Gần 3 giờ sáng, tại Tsim Sha Tsui.
PurPrison, quán bar có vị trí đắc địa nhất toàn Hong Kong.
Chiếc ghế dài trước cửa sổ sát đất là nơi có tầm nhìn đẹp nhất, chỉ cần hơi ngước mắt là có thể thu trọn những ánh đèn lụi tàn của cảng Victoria vào đáy mắt.
Cảnh đẹp là vậy, nhưng Ôn Lật Nghênh lại chẳng có tâm trạng nào để ngắm.
Tâm trí cô đang phiêu đãng ở buổi chiều hôm qua, khi Ôn Triệu Lân gọi cô vào thư phòng của biệt thự, ném ra một bản thỏa thuận hôn nhân, ngày cưới được định vào ba tháng sau.
“Con không muốn lấy chồng.” Ôn Lật Nghênh có cảm giác tủi thân như bị chính ba mình bán đi. “Con còn chưa đến 23 tuổi, đang là một đóa hoa xinh đẹp của tuổi thanh xuân!”
“Vậy thì vào tập đoàn, đến làm thực tập sinh dưới trướng anh cả của con.”
“Không thèm!” Ôn Lật Nghênh chính là một đại tiểu thư, chuyện đi làm trâu làm ngựa, quê chết đi được.
“Con không được chọn, A Quân. Tại sao ba lại ép con như vậy, con nên hiểu.” A Quân là tên ở nhà của Ôn Lật Nghênh, chỉ có ba mẹ cô và anh trai mới gọi.
Ôn Triệu Lân chắp hai tay sau lưng. Con sư tử đã chiếm cứ vị trí hàng đầu trong giới tài chính Hong Kong gần ba mươi năm này, uy nghiêm vẫn còn đó. Ôn Lật Nghênh có khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể đỏ hoe vành mắt mà chạy ra khỏi Ôn gia.
Trùng hợp thay, ngày hôm đó lại là ngày Hứa Phỉ, đối thủ một mất một còn của Ôn Lật Nghênh, tổ chức tiệc khai trương để ăn mừng việc mua lại thành công PurPrison.
Cô “bỏ nhà ra đi” không có nơi nào để đến, đành phải lôi từ trong túi xách ra tấm thư mời đã bị cô vò đến không ra hình dạng từ mấy ngày trước, miễn cưỡng tham dự.
Giờ phút này, người đang ngồi bên cạnh Ôn Lật Nghênh là cô bạn thân từ nhỏ đến lớn của cô, Mạch Gia Hân.
Nhận ra Ôn Lật Nghênh đang không ổn, vậy mà cô ấy lại chủ động chơi xấu, đổi rượu trong ly thành nước lọc.
“Đại tiểu thư Ôn, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?” Mạch Gia Hân nhìn đối phương uống hết ly này đến ly khác, thật sự không yên tâm, bèn lên tiếng gọi.
Từng thấy người mượn rượu giải sầu, chứ ai lại thấy người mượn nước lọc giải sầu bao giờ.
Lúc này Ôn Lật Nghênh mới hoàn hồn, đặt chiếc ly trong tay xuống.
Cô muộn màng nhận ra, giữa môi và răng cô không có chút cảm giác cay nồng nào, nhạt nhẽo vô cùng. Giọng điệu bình thản: “Tớ, sắp kết hôn rồi.”
Ánh đèn trong quán bar kiều diễm, phác họa gương mặt trắng nõn diễm lệ của cô thêm một nét phong tình khác.
Mạch Gia Hân bị tin tức chấn động từ trên trời giáng xuống làm cho choáng váng, ngây người một lúc mới lặp lại: “Kết, kết hôn? Cậu?”
“Ừm.” Ôn Lật Nghênh khẽ đáp. “Ba tớ đã báo, ba tháng nữa, thành hôn.”
Đầu óc cô rất loạn, vì câu nói “con nên hiểu” của Ôn Triệu Lân.
Nhà họ Mạch cũng là một gia tộc có uy tín ở Hong Kong. Mạch Gia Hân đương nhiên biết liên hôn là một gông cùm khó thoát trong giới này, nhưng Ôn Triệu Lân nổi tiếng là cưng chiều Ôn Lật Nghênh, lần này lại can thiệp mạnh mẽ vào hôn sự của con gái, là điều cô ấy không ngờ tới.
Mạch Gia Hân thở dài: “Có nói là nhà nào không?”
Ôn Lật Nghênh lắc đầu, lúc đó cô đang nóng giận, thế mà lại quên hỏi. “Kệ là nhà nào, dám cưới thì tớ dám gả, ai sợ ai!”
Mạch Gia Hân thở phào một hơi, hết cách với cái dáng vẻ giận dỗi này của cô, đành kiên nhẫn hạ giọng phân tích: “Nhà họ Tiêu, nhà họ Trịnh và nhà cậu tài lực, địa vị tương đương, nhưng công tử hai nhà đó nổi tiếng là lăng nhăng… Công tử nhà họ Tạ thì lại xuất sắc, người cũng rất đẹp, nhưng mảng kinh doanh của nhà họ Tạ mấy năm nay co lại hơi nhanh, căn bản không xứng với cậu, chắc chắn bác trai cũng không vừa mắt. Chẳng lẽ là nhà họ Lận ở phương Bắc…”
Ôn Lật Nghênh nghe mà thấy đau đầu, cô xoa xoa trán: “Cậu đừng nói nữa.”
Mạch Gia Hân như đã hiểu ra điều gì, khóe môi cong lên: “Đúng thế, mấy cậu công tử đó làm sao lọt nổi vào mắt xanh của công chúa Ôn nhà mình được. Ai mà chẳng biết, đại tiểu thư vạn người mê của chúng ta, trong lòng đã sớm có bóng hình ai đó rồi? Trong mắt chỉ có mỗi anh Nhật Ngôn nhà họ Trần mà thôi.”
Cô ấy cố ý trêu chọc, Ôn Lật Nghênh nghe ra được, nhưng vành tai vẫn đỏ lên.
Ôn Lật Nghênh trông thì kiêu căng ngang ngược, nhưng bạn thân quen biết đều biết rõ, da mặt cô mỏng, không chịu được bị người khác trêu chọc.
Mấy tháng qua, tần suất nhà họ Ôn xuất hiện trên các đầu báo có thể nói là tăng vọt. Nhưng không phải là những tờ như 《Kinh tế & Tài chính Thế giới》 hay 《Báo Người nổi tiếng》, mà là những tờ báo lá cải chuyên viết về bí mật hào môn.
Thủ phạm, chính là Ôn Lật Nghênh.
【Công chúa nhà họ Ôn vung tiền như rác! Thiên kim tiểu thư bao nuôi trai đẹp, tấn công bằng tiền bạc để ép tỏ tình】
Nam chính còn lại trong tin tức, chính là trai trưởng nhà họ Trần trong miệng Mạch Gia Hân, Trần Trú Ngôn.
Nửa năm trước anh ta đã công khai từ bỏ quyền thừa kế gia sản, đến đại lục phát triển, thành lập một ban nhạc và đang tham gia một cuộc thi.
Khi Ôn Triệu Lân nhìn thấy bài báo này, hai mắt ông tối sầm, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.
Ông có thể chấp nhận Ôn Lật Nghênh là một đại tiểu thư chỉ biết tiêu tiền không biết kiếm tiền, dù cô có tiêu hết gia tài ông cũng cam tâm tình nguyện, nhưng tuyệt đối không cho phép cô trở thành một kẻ não yêu đương, cho không người khác mà còn không được đáp lại.
Ông lập tức ra lệnh cấm túc Ôn Lật Nghênh, chỉ cho phép cô hoạt động trong phòng ngủ rộng gần 200 mét vuông của mình. Năm ngày sau chính là chiều hôm qua, Ôn Lật Nghênh được thông báo về việc liên hôn.
Ôn Triệu Lân nói, cô nên hiểu.
Chính là muốn cắt đứt suy nghĩ của cô, không cho phép Ôn Lật Nghênh lại vì Trần Trú Ngôn mà làm ra những hành động tỏ tình điên cuồng, mất giá trị con người.
“Nivalis.” Mạch Gia Hân gọi tên tiếng Anh của cô, “Chuyện liên hôn thì tớ không nói, chỉ riêng chuyện Trần Trú Ngôn, tớ đứng về phía bác trai đấy nhé.”
“Aria, cậu phản bội tớ! Tớ là bạn thân nhất của cậu, cậu lại đối xử với tớ như vậy, cậu vong ân phụ nghĩa!”
Ôn Lật Nghênh quen như thế, cô thuần túy kiêu căng, không thích động não, chỉ thích giận dỗi, nhưng lại rất dễ dỗ. Nói vài lời hay, khen cô hai câu là lập tức nguôi giận ngay. Đặc biệt là cô có một gương mặt trắng nõn tinh xảo đậm chất công chúa, lúc chớp đôi mắt long lanh nhìn người khác, không ai là không muốn dỗ dành cô, làm gì có ai nỡ giận cô.
Mạch Gia Hân nhướng mày, những lời nghiêm túc định nói lập tức thay đổi, gần như là dỗ dành cô: “Cậu là ai, cậu chính là đại tiểu thư xinh đẹp nhất toàn Hong Kong, đàn ông theo đuổi cậu có thể làm tắc nghẽn cả cảng Victoria. Cậu vứt bỏ hết giá trị con người để theo đuổi một Trần Trú Ngôn, tớ cũng không vui.”
“Nhưng tớ thích mà.” Ôn Lật Nghênh không để tâm “Thích thật sự.”
Đôi tay trắng như ngọc của cô chống lên má, đuôi tóc lơ đãng trên mặt đất, rất giống đang làm nũng.
“Em gái muốn ngôi sao có ngôi sao, muốn mặt trăng có mặt trăng, có gì mà không có được? Sao lại trông phiền lòng như vậy.”
Giữa lúc nói chuyện, Hứa Phỉ bưng một đĩa dứa đến chỗ hai người, vừa hay nghe được câu nói của Ôn Lật Nghênh.
Cô ta cố ý phát âm hai chữ “em gái” một cách yểu điệu.
Bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt như que diêm xẹt qua đá lửa.
Người trong giới biết, Hứa Phỉ là bạn gái cũ của anh hai Ôn Lật Nghênh, Ôn Nghiên Từ. Chữ “cũ” này, có một phần nguyên nhân là do Ôn Lật Nghênh. Đơn giản là trong vấn đề nan giải “em gái và bạn gái cùng rơi xuống nước cứu ai trước”, Ôn Nghiên Từ đã chọn người trước.
Cô ta đúng là biết chọn thời điểm, luôn tìm lúc tâm trạng cô tồi tệ để đến để xã giao, cũng không biết lại có ý đồ xấu gì.
“Sao có thể chứ?” Ôn Lật Nghênh lập tức vào trạng thái đề phòng cấp một, mặt mày tươi cười, hoàn mỹ không chê vào đâu được. “Đến tham dự tiệc khai trương của chị, em vui còn không kịp.”
Trên mặt Hứa Phỉ cũng là nụ cười y hệt Ôn Lật Nghênh: “Hôm nay sao em gái lại có thời gian đến chỗ chị vậy?”
Trong giới ai mà không biết Ôn Lật Nghênh nổi tiếng là quái đản.
Chuyện dự tiệc của cô kén chọn vô cùng: đãi ngộ không phải hàng đầu, cô không đến; bữa tiệc quá tầm thường, cô chê; quá phô trương lòe loẹt, cô cũng chẳng màng. Trớ trêu thay, những bữa tiệc nào dám “bỏ quên” không gửi thiệp mời, thì đại tiểu thư lại nhất định sẽ khoác lên mình bộ lễ phục lộng lẫy nhất để ghé qua, cốt để “trả đũa” cho cái mối thù bị xem thường.
Và một khi cô đã xuất hiện, mọi sự chú ý và ống kính máy ảnh luôn sẽ đổ dồn về phía cô, biến cô thành tâm điểm của đêm tiệc, bất kể chủ nhân thực sự là ai. Điều này khiến cho các nhà tổ chức đau đầu khôn xiết. Lâu dần, một quy tắc ngầm đã hình thành trong giới thượng lưu Hong Kong: bất kỳ bữa tiệc nào cũng phải trân trọng gửi thiệp mời đến cho Ôn Lật Nghênh, sau đó yên lặng nhận về một lá thư từ chối được viết tay trang trọng, chỉ để đảm bảo rằng cô sẽ không “không mời mà đến” khuấy đảo bữa tiệc.
Ôn Lật Nghênh cong ngón tay đặt lên cằm, đánh giá người phụ nữ trước mặt. Ngày thường đã cảm thấy cô ta giả tạo, hôm nay lại thấy có điểm kỳ quái.
Đột nhiên chạy tới bắt chuyện cũng lạ, cười quá nhiệt tình cũng lạ, quan tâm việc cô sao lại có thời gian đến càng lạ.
Lạ hơn nữa là, Hứa Phỉ chủ động giơ ly rượu lên: “Kính em gái một ly, nể mặt chị một chút.”
Ôn Lật Nghênh không tình nguyện mà đứng dậy, nhận lấy. Với quan hệ của cô và Hứa Phỉ, cô có hất cả ly rượu vang đỏ vào người Hứa Phỉ cũng cảm thấy lãng phí. Nhưng ở trên vũ đài danh lợi xã giao, cô còn phải giả vờ nhận lấy ly rượu, nhẹ nhấp một ngụm, rồi lại nói một câu, cảm ơn chị.
Ai ngờ, giây tiếp theo lúc hai người chạm ly, không thấy rõ là ai không cầm vững, ly rượu trượt tay, rượu vang đỏ La Romanee-Conti đổ lên váy của Ôn Lật Nghênh.
Ôn Lật Nghênh có chứng ưa sạch sẽ nhẹ, suýt nữa thì xù lông.
Cô đang mặc một chiếc váy đuôi cá đính kim sa màu bạc, rượu vang đỏ theo đường vân của váy, tí tách rơi xuống đất. Cả người Ôn Lật Nghênh lại không có vẻ chật vật, ngược lại vệt đỏ đó như trở thành màu nền cho cô, tôn lên vẻ tươi đẹp của cả người.
Nhưng tâm trạng hiện tại thì không phải vậy. Hai hàng lông mày của Ôn Lật Nghênh gần như muốn nhíu lại thành một đường: “Hứa Phỉ! Cô cố ý phải không!”
Gương mặt giả tạo của Hứa Phỉ vẫn treo nụ cười hoàn mỹ. Ôn Lật Nghênh càng tức giận, một tay xách váy lên, xoay người rời đi, lười so đo với cô ta.
Mạch Gia Hân vừa rồi nhìn rất rõ: “Hứa Phỉ, hôm nay cô quá đáng thật đấy.”
Mạch Gia Hân đi rồi, chỉ còn lại Hứa Phỉ và cấp dưới của cô ta. Cô ta khẽ xua tay, một người phụ nữ đeo kính đen lập tức tiến lên nghe lệnh.
“Bảo bọn họ hành động nhanh lên. Ôn Lật Nghênh vừa lộ diện, chắc chắn sẽ thu hút không ít truyền thông và paparazzi. Người đông phức tạp, phải cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Người phụ nữ nhận lệnh rồi rời đi.
Hứa Phỉ nhìn về hướng Ôn Lật Nghênh vừa đi, khẽ nhếch môi. Cô ta cố ý gửi thư mời cho Ôn Lật Nghênh, vì chắc chắn với mối quan hệ của hai người, cô sẽ không tham dự. Nào ngờ Ôn Lật Nghênh lại thật sự đến. May mà cô ta phản ứng nhanh, đã lừa được cô vào phòng vệ sinh.
Hứa Phỉ nheo mắt lại: “Ôn Lật Nghênh, dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi sẽ khiến cô chết không yên thân.”
Ở dãy ghế dài liền kề.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi lụa màu tím thẫm đang dựa lưng vào sofa bọc da, đầu hơi nghiêng. Âm thanh xung quanh hỗn loạn, nhưng tai anh đã khóa được những thông tin hữu dụng một cách chuẩn xác.
Anh ta hơi ngẩng đầu, gật nhẹ với người đàn ông đối diện: “Anh Du, có động tĩnh.”
Du Chi gật đầu, mở mắt ra, ánh mắt lãnh đạm quét qua sân khấu. Anh giơ tay xoa xoa tai, âm thanh ù ù khó chịu cuối cùng cũng biến mất.
Lạc Hạo Vũ ghé sát lại gần: “Người ta cứ bảo dân Kinh Bình chúng ta tinh tế mà quê mùa, trước kia em chẳng thấy vậy. Lần này đến Hong Kong mới được mở mang tầm mắt, em đúng là một tên nhà quê chính hiệu.”
Mí mắt Du Chi nửa khép, trên người toát ra một vẻ lười biếng, lại hợp một cách kỳ lạ với không khí mờ ảo của quán bar. Anh cảm thấy rất ồn, nhạc nền rất ồn, Lạc Hạo Vũ rất ồn, và cả mấy người phụ nữ sau lưng vừa rồi cũng rất ồn.
Thấy Lạc Hạo Vũ bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc ngày càng hăng, anh cất giọng vững vàng, nhắc nhở một câu: “Đừng làm lỡ việc chính.”
“Em làm việc, anh yên tâm.” Lạc Hạo Vũ vỗ ngực, nâng chai rượu lên, tu một ngụm. “Anh Du, năm đó nếu anh hoàn toàn sa ngã, có phải anh cũng có thể sống cuộc sống xa hoa này không? Thích thật đấy!”
Du Chi thật sự mặc kệ anh ta, hai tay đan vào nhau lót sau đầu, ngón trỏ nhẹ gõ ba cái lên khớp ngón giữa của tay kia.
Đó là ám hiệu đã hẹn trước với nhân viên tiếp ứng bên ngoài, đại biểu cho mọi thứ trong hiện trường bình thường.
Du Chi và Lạc Hạo Vũ là đội tiên phong của đội đặc nhiệm được cử vào PurPrison để điều tra.
Không lâu trước, phía Kinh Bình nhận được tin tức, một tập đoàn buôn lậu đã truy lùng nhiều năm đã lẻn vào Hong Kong gây án. Cảnh sát hai nơi lập tức đạt được hợp tác, cùng tham gia vào hành động truy bắt lần này, đội đặc nhiệm làm lực lượng hỗ trợ vũ trang.
“Tôi qua bên kia xem thử.”
Nhân viên vào quán PurPrison đều phải qua kiểm soát nghiêm ngặt. Sợ gây chú ý, đội đặc nhiệm chỉ có thể cử hai người vào, phải đảm bảo vạn vô nhất thất.
Du Chi đứng dậy, không quên liếc nhìn chai Whiskey trong tay Lạc Hạo Vũ.
“Trà.” Anh khống chế âm lượng chỉ để hai người họ nghe thấy. “Giống thật không?”
Dòng rượu lộng lẫy của Macallan, màu sắc phải nhạt hơn một chút. May mà ánh đèn xung quanh lờ mờ, người khác không nhìn ra được sai sót.
Du Chi cười khẽ một tiếng: “Lần sau chuẩn bị kỹ hơn một chút, đến cả người giàu cũng giả không xong.”
Lạc Hạo Vũ bĩu môi. Anh ta là một cảnh sát nghèo ở Kinh Bình đến cả nhà cũng không mua nổi, hàng thật còn chưa từng thấy, chuẩn bị kỹ đến mấy cũng là công cốc.
Trước khi xuất phát đến Hong Kong, Dương Như Tĩnh đã đặc biệt đến căn hộ cho thuê chưa đến 90 mét vuông của anh, hỏi: “Lần này đến Hong Kong, nhiệm vụ quan trọng nhất của con là gì, biết không?”
Mắt Du Chi cũng không nâng, công tư phân minh nói: “Những gì liên quan đến nhiệm vụ đều là cấp bảo mật cao nhất, không thể báo cáo với mẹ được.”
Tức đến mức Dương Như Tĩnh chỉ vào mũi anh mắng: “Thằng nhóc thối này, mẹ đã nói chuyện tử tế với con, một chữ con cũng không để vào lòng! Mẹ đã hỏi dì Ôn rồi, con gái thứ ba nhà họ Ôn dạo này đang ở Hong Kong. Con có thời gian nhất định phải đi gặp mặt. Nghe nói Hong Kong thú vị lắm, con bảo con bé dẫn con đi chơi nhiều một chút, ngày nào cũng ủ rũ, ra cái bộ dạng gì.”
Thú vị?
Du Chi tùy tiện đi dạo đến bên sàn nhảy, nửa híp mắt. Quán bar lớn như vậy, lọt vào tầm mắt toàn là một màu trắng xóa, có cổ V khoét sâu, có xẻ tà cao, có hở cả lưng… Anh nhìn một cái đã cảm thấy phiền.
Đúng là rất có “ý tứ”.
Hai mắt Du Chi quét qua, anh vẫn nhớ lại cuộc hội thoại của hai mẹ con anh ngày đó.
Dương Như Tĩnh khẽ đá vào chân anh: “Có nghe thấy không đấy?”
“Con không có thời gian.”
“Không có thời gian cũng phải có thời gian! Chuyện hôn nhân đại sự, con không thể để tâm một chút à?”
“Có thể.” Thấy mẹ sắp nổi giận, Du Chi đành đổi giọng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, tỏ ra qua loa cho xong chuyện. “Ngày nào mẹ cũng một tiếng ‘cô ba’, hai tiếng ‘cô ba’, không tên cũng chẳng có ảnh. Hong Kong lớn như vậy, bảo con đi đâu tìm người mà kết hôn đây?”
Nếu dùng ngôn ngữ thời thượng bây giờ để nói, Dương Như Tĩnh là điển hình của một “mỹ nhân não phẳng”.
Bà vỗ trán, nhất thời quên mất tên cô gái, nhưng vẫn mạnh miệng: “Cô ba nhà họ Ôn ở Hong Kong nổi tiếng lắm, con vừa xuống sân bay là biết ngay. Dì Ôn cho mẹ xem ảnh rồi, một cô bé vô cùng xinh đẹp.”
Lời Dương Như Tĩnh nói quả thật không sai.
Trực thăng vừa hạ cánh, anh còn chưa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy tấm áp phích kỹ thuật số khổng lồ của vị “cô ba” nhà họ Ôn này.
【Chúc mừng sinh nhật 23 tuổi của cô ba nhà họ Ôn】
Gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ, dù được phóng đại trên màn hình cực lớn, cũng không hề có chút tì vết. Đôi mắt hạnh nhân với độ cong hoàn hảo, con ngươi màu hạt dẻ vừa rực rỡ lại không mất đi nét trong trẻo; khóe miệng ẩn hiện lúm đồng tiền, tạo thành một điểm nhấn khó quên.
Bên phải bức ảnh có đề tên: Giám đốc trang sức Quyết Khuyết, Ôn Lật Nghênh.
Du Chi nhìn, trong lòng vô cớ dâng lên một cảm giác phiền phức.
Anh không phải tìm lý do để đối phó qua loa với mẹ. Đặc thù ngành nghề của họ là luôn phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Có thời gian hay không, vốn không liên quan nhiều đến cá nhân anh.
Sau khi đến Hong Kong, không hề nghỉ ngơi chỉnh đốn, anh đã lao thẳng vào các buổi diễn tập nhiệm vụ, chuẩn bị sẵn mấy chục phương án cho các loại tình huống đột xuất.
Du Chi đương nhiên đã ném chuyện không quan trọng này ra sau đầu.
Sau đó nữa, chính là vừa rồi, nghe thấy sau lưng có người gọi một tiếng “Ôn Lật Nghênh”. Trong nháy mắt, một luồng điện chạy dọc sống lưng Du Chi, anh phải uống mấy ngụm “rượu” mới đè xuống được.
Hong Kong nhỏ thật.
Tuần tra một vòng, không thấy có gì bất thường, Du Chi theo kế hoạch đi đến bên quầy bar, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Ánh đèn đột nhiên tắt ngóm, lòng anh căng lại.
Không phải sự cố, mà là một tiết mục bình thường của quán bar. Đèn nháy vài cái, rồi đếm ngược “ba, hai, một”.
Lúc sáng lại, nhạc điện tử điếc tai.
Một đám vũ công nam mặc sơ mi trắng, quần tây đen từ bốn phương tám hướng lên sân khấu, bắt đầu nhảy trên đài kính. Mức độ táo bạo, làm Du Chi có một thôi thúc muốn ngay tại chỗ dẹp luôn cái quán bar này.
Tầm mắt lệch về một bên, ở góc quầy bar đang xem rất say sưa, chẳng phải là cô ba nhà họ Ôn nổi tiếng sao. Hai ngón tay cô nhẹ kẹp, thuận thế nhận một cành hoa hồng đỏ từ vũ công đưa tới.
Du Chi cảm thấy thái dương như có gân xanh đang nhảy.
‘Khi chấp hành nhiệm vụ, hạn chế xen vào chuyện không liên quan.’ Đó là lời dạy mà sư phụ anh, Lương Anh Diệu, cũng là đội trưởng đội đặc nhiệm tiền nhiệm, luôn nhắc đi nhắc lại.
Nhưng ngay lúc anh định xoay người, khóe mắt lại bắt được khoảnh khắc cuối cùng của người bartender khi pha rượu: từ cổ tay áo, gã lặng lẽ tuồn ra một viên thuốc tròn, thả chính xác vào ly, rồi không hề đổi sắc mà đưa đến trước mặt Ôn Lật Nghênh.
Mà Lương Anh Diệu cũng từng nói, làm cảnh sát, phải thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ.
Vũ điệu đã đến cao trào, các vũ công đồng loạt quỳ gối, nhất trí xé toạc hàng cúc áo sơ mi trắng. Trong nháy mắt, tầm mắt khán giả đã bị lấp đầy bởi những cơ bụng tám múi, hormone nam tính dường như đặc quánh trong không khí.
Ôn Lật Nghênh cảm thấy cổ họng khô khốc, cô nhìn chằm chằm lên sân khấu không chớp mắt, đoạn nâng tay lên định cầm lấy ly rượu.
Một cú hụt. Cô quay đầu, đối diện với một đôi mắt hẹp dài, đen thẳm.
Tim Ôn Lật Nghênh bất ngờ run lên. Khí thế của người này quá áp đảo, tựa như mây đen ùn ùn kéo đến trước một trận cuồng phong. Cô bất giác có chút sợ hãi, dù không hiểu vì sao.
“Ly này, xem như cô ba mời tôi.”
Du Chi khẽ nhếch môi, dùng môi lướt nhẹ qua thành ly: “Cảm ơn.”
Bị một người lạ mặt nhận ra, ở Hong Kong này, Ôn Lật Nghênh không thấy lạ lắm. Cô vốn dĩ thích khoa trương, thích hoành tráng, thích trở thành chủ đề bàn tán của mọi người; cô hưởng thụ cảm giác được vạn người chú ý.
Nhưng kẻ dám không một tiếng động mà cướp rượu của cô, người trước mặt này là kẻ đầu tiên.
Mày cô nhăn lại, Ôn Lật Nghênh có chút không vui, đến cả vũ công nam trên sân khấu cũng không còn tâm trạng để ngắm: “Anh…”
“Hay là, thứ tôi đã chạm qua, cô ba cũng nguyện ý uống?”
Du Chi lại đưa ly rượu về phía cô, dừng lại giữa không trung.
Ngũ quan ngoài đời của cô còn sắc sảo hơn trên màn hình rất nhiều, một vẻ đẹp mang tính công kích, khiến người ta không thể rời mắt. Sau vành tai hay trong lọn tóc, vương vấn một mùi hương. Du Chi không am hiểu về phụ nữ, chẳng thể phân biệt đó là loại nước hoa gì, chỉ cảm thấy nó như một đám mây mềm mại bao bọc lấy anh, thơm đến mức khiến anh khó chịu.
Du Chi bất giác có chút bực bội.
Cơn giận của Ôn Lật Nghênh hoàn toàn bị hành động này của anh khơi mào. Cô khoanh tay trước ngực, đôi mắt tóe lửa nhìn chằm chằm kẻ đến không có thiện ý trước mặt.
“Anh là ai?”
“Không phải cô ba đã có người trong lòng rồi sao?” Du Chi khẽ cau mày, “Cứ thế hỏi tên một người đàn ông khác, e là không hay lắm đâu?”