Thời gian hai nhà hẹn là chín giờ chín phút, chỉ để lấy một điềm lành. Du Chi cùng ba mẹ anh, anh chị em và các vị trưởng bối thân thích đến, sáu chiếc Bentley kéo dài, men theo con đường núi quanh co, một đường thong dong đi lên, vô cùng hoành tráng.
Ôn gia không giống Du Viên, không mang vẻ đẹp nội liễm, trầm mặc của kiến trúc cổ, mà là một sự lộng lẫy, huy hoàng và phô trương. Tựa lưng vào núi, hướng ra biển, là nơi có phong cảnh đẹp nhất toàn bộ Vịnh Nước Cạn. Kiến trúc mang phong cách châu Âu, sừng sững giữa rừng cây xanh biếc, như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích.
“Đẹp quá.” Du Cận Đường nhìn đến ngây người. Trong khoảnh khắc, cô ấy cảm thấy Du Viên nhà mình, nơi có lịch sử lâu đời đến mức có thể đăng ký di sản thế giới, thật tầm thường. Bây giờ cô ấy càng tin rằng, cuộc hôn nhân này, chính là anh hai nhà mình trèo cao.
Đến cả Du Cận Hoành, người luôn thờ ơ với những thứ này, cũng phải cầm điện thoại lên, chụp liền mấy tấm.
Du Chi ngồi cùng Du Chung Khang và Dương Như Tĩnh ở chiếc xe đầu tiên, hiếm khi thu lại vẻ bất cần. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, không thắt cà vạt, nhưng khí chất hoang dã đó là thứ mà một chiếc áo sơ mi không tài nào che giấu được.
Lúc này, Du Chi đang dùng ngón tay trắng lạnh của mình gõ nhẹ lên cằm. Dương Như Tĩnh thấy vậy, không khỏi cười nói: “Thằng nhóc con cũng biết căng thẳng à.”
Du Chi liếc nhìn ba mẹ mình một cái, anh không nói gì. Anh không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Là đang căng thẳng. Trái tim từng đối mặt với vô số kẻ bắt cóc hung ác nhất mà không hề gợn sóng, giờ đây lại theo khoảng cách ngày càng gần với Ôn gia mà đập loạn nhịp.
Năm phút sau, đoàn xe đến trước cửa Ôn gia. Lễ vật đã chuẩn bị sẵn được Hồ Mân chỉ huy, nối đuôi nhau mang vào trong. Ôn Triệu Lân và Kiều Khả Tâm cố ý ra cửa đón, để thể hiện thành ý.
Du Chi đi ở phía trước, anh đến trước mặt hai người, cung kính cúi đầu chào. Sau đó, người hai nhà lần lượt giới thiệu, thăm hỏi lẫn nhau.
Ôn Nghiên Từ tiến lên, bắt tay Du Chi. Hai người vì chuyện của Hứa Phỉ mà đã từng tiếp xúc, xem như có quen biết. Anh ấy hạ thấp giọng: “Chuyện của Hứa Phỉ, làm phiền cảnh sát Du rồi.”
“Đều đã qua rồi. Hơn nữa, cô Hứa thành tâm hối cải, nguyện ý lấy thân làm mồi nhử giúp cảnh sát phá án, đó là điều cô ấy đáng được nhận.” Nhắc đến công việc, mày mắt Du Chi hiện lên chút nghiêm túc.
Ôn Nghiên Từ khẽ cười: “Còn gọi là Ôn tổng thì xa cách quá, cứ giống A Quân, gọi tôi là anh hai.”
Thật ra tính theo tuổi, Du Chi còn lớn hơn anh ấy chín tháng. Nhưng Du Chi không chút do dự, khẽ gật đầu: “Anh hai.”
Ba mẹ hai bên đã vui vẻ ngồi xuống hai phía sofa. Đây không phải là lần đầu họ gặp mặt, nên không có quá nhiều lễ nghi rườm rà.
Du Cận Hoài và Ôn Nghiên Tu là người thừa kế tập đoàn, có không ít chủ đề chung; Du Cận Hoành và Du Cận Đường thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Dương Như Tĩnh.
Nhộn nhịp là vậy, chỉ là không thấy bóng dáng Ôn Lật Nghênh.
Du Chi có chút khó hiểu, vài lần nhìn về phía Ôn Nghiên Từ, không biết phải hỏi từ đâu. Ôn Nghiên Từ thấy hết mọi thứ, cuối cùng không nhịn được mà mở lời trước: “Có gì muốn hỏi anh à?”
Du Chi đã tự kiểm điểm lại biểu hiện gần đây của mình, anh không cảm thấy có chỗ nào làm công chúa không vui cả. Chắc vấn đề không nằm ở anh, hẳn không phải là cô cố tình trốn tránh anh đâu. Anh bèn khiêm tốn thỉnh giáo: “Anh hai. Lật Nghênh đâu ạ?”
Anh gọi cô là Lật Nghênh. Ôn Nghiên Từ lại cười, xem ra em gái mình vẫn chưa hoàn toàn mở lòng.
“Em ấy ở trên lầu, dì giúp việc quên gọi em ấy xuống.” Ôn Nghiên Từ vẫn giữ nụ cười đúng mực.
Một cái cớ quá tệ. Du Chi liếc mắt đã nhìn thấu. Rõ ràng là nhà họ Ôn đang ra hiệu cho anh, muốn anh ý thức được mình là người ở vị thế thấp hơn trong mối quan hệ này, phải luôn là người chủ động.
Hôm nay là anh mang sính lễ đến, lẽ ra anh phải là người chủ động hơn. Anh rất lịch sự: “Vậy xin hỏi, em có thể lên tìm cô ấy không?”
Theo dì giúp việc, thang máy dừng lại ở tầng sáu. Cửa vừa mở ra, mùi hương hoa hồng nồng nàn ập đến. Không cần bất kỳ lời giới thiệu nào, Du Chi đã hiểu, cả tầng này là khu vực của Ôn Lật Nghênh.
Đây là lần đầu tiên Du Chi vào phòng ngủ của con gái, khó tránh khỏi có chút gượng gạo. Anh muốn làm lơ, nhưng hơi thở của cô trong không khí lại có cảm giác tồn tại quá rõ ràng.
Du Chi đi từng bước về phía trước, thần kinh anh càng lúc càng căng thẳng. Anh đột nhiên rất hối hận, nhưng đã không còn đường lui.
Hương thơm vô tận, tràn ngập trong từng hơi thở của anh, gần như muốn thiêu đốt sợi dây lý trí trong đầu. Du Chi không thể không nhớ lại nụ hôn của họ, triền miên, nồng nhiệt. Anh có chút thống khổ mà nhắm mắt lại.
Anh cảm thấy mình thật hoang đường và nực cười. Giống như một cậu trai trẻ mới lớn, đang tự mình mơ mộng, hết lần này đến lần khác vì cô mà đấu tranh.
Trong phòng thay đồ.
Ôn Lật Nghênh đã dậy từ rất sớm. Tắm rửa, dưỡng da, trang điểm, làm tóc, làm móng, thay lễ phục… mỗi một công đoạn đều vô cùng tốn thời gian. Cô đắm chìm trong đó, không cảm thấy thời gian trôi qua.
Cô không để ý đến chiếc máy tính bảng đang phát tin tức giải trí bên cạnh, chỉ xem nó như âm thanh nền.
Ôn Lật Nghênh đang cầm một thỏi son, chuẩn bị hoàn thành bước cuối cùng của lớp trang điểm hoàn hảo. Bên tai bỗng nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân, trầm ổn và đầy sức mạnh.
Trong lòng Ôn Lật Nghênh có một đáp án không dám nghĩ tới. Không đợi suy nghĩ thêm, cô quay đầu lại, đâm vào đôi mắt đen láy hẹp dài của Du Chi. Đầu ngón tay đang cầm thỏi son của cô bất giác siết chặt, trắng bệch.
Theo bản năng cô bật thốt lên, hơi giơ tay che lấy ngực mình: “Anh, anh vào đây bằng cách nào?”
Không ai thông báo cho cô người nhà họ Du đã đến. Hiện tại trên người cô chỉ mặc một chiếc váy lót, vừa vặn che từ ngực đến đùi.
Du Chi không trả lời ngay. Anh khẽ cúi đầu, khóe mắt liếc thấy chiếc máy tính bảng trên bàn cô, trên đó là một gương mặt quen thuộc. Dưới tác dụng của việc chỉnh sửa và trang điểm, gương mặt đã trắng của Trần Trú Ngôn càng lộ ra một vẻ đẹp yêu nghiệt, là phong cách mà Du Chi ghét nhất.
Nhưng sự phiền muộn của anh lúc này lại không phải vì điều đó. Mày Du Chi tối sầm lại, bàn tay đặt lên eo cô, hơi dùng sức, một tay bế cô lên, đặt ngồi trên bàn trang điểm.
“Cô ba Ôn.” Hơi thở của Du Chi trở nên nặng nề. “Cố ý à?”
Ôn Lật Nghênh ngơ ngác. Cô không hiểu tại sao người đàn ông này đột nhiên xông vào phòng thay đồ của cô, lại nổi điên như vậy.
Đúng lúc đó, bên tai cô đột nhiên nghe thấy một giọng nữ đã qua xử lý âm thanh, rành rọt đọc: “Ban nhạc Thuyền và Biển ra mắt chưa đầy nửa tháng, ca sĩ chính Trần Trú Ngôn tuyên bố rời nhóm…”
Hai người nhìn nhau thật lâu, trong bầu không khí yên tĩnh, cái tên vốn đã thành vùng cấm giữa hai người lại được nhắc đến một cách rõ ràng như vậy.
Ôn Lật Nghênh gần như ngay lập tức rơi vào thế yếu trong cuộc đối đầu này.
Người đàn ông trước mặt nhìn chằm chằm cô, khóe môi bỗng nhiên cong lên một chút, tràn đầy chua xót: “Hóa ra cô ba Ôn vẫn còn quan tâm đến bạn trai cũ như vậy à?”
Ôn Lật Nghênh cảm thấy mình thật oan uổng. Cô không thích nghe tin tức tài chính, không yêu xem phim tài liệu, lại thích toàn tâm toàn ý chuyên chú mà xem phim. Cho nên khi tìm âm thanh nền lúc trang điểm, chỉ có thể bấm vào kênh tin tức giải trí. Nào ngờ…
“Em đã nói với anh rồi.” Gương mặt Ôn Lật Nghênh bắt đầu nóng lên. “Anh ta không phải bạn trai cũ của em…”
“Ồ.” Du Chi càng tiến lại gần hơn. “Ánh trăng sáng mà mình không có được? Vậy có phải càng khó quên hơn không.” Anh lại nghĩ đến việc đêm qua bị cô nhắn tin làm cho mất ngủ đến nửa đêm, lửa giận lại càng bốc lên. “Không muốn gặp anh. Là vì…”
Lễ nạp thái quan trọng như vậy, cô lại vắng mặt, bắt anh phải đi lên tìm cô, bắt anh phải cúi đầu trước. Tất cả những điều đó, anh đều cam tâm tình nguyện chịu đựng. Nhưng Du Chi cứ ngỡ cô sẽ lẳng lặng chờ anh. Hóa ra không phải.
Cô chỉ là quên mất anh, quên mất một ngày quan trọng đối với cuộc hôn nhân của họ như vậy.
Du Chi cảm thấy tim mình đang rỉ máu, nhưng lại tha thiết muốn nghe được một câu trả lời: “Nhớ cậu ta à?”
Lòng bàn tay miết qua đôi môi mềm mại đỏ mọng của Ôn Lật Nghênh, không hề dịu dàng. Du Chi cảm thấy mình đã cưới một tiểu yêu tinh.
Ôn Lật Nghênh vội vàng lắc đầu: “Không có mà… Du Chi, em thật sự không có nghĩ đến anh ta…” Giọng cô yếu dần, gần như là thì thầm.
Cuối cùng, cô im lặng, chỉ nhìn thẳng vào mắt Du Chi. Cứ cố gắng thanh minh cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Tin hay không, tùy anh.
“Du Chi, thả em xuống.” Giọng cô đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Anh chống hai tay lên tường, giam cô trong vòng tay, hơi thở nam tính bá đạo xâm chiếm lấy không gian của cô. Du Chi hiếm khi mặc sơ mi, càng hiếm khi mặc quần tây, bộ trang phục này khiến cả người anh cảm thấy vô cùng gò bó. Anh bực bội đưa tay nới lỏng chiếc cúc áo trên cùng.
“Không thả.” Anh lại ghé sát hơn. “Em nói gì anh cũng nghe, vậy trong mắt em anh là cái gì?”
Du Chi dùng một tay siết lấy eo cô, tay kia luồn vào mái tóc đen nhánh.
“Vừa nói yêu, vừa nói hận, rồi lại nói nhớ.” Anh gằn từng chữ như đang tính sổ, mỗi một lời, lại ép cô gần hơn một chút, cho đến khi tấm lưng trần của Ôn Lật Nghênh áp vào mặt gương lạnh buốt. Du Chi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi môi cô. “Thế mà lại ngay trước mặt anh, xem tin tức về cậu ta.”
“Ôn Lật Nghênh, em đang cố tình trêu tức anh sao?” Anh dừng lại, khẽ phớt nhẹ lên môi cô một cái, rồi tiếp tục. “Hay là đang cố tình khiêu khích anh?”
Bỏng rát, ngột ngạt, và cả một nỗi khao khát không tên… một mớ cảm xúc phức tạp cuộn trào trong lòng Ôn Lật Nghênh. Cô không phân biệt được cảm xúc nào đang chiếm ưu thế, chỉ theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đợi một nụ hôn nhẹ nhàng, có phần thăm dò.
Nụ hôn này hoàn toàn không giống phong cách của Du Chi. Cô mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt anh đang xoáy sâu vào mình.
Hàng mi Ôn Lật Nghênh run rẩy, cô muốn trốn, nhưng lại bị anh giữ cằm lại. Chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cô chực trờ trễ xuống, lại là Du Chi khẽ dùng ngón tay kéo quai váy mỏng manh lên, chỉnh lại cho cô.
Đầu ngón tay Ôn Lật Nghênh đặt trên vai anh, nơi đó có một sức mạnh tiềm tàng, đường cong cơ bắp rõ ràng. Qua lớp vải sơ mi mỏng, cô thậm chí có thể cảm nhận được da thịt nóng bỏng của anh.
Sự tương phản mãnh liệt đó, làm cho Ôn Lật Nghênh chìm đắm sâu hơn.
“Anh quản em à. Ngược lại là người nào đó, đến cả trả lời tin nhắn, một lễ nghi cơ bản nhất cũng không làm được! Còn không biết xấu hổ mà trách móc…”
Một ngón trỏ lạnh lẽo đặt lên môi cô, chặn lại nửa câu sau. Ngược lại, anh nâng cằm cô lên, trán tựa vào nhau.
“Cô ba Ôn, em có chắc là anh không trả lời không?”
Ôn Lật Nghênh sững sờ. Tối qua sau khi cô gửi xong tin nhắn “nhớ anh”, đã bị hai anh trai lôi đi rửa mặt, tẩy trang, ra ngoài xong lơ mơ lên giường ngủ ngay; sáng nay tỉnh lại vội vàng bắt đầu trang điểm, không xem lại điện thoại. Bị ảnh hưởng từ việc chờ đợi tin nhắn của Trần Trú Ngôn trước đây, Ôn Lật Nghênh đã mặc định rằng anh không trả lời cô.
Bị anh hỏi ngược lại như vậy, cô lập tức chột dạ.
Bị Du Chi bắt được thời cơ, anh ôm trọn lấy cô, đầu ngón tay lướt qua cặp xương cánh bướm xinh đẹp của cô. Ngay sau đó, anh nhanh chóng cúi xuống.
Thật lâu sau, cảm nhận được hơi thở của cô trở nên khó khăn, Du Chi cười khẽ, buông cô ra. Người phụ nữ này thông minh như vậy, nhưng trong việc học hôn môi, việc tiến bộ lại có chút chậm chạp.
Ôn Lật Nghênh chỉ kịp th* d*c một hơi, người đàn ông lại bao phủ lên. Lần này anh đổi một phong cách khác, tinh tế mà v**t v* môi châu của cô.
Mà mùa hè ở Hong Kong luôn nóng, ẩm và ướt. Ôn Lật Nghênh vào giờ phút này, vô cớ cảm thấy, Hong Kong năm nay, càng ẩm ướt hơn.
Hơi thở cô như ngưng lại, toàn thân cứng đờ không dám động đậy. Trong cơn hoảng loạn, móng tay cô vô thức cào lên vai và cổ anh, để lại vài vệt máu mảnh. Có lẽ vì đau, người đàn ông khẽ hừ một tiếng. Ngay lập tức, hai cánh tay Ôn Lật Nghênh càng không dám cử động.
Rõ ràng cô đang nhìn thẳng về phía anh, nhưng Du Chi vẫn cố chấp day đi day lại chuyện của Trần Trú Ngôn, muốn dùng nó để trừng phạt cô.
Trong khoảnh khắc, Ôn Lật Nghênh cảm thấy uất ức dâng trào, cô túm lấy lồng ngực vạm vỡ của anh: “Du Chi! Anh rốt cuộc có thôi đi không, đồ khốn!”
Cơn giận bùng lên, cô vung tay gạt chiếc máy tính bảng trên bàn rơi xuống đất.
Du Chi nghiến chặt răng, rồi đột nhiên vươn tay siết nhẹ sau gáy cô. Những nụ hôn vụn vặt bắt đầu rơi xuống vành tai, cố ý day dưa, trêu chọc. Đàn ông trong chuyện này, quả thật không thầy tự giỏi. Du Chi cũng thuận theo lời cô, tự nhận mình là một tên khốn.
“Không khốn nạn một chút…” Anh vừa cắn nhẹ vành tai cô vừa thì thầm, “… thì cô ba Ôn đây có phải sắp quên mất mình còn có một người chồng hay không?”
“Ưm…” Ôn Lật Nghênh bị anh trêu chọc đến toàn thân mềm nhũn.
“Là… là vị hôn phu thôi.”
“Ồ.” Du Chi nhân lúc cô bối rối sửa lời, liền cúi xuống sâu hơn, nhưng miệng vẫn chiều theo ý cô: “Vị hôn phu.”
Trán anh vùi vào hõm cổ mềm mại, hít hà mùi hương hoa hồng đặc trưng của cô. Giọng nói anh đã khàn đặc đi:
“Ông đây nhịn lần cuối cùng này thôi.”