Hong Kong là sân nhà của Ôn Lật Nghênh. Giống như cá trở về với biển rộng, cô tự do tự tại, tung hoành ngang dọc.
Trên máy bay cô còn ngoan ngoãn hứa hẹn, nhưng vừa hạ cánh, mọi lời nói đã bị cô ném lại sau lưng. Ba ngày liên tiếp, cô gần như đã tạm gác lại thân phận “vị hôn thê”, cô lao vào hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác, đêm đêm chìm trong tiệc tùng. Những bộ váy áo và trang sức lộng lẫy cuối cùng cũng có dịp để phô diễn.
Nhà họ Du từ trên xuống dưới lại đang bận rộn chuẩn bị cho lễ nạp thái, Du Chi là nhân vật chính đương nhiên không thể thoát thân. Cứ thế, khoảng lặng bất thường trong khung chat của hai người kéo dài, không một ai chủ động tìm ai.
Mãi đến một ngày trước lễ nạp thái, Ôn Lật Nghênh mới nhận ra điều này. Cô bấm vào khung chat, nhìn ngày tháng của vài hôm trước, bất giác ngẩn người, hàng mi khẽ run lên một cách bất an. Đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên có một cảm giác tiêu cực ập đến.
Nỗi ám ảnh từ những ngày tháng mỏi mòn chờ đợi tin nhắn của Trần Trú Ngôn bất chợt ùa về. Sự chờ đợi không biết trước kết quả thật sự quá dày vò. Ôn Lật Nghênh không muốn lại là người chủ động, để rồi lại rơi vào một cuộc chờ đợi vô tận.
Cô dứt khoát ném điện thoại sang một bên, chuyên tâm vào việc trang điểm.
Hôm nay là buổi tiệc của giới danh viện Hong Kong. Những dịp thế này luôn khơi dậy lòng hiếu thắng của cô. Ôn Lật Nghênh đã lựa chọn kỹ càng bộ lễ phục và trang sức lộng lẫy nhất, cô dành ra gần năm tiếng đồng hồ cho việc chuẩn bị.
Trên đường đi, chú Lâm thỉnh thoảng lại nhìn cô qua gương chiếu hậu. Ôn Lật Nghênh không nhịn được: “Chú Lâm, mặt cháu có dính gì sao ạ?”
“Không có, không có.” Chú Lâm vội phủ nhận. “Chỉ là đã lâu không thấy cô ba vui vẻ như vậy.”
Ôn Lật Nghênh biết ý của chú Lâm. Cô bĩu môi: “Chú Lâm, cháu lúc nào cũng vui vẻ, chỉ là chú đã lâu không gặp cháu thôi.”
“Vâng, vâng.” Chú Lâm cười gật đầu, ân cần dặn dò: ” Cô ba, ngày mai Du gia sẽ đến từ rất sớm, hôm nay cô uống ít thôi nhé.”
Ôn Lật Nghênh gật đầu: “Vâng ạ, cháu biết rồi.”
Cô khẽ nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn cảnh sắc lướt qua. Sống ở Hong Kong hơn hai mươi năm, cô thuộc lòng từng con đường góc phố, sớm đã không còn cảm giác mới mẻ gì. Nhưng lần này, cô lại nhìn không chớp mắt, thật lâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Ôn Lật Nghênh vừa xuống xe, một vòng tay ấm áp đã ôm lấy eo cô, mùi hương quýt nồng nàn xâm chiếm chóp mũi.
“Chào mừng công chúa Nivalis của chúng ta giá lâm.” Mạch Gia Hân khẽ véo vào vòng eo nhỏ của cô.
Ôn Lật Nghênh cười đẩy bạn ra: “Aria, đừng chọc tớ.”
“Sao thế, có chồng rồi định quên luôn bạn thân đấy à?”
“Nói bậy!”
Hai người tay trong tay bước vào quán bar. “Nghe nói hôm nay Nghê Nguyệt Diêu cũng đến.” Mạch Gia Hân ra vẻ hóng chuyện.
Ôn Lật Nghênh vén lọn tóc: “Ồ, tớ lại chẳng sợ cô ta.”
Vừa vào cửa, đã thấy Nghê Nguyệt Diêu, bên cạnh là một đám phụ nữ ăn mặc lòe loẹt. Ôn Lật Nghênh liếc thấy chiếc váy dài màu đỏ trên người cô ta, khẽ cười khẩy. “Nhàm chán thật.” Lần trước cô mặc váy đỏ chiếm hết spotlight, lần này cô ta lập tức bắt chước. Nhưng trong ván cờ tâm lý này, phần thắng đã thuộc về cô ngay từ lúc đối phương bắt đầu sao chép mình.
Cô định xoay người đi, thì Nghê Nguyệt Diêu đã cất giọng, thu hút ánh mắt của toàn trường. “Các chị em, hôn lễ của tôi và chồng tôi sẽ được tổ chức vào ngày 28 tháng sau ở Kinh Bình nhé. Đến lúc đó mời mọi người, phải đến đầy đủ đấy.”
Cô ta vừa dứt lời, một giọng nam sang sảng vang lên: “Cô ba Ôn?”
Ôn Lật Nghênh giật mình quay lại. Hoàng Việt Trạch dẫn đội đến đây tuần tra, không ngờ lại gặp cô. Anh ta thoáng chút ngượng ngùng: “Tôi là đồng nghiệp của Du Chi, chúng ta đã gặp nhau ở cục cảnh sát.”
Ôn Lật Nghênh chớp mắt, vẫn là Mạch Gia Hân nhắc bên tai: “Hoàng Việt Trạch, đội trưởng hành động vụ của Hứa Phỉ.”
“Ồ.” Ôn Lật Nghênh cười gật đầu. “Anh Hoàng, tôi nhớ anh rồi.”
Hoàng Việt Trạch như được đại xá, giơ tay chào theo kiểu nhà binh: “Chào chị dâu.”
Không đợi mọi người phản ứng, các cấp dưới đi theo anh ta xếp thành hàng, đồng loạt hướng về phía Ôn Lật Nghênh, họ giơ tay chào. Ngay sau đó là một tiếng hô đồng thanh, vang dội và dứt khoát: “Chào chị dâu!”
Ôn Lật Nghênh kiêu hãnh ưỡn thẳng lưng, như một con thiên nga trắng, bình thản đón nhận tất cả. Cô không thể không thừa nhận, cô đã bị khoảnh khắc này làm cho choáng ngợp. Gương mặt cô dưới lớp phấn nền chợt ửng hồng, không phải vì e thẹn, mà là vì một niềm kiêu hãnh và thỏa mãn dâng trào. Khoảnh khắc này, có bao nhiêu tiền bạc châu báu cũng không thể mua được.
Cách một khoảng, cô bắt gặp ánh mắt vừa chua chát vừa tức giận của Nghê Nguyệt Diêu, lòng cô càng thêm đắc ý.
Cô nhân lúc không ai chú ý, lấy điện thoại ra, lén gửi tin nhắn cho Du Chi:
【Du Chi!】
【Em yêu chết anh mất!!】
Nhất thời xúc động, cô hoàn toàn quên mất quy tắc không chủ động mà mình đã đặt ra.
Lúc ngồi xuống, Nghê Nguyệt Diêu cố tình ngồi cạnh Ôn Lật Nghênh. “Nivalis, hôm nay trông cô oai phong thật đấy.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Ôn Lật Nghênh ra vẻ không quan tâm. “Tôi quen rồi.”
“Phải ha, nhiều cảnh sát mặc đồng phục như vậy cùng cúi chào, xem ra cô ba Ôn lại sắp lên trang nhất rồi?” Nghê Nguyệt Diêu giơ tay, cố tình khoe ra viên kim cương trắng to như trứng bồ câu. “Chỉ là, không thấy cậu hai nhà họ Du đâu nhỉ?”
Ý của cô ta rất rõ ràng. Cô ta có chồng cưng chiều, còn Ôn Lật Nghênh dù có oai phong đến đâu, cũng chỉ lẻ bóng một mình.
Ôn Lật Nghênh liếc qua ngón tay trơn bóng của mình. Chiếc nhẫn ruby Du Chi tặng không hợp với bộ váy hôm nay.
“Chồng tôi nói, muốn tổ chức một hôn lễ thật lớn ở cả Kinh Bình và Hong Kong, phải dùng hoa hồng tươi nhất để trang trí toàn bộ sảnh tiệc. Anh ấy đã cố tình bao trọn một trang trại ở Ecuador, chuyên trồng loại hoa hồng mà tôi yêu thích nhất.”
Xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ ngưỡng mộ.
Mạch Gia Hân huých tay Ôn Lật Nghênh. “Mấy người vừa rồi đang nịnh bợ Nghê Nguyệt Diêu, cậu đừng để tâm.”
Ôn Lật Nghênh khó lòng miêu tả được mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình lúc này. Một mặt, cô tin tưởng Du Chi. Mặt khác, cô lại thật sự ngưỡng mộ tình yêu của Nghê Nguyệt Diêu và chồng cô ta.
Cô uất ức cầm lấy điện thoại, trút hết giận dữ lên đầu Du Chi.
【Du Chi!!】
【Em hận anh!!! Sao anh không đi cùng em!!!】
【Trừ phi anh có thể cho em một hôn lễ lãng mạn nhất, độc nhất vô nhị nhất thế giới này!!】
Ở một nơi khác của Hong Kong, Du Chi đang ở hậu trường bố trí lễ đính hôn, anh tự tay tham gia vào mỗi một công đoạn.
Túi quần rung lên, anh lấy điện thoại ra. Năm dòng tin nhắn, năm cung bậc cảm xúc thay đổi chóng mặt. Anh như có thể nhìn thấy gương mặt kiêu kỳ xinh đẹp của cô qua màn hình.
Ngón tay anh lướt trên một cành hồng, rồi bất giác gia tăng lực đạo, nghiền nát một cánh hoa cho đến khi sắc đỏ tươi thấm vào đầu ngón tay trắng lạnh. Anh có thể bỏ ra thêm 120 phần tâm sức để học cách lãng mạn, nhưng lại không biết phải trả lời câu “yêu chết anh mất” kia như thế nào.
Thật lâu sau, trong đêm dài, vang lên một tiếng thở dài khẽ khàng.
Lần đầu tiên sau một buổi tiệc, Ôn Lật Nghênh không có cảm giác vui sướng tột độ, mà là những cảm xúc phức tạp đè nặng trong lòng.
Cô vừa lên xe đã ra lệnh: “Chú Dịch, chú mà còn dám nhắc đến tên Du Chi với cháu nữa, cháu sẽ bảo ba sa thải chú!”
Về đến nhà, cô đá văng đôi giày cao gót. Vừa đi được hai bước, đã thấy hai anh trai Ôn Nghiên Tu và Ôn Nghiên Từ mang vẻ mặt ngưng trọng ngồi bên bàn trà.
“…Các anh, ở đây làm gì vậy?”
“Chờ em chứ sao.” Ôn Nghiên Từ đứng dậy, đưa cô về phía phòng thay đồ. “Có thứ tốt cho em xem.”
Đó là phòng thay đồ của Ôn Nghiên Tu. Căn phòng rộng lớn giờ đây được đặt trang trọng bốn bộ lễ phục lộng lẫy.
Ôn Nghiên Từ buông tay ra. Ôn Lật Nghênh kinh ngạc: “…Đây là?”
“Bộ này là ba mẹ chọn, bộ này là nhà họ Du cho người đưa tới, bộ này của anh cả, bộ này của anh… A Quân, em thích bộ nào, tiệc đính hôn sẽ mặc bộ đó.”
Ôn Lật Nghênh nghe nghe, vành mắt đỏ lên: “Anh…”
“Đừng khóc, công chúa nhỏ của nhà họ Ôn ngày mai còn phải xinh đẹp đi gặp người ta. Khóc là không đẹp đâu.” Ôn Nghiên Tu hiếm khi thu lại vẻ mặt lạnh lùng, tiến lên nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Nào có chứ!” Ôn Lật Nghênh nức nở, cũng không quên phản bác. “Em lúc nào cũng đẹp mà!”
Anh em ba người mở một chai rượu vang đỏ, ngồi trên sofa.
“Không ngờ, ba anh em chúng ta, thế mà A Quân lại kết hôn trước.” Lời này từ miệng Ôn Nghiên Từ nói ra, có một nỗi buồn man mác.
Ôn Nghiên Tu liếc anh một cái: “Còn không phải tại em sao, bao nhiêu tiểu thư danh giá, em đều không vừa mắt.”
“Anh còn nói em à? Lão già 30 tuổi còn độc thân.”
“Anh.” Cảm xúc thương cảm của Ôn Lật Nghênh hoàn toàn bùng nổ. Nước mắt lăn dài trên má, nhưng khóe môi lại cong lên một nụ cười. Giọt nước mắt là để lại cho Ôn gia, cô không nỡ, nhưng đã đến lúc phải vẫy tay; còn nụ cười này, là Du Chi mang đến cho cô.
Giọng cô vẫn rất nũng nịu, nhưng không giấu được ý lệ: “Em sẽ hạnh phúc chứ?”
Ôn Nghiên Từ rất dịu dàng mà ôm em gái lại; Ôn Nghiên Tu thì sững lại một chút, giơ tay đặt lên sau đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa. “Sẽ.”
“Là nhiều thêm một người, một gia đình đến yêu thương em. A Quân, em phải luôn nhớ rằng, anh và anh cả chỉ cho phép em sống một đời hạnh phúc, vui vẻ, vô lo.”
Ôn Lật Nghênh nín khóc mỉm cười.
Cô uống cạn ngụm rượu vang đỏ cuối cùng, ánh mắt dừng lại thật lâu ở bộ lễ phục mà nhà họ Du đưa tới. Có lẽ là bút tích của Dương Như Tĩnh, vẫn là kiểu sườn xám Trung Hoa, nhưng lại càng tinh xảo, đoan trang hơn.
Ôn Lật Nghênh phẩy nhẹ đuôi mắt, tất cả ẩm ướt hoàn toàn được lau sạch. Cồn đã ngấm, cô cho phép mình phá lệ một lần nữa, bấm vào khung chat của Du Chi.
Rất trịnh trọng mà gõ xuống:
【Nhớ anh】