Hôm sau, vòng bạn bè (WeChat Moments) náo nhiệt hẳn lên.
Dưới bài đăng của Dụ Gia Thụ, vô số thánh hóng drama đã tụ tập.
【Đầu Nhỏ Vui Vẻ】: ???
【Đầu Nhỏ Vui Vẻ】: Đm, tôi vừa nhìn thấy gì thế này?
【Đầu Nhỏ Vui Vẻ】: Bà nội ơi! Bạn WeChat mà bà add từ 10 năm trước cuối cùng cũng chịu đăng bài rồi này!
【Bạch Gầy Gầy】: ? Có chuyện gì à? Chậc chậc chậc~
【Bạch Gầy Gầy】: Đêm hôm còn chưa ngủ, cẩn thận hói đầu đấy.
【Đầu Nhỏ Vui Vẻ】phản hồi【Bạch Gầy Gầy】: Đừng có suy bụng ta ra bụng người!
【Bạch Gầy Gầy】phản hồi【Đầu Nhỏ Vui Vẻ】: Đừng có xài sai thành ngữ! Rảnh rỗi quá thì đi xúc hố phân trường học bọn mày đi!
【Đầu Nhỏ Vui Vẻ】phản hồi【Bạch Gầy Gầy】: Bố mày AWDHERTE%&%&*……@%
【Lý Tầm】: Bài đăng này là dành cho ai đây?
【Trần Nhân Nhân】: Ai vậy nhỉ?
【Lưu Bình Bình】: Dù là ai thì cũng không phải hai đứa tụi bây đâu, đi rửa mặt rồi ngủ đi!
【Yến Thu】: /kinh ngạc
【Tưởng Kinh Hàn】: Xóa bài đi, vợ tao vừa bình luận đó, nhìn mày ngứa mắt vãi.
【Tưởng Xướng Vãn】: ?
【Tưởng Xướng Vãn】: Khuyên tụi bây nên xóa hết đi, tinh thần tao không chịu nổi đâu!
Dụ Gia Thụ cong môi, trả lời Tưởng Kinh Hàn một chữ “Cút”, sau đó tắt màn hình, mặc kệ luôn.
“Tiểu Dụ Tổng.”
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần rồi bị đẩy ra, thư ký ôm xấp tài liệu đứng ngoài cửa: “Chủ tịch Dụ gọi anh.”
Dụ Gia Thụ “ừ” một tiếng, đi dọc theo hành lang, bấm thang máy lên tầng trên.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, bầu không khí vẫn còn uể oải, mệt mỏi như thể còn chưa tỉnh ngủ.
Giờ này trong thang máy không có nhiều người, chỉ có hai thực tập sinh đang đứng góc nhỏ trò chuyện khe khẽ. Thấy anh bước vào, bọn họ lập tức im bặt, đứng ngay ngắn, thậm chí không dám thở mạnh.
Dụ Gia Thụ giơ ngón trỏ thon dài, ấn nút tầng. Anh cúi đầu suy nghĩ: Chẳng lẽ trông mình đáng sợ đến thế à?
Chắc chỉ có cô ấy là tin anh thực sự chỉ là một thực tập sinh thôi.
Phòng làm việc rộng rãi, bàn gỗ đỏ đặt ngay ngắn, một tủ sách lớn chiếm trọn cả bức tường, vài chậu cây xanh đứng lặng lẽ làm nền, tán lá rậm rạp được chăm sóc rất tốt.
Dụ Trọng Sơn đã ngoài năm mươi nhưng không hề già nua, cử chỉ lời nói đều toát lên khí thế của một người lãnh đạo.
Thấy con trai bước vào, ông tháo kính, bóp sống mũi tựa lưng vào ghế.
“Tiến độ thế nào rồi?”
“Đúng theo kế hoạch.” Dụ Gia Thụ kẹp chặt tài liệu giữa hai ngón tay, đẩy về phía trước, ngồi phịch xuống sofa. “Trước mắt không có vấn đề gì, cuối năm có thể công bố thuận lợi.”
Dụ Trọng Sơn gật đầu, mở tài liệu ra lật xem vài trang, hồi lâu mới ngước lên nhìn anh, đổi chủ đề: “Quá trình thu mua Hoành Đồ đã xong chưa?”
“Làm sao nhanh vậy được. Hợp đồng ký trong kỳ nghỉ thôi, còn thủ tục thay đổi đăng ký bên kia vẫn chưa đi làm lại.”
Chiếc ghế sofa trong văn phòng này chỉ để trưng bày, hoặc đơn giản là chưa từng có ai thoải mái ngồi xuống. Lưng ghế cứng ngắc đến mức tựa vào sẽ bị đau. Dụ Gia Thụ từ tốn đứng dậy, vừa vươn tay xoa cổ, vừa chậm rãi rót một cốc nước.
“Ba đổi cái sofa khác đi.”
Dụ Trọng Sơn nhấp một ngụm trà, nắp cốc quét nhẹ lớp bọt trên mặt nước, hừ lạnh một tiếng: “Tưởng con định không nói chuyện với ba nữa chứ.”
“Sao mà thế được.”
Anh cụp mắt, mở tủ ra, giọng điệu tùy ý: “Dù gì cũng đang làm công cho ba mà.”
Câu nói quen thuộc, không có mấy phần thân thiết.
Chỉ cần không nhắc đến chuyện đó, thì chuyện gì cũng dễ nói.
Dụ Gia Thụ quen cửa quen nẻo kéo ngăn tủ thứ tư, các hộp trà xếp ngay ngắn thành hàng, từng loại đều được dán nhãn, thậm chí còn ghi rõ ngày sản xuất.
Anh không rành về trà, chỉ là đang buồn ngủ, tiện tay lấy đại một hộp để tỉnh táo hơn.
“Mắt nhìn cũng không tệ, trà Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn vừa mới đưa tới.” Dụ Trọng Sơn liếc anh một cái, thản nhiên nói: “Cuối tuần về nhà ăn cơm.”
“Để xem đã.”
Dụ Gia Thụ rót nước sôi vào ly, trong mắt người sành trà, hành động này hệt như đang phá hủy của báu trên đời.
“Cái gì mà để xem?” Dụ Trọng Sơn lạnh mặt, “Quốc Khánh vừa rồi, con đập cửa bỏ đi, dì con đến giờ vẫn chưa nguôi giận. Giờ vẫn còn giận dỗi à?”
Lá trà dần dần nở ra, nước trà chậm rãi chuyển màu.
“Không, có hẹn.”
“Vậy tuần sau.” Dụ Trọng Sơn sắc mặt hòa hoãn, đeo kính trở lại, “Chốt đại diện thương hiệu chưa? Cậu của con nhờ người hỏi ba mấy lần rồi.”
“Chưa.” Dụ Gia Thụ lắc nhẹ cốc trà, nhấp một ngụm, giọng điệu nhàn nhạt: “Nhưng ba có thể nói với ông ấy, cô nhân tình nhỏ mà ông ấy cố đẩy vào đã bị loại rồi.”
Dụ Trọng Sơn trừng mắt nhìn anh, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Chú tâm vào, đây là dự án đầu tiên của con ở Phong Hành. Có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm.”
“Thành tích của dự án này sẽ phản ánh trực tiếp năng lực làm việc của con, con có thể phục chúng hay không, có thể ngồi vững ở vị trí này hay không.”
Ông vỗ nhẹ vào tay vịn ghế.
Dụ Gia Thụ hơi ngửa đầu, yết hầu khẽ chuyển động, lời định nói theo ngụm trà trôi xuống cổ họng.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, anh không muốn cãi nhau.
“Ba vui là được.” Giọng điệu hờ hững, đặt ly trà xuống, quay người rời đi.
Vẫn luôn là như vậy.
Sắc mặt Dụ Gia Thụ không có chút cảm xúc, băng qua hành lang đi xuống lầu, khí áp quanh người thấp hẳn, mùi hương bạc hà gỗ đàn hương thoang thoảng lạnh lẽo.
Cửa sổ văn phòng vẫn mở, anh đứng đó để gió thổi qua người một lúc. Điện thoại rung lên, lấy ra xem.
Đại Bạch báo tiến độ của dòng sản phẩm mới, gửi tài liệu xong còn tiện thể nhắc đến một chuyện: “Cậu có người bên ngoài rồi à.”
Dụ Gia Thụ: “?”
“Bài đăng trên vòng bạn bè cậu là để cho ai xem? Thành thật khai báo.”
Dụ Gia Thụ: “.”
“Đừng có gửi dấu chấm! Mau nói! Không thì hôm nay tôi đến nhà cậu ăn chực đấy!”
“Còn phải ngủ lại nữa!”
Dụ Gia Thụ cong môi: “Bị Phương Thiến đuổi ra ngoài rồi?”
Vừa đoán đã trúng ngay, Đại Bạch lập tức gửi cả đống icon mèo rơi nước mắt.
Dụ Gia Thụ lười trả lời, mở vòng bạn bè lên xem.
Vừa thấy liền sựng người.
Tối qua lúc hơn tám giờ, Châu Tất đăng:
“Cho mèo ăn dưới ký túc xá trường, nó dễ thương quá trời.”
Kèm theo một bức ảnh con mèo con đang cúi đầu ăn thanh pate, mờ đến mức không thể mờ hơn.
Hai tiếng trước, Trần Nhân Nhân đăng loạt ảnh cưới, ảnh đơn, ảnh đôi, ảnh chụp chung ghép thành một bức chín tấm, caption: “Yes I do.”
Trong danh sách người thích bài đăng, một loạt cái tên quen thuộc hiện lên. Giữa đó có một nickname ngắn ngủn lặng lẽ lọt vào, thần không biết quỷ không hay.
Dụ Gia Thụ quay lại bài đăng của chính mình, nhìn chăm chú một lúc, hơi nhướng mày rồi mở khung chat.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, chậm rãi lướt trên màn hình.
【S】: Trước sau đều thích bài đăng.
【S】: Riêng bài của tôi thì không thích?
Giọng điệu giống đang hưng sư vấn tội.
Lúc tin nhắn đến Thích Dao đang đọc kịch bản. Cô cầm bút đen gạch dưới một câu thoại, tiện thể viết vài chú thích bên cạnh. Vừa nhìn thấy tin nhắn, động tác bỗng khựng lại.
“……”
Ngẩn ra hai giây, cảm thấy tai mình hơi nóng lên.
Không phải chứ.
Bạn bè WeChat của người này nhiều như vậy, hiếm lắm mới phá lệ đăng một bài. Chắc chắn có không ít người hóng hớt. Vậy mà anh lại để ý đến chuyện cô có thích hay không à?
Thích Dao mím môi, suy nghĩ một hồi, sau đó ngoan ngoãn gõ chữ.
【1】: …… Quên mất.
【1】: Tôi đi thích ngay đây.
Bấm vào ảnh đại diện đen thui, mở trang cá nhân của anh. Một bài đăng vỏn vẹn mấy chữ được đăng vào lúc nửa đêm, lặng lẽ nằm đó, làm thanh gạch ngang màu xám trượt xuống một chút.
Nhìn bao nhiêu năm rồi, bỗng dưng có thay đổi, vậy mà lại thấy có chút xa lạ.
Thích Dao không biết nên dùng tâm trạng gì để hình dung khoảnh khắc này. Có hàng trăm thứ cảm xúc cuộn trào trong tim, cuối cùng chỉ đọng lại một tiếng thở dài khe khẽ.
Cảm giác như một giấc mộng đẹp bao năm cuối cùng cũng hóa thành sự thật.
Vừa thoát ra, cô đã thấy người kia gửi thêm một tin nhắn nữa. Vẫn cái giọng điệu bất cần, lười biếng ấy, khiến cô vừa buồn cười vừa muốn cốc cho một cái.
【S】: Được lắm.
【1】: ?
【S】: Bài đăng dành cho người ta mà còn phải đi năn nỉ người ta xem nữa chứ.
“……”
Cái kiểu nói chuyện châm chọc này!
Lật Tử vừa sửa xong bức ảnh cần đăng hôm nay, ngẩng đầu lên nhìn, bỗng hoảng hốt: “Trời đất ơi! Dao Muội, chị bị cảm hả? Sao mặt đỏ thế?!”
“…… Không phải.”
Thích Dao vội vàng xua tay, nhưng Lậtt Tử lo lắng quá, đã bắt đầu lục tung ngăn tủ tìm thuốc cảm. Cô không ngăn được, đành kêu vài tiếng, rồi thôi luôn.
“Đã bảo đừng có uống rượu nữa rồi! Đêm hôm còn đi lang thang ngoài gió, hôm qua trời lạnh như thế, lại còn mặc phong phanh…”
Thích Dao vốn định phản bác mấy lời lải nhải của Lật Tử, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống, lặng lẽ cắn môi, liếc nhìn chiếc áo khoác đen đang vắt trên sofa.
“…… Không lạnh.”
“Không lạnh cái gì mà không lạnh, sáng nay em lên phòng thấy chị còn lẩm bẩm nói mớ đấy.” Lật Tử vừa nói vừa pha một cốc thuốc hòa tan.
“Thật á?!” Thích Dao mở to mắt, chậm rãi đón lấy cốc thuốc.
“Chị nói cái gì?”
Lật Tử cau mày nghĩ một lúc “Âm thanh nhỏ quá, em không nghe rõ.”
Thích Dao ồ một tiếng, cúi đầu uống thuốc. Nước thuốc có màu nâu nhạt, lợn cợn vài hạt nhỏ, vị hơi đắng, khiến cô cảm thấy bồn chồn.
“Dù sao thì em chỉ nhớ một chút thôi.” Lật Tử do dự hai giây, cuối cùng vẫn nói: “Chị gọi tên ‘vị kia’.”
“Gọi rất nhiều lần.”
… “Vị kia” là ai?
Thích Dao vừa uống thuốc vừa giương mắt. Lật Tử bĩu môi, hơi ngước cằm, ý bảo cô nhìn về phía đối diện.
“……!”
“Hay là chị đừng hỏi em, mà hỏi thẳng anh ấy thì hơn.”
Thiếu nữ hai mươi mấy tuổi, vừa trong sáng vừa ngại ngùng, nói xong liền nhanh chóng cầm lấy cốc thuốc trong tay cô, chạy vào bếp rửa sạch, nước chảy ào ào.
Chỉ còn lại một mình cô chết lặng tại chỗ, bị cảm giác xấu hổ trào dâng nhấn chìm.
Cô úp mặt vào gối sofa mềm mại.
… Không thể nào!
Cô thật sự hơi mất trí nhớ rồi. Sáng nay tỉnh dậy đầu vẫn hơi đau, chút ký ức vụn vặt cũng là do lướt WeChat mới nhớ ra.
Còn tối qua đã làm gì… Hoàn toàn không biết gì hết!
Thích Dao úp mặt vào chiếc gối mềm, cọ nhẹ vài cái, ngón tay siết chặt lớp vải, đấu tranh một hồi rồi mím môi ngẩng đầu.
Cô cầm lấy điện thoại, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, cuối cùng cẩn thận gửi đi một tin nhắn:
“Thật sự xin lỗi, tối qua tôi có làm phiền cậu lắm không?”
Câu chữ lễ độ, không đến mức quá khách sáo xa lạ.
Người bình thường chắc sẽ trả lời kiểu “Không đâu, không sao cả.” Cô chỉ cần nói một câu xin lỗi, cả hai ngầm hiểu mà không nhắc lại chuyện này nữa, vậy là xong.
Nhưng người này thì không.
Cô trơ mắt nhìn dòng “đang nhập tin nhắn…” hai giây, hiện ra mấy chữ lạnh băng:
“Quả thật rất phiền.”
Thích Dao: “……?”
Kịch bản này sao khác với những gì cô nghĩ vậy?!
“Muốn biết không?”
Anh hỏi.
Thực tế, anh căn bản không định chờ cô trả lời. Tin nhắn nhảy ra từng câu một, không nhanh không chậm, như đang hờ hững kể lại một chuyện cười.
【S】: Cậu hỏi tôi cậu hát có hay không. Tôi không trả lời, thế là cậu định lao lên đánh tôi. Tôi rất sợ.
【S】: Cậu sai tôi đi mua nước ngọt, còn chỉ đích danh vị cam. Nói cậu là đại minh tinh, không tiện ra mặt, còn tôi chỉ là một kẻ vô danh, không ai thèm để ý.
【S】: Lấy được chai nước xong, cậu liền khóc. Dùng áo khoác của tôi lau nước mắt, vừa lau vừa than phiền có mùi nước hoa người khác.
Thích Dao: “……”
???
Không thể nào?!
Tuy cô không nhớ rõ, nhưng không có nghĩa là cô không biết mình uống say có cái đức hạnh gì!
Xem kỹ một chút, anh thế nhưng còn “Tôi rất sợ” kia…???
Hồi cấp ba người này từng bị chủ nhiệm giáo dục bắt gặp đang trèo tường, thế mà vẫn có thể điềm tĩnh ngồi trên bờ tường chào thầy một tiếng, sau đó chống tay nhảy xuống bên ngoài một cách gọn gàng.
Thế mà bây giờ lại nói với cô anh rất sợ?!
Thích Dao thở mạnh, lồng ngực phập phồng, không biết là do tức hay do ngượng. Bùm bùm gõ chữ.
【S】: Ồ, còn nữa.
【S】: Cậu nhất quyết bắt tôi nghe một bài hát.
Thích Dao dừng tay, ngẫm nghĩ hai giây. Cô là diễn viên, chưa từng ra album, chắc không liên quan đến mình. Vậy nên cô xóa dòng chữ vừa gõ, mất kiên nhẫn hỏi lại.
【1】: Bài gì?
【S】: [Link]
Cả người Thích Dao cứng đờ.
Ngón tay dừng lại trên màn hình, con trỏ chớp nháy liên tục.
Người ta thường nói “Rượu vào lời ra”, phần lớn là vì khi có men say làm hậu thuẫn, người ta sẽ bạo dạn làm những chuyện mà bình thường không dám. Dù thật dù giả, cũng đều mang theo chút thành ý giấu kín trong lòng.
Bây giờ Thích Dao nhìn chằm chằm vào tin nhắn, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó tả. Trái tim như bị nhấc bổng lên, rồi lại nặng nề rơi xuống.
“Vì em say đắm, nguyện trao chân tình
Xin em hãy giữ, mối duyên này
Nói với anh một câu ‘I do! I do!’
Nguyện ý cùng anh trọn đời vui vẻ”
…
Anh vẫn nghe thấy.