5.
“Ngươi nói… bản thể của con yêu kia đang ở đây sao?” Thạch Thiết Lam chỉ vào cánh cửa gỗ: “Cửa? Cửa là yêu quái à?”
Trước chuyện hoang đường thế này, Ti Cuồng Lan vẫn bình thản. Dù gì từ sau khi có thêm Đào Yêu trong cuộc đời, những thứ kỳ quái hắn gặp cũng ngày càng nhiều, từ Yêu đến Thần đều không thiếu.
“Muốn thực sự chế ngự được kẻ trên lầu kia, chỉ có thể…” Ngón tay Đào Yêu khẽ lướt qua đám cỏ dại mọc trên cánh cửa.
“Giết đi à?” Ma Nha lại mềm lòng, bước lên nhìn kỹ đám cỏ trên cửa, định chạm thử mà vẫn do dự: “Phát điên đến mức này, hẳn là cũng có nỗi khổ riêng chứ nhỉ.”
“Trong cái tấm lòng không đáng giá của ngươi, ai cũng có nỗi khổ riêng.” Đào Yêu búng trán hắn: “Muốn chế ngự nó, trước hết phải chữa lành cho nó đã.”
Nàng dừng lại chốc lát rồi tiếp lời: “Có điều, cho dù chữa khỏi cũng chẳng còn mấy giá trị.”
“Thứ này rốt cuộc là gì? Nhìn quen mắt mà ta không nhớ nổi tên.” Liễu công tử ghé lại gần, nghiêng đầu ngắm đám cỏ ấy.
“Giá mà ngươi chịu bớt thời gian làm thơ, nấu nướng để đọc sách học hành mở mang kiến thức thì cũng không đến mức không nhận ra nó.” Đào Yêu dí tay vào trán hắn, nói: “Phía bắc núi Thường có một loài cỏ, khi rơi xuống đất sẽ hóa thành hình người, dù là nam nữ đều có sức mạnh phi thường, giỏi võ nghệ, chọn cửa mà ở, thành Yêu thân. Ai xâm nhập sẽ bị trừng phạt. Bọn chúng có thể giữ cho một vùng được bình an, được gọi là Hộ Môn, là thần giữ cửa trong Yêu giới.”
“Hộ Môn à?” Liễu công tử giậm chân: “Ý ngươi là cái loại được thiên giới ở Côn Luân tranh nhau thu nhận ấy hả?”
“Tranh nhau thu nhận ư?” Ma Nha gãi đầu: “Sao yêu quái lại được thượng giới coi như của quý thế?”
“Nhiều năm trước, giống loài này có lẽ vướng phải kiếp nạn, quê hương bị thiên hỏa thiêu rụi, hơn nửa giống loài bị đốt thành tro. Hộ Môn sau khi nhập thổ thì vô cùng mạnh mẽ, nhưng trước khi hóa thân thì yếu ớt như bèo trôi liễu bay. Sau trận thiên hỏa đó, số lượng Hộ Môn giảm mạnh. Trước kia, Côn Luân thích thu nhận Hộ Môn để trấn giữ các cửa lớn, còn thiên giới thì khinh thường. Nhưng sau này, vật hiếm thì quý, đến cả thiên giới cũng bỏ thành kiến mà thu nhận bọn chúng, rất ưa dùng để trông coi Thần thực pháp bảo.”
“Yêu quái này bản tính thuần lương, không sinh tà niệm, lại vô cùng cố chấp. Một khi đã nhận trông cửa thì cứng rắn không thiên vị, tuyệt đối không để kẻ xâm nhập lọt qua. Kẻ nào dám hành động mờ ám trong phạm vi canh gác của chúng, đều bị đánh nhừ tử. Danh xưng thần giữ cửa của Yêu giới cũng chẳng sai gì.”
Ngón tay Đào Yêu nhẹ lướt qua cánh cửa, ánh mắt nghi ngờ: “Cho nên, so với việc nó phát điên, ta lại càng thấy kỳ lạ là, với thân phận như nó vì sao lại thu mình ở một trấn nhỏ như Long Vĩ? Hơn nữa…” Nàng thì thầm: “Nó đã rất già rồi. Giữ cửa ở nhân gian khác xa với thiên giới, không có tiên khí nuôi dưỡng, pháp lực chẳng những không tăng mà còn bị tiêu hao, thọ mạng cũng ngắn đi nhiều. Nó còn sống đến giờ đã là kỳ tích rồi.”
Liễu công tử nghe vậy thì càng phẫn uất: “Nghĩa là ta bị một con yêu quái vừa già vừa điên bắt nạt hả?!”
“Đã bảo bản chất nó thuần lương thì sao lại bắt nạt người được?” Ma Nha an ủi hắn: “Đừng giận nữa, nó chỉ là bị bệnh thôi.”
“Là do cây đàn Vô Huyền của ta…” Ti Cuồng Lan chau mày.
“Nó cố giữ lại một hơi tàn vốn đã rất không ổn định. Hẳn là do Tĩnh Tĩnh nhà ngươi làm chuyện gì chọc giận nó nên nó mới nổi điên, tạo ra cái yêu chướng đầu tiên để nhốt hắn. Sau đó, các ngươi lại đến mà chẳng hay biết gì, ngươi lại theo thói quen dùng đàn Vô Huyền gọi hồn hắn về, lại quên mất tiếng đàn ấy vốn không thân thiện với Yêu vật, nhất là một kẻ đang suy kiệt như nó.
Cho nên, âm thanh cây đàn như một lưỡi dao, khiến cơn giận trong lòng nó bùng nổ ngay tức khắc. Nó phát điên hoàn toàn, dốc toàn bộ yêu lực tạo ra yêu chướng thứ hai để đối phó với các ngươi, những kẻ đột ngột xuất hiện bị nó xem như kẻ thù đáng ghét nhất trong lòng.”
Đào Yêu nhớ lại những dáng vẻ kỳ quái của họ khi nãy, nói tiếp: “Trong yêu chướng của nó, những kẻ xâm nhập như các ngươi đều bị biến thành hình dạng của những kẻ mà nó oán hận nhất. Vì bị chi phối bởi ý thức mãnh liệt của nó, những kẻ xấu xí trong ký ức kia trong mắt nó chỉ là bọn thô lỗ chỉ biết vung tay vung chân, nên các ngươi cũng không thể phát huy chút bản lĩnh nào.”
Ánh mắt nàng rơi vào bên hông Ti Cuồng Lan, khẽ lắc đầu: “Dù có mang theo Huyết Kiếm lợi hại nhất của nhà ngươi, cũng vô ích.”
Ma Nha bừng tỉnh: “Thì ra kẻ thù trong ký ức của nó trông như vậy… Nhưng nhìn dáng vẻ ấy, hình như là người từ rất lâu rồi.”
“Ta đã nói rồi, nó đã sống rất lâu rồi.” Đào Yêu vừa lục lọi trong cái túi vải vừa nói: “Không chữa khỏi cho nó thì chẳng ai biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
“Có người biết.” Ti Cuồng Lan như sực nhớ ra điều gì.
“Đúng nhỉ!” Đào Yêu chợt nhớ đến khi nãy Ti Tĩnh Uyên ngăn đệ đệ ra tay, lại nhớ tới tình hình lúc đối phó với Bách Tri: “Tĩnh Tĩnh nhà ngươi khi ‘trần như nhộng’ là có thể nhìn thấy ký ức của người khác. Hắn ở cạnh cô nương kia suốt một thời gian, biết đâu đã thấy được gì rồi.”
“Cân nhắc lời nói của ngươi đi, cái gì mà ‘trần như nhộng’?” Ti Cuồng Lan tỏ vẻ không hài lòng với cách diễn đạt thẳng tuột của nàng.
“Thân xác không còn, chẳng phải là trần như nhộng à?” Đào Yêu lườm hắn.
“Vậy mau đưa hắn về đi!” Liễu công tử không nhịn được hét lên: “Lúc chúng ta rơi vào yêu chướng, con chuột tinh hoảng loạn chạy ra khỏi người hắn! Cho nên hắn mới…”
“Không phải ta tự ý chạy đâu!” Chuột tinh lập tức thanh minh: “Yêu lực quá mạnh, ta hoàn toàn không trụ nổi trong người hắn, bị đánh bật ra đấy chứ!”
“Thôi đi, không ai quan tâm ngươi bị động hay chủ động, tóm lại là ngươi không giữ được thân xác hắn.” Liễu công tử nhe răng hăm dọa, nghĩ một chút lại quay sang Ti Cuồng Lan: “Cho nên trong yêu chướng mới xuất hiện hai Ti Tĩnh Uyên, một là hồn bị nhốt từ trước, một là thân thể không còn linh hồn… Khó trách ngươi vừa phải cõng ông anh không đi được, lại vừa phải đi cứu ông anh đang bị bắt làm con tin.”
“Ở nơi đó, hắn hoàn toàn không thể trở lại thân xác của mình.” Ti Cuồng Lan mặt không biểu cảm, đột nhiên quay sang nhìn Thạch Thiết Lam: “Hay là lát nữa ngươi lo hậu sự giúp hắn đi, ta thấy hắn chắc cũng không về được nữa đâu.”
Thạch Thiết Lam chớp chớp mắt, không dám tin: “Làm thật à?” Lo hậu sự chắc không phải thật, nhưng hắn thực sự đang tức giận.
“Ngươi đừng nói, hồn phách Tĩnh Tĩnh nhà ngươi còn đang bị bắt làm con tin đấy. Giờ hắn thế này, lỡ bị yêu quái đâm cho một dao, chưa chắc còn quay về được đâu.” Liễu Công Tử là kẻ giỏi nhất trong việc đổ thêm dầu vào lửa.
“Các người đừng như vậy mà, tổn thương hồn phách hậu quả lớn nhỏ khó lường.” Ma Nha sợ họ thực sự đi lo hậu sự cho Ti Tĩnh Uyên, bèn lên tiếng: “Đại thiếu gia nhất định là vô tình mới chọc giận Hộ Môn. Khó khăn lắm mới tìm được hắn, chúng ta nhất định phải nhanh chóng đưa hắn bình an trở về.”
“Còn phải xem số phận của hắn thế nào.” Đào Yêu đã móc ra ba viên thuốc, mỗi viên màu sắc và kích cỡ đều khác nhau. Nàng đắn đo một lát rồi chọn viên lớn nhất trong ba viên, màu vàng kim, lại lầm bầm: “Chắc không cần dùng cả viên đâu, nửa viên là đủ rồi, Huyền Long Kim đắt lắm đấy…”
Vừa nói, nàng vừa bỏ viên thuốc vào miệng cắn thử, “Cộp!” một tiếng vang lên, nàng vội nhăn mặt nhè viên thuốc còn nguyên vẹn ra: “Cứng quá.”
Nàng ôm má, ánh mắt cầu cứu dừng lại trên thanh huyết kiếm của Ti Cuồng Lan.
“Nửa viên à?” Ti Cuồng Lan hỏi.
“Ừ!” Đào Yêu lập tức đưa viên thuốc cho hắn.
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, mọi người chỉ thấy một tia sáng lướt qua, nháy mắt thanh kiếm đã trở lại bao, viên thuốc rơi vào tay Ti Cuồng Lan thì đã bị chém đôi, hai nửa đều tăm tắp như đo bằng thước. Ai nấy đều âm thầm tán thán, kiếm pháp nhanh thật.
Mới nãy còn nói lo hậu sự, đến lúc biết có thể cứu thì ra tay nhanh hơn ai hết. Người ta nói oan gia mới thành phu thê, oan gia thành huynh đệ cũng không phải không có. Đào Yêu cười thầm trong bụng.
“Xì xì, viên thuốc này hôm nay có phúc rồi, thanh kiếm quý giá của Nhị thiếu gia chắc chưa từng chém thuốc bao giờ đâu nhỉ.” Nàng hí hửng nhận lại viên thuốc từ tay Ti Cuồng Lan: “Cảm ơn nha!”
Chuyện nhỏ như vậy, lại rất ăn ý. Liễu Công Tử mỉm cười ẩn ý.
“Các người lên đó trông chừng đi.” Đào Yêu nâng niu cất nửa viên thuốc, rồi hất cằm vào bên trong: “Lát nữa nếu nó buông tay, các người lập tức để Ti Tĩnh Uyên trở về.”
“Nhỡ nó vẫn không buông thì sao?” Thạch Thiết Lam đúng là miệng quạ đen.
“Vậy thì không thể để nó sống được nữa rồi.” Đào Yêu trả lời nhẹ nhàng.
Ti Cuồng Lan lại nhìn thấy vẻ quyết tuyệt trên mặt nàng như từng ra tay b*p ch*t Ám Đao chỉ trong lúc trò chuyện. Không cảm tình, kẻ trái lệnh phải chết, rõ ràng một khắc trước nàng còn cười rạng rỡ vì tiết kiệm được nửa viên thuốc.
Hắn cũng tò mò về yêu quái mà cả thần linh cũng xem trọng trong miệng Đào Yêu, muốn biết quá khứ nó mang theo là gì. Nhưng điều hắn muốn biết hơn, là câu chuyện của Đào Yêu. Có lẽ, còn bao gồm cả những kẻ ở bên nàng, khi vừa rơi vào yêu chướng, dù giác quan bị cản trở, nhưng trong thoáng chốc hắn đã rất chắc chắn rằng mình thấy một con rắn mạnh mẽ như rồng, mà nơi nó xuất hiện chính là chỗ của Liễu Công Tử.
“Mau lên đi!” Đào Yêu giục.
“Biết rồi!”
Nửa viên thuốc đã hóa thành mấy tia sáng uốn lượn trong lòng bàn tay nàng, màu sắc rất đẹp.
“Ngươi là yêu quái vô dụng, ta còn phải tự tay đút thuốc cho ngươi uống nữa cơ đấy.” Đào Yêu mỉm cười, dùng đầu ngón tay kẹp lấy tia sáng, cẩn thận đưa đến gần thân thể đầy cỏ dại kia mà “đút” cho nó.
…
Rầm rầm rầm, cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vã của mọi người.
Liễu Công Tử đi sau cùng, nhìn về phía trước là Thạch Thiết Lam. Dường như chỉ khi tránh khỏi ánh mắt người khác, hắn mới dám lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng nàng, mái tóc rối bù, dáng đi thô lỗ, và trên bắp tay lộ ra lúc nàng cử động là một vết bớt sẫm đỏ, hình như con rắn nhỏ.
“Ngươi không sao chứ?” Hắn đột nhiên hỏi.
Thạch Thiết Lam sửng sốt, nhìn quanh rồi ngoái đầu lại: “Ngươi hỏi ta à?”
“Ừ.”
“Bay xa như vậy, người ta sắp rã rời ra rồi còn gì!” Nàng đi chậm lại, sáp đến bên cạnh Liễu Công Tử, thần bí hỏi: “Lúc đó ngươi có thấy gì lạ không? Ta hình như thấy một thứ gì đó to lắm, có vảy, nhưng nhìn không rõ, giống như bị nó quăng đi vậy.”
Liễu Công Tử lắc đầu: “Ta không thấy. Ngươi hoa mắt rồi.”
“Không đâu... Nhưng ta nhớ có ai đó kéo ta một cái.” Nàng giơ tay áo lên: “Ngươi xem, kéo rách cả tay áo ta, sức cũng mạnh ghê. Đáng tiếc lúc đó loạn quá, chẳng nhìn thấy gì.”
“Có khi là Ti Cuồng Lan đấy.” Liễu Công Tử hừ một tiếng: “Dù sao thì lần sau ngươi sẽ không gặp may như vậy nữa đâu. Suốt ngày đòi lo hậu sự cho người khác, hay là tự lo cho mình trước đi?”
“Nhị thiếu gia nhà ngươi á?” Đối mặt với lời mỉa mai của Liễu Công Tử, nàng chẳng giận tí nào, còn ngẩng đầu nhìn Ti Cuồng Lan ở phía trước: “Hắn nghĩa khí vậy sao?”
“Hay là ngươi tự hỏi hắn đi?”
“Thôi khỏi. Ta vẫn cho rằng thứ đã quăng ta ra là con yêu quái kia! Ngươi nói xem, sao nó chỉ quăng mình ta ra ngoài?”
“Tất nhiên là tưởng ngươi sẽ chết nên mới quăng đi chứ còn gì!”
“Sao ngươi biết?”
“Tất nhiên là ta... Thôi, không thèm lằng nhằng với đồ ngốc nhà ngươi. Sau này nhớ mở to mắt ra, xảy ra chuyện thì đừng có lúc nào cũng mong người khác tới cứu.”
“Ơ nhưng chuyện này ta cũng là nạn nhân mà? Sao giọng ngươi nghe cứ như ta tự chuốc lấy vậy?”
“Ngươi không theo thì đã chẳng có chuyện gì. Không phải tự chuốc thì là gì?”
“Ta vốn dĩ phải tới trấn Long Vỹ mà! Ta tới đưa đồ!”
“Đưa gì?”
“Hũ tro cốt.”
“…”
“Sau này ngươi có cần thì ta cũng đưa được, giá hữu nghị.”
“Miệng ngươi đúng là chẳng nói ra được lời nào may mắn cả.”
“Sinh tử là chuyện thường, may mắn hay không may mắn gì chứ.”
“Sống tốt mới là may mắn!”
“Mọi người đều sống thì chúng ta đâu còn khách hàng nữa.”
“Ngươi…”
Hai người cãi qua cãi lại vô cùng ồn ào. Ma Nha đi đằng trước nghe được, ngoài việc cảm thấy Liễu Công Tử như mọi khi, ăn nói chẳng quan tâm người ta sống chết, thì lại cảm thấy hình như hắn quan tâm đến một cô gái vừa mới quen hơi quá mức. Điều này không giống tính cách hắn, mà trong cơn khủng hoảng vừa rồi, người hắn không tiếc hiện nguyên hình để cứu lại chẳng phải là Ma Nha hắn…
A Di Đà Phật, chẳng lẽ nên khen con rắn này bỗng nhiên sinh ra lòng từ bi phổ độ chúng sinh không phân thân sơ? Không thì chẳng giải thích nổi.
Ti Cuồng Lan nghe được lời hai người kia, cũng vô thức quay đầu lại, lặng lẽ liếc nhìn Liễu Công Tử một cái. Đúng lúc Liễu Công Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, thế mà hắn lại có hơi chột dạ, vội vàng quay mặt đi. Lừa Thạch Thiết Lam thì được, chứ Ti Cuồng Lan chắc khó lừa… Chậc, phiền thật.
Dưới lầu, thuốc trong tay Đào Yêu đã cho uống xong, nàng phủi tay rồi nhìn vào ánh sáng bên trong cánh cửa gỗ đang ngày một sáng rực lên, lặng lẽ chờ đợi.
Rất nhanh sau đó, giọng oang oang của Thạch Thiết Lam vang lên từ trên lầu:
“Yêu quái xỉu rồi! Đại thiếu gia sống lại rồi!”