Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 13

3.

“Cái gì?!” Gã đàn ông mang rượu đến gần như không tin vào tai mình, đánh giá hai cô gái từ đầu tới chân: “Các ngươi mua hết à?!”

“Đúng vậy, chúng ta lấy hết.” Đào Yêu mỉm cười: “Ngươi tính giá đi.”

“Ngươi nói thật chứ?” Trên gương mặt thất vọng của gã đàn ông cuối cùng cũng ánh lên vẻ phấn khởi.

Đào Yêu gật đầu, trong lòng thì bắt đầu đau như dao cắt. Khó khăn lắm mới moi được mấy “quả” từ chỗ Lợi Thừ, còn chưa kịp cầm ấm tay thì đã phải nướng chỗ đó ở đây rồi. Nói ra cũng chẳng ai tin, thiên hạ lại có loại tạp dịch chịu bỏ tiền vì chủ thuê… Quả là đại thiện nhân mà!

Theo lời nàng dặn, gã đàn ông chất toàn bộ rượu xuống dưới chân tường thành, cách xa đám đông, sau đó ôm viên ngọc quý Đào Yêu đưa cho mà hớn hở rời đi. Đám người tụ tập trước cổng vẫn thở dài chán nản, không ai nghĩ ra cách nào khả thi. Gã đạo sĩ nhỏ thì mồ hôi đầy đầu, miệng vẫn lẩm bẩm niệm chú làm phép. Người của Lý trưởng phái đi vẫn chưa có tin tức gì trở về, bên trong cổng vẫn im lìm không động tĩnh. Chỉ có vài người không biết ôm về mấy giỏ bánh nướng từ đâu rồi vội vàng phân phát cho mọi người. Chỉ tiếc là ai cũng không có khẩu vị, chẳng ai để ý mấy vò rượu kia bị chuyển đi đâu, càng không ai có lòng dạ mà uống rượu vào lúc này. Thời gian trôi đi từng phút từng giây, với họ mà nói chẳng khác gì một cuộc tra tấn.

“Rồi sao nữa?” Thạch Thiết Lam nhìn đống vò rượu chồng chất dưới chân tường mà chẳng tài nào hiểu nổi bọn họ định dùng chúng để đối phó với yêu quái trong trấn kiểu gì.

Đào Yêu ngẩng đầu nhìn tường thành, lẩm bẩm: “Nếu có thể bay lên, trực tiếp dội xuống thì tốt rồi…”

“Ngươi nói gì cơ?” Thạch Thiết Lam ghé sát lại: “Bay lên đâu?”

“Muốn giải được cục diện rối ren của trấn Long Vỹ, chỉ cần một trận say túy lúy.” Đào Yêu ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này trời đã le lói ánh sáng, chút se lạnh trong không khí cũng sắp tan biến.

“Ta nghe không hiểu gì cả!” Thạch Thiết Lam vò đầu bứt tóc.

“Chỉ cần khiến con Yêu kia say khướt, Yêu lực phong tỏa trấn Long Vỹ tự nhiên sẽ tiêu tan.” Đào Yêu bước tới bên mấy vò rượu, mở một vò ra ngửi thử: “Cũng được đấy, đủ mạnh.”

“Ý ngươi là… chúng ta phải đổ hết số rượu này vào miệng con yêu quái ấy ư?”

“Nơi nào bị yêu lực bao phủ, nơi đó là 'miệng' của yêu quái.” Đào Yêu thử ôm một vò rượu lên, nhíu mày: “Nặng thật.”

Thạch Thiết Lam lập tức vỡ lẽ: “Ngươi định tưới rượu khắp trấn Long Vỹ, để chuốc say con yêu đang khống chế trấn này. Nó mà say rồi, tất nhiên chẳng còn sức mà giữ nổi kết giới nữa phải không?”

Đào Yêu đặt vò rượu xuống, nhìn nàng: “Sao phái Tam Nguy của các ngươi không giống mấy môn phái khác, có thần công cái thế, biết điều khiển kiếm bay nhỉ?”

“Sư phụ ta chưa từng dạy cái đó mà.” Thạch Thiết Lam nhún vai, rồi nhanh chóng lục trong ba lô lấy ra một quyển sổ tay bìa da bò, như khoe bảo bối mà dúi cho Đào Yêu xem: “Nhưng không giấu gì ngươi, ta vẫn luôn nghiên cứu chuyện bay đấy. Ngươi xem bản thiết kế ta vẽ này, chỉ cần đủ nguyên liệu, có thời gian là ta có thể chế tạo ra đôi cánh gắn sau lưng, không cần luyện khinh công, tiện hơn điều khiển kiếm, ai cũng dùng được mà hiệu quả lại tuyệt vời!”

Đào Yêu cúi nhìn, thấy trên giấy vẽ chi chít hoa văn loằng ngoằng, có vài phần giống bản thiết kế của thợ thủ công, nhưng tổng thể lại quá rối rắm, e là chỉ mình nàng ta mới hiểu nổi. Nhưng mặc kệ hình vẽ rối đến đâu, riêng cái việc nàng ta nghĩ ra được “đôi cánh bay” đã đủ khiến người ta ngạc nhiên rồi, huống chi tóc tai còn rối hơn Đào Yêu, chẳng giống người khéo tay chút nào.

“Ngươi còn có sở thích này à?” Đào Yêu nhìn thêm mấy lần, vẫn không hiểu.

“Có chứ! Từ nhỏ ta đã muốn bay lên trời nhìn cho thỏa rồi.” Thạch Thiết Lam gật đầu như giã tỏi: “Ta từng buộc dây vào diều, từng dùng ô giấy dầu, thậm chí còn lấy vải may thành cánh, nhưng tiếc là chẳng cái nào bay được. Còn bị mẹ đánh cho một trận vì lén tháo váy của bà ra dùng. Sau này vào phái Tam Nguy, sư phụ bắt học nhiều thứ quá, ta không có thời gian chế nữa. Nhưng rảnh là ta lại ghi lại ý tưởng, biết đâu một ngày nào đó sẽ thành sự thật thì sao. Ngươi nghĩ đi, nếu ta làm được, người ta còn cần luyện khinh công làm gì? Một đôi cánh ta bán một thỏi vàng, chắc chắn cung không đủ cầu!”

Đào Yêu cụp mắt xuống: “Vậy ta chúc ngươi thành công. Nhưng ta nghĩ giấc mơ đó hôm nay e là không thành rồi.”

Thạch Thiết Lam bĩu môi, cất sổ tay vào túi: “Vậy giờ phải làm sao?”

“Không bay được thì ta đào đất, cùng lắm chỉ là hiệu quả chậm một chút thôi.” Đào Yêu ôm một vò rượu đi tới chân tường, mở nắp ra, dốc thẳng xuống, tức thì hương rượu nồng nặc lan tỏa.

“Làm vậy cũng được à?”

“Còn không mau lại giúp một tay!”

Trong bóng tối trước bình minh, hai cô gái, kẻ một vò người một vò, tốn hết sức bình sinh đổ sạch số rượu mạnh xuống chân tường. Cổn Cổn và con chuột tinh tạm thời được tự do thì giúp xô những vò rỗng ra một bên.

Hương rượu nồng đậm theo làn hơi nóng dần dần lan tỏa khắp nơi, như thể cả trấn Long Vỹ sắp bị ngâm cho thấm vị.

Hương rượu dậy lên cùng bóng dáng bận rộn của hai người cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của vài kẻ mất ngủ. Có mấy người đi đến, ngờ vực hỏi: “Cô nương, rượu ngon như thế, các người đổ đi làm gì vậy?”

“Ta bỏ tiền ra mua.” Đào Yêu chẳng buồn nhìn họ, lại bê một vò nữa đổ ra ngoài.

“Lỡ mấy hôm tới thiếu cái ăn cái uống, rượu này có khi còn hữu dụng, sao lại phung phí như vậy chứ!”

Thấy họ thực sự có phần tức giận, Thạch Thiết Lam nhịn không được nói: “Các người hiểu lầm rồi, chúng ta lấy rượu là để…”

“Trời còn chưa sáng, các vị không quay về ngủ thêm chút nữa sao?”

Đào Yêu cắt lời nàng ta, đặt vò rỗng xuống, xoay người nhìn họ, sau đó lại lẩm bẩm như tự nói một mình: “Ồ… lòng bất an thì quả thật khó ngủ. Các ngươi đã nhắc nhở ta rồi.”

“Ngươi nói gì cơ?”

Mấy người kia vốn đã nghi ngờ, nghe nàng lẩm bẩm thì càng cảm thấy cô gái lạ mặt này thật đáng ngờ, nhất là bên cạnh nàng còn có một con hồ ly và một con chuột biết đẩy vò rượu.

Đào Yêu khẽ chạm vào Thạch Thiết Lam: “Trong cái túi rách của ngươi có giấy không?”

“Có…” Thạch Thiết Lam ngơ ngác: “Tiền giấy.”

“Cũng được.” Đào Yêu chỉ ra phía sau: “Vò nát tờ tiền giấy, bịt mũi che miệng, rồi đứng sang bên kia.”

“Tại sao?”

“Làm theo đi.”

Thạch Thiết Lam đành phải làm theo. Dù cô gái trước mắt trạc tuổi mình, thậm chí còn có vẻ nhỏ hơn, nhưng lời nói và hành động lại quả quyết mạnh mẽ đến kỳ lạ. Mà lạ nhất là, dù nàng nói gì, nếu không tin nàng thì lại có cảm giác sai sai…

Rốt cuộc Ti phủ là nơi thế nào, mà ngay cả tạp dịch cũng có khí thế ghê gớm đến vậy?!

Đào Yêu nhìn hướng gió, điều chỉnh vị trí xong, bèn lấy từ trong túi vải ra hai viên thuốc nhỏ bằng hạt châu, bóp vụn rồi tung lên không trung.

Một luồng hương trái cây ngọt ngào khó nhận ra lập tức hòa vào mùi rượu, lan ra khắp nơi. Chỉ trong chớp mắt, mấy người đứng gần họ nhất đã ngã lăn ra, ngáy o o như thể tám đời rồi chưa từng có một giấc ngủ ngon vậy.

Chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người bên ngoài trấn Long Vỹ, kể cả tiểu đạo sĩ cực nhọc canh gác, đều chìm vào giấc ngủ đã lâu không được hưởng.

Từ khoảnh khắc này, cuối cùng họ cũng có thể tạm gác lại phiền muộn trong lòng mà yên tâm ngủ một giấc thật ngon.

Thạch Thiết Lam kinh ngạc đến ngẩn người. Không chỉ vì cảnh tượng hoành tráng trước mắt, mà còn vì, chỉ cần cô gái kia khẽ búng ngón tay là làm được tất cả những điều này.

Nàng lăn lộn giang hồ nhiều năm, không chỉ từng gặp yêu quái, còn từng thấy rất nhiều kẻ sở hữu dị thuật kỳ lạ. Nhưng kẻ có thể khiến nhiều người gục xuống trong thời gian ngắn đến thế, nàng chưa từng thấy bao giờ.

Đào Yêu khịt mũi, gật đầu hài lòng, rồi quay người lại vẫy tay gọi Thạch Thiết Lam.
Thạch Thiết Lam chạy vội tới, mặt đỏ bừng, giọng ồm ồm vì nghẹt mũi hỏi: “Ngươi làm thế nào vậy?”

“Giờ có thể hít thở bình thường rồi.” Đào Yêu chỉ vào lá bùa giấy đang bịt mũi nàng.

Thạch Thiết Lam lập tức gỡ ra, hít một hơi thật sâu, rồi vội chạy đến kiểm tra mấy kẻ vừa ngã xuống.

Sau khi thăm dò hơi thở, xác nhận bọn họ chỉ đang ngủ, nàng mới thở phào.

“Tới khi trời sáng họ sẽ tỉnh lại.” Đào Yêu lắc đầu: “Lại lãng phí hai viên rồi…”

Nàng bước qua đám người đang ngủ, đứng trước cổng trấn, khẽ giơ tay chạm lên cánh cửa.

Một luồng dao động rối loạn mà chỉ mình nàng cảm nhận được truyền đến dưới lòng bàn tay, khiến khóe môi nàng khẽ cong lên: “Sắp rồi.”

“Toang rồi, toang thật rồi! Hai đứa này cũng ngất luôn rồi!”

Thạch Thiết Lam từ đằng kia chạy tới, hai tay xách hai sinh vật đang ngất lịm là Cổn Cổn và chuột tinh.

“Đồ vô tích sự. Có phải người đâu, mà chút thuốc cũng không chịu nổi.” Đào Yêu trách mắng, bế Cổn Cổn vắt lên vai.

Thạch Thiết Lam lại buộc chuột tinh trở lại bên hông, rồi nhìn chằm chằm cái túi vải trên người Đào Yêu: “Ngươi dùng thuốc mê à? Trên đời làm gì có loại thuốc mê nào ghê gớm vậy? Nhiều người thế mà gục một lượt luôn!”

Đào Yêu lập tức kéo túi vải lại, ôm sát người: “Ngươi muốn à?”

“Muốn… không, ta chỉ hỏi thế thôi.” Dù nói vậy, mắt Thạch Thiết Lam vẫn liếc tới liếc lui nhìn cái túi: “Có thứ này trong người, ta đi lại giang hồ cũng đỡ phải gặp rắc rối.”

“Một viên, một ngàn lượng.” Đào Yêu nheo mắt cười: “Vàng.”

Thạch Thiết Lam bĩu môi, xách con chuột tinh đeo bên hông lên: “Dùng thứ này đổi một viên có được không?”

“Các người từ chưởng môn đến đệ tử quét sân của phái Tam Nguy cộng lại còn không đáng giá bằng một viên thuốc của ta.”

“Miệng lưỡi ngươi thật độc ác!”

“Cứ xem như ngươi đang khen ta đi.”

“Vì sao phải khiến bọn họ ngất xỉu hết vậy?”

“Người nhiều miệng lắm, những chuyện không nên thấy thì tốt nhất đừng để họ thấy.”

“Vậy tức là không giết người mà vẫn bịt được miệng?”

“Chẳng phải rất tốt sao? Đợi thêm chút nữa là ta với ngươi có thể dễ dàng vào trong tìm kẻ còn nợ tiền chúng ta rồi.”

Đào Yêu ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ đất trống bên cạnh: “Ngồi đi.”

“Thật sự vào được à?”

Thạch Thiết Lam nửa tin nửa ngờ đưa tay ra sờ thử, quả nhiên cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn như tường đồng vách sắt trước kia đã khác hẳn, cánh cửa vô hình dường như mềm đi nhiều rồi?!

“Chuyện khiến bao nhiêu người bó tay, chỉ vài hũ rượu là giải quyết được thật sao?!”

Thạch Thiết Lam ngồi xuống cạnh nàng, lại liếc mắt đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới: “Các tạp dịch ở Ti phủ các người… thật sự làm việc ‘tạp’ đến thế à?”

Nàng còn nhớ Liễu Công Tử cũng từng tự xưng là tạp dịch của Ti phủ, mà pháp thuật “rút đất thành thước” của y đã khiến nàng há hốc mồm vì kinh ngạc. Đến tạp dịch còn như vậy, chẳng trách hai vị thiếu gia kia người nào cũng bất thường.

“Sau này khi khoe khoang chuyện giang hồ, ngươi lại có thêm một chuyện hiếm thấy để kể. Nhưng tốt nhất đừng nói ra ngoài, dù sao ta cũng là người thích sống kín tiếng.”

Đào Yêu mỉm cười, ánh mắt lại liếc về phía vết bớt hình rắn trên bắp tay của Thạch Thiết Lam. Trong ánh bình minh, con rắn nhỏ kia càng thêm sống động như thật.

“Biết rồi, biết rồi, ta không nói bậy đâu. Nhưng còn phải đợi bao lâu nữa mới vào được vậy?”

“Sau khi mặt trời mọc.”

“Yêu quái trong trấn thật sự bị chuốc say rồi sao?”

“Ừ.”

“Rốt cuộc là yêu quái gì vậy? Tại sao lại làm vậy? Nó bị bệnh à?”

“Đúng là có bệnh.”

“Hả?”

“Dù sao tiền thù lao của ngươi cũng có hy vọng lấy được, cái hộp tro cốt kia cũng có thể đưa đến nơi cần đến rồi.”

“Ngươi đừng lừa ta đấy! Ta vất vả đến trấn Long Vỹ này là để đưa tro cốt, ai mà ngờ nửa đường lại gặp phải đại thiếu gia xui xẻo nhà các người, ta mới là người vô tội nhất trong cả sự việc này!”

“Phái Tam Nguy các người cũng nhận hộ tống kiểu này à?”

“Cũng tính là một phần... coi như lo hậu sự đi… haiz, chuyện này nói ra thì dài lắm, thôi không nhắc nữa. Tóm lại đó là cái xui lớn thứ hai mà ta gặp. Nhưng ta đã nhờ người xem rồi, rõ ràng bảo năm nay ta sẽ đổi vận, phát tài cơ mà!”

“Vậy thì chứng tỏ người đó xem không chuẩn. Nghe qua thì việc làm ăn của các người cũng khá đa dạng, chắc cũng không thiếu khách lắm, sao lại túng đến vậy?”

“Đâu phải vụ làm ăn nào cũng kiếm được tiền, có lúc còn phải bù lỗ ấy chứ. Không phải ai cũng may mắn như các ngươi, được vào nhà quyền quý ăn ngon mặc đẹp, thuận buồm xuôi gió. Ngươi không biết đâu, nhị thiếu gia nhà ngươi mở miệng là lấy linh chi ngàn năm làm thù lao cho con chuột thúi kia đấy! Đúng là phung phí quá thể!”

“Hắn hào phóng đến thế cơ à?! Ta chỉ làm vỡ một cái thùng rách mà hắn còn định trừ vào tiền công của ta đấy!”

“Vậy chắc chắn là hắn không ưa ngươi rồi. Miệng ngươi ác như thế, trước mặt sau lưng chắc cũng chửi người ta không ít nhỉ?”

“Ấy… không, ta chưa từng mắng hắn đâu.”

“Ma mới tin!”

Hai cô gái cứ thế trò chuyện vu vơ, bầu trời dần sáng rõ, hương rượu nồng đậm lan tỏa khắp bốn phía.

Cánh cửa vô hình tưởng như kiên cố như thành đồng vách sắt kia, dưới “cuộc tấn công” đơn giản đến không ngờ này, đang dần dần lung lay sụp đổ.

Một vầng thái dương đỏ rực từ từ nhô lên sau lưng Đào Yêu và Thạch Thiết Lam. Một ngày mới bắt đầu giữa tiếng ngáy vang rền khắp nơi. 

 
Bình Luận (0)
Comment