Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 23

Thích Dao mấy ngày sau có lịch trình dày đặc với sự kiện thương hiệu và chụp tạp chí, không gặp lại Dụ Gia Thụ.

Diệp Thanh Mạn nghỉ ngơi một tuần, sau đó nhập đoàn quay phim, bay đến Hoành đ**m.

Trong thời gian đó, ảnh chụp hai người cùng đi dạo trung tâm thương mại còn lên hot search.

“Ahhhhhhh gặp được cặp chị em ngọt ngào nhất trong giới giải trí ở Thái Cổ Lý! Cả hai đều xinh quá trời ơi!!”

Bình luận phần lớn là bày tỏ sự ngưỡng mộ với tình bạn của hai mỹ nhân, còn các tài khoản marketing nhân cơ hội hot search để đăng tin liên quan.

【Tin Hậu Trường Giải Trí】: Một tiểu hoa đán cùng chị Mẫn tranh giành hợp đồng đại diện cho dòng sản phẩm mới của Phong Hành, đoán xem kết quả thế nào?

1L: Cười xỉu, ai dám giành đại diện với chị Mẫn chứ? Một năm không đóng phim, trong tay vẫn giữ 29 hợp đồng quảng cáo, đỉnh lưu số một Cbiz!

2L: Không có công bố chính thức thì miễn bàn. Bớt lo chuyện thiên hạ, lo cho bản thân đi!

3L: Đã gắn hashtag #ThíchDaoDiệpThanhMạnDạoPhố# rồi mà còn bắt đoán, coi tụi tui là đồ ngốc chắc? Lần sau công bố luôn số CMND của họ đi?

4L: Tôi đoán là Diệp Thanh Mạn. Lần trước cô ấy nhận quảng cáo dòng Y, ai ngờ bị chồng cũ cướp mất. Từ đó quyết tâm vươn lên, không chừng lần này muốn cho chồng cũ một cái tát vào mặt! Hahahaha!

5L: Hai người này vẫn chưa đủ tầm. YQM là tài nguyên cà phê, QY diễn xuất tạm ổn nhưng đội ngũ quản lý kém. Dù sao Phong Hành cũng là thương hiệu top đầu, địa vị của Triệu Mẫn ở đó, còn phải đoán chắc?

6L: Người qua đương, QY bức ảnh này xinh thật, huhu ch** n**c miếng.

7L: Bớt lo chuyện bao đồng, không gây war. Quan tâm đến bộ phim nữ chính đầu tiên của Diệp Thanh Mạn đi!

Thích Dao tiện tay lướt qua, xem được vài dòng rồi thoát ra, quăng điện thoại sang một bên, cầm kịch bản mới được gửi tới.

Cùng lắm cô chỉ có thể nghỉ hai, ba tháng, chắc chưa qua Tết đã phải vào đoàn. Giờ tranh thủ chọn kịch bản trước.

“Cậu vẫn là đỡ đau đầu nhất.” Kiều Niệm ngồi trên ghế sô pha, rót một cốc nước, cảm thán từ tận đáy lòng. “Giờ mấy nghệ sĩ trẻ ấy hả, ai nấy đều mơ cao, không có diễn xuất, không có hậu thuẫn, mở miệng đã đòi vai nữ hai. Cũng không xem mình có bao nhiêu cân lượng.”

Thích Dao nhướng mày, lật kịch bản không nói gì.

Đều là những bộ phim chuẩn bị khai máy đầu năm sau: hai bộ cổ trang, một bộ đô thị, một bộ thanh xuân vườn trường.

Phim cổ trang đều là chuyển thể từ tiểu thuyết IP, nguyên tác tiểu thuyết một nữ ba nam đại nữ chủ.

“Nếu chọn hai bộ này thì chắc chắn cậu sẽ là nữ chính, không chừng còn là một bộ phim đại bạo.” Kiều Niệm nói.

“Làm gì có nhiều phim đại bạo thế.”

Thị trường này đã bão hòa từ lâu, khán giả tuy thích xem nhưng cô không muốn đi theo lối mòn. Thích Dao nói rồi liếc qua hai trang, đặt sang một bên.

“Không nhận cũng được, hai công ty này không đủ lực để gánh phim lớn.” Kiều Niệm nhìn cô mở một kịch bản khác. “Đây là kịch bản của Trương Thừa Minh, chính kịch chiếu đài, dàn diễn viên toàn là lão làng cùng người xuất thân chính quy.”

“Nhìn ra rồi.” Thích Dao đọc nhanh một lượt, vẫn cảm nhận được không khí văn hóa, cách xây dựng tuyến nhân vật rất tốt.

“Có thể nhận chính kịch là một bước tiến lớn với chúng ta, không phải chỉ nhìn vào lưu lượng.”

Kiều Niệm nhớ lại lúc bộ phim trước của cô vừa đóng máy. “Lúc đó cậu từ chối lời mời ăn tối của đạo diễn Trương, tôi còn tưởng là tiêu rồi, ai ngờ vẫn được gửi đến công ty.”

“Kịch bản mà cần dựa vào ăn tối mới giữ được thì không cần cũng được.”

Thích Dao nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ tiệc cưới, cô đặt tập tài liệu sang bên, đứng dậy đi vào phòng thay đồ.

“Cứ để đó đi, tuần sau tôi trả lời.”

“Được.” Kiều Niệm thấy cô chuẩn bị ra ngoài, nhanh chóng tóm tắt tin tức quan trọng. “Kịch bản cuối cùng là phim đầu tư nhỏ, xem lướt qua là được, công ty ưu tiên chính kịch chiếu đài hơn.”

“Ba thương hiệu đang đàm phán hợp tác, gồm một nhãn hàng mỹ phẩm, một hãng thời trang, một thương hiệu điện thoại nội địa. Tôi sẽ tổng hợp tài liệu rồi gửi cậu sau.”

Thích Dao thay váy, kéo khóa lên, xương cánh bướm xinh đẹp dần bị che khuất.

Cô dừng lại hai giây. “Thương hiệu điện thoại thì cứ đợi kết quả của Phong Hành.”

“Được.” Kiều Niệm nhìn thời gian. “Khoảng khi nào có kết quả? Tôi còn nói chuyện với bên đối tác.”

“Cuối tháng.”

Thích Dao chỉnh trang xong, khoác áo ngoài, chọn túi xách, mở cửa đi ra ngoài.

Khoảng mười giờ sáng, đường phố vẫn kẹt xe. Kỹ thuật lái xe của Lật Tử còn non, thỉnh thoảng lại phanh gấp, khiến xe chạy trên đường chính lúc dừng lúc chạy, làm Thích Dao hơi choáng váng.

Cô thăm dò nhìn dòng xe đông nghẹt phía trước.

“Thế này đi, chị xuống đi bộ, cũng không xa lắm.”

“Vậy Dao Muội đi chậm thôi ạ.” Lật Tử hơi áy náy. “Biết thế đã để Tiểu Vương lái rồi.”

“Nghĩ gì thế? Người ta còn phải đi với vợ.” Thích Dao cầm túi quà xuống xe, không nhịn được bật cười, đi vòng qua ghế lái, xoa đầu cô nàng. “Lái xe cẩn thận.”

Lật Tử lè lưỡi, cười hì hì rồi chậm rãi lái đi.

Thật ra vẫn còn khá xa.

Tai nghe Bluetooth phát nhạc nhẹ nhàng, cô đi dọc theo vỉa hè.

Lá bạch quả vàng rực được quét thành từng đống, nằm yên ở góc phố. Đèn giao thông nhấp nháy, khi rẽ vào con đường nhỏ, phía sau đột nhiên vang lên hai tiếng còi xe ngắn.

Thích Dao quay đầu lại. Một chiếc Bentley đen chậm rãi dừng bên cạnh.

Cửa xe hạ xuống, người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, đồng tử đen nhánh, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng hai cái, phát ra âm thanh rất khẽ.

“Lên xe?”

Thích Dao do dự một lát, kéo cửa ghế phụ ra.

Dụ Gia Thụ vừa từ nhà ông nội ra, tâm trạng thực sự không tốt lắm. Đôi mày nhíu lại, ánh mắt cũng lạnh hơn thường ngày vài phần, chỉ là bị anh cố gắng đè nén xuống.

“Sao lại đi một mình?” Anh nhìn cô ngồi vào, cài dây an toàn.

Ngón tay thon dài ấn nút, cửa sổ xe từ từ kéo lên.

Chừa lại một khe nhỏ, đủ để gió lùa vào mà không thổi đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.

“Trên đường kẹt xe, tôi sợ đến trễ.” Thích Dao trả lời, sau đó mới thấy kỳ quái, “Cậu biết tôi đi đâu à?”

Dụ Gia Thụ hừ một tiếng, giọng điệu lười nhác: “Có người chạy nhanh quá, không thấy người ta cũng nhận được thiệp mời sao?”

“…”

Âm dương quái khí.

Thích Dao giả vờ không nghe ra: “Ồ.”

“‘Ồ’ là ý tứ gì?”

“Chính là không biết cậu đang nói gì đó.”

Lại còn giả vờ không thừa nhận nữa.

Dụ Gia Thụ cười một tiếng, cũng không tiếp tục truy cứu, ánh mắt quét qua chiếc túi giấy đặt trên đùi cô.

“Quà à?”

“Hả?” Thích Dao khựng lại hai giây, bóp nhẹ chiếc túi giấy trắng, phát ra tiếng sột soạt, “Ừm.”

Xe dần giảm tốc, bảng hiệu của công viên chủ đề Lộc Đảo ngày càng gần, treo lơ lửng trên không trung, vô cùng bắt mắt.

“Lớp trưởng nói vị hôn thê của cậu ấy là fan của tôi, tôi nghĩ ngoài tiền mừng ra thì tặng thêm chút quà cũng tốt.”

Dụ Gia Thụ “chậc” một tiếng, hạ cửa kính xuống, khuỷu tay đặt lên mép cửa, thu lại thẻ đỗ xe, chậm rãi xoay vô lăng lái xe vào. “Cậu nói xem, sao người khác được ưu đãi thế nhỉ?”

“Sao tôi đây muốn xin một tấm ảnh có chữ ký cũng phải xin mấy lần, nhắn tin cũng không thèm trả lời?”

Thích Dao: “…”

Người này hôm nay bị sao vậy!

Cô nhìn chằm chằm thanh chắn ở bãi đậu xe đang từ từ nâng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Của cậu là phiên bản giới hạn có nốt lệ chí mà.”

Dụ Gia Thụ nhướng mày, tay trái vẫn đặt trên cửa kính xe chưa thu lại, vô tình gõ nhẹ mấy cái: “Cái đó là tôi tự chấm.”

“…Về nhà tôi gửi cho cậu ngay! Y hệt, thiếu gì tôi ký thêm một tấm phiên bản giới hạn chính thức cho cậu luôn!”

Dụ Gia Thụ bật cười, có vẻ tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên một chút. Anh lùi xe vào bãi đỗ, lười biếng đáp: “Được thôi.”

Lộc Đảo là công viên chủ đề nổi tiếng ở vùng ngoại ô phía nam thành phố, diện tích hơn hai mươi nghìn mét vuông, tích hợp các dịch vụ giải trí, nghỉ dưỡng trăng mật, chụp ảnh cưới, có nhiều địa điểm tổ chức tiệc cưới ngoài trời.

Từ cửa sổ xe nhìn ra, có thể thấy những mái nhọn của biệt thự châu Âu lộ ra xa xa, nhà thờ nguy nga, bãi cỏ rộng lớn, đài phun nước âm nhạc đẹp mắt sinh động.

Sáng nay ra ngoài, không hiểu sao Thích Dao lại chọn một chiếc áo sơ mi trắng khoác ngoài, dáng rộng thoải mái. Cô bất giác liếc nhìn Dụ Gia Thụ.

Trùng hợp làm sao, anh cũng mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, logo phản chiếu ánh sáng mờ mờ.

Còn cùng một thương hiệu.

Nhìn qua… cứ như đồ đôi vậy.

Thích Dao cắn nhẹ đầu lưỡi, từ xa thấy một nhóm nữ sinh từng học chung lớp đang đứng trò chuyện ở cổng vòm khu vườn biệt thự, liền xách túi, mở cửa bước xuống.

“Tôi vào trước, cậu chờ chút rồi hãy vào.”

Dụ Gia Thụ nhấc mắt, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô rời đi thật nhanh, như tránh né chạy trối chết.

“?”

Thật sự coi anh là tài xế luôn đấy à?

Anh lãnh đạm nhướng mày, ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái lên vô lăng, ánh mắt lướt qua ghế phụ.

Thích Dao bước đến cổng, định lặng lẽ lẻn vào để tránh màn chào hỏi xã giao ngượng ngùng, nhưng một cô gái mặc váy phù dâu đã nhận ra cô từ xa.

“Ai da, Dao Muội, cậu đến rồi à!”

Cô ấy nhìn xuyên qua đám đông, vui vẻ gọi lớn, khiến cả nhóm bạn đang trò chuyện rôm rả cũng quay đầu lại.

Hình như là Lưu Bình Bình, cựu ủy viên văn nghệ ngày trước, từng ngồi trước cô.

Thích Dao khựng bước, cong môi mỉm cười: “Lâu quá không gặp.”

Chỉ đơn giản đứng yên đó, váy dài ôm dáng màu trơn khoác ngoài một chiếc sơ mi rộng, phối hợp đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, vậy mà lại đẹp hơn bất cứ ai cố ý ăn diện.

Sự xa cách của những năm tháng không gặp cộng với khoảng cách về khí chất, khiến bầu không khí bỗng chốc chùng xuống.

Nữ minh tinh a, quá xa vời.

Đứng giữa đám đông, lại như cách họ một bức tường.

Vài cô gái từng thân thiết trước đây kín đáo trao đổi ánh mắt với nhau.

Thích Dao không để tâm, ánh mắt điềm nhiên quét qua từng người: “Mình vào trước đây.”

Cô yên tĩnh đi về phía trước, bỏ lại tiếng ồn ào náo nhiệt phía sau.

Tiệc cưới tổ chức trên bãi cỏ, trong khu vườn ngoài trời của biệt thự riêng. Phông nền trắng tinh cùng hoa tươi, dải lụa trang trí vô cùng đẹp mắt, hôn lễ sắp bắt đầu.

Thích Dao tìm một vị trí ở mép ngoài. Thực ra cô không thân thiết lắm với các bạn học cấp ba, lần này đến chỉ vì Lý Tầm, cũng chỉ định tặng quà rồi về sớm.

Không lâu sau, khách mời gần như đã ổn định chỗ ngồi. MC bước lên sân khấu khuấy động bầu không khí.

Số lượng khách không nhiều, tầm một trăm người. Có lẽ do cô dâu chú rể là bạn học cấp ba, nên phần lớn khách mời đều là những gương mặt quen thuộc.

Thỉnh thoảng lại có vài ánh mắt dò xét, tiếng thì thầm khe khẽ, thậm chí có người còn giơ điện thoại lên lén chụp ảnh. Nhưng Thích Dao đã quen với điều đó từ lâu, cô không để tâm, ánh mắt lướt qua mọi người một cách bình thản rồi cúi xuống nhìn điện thoại.

Màn hình hiển thị một tin nhắn mới. Cô nhấn vào xem.

【S】: Bây giờ tôi vào được chưa?

Ngón tay Thích Dao khựng lại. “……”

Không phải chứ, người này vẫn còn ở ngoài sao?

Nghe lời đến mức này luôn à?

Dòng tin nhắn chơ vơ trên màn hình, cuối cùng cũng có hồi đáp.

【1】: ……Có thể.

“Cái kia, Dao Muội.”

Thích Dao ngước mắt lên. Lưu Bình Bình hôm nay làm phù dâu, mặc chiếc váy voan trắng, bước tới ngồi xuống bên cạnh cô.

“Ừm?”

“Bọn họ muốn chụp ảnh chung với cậu, nhưng ngại không dám nói, nhờ tớ hỏi giúp.” Lưu Bình Bình khẽ hất cằm về phía hàng ghế trước. Mấy cô gái trẻ đang ngồi đó, thấy cô nhìn sang liền mỉm cười ngại ngùng, rụt rè vẫy tay.

Trông cũng khá đáng yêu.

“Là bạn cùng lớp với cô dâu cả đấy.”

“Được thôi.” Thích Dao đặt điện thoại sang một bên, mỉm cười đứng dậy. Mấy cô gái vui mừng chạy vội đến, thay đổi tư thế chụp liên tục trước ống kính.

Chụp xong, họ tụm lại xem ảnh, líu ríu không ngừng.

“Cậu xinh quá trời luôn! Không ngờ lại từng là bạn học của bọn mình luôn á, hú hú hú…”

“Dao Muội, cậu đẹp thật đó! Đứng dưới nắng mà cứ như phát sáng vậy!”

“Cảm ơn.” Thích Dao bật cười, “Các cậu cũng rất xinh mà.”

“Mỗi ngày tan làm tớ đều lao vào cày phim, 《Dã Đường Chi》 đúng là hại tớ mất ngủ luôn á…”

“……Ấy!”

Cô gái đứng bên trái bất giác ngước lên, đột nhiên nghẹn lời.

Cô ấy nhìn chằm chằm về phía lối vào, vội vã vỗ lên vai bạn mình, nhưng do cả hai đang đứng sát nhau để xem ảnh, nên bàn tay ấy lại vô tình đặt lên vai Thích Dao, bản thân cô ấy còn chưa nhận ra.

“Có phải là Thụ không?”

Lông mi Thích Dao khẽ run, cô ngước mắt nhìn theo.

Nửa khu vực bỗng im bặt, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía ấy.

Người đàn ông diện áo sơ mi trắng đơn giản, phối với quần tây đen, vóc dáng cao ráo, sải bước dưới những tia nắng xuyên qua kẽ lá. Anh nghiêng đầu, tùy ý trò chuyện cùng phù rể bên cạnh.

Rõ ràng trang phục của anh đơn giản đến không thể đơn giản hơn, vậy mà chỉ cần đứng đó, đã dễ dàng áp đảo cả đám phù rể đang mặc vest trang trọng.

Mái tóc phía trước hơi rũ xuống, phủ lên đôi chân mày sắc nét. Đường viền xương hàm gọn gàng tinh tế, từng đường nét sắc sảo ẩn sau lớp da mỏng, vừa lười nhác vừa lạnh lùng.

Bàn tay đang đặt trên vai Thích Dao bỗng siết chặt lại, cô gái kia vô thức bấm vào bả vai cô. Cô gái hạ giọng, “Chết tiệt! Lý Tầm vậy mà thực sự mời được cậu ấy tới à!”

“Đẹp trai quá đi mất! Cảm giác còn đẹp hơn cả Cố Hằng nữa ấy!” Cô gái bên phải thì thầm, “Mẹ nó, không hổ là người mà Nhân Nhân thích suốt ba năm trời.”

Thích Dao không có phản ứng gì đặc biệt, bị vây giữa nhóm người nhìn về phía anh.

Cảm giác này rất kỳ lạ.

Trước đây cô luôn là người đứng ở góc khuất, lặng lẽ quan sát mọi chuyện.

Những cô gái xinh đẹp, hoạt bát khác thường xuyên bị bạn học trêu ghẹo, được nhóm bạn thân khuyến khích, cổ vũ để mạnh dạn bước đến làm quen với người mình thích.

Còn cô thì sao?

Lặng lẽ nhìn trộm một cái, rồi vội dời đi, sau đó lại quay về thế giới ảm đạm, tăm tối của chính mình.

Cô cũng từng muốn được thích một ai đó một cách quang minh chính đại.

Nhưng cô không thể.

Những rung động tuổi thanh xuân nhỏ bé của cô, giống như chính bản thân cô vậy, không đúng lúc, cũng không ai quan tâm.

Một cơn đau nhẹ kéo cô trở lại thực tại. Cô gái kia làm móng tay dài, đầu móng mài nhọn, chỉ sơ ý chạm vào thôi cũng đã thấy đau, huống hồ là vô thức siết mạnh như vậy.

Dụ Gia Thụ đã đến gần.

Mặt trời gần lên đến đỉnh đầu, ánh nắng rọi xuống chiếc áo sơ mi trắng của anh, trên thảm cỏ xanh biếc, đẹp đến mức khó mà dời mắt.

Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt khẽ nhấc lên, đầu ngón tay tùy tiện móc lấy một chùm chìa khóa, lắc lư ngay trước mặt cô.

Thích Dao sững lại.

Các cô gái xung quanh đều nín thở, không ai lên tiếng.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đặt ngay trước mắt cô.

Trên sợi dây kim loại chỉ có hai chiếc chìa khóa, kèm theo một móc khóa hình chú chó lớn, theo cử động của anh khẽ đung đưa trước mặt cô.

Hai chiếc chìa khóa chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô, không nặng không nhẹ đáp lời phù rể, trong ánh nhìn chăm chú của nửa đám khách mời, giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng ngoắc cô một cái.

Tùy tiện mà kiêu ngạo.

“Rơi trên xe tôi.”

Bình Luận (0)
Comment