Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 2

Nhưng tớ thích mà

Thích thật sự.

Lời nói của anh như tiếng pháo đột ngột nổ tung bên tai, khiến vành tai Ôn Lật Nghênh đỏ bừng lên chỉ trong chớp mắt.

Thật ra, tình cảm của cô dành cho Trần Trú Ngôn vốn rất phức tạp, chẳng thể nào dùng đôi ba câu mà tỏ tường được. Sững sờ mất vài giây, Ôn Lật Nghênh mới định thần lại. Anh là cái thá gì chứ, cớ gì cô phải tốn lời với hạng người như vậy?

Huống hồ, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng hạ mình chủ động hỏi tên bất kỳ ai! Đám con trai vây quanh nịnh nọt ngày trước chỉ hận không thể khắc cả tên cả họ lên trán, chỉ để đổi lấy một cái liếc nhìn của cô ba nhà họ Ôn.

Cô chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một câu, cớ sao lại biến thành cô đang cố tình tiếp cận anh thế này?

Sự ấm ức này, cô nuốt không trôi!

Ôn Lật Nghênh hất cằm, đôi mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo: “Đúng thế! Tôi có người trong lòng từ lâu rồi. Tình cảm của chúng tôi sâu sắc đến mức sông cạn đá mòn, đã sớm thề non hẹn biển, mặn nồng son sắt. Chuyện này thì liên quan gì tới anh!”

Đại tiểu thư có một nhược điểm chí mạng, chỉ ăn mềm không ăn cứng, cũng không chịu chủ động cúi đầu nhận thua. Càng nói càng hăng, Ôn Lật Nghênh nghĩ đến cuộc hôn nhân từ trên trời giáng xuống của mình, càng hận đến nghiến răng.

“Đời này của tôi không phải anh ấy thì tôi không gả!”

Du Chi chỉ lặng lẽ nghe cô nói, màng nhĩ vừa mới ổn định lại từng trận đau đớn.

Sao lại có người cãi nhau mà giọng còn nũng nịu như vậy, giống như đang làm nũng, dây thần kinh thính giác của anh bị giày vò, sau gáy có chút đau nửa đầu. Gương mặt anh trầm xuống, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng. Khi nghe được câu cuối cùng, trong mắt anh lóe lên một tia u ám.

“Các đơn vị chú ý, chuẩn bị hành động ——”

Trong tai nghe truyền đến giọng nói của đội trưởng chỉ huy lần này, sếp Hoàng (Hoàng Sir)

“Ba, hai, một!”

Thần kinh Du Chi căng thẳng tột độ, đến nỗi ánh mắt anh dừng lại trên môi Ôn Lật Nghênh, nhưng cô đã nói gì, một câu anh cũng nghe không nghe lọt.

Các đặc nhiệm âm thầm đột nhập từ những lối đi bí mật. Tiếng sột soạt của vải vóc tuy được tiếng nhạc DJ át đi, nhưng không thể nào thoát khỏi thính giác của Du Chi. Anh nhận biết rõ, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Kế hoạch A, nhưng không dám lơi là dù chỉ nửa giây. Anh khẽ nhích người, chọn một vị trí đối diện với Ôn Lật Nghênh, dùng khóe mắt bao quát tình hình ở mức độ tối đa.

Khoảng cách càng gần, mùi hương trên người cô càng thêm đậm, nhưng tâm trí Du Chi hoàn toàn đặt vào nhiệm vụ, không chút xao động.

“Không ổn!” Giọng Tiểu Ngũ vang lên trong tai nghe, rõ ràng đã cố đè nén xuống mức thấp nhất. “Tôi bị lộ rồi.”

Gần như ngay lập tức, một tiếng súng khô khốc vang lên. Ngay sát Ôn Lật Nghênh, tựa như viên đạn vừa sượt nóng qua vành tai.

Trong thoáng chốc, một thứ chất lỏng ấm nóng bắn lên má cô. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Ôn Lật Nghênh sững người, theo bản năng định quay lại nhìn.

Bỗng trước mắt tối sầm, một bàn tay to lớn đã che khuất tầm nhìn cùng sự tò mò của cô.

Khi não bộ kịp phản ứng, khung cảnh ban nãy bắt đầu tua chậm lại như một thước phim. Tiếng súng đó phát ra từ phía sau lưng, găm thẳng vào giữa trán gã bartender, và thứ bắn lên mặt cô chính là máu tươi.

Một ký ức bị chôn vùi nơi sâu thẳm cũng lặng lẽ trỗi dậy. Ôn Lật Nghênh cảm nhận rõ ràng, một sợi dây nào đó trong đầu mình vừa đứt phựt.

“Đừng động đậy.” Giọng người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu, trầm ổn và lạnh lẽo, không một gợn sóng. “Và đừng nghĩ nhiều.”

Giây tiếp theo, cả người Ôn Lật Nghênh bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc, mùi hương tuyết tùng lành lạnh xộc thẳng vào khoang mũi. Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần với một người đàn ông nào như thế: bí ẩn, nguy hiểm, và xa lạ. Không gian riêng tư bị xâm chiếm từng tấc, nhưng kỳ lạ là cô lại không hề cảm thấy ghê tởm như vẫn tưởng.

Tiếng súng và âm thanh ẩu đả hỗn loạn đã xé toạc bức màn xa hoa yên bình. Lực lượng đặc nhiệm mai phục đồng loạt xuất kích. Tiếng kính vỡ loảng xoảng, tiếng la hét thất thanh. Những cô chiêu cậu ấm vừa giây trước còn cụng ly vui vẻ giờ đây mặt mày tái mét, hoảng loạn tìm chỗ trốn.

Tiếng lên đạn vang lên rất gần, ngay bên tai, nhưng dường như mọi âm thanh đã bị đẩy ra xa lắm.

Ôn Lật Nghênh chỉ có thể cảm giác được trán cô đang áp vào ngực người đàn ông, rắn chắc nóng bỏng. Hơi thở hormone nam tính trưởng thành, hòa lẫn với mùi tuyết tùng nhàn nhạt, cuốn lấy cô. Hàng mi cong vút của cô đậu trên lồng ngực rắn chắc của anh, giống như con bướm đậu trên chóp mũi mãnh hổ.

Du Chi dùng một tay ôm lấy cô, đặt người vào sát tường, vị trí an toàn nhất.

Lương Anh Diệu không thể ngờ được, người học trò giỏi mà ông tự hào nhất, lại có thể xen vào chuyện của người khác đến mức này.

Du Chi cũng không hiểu mình đang làm gì, chẳng lẽ là vì Dương Như Tĩnh cố ý dặn dò muốn anh chăm sóc cô ba nhà họ Ôn nhiều hơn? Nhưng anh chưa bao giờ nghe lời trưởng bối như vậy.

Không bao lâu sau trận chiến kịch liệt kết thúc, hiện trường trở lại bình tĩnh, anh mới mở miệng với người trong lòng: “Nhắm mắt lại.”

Du Chi vòng tay qua khoeo chân Ôn Lật Nghênh, bế ngang cô lên. Rất nhẹ, nhẹ hơn tạ anh nâng lúc tập luyện rất nhiều, như một chiếc lông vũ, ngoài mùi nước hoa nồng nàn ra thì không có cảm giác tồn tại gì, một tay anh đã giữ rất vững.

Mùi hương của cô, cũng như con người cô, khoa trương, nồng nàn, tươi đẹp bắt mắt.

Và anh là hai thế giới khác nhau. Du Chi không biết tại sao Dương Như Tĩnh phải định cho anh mối hôn sự này, có lẽ là không ưa nổi tính cách nổi loạn ph*ng đ*ng của anh, luôn chống đối người lớn, không chịu về tập đoàn làm việc, nên tìm cho anh một chuyện phiền lòng.

Nếu thật sự là như vậy, bà đã đạt được mục đích.

Bây giờ Du Chi rất phiền, anh muốn ném Ôn Lật Nghênh ngay tại chỗ, quay lại xử lý những chuyện khác ở hiện trường. Nhưng sinh ra trong gia tộc hào môn, cho dù anh có buông thả đến mấy, lễ tiết của một quý ông đã được bồi dưỡng khắc vào xương cốt từ nhỏ, vẫn khiến anh không thể làm ra hành động như vậy.

Trớ trêu thay lúc này, người trong lòng lại không an phận. Tuy vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng hai cẳng chân trắng nõn lại không ngừng đung đưa giữa không trung.

“Thả tôi xuống!”

Cô chu cái miệng nhỏ, như thể bị ấm ức tột cùng.

Vừa lúc đến thang máy, Du Chi chiều theo ý cô, đặt cô xuống.

Dù sao cũng vừa mới trải qua một trận đấu súng, lòng còn sợ hãi, tim Ôn Lật Nghênh đập rất nhanh.

Cô thử hỏi, giọng nói ươn ướt, thuận miệng một câu cũng giống như đang làm nũng: “Mở mắt ra được chưa?”

Du Chi kiệm lời như vàng: “Tùy.”

Ôn Lật Nghênh vừa mở mắt ra lập tức trừng anh. Không có người đàn ông nào dám dùng hai chữ để qua loa với cô. Cô định lý luận, nhưng giọng nói lại nghẹn lại ở cổ họng, bị khí thế lạnh lùng mà mạnh mẽ của anh hung hăng áp chế, đến cả mở miệng cũng trở nên khó khăn.

Người đàn ông có thân hình vạm vỡ, toát ra vẻ bất cần, đường nét sâu thẳm vừa thiện vừa tà, những đốt ngón tay trắng lạnh rõ ràng, đang xoay chơi một khẩu súng lục.

Ánh mắt anh nguy hiểm, hơi thở anh nguy hiểm, động tác chơi súng… càng nguy hiểm hơn. Sao Ôn Lật Nghênh còn dám nói gì.

Dù cô có được nuông chiều đến mấy, chung quy cũng chỉ là một cô bé còn nửa tháng nữa mới 23 tuổi. Dưới sự chênh lệch tuyệt đối về sức mạnh, đương nhiên sẽ sợ hãi. Cánh tay anh cường tráng đến mức dường như chỉ cần siết nhẹ là có thể bẻ gãy cô làm đôi. Ôn Lật Nghênh lại hạ giọng xuống.

“Anh… là cảnh sát sao?”

Ôn Lật Nghênh không cảm thấy mình hỏi một câu rất ngu ngốc. Sự thiếu kiên nhẫn trong mắt người đàn ông thực sự làm người ta sợ hãi, cô nhất thời không phân biệt được anh là cứu cô hay là muốn bắt cóc cô.

“Cô đoán xem.”

Lại là hai chữ không chút dư thừa.

Ôn Lật Nghênh ghét nhất người khác trả lời kiểu hỏi ngược lại, lông mày khẽ nhíu: “Anh đoán xem tôi có đoán không.”

Cô không bỏ qua cơ hội đánh giá đối phương, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm, hung dữ thì có hung dữ, nhưng không giống người xấu, chắc là cảnh sát.

Nói lắt léo thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì. Du Chi nhẹ giơ tay, khẩu súng lục xoay vài vòng trên ngón trỏ, tầm mắt hạ xuống, dừng lại ở váy cô.

Lớp kim sa màu bạc phản quang, lấp lánh đến mức anh thấy chói mắt, tia kiên nhẫn cuối cùng cũng bị hao mòn.

Du Chi bước tới một bước, súng lục lại xoay nửa vòng trong tay, dùng hổ khẩu giữ lại, nòng súng tức thì đặt lên đùi cô: “Cô ba, chân cô không mềm à?”

Cả người Ôn Lật Nghênh cứng đờ ——

Bị anh nhắc như vậy, Ôn Lật Nghênh mới cảm thấy hai chân mềm nhũn vô lực, như có vô số con sâu nhỏ đang bò…

Nhưng vừa rồi là cô chủ động thoát ra khỏi vòng tay anh, tự đặt mình vào hoàn cảnh khó xử. Trong thời điểm đối đầu căng thẳng này, bảo cô làm người cúi đầu nhận thua trước, thà giết cô còn hơn.

Qua một lớp váy, bắp chân bị nòng súng của anh chống vào, vô cớ nóng lên, giống như dán một miếng bàn ủi.

Cô không tự nhiên mà né tránh tầm mắt, gương mặt nổi lên một tầng ửng đỏ vì xấu hổ.

Đến tầng lầu, cửa thang máy cảm ứng mở ra, ai cũng không động.

Xe đến trước núi ắt có đường. Ôn Lật Nghênh cắn răng bước ra một bước nhỏ, cảm giác tê dại cực lớn nháy mắt ập đến, cuốn theo cơn đau, gần như muốn nuốt chửng cô.

Hai tay Du Chi chống lan can, tĩnh lặng nhìn cô cậy mạnh.

“Cố chấp.”

Buông xuống hai chữ, anh lạnh mắt, giơ tay câu lấy sợi dây chuyền ngọc trai giữa cổ tay cô.

Đó là một thiết kế khéo léo của bộ lễ phục này, một sợi dây chuyền ngọc trai dài buộc giữa hai cổ tay, rũ xuống sau váy, theo động tác của cô mà linh động, kiều diễm sáng ngời. Rơi vào mắt Du Chi, anh thật không hiểu tại sao có người lại nguyện ý đeo một sợi dây dài hơn cả còng tay lên người làm đồ trang sức.

Ôn Lật Nghênh lại cọ về phía trước nửa bước, bên hông đột nhiên có thêm một lực đạo.

Vòng eo mảnh khảnh bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông khoanh lại. Một tay Du Chi bế cô lên, vác trên vai, động tác thô bạo, còn mang theo sự tức giận nhàn nhạt.

Đầu Ôn Lật Nghênh chúi xuống, cô dùng sức đập vào lưng anh, không hề an phận.

Du Chi chỉ muốn ném củ khoai lang phỏng tay này vào phòng ghi lời khai, không có tâm trí quản cô gây rối, nhưng Ôn Lật Nghênh càng quậy càng quá đáng. Anh đè thấp, cả người tối tăm đến không chịu nổi, cảnh cáo cô: “Còn ồn, còn quậy, lập tức ném cô xuống.”

“Anh dám!”

“Cô xem tôi có dám không.”

“Tôi cá là anh không dám!”

Đấy, lại bắt đầu màn nói lắt léo vô nghĩa.

Cô giống như một con mèo xù lông, dù có cẩn thận v**t v* thế nào cũng sẽ cào anh, cắn anh; huống chi Du Chi sẽ không v**t v* cô.

Sự kiên nhẫn cuối cùng cũng cháy hết, Du Chi ném cô vào ghế sau xe cảnh sát, rất không khách khí mà mở miệng: “Cô ba, tôi rất đồng tình với người trong lòng của cô.”

Có lẽ sự im lặng của cô đã có tác dụng. Trên đường về đồn cảnh sát, Du Chi liếc nhìn cô mấy lần qua gương chiếu hậu.

Ôn Lật Nghênh chỉ im lặng ngồi đó, thu mình lại, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ đang nghĩ gì.

Mãi đến khi làm xong bản tường trình ở cục cảnh sát, đầu óc Ôn Lật Nghênh vẫn còn ong ong.

Cô thật sự không tài nào hiểu nổi. Chỉ vì cãi nhau với Ôn Triệu Lân một trận rồi “bỏ nhà ra đi”, tiện tay vớ lấy tấm thiệp mời của Hứa Phỉ… mà sao cô lại gặp phải một trận đấu súng, rồi còn lần đầu tiên trong đời bị đưa vào đồn cảnh sát chứ?

… Mà còn là bị người ta vác đi!

Nghĩ đến gã đàn ông không hề biết đến hai chữ “phong tình” đó, bàn tay cô vô thức siết chặt lại.

Một kẻ hư hỏng như anh, sao có thể là cảnh sát được chứ?

Đôi chân vẫn còn mềm nhũn, lồng ngực thì nghẹn lại một cục tức khó chịu. Ôn Lật Nghênh cần thời gian để thoát khỏi cơn chấn động vừa rồi.

Từ cửa cục cảnh sát ra đến cổng chính là một quãng đường không quá dài nhưng lại ngoằn ngoèo, khuất sau những tán cây rậm rạp. Bóng cây và màn đêm hòa vào nhau, cắt xẻ không gian thành những mảng tối tăm, sâu hút.

Cô cúi đầu, nhìn bộ quần áo mà người đàn ông kia đưa cho trước khi vào phòng thẩm vấn.

Hình như là đồng phục huấn luyện. Ôn Lật Nghênh không buồn nhìn kỹ, chỉ cảm nhận chất vải rẻ tiền dưới tay rồi lười biếng liếc đi chỗ khác.

Cô tiện tay ném bộ đồ xuống bậc thềm rồi ngồi thẳng lên nó.

Giờ phút này, cô chẳng còn tâm trí đâu mà giữ gìn hình tượng tiểu thư lộng lẫy, đoan trang. Cô chỉ cảm thấy mình như một món đồ vừa được vớt ra khỏi nồi lẩu thập cẩm, bực bội, hỗn tạp và nóng ran. Mọi chuyện vừa xảy ra quá dữ dội, quá nhanh, cứ như một cơn ác mộng phi thực tế.

Phía cảnh sát đã thông báo cho nhà họ Ôn. Lát nữa, chú Lâm quản gia sẽ đến đón cô.

Điện thoại trong túi xách rung hai lần, Ôn Lật Nghênh xem, là Trần Trú Ngôn.

Vì phối hợp với cảnh sát làm bản ghi, điện thoại của cô đã bị thu giữ, vừa mới lúc ra cửa mới trả lại cho cô. Màn hình tự động đẩy tin nhắn mới mà sáng lên, chồng chất một đống tin tức, không cần mở ra cũng biết là đến hóng tình hình ở PurPrison.

Tin mới nhất ở trên cùng: 【Nivalis, bên Hong Kong vẫn ổn chứ?】

Chiếc điện thoại nằm trong túi niêm phong vật chứng, khiến dòng chữ trên màn hình hơi nhòe đi. Ánh sáng xanh lạnh lẽo của nó hắt lên gương mặt Ôn Lật Nghênh, lạnh lẽo như chính tâm trạng cô lúc này. Qua lớp túi nhựa, cô bấm vào khung trò chuyện, tin nhắn gần nhất vẫn là của cô từ hai ngày trước.

Hôm đó, tin tức nói Kinh Bình có một trận mưa lớn 50 năm mới gặp. Cô lo lắng nhắn tin hỏi thăm, nhưng Trần Trú Ngôn không trả lời. Vẫn luôn không trả lời.

Cho đến bây giờ, anh ta mới nhắn lại: Bên Hong Kong, vẫn ổn chứ.

Một câu hỏi xã giao, không một chữ nào nhắc đến sự quan tâm của cô.

Ôn Lật Nghênh bỗng nhớ lại lời của gã đàn ông xa lạ ở quán bar. Giờ cô mới thấy, đánh giá của hắn về cô và cách Trần Trú Ngôn đối xử với cô lại tương đồng đến đáng sợ.

Mình… thật sự tệ đến vậy sao?

Ngón tay cô trượt dài trên màn hình, lướt ngược lại lịch sử trò chuyện. Hóa ra, cuộc đối thoại của họ luôn là cô nói, còn Trần Trú Ngôn nghe.

Mà không, có lẽ từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ thực sự lắng nghe.

Cơn rã rời cả về thể xác lẫn tinh thần ập đến như thủy triều, nhấn chìm cô trong cảm giác ngột ngạt. Cả cơ thể gồng mình trong bộ lễ phục siết chặt và đôi giày cao gót như tra tấn suốt một đêm dài đã đau nhức đến tận xương tủy. Cặp kính áp tròng khô khốc cọ vào tròng mắt, cay xè.

Cả thể chất lẫn tinh thần, đây là một buổi sáng sớm hoàn toàn vỡ vụn.

Ôn Lật Nghênh mặc kệ tin nhắn hỏi thăm hời hợt kia. Ngón tay run rẩy vì uất hận, cô điên cuồng gõ chữ.

【Em sắp kết hôn rồi, anh nghĩ sao?】 

【Em sắp kết hôn rồi đấy, anh có thấy không?】 

【Em biết anh đọc được mà, trả lời em đi!】 

【Trần Trú Ngôn! Em nói là em sắp kết hôn!】 

【Trần!】 

【Trú!!】 

【Ngôn!!!】

Gửi đi hàng chục tin nhắn, cơn tức giận cũng nguôi ngoai, chỉ còn lại một cơ thể mềm oặt, rã rời.

Ôn Lật Nghênh ngước mắt nhìn con đường phía trước. Nó vẫn tối đen như mực, một sự tăm tối mà cô không dám bước vào.

Cô chợt nghĩ, giá như lúc này có một bờ vai để tựa vào. Giá như có một người từ trên trời rơi xuống, chỉ để ở bên cô thôi cũng được.

Một người bạn trai sẽ ở cạnh cô, sẽ biết nghe lời cô. Chứ không phải như Trần Trú Ngôn, lúc gần lúc xa, chơi trò mèo vờn chuột. Thật khó để nói đó là chiến thuật lạt mềm buộc chặt, hay vốn dĩ anh ta chưa bao giờ đủ xem trọng cô.

Liên hôn. Kết hôn. Hai từ này tự nhiên nhảy vào đầu cô.

Gương mặt nghiêm nghị của Ôn Triệu Lân như hiện ra trước mắt. Ôn Lật Nghênh chống cằm, ngón tay lơ đãng gõ nhẹ lên xương hàm.

Hôn nhân vốn là chuyện đại sự, cần sự thận trọng, sự nghiêm túc, cần hai tâm hồn đồng điệu và tình yêu sâu sắc. Nhưng với những người sinh ra trong gia đình như cô, những điều đó dường như đều là xa xỉ.

Chỉ cần môn đăng hộ đối là đủ.

Một cuộc hôn nhân là trách nhiệm, là lá chắn, là một cuộc trao đổi lợi ích. Nó có thể là mọi thứ, duy chỉ không phải là tình yêu. Ôn Lật Nghênh đã thấy quá nhiều ví dụ đẫm máu rồi, dù rất tuyệt vọng, nhưng đó là sự thật. Một sự thật mà cô, con gái duy nhất của nhà họ Ôn, không thể nào trốn thoát.

Cô không muốn vào tập đoàn, không muốn dính vào những cuộc đấu đá quyền lực, và gia đình đã luôn chiều theo ý cô. Vậy nên, có lẽ đã đến lúc cô phải làm gì đó cho nhà họ Ôn.

Năm giờ sáng, chân trời phía đông ửng lên những tia sáng đầu tiên. Gió mang theo hơi muối ẩm ướt của biển cả thổi vào. Đêm sắp tàn nhưng chưa lùi hẳn, bóng núi vẫn bao trùm lấy vạn vật.

Vài tiếng bước chân khô khốc vang lên. Một đôi giày thể thao AJ xuất hiện trong tầm mắt Ôn Lật Nghênh, là sự kết hợp giữa màu xám và đen. Cô không nhận ra người đến là ai, chỉ biết chắc rằng không một người bạn nào của cô lại có gu thẩm mỹ tệ đến vậy. Sau này cô mới biết, cả tủ giày AJ của Du Chi đều là hàng đặt riêng, độc nhất vô nhị, giá trị không hề thua kém bất kỳ đôi giày da hàng hiệu nào.

Tầm mắt cô di chuyển lên trên: quần túi hộp màu đen, bên trên là áo khoác lính màu xanh quân đội.

Gương mặt người đàn ông góc cạnh sắc bén, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đường cong xương mày hoàn hảo, càng tôn lên đôi mắt sâu thẳm. Hai tay anh đút túi quần, cả người toát ra một khí chất lạnh lùng đầy tính uy h**p. Nhưng lạ thay, trong sự sắc bén đó lại phảng phất một vẻ hờ hững, như thể chẳng có gì trên đời đáng để anh bận tâm.

Là anh.

“Sao lại là anh?” – Giọng cô đầy kinh ngạc.

Du Chi nhướng mày: “Cô nghĩ tôi muốn đến lắm à?” Dương Như Tĩnh đã thấy bóng dáng Ôn Lật Nghênh trên bản tin đột kích quán bar. Bốn giờ sáng vẫn không quên gọi một cuộc điện thoại réo rắt, bắt anh phải chăm sóc cho “con dâu tương lai” của bà.

“…Không muốn thì anh đến làm gì?”

Lại bắt đầu rồi đấy. Du Chi không muốn đôi co với cô, anh chỉ nhướng mày hỏi: “Con đường phía trước tối như vậy, không sợ sao?”

Ôn Lật Nghênh im lặng trong giây lát. Sợ thì có sợ, nhưng cô không muốn thừa nhận. Nhớ lại cảnh người đàn ông này không nói một lời đã vác mình ra khỏi toà nhà, rồi vác thẳng vào cục cảnh sát, cô bất giác rùng mình. Ôn Lật Nghênh sợ nếu mình còn già mồm, anh ta sẽ thật sự quay lưng bỏ đi, để mặc cô ở lại đây.

Cô cắn môi, giọng lí nhí: “Có chút… chỉ một chút xíu thôi.”

“Anh đến đây làm gì?” Ôn Lật Nghênh vẫn giữ vẻ cảnh giác. Du Chi lười biếng giải thích, chỉ buông một câu: “Không đi thì tôi về.”

“Sẽ có người đến đón tôi ngay thôi! Ai cần anh đi cùng chứ!”

“Xe chỉ có thể đậu ngoài cổng lớn.” Du Chi lạnh lùng dội một gáo nước lạnh.

Ôn Lật Nghênh nghe như một câu chuyện cười. Ba cô, Ôn Triệu Lân, sở hữu một chiếc xe có biển số độc nhất. Chỉ cần nhìn con số đó, người ta sẽ biết nó đại diện cho quyền lực cỡ nào. Cô chưa từng nghe nói ở Hong Kong lại có nơi mà chiếc xe tối thượng đó không thể vào.

Cô chống nạnh, cảm thấy mình cần phải “khai sáng” cho kẻ trước mặt: “Này, anh có biết ba tôi là ai không?”

Du Chi đoán được cô định nói gì, anh nhếch mép chặn trước: “Đây là sở cảnh sát, khu vực an ninh tối cao. Không có giấy phép, dù ba cô có là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng vô dụng.”

“…”

Anh khẽ cụp mắt nhìn cô, giọng điệu lạnh hơn vài phần: “Muốn tôi ôm, hay là vác?”

Bị lời nói ngông cuồng của anh chọc tức, Ôn Lật Nghênh trợn tròn mắt rồi sải bước đi trước: “Tôi có chân, tự đi được!”

Du Chi nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô. Anh đoán không sai, cô gái này rất dễ bị khích tướng.

Với đôi chân dài, chỉ ba bước là anh đã bắt kịp cô. Bóng lưng cô lọt vào tầm mắt anh, đường cong từ vai xuống cổ đẹp tựa một con thiên nga kiêu hãnh, nhưng đầu lại hơi cúi, không còn vẻ lanh lợi như lúc cãi nhau.

Khi đối mặt với Du Chi, đầu óc cô chỉ mải nghĩ cách chiếm thế thượng phong. Giờ yên tĩnh trở lại, những suy nghĩ về Trần Trú Ngôn lại không kiểm soát được mà ùa về. Anh ta đã thấy tin nhắn của cô chưa? Anh ta sẽ có phản ứng thế nào? Anh ta có làm gì không?

Mải mê suy nghĩ, chẳng mấy chốc cô đã bị Du Chi bỏ lại một khoảng. Bóng tối lập tức bao trùm lấy cô.

Ôn Lật Nghênh cắn môi, hờn dỗi trách móc: “Anh phải đợi tôi chứ! Thật không ga lăng chút nào!”

Du Chi chỉ nhún vai thờ ơ, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, đợi cô tiến đến đi song song với mình.

Ôn Lật Nghênh gạt bỏ những suy nghĩ miên man, chắp tay sau lưng, nghiêm túc bước đi.

“Này anh cảnh sát!” Cô đã rất tập trung, nhưng vẫn không theo kịp bước chân của anh. “Anh đi chậm lại một chút được không! Chân tôi đau lắm!”

Sự kiên nhẫn của Du Chi giống như một que kem dưới nắng hè, anh cảm nhận rõ nó đang tan chảy từng chút một. Không biết đã có ai nói với cô chưa, rằng bất kể cô dùng ngữ điệu gì, nói chuyện phiếm hay chuyện nghiêm túc, qua chất giọng nũng nịu đó lại nghe như đang làm nũng.

Lông mày anh nhíu lại càng sâu. Rõ ràng là cô đang thất thần nghĩ đến người đàn ông khác, vậy mà lại quay sang trách anh đi quá nhanh.

Thật vô lý.

Nhưng không hiểu sao, Du Chi đột nhiên lại muốn khơi chuyện, muốn kéo sự chú ý của người bên cạnh về phía mình.

Giọng nói bật ra còn nhanh hơn cả suy nghĩ trong đầu:

“Đang nghĩ đến cậu ta à?”

“Hả?” Ôn Lật Nghênh không ngờ anh sẽ mởlời, cô ngẩn ra một lúc. “Ai cơ?”

“Bạn trai cô.”

Du Chi cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng vẫn cảm nhận được sự khác thường trong giọng nói của chính mình.

Anh che giấu cảm xúc, lặp lại một lần nữa, giọng khẳng định:

“Cô ba, cô đang nghĩ đến cậu ta.”

Bị nói trúng tim đen, vành tai Ôn Lật Nghênh đỏ ửng lên, nhưng miệng vẫn chối đây đẩy: “Liên quan gì đến anh, đồ nhiều chuyện!”

Du Chi nhếch môi cười tự giễu. Cô nói không sai, liên quan gì đến anh chứ.

Ánh mắt họ giao nhau, cả hai cùng dừng bước, im lặng giằng co.

Một lúc lâu sau, Du Chi mới lười biếng lên tiếng: “Cô ba Ôn, không phải cô muốn biết tên tôi sao?”

“Tôi chính là Du Chi.”

Bình Luận (0)
Comment