Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 28

Cậu biết cái gì chứ.

Cậu không biết.

Thích Dao dời ánh mắt đi, hàng mi rủ xuống, khẽ cười.

Không khí lại lần nữa rơi vào im lặng. Dụ Gia Thụ giống như muốn nói gì đó, vừa hé miệng, bà chủ quán đã bưng đồ ăn đến bàn họ.

“Đây đây, đồ ăn đến rồi!”

Tấm khăn trải bàn bằng nhựa lót dưới, những chiếc đĩa inox lần lượt được đặt xuống trước mặt—ba chỉ nướng, sườn nướng, thịt xiên nướng, còn có cả khoai tây, cà tím nướng… Ớt bột khô rắc đều trên bề mặt, tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Bà chủ lại lấy thêm hai chai nước ngọt, đặt “cạch” một tiếng xuống bàn.

“Tặng hai đứa đấy!” Ánh mắt bà ý vị thâm trường, nhìn qua lại giữa hai người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đến ăn bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chịu dẫn bạn gái theo rồi.”

Dụ Gia Thụ nói cảm ơn, mang theo chút ý cười, “Là cô ấy đưa cháu đến đây mà.”

“Ai da, không thể tin được!” Bà chủ cười rạng rỡ, “Vậy lần sau cháu nhớ đưa cô bé đến nữa nhé!”

Thích Dao: “…”

Cô mím môi im lặng, vùi đầu ăn.

Đồ nướng ở đây thực sự rất ngon.

Không khí quán đượm mùi khói bếp, ba chỉ nướng chín vừa tới, không ngấy cũng không khô.

Đã lâu rồi cô không cho phép bản thân buông thả thế này.

So với những nơi yên tĩnh, những món ăn cầu kỳ, cô vẫn thích những món bình dân hơn—

Như là khoai tây lắc bên vỉa hè mà ăn vào có thể đau bụng, bánh kẹp nướng, bánh trứng rán, gà xiên chiên giòn, hay là những quán nhậu bình dân trải dài khắp con phố.

Chỉ là những năm gần đây vì quản lý vóc dáng mà dần dần phải từ bỏ thôi.

Hiếm khi có cơ hội này, cô cũng không kìm nén nữa.

Trò chuyện đôi ba câu về mấy chuyện lặt vặt, đến cuối bữa ăn, Tề Dao tựa lưng vào ghế.

“… No quá rồi.”

Dụ Gia Thụ nhìn lướt qua, cảm thấy buồn cười, ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn ghế hai cái, “Không ai trông chừng cậu, là liền ra sức nhồi vào đúng không?”

“Ăn uống phải vui vẻ chứ!” Thích Dao bĩu môi, ngồi nghỉ một lát.

“Để tôi đi tính tiền.” Cô rút khăn giấy đứng dậy, còn cảnh cáo anh: “Cậu đừng có đi theo đấy.”

Dụ Gia Thụ cứ thế thoải mái ngồi yên, lười biếng đáp một tiếng, nhìn theo bóng cô rời đi.

Tầm mắt anh rơi xuống bàn ăn.

Thật ra cô ăn không nhiều, phần lớn là rau củ, ăn cũng rất kỹ, cẩn thận gạt hết dầu mỡ mới đưa vào miệng. Một miếng sườn mà cô gỡ mãi, trong khi Chu Tất và Đại Bạch chắc đã ăn xong cả bàn này rồi.

Nhưng cô ăn rất nghiêm túc.

Cúi đầu, chậm rãi tỉ mỉ gỡ từng chút một, không hề cảm thấy phiền phức, kiên nhẫn đến lạ.

… Giống một con mèo nhỏ kén ăn.

Rất đáng yêu.

Dụ Gia Thụ ngồi đợi một lát, mới chậm rãi đứng dậy thong thả bước về phía quầy thu ngân.

Thích Dao đứng trước quầy, thao tác trên điện thoại, giơ lên.

Bà chủ quán đang bận rộn với sổ sách, thấy cô thì vội xua tay, liên tục lắc đầu từ chối. Ban đầu định nói gì đó với cô, khi nhìn thấy người phía sau, bà lập tức giơ điện thoại lên vẫy tay.

“Ôi, Tiểu Dụ, lại đây lại đây.”

Thích Dao đeo khẩu trang, đôi mắt hoa đào phản chiếu ánh đèn trắng, lấp lánh như sóng nước, nghi hoặc quay đầu nhìn anh.

Dụ Gia Thụ điềm nhiên hạ mắt, mở mã QR thanh toán, ngón tay kẹp lấy viền điện thoại, lười biếng đưa về phía trước.

Hai chiếc điện thoại giơ lên cùng một góc độ, bà chủ lưu loát quét nhanh chóng lướt qua mã của anh, hoàn toàn phớt lờ cô.

Tiếng “tít” vang lên, thông báo thanh toán thành công.

Thích Dao trừng to mắt, mặt đầy kinh ngạc.

“Không phải tôi mời sao?”

Bà chủ đưa hóa đơn cho họ, “xì” một tiếng, “Con là con gái! Nó đưa con đi ăn, sao có thể để con trả tiền được? Dù sao ta cũng không nhận của con đâu!”

“Hết cách rồi.” Dụ Gia Thụ giơ tay nhận lấy hóa đơn, nhẹ nhàng nhướng mày, nhìn cô, “Vậy cậu chỉ có thể chờ lần sau thôi.”

“…”

Gì thế này!

“Biết vậy tôi đã không đến đây.” Thích Dao theo sau anh bước ra khỏi quán, lầm bà lầm bầm.

Dụ Gia Thụ chậm rãi bước đi, hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Nhìn cô có vẻ rất uất ức.

“Được rồi.” Anh hơi ngửa đầu, kéo dài đuôi giọng, mang theo ý cười. “Chỉ có hơn trăm đồng thôi.”

“Đại minh tinh mời tôi ăn lần sau, chẳng lẽ lại không chọn nơi nào sang chảnh một chút sao?”

Thích Dao nghĩ nghĩ, cũng đúng. Hai má ẩn sau lớp khẩu trang hơi phồng lên.

“Vậy cũng được.”

Dụ Gia Thụ khóe mắt mang ý cười, nghiêng đầu trở lại, bước về phía bờ sông.

Thích Dao khựng lại hai giây, nhìn thoáng qua hướng về nhà, rồi lại nghiêng đầu, theo sát anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hình như về nhà không phải hướng này.”

Dụ Gia Thụ không dừng bước, chân dài nhàn nhã bước đi, ừ một tiếng.

“Ăn no rồi, đi dạo một chút.”

Thích Dao thầm nghĩ, anh ăn còn ít hơn mình, no cái gì chứ.

Nhưng mà cô cũng hơi no thật.

… Cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội đi cùng anh thế này.

Hai người sánh bước trong con hẻm tấp nập, cửa hàng tiện lợi, quán ăn đêm trải dài thành một hàng, đèn đuốc sáng trưng, rộn ràng náo nhiệt.

Thỉnh thoảng có người liếc nhìn họ.

Nhưng không phải kiểu nhìn chằm chằm trơ trẽn, như là đang nhìn một món hàng triển lãm, hoặc như đang trông thấy một nhân vật trong phim bước ra đời thực.

Mà đơn giản chỉ là…

Cô rũ mắt, nghe thấy hai cô gái đang ăn Oden trước cửa cửa hàng tiện lợi thì thầm với nhau.

“Ê má, nhìn kìa! Soái ca mỹ nữ kìa.”

“Hai người họ đẹp đôi quá, cứu với, cứ như bước ra từ phim truyền hình ấy.”

“Nói nhỏ thôi, người ta nghe thấy bây giờ.”

Thích Dao không biết Dụ Gia Thụ có nghe thấy không, tim bỗng dưng rung lên một nhịp, cô lén ngước mắt nhìn.

Người đàn ông đi trước cô nửa bước, bước chân chậm rãi. Đèn đường trong con hẻm mờ vàng, ánh sáng đổ xuống góc nghiêng tuấn tú của anh, phía sau anh kéo dài một bóng hình, vươn đến tận chân cô.

Giống như gần trong gang tấc.

Giống như đưa tay ra là chạm được.

Một niềm vui bí ẩn dâng lên từ tận đáy lòng, lặng lẽ lan tỏa, nhẹ bẫng trôi nổi trong không trung.

Thích Dao mím môi, lặng lẽ giảm tốc độ, cẩn thận tiến sát, giẫm lên bóng anh.

Một bước, hai bước, ba bước.

Bóng đổ trên bậc thềm ven đường, phủ lên những chiếc lá bạch quả rơi lả tả, lúc dài lúc ngắn, không ngừng biến đổi. Cô cứ thế bước theo sau, chơi đùa không biết chán.

Đi qua đầu hẻm là đến bờ sông, con đường trước mặt dần rộng ra.

Gió thu thổi qua mặt sông gợn sóng lăn tăn, ánh đèn rực rỡ hai bên bờ phản chiếu trong nước, từng dải ánh sáng nối liền một mảnh, chập chờn lay động theo làn gió, như hoa trong gương, như trăng dưới nước.

Bước chân phía trước chợt dừng lại.

Thích Dao vẫn đang mải mê đuổi theo, không kịp phanh lại, lập tức va vào lưng anh.

Một tiếng “bịch” rất khẽ vang lên, Thích Dao dừng lại.

Hương thơm mát lạnh vây quanh chóp mũi.

Sống mũi, xương mày cô chạm vào lớp vải mềm mại trên áo anh, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể cùng đường nét xương cốt bên dưới.

Không phải lướt qua vai, không phải khoảnh khắc thoáng qua, mà là tiếp xúc chân thật.

“Cậu còn định chơi đến bao giờ?”

Giọng nói lười biếng vang lên từ đỉnh đầu.

“……”

Người này mọc mắt sau lưng à?

Thích Dao cứng đờ cả người, vành tai lập tức đỏ bừng, cô vùi mặt xuống, không muốn ngẩng lên, mặt nhăn thành một cục.

Dụ Gia Thụ gần như có thể cảm nhận được cô khẽ cọ vào lưng mình, bất giác bật cười.

“Áo này có thêu đấy, không sợ cấn à?”

“……Không sợ.”

Thật ra thì có một chút.

Thích Dao cụp mắt, lùi lại một bước nhỏ, mặt đỏ bừng, may mà cô vẫn đeo khẩu trang.

Dụ Gia Thụ “chậc” một tiếng, xoay người lại, lười biếng nhìn cô.

“Muốn đi sau lưng hay đi bên cạnh?”

Hàng mi dài của Thích Dao rung động, cô mím môi, bước lên bên cạnh anh, cúi đầu nhìn ánh đèn phản chiếu trên mặt sông.

Giữa tháng Mười, ngày rằm âm lịch, trăng tròn.

Mặt sông rộng lớn in bóng vầng trăng, ánh trăng cũng gợn sóng như nước.

Là vầng trăng mà con khỉ trong câu chuyện ngày bé cô đọc, dù có tìm mọi cách cũng không với tới được.

Bên đường có một tiệm đĩa than cũ kỹ, máy phát nhạc chầm chậm xoay, vang lên câu hát:

“Khoảnh khắc này, là giây phút dũng cảm nhất trong đời tôi.”

Người nơi chân trời xa xôi bỗng đứng ngay trước mắt.

Những lời như “Tối nay trăng rất đẹp” đối với cô mà nói, vẫn còn quá ẩn ý.

Thích Dao chỉ đứng bên lan can, ngoảnh lại nhìn anh:

“Trăng kìa.”

Giọng cô rất nhẹ, lắng trong màn sương nơi trời nước giao hòa.

Dưới ánh trăng, cô như được phủ lên một lớp ánh sáng mơ hồ mà mềm mại.

Sóng nước chầm chậm lay động, lấp lánh những tia sáng dịu dàng.

Dụ Gia Thụ nhìn cô, ừ một tiếng.

Gió thu lạnh thấu xương, lá cây lại rơi đầy lối nhỏ dưới lầu.

Thích Dao đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa chống trộm dày nặng, lắng tai nghe tiếng cửa căn hộ đối diện mở rồi đóng, tim cô như bị một bàn tay vô hình siết chặt, vừa căng đầy, vừa đắng chát.

Điện thoại bất chợt rung lên.

Cô ngẩn ra một lúc lâu, cúi mắt nhìn.

Người kia gửi đến một tấm ảnh.

Trong ảnh, cô đứng bên bờ sông sáng rực ánh đèn, ngửa đầu nhìn lên trời.

Gió cuốn bay mái tóc dài của cô, ánh trăng trong trẻo chiếu sáng một bên mặt. Khoảnh khắc ngoảnh lại ấy…

【S】: Ánh trăng.

Thình thịch. Thình thịch.

Tim cô đập như trống dồn.

Thích Dao nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, cảm giác tim rơi xuống khoảng không, như đang rơi tự do không cách nào kiểm soát.

Trong bức ảnh, nhân vật chính thực sự bị đẩy lên góc phải, chỉ có một phần nhỏ lộ ra, trắng ngần mà tinh khiết.

Chính giữa bức ảnh lại là bóng lưng của cô.

Nhìn thế nào… nhìn thế nào cũng đều khiến người ta cảm thấy.

Giống như cô mới là ánh trăng của anh.

Bình Luận (0)
Comment