Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 16

1.

Đại thiếu gia sống rồi! Đại thiếu gia suýt nữa lại chết rồi!

Chỉ cần Đào Yêu xuất hiện muộn một giây, Ti Tĩnh Uyên có lẽ đã chết thật rồi.

Lúc này, Huyết kiếm đã tuốt khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt Đào Yêu… Liễu Công Tử dẫn đầu đám người đứng hóng hớt, chẳng ai bước lên can ngăn, trái lại trốn xa như thể né ôn thần. Dù gì trước khi Đào Yêu lên lầu, Ti Tĩnh Uyên đã lấy bọn họ ra làm lá chắn, nếu không trên người hắn thể nào cũng thêm mấy dấu chân giận dữ nữa. Có điều hắn càng trốn, người kia lại càng giận, đến mức rút cả kiếm ra rồi,

Ti Tĩnh Uyên thò nửa cái đầu từ sau lưng Đào Yêu ra, nắm chặt lấy cánh tay nàng, khẽ giọng nói: “Có muội chắn phía trước, kiếm của đệ ấy không chém xuống nổi đâu.”

“Người bình thường thì không, hắn thì có đấy.” Đào Yêu ra sức gạt tay hắn ra: “Thả tay ra mau! Cẩn thận cào vào mặt ta đấy!”

“Chúng ta đã kết bái rồi mà!”

“Vậy ta trả hàng.”

“Kết bái không phải buôn bán! Có thể tôn trọng cuộc đời của chính mình một chút không!”

“Ngươi mới là người làm bậy ấy.”

Sắc mặt Ti Cuồng Lan lạnh đến mức có thể làm cả thế giới đóng băng, mũi kiếm không hề di chuyển: “Bước ra đây!”

“Ta không bước!” Ti Tĩnh Uyên lại thụt đầu về sau: “Tay chân sao có thể tương tàn, Lan Lan, đệ bình tĩnh chút nào.”

“Nếu ngươi đã không xem trọng tính mạng mình, chi bằng sớm tiễn ngươi đi, mọi người đều được yên ổn.” Mũi kiếm của Ti Cuồng Lan lại tiến thêm một tấc.

“Là ngoài ý muốn thật mà!” Ti Tĩnh Uyên lại ló đầu ra, vẻ mặt vô tội: “Thật sự không phải ta cố ý.”

“Hai vị thiếu gia, ân oán cá nhân đừng liên lụy đến người vô tội, đó là nguyên tắc căn bản của con người.” Đào Yêu chịu hết nổi hai người họ, duỗi ngón trỏ khẽ gạt mũi kiếm trước mặt ra: “Ít nhất cũng nên nghe hắn giải thích xong rồi hãy giết chứ.”

“Đào Yêu, muội…”

“Á á á đau đau đau!”

Ti Tĩnh Uyên bị Đào Yêu túm tai lôi đến trước mặt Ti Cuồng Lan: “Nhận sai!”

“Được được, ta sai rồi, ta không nên mải mê cảnh đẹp bên ngoài mà quên đường về, không nên lang thang đây đó chẳng chịu quay về, không nên lấy tiền giúp người khác dẫn đến lộ tài bị kẻ trộm dòm ngó, càng không nên vì không có tiền thuê trọ mà tìm nơi ngủ bừa bãi … Còn không nên nghĩ đến chuyện mua quà mang về tặng các ngươi!”

Ti Cuồng Lan nghe đến nhíu mày, cuối cùng cũng miễn cưỡng thu kiếm lại.

“Ngươi bị trộm mất tiền nên mới ngủ nhờ trong nhà này à?” Đào Yêu thở dài: “Trước giờ ta có thấy ngươi ngốc đến vậy đâu.”

“Đừng thế chứ, ai chẳng có lúc sơ suất.” Ti Tĩnh Uyên xoa tai: “Cũng tại hôm đó uống hơi nhiều, không thì tên trộm nào có cơ hội chứ.”

“Không bắt được trộm à?”

“Nó chạy còn nhanh hơn khỉ.”

“Các ngươi có phải quên mất ở đây còn có một người đang nằm không?” Ở phía đối diện, Liễu Công Tử dùng mũi chân khẽ đá đá, cô gái mặc giáp kia nằm co quắp dưới đất như đã chết, thân thể dường như còn mờ nhạt hơn trước.

Thạch Thiết Lam lấy hết can đảm ngồi xổm xuống quan sát kỹ: “Không có chút động tĩnh nào thật rồi…”

“Đào Yêu, có phải ngươi ra tay mạnh quá không?” Ma Nha vốn không thù dai, lại bắt đầu lo cho kẻ suýt giết mình.

“Nhanh vậy không chết được đâu.” Đào Yêu liếc về phía đó, giọng lười biếng: “Chốc nữa sẽ tỉnh lại thôi.”

Ti Tĩnh Uyên trông thấy cô gái đang nằm dưới đất, lập tức phóng đến chỉ tay nói: “Nếu không phải nàng ta đột nhiên xông ra đánh ta, ta cũng chẳng đến nỗi hồn lìa khỏi xác!”

Huyết kiếm cuối cùng cũng vào vỏ, Ti Cuồng Lan đã không nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần tự thuyết phục bản thân tha cho Ti Tĩnh Uyên. Giằng co giữa “chém quách cho xong” và “tha thêm một lần”, e rằng đó là nội thương lớn nhất đời hắn. Chắc kiếp trước hắn phải nợ Ti Tĩnh Uyên nhiều tiền lắm đây.

“Nói rõ ràng!” Ti Cuồng Lan quát.

“Các ngươi đợi chút.” Ti Tĩnh Uyên lục lọi một vòng, rốt cuộc mang lên hai thanh đoản đao từ dưới tầng một mà trước đó chẳng ai để ý, trịnh trọng bày ra trước mặt mọi người: “Nhìn cái này này!”

“Không phải chỉ là một con dao thôi sao?” Đào Yêu không nhìn ra manh mối gì: “Dù sạch bong không vết bụi, nhưng trông giống món đồ cũ, tuy nhiên… chỗ gãy có vẻ mới?”

“Đây là quà ta mang về cho các ngươi.” Ti Tĩnh Uyên chun môi cười: “Ta rong ruổi khắp nơi, vốn chỗ nào cũng thấy thú vị, kết quả là khi tới gần đây thì gặp một kẻ buôn đồ cổ. Gã nói rằng hai thanh đoản đao hình trăng khuyết này là cổ vật ngàn năm, kiểu dáng và hoa văn đều mang phong vị dị vực, cực kỳ hiếm có, lại còn là một đôi, càng thêm hiếm. Ta thấy vừa mắt bèn mua về, nghĩ sẽ làm món quà lưu niệm đáng giá tặng hai ngươi. Ai ngờ hai thanh đao quái quỷ này lại khắc với ta, chẳng bao lâu sau khi mua, ta gặp hai mẹ con ăn mày đáng thương, bèn cho họ ít tiền. Không ngờ vận xui ập đến, tên trộm khốn khiếp kia khiến ta thân bại danh liệt, không còn một đồng dính túi, đành hỏi thăm xem gần đây có tiệm cầm đồ nào không, vậy mà lạc đến trấn Long Vỹ. Đến nơi thì đã muộn, tiệm cầm đồ đóng cửa, ta cũng chẳng thể ngủ ngoài đường chứ? Đúng lúc trông thấy căn nhà này, vừa rộng lại chẳng có ai, bèn vào tạm trú một đêm. Nào ngờ nửa đêm đang ngủ, cô nương kia không biết từ đâu xuất hiện, không nói không rằng đã lao vào đánh ta! Không chỉ đánh ta, còn vung chưởng chém đôi hai thanh đoản đao để bên cạnh, ta cũng chẳng biết nàng ta dùng loại chưởng pháp gì, đao gãy mất, ta thì bị mắng là đồ mọi rợ hung tàn. Người đang ngủ say thì quả thực khó nói chuyện, ta chỉ vì chạy chậm một bước mà đã lãnh nguyên một chưởng của nàng, kết quả là... bị đánh văng khỏi thân thể.”

Hắn giơ hai tay ra: “Ta thực sự chỉ định mượn chỗ ngủ thôi! Một chưởng ấy đánh ta bay ra khỏi cửa sổ, thế nhưng tai họa nằm ở chỗ: thân thể ta bị đánh bật ra ngoài, còn nửa phần hồn lại không thoát ra được. Căn nhà này bỗng dưng sinh ra một luồng sức mạnh kỳ quái, nhốt ta ở trong đó, mặc ta chạy đi chạy lại thế nào cũng không thể thoát khỏi cửa, như thể bị kẹt trong một thế giới tách biệt khỏi nhân gian. Còn nàng thì như quỷ mị, lúc nào cũng có thể hiện ra đánh ta. Ta nói thế nào nàng cũng không tin ta không phải kẻ xấu. Ta lại không tiện ra tay đánh nàng, đành phải tránh né. May mà nàng cũng biết mệt, đuổi đánh một lúc thì phải nghỉ, thế là mấy ngày ấy chúng ta cứ sống như mèo vờn chuột. Lòng ta mệt mỏi vô cùng, còn lo lắng cho thân xác ngoài kia, nếu lâu quá không ai phát hiện thì chẳng phải sẽ chết đói sao?”

“Khổ nỗi với tình trạng như ta khi ấy, người thường hoàn toàn không nhìn thấy cũng không nghe thấy được, quả thực không cầu cứu được ai. Đúng lúc ta nghĩ lần này chắc chết chắc thì có một con chuột tinh đi ngang nghe được tiếng kêu tuyệt vọng của ta! Quả là ông trời không tuyệt đường người!”

“Đúng đúng, đúng là như vậy!” Chuột tinh bên hông Thạch Thiết Lam lập tức xen vào: “Ta nói rồi mà, ta làm việc tốt đấy! Nếu không có ta, hắn đã tiêu đời rồi. Cho nên đừng nói là linh chi ngàn năm, cho dù là vạn năm, ta lấy cũng không thấy áy náy.”

“Được rồi, không ai định nuốt linh chi của ngươi đâu.” Đào Yêu trừng mắt với nó, rồi quay sang Ti Cuồng Lan nói: “Hình như lần này thực sự không thể giết hắn được. Hay là… bỏ qua cho hắn một lần đi?”

Ti Tĩnh Uyên cảm động đến suýt khóc, lập tức ném hai nửa đoản đao đi, nhào tới nắm lấy tay Đào Yêu: “Muội tốt của ta cuối cùng cũng chịu nói tiếng người rồi!”

Ti Cuồng Lan chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh mặt vỗ cái “bốp” hất tay hắn ra.

“Lan Lan, đệ không giận ta nữa hả?” Ti Tĩnh Uyên quá hiểu đệ đệ mình, lập tức nhảy dựng lên, cười rạng rỡ ôm lấy hắn: “Những ngày qua ta nhớ các ngươi muốn chết! Sau này dù đệ có đuổi ta ra khỏi cửa, ta cũng không đi đâu!”

Ti Cuồng Lan chẳng mảy may động lòng trước cái ôm ấy, chỉ khẽ thở dài: “Không ai mãi mãi có thể may mắn thoát khỏi hiểm cảnh đâu.”

Đúng vậy, may mắn không thể ở mãi bên cạnh bất kỳ ai. Chỉ cần một lần lỡ tay, sẽ là âm dương cách biệt.

Ánh mắt Đào Yêu nhìn theo bóng lưng hắn, bao nhiêu cảm xúc, phẫn nộ, sát ý, thờ ơ, yêu ghét bất chấp, mỗi một cảm xúc mà người ngoài chẳng thể hiểu nổi, có lẽ đều là nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng hắn không chịu để người khác nhìn thấy. May mắn thay, trong đời nàng không có kẻ rắc rối như Ti Tĩnh Uyên.

Đúng vậy, một người cũng không có. Dù có, nàng cũng sẽ không bao giờ thừa nhận.

“Đại thiếu gia, vậy ngươi đã bị cô nương kia đuổi đánh trong ngôi nhà đó suốt mấy chục ngày trời sao?” Ma Nha nhìn Ti Tĩnh Uyên đầy thương cảm: “A Di Đà Phật, may mà có Thạch Thiết Lam đưa nửa kia của ngươi trở về Ti phủ, bằng không thì đúng là lành ít dữ nhiều.”

Ti Tĩnh Uyên buông Ti Cuồng Lan ra, kiêu ngạo nhướn mày: “Ta đâu có ngốc đến thế, làm sao lại để nàng ta bắt nạt mãi được.” Hắn chỉ vào mình: “Chẳng lẽ các ngươi quên bản lĩnh của ta rồi sao?”

“Ngươi thật sự nhập vào thân thể nàng ấy ư?” Đào Yêu thốt lên.

“Không thì sao? Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Ti Tĩnh Uyên cười đáp: “Nàng ta chẳng lẽ lại tự đánh mình? Huống chi ngày nào cũng phải chạy trốn thì cũng mệt, chi bằng mượn thân thể nàng nghỉ ngơi một chút. Lúc bị giam cầm, nàng chỉ như một kẻ đầu óc không tỉnh táo, chỉ biết trút giận lên ta. Nhưng sau khi đàn Vô Huyền của Lan Lan xuất hiện, nàng ta không còn đơn giản là kẻ hồ đồ nữa. Các ngươi không tận mắt thấy cảnh tượng khi đó đâu, nàng ấy vô cùng đau đớn, vô cùng phẫn nộ, cả người sáng rực lên, như thể mặt trời mọc sai chỗ, rồi nổ tung một tiếng ầm, thế giới hoàn toàn rối loạn, ta bị bắn bật ra ngoài, đầu óc choáng váng hồi lâu. Đợi khi tỉnh lại thì đã là một khung cảnh khác rồi. May mà không bao lâu sau thì gặp được mấy người Lan Lan, hầy, đúng là một trải nghiệm không tưởng.”

Đào Yêu trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Ngươi không cho Ti Cuồng Lan giết nàng, là bởi vì…”

“Bởi vì ta đã hiểu sao nàng lại coi ta là kẻ thù.” Ti Tĩnh Uyên nhìn xuống hai mảnh đoản đao dưới đất: “Thứ nàng hận không phải là ta, mà là thanh đao này.”

Mọi người thoáng ngẩn ra, ánh mắt đều dừng lại trên đôi đoản đao đã gãy, chúng lặng lẽ nằm đó, vết gãy lởm chởm như miệng ai đó đang cố sức mở ra, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vì đã chịu đựng quá lâu nên cuối cùng chỉ biết nghẹn lại trong im lặng. 

 
Bình Luận (0)
Comment