Nơi chân trời, ánh bình minh buông xuống một màu vỏ quýt khô, một sắc màu kỳ lạ mà Ôn Lật Nghênh chưa từng thấy qua.
Cả một đêm dài trôi qua, đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn. Giọng nói của người đàn ông lọt vào tai, nhưng cô chỉ có thể ngơ ngác đứng đó.
Du Chi, người đã nhảy lớp vào đại học từ khi còn niên thiếu, chuyên gia tâm lý học tội phạm, bậc thầy về biểu cảm vi mô. Trong giới cảnh sát Kinh Bình, anh được mệnh danh là “Thánh Phán”.
Dừng lại vài giây, Du Chi ý thức được một vấn đề tổn hại sâu sắc đến lòng tự trọng của phái mạnh:
Ôn Lật Nghênh không biết anh là ai.
Nói đúng hơn, cô chưa từng nghe qua cái tên này.
Những đường nét trên gương mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có sát khí quanh thân là càng thêm nặng nề.
“… Là ‘Du’ trong ‘do dự’, hay ‘Du’ trong ‘dư thừa’?” Đầu óc Ôn Lật Nghênh vận hành một cách chậm chạp, khó khăn lắm mới liên tưởng được hai chữ này.
Cô tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt bỗng nhếch môi cười, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng. Ôn Lật Nghênh thật không hiểu, một cái tên chỉ là ký hiệu, tại sao phải vòng vo như vậy? Lúc cô hỏi thì không nói, lúc cô không hỏi nữa thì lại khơi lên.
Ôn Lật Nghênh thẳng thắn tiến lên một bước, chìa tay phải: “Tôi là Ôn Lật Nghênh, cô ba nhà họ Ôn, tên tiếng Anh Nivalis. Tên ở nhà thì chỉ người thân mới được gọi. Anh cứ gọi tôi là cô Ôn, nhưng chắc chúng ta cũng không gặp lại đâu, nên mấy cái này không quan trọng.”
Cô tự tin và phóng khoáng, mỗi cử chỉ đều toát ra phong thái của một tiểu thư danh giá, tự thấy mình và kẻ đến cái tên cũng không nói cho rõ ràng này là hai thế giới khác biệt.
Du Chi chỉ phát ra một tiếng “Ừm” cực nhẹ trong cổ họng rồi tiếp tục cất bước.
Đi được vài bước không nghe tiếng động, anh dừng lại quay đầu. Ôn Lật Nghênh vẫn đứng yên tại chỗ, bàn tay chìa ra vẫn còn lơ lửng giữa không trung.
Du Chi khẽ nhíu mày, quay trở lại. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều lạnh đi vài phần.
Ôn Lật Nghênh thu tay lại, siết chặt thành nắm đấm, móng tay dài bấm vào da thịt.
Lần đầu tiên bị người ta cướp rượu, lần đầu tiên bị ôm và vác, lần đầu tiên chủ động bắt tay lại bị làm lơ. Ánh mắt cô phẫn hận đến mức muốn lột da nuốt sống anh.
Anh là cái thá gì chứ!
“Đi được không?” Sự kiên nhẫn của Du Chi đã cạn kiệt. Ấn tượng ban đầu của anh không sai, phụ nữ phiền phức, mà một tiểu thư kiêu kỳ như cô thì lại càng phiền phức hơn.
“Không đi được!” Tính công chúa của Ôn Lật Nghênh trỗi dậy, cô dậm chân. Chưa có người đàn ông nào dám nói chuyện với cô bằng giọng điệu đó, kể cả Trần Trú Ngôn!
Cô mặc kệ lễ tiết gia giáo, mặc kệ hình tượng thục nữ, chỉ muốn ngồi phịch xuống ăn vạ, ra cái điều phải có kiệu tám người khiêng tới thì cô mới đi. Phải cho người đàn ông này biết, cô, Ôn Lật Nghênh, không phải người dễ bắt nạt!
Ai ngờ, mông cô không chạm xuống nền đá lạnh lẽo, mà rơi vào một vòng tay rắn chắc.
Du Chi khom người, một tay đỡ lấy sức nặng của cô, thuận thế bế ngang cô lên, động tác còn thô bạo hơn lần trước.
Bả vai cô va vào lồng ngực anh, Ôn Lật Nghênh đau đến ứa nước mắt. Nhưng phần nhiều là uất ức. Chưa từng có ai đối xử với cô như vậy! Cô là mặt trăng được vạn vì sao vây quanh, được người người yêu thương, dỗ dành.
Cô càng giãy, Du Chi càng siết chặt.
Trong lúc giằng co, chuỗi ngọc trai trên cổ tay cô đứt phựt, những viên ngọc trắng tròn rơi lả tả xuống đất, vang lên những tiếng leng keng sắc lạnh.
Theo bản năng Ôn Lật Nghênh nghiêng đầu, hung hăng cắn vào vai anh. Cô dùng hết sức bình sinh, nhưng người đàn ông vẫn không một chút lay chuyển, bước chân vững như bàn thạch. Vật lộn một hồi, cô kiệt sức, đành phải buông ra.
Du Chi bật cười: “Chỉ thế thôi à?”
Ôn Lật Nghênh không chịu thua, lại giương bộ dạng muốn cắn.
“Được rồi.” Du Chi ngắt lời. “Cô mệt, tôi đau. Làm vậy có ý nghĩa gì?”
Ôn Lật Nghênh trợn tròn mắt, bị anh chọc cho tức đến lồng ngực phập phồng. “Tôi muốn, thì đó có ý nghĩa!”
“Vậy thì cắn đi.” Nghe chất giọng nũng nịu đó của cô, Du Chi thà bị cắn còn hơn phải nghe cô nói thêm.
Lần này, Ôn Lật Nghênh lại xìu xuống. Anh cứ đầu hàng thẳng thừng như vậy, thật mất vui.
“Anh chỉ cần dỗ tôi hai câu là được rồi mà.” Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt góc cạnh của anh dưới ánh trăng mờ ảo. “Việc gì phải chọc tức tôi làm gì, để cả hai cùng khó chịu…”
Vốn đã mệt, quậy một trận lại càng mệt hơn. Mí mắt cô díu lại.
“Tôi không muốn.”
Anh buông bốn chữ, vừa lúc đến cổng lớn. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Du Chi lại đút hai tay vào túi, anh cao hơn cô gần một cái đầu. Anh khẽ cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, khoảng cách gần trong gang tấc.
Giọng anh trầm và khàn, như đã được mài qua cát sỏi:
“Dựa vào đâu mà tôi phải dỗ cô?”
Ôn Lật Nghênh thấy hơi tức vẫn còn nghẹn lại trong lồng ngực, mãi đến khi chiếc xe rời đi hơn mười phút, cô mới miễn cưỡng nuốt xuống được.
Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt tươi cười của chú Lâm trong gương chiếu hậu.
Ôn Lật Nghênh nhíu mày, hờn dỗi: “Chú Lâm, cháu đang tức giận mà chú còn cười được.”
Chú Lâm, quản gia đã làm ở Ôn gia gần ba mươi năm, ôn tồn nói: “Đã lâu rồi chú không thấy cô ba có biểu cảm sinh động như vậy, chú rất mừng.”
Ông nhìn cô lớn lên, thật tâm mong cô vui vẻ. Gần đây, không khí giữa cô và ông chủ rất căng thẳng. Ôn Triệu Lân cấm túc cô, không cho đến Kinh Bình gặp Trần Trú Ngôn; Ôn Lật Nghênh lập tức đáp trả bằng cách tiêu tiền như nước. Cô vung tiền vào những buổi đấu giá, mua sắm không nhìn giá, không phải vì thích, mà đơn thuần là muốn đốt tiền của Ôn Triệu Lân. Trông cô vẫn hưởng thụ, vẫn tự do, nhưng chú Lâm biết, cô không hề vui vẻ. Cô đang gồng mình tỏ ra vui vẻ.
Ôn Lật Nghênh cầm lấy chiếc gương nhỏ, nhìn vào đôi mắt vẫn còn hằn lên sự bực bội của mình, không hiểu chú Lâm mừng cái gì.
Nhưng… cô cắn môi. Lúc cãi nhau với cái tên họ Du kia, đúng là lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô có thể thở một hơi mà không nghĩ đến những chuyện phiền lòng với Trần Trú Ngôn.
Và rồi, khi không còn ai ở bên tai nói những lời khó nghe, cô lại nghĩ đến anh ta. Cùng với hàng chục tin nhắn vô vọng kia.
Mình phải đến Kinh Bình! Phải hỏi cho ra lẽ!
Ý niệm này bùng lên mạnh mẽ. Cô thăm dò hỏi: “Tối qua mấy giờ ba cháu mới nghỉ ạ?”
Muốn đến Kinh Bình, trước hết phải giải quyết lệnh cấm của Ôn Triệu Lân.
Trong lòng bàn tay cô vẫn nắm chặt viên ngọc trai màu hồng nhạt còn sót lại, hơi ấm của cơ thể cô đan truyền vào nó.
“Sau khi cháu rời đi, tâm trạng ông chủ không tốt lắm, làm việc một lát rồi đi nghỉ. Cảnh sát báo tin, ông chủ định tự mình đến đón cháu, nhưng sợ gây ồn ào không cần thiết. Cô ba, ông chủ vẫn luôn lo lắng cho cháu.”
Chú Lâm luôn biết cách nói chuyện khéo léo, chỉ là không biết trong đó có mấy phần là thật lòng của Ôn Triệu Lân.
Ôn Lật Nghênh “dạ” một tiếng rồi nhắm mắt lại. Cô không thích giữ chuyện phiền lòng, chuyện gì qua rồi thì cho qua.
Về đến Ôn gia, cô từ chối sự giúp đỡ của người làm, đi thẳng đến phòng Ôn Triệu Lân. Cửa phòng đóng chặt.
Trước đây ông chưa bao giờ đối xử với cô như vậy. Chỉ vì một Trần Trú Ngôn, một cuộc liên hôn, mà ông lạnh nhạt với cô, trốn tránh cô!
Càng nghĩ càng tức, Ôn Lật Nghênh nhấc chân, thẳng thừng đá tung cửa.
Ôn Triệu Lân đang ngồi trước bàn trà, không hề ngạc nhiên khi thấy cô con gái rượu đằng đằng sát khí xông vào.
“A Quân,” ông có chút ngượng ngùng, “Không bị thương chứ?”
“Yên tâm, con không chết được, vẫn còn gả đi được.”
“A Quân, đừng nói bậy.”
Ôn Lật Nghênh im lặng, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại: “Nhà nào ạ?”
Trái tim cô đập thình thịch, như đang chờ đợi một lời tuyên án. Một người đàn ông xa lạ sẽ quyết định nửa đời sau của cô.
Cô khoanh tay trước ngực, kiêu hãnh như một con thiên nga trắng. Đã lâu rồi cô không nhìn ba mình kỹ như vậy. Nếp nhăn nơi khoé mắt ông đã hằn sâu. Sống sót sau tai nạn, nỗi ấm ức khi nhìn thấy người thân bỗng vỡ oà: “Ở quán bar… có tiếng súng.”
Giọng cô mềm đi. “Con sợ lắm. Đột nhiên con nghĩ, nếu lỡ như tai nạn xảy ra trước ngày mai, mà giây cuối cùng của cuộc đời con lại đang giận dỗi với ba mẹ và các anh… con nhất định sẽ rất hối hận.”
Cô cúi đầu, không phải vì tin vào tình yêu trong hôn nhân sắp đặt, mà chỉ đột nhiên cô nghĩ thông suốt. Nếu đây là con đường không thể tránh khỏi, lãng phí thời gian giận dỗi với người thân thật không đáng. Cô thông minh, chuyện lớn cô dễ dàng nghĩ thông suốt.
Ôn Lật Nghênh ngẩng đầu: “Nhà họ Tiêu, họ Trịnh, hay họ Tạ ạ?”
Ôn Triệu Lân thấy con gái đã chịu nhượng bộ, mừng rỡ ra mặt: “Không phải.” Giọng ông đầy tự hào: “Là nhà họ Du ở Kinh Bình.”
Du.
Đầu óc Ôn Lật Nghênh như bị một búa giáng mạnh. Cô chỉ đơ ra vài giây, rồi khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, sự nhượng bộ ban nãy biến mất không còn tăm hơi. Cô lại xù lông: “Nhà họ Du ở Kinh Bình… Ba đúng là bán con gái thật rồi!”
Đó là Kinh Bình, bay từ Hong Kong mất gần năm tiếng!
“…A Quân.” Ôn Triệu Lân có chút chột dạ. “Thằng bé nhà họ Du, ba xem ảnh rồi, tuấn tú lịch sự, phẩm hạnh đứng đắn, rất xứng với con.”
“Xứng đôi? Đứng đắn?” Ôn Lật Nghênh không tin. “Nếu anh ta ưu tú như vậy, sao con chưa từng nghe tên?”
“Công việc của Tiểu Chi hơi đặc thù, không tiện phô trương, nên danh tiếng không lớn. Nhưng ba đảm bảo, về mọi mặt, cậu ấy tốt hơn mấy cậu ấm ở Hong Kong nhiều.”
Du… Chi?
Công việc đặc thù.
“Tôi là Du Chi.”
Đầu óc Ôn Lật Nghênh như có pháo hoa nổ tung, hơi thở cũng trở nên khó khăn: “Cái công việc đặc thù đó… không phải là cảnh sát… chứ ạ?”
Ôn Triệu Lân kinh ngạc: “Con gái ngoan, con biết đoán mệnh từ khi nào vậy!”
Ôn Lật Nghênh tức đến nổ phổi, vơ lấy một chồng giấy trên bàn ném thẳng vào người Ôn Triệu Lân. Giấy tờ bay lả tả khắp phòng.
“Một tên cảnh sát quèn ở Kinh Bình mà ba gọi là tốt nhất ư? Ba muốn bán con để Thụy Lâm tiến vào thị trường nội địa chứ gì? Con phải đi mách các anh! Ôn Triệu Lân, ba mất hết lương tâm rồi!”
Sau một trận phát tiết, cô thở hổn hển, dựa vào bàn. Sự hiểu chuyện ban nãy, quả là một trò cười!
Ôn Triệu Lân để mặc cho cô trút giận, đợi cô nguôi ngoai mới lên tiếng: “A Quân, ba đảm bảo với con, thằng bé nhà họ Du là người đáng để phó thác. Ba và mẹ là những người mong con được bình an, hạnh phúc nhất trên đời này. Con phải tin ba mẹ.”
Nghe vậy, mũi Ôn Lật Nghênh cay xè, hốc mắt ươn ướt. Cô đương nhiên biết ba mẹ yêu cô nhường nào.
Trong đầu cô lại hiện lên dáng vẻ của người đàn ông không hiểu phong tình kia. Trông cũng sạch sẽ, nhưng tốt ở đâu thì cô không thấy. Ít nhất, không bằng Trần Trú Ngôn.
Nhưng việc cấp bách là phải đến Kinh Bình. Cô chỉ có thể tạm thời đồng ý.
“Ba à,” giọng cô ngọt ngào. “Con đã đồng ý liên hôn rồi, vậy lệnh cấm túc của ba…”
Chút tiểu xảo này sao qua được mắt Ôn Triệu Lân. Ông đoán ngay: “Muốn đến gặp thằng nhóc họ Trần? Không thể nào! Chỉ cần ba còn sống, ba sẽ không để con gái mình đi tự hạ thấp bản thân như vậy! Nó là ai mà con phải bay từ Hong Kong đến tìm?”
“Con thích anh ấy…”
“Thích cũng không được.” Ôn Triệu Lân thái độ kiên quyết. “Con muốn trăng trên trời ba cũng hái cho con, riêng chuyện này thì không.”
Ôn Lật Nghênh bị sự cứng rắn của ba mình làm cho sững sờ, nước mắt trực trào ra. Cô không hiểu tại sao cứ nhắc đến Trần Trú Ngôn là ông lại trở nên tàn nhẫn như vậy.
“Tại sao lại không được?” Cô run lên vì tức giận. “Tại sao!”
“Bởi vì nó đã làm tổn thương trái tim con gái yêu của ba. Bởi vì nó là một thằng đàn ông không có trách nhiệm. Bởi vì nó đã làm con khóc, hết lần này đến lần khác.”