Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, tháng Mười rõ ràng không còn gì để mong đợi nữa.
Lá bạch quả thưa thớt hơn hẳn so với lúc đầu thu vừa đến, xoay tít trong gió trên cành cây trơ trọi.
Chuyến tàu điện ngầm buổi sáng chật ních người đi làm, ai nấy đều đờ đẫn, bị công việc đè nặng, vẫn phải giữ nụ cười lịch sự, chỉn chu.
Thích Dao cũng không ngoại lệ.
Thần kinh căng như dây đàn, cơ thể rã rời, cô đeo khẩu trang, một lần nữa bước vào cổng lớn Phong Hành.
Lần này là vòng phỏng vấn cuối cùng.
Kết quả vòng hai cô không rõ lắm, hai tuần qua bận rộn với sự kiện thương hiệu, chụp ảnh cho hợp đồng đại diện mới, gần như không chạm chân xuống đất, thậm chí còn tranh thủ đọc kịch bản trên xe.
Con người ta khi bận rộn không có thời gian để lo lắng hay căng thẳng. Trong đầu cô không có chút suy nghĩ dư thừa nào, chỉ chăm chăm đi theo nhân viên lên tầng tám, thậm chí còn muốn nhắm mắt đi bộ để ngủ thêm một lát.
Lật Tử thỉnh thoảng phải kéo cô một cái.
Hành lang sạch sẽ, không gian yên tĩnh, chỉ thi thoảng vang lên tiếng gõ bàn phím và những cuộc trò chuyện khe khẽ.
“Bên này.” Nhân viên công tác mở cửa, dẫn cô vào.
Thích Dao bóp mạnh lòng bàn tay để bản thân tỉnh táo hơn, hơi cúi người bày tỏ sự cảm ơn.
Nhưng mà ngay khi ánh mắt vừa chuyển, nhìn thấy người bên trong, bước chân cô bỗng khựng lại, cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức, thậm chí theo bản năng muốn quay người bước ra ngoài.
“……”
Vị “thực tập sinh” kia duỗi chân dài, lười biếng ngồi ở vị trí chủ tọa, vô thức xoay bút trong tay, ngước mắt nhìn cô.
Một khung cảnh quá đỗi đáng sợ.
Thích Dao: “……”
Bây giờ mà chạy thì còn kịp không?
Có lẽ vì sự xuất hiện của anh mà hai vị giám khảo bên cạnh đều có chút gò bó, mặt mày nghiêm nghị, chỉ tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Thích Dao ngừng lại hai giây, cắn răng bước tới, ngồi xuống đối diện Dụ Gia Thụ.
Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi đen, vẫn không ngay ngắn chút nào, ngồi uể oải dựa vào ghế, mí mắt hơi rủ xuống, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.
Việc anh không mặc hoodie đến chỗ làm trong ngày nghỉ bù thế này, e đã là sự tôn trọng lớn nhất dành cho Phong Hành rồi.
Thoạt nhìn, không ai nghĩ anh lại là người ngồi ở vị trí chủ tọa trong một buổi phỏng vấn thế này.
Thích Dao liếc mắt một cái rồi vội vàng rời đi.
Không thể nhìn lâu.
Nhìn nữa là sẽ nhớ đến dáng vẻ anh nói anh rất sợ.
… Rất không hợp, hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Thực ra, buổi phỏng vấn cuối không có gì đặc biệt, ba người phỏng vấn một, chủ yếu hỏi về sản phẩm, lịch trình, kế hoạch công việc. Lý lịch của cô đã được tra cứu kỹ lưỡng đến mức gần như không cần lên tiếng.
Thông thường, giám khảo hai bên sẽ đặt câu hỏi, còn người ngồi giữa thì im lặng, không biểu lộ cảm xúc, chỉ dựa vào ghế lắng nghe.
Thích Dao cố ý tránh ánh mắt của anh, trả lời khá suôn sẻ.
“Được rồi, đã rõ.”
Giám khảo bên trái hỏi xong câu cuối cùng, trong lòng cũng đã có quyết định, theo quy trình liền hỏi thêm một câu:
“Tiểu Dụ tổng, anh có câu hỏi gì không?”
Sáng nay anh ta cứ ngồi ở đây nhìn chằm chằm, nghe nói là do Dụ tổng yêu cầu.
Nghe đâu tối qua bên Tinh Phàm họp suốt đêm, anh nhìn có vẻ rất thiếu ngủ nhưng vẫn đến đúng giờ.
Hầu hết thời gian đều im lặng, vẻ mặt lạnh nhạt, đường nét cằm sắc sảo, tâm trạng không tốt lắm. Anh ít nói, nhưng hễ mở miệng thì chắc chắn đánh trúng điểm yếu, chẳng chừa cho ai chút thể diện nào.
Việc thiếu ngủ khiến sắc mặt anh càng thêm nhợt nhạt, cố gắng kiềm chế xuống, trên người toát lên khí chất vừa khiêm tốn vừa kiêu ngạo.
Nhưng đôi khi, sự sắc bén vẫn lộ ra, không cách nào che giấu được.
Trước đó có một nghệ sĩ nhỏ không qua vòng hai, bị cấp trên nhét thẳng vào vòng cuối, hy vọng có thể du di bỏ qua.
Dù sao giám khảo cũng là nhân viên công ty, nhận lương làm việc, không dám nói gì.
Anh ta chỉ dựa lưng vào ghế, ngước mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia, khóe môi thoáng hiện ý cười nhạt, hờ hững hỏi một câu:
“Cô nghĩ tôi làm từ thiện chắc?”
Không nói gì thêm, chỉ một câu đó thôi đã đủ khiến người ta mặt đỏ tía tai.
Cuối cùng, cô gái kia đỏ mắt chạy ra ngoài, anh ta thì chỉ rũ mắt, hờ hững gọi một tiếng:
“Người tiếp theo.”
Nhìn thế nào cũng thấy, sau này chắc chắn sẽ là một nhân vật không dễ đối phó.
Giám khảo bên trái thầm nghĩ.
Tóm lại, khiến anh ta mở miệng, thường không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Lịch trình không vấn đề, giá cả hợp lý, đối phương dễ làm việc.”
Cô vừa tự ghi chú xuống giấy, vừa dừng lại hai giây, định tiếp tục nói.
“Nếu không có vấn đề gì…”
“Có.”
Dụ Gia Thụ tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài chậm rãi xoay cây bút, hết một vòng theo chiều thuận, rồi lại ngược lại, nhấc mí mắt, thản nhiên trả lời một câu.
“……”
Giám khảo bên trái khựng lại, không giấu được vẻ kinh ngạc mà ngước mắt nhìn, kín đáo trao đổi ánh mắt với người bên phải.
… Không thể nào.
Cô ấy nhìn sang Thích Dao.
Chẳng lẽ cô gái này cũng được nhét vào theo đường quan hệ?
Không gian chùng xuống, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Thích Dao không biết họ đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy không thể trốn tránh được nữa, đành phải ngẩng đầu nhìn anh.
Bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, thực ra tim đã nhảy lên tận cổ họng.
Đừng nói gì quá bất ngờ đấy.
Cô âm thầm cầu nguyện.
Dụ Gia Thụ nhìn cô một lúc, như thể đọc được suy nghĩ trong lòng cô vậy.
“Cuối tuần này cô Thích có rảnh không?”
Thích Dao giật mình, hàng lông mày thanh tú hơi nhướng lên, có chút ngạc nhiên: “Hả?”
Dụ Gia Thụ không lặp lại, tiếp tục xoay cây bút trong tay. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, gân xanh nhàn nhạt nổi lên trên mu bàn tay.
“… Có.”
“Trưa hay tối?”
Thích Dao nghĩ nghĩ, “Tối.”
“Được.” Dụ Gia Thụ nhấc ngón áp út, đầu ngón tay hơi động, đặt cây bút bi xuống bàn.
“Vậy nhớ hẹn của tôi.”
“…?”
Lúc bước ra ngoài, Thích Dao gần như chạy trối chết dưới ánh mắt ẩn ý, tò mò của hai vị giám khảo bên cạnh, hoàn toàn không nhìn thấy Dụ Gia Thụ đang dõi theo bóng lưng cô, khóe môi hơi nhếch lên.
Rõ ràng chỉ là bữa cơm cô hứa mời để xin lỗi thôi mà!
Công tư phân minh chứ, người này sao lại thế cơ chứ!
Bất quá Thích Dao cũng không rối rắm lâu, kết thúc phỏng vấn xong lại tiếp tục chạy lịch trình, tham gia sự kiện offline của thương hiệu.
Hai hợp đồng đại diện mà Kiều Niệm từng nhắc đến trước đó đều đã ký kết, hiệu ứng công bố chính thức khá tốt.
Đến thời điểm này, cô đã có tổng cộng mười chín hợp đồng đại diện, trải dài từ mỹ phẩm, thời trang đến hàng tiêu dùng. Studio đã chuẩn bị sẵn poster quảng bá, chỉ chờ chạm mốc hai mươi hợp đồng sẽ tung ra.
Lần tiếp theo Thích Dao nhớ đến chuyện này, đã là tối Chủ nhật.
Cô lật trang cuối cùng của kịch bản trong tay, Lật Tử hỏi cô buổi tối muốn ăn gì. Cô nghiêm túc nghĩ một lúc, gọi tên vài món, vô tình nhìn thấy đồng hồ trên kệ TV.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng của tuần.
“Đừng nấu nữa.” Thích Dao vội vàng khoát tay ngăn lại, bật dậy khỏi sofa, cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc.
“Alo?” Đầu dây bên kia bắt máy.
Giọng nói trầm thấp, xen lẫn tạp âm nhẹ, truyền qua loa điện thoại vào tai cô.
… Đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh.
Vừa nhìn đồng hồ, cô vừa nhỏ giọng hỏi: “Ờm… Cậu ăn tối chưa?”
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng, nghe ra có chút chột dạ.
Cô nghe thấy tiếng động bên đó xa dần, hình như nói với ai đó: “Chờ một chút.” Sau đó có tiếng sột soạt kéo dài, rồi hoàn toàn im lặng.
“Chưa.”
Dụ Gia Thụ đứng ở hành lang, khuỷu tay gác lên lan can, dáng người lười biếng hơi nghiêng về phía trước, nhìn đồng hồ một chút.
“Không phải có người nói sẽ mời tôi ăn sao?”
“Vậy bây giờ vẫn còn kịp không? Để tôi đặt nhà hàng. Nhưng mà giờ này chắc cũng không còn nhà hàng nào tốt lắm…”
Dụ Gia Thụ cười, âm cuối kéo dài, giọng điệu uể oải cắt ngang lời cô.
“Mau lên đi.”
“Gì thế?” Đại Bạch thò đầu ra từ phòng họp, nhìn anh đầy kinh ngạc. “Cậu đi à? Không họp nữa sao?”
“Dời sang mai đi.” Dụ Gia Thụ cất điện thoại, quay người thu dọn đồ đạc.
“Ơ này, vốn dĩ họp hôm qua, cậu bảo có hẹn nên dời sang hôm nay, giờ sao lại có hẹn nữa?” Đại Bạch khó hiểu nhìn anh.
“Hôm qua không hẹn được thôi.”
Chu Tất cười tủm tỉm, đóng laptop, đưa tay che miệng thì thầm với Đại Bạch:
“Hôm qua ở nhà cày game suốt đêm đó. Chắc tâm trạng không tốt lắm, cứ hở chút là đá xoáy tôi.”
Chu Tất tỏ vẻ ấm ức: “Rõ ràng tôi đâu có chơi tệ.”
Cậu ta còn đang than vãn, bỗng nhận được ánh nhìn lạnh lẽo từ Dụ Gia Thụ, lập tức im bặt.
Dụ Gia Thụ cúi mắt, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, gửi vào nhóm một bao lì xì đỏ rực. Trong nháy mắt, tiếng than vãn bỗng hóa thành những lời reo hò vui mừng.
“Mai tan làm đến nhà tôi.”
“Đi đây.”
Giờ này đúng là không dễ đặt được nhà hàng tử tế.
Những nhà hàng có không gian sang trọng, nghiêm túc sẽ không chờ đợi khách đến tận tám giờ tối. Lật Tử đã gọi điện khắp nơi vẫn không có cách nào.
“Chỉ còn một bàn khuất nhất, tôi đã dọn dẹp cho hai người rồi đấy!” Ông chủ quán nướng quấn tạp dề, cười híp mắt kéo tấm rèm ngăn lại.
Quán nướng đông nghịt khách, những chiếc bàn gỗ nhỏ kéo dài từ trong quán ra tận lề đường, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Tấm rèm chỉ che được một phía, bên dưới vẫn hở. Nếu khách ở những bàn xung quanh ngồi hơi lệch một chút, vẫn có thể nhìn thấy bên trong mà không chút ngăn trở.
“Ừm… Đành chịu vậy ha?” Thích Dao có chút ngại ngùng, siết chặt ly nước trong tay.
Cô căng thẳng nhìn anh, sợ rằng Dụ Gia Thụ sẽ bật ra câu “Đúng là khá chật vật đó.” Nếu thật vậy, cô chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Hôm nay anh mặc một chiếc hoodie, bên ngoài khoác thêm áo bò xanh đậm. Mũ áo len kéo ra khỏi cổ áo, trông có phong cách streetwear.
Thật ra, anh vốn không lớn tuổi lắm, người bình thường cùng lứa có khi vẫn đang còn đi học. Chỉ là phần lớn thời gian anh xuất hiện trong môi trường nghiêm túc, khiến người khác có cảm giác anh từng trải hơn nhiều.
Giờ phút này, anh đang ngồi trên chiếc ghế nhựa xanh, mí mắt nâng lên, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô.
Đôi chân dài không có chỗ duỗi thoải mái, đành co lại trong không gian nhỏ hẹp, trông hơi gò bó.
Cả người toát lên vẻ thiếu gia nhà giàu “đành hạ mình” vậy.
Thích Dao thấp thỏm.
Lần trước thấy anh chẳng phải cũng ở đây sao?
… Chẳng lẽ anh không thích ăn đồ nướng?
“Cũng may hôm nay là Chủ nhật.” Một lúc lâu sau, Dụ Gia Thụ mới lên tiếng.
“Hả?”
“Không mặc đồ công sở.” Anh chống chân xuống đất, đè lên ghế hơi lùi về sau một chút, chừa ra khoảng trống để cử động, rồi thoải mái đứng dậy. “Nếu không thì đúng là hơi chật vật thật.”
Thích Dao nhìn anh bước tới, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Cậu định làm gì vậy?”
… Không phải là định đi luôn đấy chứ?
Người đàn ông đứng đó, dáng người cao lớn, từ trên cao nhìn xuống cô, chắn luôn ánh sáng trắng chói mắt từ phía sau, đổ xuống một vùng bóng tối.
Cô ngẩng mặt lên.
Góc độ này bình thường rất dễ dìm nhan sắc, hầu hết mọi người khó mà trụ nổi. Nhưng khi cô ngước mắt, lại thấy rõ đường nét cằm sắc sảo của anh.
Lớp da mỏng bao bọc lấy góc cạnh cứng cỏi, vừa dứt khoát vừa gọn gàng. Đường cong nơi cổ trơn mượt, yết hầu nhô cao, theo từng nhịp nói chuyện mà chuyển động lên xuống.
Dụ Gia Thụ nâng tay, một tay nắm lấy lưng ghế của cô, dùng lực một chút, cơ bắp cánh tay siết nhẹ, kéo cả người lẫn ghế dịch về sau.
Đế giày trượt trên mặt đất, Thích Dao lập tức nắm chặt hai bên ghế, mảnh nhựa mỏng manh bị bóp chặt trong lòng bàn tay.
Anh hơi nâng cằm, chỉ về phía đối diện, giọng nói trầm thấp, lười biếng mà hờ hững.
“Vào bên trong đi.”
Vị trí bên trong dựa sát vào tường, được rèm che cùng bức tường chắn lại, độ riêng tư cao hơn hẳn. Nếu không ai cố tình nhìn vào, sẽ không thấy gì.
Thích Dao chần chừ hai giây, “ồ” một tiếng, đứng dậy đổi chỗ.
“Cậu vốn có việc vào tối nay sao?”
Cô nghe thấy đầu dây bên kia có mấy người đang nói chuyện với nhau.
“Cũng không hẳn.” Dụ Gia Thụ kẹp ngón tay vào lon nước, đầu ngón tay móc nhẹ vào khoen nắp, kéo về phía sau, bọt khí nhỏ li ti trào ra từ miệng lon. “Việc nhỏ thôi.”
Anh đưa lon nước vừa bật nắp cho Thích Dao, thuận tay nhận lấy tờ giấy cô đưa, tùy ý lau hai lần, nhìn cô.
“Dù sao cũng không bận bằng cậu.”
“Tuần này tôi đúng là rất bận.” Thích Dao nhỏ giọng phản bác. “Nhưng cuối cùng vẫn nhớ ra mà, vẫn kịp sửa sai đó thôi.”
Cô hơi chột dạ, không dám nhìn anh, chỉ chăm chú nhìn mặt bàn gỗ nhỏ, ngay cả đầu cũng cúi thấp, để lộ phần tóc con mềm mại phía trước trán.
Dụ Gia Thụ bật cười. “Đâu có trách cậu đâu.”
“À đúng rồi.” Thích Dao nhìn anh.
Chuyện này cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Hôm nay cô mặc rất đơn giản, áo len rộng rãi với hai tông màu trắng cùng hồng nhạt, tóc dài xõa tự nhiên. Cổ áo hơi rộng, để lộ xương quai xanh tinh tế, đường nét thư thái, xinh đẹp.
“Hôm phỏng vấn, cậu không thiên vị tôi đấy chứ?”
Cô dò xét hỏi.
Mặc dù bọn họ không nói gì quá rõ ràng, nhưng khó tránh khỏi có người suy đoán mối quan hệ giữa hai người, từ đó dẫn đến những hậu quả khó lường.
Dụ Gia Thụ nhướng mày nhìn cô, “Có.”
Thích Dao: “?”
???
“Hả?” Cô tròn mắt. “Thật sao?”
Dụ Gia Thụ ừ một tiếng, ngón tay miết nhẹ lên lon nước, giọng điệu chậm rãi lười biếng.
“Tôi nói cậu là bạn học cấp ba của tôi, họ bảo vậy thì cần gì phỏng vấn nữa, trực tiếp đưa cậu vào luôn đi.”
Thích Dao: “…”
“Cậu bớt trêu tôi đi!” Cô tức giận. “Nếu cậu có quyền lực như vậy, còn ngồi đó suýt ngủ gật làm gì?!”
Lần này đến lượt Dụ Gia Thụ ngạc nhiên. “Rõ thế à?”
“Mắt cậu sắp nhắm luôn rồi.” Thích Dao khẽ bĩu môi, “Y hệt dáng vẻ cậu ngủ gật trong giờ ngữ văn.”
Dụ Gia Thụ: “…”
“Sao cậu biết tôi ngủ gật trong giờ ngữ văn?”
“Thầy Trương nói đó.”
Thầy giáo dạy ngữ văn cấp ba, dạy cả lớp cô lẫn lớp anh.
“Thầy thường xuyên điểm danh phê bình cậu trong lớp bọn tôi, gọi cậu là ‘vua học lệch’.”
“Biệt danh gì kỳ vậy.” Dụ Gia Thụ bất đắc dĩ, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, chợt nhớ ra.
“À, nhớ rồi.”
“Cái gì?”
“Mấy bài văn mẫu thầy hay đọc, là của cậu đúng không?”
Thích Dao không ngờ anh vẫn nhớ chuyện này, hơi há miệng, ừ một tiếng.
Những chuyện xa xưa bỗng dưng được ai đó nhắc lại, như ký ức đã ngủ yên bỗng nhiên sống dậy.
Những chuyện nhỏ nhặt thời học sinh lại được anh nhớ rõ, cô không tránh khỏi có chút xấu hổ.
Dụ Gia Thụ hơi nheo mắt, nhìn cô một lúc, dựa lưng ra sau, chậm rãi nói: “Còn người đến lớp bọn tôi đưa bài tập, cũng là cậu đúng không?”
Giọng điệu có chút như tra hỏi.
“……!”
Thích Dao cắn răng, bất đắc dĩ gật đầu.
“Là tôi.”
“Giỏi lắm.” Dụ Gia Thụ khẽ nhếch môi, như cười như không.
“Cậu có biết mỗi lần cậu đi rồi, tôi đều bị thầy Trương mắng không?”
“…… Hả?”
Anh nhìn cô, sắc mặt bình thản, bắt chước giọng điệu của thầy Trương:
“‘Nhìn chữ người ta rồi nhìn chữ em đi! Rõ ràng hai đứa bằng tuổi mà em viết cái gì thế hả?!’”
“…… Phụt.”
Câu nói vốn nghiêm khắc mà anh đọc lên ngữ điệu thường thường, kéo dài âm cuối, giọng điệu lười biếng pha chút bất cần, kết hợp với vẻ mặt lạnh nhạt của anh, khiến Thích Dao không nhịn được mà bật cười.
“Chữ cậu cũng đâu đến nỗi nào, tôi thấy đẹp mà?”
Dụ Gia Thụ hơi nhướng mày, vẻ lạnh lùng tan đi, ánh mắt lộ rõ ý “có mắt nhìn đấy”.
“Chắc là vì viết cho cậu nên mới đẹp thôi.”
“Thật mà, rất đẹp.” Thích Dao nhỏ giọng phản bác, “Kiểu chữ hơi nguệch ngoạc nhưng lại rất có nét riêng, mạnh mẽ mà phóng khoáng.”
Dụ Gia Thụ bật cười. “Cũng biết khen ghê ha.”
“Nhưng sau đó không thấy cậu viết thêm cho tôi tờ nào cả.”
“Tôi viết…”
Thích Dao buột miệng nói ra mà không kịp suy nghĩ, nói được một nửa thì đột nhiên khựng lại.
Dụ Gia Thụ cũng dừng một giây, ngước mắt nhìn cô.
Khuỷu tay anh đặt lỏng trên đầu gối, ngồi dưới ánh đèn huỳnh quang chói sáng, cả người như đang phát sáng. Đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng cô.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Thích Dao mới chậm chạp nhận ra—anh đang nói đến những lá thư trao đổi học tập, còn cô lại đang nói về bức thư tình chưa ai biết đến kia.
Không gian lặng đi vài giây, ngay cả tiếng ồn ào sau tấm rèm cũng trở nên xa xăm.
Ba chỉ nướng nóng hổi tỏa hương thơm ngào ngạt, nước ngọt có ga sủi bọt lách tách, tất cả khung cảnh này đều quá quen thuộc, giống hệt con hẻm bên cổng trường Nhất Trung ngày ấy.
Cô nhớ đến lần lén nhét bức thư vào cặp anh khi lướt qua nhau, cũng là vào một buổi tối đầy những quán ăn vặt trải dài cả con phố.
Buổi tự học cuối cùng trước kỳ thi đại học, cổng trường Nhất Trung rộn ràng náo nhiệt.
Những cô cậu học trò mười bảy, mười tám tuổi vẫn chưa ý thức được chia ly là gì, hoặc thấp thỏm, hoặc nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy mong chờ về cuộc sống sau kỳ thi, hoàn toàn không biết sau này sẽ nhớ mãi quãng thời gian tuổi trẻ không bao giờ trở lại ấy.
Cô gái trong bộ đồng phục ngay ngắn đứng trước cổng trường, nhìn thấy anh khoác cặp trên một bên vai, cười cười vẫy tay chào bạn bè, xoay người bước vào con hẻm.
Cô cứ đứng như thế, dựa vào tường, im lặng đợi anh đi ngang qua.
Khoảnh khắc lướt qua nhau vừa dài như vô tận, lại vừa ngắn tựa chớp mắt.
Hương bạc hà nhàn nhạt từ áo đồng phục của chàng trai hòa vào trong gió, cánh hoa anh đào rơi lả tả dưới ánh đèn đường vàng vọt nơi đầu hẻm.
Cô nín thở, không nói lời nào, đem tất cả tâm tư thiếu nữ giấu kín vào phong thư, nhẹ nhàng nhét vào bên hông cặp sách của anh.
Khoảnh khắc bức thư rời khỏi tay, đầu ngón tay cô khẽ lướt qua vạt áo đồng phục đang lay động trong gió của anh.
Sơ mi trắng mềm mại, phớt nhẹ qua làn gió, vẫn còn vương hơi ấm, khi có được rồi, lại dứt khoát rời xa mà chẳng lưu luyến chút gì.
Thoáng chốc đã tan biến.
Chỉ cần anh đi ngang qua, không hề hay biết, thế là đủ để kéo theo một cơn mưa giông trong thế giới nhỏ bé của cô.
Bây giờ, giữa không gian huyên náo, hai người lặng lẽ nhìn nhau, như thể có ngàn lời muốn nói nhưng chẳng thể thốt ra.
Tiếng ly chạm nhau lanh lảnh, dầu mỡ trên than nóng kêu tí tách.
Dụ Gia Thụ “ừ” một tiếng.
“Tôi biết cậu đã viết rồi.”