Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 24

“……”

Thích Dao khựng lại hai giây, nhanh chóng nhận lấy chìa khóa từ tay anh, nhẹ giọng nói một câu cảm ơn rồi quay người trở về chỗ cũ.

Sao lại thế này.

Không thể đưa cô sau được sao?

“Đệt… Chuyện gì đang xảy ra vậy… Hai người họ đến cùng nhau à?”

“Hơn nữa, mày để ý chưa? Cả hai đều mặc sơ mi trắng, đứng cạnh nhau trông cứ như đồ đôi ấy.”

“Dao Muội mặc đồ của G, cậu ấy cũng vậy… Vậy là chắc kèo rồi chứ còn gì? Tao ship Thích Cố nhưng giờ thấy họ BE rồi mà sao tao không thấy buồn tẹo nào?”

Những tiếng xì xào theo gió len lỏi vào tai. Thích Dao cúi mắt, nhanh chóng bước qua đám đông về chỗ ngồi.

Mãi đến khi hôn lễ bắt đầu, vành tai cô vẫn còn hơi nóng.

Cô dâu chú rể bước đi trên con đường rải đầy hoa tươi. Một cô gái ngồi hàng đầu lén quay đầu lại nhìn, vô tình thoáng thấy cô.

Một phần là vì nhớ ra mình đã lỡ bóp chặt vai cô khi nãy, cảm thấy hơi ngại ngùng. Một phần khác, là vì không nhịn được mà lén quan sát cô cùng người đàn ông bên cạnh.

Hơn trăm chỗ ngồi trong sảnh, ghế mây trang trí bằng hoa vẫn còn trống đến mười mấy chỗ. Anh ta không ngồi đâu, lại cứ phải ngồi ngay bên cạnh cô.

Thích Dao làm bộ không cảm nhận được ánh mắt chăm chú kia, lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn cô dâu chú rể từ xa tiến đến, dừng lại trước rừng hoa rực rỡ.

Hôm nay chắc chắn là một ngày lành được lựa chọn kỹ càng.

Trời xanh trong vắt không gợn mây, bãi cỏ xanh mướt trải dài không thấy điểm dừng, tấm rèm trắng tung bay trong gió, dịu dàng lay nhẹ tấm khăn voan của cô dâu.

Màn hình LED phía sau phát đoạn video đã được biên tập cẩn thận, ghi lại khoảnh khắc yêu đương ngọt ngào, từng phút giây hạnh phúc của hai người.

Cô dâu đứng trên bục, cầm micro, kể lại ngắn gọn chuyện Lý Tầm từng kiên trì theo đuổi mình như thế nào. Chú rể mặc bộ vest xanh đậm, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, khiến cả sảnh cười ầm lên.

Thích Dao cũng cười, nhưng khi nhạc nền của hôn lễ vang lên, nụ cười ấy dần dần tan biến.

Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm lặng nhìn cô dâu chú rể trao nhẫn, thần sắc quá mức chăm chú, tựa như không chỉ nhìn họ, mà còn xuyên qua họ để tìm kiếm hình bóng của ai đó.

Dụ Gia Thụ ngồi bên trái cô, ống quần thẳng thớm chiếm một khoảng màu đen trong tầm nhìn. Cô không dám liếc mắt sang.

Nhưng bóng dáng kia lại quá rõ ràng.

Chàng trai với chiếc cằm hơi nâng, ánh mắt mang theo chút ý cười nhàn nhạt, kéo dài từ hồi ức cho đến hiện tại, đôi khi còn len lỏi vào cả trong mơ.

Những năm tháng thiếu nữ xem phim thần tượng, xem màn cầu hôn hay tỏ tình đầy phô trương, xem từng câu chuyện tình yêu quanh co, uẩn khúc—ai mà chưa từng mơ tưởng về tương lai?

Thích Dao từng đọc Bà Bovary, có một đoạn khiến cô nhớ mãi:

“Cô ấy nghĩ rằng tình yêu phải đến như tia chớp lóe lên, như tiếng sấm vang trời, tựa cơn bão cuồng nộ từ chín tầng mây lao xuống trần thế, khuấy đảo cuộc sống, cuốn phăng ý chí, như cơn lốc cuốn đi từng chiếc lá, nhấn chìm cả con tim vào vực sâu.”

Nhưng không phải vậy.

Sau này, cô đã đóng biết bao bộ phim, trong đó các nhân vật chính bất chấp thời gian, bất chấp bệnh tật, bất chấp mọi chướng ngại trong cuộc sống, thậm chí bất chấp cả sinh tử, chỉ để yêu nhau đến cùng. Nhưng cô chỉ cảm thấy hư ảo.

Thích Dao nghĩ, nếu một ngày nào đó, cô may mắn được ở bên người mình thích.

Họ chỉ cần đứng đối diện nhau. Không cần bãi cỏ xanh, không cần hoa tươi, thậm chí không cần khách khứa.

Chỉ cần chiếc nhẫn lạnh buốt chạm vào ngón áp út, vòng qua đốt tay rồi trượt vào tận gốc, khoảnh khắc đó là đủ để khuấy động một cơn sóng thần trong lòng.

Thậm chí, cô đã nghĩ sẵn cả bài nhạc muốn bật vào lúc ấy rồi—

“Ăn uống thoải mái nhé mọi người! Buổi tối ở khu cắm trại có tiệc nướng, trong biệt thự có phòng đánh mạt chược, karaoke, tầng một là nhà hàng.”

Tiếng vỗ tay như thủy triều dâng lên, trong sảnh tràn ngập tiếng chúc phúc lẫn tiếng cười vui vẻ. Lý Tầm cùng cô dâu đều cười đến cong khóe mắt, nhiệt tình gọi mọi người vào trong.

Thích Dao bỗng hoàn hồn, khẽ co ngón tay lại, thu ánh mắt về, đứng dậy định rời đi, nhưng bị cô dâu chạy tới kéo lại chụp ảnh chung. Bị cô ấy làm nũng vài câu, cô đành mơ hồ ở lại dùng bữa.

Trưa nắng gay gắt, mọi người vào nhà hàng tầng một.

Sàn gạch cẩm thạch bóng loáng, đèn chùm kiểu châu Âu lộng lẫy, trang trí xa hoa vô cùng. Thế nhưng, trên ba bốn chiếc bàn tròn phủ khăn trắng tinh, món ăn lại vô cùng gần gũi.

Là các món Tứ Xuyên làm chủ đạo, bao trùm đủ bốn trường phái ẩm thực lớn. Trên bàn chỉ toàn là ớt đỏ rực, bắt mắt vô cùng.

“Không cần cầu kỳ, cứ ăn ngon là được.”

Trần Nhân Nhân đã thay một chiếc váy đỏ, lè lưỡi trêu chọc: “Dù sao thì đồ Tây tôi cũng ăn không no, cuối cùng cũng chờ đến lúc được ăn thỏa thích rồi.”

Mọi người tùy ý ngồi vào bàn. Thích Dao bị Trần Nhân Nhân khoác tay, kéo cô ngồi xuống một bàn gần mép ngoài.

Bàn có bảy tám người, Lý Tầm, Trần Nhân Nhân, Lưu Bình Bình và mấy cô gái khi nãy tìm cô chụp ảnh chung.

“Gia Thụ!” Lý Tầm ngửa đầu gọi, vẫy tay ra hiệu anh lại gần.

Thích Dao kìm nén không nhìn sang, chỉ lắng nghe Trần Nhân Nhân nói chuyện.

“Bữa tiệc này là tổ chức riêng cho bạn bè, không có trưởng bối, cũng không có quy tắc rườm rà gì, cứ thoải mái là được.” Trần Nhân Nhân khoác tay cô, ánh mắt long lanh.

“Lúc trước thích cậu, tôi chỉ biết cậu là bạn cùng trường, hoàn toàn không rõ cậu học khóa nào. Mãi đến khi Lý Tầm nói cậu là bạn cùng lớp, tôi vui đến phát điên, thế là mới chịu đồng ý đi chơi với anh ấy.”

Một bàn cười rộ lên, xúm lại trêu chọc Lý Tầm không có địa vị, cười đến mặt ai nấy đỏ bừng.

Trần Nhân Nhân nhìn bọn họ một cái đầy trách móc, khóe mắt vẫn cong cong, “Dù sao thì Dao Muội cũng là niềm vui bất ngờ lớn nhất trong đám cưới hôm nay của tôi.”

“Không biết cậu thích gì, nên tôi mua đại một món quà.” Thích Dao cong khóe mắt, đưa hộp quà ra, chân thành khen ngợi: “Hôm nay cậu đẹp lắm.”

“Cậu đến là tôi vui lắm rồi, còn quà cáp gì nữa…” Trần Nhân Nhân mừng rỡ đón lấy, ánh mắt vô tình lướt qua phía sau cô, lời nói đột nhiên dừng lại.

Tiếng “két” rất nhỏ vang lên, chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra.

Theo làn gió quen thuộc, có người ngồi xuống bên cạnh Thích Dao.

Rất, rất tự nhiên.

Lưng dựa vào ghế, đôi chân dài hơi tách ra, khuỷu tay đặt trên tay vịn, ngón tay thon dài rũ xuống, động tác thản nhiên, biểu cảm ung dung.

Đường hoàng, hiển nhiên.

Dĩ nhiên, có lẽ chỉ mình anh thấy vậy.

Lý Tầm sững lại hai giây, thu tay về, chạm chạm vào mũi.

Cả bàn lặng đi một giây.

“Nào nào, ăn cơm thôi!”

Một kỹ năng quan trọng của người trưởng thành là có thể tạm gác sự tò mò sang một bên, lại âm thầm khơi gợi nó lên lúc thích hợp.

Nói về đại học, công việc, hôn nhân, Lưu Bình Bình khéo léo lái chủ đề về phía họ.

“Sau khi tốt nghiệp, bọn mình cũng ít liên lạc, lớp trưởng mời được Gia Thụ bằng cách nào vậy?”

“Tôi có WeChat của cậu ấy mà.” Lý Tầm nói, “Chẳng qua trước giờ không hay trò chuyện. Đến khi Tinh Phàm thâu tóm công ty bọn tôi, có chút liên hệ rồi tôi mới dám gọi cậu ấy. Nếu không, sợ người ta tưởng tôi chỉ muốn mời đi ăn cưới.”

Dụ Gia Thụ bật cười: “Giờ tôi là sếp cậu, cậu dám nói vậy à?”

“Không dám không dám!” Lý Tầm chắp tay trước ngực như cầu nguyện, ra sức lắc lư. “Sếp tha mạng!”

“Lớp trưởng không phải đang làm ở Hoành Đồ Thông Tin à? Tinh Phàm đây là sắp tiến quân vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo rồi sao?”

“Tớ làm 996 (1), sắp không trụ nổi nữa rồi, Gia Thụ có thể kéo tớ vào làm không?”

(1) 996: Mô hình làm việc phổ biến tại Trung Quốc (9h sáng – 9h tối, 6 ngày/tuần).

“Cậu tốt nghiệp bằng cử nhân, không đủ điều kiện vào đâu nha. Tôi thay sếp trả lời rồi đấy.”

“Đệch! Sao còn phân biệt bằng cấp nữa!”

Bầu không khí vui vẻ, cười nói rộn ràng. Đến khi một cô gái khác đột nhiên hỏi: “Vậy Dao Muội cùng Gia Thụ thì sao?”

Giọng cô ấy cẩn trọng, lịch sự, như thể chỉ vô tình hỏi qua, ánh mắt lại lấp lánh hứng thú. Mấy người đối diện cũng đồng loạt ngẩng đầu, khiến khung cảnh trở nên náo nhiệt lạ thường.

“Cảm giác hai người rất quen thuộc.”

“…”

Bàn tay Thích Dao bưng ly nước cứng đờ, im lặng một lát rồi chậm rãi đáp:

“Thật ra cũng không thân lắm.”

Phải không?

Bảy tám năm không gặp, trên WeChat chỉ nhắn hai tin, không thể coi là thân được.

Người bên cạnh không có phản ứng gì, lười biếng “ừ” một tiếng, kéo dài âm cuối, tiếp lời:

“Chỉ là quan hệ cùng nhau về nhà thôi.”

Vừa dứt câu, bàn bên cạnh cũng im bặt.

Cùng nhau… về nhà?

Chẳng phải có nghĩa là…?

Lý Tầm há hốc miệng thành chữ O, vội khép lại, ngậm một ngụm không khí, trợn tròn mắt như chuông đồng.

Trần Nhân Nhân vô cùng kinh ngạc, đũa kẹp đồ ăn khựng giữa không trung, một miếng sườn rơi xuống, bắn nhẹ chút nước canh.

Lưu Bình Bình cùng mấy cô gái lập tức thay đổi sắc mặt, trong khoảnh khắc trao đổi ánh nhìn sâu xa, gương mặt viết rõ hai chữ “quả nhiên”.

“…”

Sao lại thành ra thế này?

“Không phải!” Thích Dao đau đầu, siết chặt ly thủy tinh, “Bọn tôi là hàng xóm!”

Không ai lên tiếng.

Sau khoảnh khắc lặng im ngắn ngủi, mọi người lại tiếp tục ăn uống như bình thường. Trần Nhân Nhân nhặt miếng sườn lên lần nữa, bầu không khí đã khác hẳn, rõ ràng có chút gượng gạo.

Lý Tầm quét mắt nhìn quanh, hắng giọng nhắc nhở: “Không sao đâu, toàn bạn học cũ, bọn tôi sẽ không tiết lộ đâu.”

“Đúng vậy, đây là tiệc riêng tư, bọn tôi không nghe thấy gì cả.” Lưu Bình Bình phụ họa.

“…”

Thích Dao giận đến mức không nói nên lời, trong đầu hỗn loạn như cuộn len rối, len lén vươn tay xuống gầm bàn, đẩy đùi người bên cạnh một cái.

Ngón tay trắng nõn đặt lên quần tây đen, có chút nôn nóng đẩy hai lần, đầu ngón tay lướt qua lớp vải mềm, dịu nhẹ mà mềm mại.

Thật sự sốt ruột rồi.

Dụ Gia Thụ khẽ cười, rũ mắt, không nhúc nhích, gõ nhẹ hai ngón tay lên mặt bàn, thấp giọng nói đủ để hai người nghe:

“Lần sau còn né tránh không?”

“…”

Thích Dao bặm môi, cảm thấy người này thật đáng ghét.

Cô cứng đờ vài giây, thấy anh vẫn ngồi im, còn ngửa đầu uống nước, hầu kết chậm rãi trượt lên xuống, không có ý định giúp cô giải thích. Cuối cùng, cô nghiến răng, nói cực kỳ khẽ:

“…Không nữa.”

“Không cái gì?”

“…” Thích Dao nghiến răng, tức giận nói: “Không né tránh nữa!”

Ánh đèn sáng rọi xuống gương mặt cô, đôi mắt mềm mại hơn bao giờ hết. Khi cô khẽ cử động, mái tóc nhẹ lướt qua bờ vai, trong không khí lẩn khuất một mùi hương nhàn nhạt.

Rất dễ chịu.

“Ồ.” Dụ Gia Thụ thu lại tầm mắt, nhàn nhã ngẩng lên.

Cả bàn như học sinh đang lén đọc truyện trong giờ tự học, đột nhiên bị giáo viên bắt gặp, vội vàng cúi đầu.

“Ôi chao, món này ngon thật.”

“Đúng không? Tớ cũng thấy vậy.”

Thích Dao siết chặt ly nước, chờ anh trả lại sự trong sạch cho mình. Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nghe thấy giọng anh nhẹ nhàng vang lên:

“Bọn tớ thật sự là hàng xóm.”

Bàn ăn im lặng một giây, hai giây, ba giây.

“Thật đấy.” Anh nói.

Rồi không nói thêm gì nữa.

Thích Dao: “…”

???

Chỉ vậy thôi á?!

*

Sau khi ăn xong, Trần Nhân Nhân kéo Thích Dao lên lầu hát karaoke.

Nhiều năm không gặp, chỉ vài câu xã giao cũng khó làm bầu không khí trở nên sôi nổi ngay lập tức. Phải có người khéo léo pha trò thì cuộc trò chuyện mới nhanh chóng trở lại trạng thái thoải mái như ngày xưa.

Chủ đề tất nhiên không thể thiếu chuyện ôn lại kỷ niệm cũ.

Dưới ánh đèn mờ ảo chớp nháy, mọi người ngồi trên sofa, no nê rượu thịt, dựa lưng thư giãn, khoác vai nhau bắt đầu rôm rả nhớ về quá khứ.

“Ai, Dao Muội, có thể hỏi chuyện trong giới của cậu không? Tôi tò mò lắm!”

“Cố Hằng thực sự có bạn gái chưa? Chuyện này có thể nói ra không?”

“Có thể hỏi.” Thích Dao nói, “Nhưng tôi chưa chắc biết đâu. Ví dụ như câu hỏi vừa rồi.”

“Cũng đúng ha! Tôi xem phỏng vấn thấy mấy ngôi sao cũng đọc tin đồn trên mạng, mà có khi chính họ cũng ngại hỏi thẳng.”

Trần Nhân Nhân: “Mà tin đồn kỳ lạ nhất tôi từng thấy là nói Dao Muội và Diệp Thanh Mạn là một cặp đồng tính đấy.”

“Khụ!”

Thích Dao đang uống nước, nghe đến đó thì sặc một cái, vội vàng rút khăn giấy, trợn mắt nhìn họ.

“Mấy cậu không tin đó chứ?”

“Làm gì có chuyện đó!” Mọi người thấy phản ứng của cô hài quá, cười ầm lên.

Ngồi tựa lưng lộn xộn, Thích Dao nhìn lướt qua họ, tầm mắt dừng lại ở Dụ Gia Thụ ở phía bên kia.

Lý Tầm cùng vài nam sinh trong lớp đang thấp giọng trò chuyện cùng anh, dùng cạnh bàn khui nắp chai bia, chất lỏng trong suốt từ từ chảy vào ly thủy tinh.

“Quý sau các cậu sẽ làm nhượng quyền IP à? Mình có nghe phong thanh rồi, mảng công nghệ hình ảnh cũng sẽ được mở rộng chứ?”

“Sếp mình từng nói, nếu có thể hợp tác với Tinh Phàm thì tốt quá.”

“Bên nào?”

Anh thảnh thơi ngồi đó, lưng tựa vào ghế, hai chân dài hơi tách ra, vô cùng tùy ý duỗi về phía trước.

Nửa khuôn mặt ẩn trong ánh đèn mờ ảo, chỉ thỉnh thoảng mới để lộ trọn vẹn dung nhan.

Hẳn là đang bàn chuyện công việc, người ta nâng ly mời rượu, anh cũng chỉ nhàn nhã cầm ly đưa về phía trước. Chất lỏng trong suốt chao đảo nhẹ dọc theo vành ly, vang lên tiếng va chạm thanh thúy, chạm một cái rồi buông.

Đúng phong thái công tử nhà giàu chính hiệu.

Lúc này, Thích Dao bỗng dưng nhớ ra—anh vốn dĩ chính là một đại thiếu gia.

Ngày trước khi còn học ở Bắc Kinh, đám thiếu gia giới thượng lưu Bắc Kinh thường tụ tập, lúc nào cũng thích mời vài ngôi sao nhỏ hoặc sinh viên Học viện Điện ảnh đến tham gia.

Thích Dao đã từng có “may mắn” được theo Diệp Thanh Mạn đi xem một lần.

Bất kể đẹp xấu, béo gầy, chỉ cần những người đó tùy tiện ngả lưng xuống sofa, nhấc ngón tay ngoắc nhẹ, lập tức có những cô gái xinh đẹp chủ động tiến lại gần.

Diệp Thanh Mạn không quen nổi cảnh tượng ấy, bèn trợn mắt kéo Thích Dao rời đi. Kết quả lại bị chặn lại đùa cợt vài câu, chọc cho đại tiểu thư tức giận bừng bừng.

Giờ nghĩ lại, mấy cô gái từng vô tình gặp trong những bữa tiệc đó, hoặc là đến nay vẫn loay hoay mãi chưa thể nổi tiếng, hoặc là bỗng dưng có được tài nguyên tốt, nhanh chóng bật lên, rồi lại biến mất không chút tăm hơi.

Cây đổ bầy khỉ tan.

Mà dù cây không đổ, chỉ cần người ta thấy ngứa mắt, bầy khỉ cũng phải tản đi thôi.

Lúc này Dụ Gia Thụ vẫn đang lười biếng tựa người vào ghế, nửa hờ hững ngửa đầu ra sau, hầu kết khẽ chuyển động dọc theo đường nét cổ thon dài, cuối cùng mới để lộ ra chút dáng vẻ của một đại thiếu gia.

Như thể anh sinh ra đã thuộc về nơi xa hoa trụy lạc này, trên trời dưới đất, dường như chỉ có mình anh là đáng giá.

Nếu Dụ Gia Thụ biết cô đang nghĩ gì, e là sẽ lập tức gõ chiêng kêu oan mất.

Trời biết, anh chỉ đơn giản là bị ai đó hát chói tai đến mức đau đầu mà thôi.

Trần Nhân Nhân cũng thu lại ánh mắt, im lặng một lát rồi cười nhẹ, giọng có chút mềm mại: “Hồi cấp ba, tôi thật lòng thích cậu ấy đấy.”

“Sau này mới hiểu, kiểu người như cậu ấy với tụi mình vốn có khoảng cách. Chỉ là khi đó, mọi người đều ở trong trường học, khoảng cách lớn nhất chẳng qua chỉ là vị trí xếp hạng đầu và cuối mà thôi.”

Thích Dao nhìn cô ấy, nhận ra trong nụ cười ấy có một chút bâng khuâng.

“Hồi đó tôi còn từng viết thư tình cho cậu ấy. Nhưng cậu ấy không thèm mở ra, hôm sau liền nhờ người trả lại cho tôi.” Trần Nhân Nhân bật cười, “Cậu nói xem, lạnh lùng thì cũng có phản hồi đấy, mà bảo là lịch sự đi, cũng không có gì để mà cảm kích.”

Thư tình gửi cho anh ấy…

Bị trả về sao?

Thích Dao khựng lại một chút, nét mặt thoáng biến đổi.

Trần Nhân Nhân chưa kịp thoa lại son, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím, vẻ man mác kia chỉ kéo dài trong chốc lát rồi tan đi. Cô nghiêng đầu liếc nhìn Lý Tầm, ánh mắt trong trẻo.

“Nhưng bây giờ, tôi cũng đã tìm thấy hạnh phúc của mình rồi.”

Thích Dao nhìn Lý Tầm bắt gặp ánh mắt cô ấy, lập tức đặt ly xuống, như thể định đi về phía này. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, nhẹ nhàng cảm thán một câu: “Thật tốt.”

Cô đứng dậy nhường đường cho đôi vợ chồng mới cưới, lại bị Trần Nhân Nhân kéo tay lại, ghé sát tai thì thầm một câu.

“Chà, chú rể vừa quay đi thế này à?”

“Mẹ nó, ai đang hát vậy? Cậu có thể đừng hát nữa được không? Tôi sắp điếc mất rồi!”

“Ê ê, hay là để Dao Muội hát một bài cho tụi mình đi?”

Trần Nhân Nhân buông tay Thích Dao, ngẩng cổ lên mắng sang bên kia: “Cậu nghĩ mình là ai mà đòi người ta hát cho nghe hả?”

Gã kia khổ sở làm bộ đáng thương, hướng về phía họ cúi người ba lần.

“Xin lỗi! Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không có ác ý! Nhân tỷ tha mạng, Dao Muội tha mạng, Gia Thụ tha mạng!”

Liên quan gì đến Dụ Gia Thụ chứ?

Thích Dao không nhịn được bật cười, nhận lấy micro từ người bên cạnh: “Nhưng tôi hát cũng bình thường thôi.”

“Được nghe cậu hát là lộc trời ban rồi, tụi này đâu dám chê chứ?!”

Lý Tầm ngồi xuống chỗ ban nãy của cô. Chiếc sofa chen chúc chật kín người, chỉ có phía bên kia là còn chút khoảng trống.

Thích Dao do dự hai giây, chậm rãi bước qua đám đông, tiến về phía đó.

Bóng người lố nhố, kẻ chơi xúc xắc, người chơi thật hay thách, kẻ uống rượu, chắn ngang cả lối đi.

Có người cúi đầu nghịch điện thoại, âm thanh ồn ào đến mức không nghe thấy ai gọi, lại còn vô tư duỗi dài chân ra.

Hành lang chật hẹp, Thích Dao không thể nào đi qua.

Can đảm vừa vất vả lấy lại được, thoắt cái đã sắp bị mấy rắc rối vụn vặt này đánh tan. Cô mím môi, định đi thẳng lên sân khấu đứng hát thì bất chợt nhìn thấy Dụ Gia Thụ khẽ động đậy.

Anh vẫn tựa lưng lên đệm như cũ, đôi mắt mệt mỏi hé mở dưới hàng mi mỏng, chân dài hơi nhấc lên, lười nhác đá nhẹ vào gã kia một cái, giọng kéo dài, chậm rãi mà tùy ý:

“Tránh ra một chút.”

Bình Luận (0)
Comment