Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 12

2.

Quả nhiên, Bính Bính vượt trội hơn người dạy nó nhiều, ít nhất trong khoản phân biệt phương hướng thì giỏi hơn nàng cả trăm lần.

Không xa đó, có một thị trấn nhỏ nằm lọt thỏm giữa vùng trũng rộng lớn. Con suối nhỏ bắt nguồn từ núi tuyết uốn lượn chảy quanh, hai bên bờ là thảm cỏ xanh mướt trải dài không dứt, đầy sức sống. Một đàn cừu đang thong dong gặm cỏ, không hề vội vàng. Những đóa hoa dại không rõ tên chen chúc giữa khe đá, cố gắng nở rộ rực rỡ như thể muốn chứng minh với thế gian rằng: “Chúng ta là điều đẹp đẽ nhất nơi đây.” Sức sống đặc trưng của mùa hè hiện rõ mồn một trên thân chúng. So với trấn Phụng Vĩ, thì trấn Long Vỹ dường như được ông trời ưu ái hơn nhiều, nó giống như một viên minh châu lấp lánh giữa sa mạc hoang vu.

Nhưng giờ đây, viên minh châu ấy lại có tì vết.

Ngoài bầu trời u ám mù mịt kéo dài ba ngày không dứt và cơn gió cát lúc nổi lúc lặng khiến lòng người ngao ngán, thì mùi thơm tươi mát vốn có của hoa cỏ và đất ẩm nơi đây cũng đã bị phá hỏng hoàn toàn, làn không khí ấy trộn lẫn đủ thứ mùi kỳ quái: mùi thuốc hỗn độn, khói nhang đèn giấy tiền, cả mùi mồ hôi như cả năm không tắm… tất cả quyện vào nhau, nồng đến nỗi khiến người ta muốn hắt hơi ngay khi bước tới.

Người dân cả trấn Long Vỹ dường như đều tập trung ở cổng thành. Còn chưa kịp bước đến gần, Đào Yêu đã nghe thấy tiếng ồn ào vang dội.

“Làm sao đây? Đã ba ngày rồi!”

“Ba ngày không có động tĩnh, họ ngủ quên rồi hay là… trời ơi, sốt ruột chết đi được!”

“Trấn Long Vỹ của chúng ta xưa nay luôn bình yên, đừng nói yêu quái, đến kẻ trộm cũng không có. Sao tự dưng lại sinh ra Xà yêu chứ?”

“Giờ chỉ còn trông cậy vào đạo trưởng thôi!”

“Nhưng đạo trưởng đã làm phép gần ba ngày rồi… vẫn chẳng có hiệu quả gì hết!”

“Làm phép đâu phải nấu cơm, con Xà yêu to như thế, chắc chắn phải mất thời gian chứ! Hơn nữa Lý trưởng chẳng phải đã cử người đi tìm cao nhân giỏi hơn rồi sao?”

“Nơi này hẻo lánh thế này, dù có tìm được cao nhân thật sự, thì đường xa nước thẳm, chắc cũng không tới kịp… Con Xà yêu to như vậy, một miệng chắc nuốt được mười người luôn đó!”

“Phì phì phì! Toàn nói điều xui xẻo, nó vẫn chưa nuốt ai mà. Với lại đạo trưởng nói rồi, rắn sợ Hoàng Hùng, chúng ta đã đem hết phấn Hoàng Hùng trong trấn ra dùng rồi, ngươi nhìn xem, chẳng phải Xà yêu sợ quá không dám lộ mặt nữa sao!”

“Nhưng nó không ra thì làm gì được? Người trong đó cứ nằm như vậy, thêm vài ngày nữa thì khát chết hoặc đói chết, sống kiểu gì nữa!”

Những tiếng xì xào lan khắp nơi, Đào Yêu lặng lẽ băng qua nỗi lo lắng và sợ hãi từ đám đông, chẳng ai để ý đến thiếu nữ quê mùa xa lạ như nàng, ai nấy đều chỉ mải mê nhìn chằm chằm vào trong trấn, người thì thất thần, người thì nức nở.

Người đông quá… Đào Yêu tò mò đánh giá bọn họ. Cổng thành mở toang, vậy mà ai nấy đều mang vẻ mặt như có nhà mà không thể quay về. Nàng liếc vào trong, rồi khựng lại.

Giữa đường phố và nhà cửa của trấn Long Vỹ, đâu đâu cũng thấy nam nữ già trẻ ngã vật ra bất tỉnh, nằm vắt vẻo ngả nghiêng với đủ tư thế. Rau quả chưa kịp thu vào giỏ vung vãi khắp nơi, trên bàn của quán trà quán cơm vẫn còn bát đũa dang dở, người nằm dưới đất thì tay vẫn nắm chặt lấy đôi đũa… Như thể trong khoảnh khắc nào đó, hồn phách của tất cả mọi người đều bị rút sạch, chỉ còn lại những cái xác vô dụng khiến đám người ngoài trấn sợ hãi muốn ngất đi. May thay, ngực họ vẫn còn hơi phập phồng yếu ớt, chứng tỏ còn sống, giữ lại chút hi vọng mỏng manh cho những người đang tuyệt vọng bên ngoài.

Đám người chen chúc trước cổng thành liều mạng vẫy gọi, tay quạt gió như muốn đánh tan rào cản vô hình trước mặt. Nhưng mỗi cú vỗ đều giống như đập vào vách đá, chẳng thay đổi được gì. Họ dốc hết sức kêu gọi người thân bên trong bằng giọng khản đặc, vô ích. Cả thị trấn bên trong như đã rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.

“Xong rồi, tiêu đời rồi! Nếu còn không chuyển rượu vào hầm thì lô rượu này hỏng hết mất!” Đằng sau lưng Đào Yêu, một người đàn ông trung niên mặt mũi đầy bụi đất đang gạt nước mắt, ngồi bệt xuống đất khóc không thành tiếng: “Ta đã làm cái nghiệp chướng gì mà không vào được chứ! Có quay về cũng không kịp nữa rồi!”

Chẳng ai thèm để ý tới một người giao rượu. Tất cả ánh mắt lúc này đều chia nhau dõi về hai nơi, bên trong thị trấn và người đạo sĩ trẻ đang ngồi xếp bằng niệm chú ở cổng thành.

Có lẽ chỉ là một thiếu niên tình cờ ngang qua, thậm chí còn chưa xuất sư, chỉ dựa vào chút đạo hạnh và một tấm lòng vì dân trừ hại, đã bày ra pháp trận sơ sài giữa trời đất. Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy vững dạ. Nếu thật sự là một Xà yêu ăn thịt người, e rằng công phu của cậu ta cũng chẳng đủ xài.

Tiếng ồn ào làm đầu óc Đào Yêu ong hết cả lên. Nàng chen qua đám người đến gần cổng thành. Còn chưa chạm hẳn vào, nàng đã cảm thấy điều bất thường, nàng đưa tay ra đẩy thử, nhíu mày… Đẩy! Không! Được!

Cánh cổng hiện ra trước mắt tuy mở toang, nhưng cánh cửa vô hình lại khép chặt không kẽ hở, toàn bộ trấn Long Vỹ đã bị phong kín hoàn toàn.

Đào Yêu nhìn bàn tay mình, rồi cúi đầu ngửi thử. Trên lòng bàn tay ngoài cảm giác cứng rắn chân thực ra thì còn lưu lại một chút khí tức nhè nhẹ, khó phân biệt, không hẳn là yêu khí, mà giống hơi thở yếu ớt của thứ gì đó sắp chết hơn.

Thú vị thật. Nếu trấn Long Vỹ thực sự bị thứ gì đó tà dị “giam” lại, thì tên Trịnh Vũ Lương kia tốt nhất đang ở bên trong, nàng tuyệt đối không thể để hắn trốn thoát lần nữa.

Đào Yêu lại vòng qua đám người thêm một lượt, từ những lời kêu than rối rít và mô tả khoa trương, nàng dần mường tượng ra chuyện đã xảy ra với trấn Long Vỹ.

Ba ngày trước, vào lúc chạng vạng, thị trấn vẫn bình thường như mọi ngày. Ai ngờ đâu đất bỗng rung chuyển dữ dội. Người trong trấn không kịp đề phòng đã lần lượt ngã lăn ra. Cùng lúc đó, trong một căn nhà cổ của trấn đột nhiên có một con rắn khổng lồ chui ra. Nhưng chỉ mới ló ra nửa người đã rút lui, rồi biến mất không tung tích.

Từ đó trở đi, những người bên ngoài không thể vào trấn nữa. Rõ ràng trước mắt là cổng thành rộng mở, vậy mà lại như có bức tường đồng vách sắt chắn ngang, không ai vào nổi. Có người quá lo lắng cho người thân mà liều mình lao vào, kết quả chỉ là đầu rách trán sưng.

Thế là mọi người mới tin chắc rằng trấn Long Vỹ gặp phải yêu quái. Lại có người nhắc đến lời cụ cố tổ từng nói rằng bên dưới trấn có chôn một con Xà yêu không hóa rồng được, khiến người người càng thêm hoảng loạn.

Sau đó, đúng như Đào Yêu đoán, trong đám người bị nhốt bên ngoài có một tiểu đạo sĩ tình cờ đi ngang, bèn bị lôi kéo làm cứu tinh. Cậu ta không tiện từ chối, đành dốc toàn lực bày trận trừ yêu. Chỉ tiếc là đã ba ngày trôi qua vẫn không có tiến triển gì. Trấn Long Vỹ vẫn bị chia cắt, người trong trấn vẫn ngủ mê man không tỉnh lại.

Lý trưởng bị giam ngoài cổng vì lo lắng đến bạc cả tóc, tuy đã phái vài người chân chạy nhanh nhất đi mời cao nhân ở đạo quán gần nhất, chỉ tiếc là nơi đó cách đây đến hơn mười dặm…

“Các ngươi còn nhớ dáng vẻ của con Xà yêu đó không?”

“Đương nhiên là nhớ! Nó màu xanh, vảy óng ánh, mắt đỏ rực trông thật đáng sợ, thân hình còn to hơn cả rồng nữa!”

“Còn to hơn rồng? Ngươi từng thấy rồng à?”

“Thì cũng chưa từng thấy… chỉ là cảm giác vậy thôi.”

“Thôi được… gần đây trong trấn Long Vỹ có người ngoài nào đặc biệt ghé qua không? Ví dụ như một tiểu hòa thượng dắt theo con hồ ly chẳng hạn?”

“Hình như có… nhưng không chắc, cũng chẳng để ý…”

Nghe được mấy câu trả lời đó, Đào Yêu gãi mạnh đầu, trong lòng chỉ hiện lên mấy chữ, Không thể trùng hợp đến vậy chứ? Nếu quả thật như nàng nghĩ, thì chuyến đi lần này có thể sẽ gặp phải chuyện còn kỳ quặc hơn cả việc trấn Long Vỹ bị “giam”. Nhưng không thể nào… Con rắn đó đáng lẽ không thể phạm phải sai lầm như vậy, không những lộ nguyên hình mà còn để người phàm nhìn thấy sao?

Đào Yêu vừa đi vừa miên man suy nghĩ, dù sao cũng cứ đi một vòng quanh trấn quan sát trước rồi tính sau.

Nhưng đi gần hết một vòng, cho đến khi hoàng hôn buông xuống cũng không phát hiện điều gì bất thường, lại càng không thấy cách nào phá giải.

Thế nhưng…

Đào Yêu bỗng hít sâu một hơi, trong luồng không khí vẫn còn oi nóng này, sao lại có một mùi vừa quen thuộc vừa nồng nặc lông thú như thế? Đang còn nghi hoặc, thì một giọng the thé vang lên: “Thả ta ra! Ngươi kéo ta làm gì? Ta có bản lĩnh gì mà lôi bọn họ ra được chứ! Ta cũng đang nóng ruột lắm đây này, ta cũng muốn vào đó mà, đầu óc ta nghĩ muốn nổ tung rồi, có cách nào đâu!”

“Gừ aoo gừ aoo!”

“Ngươi đã cắn hỏng túi vải của ta, còn cắn rách luôn cả áo thì ta không khách sáo nữa đâu đấy!”

“Gừ aoo gừ aoo!”

“Ay da, hai người các ngươi nếu muốn cãi nhau hay đánh nhau thì làm ơn thả ta ra trước cái đã, chít chít chít?”

Đào Yêu nhìn kỹ lại, trong bóng chiều, có một kẻ đầu tóc rối bù, áo quần xộc xệch, chắc là một cô nương đang giơ cánh tay mất nửa tay áo lên vẫy lung tung, giãy dụa như điên, nhưng cả người lại như bị thứ gì đó kéo giữ lại, không nhích nổi nửa bước, chỉ có thể nghe tiếng r*n r* “gừ aoo gừ aoo” len qua kẽ răng.

Chưa kịp để Đào Yêu bước tới xem kỹ, thì đã nghe “xoẹt” một tiếng, áo của cô nương kia hình như lại rách thêm một mảng, cả người chúi về phía trước, ngã lăn xuống trước mặt Đào Yêu với dáng vẻ rất chẳng ra gì. Sau đó, phía sau lưng nàng xuất hiện một con… hồ ly nửa xám nửa trắng, đang ngoạm một miếng vải rách.

Ánh mắt người với hồ đối diện nhau, Đào Yêu còn chưa kịp thốt lời nào, thì con hồ ly đã lao tới ôm chặt lấy đầu nàng một cách phấn khích, cái đuôi ngắn mập cứ quét quét lên mặt nàng, khiến nàng hắt hơi liên tục.

Không phải đã để lại thư cho bọn họ rồi sao, mà còn đuổi đến tận đây? Không đúng… Mũi hồ ly rất thính, lần trước còn lần theo được nàng đến tận Lạc Dương, nhưng khoảng cách từ kinh thành đến Lạc Dương sao có thể sánh với chốn này? Cho nên… chắc nên ăn mấy món ngon để ăn mừng mới phải. Ngàn dặm xa xôi còn có thể tình cờ gặp lại mấy kẻ tai họa này, đúng là khiến người ta vui mừng chết đi được, ha ha!

Thạch Thiết Lam bò dậy, vừa phù phù phì nhổ cát trong miệng, vừa chỉ vào Đào Yêu và Cổn Cổn kinh ngạc hỏi: “Ngươi quen con hồ ly này à?”

Đào Yêu vừa gỡ Cổn Cổn khỏi đầu mình, vừa ngăn nó l**m mặt mình, vừa đánh giá nàng ta: “Ngươi thiếu nó tiền hay thiếu nó một bữa cơm vậy?”

Nàng chú ý thấy bên hông đối phương còn có một con chuột tinh ủ rũ bị buộc bằng sợi tơ đen, trong lòng lập tức hiểu ra: kẻ này không phải nhân vật bình thường.

“Rõ ràng là bọn nó thiếu ta tiền mới đúng? Ta vất vả ngàn dặm đưa người về, đã hứa trả trăm lượng vàng, kết quả một xu cũng không có, còn người thì mất tích!” Thạch Thiết Lam tức giận nói, rồi lại liếc mắt quan sát Đào Yêu từ trên xuống dưới, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ngươi đã quen con hồ ly này, chẳng lẽ cũng là người của Ti phủ?”

Đào Yêu nhíu mày: “Ta là tạp dịch của Ti phủ. Ngươi có liên hệ gì với Ti phủ?”

“Ngươi thật sự là người Ti phủ sao?” Nàng ta càng thêm hưng phấn: “Vậy ngươi theo ta quay về làm nhân chứng, chứng minh là ta thực sự đưa bọn họ đến nơi rồi, như vậy lão Miêu kia trong phủ chắc chắn sẽ trả công cho ta đúng không? Cùng lắm ta không đòi trăm lượng nữa, năm mươi lượng cũng được rồi!” Nàng ta lại tự lẩm bẩm: “Ai da, sớm biết vậy đã không ham nhiều, ngay từ đầu cứ lấy năm mươi lượng rồi đi cho xong.”

“Cái gì gọi là ‘một xu cũng không có, người thì mất tích’?” Đào Yêu lạnh giọng.

Cổn Cổn dường như tìm được chỗ dựa vững chắc, đứng trên vai Đào Yêu mà nhe răng trợn mắt với Thạch Thiết Lam, bộ dạng "hồ ly cậy người" lắm.

“Chao ôi, tuổi còn nhỏ mà ánh mắt hung dữ thật đấy.” Thạch Thiết Lam lùi về sau một bước: “Cũng đâu phải do ta gây ra, nơi đó cũng không phải ta muốn vào, ta còn bị dọa gần chết nữa kìa!”

Đào Yêu dịu sắc mặt một chút: “Cho ngươi thời gian nửa tuần trà, kể rõ đầu đuôi cho ta nghe. Nếu có một chữ không rõ ràng hay gian dối, sau này ngươi khỏi cần tiêu tiền luôn.”

Thạch Thiết Lam bĩu môi: “Tiểu nha đầu mà khẩu khí lớn thật đấy, có việc nhờ người ta thì thái độ không nên như vậy chứ?”

“Còn muốn lấy tiền công không?”

“Chuyện là thế này…”

Chẳng cần đến một tuần trà, Thạch Thiết Lam trời sinh cái miệng lanh lợi, vừa nói vừa múa tay múa chân, biểu cảm sinh động kể không sót chi tiết nào, từ việc nàng ta đưa Ti Tĩnh Uyên về nhà, đến chuyện dẫn Ti Cuồng Lan, Liễu công tử, Ma Nha, Cổn Cổn… tới trấn Long Vỹ ra sao, đều thuật lại rành rọt với Đào Yêu.

Đào Yêu quay sang nhìn Cổn Cổn: “Sự thật?”

Hồ ly gật đầu.

Đào Yêu lặng lẽ nhìn về thị trấn “bất động” giữa màn đêm lờ mờ trước mặt, không nói gì.

Theo lời của Thạch Thiết Lam, bọn họ vừa đến trấn Long Vỹ thì được Chuột tinh dẫn đường, thẳng tiến đến căn nhà đang nhốt một nửa của Ti Tĩnh Uyên.

Nơi đó là “nhà ma” nổi tiếng ở trấn Long Vỹ. Không ai biết căn nhà ấy được xây từ bao giờ, chỉ biết từ khi có ký ức, nó đã luôn ở đó, bỏ hoang không ai dám ở. Nhiều năm trước từng có người định phá bỏ, nhưng dù thợ thầy dùng cách gì cũng không thể phá được cánh cửa lớn của căn nhà. Nó như mọc rễ bám chặt vào đất, vững vàng bất động, dao chém rìu bổ, nước dìm lửa đốt cũng không làm tổn hại được chút nào. Mọi người cho rằng căn nhà quá kỳ quặc, không dám động vào nữa, thậm chí còn sửa lại phần đã tháo dỡ sơ sài rồi để mặc như cũ, không dám chạm tới. Câu chuyện truyền miệng càng lúc càng huyền bí, lâu dần, cái tên “nhà ma” cũng theo đó mà ra. Người dân trong trấn không ai dám tới gần nơi ấy.

Chuyện về “nhà ma” là do Chuột tinh kể lại, dù sao nó cũng được xem là cư dân bản địa của trấn Long Vỹ. Nó nói trấn Long Vỹ còn có một điều nổi tiếng nữa, là từ trước đến nay chưa từng xảy ra vụ trộm cắp nào thành công. Bọn đạo tặc tới đây đều không thoát nổi. Những kẻ bị bắt đều tự khai rằng mỗi lần cạy cửa vào nhà, sẽ có một tiếng quát dữ dội vang lên từ đâu đó khiến chúng ngất lịm, đến khi tỉnh lại thì người bầm dập xanh tím, nằm ngay trước cửa nhà ma, toàn thân cứng đờ như bị đóng đinh, không thể động đậy. Cũng từng có lão đạo tặc không tin, bèn cố tình đến đây thử sức, cuối cùng cũng gặp kết cục y như vậy.

Không còn bọn trộm quấy phá, dân trấn Long Vỹ tuy không giàu sang gì nhưng cuộc sống vẫn yên ổn, bình dị. Thái độ của họ đối với “nhà ma” cũng từ sợ hãi chuyển sang kính sợ. Ai nấy đều cảm thấy chuyện đám đạo tặc bị trừng phạt có liên quan đến cánh cửa bất động kia. Năm tháng trôi qua, họ đã quen với sự tồn tại của ngôi nhà đó, sống hòa bình, không ai xâm phạm, mặc kệ nó sừng sững giữa thời gian. Mấy chục năm gần đây, mỗi khi thiên hạ loạn lạc, lại có người len lén mang hương nến lễ vật đến đặt trước cửa “nhà ma”, chẳng khác nào coi đó là thần hộ mệnh mà thờ phụng.

Cho nên, chỉ có kẻ từ ngoài đến như Ti Tĩnh Uyên, người chẳng biết trời cao đất dày là gì, mới dám xông vào căn nhà có “lai lịch” như vậy, và cũng chỉ có đám người từ xa tới để tìm hắn mới không kiêng dè gì mà đi theo vào.

Vấn đề là: bọn họ vào rồi, nhưng lại không tìm thấy Ti Tĩnh Uyên.

Thạch Thiết Lam kể rằng khi họ mò mẫm bước vào nhà trong bóng tối, phát hiện bên trong chẳng có gì ghê gớm cả. Ngôi nhà ba tầng, cực kỳ rộng rãi mà cũng vô cùng đổ nát, vài món đồ đạc rơi vãi bừa bãi, tầng tầng lớp lớp mạng nhện, bụi phủ dày đến mức có thể chôn sống người. Họ lục soát từ tầng một lên đến tầng ba, vẫn không tìm được bất kỳ manh mối nào liên quan đến Ti Tĩnh Uyên. Chỉ có một chi tiết đáng nghi: ở góc tầng một có hai thanh loan đao gãy, dù kiểu dáng đã xưa cũ, không giống vật của thời đại này, nhưng lại là đồ vật duy nhất trong nhà không bị bám bụi. Không biết ai để lại, có lẽ cũng không phải thứ quan trọng.

Ti Cuồng Lan quay lại tầng cao nhất, chọn một chỗ ngồi sát cửa sổ, ngồi xếp bằng xuống đất, lấy cây đàn không dây mang theo ra, nhắm mắt tĩnh tâm, trong nháy mắt đã tiến vào cảnh giới vô nhân. Một ngọn lửa xanh bốc lên từ đầu ngón tay hắn khi gảy “dây đàn”, biến thành một sợi tơ mảnh, mềm mại mà sáng rực lơ lửng giữa không trung, xoay quanh một hồi rồi định hướng, thong thả đâm xuống sàn nhà : “Đàn Vô Huyền cất tiếng, phàm nhân không nghe, yêu tà khó gần, tiếng đàn có thể nối thông âm dương, gọi vong hồn về.”

Ti Cuồng Lan gảy đàn rất thành thạo, khổ nỗi mấy người đứng bên cạnh lại bị hành hạ thê thảm… Thạch Thiết Lam thì không sao, căn bản không nghe thấy tiếng đàn, nhưng Chuột tinh là người có tu vi thấp nhất nên rất khó chịu, ôm đầu kêu đau muốn chết, như có vô số kim châm đâm vào. Liễu công tử cũng cảm thấy hô hấp khó khăn, Cổn Cổn thì thè lưỡi nằm vật trong lòng Ma Nha, yếu ớt như sắp ngất. Ngay cả Ma Nha cũng bất ngờ cảm thấy tim nhói từng cơn.

Cùng là người trong Ti phủ, nhưng bảo vật Ti phủ, đàn Vô Huyền lại chẳng nể mặt họ chút nào.

Liễu công tử vội bảo tất cả tránh ra, đừng đứng gần Ti Cuồng Lan, nhưng lời vừa dứt thì mặt đất dưới chân và xung quanh đột ngột rung chuyển dữ dội, như núi lở đất nứt. Sàn nhà đang yên ổn trong nháy mắt hóa thành một xoáy nước, kéo tất cả mọi người vào trong.

Chuyện xảy ra quá nhanh, Thạch Thiết Lam kể rằng nàng chỉ thấy trời đất quay cuồng, thân thể như bị vô số bàn tay ghì chặt, ra sức kéo vào vòng xoáy, trước mắt chỉ là một mảng hỗn loạn, không nhìn rõ, cũng chẳng nghe được gì. Khi cảm thấy mình sắp ngạt thở, có ai đó túm lấy cánh tay nàng kéo lên, nhưng sức lực dường như không đủ, kéo một hồi thì tay nàng trượt khỏi, tiện thể xé luôn nửa ống tay áo.

Nàng cứ ngỡ phen này chắc chắn mất mạng, ai ngờ đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì một vật sáng xanh lấp lánh, trên mình có vảy bất ngờ áp sát, cuốn lấy thân thể đang không ngừng chìm xuống của nàng, sau đó nàng nghe “ầm” một tiếng nổ lớn, rồi cơ thể chợt nhẹ hẫng, như chim bay lên trời, theo tiếng gió vù vù mà bay đi không biết bao xa, đến khi rơi “bịch” xuống một bãi cát mới dừng lại.

Tỉnh táo lại rồi bò dậy, nàng chỉ thấy đầu đau như búa bổ, Cổn Cổn với Chuột tinh thì đang một trái một phải bám chặt lấy bím tóc nàng, hai kẻ kia sợ đến run lẩy bẩy, không dám mở mắt, coi bím tóc nàng như cọng rơm cứu mạng, sống chết không buông, đau đến mức nàng gào lên: “Buông móng vuốt ra! Đầu ta sắp hói rồi!”

Tiếng hét ai oán vang vọng bên ngoài bức tường thành chỉ có gió thổi.

Bọn họ thì đã thoát hiểm, nhưng ngay lúc bọn họ bị ném ra khỏi nhà ma, dân trong trấn Long Vỹ đồng loạt ngã xuống, sau đó toàn bộ trấn bị phong tỏa hoàn toàn.

Bọn họ lảng vảng bên ngoài trấn ba ngày trời, đào đất, trèo tường, làm đủ mọi cách cũng không hiệu quả. Lương khô mang theo cũng gần như ăn hết, Thạch Thiết Lam nói phải đi nơi khác tìm cách, Cổn Cổn thì nghi ngờ nàng định bỏ của chạy lấy người, nên mới tạo ra cảnh tượng như vừa rồi.

“Còn nhớ cánh cửa nhà ma trông thế nào không?” Đào Yêu hỏi.

Thạch Thiết Lam gãi đầu: “Chỉ là một cánh cửa gỗ bình thường thôi.”

“Còn chi tiết nào khác không?”

Thạch Thiết Lam nghĩ một lúc rồi nói: “Trên cửa có khắc một chữ… hình như là chữ Hoắc?” Ánh mắt nàng hơi lóe lên, lại nói tiếp: “Còn có một thứ giống như cỏ dại gắn trong cửa, trông như đá xương cá ven sông kẹt vào.”

Vậy là đúng rồi. Mọi chuyện đều khớp. Nếu vậy, khả năng cao là bọn họ không chết được… Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm.

“Trong trấn Long Vỹ thật sự có yêu quái sao? Rốt cuộc là thứ gì đã phong tỏa cả trấn vậy?” Thạch Thiết Lam vẫn thấy khó hiểu.

“Là con Xà yêu mà bọn họ nói đến ư? Nhưng không đúng! Lúc mơ mơ hồ hồ ta có nhìn thấy vảy… nhưng yêu quái sao lại cứu ta được chứ!”

Ta cũng thấy lạ vì sao hắn lại cứu ngươi, Đào Yêu thầm nghĩ. Khi đó hẳn là tình thế nguy hiểm đến cực độ, Liễu công tử buộc phải hiện nguyên hình mới có thể dốc toàn lực, nhưng người hắn cứu đầu tiên lại là một kẻ xa lạ chỉ mới quen được vài ngày, đến Ma Nha cũng không được giúp, càng đừng nói tới Ti Cuồng Lan. Cổn Cổn với Chuột tinh chỉ là may mắn nắm được bím tóc của nàng mà thoát nạn, chuyện này thật chẳng giống tác phong của con rắn kia chút nào.

“Thôi, không nghĩ nữa, nhức đầu. Dù sao chuyện cần nói ta cũng đã nói hết rồi.”

Thạch Thiết Lam bước qua một bên, nhặt chiếc túi vải bị đứt quai lên, mở ra nhìn vào trong, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng là xui tám đời mới gặp phải đại thiếu gia nhà các ngươi. Mất tiền thì chớ, suýt nữa còn mất mạng! Ngươi nói một câu cho rõ ràng đi, cái thù lao kia ta còn lấy được không? Nếu không lấy được thì ta sẽ không đi chung với các ngươi nữa, ta còn có việc gấp phải làm đấy!”

“Ngươi đi làm việc thì buộc ta theo làm gì?” Chuột tinh bất mãn giãy giụa: “Ta với ngươi chẳng quen biết gì hết! Ta muốn về nhà!”

“Về nhà còn chẳng bằng đi theo ta!”

Thạch Thiết Lam búng trán nó một cái: “Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy. Không chỉ cứu mạng, ta còn dạy ngươi thổi, gảy, gõ, đàn. Sau này chúng ta cùng nhau hành nghề, khách thấy lạ có khi sẽ cho thêm tiền công.”

“Ta không muốn đi với ngươi!” Chuột tinh suýt khóc: “Ta chỉ tiện tay túm một cái thôi, ai biết đó là tóc ngươi chứ!”

“Dù sao thì món nợ này ngươi cũng không chối được đâu. Từ nay cứ an phận mà trưởng thành ở phái Tam Nguy của chúng ta đi, cùng nhau xây dựng phái Tam Nguy lớn mạnh!”

“Ta không chịu!”

“Ngươi có việc gấp thật à?”

Đào Yêu liếc nhìn cái túi mà Thạch Thiết Lam ôm trong lòng: “Trong đó giấu cái gì vậy?”

Thạch Thiết Lam cũng không giấu giếm, dứt khoát giơ cái túi mở toang ra dí sát vào mũi Đào Yêu: “Xem đi!”

Bên trong là một đống nhạc cụ thô sơ lộn xộn: sáo, kèn, trống nhỏ… đủ kiểu; còn có tiền giấy, hương nến, la bàn… chính giữa đặt một chiếc hộp gỗ vuông màu đen, dán lá bùa đỏ có vẽ ký hiệu kỳ quái nhưng đã bị xé rách. Không thấy lấy một đồng tiền, đúng là nghèo thật.

“Nhìn cái gì? Dụng cụ biểu diễn của ngươi hả?”

“Hộp tro cốt đó!” Thạch Thiết Lam hừ một tiếng, rút cái túi về, buộc lại cho chắc, vừa buộc vừa lầm bầm: “Tìm được chỗ này đâu dễ, nếu không đưa về trấn Long Vỹ sớm, nửa đêm lại đến quấy rầy ta, còn để ta sống yên được không... Tưởng phen này có thể kiếm được mớ lớn, để phái Tam Nguy chúng ta không phải ngày nào cũng ăn rau luộc với nước lã, cuối cùng vẫn là hít gió mà sống!”

Nàng ta tự lẩm bẩm, Đào Yêu nghe mà muốn bật cười. Một chưởng môn mà nghèo đến mức lợi dụng cả chuột, chi bằng giải tán sớm cho xong, còn mơ mộng lớn mạnh…

“Ngươi lo chuyện của ta làm gì?” Thạch Thiết Lam trừng mắt nhìn nàng, vẻ khó hiểu: “Ngươi đã là người của Ti phủ, sao bây giờ trông lại chẳng lo gì đến sống chết của đồng bạn vậy?”

“Ta lo chứ, ta cũng là người làm công ăn lương. Nếu người phát lương chết rồi, chẳng phải ta làm không công à.”

Đào Yêu vừa cười vừa vỗ vai Thạch Thiết Lam, lại hất cằm về phía cái túi của nàng ta: “Nhưng đầu ngươi có phải bị đụng rồi không? Vừa nãy ngươi nói muốn đưa hộp tro về trấn Long Vỹ, thế ngươi đưa kiểu gì? Trấn Long Vỹ còn đang bị phong kín đấy!”

Thạch Thiết Lam vỗ trán một cái: “Đúng là té đến choáng luôn rồi!”

Càng nghĩ càng ủ rũ, nàng ta ngồi phịch xuống đất: “Đâu đâu cũng là ngõ cụt cả… Hay là…”

Nàng ta ngẩng đầu nhìn Đào Yêu: “Nghe nói trong kinh có cao nhân chuyên hàng yêu trừ ma, hay chúng ta đi tìm họ thử xem?”

“Đợi ngươi tìm về được, thì trong kia chắc đã chết đói cả lũ rồi.” Đào Yêu trợn mắt: “Chi bằng hai ta hợp tác đi. Chỉ cần kéo người trả tiền ra được, thì thù lao của ngươi cũng có cơ hội lấy được.”

“Thù lao vẫn còn hy vọng à?” Thạch Thiết Lam lập tức phấn chấn lên, nhưng ngay sau đó lại yếu ớt chỉ vào mũi mình: “Chỉ hai chúng ta thôi à? Trong trấn có yêu quái đáng sợ lắm đó! Ta tuy không sợ yêu quái, nhưng cũng không giỏi đối phó với chúng đâu.”

“Vừa nãy ngươi giỏi lắm mà.” Đào Yêu liếc về phía chuột tinh. Chuột tinh ủ rũ thở dài.

“Nó thì được, chứ mấy thứ khác thì chịu. Khoan đã, ngươi đã biết là thứ gì khiến trấn Long Vỹ thành ra thế này rồi à?”

“Dù sao cũng không phải là Xà yêu.”

“Ngươi biết bằng cách nào? Người có vào trong đâu!”

“Không vào cũng biết.” Đào Yêu kéo nàng ta đứng dậy, ánh mắt rơi đúng vào cánh tay trần do mất tay áo của nàng ta, trên đó có một dấu vết màu đỏ sẫm, giống hệt một con rắn nhỏ, sống động như thật.

“Ghê vậy?! Mà ngươi chẳng phải là tạp dịch sao?”

“Tạp dịch thì là… rất tạp mà, việc gì cũng biết một chút. À mà cái bớt trên cánh tay là bẩm sinh hả?”

“Phải, may là không in trên mặt. Mà… ngươi thật sự có cách cứu trấn Long Vỹ à?”

“Có chứ.”

“Cách gì vậy?”

“Rượu.” 

 
Bình Luận (0)
Comment