1.
Đào Yêu từ chối ý tốt của Trịnh lão gia khi muốn cho người đưa nàng đi bằng xe ngựa. Trước khi rời đi, nàng chỉ lấy một tấm bản đồ dẫn đến trấn Long Vĩ, một chiếc khăn dài có thể che chắn gió cát, cùng một bình nước mới. Trịnh phu nhân dúi tiền cho nàng, nàng cũng từ chối, không phải vì nàng không xem trọng bạc tiền, mà là nhận tiền của một gia đình đã chịu đủ mọi oan khuất như thế, thật sự thấy nóng tay. Sau này nếu ai dám nói nàng ham tiền, nàng có thể vững bụng mà nhổ một ngụm vào mặt kẻ đó, hứ hứ.
Có điều, mạnh miệng là một chuyện, nhưng thời tiết vẫn là cái thứ thời tiết khốn kiếp, nóng đến mức muốn lột một lớp da còn chưa đủ, cả dọc đường ăn cát đến no bụng, nhưng khó chịu nhất là khô hạn, nước trong người bốc hơi còn nhanh hơn tốc độ uống vào. Đào Yêu thật chẳng hiểu nổi vì sao lại có người chịu sống ở cái nơi quỷ quái này, chẳng lẽ để tiện làm thịt khô sao?
Nhưng nói gì thì nói, điều khiến nàng mệt mỏi nhất không phải là thời tiết, mà là việc… lại đi sai đường. Nếu không thì với thuật tốc hành của mình, giờ nàng đã sớm tới trấn Long Vĩ, có khi còn đang ăn tối rồi.
Còn hiện tại thì sao… nàng đang ở giữa một vùng đồi cát sáng rực không một bóng râm, phù phù nhổ cát trong miệng, nước trong bình chẳng còn bao nhiêu, còn cảm nhận được cái nóng rực từ mặt đất truyền lên qua đế giày. Dù thể chất nàng khác người thường, không bị ảnh hưởng nhiều bởi lạnh nóng, nhưng “không sợ” không có nghĩa là “không cảm nhận được”. Ở nhân giới lâu ngày, cơ thể này cũng dường như dần thích nghi với thế giới con người. Nghĩ đến đây, nàng chợt thấy nhớ khí hậu của Đào Đô, bốn mùa như xuân, gió nhẹ nắng trong, đồ ăn ngon, rượu ngon… Nhưng có tốt đến đâu thì bây giờ cũng không thể quay lại được, haizz…
Nàng lắc lắc cái đầu đang choáng váng, lấy bản đồ ra xem một hồi lâu, phát hiện trong biển cát mênh mông vô tận này, muốn phân biệt đông tây nam bắc còn khó gấp trăm lần so với việc gả Ti Cuồng Lan đi. Ngẩng đầu nhìn mặt trời, lại cúi đầu xem bóng mình, nhớ lại khi xưa Liễu Công Tử từng dạy nàng cách xác định phương hướng bằng cách ấy. Nhưng nàng học hành qua loa, phân biệt nửa ngày vẫn không chắc chắn, cũng không dám lại tùy tiện thi triển thuật tốc hành, nhỡ càng đi càng lệch thì phiền hơn nữa.
Đảo mắt nhìn quanh, chẳng thấy một ai, đến cả con đường cho người đi cũng không có. Có trời mới biết nàng đã lạc đến tận đâu rồi.
Đơn độc đứng giữa biển cát, thân thể nhỏ bé của nàng như có thể bị bất kỳ trận gió cát nào cuốn trôi trong nháy mắt vậy. Cảm giác trống rỗng mênh mang không thể kiểm soát chợt dâng đầy lồng ngực. Một khi mệt mỏi bị khơi lên, tay chân như nặng trĩu, không nhấc nổi một bước nữa.
Suýt thì quên mất, từ kinh thành đến nhà họ Trịnh, rồi đến vùng đất vô danh này, nàng chưa từng nghỉ ngơi lấy một lần.
Được rồi, cơ thể bắt đầu làm mình làm mẩy rồi.
Không màng cái nóng rực cháy dưới chân hay cái nắng thiêu đốt trên đầu, Đào Yêu ngồi phệt xuống đất, ủ rũ cúi đầu thở dài, chữa cái bệnh này thật chẳng dễ dàng gì.
Nàng vơ lấy bình nước uống mấy ngụm liền, đầu óc tỉnh táo đôi chút, nghĩ bụng nghỉ ngơi một lúc rồi phân định lại phương hướng sẽ chắc ăn hơn. Xung quanh ngoài tiếng gió thỉnh thoảng thổi qua thì không còn âm thanh nào khác. Trong tầm mắt chỉ có những đồi cát cao thấp nhấp nhô, cùng với vài bộ xương trắng nằm lặng lẽ ở phía xa, không rõ là bò ngựa hay lạc đà.
Không gian yên tĩnh quá mức. Đào Yêu thu ánh mắt khỏi những bộ xương, nhưng rồi lại nhận ra ngoài xương trắng thì cũng chẳng còn gì khác đáng nhìn. Trời đất nối liền nhau, trải dài đến vô tận, rộng đến phát chán.
Chán quá đi mất.
Sau khi xác định xung quanh ngoài bản thân ra chẳng còn sinh vật nào, Đào Yêu mới nghĩ ngợi một lát, lén lút đưa tay trái ra, khẽ niệm vài câu chú. Một luồng gió mạnh nổi lên từ lòng bàn tay, gió lặng, một người tí hon cao hai tấc đã đứng trong lòng bàn tay nàng, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ.
Nàng giơ tay lên quan sát, ừm, sau khi được hai đại yêu là Miêu Quỳ và Bí Hí đóng dấu xác nhận, “thành quả” của nàng trông đã dễ nhìn hơn nhiều. Đuôi cá cuối cùng cũng hóa thành đôi chân, bàn tay cũng không còn là móng mèo, cái đuôi hồ ly trên mông cũng biến mất, chỉ còn lại đôi cánh lông trắng trên lưng và cặp sừng hươu nhỏ trên đầu. Tuy vẫn hơi kỳ quặc, nhưng ít ra trông cũng giống “người” hơn phân nửa rồi. Mà thậm chí… còn hơi dễ thương nữa?!
Nhưng mà, dễ thương chẳng phải lẽ đương nhiên sao? Dù gì cũng là sinh vật nhỏ được tạo ra theo hình mẫu Đào Yêu này mà, hí hí!
“Biết vì sao lần này ta khổ sở chữa bệnh cho ba con cóc không?” Đào Yêu khẽ chọc đầu người tí hon: “Lợi Thừ tuy trông vừa xấu vừa không bắt mắt, nhưng chúng thật sự là đại yêu danh xứng với thực. Không nói đến việc phun tiền, còn có thể dùng máu làm dẫn, tạo pháp từ xa, không phải yêu vật bình thường có thể so được. Đợi khi ta lấy được dấu của bọn chúng, hình dạng của ngươi chắc cũng có thể hoàn toàn kế thừa chân truyền của ta.”
Người tí hon ngáp một cái, mắt chớp chớp, miệng phát ra vài âm thanh mơ hồ như trẻ con mới học nói, líu ríu chẳng thành câu.
Đào Yêu đưa nó lại gần hơn chút nữa, cười nói: “Đợi giải quyết xong vụ rắc rối với Lợi Thừ, có lẽ ngươi sẽ nói được đàng hoàng, chứ giờ thì vẫn chỉ là đứa nhỏ câm thôi.”
Nó nhìn khuôn mặt Đào Yêu gần ngay trước mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi mở to mắt, tò mò nhìn ngắm từng đường nét, miệng vẫn thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh khó hiểu.
“Sao lại đưa ngươi đến cõi đời này à?” Đào Yêu thở dài một hơi, đặt nó xuống đất: “Tất nhiên là để ngươi đi tìm Đường Nhi tỷ tỷ của ngươi rồi. Hai ngươi tạo ra cùng một công thức mà, số mệnh của ngươi là chú cún nhỏ mà nó không thể tránh khỏi.”
Nhưng người tí hon căn bản chẳng để tâm đến những so sánh kỳ cục của Đào Yêu, lần đầu giẫm chân lên cát nóng mềm mịn, toàn bộ sự chú ý của nó đều bị cuốn theo cảm giác mới lạ này. Như đứa trẻ con mới biết đi, từ rụt rè đến ngạc nhiên, rồi vui vẻ nhảy nhót quanh Đào Yêu. Không bao lâu sau đã trèo lên chân nàng, rồi nhờ đôi cánh trên lưng, nửa bò nửa bay leo đến đầu nàng, sau đó lại nghịch ngợm nhảy xuống không chút do dự, mặc kệ tư thế đáp đất có chuẩn hay không, kết quả đầu cắm thẳng xuống cát, sau đó lúng túng tự kéo mình lên, rồi vẫn còn có thể vỗ tay cười khanh khách. Sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại toàn bộ quy trình, chơi đùa hết sức sung sướng.
Đào Yêu lấy ra sự nhẫn nại chưa từng có, rũ mi giả làm món đồ chơi cho nó, trong lòng chỉ không ngừng tự an ủi bản thân, đây không phải một kẻ ngốc, chính tay nàng dốc hết tâm huyết mang nó đến thế gian này, sao có thể là một kẻ ngốc được chứ... Nó chỉ là chưa hoàn chỉnh thôi, phải nhẫn nhịn!
Nhảy lên nhảy xuống chán rồi, nó lại tìm được trò mới, túm lấy bím tóc của Đào Yêu đu đưa giữa không trung. Đào Yêu cũng mặc kệ để nó nghịch ngợm, trong cõi hoang vu tịch mịch này, có con tiểu quỷ nghịch ngợm bên cạnh, tâm trạng dường như cũng tốt lên đôi chút.
“Nói đến nhiệm vụ của ngươi…” Đào Yêu liếc nhìn bé con đang say sưa chơi bím tóc, như đang trò chuyện với nó, lại như đang lẩm bẩm với chính mình: “Không giấu gì ngươi, từ sau khi chuyện xảy ra, ta tuy vẫn đi tìm nó, nhưng trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.”
Nàng co chân lên, tiện thể chống cằm lên đầu gối, ngón tay vô thức vẽ vời trong cát: “Đó là động Bát Minh ở Đào Đô đấy, đâu có phải cái động có thể tùy tiện ra vào? Trong ấy bẫy rập dày đặc, phong ấn tầng tầng, đến con muỗi muốn bay ra cũng khó. Cái gọi là trông giữ chẳng qua chỉ là hình thức thôi... Tất nhiên, hôm ấy ta có rời đi một lát, coi như thật sự có sơ suất, nhưng lúc đó nó không tay không chân, suốt ngày nằm trong cái hộp sắt, lấy đâu ra bản lĩnh thoát khỏi động Bát Minh, lại còn lén rời khỏi cả Đào Đô?”
Bé con đang lơ lửng giữa không trung tất nhiên chẳng hiểu những điều nàng nói, chơi tóc mệt rồi, cuối cùng cũng chịu hạ xuống đất, học theo tư thế của Đào Yêu mà co chân, thở hổn hển rồi đặt đầu lên đầu gối.
Đào Yêu quay đầu lại, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào sống lưng nó: “Dù sao đi nữa, ngươi cũng phải cố gắng lên. Đã là thứ mất trong tay ta thì phải nguyên vẹn mang trả mới tính là hoàn chỉnh. Ta không muốn làm như mắc nợ lão già đó vậy, ngươi hiểu chứ?”
Bé con không ngẩng đầu, chỉ học theo dáng nàng, tiếp tục vẽ lung tung trên mặt cát.
Nàng thu tay lại, ánh mắt nhìn về phía xa: “Làm xong việc công, mới có thể làm việc tư. Chỉ là, nếu chuyện riêng của ta thành công rồi... bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết.” Một cơn gió thổi qua, nàng hơi nheo mắt lại: “Đến lúc đó, e là Đào Đô không dung nổi ta nữa.”
Một đống cát kỳ quái lại trở thành món đồ chơi mới của nó, càng đắp càng cao, như thể thế giới bị méo mó trong mộng.
Đào Yêu thấy nó đắp vui vẻ cũng nổi hứng, giúp nó vun đắp cái thế giới kia ngày một to hơn. Một lớn một nhỏ, hai kẻ không mang theo mục đích hay kế hoạch nào, cứ thế tìm niềm vui trong đám cát nhàm chán.
Những lời vừa rồi, nàng đã chôn sâu trong lòng từ lâu, không thể nói cho bất kỳ ai nghe. Không phải Liễu Công Tử, không phải Ma Nha, cũng không phải bất kỳ người nào bên cạnh nàng. Tất nhiên, Cổn Cổn cũng không được.
Từ đầu đến cuối, chuyện nàng phải làm chỉ có thể dựa vào một mình nàng.
Vậy nên, nỗi cô độc khắc sâu nhất trong linh hồn, cũng là sự bảo vệ vững chắc nhất.
“Nhưng nói chuyện với ngươi thì ta lại không sợ.” Đào Yêu mỉm cười nhìn nó đang bận rộn: “Dù sao ngươi cũng đâu phải người.”
Nói xong, nàng khẽ thở ra một hơi, lòng như nhẹ đi không ít, mệt mỏi và nỗi buồn khó hiểu cũng tan biến hơn phân nửa. Mấy câu thôi mà dốc hết ra ngoài lại hiệu nghiệm đến lạ.
Bé con vẫy cánh bay lên, đánh giá tác phẩm của mình từ giữa không trung. Thế giới méo mó như trái héo ấy, có lẽ trong mắt nó lại vô cùng xinh đẹp. Nhìn một hồi, nó hơi nhíu mày, như có chỗ nào chưa hài lòng. Suy nghĩ một lát, bụng nó phồng lên, rồi thổi ra một luồng khí nhỏ, không ngờ lại hóa thành một trận tuyết rơi lất phất trên thế giới cát ấy, nhìn qua cứ như một giấc mộng, mà là một giấc mộng đẹp nữa kìa.
Nó vui sướng xoay vòng trong làn tuyết.
Đào Yêu sửng sốt, sau đó chợt nhớ trong số những yêu quái từng đóng dấu xác nhận, quả thật có một tiểu yêu có thể điều khiển gió tuyết. Lòng nàng lập tức vui mừng. Không ngờ bé con này dù chưa hoàn chỉnh, đã biết cố gắng đến vậy. Dù chưa thể đạt được bản lĩnh thông thiên như trong Bách Yêu Phổ, nhưng nếu có thể kế thừa vài kỹ năng từ mấy “bệnh nhân xui xẻo” nàng từng chữa, lại còn gom góp được sở trường của nhiều nhà, thì việc tìm ra tên đào phạm đó chắc cũng không còn xa.
Hê hê, đều là công lao của Đào Yêu nàng cả. Ngoài nàng ra, còn ai có thể nghĩ ra chiêu chó con đuổi chó lớn kia chứ?
Nhìn trận tuyết rơi trên một góc thế giới bé nhỏ ấy, nàng như nhìn thấy hy vọng. Chỉ tiếc là năng lực của nó vẫn còn quá yếu ớt, tuyết chỉ rơi được một lát đã dừng, mặc cho nó phồng má lên như cóc cũng không thể thổi ra trận thứ hai.
Nó ngồi phịch xuống đất, có hơi nản chí.
“Thôi được rồi, chơi đủ rồi đấy.” Đào Yêu bắt nó lên đặt vào lòng bàn tay, trong đầu đang cố nhớ lại trong số các yêu quái đã đóng dấu có kẻ nào giỏi xác định phương hướng hay không.
Nó chu miệng, vẫn chưa thỏa mãn, ngồi trong tay nàng mà lưu luyến.
Đào Yêu đứng dậy, định thu nó lại, thì chợt nhớ ra một việc quan trọng: “À, phải đặt tên cho ngươi đã! Kẻ lợi hại, thì nhất định phải có cái tên thật kêu!”
Nàng nhíu mày: “Gọi ngươi là gì thì được nhỉ?”
Nó như có chút hiểu, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi.
“Ngươi đâu phải quyển sổ, nên tất nhiên không thể gọi là Bách Yêu Phổ số hai.” Đào Yêu nghiêm túc suy nghĩ, càng nghĩ bụng càng đói, bỗng sáng lên lên: “Gọi ngươi là Bính Bính* nhé!! Bánh thịt nóng hổi thơm phức ấy!!”
*餅này ạ, nghĩa là bánh á.
Mặt nó sụ xuống, nằm ngửa trong tay nàng, lăn lộn đạp chân, từ tóc tới lông cánh, từng sợi đều đang thể hiện sự phản đối.
“Không thích à?” Đào Yêu gãi đầu: “Vậy gọi là Nhị Cẩu Tử vậy.”
Nó không chỉ lăn mạnh hơn, mà còn tru lên một tiếng.
“Vậy thì vẫn là gọi là Bính Bính nhé, được không? Được rồi!” Đào Yêu cười hí hửng xoa đầu nó, rồi trải bản đồ ra trước mặt nó: “Bính Bính à, nỗi lo lớn nhất của ta bây giờ là không phân biệt nổi phương hướng. Ngươi xem thử đi, chúng ta nên đi theo hướng nào mới có thể đến được chỗ được khoanh tròn này?”
Bính Bính chu miệng, liếc bản đồ một cái rồi giơ tay chỉ về một hướng.
Đào Yêu mừng rỡ: “Ngoan lắm! Đợi ngươi lớn lên, ta sẽ đãi ngươi ăn món bánh ngon nhất thiên hạ.”
Nàng chắp hai tay lại, thu Bính Bính vào lòng bàn tay, rồi hăng hái đi về hướng nó vừa chỉ.
Thế giới xây bằng cát rất nhanh đã tan vào trong gió. Không ai hay biết rằng, ở một góc hoang mạc mù mịt phương hướng này, đã từng có người để lại những lời thổ lộ chợt đến rồi chợt đi như gió thoảng trong lòng.