Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 14

4.

Khi ánh nắng chói chang một lần nữa bao phủ vạn vật, thì như Đào Yêu đã nói, “cánh cổng" gần như đẩy trấn Long Vỹ đến đường cùng cũng đã âm thầm mở ra.

Trong đời mình, Thạch Thiết Lam chưa bao giờ kinh ngạc đến vậy. Nàng vung tay loạn xạ, liên tục xác nhận trước mặt mình thật sự đã không còn bất kỳ rào cản nào.

Đào Yêu cẩn thận tránh những người nằm trên đất, thong thả bước vào trấn. Cổn Cổn lúc này đã tỉnh táo, không chờ được nữa bèn chạy vọt lên trước dẫn đường, vừa chạy vừa chí chóe hối thúc Đào Yêu đi nhanh lên.

Thạch Thiết Lam theo sát phía sau, nhìn đám người xung quanh vẫn đang mê man, không yên lòng hỏi: “Người bên ngoài là do ngươi làm họ ngất đi, còn trong đó thì sao?”

“Lượng yêu lực đột ngột được phóng thích trong thời gian ngắn rất dễ ảnh hưởng đến sinh vật sống xung quanh. Chỉ bị ngất thôi đã là may mắn rồi.” Đào Yêu nhìn về phía trước, thấy Cổn Cổn đang chạy như bay về phía một căn nhà cũ nát không còn mái: “May mà chỉ là loại yêu quái như nó.”

“Ngươi nói gì?”

“Không có gì, mau đi tìm tiền của chúng ta… không, người.”

Lúc này, ngoài tiếng gió thổi và tiếng động từ mấy người họ, cả trấn Long Vỹ tĩnh lặng như chết, đến cả tiếng ngáy cũng chẳng còn.

Trước ngôi “nhà ma”, Đào Yêu quan sát cánh cửa gỗ phủ đầy dấu vết thời gian. Khi ánh mắt nàng dừng lại ở thứ trông như một nhánh cỏ dại gắn chính giữa cánh cửa, trong mắt lại hiện lên vài phần kính nể: “Chậc chậc, thật biết chịu đựng.”

Cùng lúc đó, Thạch Thiết Lam cũng ngây người nhìn cánh cửa ấy.

Cổn Cổn đứng ngoài cửa, muốn xông vào nhưng lại do dự, bèn quay lại dụi dụi vào chân Đào Yêu. Nàng bế nó lên đặt lên vai, rồi vẫy tay gọi Thạch Thiết Lam: “Vào thôi.”

“Có thể vào thật à?” Nàng theo phản xạ lùi một bước: “Bên trong chắc chắn có thứ rất đáng sợ!”

“Còn đáng sợ hơn chuyện ngươi không lấy được trăm lượng vàng à?!”

“Đi đi đi! Vào vào vào!”

Đấy, khích lệ đúng lúc vẫn luôn hữu hiệu.

Vào cửa, bước vào sảnh chính, dọc đường không xảy ra chuyện gì. Ngoài mấy vết nứt bị chấn động bên ngoài làm nứt tường, cùng những mảnh ngói gỗ vụn vương vãi khắp nơi, thì chỉ còn ánh nắng rọi thẳng từ nóc xuống. Căn nhà không có mái, ánh sáng đúng là tốt thật, chẳng có chút gì gọi là "nhà ma" nữa.

Tầng một, không có ai.
Tầng hai, cũng không.
Tầng ba, tầng sáng nhất vì không có mái che, cũng không một bóng người. Nhưng có một cây đàn, đơn độc dựa nghiêng vào tường.

Đào Yêu cau mày, bước nhanh lên phía trước bế cây đàn lên, quả nhiên không có dây. Trái tim vốn vẫn bình lặng cũng đập nhanh thêm mấy nhịp.

“Không phải… đã bị ăn hết rồi đấy chứ?” Con chuột tinh đang đeo bên hông Thạch Thiết Lam run rẩy vì lời suy đoán của chính mình.

“Không được nói gở!” Thạch Thiết Lam đánh nhẹ vào miệng nó.

Đào Yêu đặt cây đàn xuống, kiểm tra kỹ khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng mấy người họ đâu. Cổn Cổn không cam lòng, như chó săn lục lọi từng ngóc ngách một.

“Có khi nào họ đã chạy thoát ra ngoài rồi không?” Thạch Thiết Lam đoán.

“Họ không có bản lĩnh đó.” Đào Yêu nhìn quanh, trống trải đến mức nói chuyện cũng vọng lại tiếng vang.

“Mấy người sống sờ sờ lại có thể biến mất như thế chứ...”

Đột nhiên, Cổn Cổn bên cạnh hăng hái tru lên, phấn khích chạy vòng vòng quanh góc tường, còn dùng vuốt cào bới liên tục.

Có phát hiện! Đào Yêu vội chạy đến bên Cổn Cổn, nhưng thứ khiến nó phấn khích là gì? Ngoài không khí ra thì chẳng thấy gì cả.

“Họ ở đây sao?” Đào Yêu hỏi.

“Grao grao!” Cổn Cổn gật đầu lia lịa.

“Nó còn chưa tỉnh rượu à?” Thạch Thiết Lam bước lên, giơ tay mò mẫm lung tung trên tường: “Có gì đâu?”

“Ngươi tưởng nó là loài hồ ly bình thường à?” Đào Yêu liếc nàng, ngẫm nghĩ chốc lát, rồi bỗng giãn mày: “Yêu chướng? Thảo nào không thấy người đâu…”

“Hả?”

“Trên người ngươi có đồng tiền cổ không? Ta cần chín mươi chín đồng!”

“Ta lấy đâu ra cả đống tiền thế chứ…”

“À, quên mất ngươi còn nghèo hơn ta.”

Đào Yêu lắc đầu, chạy nhanh xuống lầu rồi ra khỏi cửa, tìm được đủ chín mươi chín đồng tiền từ những người đang nằm mê man bên ngoài. Nàng rải đồng tiền ra nơi ánh nắng rọi thẳng xuống, đợi đến khi tiền đồng nóng rực lên thì mới vội gom lại, chạy lên tầng ba, tung những đồng tiền nóng hổi lên cao. Chín mươi chín đồng tiền lập tức nghe lời mà lơ lửng giữa không trung. Nàng nhắm mắt bấm quyết, quát lớn một tiếng: “Phá!”

Những đồng tiền lập tức bay ra tứ phía như mưa hoa, thực sự là bay ra như đánh tới chứ không hề nhẹ nhàng.

Khi những đồng tiền đồng rơi xuống đất, có lẽ là ảo giác, Đào Yêu lại một lần nữa khiến Thạch Thiết Lam kinh ngạc đến há hốc mồm. Nàng dường như nghe thấy trong không khí vang lên âm thanh "răng rắc" mơ hồ, như thể có thứ gì đó đang vỡ nát.

Một luồng khí lạ lướt qua mặt họ, trong mắt như có cát bụi mịn bay vào, Thạch Thiết Lam không nhịn được dụi mắt thật mạnh, vừa mở mắt ra thì suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, không phải đang ở trong biệt viện sao? Sao trước mặt lại là vùng hoang mạc mênh mông đầy gió cát? Không xa đó còn có một căn nhà nhỏ đơn sơ có sân, trước nhà dường như có mấy người đang đứng, tay cầm loan đao, ăn mặc như dị tộc, đang giằng co với ai đó.

Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ gì ở phía đối diện, một trận gió lạnh nữa lại thổi qua, nàng híp mắt rồi mở ra nhìn lại, cảnh tượng trước mắt đã trở về đại sảnh của “nhà ma”.

“Đừng lo, lát nữa sẽ ổn thôi.” Bên cạnh vang lên tiếng Đào Yêu.

“Hù chết ta rồi! Ngươi làm cái gì thế hả! Mắt ta có bị gì không vậy?!”

Thạch Thiết Lam chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đang liên tục chuyển đổi giữa thực và ảo, lúc thì là sa mạc, lúc lại là đại sảnh. Trong khoảnh khắc nàng hoa mắt đến mức suýt ói ra thì thế giới cuối cùng cũng ổn định lại, vẫn là đại sảnh của ngôi “nhà ma” không có mái ấy, chỉ là bây giờ lại có thêm mấy người nữa.

Vài đại hán ăn mặc kiểu dị tộc, dáng người to lớn dữ tợn, mặt mũi hung ác, người nào cũng cầm loan đao, đối diện với họ là một cô gái mặc áo giáp, thân hình cao lớn, đôi bên giằng co căng thẳng. Trong lòng cô gái còn ôm một con tin, ăn mặc giống đám dị tộc, bị nàng ta một tay bóp chiếc cổ mập mạp, tay kia cầm đoản đao dí sát tim, dưới đất còn có một người đàn ông nằm im như đã chết.

Thạch Thiết Lam cảm thấy mình sắp phát điên rồi, đám người này là ai?! Ném có mỗi đồng tiền mà lôi ra cả đám thế này ư?!

Đào Yêu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gương mặt mấy người kia.

Thạch Thiết Lam cũng nhanh chóng nhận ra điều khác lạ. Khuôn mặt của vài kẻ lạ mặt bắt đầu lay động, từ thật hóa thành ảo, để lộ ra khuôn mặt khác giấu dưới da thịt, là Ti Cuồng Lan, Liễu Công Tử, Ma Nha… còn người đang nằm dưới đất kia lại là… Ti Tĩnh Uyên!

Không đúng, cả kẻ đang bị cô gái kia khống chế cũng có khuôn mặt Ti Tĩnh Uyên?!

Chẳng bao lâu sau, gương mặt quen thuộc lại biến thành lạ, rồi lại trở về, mấy người đột nhiên xuất hiện này đều ở trong một trạng thái quái dị và bất ổn.

“Đúng là phiền toái!” Đào Yêu bước tới, lần lượt vỗ một cái lên người bọn họ như phủi bụi.

Thạch Thiết Lam lại bị nàng làm cho choáng váng. Chỉ sau một cái vỗ, lớp vỏ cơ thể như khoác bên ngoài bọn họ lập tức hóa thành cát mịn, rơi xuống đất tan biến. Trước mặt nào còn đám dị tộc hung hãn kia, rõ ràng là người của Ti phủ, bao gồm cả Ti Tĩnh Uyên đang nằm dưới đất.

Tất cả mọi chuyện từ không đến có, đúng là cảnh tượng kỳ dị chưa từng thấy.

“Các người không sao chứ?!” Thạch Thiết Lam gần như hét toáng lên. Tiếng hét này cuối cùng cũng đánh thức cả đám người kia.

Liễu Công Tử hít sâu một hơi, chớp mắt liên tục, lại sờ mạnh lên mặt mình, cuối cùng cũng yên tâm: “Cuối cùng cũng quay về rồi!”

Thấy Đào Yêu đang nhìn mình đầy khó tả, y lập tức nước mắt giàn giụa nhào tới ôm chầm lấy nàng: “Ngươi chết ở đâu vậy hả? Giờ mới đến cứu bọn ta!”

Rồi là Ma Nha và Cổn Cổn vừa ôm nhau vừa gào khóc, khóc chưa đủ lại còn nhào tới ôm lấy chân Đào Yêu mà khóc. Vừa khóc, Liễu Công Tử lại bất chợt ngẩng đầu, vừa sụt sịt vừa ngờ vực nhìn Đào Yêu: “Cũng đâu có đốt giấy cho ngươi, sao ngươi biết tụi ta ở đây mà tới cứu?”

“Ai có hơi đâu mà đi cứu các ngươi! Chỉ là các ngươi may mắn, hưởng ké ánh sáng đấy thôi.” Đào Yêu tỏ vẻ ghét bỏ, chui ra khỏi vòng tay của Liễu Công Tử, lại xách Ma Nha và Cổn Cổn ném sang một bên, tức giận nói: “Nếu là ta, giờ ta đào lỗ chui xuống đất cho rồi, mất mặt quá! Cũng gọi là người từng lăn lộn giang hồ, mà lại lật thuyền ở cái chỗ thế này!”

“Thì ai mà ngờ được chứ! Tất cả là tại hắn!” Liễu Công Tử mặt mày đau khổ, căm hận chỉ vào Ti Cuồng Lan: “Hắn chơi đàn lung tung!”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Ti Cuồng Lan. Chỉ có hắn, sau khi trở về vẫn giống như người bình thường nhất, hoàn toàn không liếc về phía này lấy một cái, chỉ lạnh lùng nhìn sang đối diện: “Thả hắn ra, hắn không liên quan gì đến ngươi cả.”

Cô gái mặc áo giáp vẫn không hề dao động, dù bản thân nàng và Ti Tĩnh Uyên đang bị khống chế đều trong hình thể trong suốt.

“Ngươi đừng mơ bước thêm một bước!” Cô gái lắc đầu, ánh mắt kiên định xen lẫn mơ hồ.

“Chúng ta không phải kẻ địch.” Ti Cuồng Lan thử bước lên một bước: “Ngươi nhìn rõ đi, quần áo của chúng ta khác nhau hoàn toàn.”

Cô gái như thể không nghe hiểu lời hắn nói, chỉ càng siết chặt con dao trong tay hơn, dí sâu thêm vào ngực Ti Tĩnh Uyên: “Nếu ngươi còn bước tới, ta sẽ giết hết các ngươi! Cút đi, đây không phải nơi các ngươi nên đến!” Ánh mắt nàng ta lay động, rồi lại lắc đầu, thì thầm như tự nói với chính mình: “Ta ở đây… thì các ngươi sẽ không bị nguy hiểm…”

“Được, ta không qua.” Giọng Ti Cuồng Lan vẫn điềm tĩnh như trước, nhưng tay hắn đã vô thức đặt lên thanh huyết kiếm bên hông.

“Đừng làm hại nàng!” Cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, Ti Tĩnh Uyên vội vàng xua tay với hắn: “Nàng không biết mình đang làm gì cả.”

Ti Cuồng Lan cau mày, tay vốn định rút kiếm cũng rút lại.

“Thật hiếm thấy, con tin lại bênh kẻ bắt cóc.” Đào Yêu đứng bên cạnh Ti Cuồng Lan, nói: “Bây giờ có nói gì với nàng cũng vô ích thôi…”

“Từ khi nàng ta sinh ra được yêu chướng có thể nhốt hết các ngươi vào trong, thì đã là một bệnh nhân nặng rồi.”

“Yêu chướng?”

“Có thể hiểu đơn giản thế này, yêu quái trong hoàn cảnh cực đoan sẽ dùng yêu lực tạo ra một loại kết giới vô hình. Thế giới bên trong kết giới đó hoàn toàn biến đổi theo ý chúng, người bị nhốt bên trong sẽ không thể bị kẻ ngoài nhìn thấy, cho dù thực tế vẫn đang ở cùng một địa điểm. Cái gọi là ‘bị một chiếc lá che mắt chẳng thấy núi xanh’ cũng gần giống như vậy. Nếu không phá giải được trong thời gian dài, có thể nguy đến tính mạng. Tuy nhiên, phần lớn yêu chướng ảnh hưởng có hạn, cùng lắm chỉ như khi nhốt được Ti Tĩnh Uyên lần trước. Còn loại có thể khiến cả nhóm các ngươi đều sa vào, lại còn thừa sức phong tỏa toàn bộ trấn Long Vỹ, khiến tất cả người dân bị yêu lực xâm nhiễm đến ngất xỉu bất tỉnh, có lẽ chỉ có ‘bệnh nhân nặng’ này mới làm được.”

“Nàng ta bệnh nặng cỡ nào?”

“Loạn trí, cái mà nhân loại các ngươi thường gọi là… phát điên ấy.”

“Có chữa được không?”

“Bệnh đã ăn vào tận xương tủy, chỉ xem hơi tàn cuối cùng còn chống đỡ được bao lâu.” Đào Yêu thở dài: “Cây đàn không dây của ngươi là nhát dao cuối cùng dành cho nàng ta.”

Sắc mặt Ti Cuồng Lan hơi biến, trong mắt lướt qua chút ngạc nhiên, nghi hoặc, những cảm xúc gần như chưa từng xuất hiện nơi hắn nay lại thấp thoáng hiện ra.

“Hai người các ngươi thì thầm cái gì thế? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Liễu Công Tử bước tới, vẻ mặt vô tội chỉ vào mình: “Ta! Chính ta đây! Liễu Công Tử hay giúp người, có lòng tốt dẫn họ đi cứu người, kết quả tự hại chính mình! Các ngươi biết ta vừa trải qua những gì không?”

Càng lúc càng kích động, y vỗ vỗ mặt, ra sức kêu oan: “Ta biến thành một tên đàn ông cao tám thước, eo tám thước, mặt thì đen như đáy nồi, tắt đèn rồi chỉ còn thấy răng! Kinh khủng nhất là đầu còn bị cạo mất một nửa, đã đầu trọc một nửa mà còn bị ả điên đó rượt giết!

Ban đầu ta vốn định giữ lòng nhân ái, không muốn đánh trả, ai dè nàng ta thật sự không hề nương tay! Ta vừa chạy, nàng ta vừa rượt! Ta chạy xa thì bắn tên, đến gần thì rút dao chém! Y như thể ta là kẻ thù giết cha cướp mẹ vậy!
Quá đáng nhất là, tay nàng ta muốn có vũ khí gì là có ngay vũ khí đó, còn ta thì… thì chẳng có gì hết! Vô lý hết sức!”

“Thật đấy, ta cũng biến thành một người kỳ quặc.” Ma Nha chen vào, mặt mày vẫn còn hốt hoảng: “Nhị thiếu gia vừa gảy đàn, mặt đất đã hiện ra một cái xoáy lớn, ta mới chớp mắt đã bị nuốt vào trong, không nghe không thấy gì cả. Khi mở mắt ra được, trước mặt là một vùng hoang dã xa lạ, bản thân hình như đã bị nhét vào thân xác một người chẳng quen biết.
Ngay lúc đó, một cô nương không rõ từ đâu lao ra, vừa hét vừa đánh ta! Ta sợ quá bèn bỏ chạy. Vừa chạy vừa gặp một gã đàn ông dị tộc bị tên c*m v** mông! Ban đầu ta không nhận ra hắn, nhưng thoáng cái, khuôn mặt hắn lại thành của Liễu Công Tử...
Liễu Công Tử nhìn thấy ta cũng giống vậy, lúc đó chúng ta mới nhận ra mình đã biến dạng rồi.”

“Cái gì?! Mông ta bị cắm tên khi nào vậy hả?! Bịa đặt vừa thôi!” Liễu Công Tử búng một cái lên trán Ma Nha.

“Ngươi bị cắm đấy.” Ti Cuồng Lan lạnh nhạt nói: “Lúc ta nhìn thấy ngươi là đúng lúc ngươi vừa rút tên ra khỏi mông.”

Liễu Công Tử nhăn mặt cười: “Nhị thiếu gia, đầu ngài cũng bị nàng ta đập cho một cục to tướng đấy, ta thấy rõ ràng luôn.”

“Đó không phải đầu ta.”

“Thì cái mông kia cũng đâu phải mông ta!”

“Thôi đi!” Ti Tĩnh Uyên không chịu nổi nữa, quát: “Các ngươi có nhớ là ta vẫn đang bị bắt làm con tin không?”

“Đợi chút.” Ti Cuồng Lan thậm chí chẳng buồn liếc hắn một cái, vẫn quay sang Liễu Công Tử nói: “Nếu không phải ta cản được nàng ta, ngươi đâu chỉ bị dính một mũi tên.”

“Nếu không phải cái tên ca ca xui xẻo của ngươi, chúng ta đã chẳng rơi vào cái nơi quỷ quái đó!”

“Người thật sự có bản lĩnh sẽ không oán trách hoàn cảnh.”

Ma Nha không dám chen ngang hai người họ, chỉ dám ấm ức nói với Đào Yêu: “Vừa rồi thật sự chúng ta bị nhốt trong một nơi rất đáng sợ, đến cả Liễu Công Tử và Nhị thiếu gia giỏi giang như vậy mà ở đó chẳng thể thi triển được gì. Chúng ta bị cô nương kia truy sát mãi, ta chạy chậm một bước bèn bị nàng ta bắt. Là Đại thiếu gia xông ra cứu ta, ai ngờ lại khiến huynh ấy trở thành con tin. Nhị thiếu gia mang theo đại thiếu gia không thể cử động đối đầu với nàng ta, thì đúng lúc ngươi cứu chúng ta ra.”

Đào Yêu nghe xong, vẻ mặt bỗng nhiên rất hài lòng: “Bình thường các ngươi chọc ta không vui, nay đã có người giúp ta đòi lại rồi.”

Ma Nha sụ mặt xuống: “Biết ngay ngươi chẳng thương hại gì chúng ta mà.”
Vừa dứt lời, bụng hắn lập tức “ùng ục” kêu vang, hắn cúi đầu sờ bụng, ngạc nhiên nói: “Sao mà đói thế này... cứ như mấy ngày chưa ăn gì vậy.”

Đào Yêu giơ ba ngón tay ra trước mặt hắn: “Các ngươi đã bị nhốt hơn ba ngày rồi. Nếu không có ta, các ngươi và đám người ngoài kia đều đã chết đói hết rồi.”

“Ba ngày ư?” Ma Nha kinh hãi: “Nhưng ta nhớ rõ từ lúc rơi vào đến lúc thoát ra, cùng lắm chỉ khoảng hai canh giờ!”

“Một yêu chướng do kẻ phát điên tạo ra, thời gian bên trong tất nhiên sẽ hỗn loạn.” Đào Yêu liếc nhìn cô gái vẫn đang tự lẩm bẩm không chịu buông hồn phách của Ti Tĩnh Uyên ra kia, rồi lắc đầu, không nói lời nào, quay người xuống lầu, đi thẳng về phía cánh cổng lớn của căn nhà.

“Ngươi định đi đâu?” Dù đang cãi nhau với Liễu Công Tử, Ti Cuồng Lan vẫn bắt chính xác động tĩnh của Đào Yêu.

“Đi cứu Tĩnh Tĩnh nhà các ngươi.” 

 
Bình Luận (0)
Comment