Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 17

2.

“Ngươi sẽ hối hận đấy.”

“Ta đi đây.”

Hôm nàng rời đi, tuyết rơi trên đỉnh bắc của núi Thường.

Từ sau trận thiên hỏa năm ấy, nơi nàng sinh ra trở nên khô hạn vô cùng. Mấy trăm năm không có lấy một cơn mưa là chuyện thường, mùa đông nóng nực chẳng khác gì mùa hè. Đừng nói tuyết, ngay cả gió lạnh cũng không được cảm nhận. Những bậc tổ tiên sống sót sau thiên hỏa cũng vì thế mà dần dần mất đi sinh mạng. Họ là Yêu quái, đúng vậy, nhưng về bản chất vẫn chỉ là một bụi cỏ, không có nước thì rất khó sống.

May thay vẫn còn một phần sống sót, dù số lượng ít hơn rất nhiều, chí ít cũng chưa đến mức diệt tộc.

Gần trăm năm nay, thời tiết đỡ hơn đôi chút, ít ra cách ba ngày năm bữa lại có mưa, năm nay thậm chí còn có tuyết. Cuộc sống gian khổ không kéo dài mãi, là chuyện đáng để ăn mừng.

Lũ nhỏ chưa rơi xuống đất lần đầu được thấy tuyết, chúng phấn khích đung đưa thân thể cách mặt đất ba thước, ríu rít ồn ào không ngớt. Kẻ đã rơi xuống hóa thành hình người cũng phấn khởi không kém, bởi hôm nay là ngày trọng đại nhất trong đời bọn họ, thậm chí có thể gọi là bước ngoặt lớn nhất trong “Yêu sinh”, Thiên giới và bọn người ở Côn Luân ghi chép rất nghiêm ngặt về giai đoạn trưởng thành của bọn họ. Chỉ cần có Yêu mới rơi xuống đất, lập tức sẽ có tiên quan mang sổ ghi chép dùng thần thái nghiêm túc, từ trên cao nhìn xuống, xuất hiện trước mặt họ.

Họ là đối tượng khiến vô số Yêu quái ngưỡng mộ. Dựa vào linh khí độc nhất của núi Thường, được sinh ra giữa không trung, một khi trưởng thành rơi xuống đất thì sẽ hóa thành hình người, nam nữ tùy duyên, biến hóa nhẹ như không, là điều bao Yêu quái khổ luyện cả đời cũng không đạt được. Nhưng điều khiến Yêu quái khác ghen tỵ đến hộc máu là: bọn họ sinh ra đã có tư cách trở thành yêu tiên. Chỉ cần được ghi danh trong sổ thì là Hộ Môn của Thiên giới và Côn Luân, là nơi cất giữ các pháp bảo, linh đan, tiên dược... Tóm lại, bất cứ nơi nào cất giữ thứ quan trọng, đều là nơi bọn họ sẽ đến canh giữ trong tương lai.

Đến cả Thiên giới, nơi vốn khắt khe với yêu tiên, cũng phải dành cho bọn họ ánh mắt khác biệt. Không những đồng ý để họ ghi danh nhập tịch, mà thậm chí từng xảy ra tranh chấp với Côn Luân vì chuyện phân chia số lượng. Số lượng yêu Hộ Môn vốn đã hiếm, hai bên lại ai cũng chiếm đất rộng lớn, những chỗ cần canh giữ lại càng nhiều.

Cho nên, bọn họ là yêu được thần linh chọn trúng, mang theo ánh sáng từ khi sinh ra, tiền đồ vô lượng.

Hôm nay, tiên quan từ Thiên giới và Côn Luân lại đến đúng giờ. Lứa này, kể cả nàng, tổng cộng có chín kẻ rơi xuống đất.

Nhưng cuối cùng, kẻ rời đi cùng tiên quan, chỉ có tám.

Nàng không muốn đến Thiên giới, cũng không muốn đến Côn Luân.

Hai vị tiên quan kinh ngạc.

“Ngươi không đi sao?” Nàng lắc đầu.

“Ngươi có biết hình người của ngươi chỉ duy trì được ba năm, trong ba năm nếu không tìm được cánh cửa cần canh giữ, ngươi sẽ hóa thành một nhánh cỏ khô, tiêu tan trong cát bụi, chết không toàn thây không?” Nàng gật đầu.

“Ngươi cũng biết đồng tộc của ngươi khi lên Thượng giới không những được canh giữ cánh cửa tốt nhất, còn có cơ hội tinh tiến tu vi, đạt được thân thể trường sinh bất tử?”

“Nhưng ta muốn đến nhân giới.”

Những điều tốt đẹp mà tiên quan nói, nàng sớm đã biết. Vì đồng tộc đã lên Thượng giới canh giữ cửa thường xuyên gửi thư về cho bà ngoại, kể về cuộc sống của họ tại Thiên giới và Côn Luân như thế nào.

À, bà ngoại là Hộ Môn lớn tuổi nhất, cánh cửa mà bà trấn giữ là cánh cổng đá khổng lồ ở lối vào đỉnh bắc núi Thường. Mỗi lần nhận được thư, bà đều đọc từng chữ không sót cho mọi người nghe, để họ có thể cảm nhận trước vinh quang to lớn ấy.

Nhưng liệu đó có thật sự là vinh quang to lớn? Trong những mô tả trăm lần như một ấy, nàng chỉ thấy sự phục tùng tuyệt đối, cuộc sống buồn tẻ vô vị, thậm chí còn có phần thấp kém.

Trong thế giới của Thần, họ chỉ là “người canh cửa”, là đối tượng mà ngay cả một tiểu tiên đồng cũng có thể quát mắng, chẳng khác gì cây chổi hay miếng giẻ lau. Đã là công cụ, thì ở trời hay ở đất có gì khác nhau đâu?

Nàng không biết các đồng tộc khác nghĩ thế nào, nhưng nàng thì bẩm sinh đã có phần bất phục.

Bà ngoại, ngoài Thượng giới, còn nơi nào có cánh cửa lợi hại nhất, quan trọng nhất không?

Cái này… chắc chỉ có cánh cổng của hoàng gia nhân giới thôi. Nơi ở của đế vương trần gian, tất nhiên là quan trọng nhất.

Thật không? Nếu ta đến canh cổng cho Hoàng đế nhân giới, ông ấy sẽ đối xử với ta thế nào?

Ừm… sẽ kinh ngạc vì sự tồn tại của ngươi, thậm chí còn vẽ chân dung ngươi, tôn ngươi như thần.

Thật không?

Ta đoán thôi…

…Dù sao thì con người vẫn luôn mang lòng kính sợ đối với Hộ Môn.

Lúc ấy nàng đã nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn làm Hộ Môn, chứ không làm chó giữ cửa.”

Ha ha ha…

Hôm ấy, người bà vốn chẳng mấy khi mỉm cười, lại bị nàng chọc cho bật cười.

Mãi đến khi nàng thực sự từ chối hai vị tiên quan kia, bà mới hiểu ra, thì ra những lời đó không phải là trò đùa ngông cuồng của tuổi trẻ, mà là quyết định nghiêm túc.

“Dẫu là đế vương hoàng cung, chung quy cũng chỉ là chốn phàm trần tục thế. Phú quý vinh hoa tựa khói mây thoảng qua, chẳng đáng là gì. Cả đời ngươi chỉ có một lần lựa chọn, nhân giới không thể ban cho ngươi cơ hội trường sinh của tiên gia.”

“Ta không cần tiên khí trên trời, ta muốn phú quý chốn nhân gian.”

Nàng nói dứt khoát, bước đi cũng dứt khoát, chẳng ngoảnh đầu lấy một lần.

Hai vị tiên quan chỉ biết nhìn theo bóng lưng nàng dần khuất xa, trên nét mặt không giấu nổi vẻ lúng túng.

“Gần đây e là thời tiết có điều dị thường, thứ sinh ra cũng có chút khác lạ.”

“Ừ, chắc là do thời tiết, có lẽ mưa nhiều hơn trước.”

“Phải đó, tiên quả của Thiên giới năm nay cũng có mấy trái hơi chua.”

“À, bên Côn Luân cũng vậy.”

Hai vị tiên quan vốn mỗi người phụng sự một chủ, xưa nay chưa từng chuyện trò, thế mà hôm ấy lại phá lệ tán gẫu dăm ba câu, coi như ngầm hóa giải chút ngượng ngùng sau khi bị từ chối.

Thế nhưng, đó là Thiên giới và Côn Luân kia mà! Là cơ hội một bước đăng tiên, nói không cần là không cần ư?

Bà muốn giữ nàng lại một lần cuối. Bà nghĩ rằng đứa nhỏ này nhất định sẽ hối hận, cái giá của việc chọn sai con đường trong tương lai, e rằng nàng không gánh nổi.

Nhưng không giữ được.

Trong mắt nàng, dường như đã nhìn thấy cung điện lộng lẫy rực rỡ, thấy ánh mắt tôn kính của nhân gian, thậm chí… đã ngửi thấy mùi hương trầm thành kính dành riêng cho mình.

Từng bước một, nàng đi trong trận tuyết ngày càng dày đặc, bước chân nhẹ nhàng, kiêu hãnh ngẩng cao đầu.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nàng nữa, bà mới thở dài một tiếng.

Tuyết rơi mỗi lúc một dày. Sau khi những người cần rời đi đều đã rời đi, ngọn núi vốn chẳng hiện diện trên bất kỳ tấm bản đồ nào của nhân gian kia, đã bị chôn vùi trong nỗi cô quạnh vô tận. 

 
Bình Luận (0)
Comment