đàn ông mặc vest thẳng thớm, vẻ mặt có chút mệt mỏi, thu dọn hợp đồng bỏ vào túi, đi đến cửa bắt tay với đối phương. Thư ký theo sát phía sau.

“Cảm ơn.” Dụ Gia Thụ nói, “Có dịp gặp lại.”

Người đàn ông bỗng nhiên nhớ ra gì đó: “Tiểu Lý này, cậu là bạn học của Dụ tổng phải không? Hai người ôn chuyện đi, không cần theo tôi nữa.”

Một người đàn ông khác mặc áo sơ mi xanh ngồi ở bàn cơm cất tiếng: “Sếp, đi đường cẩn thận ạ.”

Người phụ nữ mặc đồ công sở đi theo sau, mỉm cười quay người. Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, khôi phục sự tĩnh lặng.

“Nghe nói bên này đàm phán với Tinh Phàm, tôi đã nghĩ không chừng sẽ gặp được cậu, liền tranh thủ kéo sếp tôi đến đây.” Lý Tầm đã đói lắm rồi, gọi phục vụ múc cho mình một bát cơm đầy.

“Sếp hỏi tại sao, tôi bảo tôi với cậu là bạn học. Anh ấy hỏi tôi…” Lý Tầm hắng giọng, bắt chước y hệt:

“Bạn học thật hay giả thế? Người ta giờ là tổng giám đốc rồi, sao cậu vẫn còn làm công cho tôi?”

Đại Bạch cười ha hả: “Tôi còn lớn hơn mấy cậu bảy tám tuổi, không phải cũng đang làm công cho cậu ấy sao?”

“Không thể so không thể so.” Lý Tầm nâng ly rượu lên, “Hồi còn đi học, tôi và cậu ấy cùng tham gia một cuộc thi, khi đó cảm thấy khoảng cách cũng không lớn lắm.”

“Sau này ra ngoài xã hội mới hiểu, tôi đoạt giải cấp tỉnh là vì thực lực chỉ đến thế thôi. Còn cậu ấy đoạt giải tỉnh vì cuộc thi đó cấp cao nhất chỉ đến tỉnh mà thôi.”

“Chuyện cũ rồi.” Dụ Gia Thụ lười biếng tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thờ ơ, “Không bàn nữa.”

“Được thôi.” Lý Tầm uống cạn ly rượu, nhìn anh hồi lâu, bật cười cảm thán: “Sao cảm giác bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn không thay đổi chút nào vậy.”

“Phải thay đổi thế nào?”

“Tóc ít đi này, có bụng bia này, kết hôn này, sinh con này.” Lý Tầm giơ từng ngón tay lên liệt kê, “Giả sử chúng ta sống đến 100 tuổi, thì cũng đã đi qua khoảng một phần tư chặng đường rồi. Lẽ ra cũng nên bước vào một giai đoạn trưởng thành hơn chứ.”

“Cuộc sống chẳng phải do chính mình định nghĩa sao?” Dụ Gia Thụ nhàn nhạt liếc mắt, “Chỉ cần sống vui vẻ, dù vẫn như bây giờ đến tận năm 100 tuổi cũng đâu có sao?”

Lý Tầm cảm nhận được thái độ của anh, bật cười: “Cũng đúng. Bảo sao hồi trước vợ tôi thích cậu.”

“Khụ khụ…” Đại Bạch bị sặc trà, sắc mặt khó lường, “Cái này có thể nói ra à?”

Lý Tầm cười khoái chí: “Con gái trong trường không thích cậu ta mới là lạ. Không phải cậu ta thì cũng là người kia.”

Nói rồi, ánh mắt anh ta lướt về phía người ngồi bên cạnh Dụ Gia Thụ.

Áo vest màu xanh xám, bên trong là áo sơ mi lụa mỏng, để lộ chiếc cổ dài, xương quai xanh trắng nõn. Dáng ngồi tuy nhàn nhã nhưng lưng vẫn thẳng tắp, mái tóc dài đen nhánh mềm mại, chất tóc rất đẹp.

Dụ Gia Thụ theo ánh mắt anh ta nhìn thoáng qua, khóe môi thoáng cong lên, mang theo chút trêu chọc, nửa thật nửa giả hắng giọng.

“Khụ.”

Yến Thu vốn đang nghịch điện thoại, nghe tiếng liền ngước lên, nhanh chóng lục lại cuộc trò chuyện vừa rồi trong đầu.

“Đừng.” Cô phẩy phẩy tay, “Mấy người cứ chơi đi, đừng kéo tôi vào. Tôi chỉ là một cố vấn pháp lý với mức lương triệu bạc thôi mà.”

Cả bàn bật cười.

Dụ Gia Thụ chợt nghĩ đến gì đó, hơi ngạc nhiên: “Cậu kết hôn rồi?”

“Tuần sau làm tiệc cưới, nhân dịp có dự án hợp tác nên tiện thể mang thiệp mời cho cậu đây.” Lý Tầm lấy từ trong túi ra hai tấm thiệp, mở ra xem tên, đưa cho anh một tấm.

Thiệp màu thiên thanh, thiết kế cắt rỗng, bên trong có ảnh cưới cùng lời mời của cô dâu chú rể, rất đẹp.

Dụ Gia Thụ liếc qua, ngón tay hơi động, sau đó thản nhiên cất lại, mắt cụp xuống, môi khẽ cong: “Chụp đẹp lắm. Chúc cậu tân hôn hạnh phúc trước nhé.”

Ý là sẽ không đi.

Lý Tầm tặc lưỡi hai tiếng: “Được thôi. Tôi đã nói với vợ tôi là cậu bận, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết bắt tôi hỏi thử, bảo đây là yêu cầu duy nhất của cô ấy.”

“Giỏi thật đấy.” Đại Bạch ôm bụng cười.

Dụ Gia Thụ nhếch môi, ngón tay co lại, ấn nhẹ thiệp mời đẩy về phía trước, không nói gì.

“Bất quá cậu mà không đi thì sẽ hối hận đấy.”

“Vậy à?” Anh không quá để tâm, thuận miệng hỏi.

“Thật mà!” Lý Tầm cố nuốt miếng cơm xuống, ra vẻ thần bí, “Có nữ minh tinh tới đấy, rạng rỡ cả buổi tiệc.”

“…Ai?”

“Chắc cậu không biết đâu, bạn cùng lớp bọn tôi đấy. Hồi cấp ba ít nói lắm, tính cách trầm tĩnh, nhưng giờ nổi lắm, trên đường tới đây tôi còn thấy quảng cáo phim của cô ấy trên màn hình lớn ngoài trung tâm thương mại.”

“Khụ.” Đại Bạch cũng giả vờ ho một tiếng, vẻ mặt càng thêm vi diệu.

Yến Thu nhướng mày, nhạy bén cảm thấy có gì đó, Đại Bạch nháy mắt ra hiệu với cô.

Dụ Gia Thụ không để ý đến bọn họ, nhàn nhạt nhướng mày, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tấm thiệp.

Một lúc sau, ngón tay thon dài khẽ động, đầu ngón tay ấn xuống, kéo phong thư màu nhạt về phía mình.

“Vậy thì phải đi xem thử rồi.”

*

“Em về bằng gì?”, Triệu Mẫn đeo khẩu trang, đứng ở cửa hỏi cô.

“Lát nữa trợ lý đến đón, em còn chút việc.” Thích Dao đứng bên khung cửa, “Chị đi trước đi.”

“Được.” Triệu Mẫn xách túi lên xe, vừa mở cửa lại quay đầu nhìn cô: “Nhớ lời chị nói đấy.”

“Biết rồi.”

Cô vẫy tay, dõi theo chiếc Rolls-Royce đen lăn bánh khỏi con hẻm, sau đó xoay người đi qua hành lang, vừa bước vừa nhắn tin.

【1】: Lớp trưởng, tôi xong việc rồi, cậu đang ở đâu?

Tuần trước lớp trưởng cấp ba liên hệ với cô, nói sắp kết hôn. Vị hôn thê của anh cũng là bạn học cũ cùng trường, rất thích cô, nên mong cô nể mặt đến dự hôn lễ.

Thích Dao vốn không phải kiểu người kiểu cách, hơn nữa trước đây quan hệ với lớp trưởng cũng không tệ, mà đúng lúc cô lại rảnh, liền nhận lời.

Cũng trùng hợp, cậu ấy nói sẽ đến đây ăn, vậy nên cô tiện thể hẹn luôn.

Đối phương trả lời: “Tôi cũng vừa xong, cậu có thể đợi tôi ở khu sân vườn cuối hành lang một chút không?”

Thích Dao nói “Được”, tắt điện thoại, chầm chậm bước trên con đường lát đá xanh, tiến vào đình bát giác, chọn một chỗ ngồi, lặng lẽ chờ đợi.

Dòng nước chảy róc rách dưới chân, hơi thở tràn ngập mùi hương thanh mát của thiên nhiên. Trước mắt cô là sắc nâu cổ kính, màu xanh lục um tùm, xen lẫn chút trắng tinh khôi.

Thật ra, cô từng muốn học đại học ở một thành phố ven biển miền Nam. Nhưng cuộc sống có đến tám, chín phần không như ý muốn.

Có một năm, Bắc Kinh xảy ra bão cát. Cô thò đầu ra từ cửa sổ thư viện nhìn ra ngoài, thấy bụi cát vàng mịt mù, trời đất u ám. Nghĩ đến vùng sông nước dịu dàng, cô cảm thấy có lẽ đây cũng là một kiểu “cùng đích khác đường”*.

(*Nguyên văn 殊途同归: Chỉ những con đường khác nhau nhưng cuối cùng đều dẫn đến một kết quả.)

Thích Dao miên man suy nghĩ, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh.

Bất chợt, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Người đàn ông đứng nghiêng mình ở góc hành lang.

Ống tay áo sơ mi trắng rộng được tùy ý xắn lên, để lộ phần cánh tay thon. Cằm hơi nhếch, yết hầu chuyển động theo nhịp nói chuyện, giọng điệu nhàn nhạt.

Bên cạnh anh là một cô gái, rất xinh đẹp, mà nhìn kỹ, ngũ quan có phần quen thuộc.

Trí nhớ của Thích Dao không tệ, huống hồ cảnh tượng này thực sự quá quen thuộc.

Trong nháy mắt, cô như quay về quá khứ, những lần nhìn thấy họ cùng nhau xuất hiện trên bảng vàng của trường, hai bức ảnh đẹp đẽ được treo cao ngất, gần như kề sát bên nhau.

Còn cô, chỉ có thể cố gắng kiếm một vị trí nhỏ bé ở mép bảng, trông không mấy quan trọng, chẳng ảnh hưởng gì đến ai.

Học sinh cấp ba ấy mà, chỉ cần có một chút giao điểm, là có thể dùng trí tưởng tượng để dệt nên cả một câu chuyện. Huống hồ, họ là thanh mai trúc mã thực sự.

Cùng nhau đi học, cùng nhau tan trường, giúp nhau cầm đồ. Tin đồn từ năm nhất đến năm ba, thậm chí còn có lời đồn anh từng đánh nhau vì cô ấy.

Một người kiêu ngạo như anh, mười bảy mười tám tuổi, dường như không để cả thế giới vào mắt, vậy mà lại ra tay vì một cô gái.

Bây giờ đứng chung với nhau, vẫn rất xứng đôi.

Một làn sóng cảm xúc bất giác dâng trào, lặng lẽ bao trùm lấy hơi thở, dịu dàng không thể kháng cự, kéo con người ta chìm dần.

“Dao Muội!”

Lý Tầm thở hổn hển chạy tới từ hành lang, “Xin lỗi nhé, để cậu chờ lâu rồi.”

Trong sân vườn yên tĩnh, tiếng gọi này đặc biệt rõ ràng. Thích Dao chưa kịp dời mắt, đã thấy Dụ Gia Thụ hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn sang.

Đôi con ngươi đen láy, không khác gì ngày thường, vẫn mang theo nét thoải mái và ý cười khi trò chuyện, trông sinh động vô cùng.

Ánh mắt giao nhau trên không.

Thích Dao mím môi, cố gắng bình tĩnh dời đi ánh nhìn.

Cô nhận lấy tấm thiệp cưới mà Lý Tầm đưa, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Tôi vừa ăn cơm với vài người bạn cũ, không biết cậu có quen không?”

Lâu ngày không gặp, lại đứng trước mặt một nữ minh tinh, có vẻ Lý Tầm hơi căng thẳng, bèn kiếm chuyện để nói.

Nhờ những lời nói vụn vặt ấy, Thích Dao biết được họ đang bàn chuyện thu mua ở đây. Cô gái kia là luật sư của một hãng luật danh tiếng, phụ trách thẩm định pháp lý cùng soạn thảo thỏa thuận thu mua cho công ty Tinh Phàm.

Đơn giản hàn huyên hai câu, trước khi Dụ Gia Thụ kịp bước tới, đã vội rời đi từ cửa sau, trốn về thế giới quen thuộc nhất của mình.

Thật ra khoảng cách giữa họ không hề gần, những lời kia cũng có thể chỉ liên quan đến công việc. Chỉ là do cô quá nhạy cảm.

Tấm kính xe tối màu che khuất tầm nhìn. Khi cửa xe khép lại, cô ngước mắt nhìn về bóng dáng xa xa kia, nghĩ.

Bọn họ quang minh chính đại.

Là cô không đủ thẳng thắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Thu chỉ góp mặt một chút thôi, không có nhiều đất diễn đâu.

Sắp đến đoạn ngọt rồi đây!

Bình Luận (0)
Comment