Ánh trăng trở nên trầm mặc, mông lung, như một bức tranh thủy mặc thấm đẫm nước.
Ôn Lật Nghênh không kịp thưởng thức, cô vừa hé mở đôi mắt, đã rơi vào con ngươi đen láy, hẹp dài của người đàn ông. Ánh mắt Du Chi còn nồng đậm và sâu thẳm hơn cả màn đêm.
Tim cô run lên. Ánh mắt cô cũng khẽ rụt lại, không biết phải trả lời thế nào.
Chủ động cái gì?
Cô chủ động bắt chuyện với Trần Trú Ngôn, chủ động hẹn anh ta gặp mặt, chủ động tặng quà… Ôn Lật Nghênh không phải kiểu người e thẹn, nếu đã có thiện cảm, cô hoàn toàn nguyện ý làm người chủ động.
Nhưng con ngươi của Du Chi lại quá mức ẩn ý. Khiến cô cảm thấy, ý của anh, không phải là những chuyện đó, mà là… những chuyện không đứng đắn hơn.
“Không cần anh lo!” Ôn Lật Nghênh mất vài giây mới nhặt lại được vẻ kiêu ngạo của mình. “Liên quan gì đến…”
Du Chi giơ tay, lòng bàn tay chuẩn xác đặt lên đôi môi đỏ mọng, nặng nề miết qua. Hai chữ “anh chứ” bị chặn lại. Anh không muốn nghe cô nói họ không liên quan.
Họ có liên quan, thậm chí là mối quan hệ không tầm thường. Hiện tại là vợ chồng chưa cưới, sau này là vợ chồng, là người nhà. Họ sẽ nắm tay, ôm, hôn… và cả l*m t*nh. Rõ ràng là mối quan hệ gắn bó nhất trên đời.
“Ôn Lật Nghênh. Chúng ta đang chung sống với thân phận vợ chồng chưa cưới.”
Một tay Du Chi vẫn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, tay kia chống lên cánh cửa bên cạnh, gân xanh nổi lên. Cô không ngoan, nên anh phải lặp lại quyết định mà hai người đã cùng nhau thương lượng mấy ngày trước, vừa là nhắc nhở, lại vừa là cảnh cáo.
Hóa ra không phải có ý định hôn.
Ôn Lật Nghênh ngoan ngoãn gật đầu, vì những suy nghĩ vừa rồi của mình mà mặt đỏ bừng. Cô giơ tay, chống lên lồng ngực săn chắc, hữu lực của anh.
Nào ngờ, bàn tay người đàn ông úp xuống, dễ dàng siết chặt hai cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo ngược lên, đè trên đỉnh đầu.
Đôi môi đỏ mọng của Ôn Lật Nghênh khẽ hé mở, như muốn nói gì đó, nhưng Du Chi đã sớm mất kiên nhẫn. Dù sao cũng chỉ là những lời qua loa cho có lệ, trêu chọc anh chẳng khác gì trêu chọc một con chó nhỏ.
Ngón tay xương xẩu lạnh lẽo của anh nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô, trực tiếp hôn xuống.
Cô để ý anh, hay không để ý anh; đều không quan trọng. Ôn Lật Nghênh muốn mắng anh là đồ khốn, mắng anh thừa nước đục thả câu, thì cứ mắng. Dù sao vốn dĩ anh là như vậy.
Ôn Lật Nghênh nín thở, trợn tròn mắt, hai tay bị anh khống chế, không thể động đậy, thân thể lại mềm nhũn.
Hôn, thì ra là mùi vị này sao? Hàng mi cô run rẩy, rồi khép lại, một tiếng th* d*c nhẹ nhàng vang lên từ mũi.
Cơ thể người đàn ông đang đè lên cô bỗng cứng lại, máu nóng toàn bộ xộc lên não.
Du Chi cũng muốn chuyên tâm vào nụ hôn này, nhưng ý nghĩ cô đã từng ở trong vòng tay người đàn ông khác, cũng ngoan ngoãn để mặc người ta “bắt nạt” như vậy, khiến cơn ghen trong anh bùng lên đến điên cuồng.
Những ngón tay thon dài của anh luồn vào mái tóc cô, giữ chặt sau gáy và hung hăng đào sâu nụ hôn, mang theo sự tàn nhẫn và h*m m**n chiếm hữu tột cùng. Nụ hôn của anh quá mạnh mẽ, quá mãnh liệt, không cho cô nửa phần cơ hội th* d*c hay từ chối. Lưỡi anh nóng bỏng, khuấy đảo từng ngóc ngách.
Cô đúng là được làm từ nước. Môi lưỡi ướt át, mềm mại khiến người ta không thể dừng lại. Du Chi đột nhiên nhận ra, cô còn ngọt ngào hơn cả trái anh đào.
Hơi thở của Ôn Lật Nghênh giờ đây chỉ toàn là khí tức của anh, như một con thú hoang đang xâm chiếm lãnh địa. Cả người cô mềm nhũn, phải dựa vào cánh tay đang siết chặt eo mình của anh mới có thể đứng vững. Cô không biết mình đang làm gì, điên cuồng hay sa đọa, chỉ biết nhíu mày, nức nở nuốt xuống, nhưng lại quên mất việc phải đẩy anh ra.
Cô đón nhận tất cả những gì anh trao, cho đến khi cả người khô nóng, môi lưỡi đau nhức, dưỡng khí cạn kiệt và đại não trống rỗng. Thật lâu sau, Du Chi mới buông cô ra. Hơi thở nóng rực của anh dừng lại trên cổ cô, cả cơ thể anh bao bọc lấy cô trong một tư thế chiếm hữu đầy ái muội.
“Ôn Lật Nghênh,” giọng anh đã khàn đặc. “Nhớ cho kỹ, ai mới là chồng của em. Không được phép nhìn anh mà nghĩ đến cậu ta.”
Sự chiếm hữu độc đoán của Du Chi cuối cùng cũng được thỏa mãn. Anh nhìn xuống, thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh trăng, hốc mắt hoe đỏ, hàng mi cong vút đọng những giọt nước long lanh. Tim anh thắt lại, một cơn hoảng loạn bất ngờ ập đến.
Cô cứ thuận theo một cách uất ức như vậy, dáng vẻ đó chỉ càng khiến anh muốn bắt nạt cô tàn nhẫn hơn.
Anh có chút luống cuống, lại nhìn chằm chằm cô một lúc, cố gắng giải mã điều gì đó. Một ý nghĩ kỳ quái nảy lên, Du Chi giơ tay nâng cằm Ôn Lật Nghênh lên, nhìn cô kỹ hơn. Anh nên nhận ra sự khác lạ của cô sớm hơn mới phải, nụ hôn vừa rồi, biểu hiện của cô quá vụng về.
“Ôn Lật Nghênh,” toàn thân Du Chi căng cứng. “Em… là lần đầu tiên em hôn môi sao?”
Dù sao thì với anh, đây cũng là lần đầu. Trước cô, anh chưa từng có bạn gái, thậm chí chưa từng có đối tượng mập mờ. Nắm tay, ôm, hôn, tất cả đều chưa từng có. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh nghiền nát từng tấc trong khoang miệng cô một cách điên cuồng. Đàn ông ở phương diện này, luôn không thầy mà tự giỏi.
“Không cần anh lo!” Ôn Lật Nghênh mất một lúc mới hoàn hồn, cô nhấc chân, dẫm mạnh lên mu bàn chân anh.
Cô gái nào cũng có sự mong đợi về nụ hôn đầu tiên, lãng mạn, mộng ảo, dịu dàng. Sao cô có thể ngờ được, nụ hôn đầu của mình lại là một cuộc cướp đoạt dã man thế này.
Hơn nữa, trông Du Chi rõ ràng có kinh nghiệm hơn cô! Bộ dạng này, cô thật mất mặt!
Sự thay đổi cảm xúc trong mắt cô không thoát khỏi Du Chi. Một sự ảo não còn lớn hơn đang dâng lên trong lòng, lẽ ra anh phải phát hiện ra từ sớm, sao lại có thể bị cơn ghen che mắt, phạm phải sai lầm lớn như vậy.
Hai tay Du Chi chống lên cửa, cúi người thấp hơn, nhìn thẳng vào cô. “Vậy em và Trần Trú Ngôn…”
“Chưa từng! Chưa từng có gì hết!” Ôn Lật Nghênh có chút thẹn quá hóa giận, vung tay muốn đánh anh. “Anh ta không phải bạn trai cũ của em! Em chưa từng bị ai hôn! Không có kinh nghiệm như anh! Kỹ năng hôn không bằng anh! Anh vừa lòng chưa?”
Du Chi hoàn toàn sững sờ. Lý trí mách bảo anh phải xin lỗi. Nhưng trong đầu lại không ngừng vang lên một ý nghĩ khác: Anh là người đầu tiên hái được trái anh đào này, vẻ đẹp đó chỉ thuộc về một mình anh.
Anh nắm lấy sau gáy cô, lực đạo nhẹ hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng vẫn dễ dàng khống chế cô. “Xin lỗi.” Lần này là lời nói chân thành nhất.
Anh xoa nhẹ gáy cô, một nụ hôn khác lại đáp xuống, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Anh hôn ngắt quãng, cứ vài giây lại dừng lại, cho cô đủ thời gian để thở và cảm nhận, rồi lại phủ lên, cùng đầu lưỡi mềm mại của cô quấn quýt.
“Như vậy được không?”
“Hay là như thế này.”
“…Vẫn là nên nhẹ hơn một chút.”
Đêm nay, mọi thứ đều đã mất kiểm soát. Cho nên, hôn một lần, hay vô số lần, cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Cuối cùng, Du Chi đầy tư tâm mà cắn nhẹ vào môi dưới căng mọng của Ôn Lật Nghênh, rồi hoàn toàn buông tha cho cô.
“Du Chi…” Ôn Lật Nghênh gọi anh, giọng nói mềm mại như có thể vắt ra nước. Cô đã hoàn toàn bị anh dỗ dành, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mơ màng. Cô không thể không thừa nhận, cảm giác hôn Du Chi… rất tuyệt.
“Bây giờ chúng ta là quan hệ gì?” Cô nuốt nước bọt, ngây ngô hỏi.
Du Chi chuyên chú nhìn cô, trong đôi mắt long lanh ấy là hình ảnh phản chiếu của chính anh. Anh bất cần cong môi: “Quan hệ có thể hôn nhau.”
Vậy sau này thì sao? Hôn môi đâu phải là mức độ thân mật nhất mà một cặp vợ chồng có thể làm. Ánh mắt Ôn Lật Nghênh lướt xuống, nhìn thân hình cao lớn với cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo của anh.
Nụ hôn đầu đã thế này, vậy lần đầu tiên… sẽ ra sao. Cô vô cớ thấy cả người nóng lên, nhưng chưa kịp mơ mộng tiếp, ngón tay bỗng được lồng vào một vật gì đó.
Ôn Lật Nghênh tao nhã giơ tay lên, ngắm nghía dưới ánh trăng. Là một chiếc nhẫn. Vàng ròng, hoa văn phức tạp, nạm ba viên hồng ngọc huyết bồ câu với màu sắc tinh khiết nhất. Một món đồ cổ từ thời Victoria, được bảo tồn cực tốt.
Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn Du Chi: “Đây là ý gì?”
“Tặng em.” Rõ ràng họ vừa hôn nhau say đắm, nhưng lúc này Du Chi đến cả dũng khí nắm tay cô cũng không có, anh chỉ chăm chú đánh giá xem chiếc nhẫn và ngón tay cô hoàn mỹ đến mức nào.
“Ôn Lật Nghênh. Nếu không muốn, em có thể tháo ra.”
Không muốn cái gì? Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Lật Nghênh hiểu được ý anh. Nếu không muốn tiếp tục, không muốn cuộc hôn nhân này, không muốn anh…
Ôn Lật Nghênh hoàn toàn lạc lối trong ánh mắt anh. Tại sao anh lại đột ngột trao quyền lựa chọn vào tay cô thế này?
Sự tôn trọng của anh khiến lòng cô cảm thấy không tự nhiên.
“Bây giờ đổi ý, em có thể đổ mọi trách nhiệm hủy hôn lên đầu anh, danh tiếng tệ thế nào anh cũng gánh được.” Một tia chua xót bất chợt dâng lên trong lòng Du Chi. “Còn nếu em nhận chiếc nhẫn này, điều đó có nghĩa là sau này mọi chuyện giữa chúng ta sẽ là thuận theo tự nhiên. Cô ba Ôn, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, với cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh bảo đảm.”
Anh muốn cô nghiêm túc suy nghĩ, muốn cô nhìn về phía trước, và nhìn về phía anh.
“Ba, hai, một.” Anh cho cô ba giây.
Ngay giây đếm ngược cuối cùng, Ôn Lật Nghênh nhẹ nhàng gật đầu.
Cô không ngờ rằng, mình sẽ ở trong một không gian chật hẹp thế này, chấp nhận một lời cầu hôn, và giao nửa đời sau của mình cho anh.
Bàn tay to lớn sau gáy cô di chuyển lên trên, vững vàng nâng đỡ. Du Chi cúi đầu, đôi môi dừng lại nơi khóe mắt cô, hôn đi giọt nước mắt còn sót lại.
Anh sẽ không để cô phải rơi lệ nữa.
Sau đó, Du Chi cụp mắt, nhìn chăm chú vào cô, giọng nói đã bớt đi phần khàn đục.
“Ngày mai, cùng anh về Du Viên.”