3.
Hoàng cung nằm trong một thành gọi là Trường An, nhưng với nàng thì Trường An thật sự quá xa, mà sau khi mấy lần đi nhầm đường, khoảng cách ấy lại càng xa hơn.
Nàng ngồi bệt trên một tảng đá vỡ ven đường, vừa xoa đôi chân mỏi nhừ vừa than thở. Những lúc như thế này nàng lại thấy ganh tỵ với đám Yêu quái khác, nhất là những kẻ có thể bay một lèo ngàn dặm. Còn bản thân nàng, trước khi trở thành “Thần Giữ Cửa” thực thụ thì chỉ có thể tồn tại hoàn toàn dưới hình dạng con người. Dẫu thân thể nàng có mạnh mẽ hơn người phàm, nhưng cũng không thể chịu nổi chuyện đi bộ suốt ngày suốt đêm.
Tại sao không cưỡi ngựa? Nàng cũng phải biết cưỡi chứ! Trước đây có lần trộm một con ngựa, vừa mới trèo lên đã bị hất ngã, mông đập xuống đất đau muốn gãy, chưa kể còn bị người ta la lên là “kẻ trộm ngựa” rồi rượt đuổi suốt nửa dặm…
Tại sao không thuê xe ngựa? Nghe nói dễ như nàng có tiền vậy. Bài học đầu tiên khi đặt chân đến nhân gian, là ở đây thứ gì cũng cần tiền, từ ăn uống, mặc đồ cho đến ở và đi lại, không có thứ gì là miễn phí. May mà nàng vốn là một gốc cỏ, chỉ cần uống chút nước là đủ no, nếu không thì giấc mộng vinh hoa phú quý chưa kịp chạm tới đã chết đói dọc đường rồi, quả thật quá mất mặt.
Tính ra đã đến nhân gian gần nửa năm, phí hoài cả mùa xuân và mùa hè. Gió thu trên vùng đất cằn cỗi này thổi lên mặt như roi quất, nhưng nàng vẫn có thể tự an ủi mình: “Không sao, không sao, mới chỉ nửa năm thôi, còn tận hai năm rưỡi nữa mà, hai năm rưỡi… dù có phải bò thì cũng sẽ tới Trường An thôi.”
Đằng sau vang lên tiếng kẽo kẹt, một người đàn ông dính đầy bụi đất đang gắng sức kéo một chiếc xe gỗ, trên xe có một người phụ nữ bế hai đứa trẻ, kèm theo một đống hành lý lỉnh kỉnh. Trẻ con khóc lóc không ngừng, đòi ăn. Người phụ nữ mặt mày lo âu, tìm mãi mới moi ra được nửa cái bánh bao khô cứng, cẩn thận bẻ vụn đút cho con ăn, còn bản thân thì không nỡ ăn một miếng. Nhưng có lẽ vì bánh quá khó ăn nên bọn trẻ vẫn khóc. Người đàn ông nhíu mày, vừa lau mồ hôi vừa an ủi: “Đến phía Nam là ổn thôi, ở đó không có man tộc ức h**p chúng ta nữa, không ai cướp lương thực của mình nữa, cũng không bị đói nữa, cố gắng thêm chút nữa.”
Tuy nói vậy, nhưng giọng hắn chẳng có chút tin tưởng nào. Thế nhưng nếu không nói như thế thì e rằng ngay cả sức bước tiếp cũng không còn.
Dọc đường nàng gặp quá nhiều gia đình giống như thế. Ai nấy đều mệt mỏi, gồng gánh cả nhà rời xứ mà đi. Có lúc còn gặp cả quân đội nhân gian, có đội thì vội vã kéo thẳng ra tiền tuyến, có đội thì thua trận, mang theo binh lính bị thương lặng lẽ trở về. Dù thế nào, mỗi lần nhìn thấy những người này, trái tim nàng, trái tim từng một lòng muốn “làm nên đại sự”, lại nguội lạnh thêm một phần.
Tiên quan không ưa phàm trần, bảo rằng phú quý nơi nhân gian chỉ là mây khói thoáng qua. Mây khói hay không thì tạm không bàn tới, nhưng chí ít cũng phải để nàng thấy phú quý trước đã chứ? Thế mà suốt dọc đường, thứ nàng thấy ngoài cảnh nghèo khổ cực nhọc thì là chiến loạn khắp nơi, thực sự quá khác xa với tưởng tượng của nàng.
Nhưng… bảo nàng quay về thì không thể. Trường An kia, nàng nhất định phải tới.
Hoàng cung chắc chắn khác với núi rừng hoang dã. Nàng tin mình đã không chọn sai. Chỉ cần đến được đó, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.
Thế nhưng, càng nóng lòng thì càng chẳng đến được. Có lẽ do ông trời trừng phạt nàng vì dám đi con đường không ai dám đi, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là nàng xui xẻo, tóm lại, hôm ấy mà không rẽ vào con đường bên trái thì tốt rồi, như vậy đã không phải gặp phải cái đám rắc rối kia.
Thực ra, nàng có cơ hội tránh bọn họ mãi mãi. Nhưng khổ nỗi đi được nửa đường nàng lại quay lại. Không còn cách nào khác, thật sự là không thể nhìn nổi nữa. Làm sao lại có những người yếu ớt đến thế chứ? Mười người cả lớn lẫn nhỏ mà ngay cả cái hố cũng không đào nổi.
Hai cô gái, chắc tầm mười sáu mười bảy tuổi, rất gầy. Tám đứa trẻ, từ bốn năm tuổi đến tám chín tuổi, đứa nào cũng nước mũi lòng thòng, mắt nhòe nước, vây quanh thành vòng tròn hỗn loạn. Hai cô gái đang đào hố trên khoảng đất trống, một người cầm xẻng, một người cầm thuổng. Có lẽ do đất quá cứng nên đào rất chật vật. Vài đứa lớn hơn thì phụ giúp, dùng bất cứ thứ gì có thể đào được mà cố sức xúc đất. Nhìn bọn trẻ mồ hôi đầm đìa thì có thể đoán được đã đào rất lâu rồi, vậy mà cái hố kia vẫn nông như thế, đến chôn chó mèo còn chưa đủ, huống hồ là chôn người.
Bên cạnh là một chiếc xe gỗ cũ kỹ, bánh xe gần như muốn rơi ra. Dưới lớp vải bố rách nát vàng vọt là một thi thể đã cứng đờ.
Con bé nhỏ nhất ngồi bên mép hố, đôi mắt rưng rưng dõi theo từng hành động của bọn họ, giọng nghẹn ngào hỏi: “Mạc tỷ ơi, Hoắc đại thúc thật sự chết rồi sao? Người chết rồi thật sự sẽ không quay lại nữa ư?”
Cô gái đội khăn vải thô trên đầu dừng tay, ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra nụ cười an ủi: “Ừ. Nhưng thúc ấy sẽ ở trên trời nhìn chúng ta.”
Con bé khịt mũi mấy cái, rồi bỗng bật khóc nức nở: “Tại sao phải lên trời chứ? Lên trời rồi thúc ấy còn làm bánh nướng cho bọn mình được nữa không? Mình không nhìn thấy thúc ấy, thúc ấy có còn nhìn thấy mình không?”
Một đứa khóc, những đứa còn lại cũng lập tức bị truyền nhiễm, nối đuôi nhau khóc oà cả lên.
Trời u ám, gió thu lạnh lẽo. Giữa hoang mạc mênh mông là một nhóm người phàm yếu ớt đến nỗi đào cái hố cũng không xong. Bọn họ giống như những chiếc lá khô có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào, trong cơn gió đầy cát, khóc than thảm thiết.
“Choang” một tiếng, cô gái thắt lưng bằng dải lụa đỏ sậm bất ngờ quăng mạnh chiếc thuổng xuống đất, hai mắt đỏ bừng, gào lên: “Ta nhất định phải giết hắn!”
Nói rồi định bỏ đi.
“Ngươi bình tĩnh lại đi!” Cô gái đội khăn vội vàng ôm chặt lấy eo nàng ta: “Hắn đã chạy biệt tăm rồi, ngươi định giết ai chứ? Nếu sau lưng hắn còn có kẻ ác hơn nữa, chẳng phải chúng ta lại phải đào thêm một cái hố sao?”
Nàng ta vừa nói vừa ra hiệu cho đám trẻ: “Còn không mau giữ Hà tỷ của các ngươi lại!”
Lũ trẻ cuống cuồng lao đến, ôm lấy eo, lấy chân nàng ta, càng khóc dữ hơn: “Hà tỷ đừng đi! Kẻ xấu còn dữ hơn chó sói! Hoắc đại thúc chết rồi, tỷ cũng sẽ chết mất!”
Lửa giận trong mắt cô gái đã tiêu tan quá nửa, cả người mềm nhũn, khụy xuống đất. Nàng ôm mấy đứa nhỏ, cắn răng thật chặt…
Không để nước mắt rơi xuống.
Sao lại là một cảnh tượng chẳng chút liên quan gì đến phú quý hay vinh hoa nữa chứ, thậm chí còn khiến người ta đau đầu hơn cả những cảnh trước đó.
“Tiếp tục đào đi, cố gắng trước khi trời tối để Hoắc đại thúc được yên nghỉ.” Cô gái quấn khăn đầu vỗ vai người bạn đồng hành.
“Ừ.” Chiếc xẻng bị vứt đi lại được nhặt lên, tốc độ đào mộ đã nhanh hơn một chút so với lúc nãy, nhưng với tiến độ này, muốn kịp hoàn thành trước khi trời tối vẫn là điều gần như không thể.
Nàng vốn đã bước chầm chậm đi ngang qua họ, nhưng quay đầu nhìn lại hai lần, rốt cuộc cũng không chịu nổi khi thấy một việc vô cùng đơn giản lại bị biến thành chuyện lớn khó nhằn trong tay họ. Cái cảm giác ấy… đại khái là như người đi nhanh nhìn thấy kẻ đi chậm, không nhịn được muốn kéo họ theo, biết rõ là chuyện bao đồng, nhưng nếu không ra tay thì e rằng suốt dọc đường nàng sẽ cứ nghĩ mãi đến cảnh họ vất vả loay hoay, thật chẳng dễ chịu chút nào.
Thế nên, nàng quay lại.
Dưới ánh mắt kinh ngạc tột độ của bọn họ, nàng nhận lấy chiếc xẻng, rồi “keng keng keng” đào liền một mạch. Đất đá tung bay, mà nàng lại thản nhiên như không, chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi.
Trước mười ánh mắt sững sờ, một cái huyệt đủ để Hoắc đại thúc yên nghỉ đã được đào xong, thời gian cực kỳ ngắn ngủi.
Nàng thở ra một hơi, đưa xẻng trả lại cho cô gái quấn khăn đầu.
Cô gái ngẩn người, ngước nhìn nàng, người cao hơn mình gần cả cái đầu, mãi một lúc sau mới hoàn hồn, buột miệng nói: “Cô nương… khỏe thật đó!”
Nàng lau vết bùn trên mặt, thành thật đáp: “Ta đâu có tốn bao nhiêu sức.”
Sự ngạc nhiên trong mắt bọn trẻ chuyển thành ngưỡng mộ trong chớp mắt. Nỗi buồn mơ hồ về cái chết cũng bị nàng làm gián đoạn.
“Tỷ giỏi thật đó ạ!”
“Tỷ cao quá đi!”
“Tỷ từ đâu tới vậy ạ?”
Bị bao vây bởi ánh mắt ngây thơ chất phác khiến nàng có phần không quen. Suốt dọc đường, ngoại trừ thỉnh thoảng có người lén liếc rồi lẩm bẩm “cao thật”, thì gần như chẳng ai đặc biệt chú ý đến nàng cả.
“Ngươi đã giúp chúng ta một việc lớn.” Cô gái thắt dây lưng đỏ cảm kích cúi người thi lễ. Trong thời buổi lo cho thân mình còn chưa xong thế này, được người lạ giúp đỡ chẳng khác nào kỳ tích.
“Ồ.” Nàng chỉ vào chiếc xe gỗ: “Người kia là người các ngươi muốn chôn à?”
Họ gật đầu. Khi ánh mắt quay lại người đang chờ nhập thổ, nỗi buồn lập tức trở lại.
Con người thật phiền phức, chết rồi còn phải đào huyệt, đào xong lại phải lấp lại. Không giống Yêu quái, lúc chết thường thì “soẹt” một cái là xong, hóa thành một luồng sáng, một trận gió, hay vài hạt tro bụi. Có khi chỉ là một mùi hương thoảng qua, nhanh gọn, tiện lợi.
Nàng không nói thêm lời nào, bước tới nâng thi thể lên đặt vào trong huyệt. Động tác nhẹ nhàng, liền mạch. Sau đó, nàng nhận lại chiếc xẻng từ tay cô gái quấn khăn đầu, nhanh nhẹn lấp đất từ hai bên chất thành đống trở lại chỗ cũ.
Hai cô gái còn chưa kịp hoàn hồn thì đã vội gọi bọn trẻ lại giúp. Lấp đất dẫu sao cũng dễ hơn đào, mọi người cùng nhau làm, chẳng bao lâu sau đã xong, giữa mảnh đất hoang vắng, một ngôi mộ mới cao hơn mặt đất một chút đã thành hình.
Họ nhặt những hòn đá to nhỏ rải rác, xếp thành vòng tròn bao quanh.
“Dây lưng đỏ” dùng dao nhỏ mang theo khắc mấy chữ “Mộ Hoắc đại thúc” lên phiến đá lớn nhất, cung kính đặt vào giữa.
Cô gái quấn khăn đầu lấy ra một hồ lô cũ, chắt rượu bên trong ra, đổ cẩn thận trước mộ phần.
Vái lạy, tế bái, lúc trời vừa sập tối thì lễ tang kết thúc suôn sẻ.
Nàng phủi đất dính trên người, xong việc rồi, có thể đi tiếp.
“Cô nương!”
“Dây lưng đỏ” gọi với theo: “Ngươi định đi sao?”
Nàng gật đầu: “Còn phải đi đường.”
“Ta thấy ngươi không giống người bản xứ…” Cô gái lại hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, ngươi định đi đâu?”
“Trường An.”
Trường An?
Hai cô gái nhìn nhau, lại đảo mắt nhìn nàng lần nữa, đường xa đến thế, sao lại chẳng mang theo lấy một món hành lý?
“Trường An xa lắm đó!” Cô gái quấn khăn đầu mở to mắt nhìn nàng: “Ngươi… đi một mình thật à?”
“Ừ.” Nàng gật đầu, hỏi: “Các ngươi biết Trường An rất xa, vậy từng đến đó rồi sao?”
Hai người đồng loạt lắc đầu.
“Vậy ta đi đây.” Với những người chưa từng đến Trường An, có vẻ cũng chẳng có gì để nói thêm.
“Cô nương khoan đi đã!” Cô gái thắt lưng đỏ chặn nàng lại, nghiêm túc nói: “Có muốn đi cũng đợi trời sáng hẵng đi. Nơi này hoang vắng, ban đêm thường có dã thú qua lại, một mình ngươi e là nguy hiểm.”
Dã thú à? Có con dã thú nào đánh lại được nàng chứ?
“Ta...”
“Đúng đó, nguy hiểm lắm!” Cô gái đội khăn vải không để nàng kịp phân trần, kéo tay nàng lại: “Hay là về nhà bọn ta ở tạm một đêm, sáng mai hẵng khởi hành cũng không muộn.”
“Ngươi giúp bọn ta việc lớn như vậy, bọn ta chẳng có gì báo đáp, ít nhất cũng phải mời ngươi ăn một bữa cơm.” Cô gái thắt lưng đỏ rất chân thành, nói rồi còn quay đầu hỏi đám trẻ: “Mời vị tỷ tỷ này về nhà ăn cơm, được không?”
“Được được được!”
“Tỷ tỷ, bọn ta mời tỷ ăn cơm được không?”
“Tỷ tỷ về nhà bọn ta đi mà, cơm Hà tỷ nấu ngon lắm đó!”
Đám trẻ xúm lại, gần như đeo cả lên người nàng. Trời ơi, ồn đến đau cả đầu!
Nếu nói không đi, e là hôm nay khó mà thoát thân. Chi bằng gặp dã thú còn đỡ hơn, ít ra còn có thể đấm một phát cho bay đi cho xong chuyện... Rõ ràng, con nít còn phiền hơn cả dã thú.
“Vậy... ta đi vậy.” Nàng có chút bất đắc dĩ.
Một Yêu quái chỉ cần uống nước là no như nàng, thật sự chẳng mấy hứng thú với thức ăn của loài người.
Đám trẻ vui mừng khôn xiết, kéo tay nàng đi thẳng về phía trước. Hai cô gái cũng rất vui, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, kéo xe bò đi về một hướng nào đó.
“Nhà bọn ta ở trấn Long Vỹ gần đây thôi, tới liền à.”
“À đúng rồi, ta tên là Hà Đông Lai, nàng ấy là Mạc Tiểu Vận, xin hỏi cô nương quý danh là chi?”
“Ta... ta tên là...” Hộ Môn thì làm gì có tên. Trong sổ sách thiên giới toàn ghi là “Hộ Môn Nhất”, “Hộ Môn Nhị”, “Hộ Môn Tam”, chắc phải có tu vi ra trò mới được ban cho cái danh hiệu gì đó kiểu “Tiên quan gì đó”. Nếu không bỏ đi thì nàng giờ chắc là “Hộ Môn một trăm mấy mươi” rồi ấy chứ, nghe mà chán. May sao lúc đó đám trẻ cứ “được không được không” ríu rít bên tai, nàng bèn dứt khoát trả lời: “Ta tên là A Hảo.”
Nàng mãi mãi không quên đêm đó, cái đêm nàng trở thành “A Hảo”, ánh trăng lạnh cong cong treo giữa bầu trời, chiếc xe bò trống không kêu kẽo kẹt được hai cô gái đẩy đi trong đêm, tuy không còn gánh theo một cái xác lạnh cứng, nhưng bước chân vẫn nặng nề. Một đám trẻ ngây thơ, ríu rít không ngừng kéo tay nàng đi qua mảnh đất gập ghềnh, như thể đang kéo theo một tia hy vọng hiếm hoi, sợ rằng sẽ vuột mất.
Thôi thì... ở lại một đêm thì ở lại một đêm vậy, dù sao thời gian vẫn còn nhiều.