Anh vòng trở lại, dừng lại trước mặt Ôn Lật Nghênh.
Ánh mặt trời nhuộm cho đôi con ngươi vốn sâu thẳm của anh một sắc thái ấm áp hơn, khiến cả người anh trông thật dịu dàng. Chính vì thế, nó đã che đi sự bối rối nơi đáy mắt, ít nhất trông bề ngoài vẫn rất đĩnh đạc, lỗi lạc.
Du Chi chần chừ một lát, rồi đưa khuỷu tay ra, ý bảo Ôn Lật Nghênh khoác vào. Đây đã là hành động hiếm hoi trên người anh có thể liên quan đến hai chữ “lịch lãm”.
Ôn Lật Nghênh nghiêng đầu nhìn anh, dường như cảm thấy bộ dạng này của anh có chút không quen. Cô dừng lại một giây, rồi mới duỗi tay, nhẹ nhàng khoác vào khuỷu tay anh.
Cô đã khoác tay rất nhiều người đàn ông như thế này, ở những vũ đài danh lợi ăn uống linh đình. Nhưng những quý ông đó, phần lớn luôn mặc vest chỉn chu, cánh tay cô khoác lên, chẳng qua chỉ là v**t v* trên lớp lụa sang trọng. Chứ không phải như Du Chi…
Anh chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, vừa vặn che qua bắp tay. Tay Ôn Lật Nghênh khoác lên, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, thậm chí cả những đường gân xanh rắn rỏi, nơi không chỉ có mạch đập mà còn ẩn giấu hormone nam tính của anh.
Cô không tự nhiên mà nuốt nước bọt, lại không tự nhiên mà ngước đầu nhìn về phía xa.
Vốn định trêu chọc anh, nhưng sao Du Chi không có phản ứng gì, mà ngược lại chính tim cô đã bắt đầu đập nhanh hơn từ khi nào rồi. Ôn Lật Nghênh nhớ lại lời trêu chọc của Mạch Gia Hân, trong chuyện này, cô thật sự chỉ có trình độ mẫu giáo thôi sao.
Thật không phục.
Không rối rắm được bao lâu, sự chú ý của Ôn Lật Nghênh lại bị khu vườn hấp dẫn. Đi qua cổng vào, tầm nhìn trở nên rộng mở. Hòn non bộ, liễu rủ, hồ nước, hoa sen, nơi nào cũng hài hòa, dung hợp lại như một bức tranh thủy mặc.
Lúc này mới gọi là vẻ đẹp của quốc học, đẹp một cách uyển chuyển, đẹp một cách có chiều sâu.
Cô hưng phấn đến mức lập tức buông tay Du Chi ra, vừa bước một bước, cổ tay cô đã bị người ta giữ lại.
“Đường sỏi đá.” Lúc này Du Chi mới hiểu ra sự bất thường vừa rồi của chú Dịch, lại thêm vài phần ảo não vì sự chậm chạp của mình. “Không dễ đi.”
Anh liếc nhìn đôi giày cao gót của cô, rồi lại suy nghĩ. Cuối cùng, Du Chi đơn giản tiến lên một bước, vẫn giữ tư thế nắm lấy cổ tay cô, anh định bế cô lên theo kiểu công chúa để đi qua đoạn đường này.
Ai ngờ, cổ tay anh bị người ta lập tức gạt ra.
Du Chi ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với đôi con ngươi tròn xoe ngấn nước của Ôn Lật Nghênh. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Không cần anh bế!”
Đây là nhà anh, nói không chừng ở đâu đó có thể đụng phải người nhà chồng tương lai của cô. Nếu bị thấy cô đến cả đoạn đường này cũng phải làm ra vẻ để Du Chi bế, vậy cô thành cái gì, chắc chắn sẽ bị người ta chế nhạo!
Ôn Lật Nghênh không cần. Nếu đã đồng ý cuộc hôn nhân này, cô nhất định phải trở thành một cô con dâu đủ tư cách của nhà họ Du.
Du Chi lạnh mặt buông cô ra, thậm chí lùi lại nửa bước, vừa gần vừa xa mà nhìn chằm chằm cô. Không hiểu nổi đây lại là màn kịch gì nữa. Nhưng anh lại không biết nên làm gì, chỉ có thể mặc cho Ôn Lật Nghênh giơ bàn tay mềm mại, tùy ý mà đập lên vai, lên cánh tay anh. Một chút cũng không đau, như bị một con mèo con lơ đãng cào nhẹ.
Du Chi đành phải một lần nữa gập khuỷu tay lại, chờ cô đến khoác. Khi đi qua đoạn đường nhỏ khó đi nhất, anh cố hết sức để chia sẻ trọng lượng cho cô.
Cách đó không xa, trên hành lang dài, Dương Như Tĩnh vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của hai người.
Khóe miệng bà không nén được mà cong lên, vui vẻ nắm lấy tay người giúp việc bên cạnh: “A Mân, cô thấy không? Thấy không! Cuối cùng cũng có người trị được thằng nhóc trời đánh này rồi.”
“Vâng ạ.” Thấy cảnh này, Hồ Mân cũng thật lòng mừng rỡ. “Cậu hai có thể hồi tâm chuyển ý, chuẩn bị cho hôn sự với cô ba Ôn, thật sự là quá tốt rồi.”
Dương Như Tĩnh cười mãn nguyện, phe phẩy chiếc quạt tròn, chống cằm nhìn chăm chú vào hai bóng người đang sánh đôi, trong mắt tràn đầy niềm vui. Trong mấy đứa con, Du Chi là đứa ngỗ ngược nhất, không ngờ lại là người thành gia lập thất đầu tiên.
“Bảo nhà bếp dọn món lên đi, chắc hai đứa sắp qua rồi đấy.” Dương Như Tĩnh dặn dò Hồ Mân. Ôn Lật Nghênh là cô con dâu đầu tiên, bà vừa vui mừng vừa vô cùng coi trọng. “À đúng rồi! Đường Đường đâu? Không phải tôi đã dặn nó hôm nay phải về gặp chị dâu hai sao?”
Du Cận Đường, em gái út của Du Chi, đang ngồi trước bàn trang điểm, hết cây son này đến cây son khác mà thử. Dì Hồ đến gọi, cô ấy rối rắm đến mức đưa cả hộp son ra trước mặt bà: “Dì Hồ, dì giúp con chọn một màu đi.”
Hồ Mân cười cười, kiên nhẫn giúp cô ấy chọn được một màu son cam san hô.
Du Cận Đường lại sửa soạn một lúc, mới chậm rãi đến phòng ăn chính.
Ôn Lật Nghênh đã gặp Dương Như Tĩnh, hai người đang ngồi trên giường La Hán bằng gỗ đặc, tay trong tay, trông có vẻ rất hợp nhau. Nghe thấy tiếng động, cả hai cùng quay sang.
“Con bé này, hôm nay nhà có khách, sao còn đến muộn? Thật không có lễ phép.” Sợ Ôn Lật Nghênh nghĩ nhiều, Dương Như Tĩnh giả vờ trách mắng Du Cận Đường vài câu.
“Đây là em gái Cận Đường à?” Ôn Lật Nghênh nhìn chằm chằm Du Cận Đường đang đỏ mặt, hơi hồi tưởng lại. “Chúng ta… có phải đã gặp nhau rồi không?”
Du Cận Đường cắn môi, gật đầu. “Tại tiệc sinh nhật của Nghê Nguyệt Diêu, đã gặp ạ.”
Không ai biết, trong phòng Du Cận Đường có một giá sách nhỏ, bày đầy các loại tạp chí của Ôn Lật Nghênh. Bây giờ người thật đang đứng trước mặt, Du Cận Đường chỉ cảm thấy căng thẳng tăng lên, sau lưng cô ấy đã bắt đầu rịn mồ hôi mỏng.
“Chị nhớ em mà.” Ôn Lật Nghênh rất thân thiện mà nắm lấy tay cô ấy. Cô luôn là người dễ gần. “Chiếc váy bánh kem màu tím lần trước của em đẹp lắm, chiếc váy lụa hôm nay cũng rất xinh. Sao lần trước em không nói em là em gái của Du Chi, nếu không chị đã tìm em chơi rồi.”
Người đẹp, tính cách lại tốt, sao lại có một nàng tiên như vậy trên đời! Đúng là hời cho anh hai rồi! Du Cận Đường cảm thấy bản thân mình ở trước mặt cô kích động đến sắp hít thở không thông.
“Em, lần trước, em không tìm được cơ hội.” Du Cận Đường bối rối cúi đầu. “Lần sau, lần sau nhất định ạ.”
Du Chi ở một bên, ánh mắt quan sát của anh dừng trên người em gái mình, có chút sâu xa.
Bốn người ngồi vào bàn ăn. Dương Như Tĩnh không ngừng nhìn cô con dâu quý của mình.
“Lật Nghênh à, ở cùng Tiểu Bạch nhà bác thế nào? Nó mà có chỗ nào không tốt, con cứ nói với bác, bác dạy dỗ nó.”
Con ngươi của Du Chi sững lại khi nghe thấy hai chữ đó. Tên ở nhà cũng không phải chuyện gì bí mật, chẳng qua anh lớn thế này rồi, còn bị người ta gọi tên láy, rất kỳ quái, cũng rất khó chịu.
“Dạ cũng tốt ạ.” Ôn Lật Nghênh cười gật đầu.
“Làm sao bằng được anh cả chứ?” Du Cận Đường ở một bên bất bình lên tiếng.
Bị Dương Như Tĩnh đá một cái dưới gầm bàn, cô ấy mới ngoan ngoãn im lặng.
Ôn Lật Nghênh không chú ý đến những điều đó, cả nửa sau bữa ăn, cô có chút lơ đãng. Trong đầu toàn là tiếng “Tiểu Bạch” mà Dương Như Tĩnh vô tình nói lỡ. Vài lần cô nhìn trộm Du Chi, mặt anh không có biểu cảm gì.
Bạch Bạch. Một người mặt mày khó đăm đăm như anh, lại có một cái tên ở nhà đáng yêu như vậy. Ôn Lật Nghênh cảm thấy mình đã phát hiện ra một đại lục mới, có thể dùng để trêu chọc anh rất lâu.
Sau bữa ăn, Dương Như Tĩnh nhiệt tình kéo tay cô, hỏi cô có muốn ở lại không, cô cũng chưa phản ứng lại, theo bản năng mà gật đầu. Đến khi nhận ra thì đã không còn đường lùi. Dương Như Tĩnh đã bắt đầu dặn dò người đi dọn phòng.
Một bên bà lo liệu, một bên lén kéo Du Chi qua, nói nhỏ. “Mẹ không cổ hủ như ba con. Lật Nghênh ở phòng khách hay ở cùng con, mẹ không có ý kiến. Dù sao hôn sự này chắc chắn phải thành, trách nhiệm này sớm muộn gì con cũng phải gánh. Nhưng con phải nhớ, con gái nhà người ta không muốn, con tuyệt đối không được ép buộc. Nếu Lật Nghênh chưa chuẩn bị sẵn sàng, con phải chủ động làm các biện pháp an toàn tốt. Đừng để con dâu quý của mẹ chịu bất kỳ uất ức nào.”
“Mẹ.” Du Chi làm lơ đi, anh bực bội trong lòng, ai oán nhìn bà. “Trong mắt mẹ, con là một tên khốn như vậy sao?”
Dương Như Tĩnh dừng lại nửa giây, gật đầu: “Đúng vậy. Từ nhỏ đến lớn con không phải là một tên khốn sao?”
“…”
Du Chi chỉ đành tuân lệnh mẹ đưa Ôn Lật Nghênh về hậu viện. Một tay anh đút túi quần, đi sau cô một chút. Gót giày của cô quá cao, đi trên con đường sỏi đá này có phần vất vả, bước chân không nhanh. Anh hiếm khi có kiên nhẫn, cứ thế lẽo đẽo đi theo.
Lòng anh vốn đã rối bời, bị mẹ nói một hồi lại càng rối hơn.
Ra khỏi hoa viên, đến ngã rẽ, anh chỉ tay về phía bên phải: “Phòng khách ở bên kia, đi thẳng 100 mét.”
“Em ở phòng khách à?” Ôn Lật Nghênh chớp mắt.
Cô sợ phải đi một mình trên con đường 100 mét đó, bóng cây hai bên lay động, trong gió phát ra tiếng xào xạc, âm u đến lạ. Càng sợ hơn khi nghĩ đến việc phải ngủ một mình trong một khu vườn rộng lớn thế này.
Không nghĩ ngợi thêm, cô dứt khoát đưa tay, giữ chặt cổ tay Du Chi. “Để khách ở phòng khách, nhà họ Du các anh đúng là không có quy củ.”
Du Chi cảm thấy cô lại đang vô cớ gây sự, lời mỉa mai đã ra đến nửa miệng, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Ôn Lật Nghênh, anh nhận ra có điều gì đó bất thường.
“Sợ thì nói thẳng.” Du Chi bừng tỉnh, bất đắc dĩ cúi người xuống, đối diện với cô.
“Sợ.” Ôn Lật Nghênh hiếm khi thẳng thắn. “Du Chi, em sợ.”
Sự yếu đuối không hề báo trước này làm trong lòng Du Chi dấy lên một luồng điện, vừa tê lại vừa ngứa. Anh xem như đã nhìn thấu, mọi phản ứng của người phụ nữ này luôn nằm ngoài dự đoán của anh. Anh nghĩ cô mềm yếu, cô lại tỏ ra mạnh miệng; anh cho rằng cô sẽ không chịu thua, cô lại đột nhiên mềm nhũn mà nói sợ.
Khiến người ta hoàn toàn bó tay. Ít nhất là anh.
Du Chi khẽ nhíu mày, tiếp tục nhìn cô: “Vậy thì sao? Em muốn gì.”
“Em ở cùng phòng với anh.”
Ôn Lật Nghênh không hề ngượng ngùng, ngược lại còn trực tiếp tiến lên một bước, hai cánh tay trắng như ngó sen nhẹ nhàng đặt lên vai anh, mười ngón tay đan vào nhau, ôm lấy cổ anh. Ánh mắt cô long lanh, ngước cằm nhìn anh: “Dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi mà.”
Thấy người đàn ông không lập tức đồng ý, cô lại khiêu khích: “Sao thế, nhát gan vậy? Anh sợ mình không kiềm chế được sao?”
Ôn Lật Nghênh nhớ lại thông tin quan trọng vừa mới thu thập được, cô kéo dài âm cuối một cách nũng nịu, gọi anh: “Bạch Bạch?”