Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 21

Sau khi kết thúc hành động bắt giữ, đội đặc nhiệm vẫn bận rộn như cũ. Phối hợp thẩm vấn, sắp xếp hồ sơ, họp hành đủ loại. Nhưng tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng tạm thời được gỡ xuống, ít đi gánh nặng tâm lý, cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Lạc Hạo Vũ ngả người trên ghế, lười biếng đến mức không muốn động đậy. Anh ta vẫn còn chìm đắm trong niềm vui thắng lợi, ngón tay xoay xoay một cây bút bi: “Xong rồi, hoàn toàn xong rồi! Lần này đến cả phó tướng của Đầu Trọc cũng bị chúng ta tóm gọn, xem ra ngày bắt được tên trùm cuối chắc không còn xa. Đừng nói là trốn ra nước ngoài, hắn ta có trốn lên vũ trụ, anh cũng lái tên lửa tóm cổ hắn về.”

“Thôi đi, bớt nổ được không?” Mạnh Tầm bên cạnh bất đắc dĩ đá vào ghế của anh ta. “Giờ làm việc đấy, nghiêm túc chút đi.”

“Phải biết lười biếng đúng lúc, mới có thể làm việc tốt hơn.” Lạc Hạo Vũ luôn biết cách đối xử tốt với bản thân. “Hiểu không?”

“Không hiểu.” Mạnh Tầm vùi đầu vào sắp xếp hồ sơ của mình.

“Nhàm chán, quá nhàm chán.” Lạc Hạo Vũ đổi tư thế, tiếp tục nằm ườn ra.

Giây tiếp theo, Du Chi xuất hiện trước bàn anh ta, không nói một lời mà bê cả chồng hồ sơ trên bàn, hai ba bước quay về chỗ của mình, ngồi xuống.

Lạc Hạo Vũ ngây người, bật dậy: “Đội trưởng, anh lên cơn gì vậy? Đống này là công việc hôm nay của em mà…”

Mặt Du Chi không đổi sắc, anh mở trang đầu tiên ra, bắt đầu sắp xếp. “Ừ, tôi làm.”

Hôm nay không được. Anh đã hẹn với Ôn Lật Nghênh bốn giờ chiều, đưa cô về Du Viên gặp Dương Như Tĩnh.

Du Chi có trách nhiệm rất cao, sẽ không cho phép việc tư làm ảnh hưởng đến công việc. Suy đi tính lại, anh quyết định dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành công việc hôm nay, bao gồm cả phần của Lạc Hạo Vũ và Mạnh Tầm.

Xử lý xong phần của Lạc Hạo Vũ, Du Chi lại đứng dậy đi đến sau lưng Mạnh Tầm. Tuy cô ấy làm việc rất nghiêm túc, nhưng vì không thành thạo, hiệu suất không cao.

“Ừm, sắp xếp không tệ, hôm nay đến đây thôi, lần sau tiếp tục cố gắng.” Một câu không mặn không nhạt, không ra khen cũng chẳng ra chê, nghe mà Mạnh Tầm toát cả mồ hôi lạnh.

“Đội trưởng, anh điên rồi à?” Lạc Hạo Vũ không thể tin nổi. “Công việc của cả kiếp sau cũng sắp bị anh làm hết rồi.” Anh ta đoán ra được điều gì đó, nhướng mày: “Sao thế? Vội về nhà à? Có biến rồi đúng không, đội trưởng.”

“Cậu lắm lời thật đấy.” Du Chi vùi đầu xử lý công việc, mắt anh cũng không ngẩng lên.

Bộ dạng mạnh miệng này, rõ ràng là anh ta đoán đúng rồi. Lạc Hạo Vũ búng tay một cái, ranh mãnh sáp lại gần: “Sống chung rồi à? Vậy có…”

“A!” Lời còn chưa dứt, thay vào đó là một tiếng thét chói tai. Du Chi đã tóm lấy mấy ngón tay của anh ta, hơi dùng sức ấn xuống, đau đến mức không chịu nổi.

“Em sai rồi, em sai rồi.”

Du Chi buông ra, phủi tay, giọng điệu lạnh nhạt: “Trong nhà có thêm một con mèo nhỏ, không rời được người.”

“Khó trách! Mèo con là đáng yêu nhất!” Mạnh Tầm vội vàng cổ vũ, dù cô ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảnh đội trưởng Du nuôi mèo sẽ quái dị đến mức nào.

“Không đáng yêu.” Trong đầu Du Chi hiện lên một bóng hình, môi anh vẫn mím chặt, giọng điệu nhàn nhạt. “Rất hung, rất ồn ào, còn thích cắn người.”

“Vậy nuôi nó làm gì?” Lạc Hạo Vũ không hiểu.

“Hết cách rồi.” Khóe miệng Du Chi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt. “Nó bám lấy tôi.”

Xong việc đã là ba giờ chiều, Du Chi đúng hẹn có mặt dưới lầu. Anh cố tình gọi chú Dịch lái xe đến. Nhưng khi chú Dịch mang theo một bộ vest, Du Chi chỉ nhíu mày từ chối. Anh không quen mặc những thứ trang trọng như vậy.

Ôn Lật Nghênh xuống muộn hơn giờ hẹn vài phút. Du Chi ngồi ở hàng ghế sau, mày nhíu chặt. Thời gian chờ đợi dường như dài ra một cách khó chịu, đặc biệt là khi người anh chờ là một Ôn Lật Nghênh mà anh không tài nào đoán được.

Sự bực bội và nôn nóng trong lòng anh dâng lên một cách khó hiểu. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Lật Nghênh, tất cả cảm xúc ấy lại tan thành mây khói, hóa thành một trận tim đập mãnh liệt và căng thẳng.

Cuối cùng cô cũng chịu từ bỏ những chiếc váy hai dây, váy ngắn gợi cảm, mà thay bằng một chiếc váy dài màu trắng tinh khôi; cũng vứt bỏ những trang sức xa hoa, chỉ dùng ngọc trai làm điểm xuyết. Cô xách nhẹ tà váy, từ từ bước tới, thanh thuần như một nàng tiên, mang vẻ đẹp thánh thiện không thể xâm phạm.

“Cậu hai, ra mở cửa cho cô Ôn đi chứ.” Chú Dịch còn tinh ý hơn cả anh.

Du Chi như bừng tỉnh, vội thu lại tầm mắt, không đáp. Anh không muốn đi đón cô, từ hành lang đến xe chỉ có vài chục bước chân, dù có là công chúa thật cũng không thể kiêu kỳ đến vậy.

Chú Dịch lắc đầu, tự mình xuống xe, cung kính cúi chào cô. “Thiếu gia đã đợi cháu rất lâu rồi.” Ông không quên nói tốt cho Du Chi.

Ôn Lật Nghênh thờ ơ liếc qua bóng người trong xe, giọng nói có chút khinh thường: “Anh ấy không có đợi cháu đâu.”

Lên xe, hai người không nói gì, chỉ thầm dùng khóe mắt để dò xét đối phương. Chú Dịch vẫn hiểu chuyện như mọi khi, ông cho xe chạy rồi lập tức kéo tấm ngăn lên, trả lại không gian riêng cho hai người.

Yên tĩnh, nhưng cũng ngượng ngùng. Dường như nụ hôn nồng cháy ngày hôm qua không phải là của họ.

Ôn Lật Nghênh cố tình không nhìn anh để che giấu sự bối rối trong lòng. Cô chưa từng trải qua sự thân mật đến vậy, đương nhiên cũng không biết phải đối mặt với Du Chi thế nào sau những chuyện đó. Cách tốt nhất là coi anh như không khí.

Cô lấy từ trong túi xách ra một đôi khuyên tai ngọc trai, ướm thử lên vành tai. Vừa rồi vội ra ngoài nên quên đeo. Một chiếc cô đeo lên dễ dàng, nhưng chiếc còn lại thì loay hoay mãi cũng không được.

Cô hắng giọng, đưa chiếc khuyên tai đến trước mặt Du Chi. “Này, giúp em đeo vào.”

Du Chi nghe tiếng, ngước mắt nhìn cô. Xem ra màn dỗ dành hôm qua rất có tác dụng. Anh đưa tay nhận lấy chiếc khuyên tai.

Thứ trang sức lấp lánh trên vành tai cô thì tròn trịa đáng yêu, nhưng trong ngón tay anh lại nhỏ bé đến mức dường như chỉ cần hơi mạnh tay là có thể bóp nát.

Vì có việc cần nhờ, Ôn Lật Nghênh sáp lại gần anh hơn, hơi ngẩng đầu lên một cách kiêu kỳ, trông như một con mèo Ragdoll cao quý và ngạo nghễ.

Du Chi giật mình bởi chính suy nghĩ của mình. Anh cúi đầu nhìn tay mình, rồi lại nhìn vành tai trắng ngần của cô. Anh đột nhiên có chút căng thẳng, muốn đeo giúp cô, nhưng khi giơ tay lên, Du Chi phát hiện đầu ngón tay mình lại đang khẽ run.

Anh đang căng thẳng sao? Anh lại có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà căng thẳng.

Hôm nay Ôn Lật Nghênh quá khác biệt, đẹp đến thoát tục. Trên người cô thoang thoảng một mùi hương hoa nào đó, lộng lẫy hơn hoa hồng, nồng nàn hơn hoa quế.

“Ôn Lật Nghênh.” Anh khẽ cất giọng, cố kéo giãn khoảng cách giữa hai người. “Em đang căng thẳng à?” Du Chi không muốn thừa nhận, nhưng anh cần phải nói gì đó để chuyển dời sự chú ý của chính mình.

Ôn Lật Nghênh quay mặt lại, nhìn anh từ trên xuống dưới. Tiếc là, cô không có bản lĩnh nhìn thấu tâm can như Du Chi, không nhận ra sự bối rối mà anh đang che giấu. Cô chỉ coi lời này của anh như một câu khiêu khích.

Cằm Ôn Lật Nghênh nhướng cao hơn, cô nhìn chằm chằm anh không rời, ngón tay thon dài điểm nhẹ lên vai anh. “Đùa gì vậy! Em không căng thẳng.”

Chuyện gì mà cô chưa từng thấy qua. Mười hai tuổi tự tay thiết kế đồng phục, đến nay vẫn được sử dụng; mười sáu tuổi được phá cách tuyển vào trường Harrow trao đổi; hai mươi mốt tuổi làm đại biểu sinh viên ưu tú, phát biểu hoàn toàn bằng tiếng Anh tại lễ kỷ niệm thành lập trường Đại học Cambridge…

Chỉ là đến Du Viên, có gì đáng để cô căng thẳng.

“Không có ai đáng để em phải căng thẳng, cả thế giới này đều yêu em.” Ôn Lật Nghênh vén lọn tóc đen nhánh ra sau tai.

Hương thơm càng nồng đậm ập đến, Du Chi cảm thấy hô hấp, tim đập, máu chảy trong người đều ngưng lại một giây. Anh nhẹ nhàng nắm lấy vành tai cô, khéo léo đeo chiếc khuyên tai vào. Cũng không khó lắm, giống như gỡ bom, đều là những việc cần sự tỉ mỉ.

Phải, cả thế giới đều yêu em.

Nhưng chữ “yêu” đối với họ bây giờ, vừa quá trang trọng, lại vừa quá tùy tiện. Du Chi chỉ biết, anh cũng là một trong vô vàn người trên thế giới này, và việc sa vào chữ “yêu” đó chỉ còn là vấn đề thời gian.

Xe dừng trước cổng chính của Du Viên. Con đường dẫn vào trong không cho phép xe cơ giới, chỉ có thể đi bộ hoặc dùng xe điện chuyên dụng trong vườn.

Chú Dịch mở cửa xe, và một cảnh quan sân vườn tráng lệ lập tức hiện ra trước mắt. Hồ nước trong veo, cây cối xanh um rợp bóng, những mái hiên cong vút như cánh én đang nghỉ chân. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa bách hợp thanh khiết. Bên tai còn văng vẳng tiếng chim hót líu lo, vui tươi và yên bình.

Ôn Lật Nghênh ngẩn người ngắm nhìn. Vốn là người học nghệ thuật, cô cực kỳ nhạy cảm với những thiết kế mang tính mỹ học cao. Cảnh tượng trước mắt đủ để khiến cô hoàn toàn đắm chìm.

“Du Chi,” cô dùng khuỷu tay huých nhẹ anh. “Có nơi đẹp thế này không ở, anh lại đi thuê cái khu chung cư cũ nát kia! Đúng là không thể hiểu nổi anh!”

Du Chi không muốn đôi co với cô về vấn đề này, anh cất bước đi thẳng về phía trước.

“Khụ, khụ khụ!” Chú Dịch đứng bên cạnh ho đến mức mặt đỏ tía tai. Thiếu phu nhân vẫn còn đứng đó mà!

Du Viên mang đậm nét cổ kính, đường đi đều được lát đá cuội lởm chởm. Đôi giày cao gót gần mười centimet của cô chắc chắn không thể đi nổi. Chú Dịch điên cuồng ra hiệu bằng mắt cho thiếu gia nhà mình, nhưng anh chàng kia hoàn toàn không hiểu ý.

“Du Chi!” Giọng Ôn Lật Nghênh vừa lười biếng vừa nũng nịu. Anh thật sự là người không hiểu phong tình mà, lại dám bỏ mặc cô một mình.

Một tiếng gọi ấy khiến cả người Du Chi như có luồng điện chạy qua. Anh sững lại, quay người.

Gần bốn giờ chiều, ánh nắng dịu dàng và ấm áp nhất trong ngày, phủ lên người cô một lớp vàng óng ánh. Vẻ đẹp ấy dường như không thuộc về con đường bình thường này.

Du Chi cảm thấy tim mình khẽ run lên. Nhưng trước khi nó kịp đập loạn nhịp hơn, anh lại bị giọng nói nhẹ bẫng của cô đánh trúng.

Cô nhìn về phía anh, khẽ cong môi cười. Ánh mắt cô còn rực rỡ hơn cả nắng vàng, còn linh động hơn cả cực quang.

“Cảnh sát Du, anh làm rơi vợ mình rồi kìa. Thật là sơ ý.”

Đó là một lời buộc tội công khai, nhưng càng giống một lời làm nũng ngọt ngào.

Du Chi đến cả hít thở cũng quên mất, yết hầu trượt lên xuống một cách khó khăn. Có lẽ, anh đã thua rồi. Thua ngay từ khoảnh khắc anh muốn hôn cô, thậm chí còn sớm hơn cả khi cô muốn hôn anh.

Một sự thất bại thảm hại.

Bình Luận (0)
Comment