Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 25

“Dao Muội muốn hát bài gì? Bọn tôi chọn giúp cậu nhé.”

“Dao Muội?”

Lần này đến lượt Thích Dao không nghe thấy.

Tai cô như bị nước tràn vào, âm thanh dòng chảy ồ ạt quét qua màng nhĩ, chặn hết mọi tiếng ồn xung quanh, chỉ còn lại đôi mắt đen láy của anh.

Tim cô treo lơ lửng thật cao, lại rơi mạnh xuống, cảm giác rung động gần như mất trọng lực.

Giống như vượt núi băng sông, xông pha bụi gai, mù quáng tìm kiếm ngọn núi xa xôi, cuối cùng trông thấy bóng dáng nó, đã kiệt sức, bất lực vô cùng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, ngọn núi ấy bất chợt cúi xuống, phát hiện ra vị lữ khách nhỏ bé giữa nhân gian, lặng lẽ di chuyển về phía bạn.

Dù chỉ một chút thôi.

Thích Dao mím môi, cố gắng tỏ ra tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.

Dụ Gia Thụ lười nhác thu chân về.

Chiếc sofa dài dựa sát tường không có vách ngăn ở giữa, mép ngoài lại hơi hẹp, thế nên khi anh rút chân về, không thể tránh khỏi việc chạm vào cô.

Lớp váy mỏng manh bị anh chạm qua, trong thoáng chốc cả vùng da bên dưới như bị lửa đốt, lập tức nóng bừng lên.

Ngón tay Thích Dao khẽ co lại, dốc toàn bộ sức lực để khống chế bản thân, không để mình bỏ chạy.

Người chọn bài nhạc đơ ra vài giây, chợt vỗ trán như vừa nghĩ ra gì đó.

“Có một bài rất hợp đây!” Cậu ta nhập vài chữ lên màn hình, nhấn nút ghim bài, chuyển đổi, chữ cái to hiện lên theo giọng nói của cậu ta. “Hãy cùng chúc Dao Muội—”

“Trạm tiếp theo, Thiên hậu!” (Bài hát “下一站天后” của Twins)

Lưu Bình Bình ai một tiếng, định vươn tay cắt bài. “Cậu bị ngốc à? Có biết bài này có ý nghĩa gì không—”

“Không sao.”

Giọng Thích Dao mềm mại như dòng điện, cùng tiếng đàn piano của đoạn dạo đầu vang lên, đồng loạt vọng khắp phòng.

Không biết có phải do thiết bị hay không, mà phần cuối câu lại hơi run nhẹ.

Nhạc dạo đã gần kết thúc, dòng chữ đổi màu đặc trưng của KTV chầm chậm di chuyển về phía trước. Thích Dao thở phào một hơi, không dám chớp mắt nhìn về phía màn hình, nhẹ cất giọng.

“Đứng trước cửa Marunouchi, cẩn thận ngắm nhìn con đường của chính mình.”

“Trạm tiếp theo, đến Thiên hậu, đương nhiên là tốt nhất.”

Một bài hát tiếng Quảng, giai điệu du dương trữ tình, ca từ xuất sắc.

Là bài hát mà cô có thể hát trọn vẹn ngay cả khi nhắm mắt.

Kỳ thật Thích Dao không biết tiếng Quảng, là bài hát này quá quen thuộc, phát âm của cô lại không khác gì bản gốc.

Giọng cô rất nhẹ, chậm rãi hòa vào bầu không khí của bài hát.

“Những đôi tình nhân trên phố Paterson, trên mặt đều có chút tự hào.”

“Được đứng trên sân khấu hát ca, chưa chắc đã rực rỡ hơn.”

“Danh tiếng chẳng qua cũng chỉ như bọt xà phòng.”

Giọng cô mềm mại, phát âm rõ ràng, phần cuối câu được kéo dài, xóa đi chút lạnh lẽo vốn có, không khí trôi nổi những hạt bụi lấp lánh.

Rất êm tai.

Cả căn phòng đều yên tĩnh..

Không còn tiếng ồn ào náo nhiệt, đèn mờ ảo không biết bị ai đó chạm vào, đổi thành ánh sáng trắng dịu dàng, phủ lên người cô.

“Dù có ngày được tổ chức concert, ai sẽ muốn nghe chứ?”

“Nếu người ấy không thể đến, thì cũng chẳng khác nào sống hoài phí.”

Trên màn hình đang chiếu phiên bản concert hội ngộ của Twins sau nhiều năm.

Màu xanh bão hòa cao chiếu lên khuôn mặt từng người, lightstick vẫy trong không trung phản chiếu những giọt lệ lấp lánh trong mắt khán giả.

Cũng có cả nước mắt của cô.

Bài hát này từng phát vô số lần trong chiếc MP3 của cô, từ khi cô còn chưa tỏa sáng rực rỡ, từ những ngày tháng thanh xuân ngốc nghếch chìm trong mối tình đơn phương âm thầm chua xót.

Cũng như những bức thư ngày ấy, giai điệu này gần như gánh vác toàn bộ cảm xúc đổ vỡ của cô trong vô số đêm dài, là chỗ dựa duy nhất trong quãng thời gian thiếu nữ u tối.

A Kiều cùng A Sa đã hát bên tai cô bé Thích Dao năm ấy rằng, cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành Thiên hậu, trở thành cô dâu, tất cả đều là mộng tưởng.

Đến tận bây giờ, cô rốt cuộc có thể mượn cơ hội hát cho người khác nghe, để trước mặt mọi người mà lén lút mơ một giấc mơ.

Tương lai ở ngay trước mắt, người cô yêu ở ngay bên cạnh.

“Có bao nhiêu ca khúc tình yêu cho tôi hát, cũng chỉ là miễn cưỡng.”

“Dẫu có tỏa sáng trên sân khấu,”

Thích Dao cảm thấy chóp mũi cay cay, tim nhói lên từng đợt, như có một miếng bọt biển ướt chặn ngang lồng ngực.

“Cũng đâu thể sánh bằng người yêu nhất, kề tai nhẹ giọng cất lời ca.”

Mảng da tiếp xúc với anh hơi nóng lên, sưởi ấm trái tim chua xót của cô, khiến cô đủ dũng khí không để giọng mình run rẩy, lồng ngực khe khẽ phập phồng.

Trong đoạn điệp khúc dài đằng đẵng, giai điệu chầm chậm hạ xuống, để lại câu hát cuối cùng.

“Thực ra ước mơ lớn nhất trong lòng…”

“Là cùng anh về nhà, hát cho anh nghe.”

Tiếng nhạc dần dần lắng xuống.

Trên màn hình lớn, góc quay từ cận cảnh kéo dần ra xa, để lộ cảnh toàn trường đại hợp xướng ở phần kết. Ngay cả tiếng vỗ tay, tiếng hét chói tai cũng rõ ràng đến mức khiến người ta có cảm giác như thật sự vừa xem xong một buổi concert.

Vòm sân khấu lấp lánh ánh xanh trầm mặc, Twins ôm chầm lấy nhau trên màn hình lớn sau nhiều năm, khóe mắt ngập đầy nước mắt.

Ngón tay hơi co lại, Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô.

Cô gái nhỏ thân ảnh đơn bạc, sống lưng thẳng tắp, chiếc cổ trắng nõn thanh tú, hàng mi đen nhánh rủ xuống, đuôi mắt đào hơi ửng đỏ.

… Khóc cái gì chứ.

Lời định nói nghẹn lại nơi cổ họng, từng chữ từng chữ đều bị nuốt trở vào. Anh không có tư cách can thiệp vào cảm xúc của cô.

Anh chỉ đứng dậy, rút một tờ khăn giấy, đưa đến trước mặt cô.

Phòng bao yên tĩnh hồi lâu, nhất thời không ai lên tiếng.

Đến khi Trần Nhân Nhân hoàn hồn lại, đôi mắt đã đỏ hoe, nước mắt giàn giụa, được Lý Tầm dịu dàng đưa tay lau đi.

Lưu Bình Bình hít hít mũi, nhỏ giọng nói: “Đây chính là diễn viên sao? Sao ngay cả khi hát cũng truyền tải cảm xúc trọn vẹn như thế.”

Màn hình tự động chuyển sang bài tiếp theo, giai điệu có phần vui tươi hơn, xoa dịu bầu không khí trầm lặng vừa rồi.

Lý Tầm cười nói: “Thế này mà Dao Muội còn kêu là không hay à? Tôi không tin cậu nữa đâu.”

Người chọn bài lúc này mới nhận ra, hóa ra bài hát không mang ý nghĩa như cậu ta tưởng. Cậu ta gãi đầu đầy ngượng ngùng: “Xin lỗi nhé, Dao Muội. Nhưng mà cậu hát rất hay.”

“Không sao.” Thích Dao đáp.

Dụ Gia Thụ hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, không nhìn cô nữa.

Mọi người trong phòng đều ăn ý phớt lờ tiếng run rẩy ở câu hát cuối cùng của cô, cùng với giọng mũi lẫn trong lời nói. Những ánh mắt tò mò vô thức lướt qua, đều bị người đàn ông lặng lẽ che chắn.

Ánh đèn mờ ảo rực rỡ, chỉ riêng bóng tối phủ xuống người anh vẫn không đổi, vững vàng bao bọc cô trong đó.

Nháo một hồi, mọi người đề nghị đến khu cắm trại nướng BBQ.

Lý Tầm cùng mấy chàng trai dựng máy chiếu, chọn một bộ phim. Các cô gái túm tụm thành từng nhóm nhỏ, dựa vào ghế xếp trắng, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Hôm nay Trần Nhân Nhân đặc biệt thương tâm, nhất quyết kéo Thích Dao uống rượu với mình. Một bộ phim kết thúc, bàn tiệc đã có không ít người gục xuống.

Dòng chữ phụ đề tiếng Anh lăn tăn chạy trên màn hình, sương đêm đã nặng.

“Mười giờ rồi, tan cuộc chưa?”

Lý Tầm nửa ôm Trần Nhân Nhân, hạ giọng hỏi.

“Không tan!”

Trần Nhân Nhân níu chặt tay Thích Dao, mắt mũi đỏ bừng, cả khuôn mặt đều là màu hồng, không rõ là do men say hay do khóc.

“Còn không tan à? Mọi người uống đến mức này rồi, lăn lộn trên đất mấy vòng rồi đó.” Lý Tầm xốc cô ấy lên, dìu đi ra ngoài, “Uống thêm chút nữa là tí em leo lên cột điện luôn đó, biết không?”

“Không leo!”

Lý Tầm vừa ngăn Trần Nhân Nhân giãy giụa, vừa quay lại nhìn Thích Dao.

Lưu Bình Bình được hai cô gái còn tỉnh táo đưa về, chỉ còn lại một mình cô vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

“Không sao, cậu cứ đi đi.” Thích Dao vẫy tay, “Tôi gọi trợ lý đến đón.”

Nhìn vẫn tỉnh, mặt không đỏ, cũng không nói năng lung tung như bọn họ, Lý Tầm vẫn không yên tâm, bèn gọi: “Gia Thụ, cậu với cậu ấy là hàng xóm phải không? Tiện đường đưa cậu ấy về được không?”

“Tôi lo trợ lý cậu ấy cũng là con gái, không an toàn lắm.”

“Được.”

Dụ Gia Thụ quét mắt qua cô, chai rượu rỗng lăn lông lốc trên bãi cỏ.

“Thật sự không sao.” Thích Dao nói, lấy điện thoại ra, “Tôi gọi Lật Tử ngay đây.”

Dụ Gia Thụ không buồn để ý đến cô, cụp mắt, liếc xuống mấy vỏ chai nằm la liệt trên mặt đất.

Một, hai, ba…

Ngay dưới chân cô thôi cũng đã có năm, sáu chai.

Cũng khá đấy chứ.

“Dụ Gia Thụ.”

“Ừ?”

“Điện thoại tôi hỏng rồi.”

“Thế à?” Dụ Gia Thụ vừa bảo nhân viên lấy áo khoác từ xe ra, vừa tùy ý trả lời.

“Thật mà.” Thích Dao lật màn hình điện thoại đưa cho anh xem, “Mở khóa không được.”

Dụ Gia Thụ nhìn lướt qua, cảm thấy phán đoán của mình hoàn toàn chính xác—đúng trọng tâm, nói đâu trúng đó.

Anh lười biếng cầm hờ lấy cổ áo khoác, vẫn là chiếc áo khoác cùng thương hiệu, dáng rộng, màu đen, chiếc áo lần trước cô từng đắp tạm trong xe anh. Chất vải sẫm màu nắm trong tay, làm nổi bật lên khớp xương sắc nét.

Anh khoác áo lên người cô, không chút để ý hỏi: “Cậu đang mở khóa ở giao diện quay số?”

Có những người trời sinh làm gì cũng toát lên vẻ tùy ý phóng khoáng, một cử chỉ lịch thiệp như thế, qua tay anh lại trở nên tự nhiên như lẽ hiển nhiên, gọn gàng dứt khoát, không khách sáo, không xa cách, khiến người ta không thể sinh ra cảm giác bị xâm phạm.

Chỉ có những kẻ nhút nhát không dám thổ lộ lòng mình, mới lặng lẽ để tim mình lỡ một nhịp.

Mùi hương quen thuộc quẩn quanh bên chóp mũi, áo khoác rộng rãi, ấm áp thuộc về người khác giới nhẹ nhàng phủ lên vai, như thể đột nhiên có một bộ giáp mềm mại bảo vệ lấy cô.

Thích Dao thu tay lại, cúi nhìn điện thoại, chậm chạp “ồ” một tiếng, bắt đầu tìm số của Lật Tử.

Do động tác của cô, áo khoác trượt xuống, để lộ một phần xương quai xanh trắng trẻo cùng ngực. Dụ Gia Thụ nhìn lướt qua, lập tức cụp mắt dời đi ánh nhìn, cúi người buộc hai tay áo khoác thành nút thắt trước cổ cô.

“Được rồi.”

Tầm mắt lướt xuống, thấy cô vẫn đang bấm số trên giao diện mở khóa, khóe môi giật giật, ngón tay hơi cong lại, nhẹ nhàng rút lấy điện thoại của cô.

“Tôi đưa cậu về.”

Nếu nói Thích Dao uống say khó chiều thì cũng không hẳn.

Bởi vì cô không giống Lưu Bình Bình khóc lóc thảm thiết, cũng không giống Trần Nhân Nhân làm loạn tại chỗ, thậm chí còn rất ngoan, an tĩnh ngồi đó, lúc không nói chuyện thì không khác gì ngày thường.

Một khi mở miệng thì đúng là chí mạng.

Cô cứ thế ngoan cố ngồi trên ghế, trên bãi cỏ lạnh của đêm tối, ngẩng mặt nhìn anh.

“Tôi không muốn về nhà.”

Gương mặt trắng nõn, vài sợi tóc lòa xòa bên tai, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh, giọng nói cũng mềm mại.

Dụ Gia Thụ nhìn cô hai giây, thỏa hiệp nghiêng đầu, đưa tay kéo một chiếc ghế lại, thản nhiên ngồi xuống đối diện cô, một chân duỗi dài, lưng tựa vào thành ghế, dáng vẻ tùy tiện mà lười biếng.

“Thế cậu muốn làm gì?”

Bạn học năm xưa gặp lại một ngày ngắn ngủi, ai nấy lại tản đi. Không ngừng có người bước qua, không ngừng có người chào tạm biệt, như những bóng người hối hả qua lại nơi ngã tư rực rỡ đèn xanh đèn đỏ trong các thước phim.

Lý Tầm ôm Trần Nhân Nhân lên xe, vẫy tay ra hiệu với anh từ xa.

Dần dần, trên bãi cỏ rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Vật trang trí của đám cưới ban ngày được nhân viên lần lượt tháo xuống, tấm bảng nền đẹp đẽ, rèm trắng mềm mại, cả những bông hoa từng rực rỡ khắp nơi, giờ đây sau một ngày tàn cuộc đã mang nét héo úa.

Từng chút từng chút một, như một giấc mơ vỡ vụn.

“Dụ Gia Thụ.”

“Ừ.”

“Tôi hát có hay không?”

Dụ Gia Thụ nhìn cô, khựng lại hai giây, không trả lời.

Thích Dao cũng không quan tâm anh có đáp lại hay không, chỉ ngước mắt nhìn anh.

Men rượu khiến người ta lơ lửng, khiến cô gái ngày thường nhạy cảm thu lại mọi giác quan, chỉ dựa theo cảm nhận của chính mình mà lải nhải, vô tình bộc lộ ra vài phần đáng yêu ngốc nghếch.

“Bài hát này tôi đã nghe rất nhiều, rất nhiều lần. Suýt chút nữa đã được đi xem buổi concert ấy.”

“Quần áo đều đã chọn xong, sau đó đột nhiên nghe nói lịch trình của nữ chính quá gấp, nên tất cả mọi người phải vào đoàn làm phim sớm hơn.”

Cô hơi nhíu mày, ánh mắt mang chút hoài niệm.

“Chỉ thiếu một chút nữa thôi.”

“Tôi cảm thấy rất nhiều chuyện trên thế giới này đều là chỉ thiếu một chút nữa.”

Chỉ thiếu một chút nữa thôi, trời sẽ đổi. Cô sẽ là cô dâu.

Cuối cùng tất cả chỉ là lý tưởng.

Dụ Gia Thụ bắt đầu cảm thấy cô gái này chưa hẳn đã say, lời nói rõ ràng, phát âm mạch lạc, tư duy liền mạch có logic, anh vừa định nghiêm túc đáp lời thì thấy cô cúi đầu tháo nút buộc tay áo khoác.

Cô kéo áo khoác xuống, khoảnh khắc hơi ấm rời khỏi cơ thể, không kìm được mà rùng mình trong gió thu, vẫn bướng bỉnh nhíu mày, đặt áo xuống bàn.

“Tôi không cần.”

“?”

Dụ Gia Thụ chậm rãi nhướng mày. “Tại sao?”

“Cậu đã cho người khác mặc rồi.”

Thích Dao nửa rũ mắt nói.

Đã nhiều năm rồi không còn cái h*m m**n buột miệng thốt ra những câu cảm tính như vậy. Nhưng ngay lúc này, Dụ Gia Thụ lại không đúng lúc mà muốn thốt ra hai chữ ấy.

“Nhảm nhí.”

Anh nhìn cô nhẹ run lên trong cơn gió đêm lạnh lẽo, khóe môi giật nhẹ, buông lỏng ngón tay đang cầm lấy cổ áo, tiện tay ném áo khoác lên đùi cô.

“Cái áo này mẹ nó chỉ có mỗi cậu đắp qua.”

“Thật không?” Thích Dao mím môi, ngón tay siết chặt lấy mép áo, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi. “Chưa từng cho cô gái nào khác mặc qua sao?”

Quả nhiên là say thật rồi.

Đến cả chuyện này cũng dám hỏi.

“Cô nào?”

Dụ Gia Thụ nghiêng đầu, trong đầu lướt qua một lượt những cô gái anh đã gặp hôm nay. Không có nhiều người quen.

“Cô gái rất thân với cậu á. Rất xinh, tóc dài.” Thích Dao cố gắng nhớ lại, làm động tác mô phỏng, giọng càng lúc càng nhỏ. “Người đã quen nhiều năm ấy.”

“Ai?”

Lần này thì thật sự ngu luôn, Dụ Gia Thụ cau mày cố gắng nhớ lại.

Ánh mắt lơ đãng lướt qua đám cưới của Lý Tầm cùng Trần Nhân Nhân ở đằng xa. Thoáng chốc, hình bóng vội vã rời đi hôm đó trong đình viện hiện lên trong đầu.

Lông mày anh giãn ra đôi chút, khóe môi bỗng chốc nhếch lên.

“Yến Thu?”

“Không phải chứ, Thích Dao.”

Càng nghĩ càng thấy buồn cười, khóe miệng anh cong lên, tựa lưng vào ghế, ung dung nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười trêu chọc.

Cách gọi tên cô cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Răng khẽ chạm nhau, đầu lưỡi đẩy nhẹ, tên cô phiêu phiêu trong không khí, khiến tim người ta mềm nhũn.

“Cậu thật không sợ chồng cô ấy đánh tôi à?”

Thích Dao chớp chớp mắt, để câu nói đơn giản ấy chạy qua đầu rất nhiều lần, mãi mới trì độn xác nhận. “… Cô ấy kết hôn rồi?”

Dụ Gia Thụ nhìn cô, không nói gì, để mặc cô chìm trong sự kinh ngạc lẫn hoang mang của mình.

“Vậy trước đây bọn họ đồn cậu với cô ấy là thật sao?”

“Người ta nói gì cậu cũng tin à?” Anh nhướng mày, lười biếng kéo dài âm cuối. “Trước đây còn có tin đồn là mối tình đầu của tôi là từ hồi tiểu học đấy, cậu có tin không?”

Thích Dao thật sự suy nghĩ một lát. Sau đó, cô gật đầu.

Dụ Gia Thụ: “?”

Thôi, không chấp nhặt với ma men.

Anh nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như đang suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên bật cười.

“Nhìn ra rồi, hồi cấp ba cậu thật sự rất nghiêm túc.”

“Cái gì?”

“Có phải ngoài tôi ra, ai cũng không để ý không?”

Chuyện này hồi đó rầm rộ ở trường bọn họ, người ta ngang nhiên lên hội trường tỏ tình, vậy mà cô gái này lại hoàn toàn không hay biết gì.

“Bạn thân hồi nhỏ, kết hôn với một người bạn thân khác của tôi rồi. Đầu năm cưới.” Anh lười biếng nói, giọng cuối kéo dài, hiếm hoi lắm mới chịu kiên nhẫn giải thích.

Men rượu hoa quả bảy sắc bất ngờ dội lên, thiêu đốt hai má cùng vành tai của Thích Dao, làm cô nóng bừng như bị bóc trần bí mật.

“…Cũng không hẳn là để ý đến cậu lắm.” Cô dời ánh mắt, khẽ nói, giọng đầy vẻ bối rối.

Dưới ánh đèn, Dụ Gia Thụ lười nhác, giọng mang theo ý cười. “Được thôi.”

“Một chút cũng không để ý tôi.”

Âm cuối kéo dài, lộ rõ sự có lệ.

Thích Dao liếc mắt một cái, nhanh chóng dời mắt, đầu cúi thấp đến mức suýt vùi cả mặt vào áo anh.

Mùi hương tùng hương bạc hà lan tỏa, đáng lẽ phải giúp người ta tỉnh táo, lại khiến cô càng thêm mơ màng. Đôi má ửng đỏ, vành tai cũng vậy, cô bực bội nói nhỏ: “Tôi muốn về rồi.”

“Đi thôi.”

Dụ Gia Thụ cười khẽ, ừ một tiếng, tản mạn đứng dậy.

“Đưa đại minh tinh về nhà.”

Cả quãng đường đều rất yên lặng.

Thích Dao nắm chặt chai nước ngọt thủy tinh, ngồi trên ghế phụ, không nói một lời.

Cao tốc về đêm vắng tanh, chiếc Bentley màu đen lao vút qua màn đêm, lướt qua những dải đèn neon rực rỡ của thành phố.

Thích Dao tựa vào cửa kính xe, mí mắt khép hờ, chìm vào giấc mơ rối loạn trong men say.

Xe dừng lại trước tòa nhà, Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô, xuống xe, vòng qua ghế phụ gọi: “Về nhà ngủ tiếp.”

Vừa mở cửa xe, cả người Thích Dao lập tức nghiêng theo hướng cửa, đầu cũng nghiêng xuống, may mà được anh đỡ kịp.

Cô thực sự say rồi, ý thức hoàn toàn mơ hồ.

Suýt nữa ngã xuống đất, Thích Dao một chút phản ứng cũng không có, chỉ nhẹ nhíu mày..

Lông mi khẽ run, theo bản năng đưa tay đặt lên mu bàn tay anh, má cô vô thức cọ nhẹ lên đó.

…Mềm mại, mịn màng, nóng bỏng.

Làn da trắng nõn lướt nhẹ trên lòng bàn tay lạnh lẽo, những ngón tay mảnh dẻ đặt lên mu bàn tay khớp xương rõ ràng, nơi đầu ngón tay lướt qua, có thể cảm nhận được từng đường nét gân cốt.

Yết hầu Dụ Gia Thụ trượt nhẹ, hàng mi đen cụp xuống, không rõ thần sắc.

Ngón tay anh theo phản xạ có điều kiện co rút, bị chính mình kìm lại.

Hồi trước Đại Bạch cùng Chu Tất say, đều ném ở chỗ đó mặc kệ, không có tí kinh nghiệm nào trong việc chăm sóc người say rượu.

Huống hồ lần này lại là một cô gái.

May mà Thích Dao nằm nghiêng không thoải mái, người cứ đổ xuống trong trạng thái mất trọng tâm, cuối cùng cũng lờ mờ mở mắt.

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, ngây ngốc gọi: “Dụ Gia Thụ.”

Hai má lẫn viền mắt đều ửng đỏ, giọng nói nhẹ tênh, vấn vương trong không khí như hạt bụi.

“Ừ.” Anh đáp, nắm lấy cổ tay cô, đỡ cô xuống xe.

Hình như cô rất thích gọi tên anh.

Hết lần này đến lần khác, không biết chán.

“Cậu có biết hôm nay Trần Nhân Nhân nói gì với tôi không?”

Đứng còn không vững, vậy mà vẫn quan tâm người khác nói gì.

Mùi hương dịu dàng vương đầy trong lòng ngực, anh không trả lời.

“Cô ấy cảm thấy tung hoa cưới thì quê mùa quá, nên đã bỏ qua tiết mục đó.”

Cô nói từng câu đứt quãng, giọng rất nhẹ, một tay vịn vào cánh tay Dụ Gia Thụ để xuống xe, một tay chống vào cửa, bước đi vẫn còn loạng choạng.

“Nhưng cô ấy nói, hôm nay cô ấy là cô dâu, cô ấy nói gì cũng linh nghiệm.”

Thích Dao cúi đầu, để lại cho anh một đỉnh tóc đen nhánh.

“Cô ấy nói, mong tôi sau này sẽ toại nguyện.”

“Nhưng làm sao tôi có thể toại nguyện đây?”

Thích Dao siết chặt cánh tay anh, đứng giữa cánh cửa xe đang mở cùng bóng anh, ngẩng đầu lên, đôi mày thanh mảnh khẽ nhíu lại, đầy hoang mang.

“Tôi cũng muốn chú ý cậu.”

“Nhưng từ sau khi tốt nghiệp, chúng ta không còn liên lạc gì nữa.”

Mặt cô rất nhỏ, từ góc độ của Dụ Gia Thụ nhìn xuống, có thể thấy rõ chiếc mũi nhỏ xinh, hàng mi đen dài khẽ rung động như cánh bướm ướt nước.

“Tôi không gặp được cậu, cũng không có tin tức gì về cậu. Thư gửi đi đều bị trả lại, không có hồi âm.”

“Điểm chung duy nhất… là tôi đã lén thêm cậu vào danh bạ WeChat.”

Giọng cô run lên, cuộn mình trong chiếc áo khoác của anh, đứng giữa đêm thu se lạnh, đôi mắt hoe đỏ.

“Nhưng suốt bao năm qua, cậu không đăng một bài nào hết.”

Hốc mắt lẫn chóp mũi cô đều đỏ ửng, ánh mắt như có những vụn sáng vỡ nát sắp tràn ra, giọng lạc đi vì nghẹn ngào.

“Đến mơ, tôi cũng không có tư liệu mà mơ.”

Giọt nước mắt lăn dài xuống khóe mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống, cô đỏ mắt nhìn anh.

Đôi mắt hoa đào thường ngày dịu dàng tĩnh lặng, lúc này lại ngập nước, đáng thương vô cùng.

Dụ Gia Thụ ngước mắt nhìn cô, bốn mắt giao nhau, tim anh như bị ai đó siết chặt, đau đến từng cơn.

Thật lâu sau, không khí mới vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.

Đêm thu vẫn còn cuộn gió, về khuya, cơn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ chưa đóng kín, từng chút, từng chút đẩy nó ra, ngang tàng hoành hành.

Thích Dao đau đầu dữ dội, ý thức vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Cổ họng khô khốc, ngồi dậy đóng cửa sổ uống nước.

Chất lỏng mát lạnh trôi xuống cổ họng, làm dịu đi cơn khát, cô chống đầu nhìn điện thoại, ý thức mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng, khiến cô chết lặng tại chỗ.

Bạn bè trên WeChat về khuya chẳng mấy ai hoạt động, lướt xuống dưới cũng chỉ có vài bài đăng thưa thớt.

Vì thế, tấm ảnh đại diện màu đen quen thuộc kia lại càng trở nên nổi bật.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ, không đầu không đuôi, lẻ loi nằm yên ở đó.

Được đăng lên… từ hai giờ trước.

【S】: Đăng rồi.

Bình Luận (0)
Comment