Sau một trận hôn chiến nảy lửa, kết quả là bất phân thắng bại.
Đẩy Du Chi ra khỏi phòng thay đồ, Ôn Lật Nghênh dựa vào cửa, phải mất một lúc lâu cô mới điều hòa lại được nhịp thở.
Trên bàn trang điểm, chai lọ mỹ phẩm ngã dúi dụi, đổ rạp cả một mảng.
Ôn Lật Nghênh ngồi xuống lần nữa, cô ngước mắt đối diện với hình ảnh phản chiếu trong gương. Mắt cô ươn ướt, má thì ửng hồng, lồng ngực phập phồng. Lớp trang điểm tỉ mỉ ban nãy đã hoàn toàn bị phá hỏng. Cô bực bội thở dài, cầm bông phấn lên dặm thêm vài lớp, cố gắng che đi vệt hồng khả nghi trên má.
Thỏi son kem màu phúc bồn tử đã chuẩn bị sẵn cũng bị cô ném sang một bên, thay bằng một màu đậm hơn, như một hành động giấu đầu hở đuôi để che đi đôi môi vừa bị hôn đến sưng đỏ.
Kết thúc mọi nỗ lực “cứu vãn”, cô vội vàng chộp lấy điện thoại, mở khung chat của hai người.
Anh đã trả lời tin nhắn của cô, còn trích dẫn lại từng cái một, dù nội dung vô cùng nhạt nhẽo và bình thản.
【 Em yêu anh chết mất!! 】
【 Ừm 】
【 Em hận anh!!! 】
【 Ừm 】
【 Nhớ anh 】
【 Ừm 】
Tim đập nhanh như trống dồn, đầu ngón tay Ôn Lật Nghênh siết chặt điện thoại, không tài nào gọi tên được cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Lát sau, cô mở cửa bước ra. Du Chi đã đứng chờ sẵn bên ngoài.
Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Du Chi chỉ cần liếc qua là nhìn thấu sự thay đổi của cô, anh vô cùng không biết xấu hổ mà cong môi cười.
Ôn Lật Nghênh thấy bộ dạng của anh, cơn tức lại bùng lên, cô vung tay định đánh anh.
Nhưng cổ tay cô đã bị người đàn ông dễ dàng bắt lấy, hóa giải mọi lực đạo. Du Chi thản nhiên cảnh cáo: “Còn không xuống dưới, mọi người sẽ nghĩ chúng ta vừa làm gì mờ ám đấy.”
“…”
Ôn Lật Nghênh giật tay ra khỏi tay anh: “Đồ khốn!”
“Ừm.” Anh thẳng thắn thừa nhận.
Du Chi nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô, đó là thứ không thể nào che giấu được. Mọi rung động trong đó, là vì anh mà có. Chỉ cần điểm này thôi, cũng đủ để anh âm thầm đắc ý.
Anh không trêu cô nữa mà trịnh trọng nắm lấy tay cô. Cả hai cùng nhau xuống lầu, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, trai tài gái sắc, quả là một cặp trời sinh.
Ba mẹ hai nhà đang thì thầm với nhau, ai nấy tấm tắc khen ngợi cuộc hôn nhân này thật xứng đôi.
Dương Như Tĩnh là người đã tận mắt chứng kiến quá trình con trai mình từng bước thay đổi tâm ý, nên bà vui mừng hơn Du Chung Khang rất nhiều. Nhìn thấy Du Chi và Ôn Lật Nghênh tay trong tay bước xuống, bà cảm động đến mức hốc mắt gần như ươn ướt, cuối cùng phải hung hăng cấu mạnh Du Chung Khang một cái mới miễn cưỡng nén lại được. “Tốt quá, thật sự tốt quá.”
Lúc này, bà vẫn không quên nói khích con trai cả: “Hoài Hoài, con xem em trai con kìa, thành gia trước rồi lập nghiệp, chẳng phải cũng rất tốt sao? Con cứ phải phản đối làm gì chứ.”
Du Cận Hoài rất lý trí, anh ấy nói thẳng vào vấn đề: “Chẳng qua là họ vừa hay gặp được đúng người hợp ý thôi mẹ.”
Dù sao đây cũng là nhà họ Ôn, không muốn gây ảnh hưởng không tốt, Du Cận Hoài đã hạ giọng rất thấp.
“Không phải quả dưa nào bị ép chín cũng ngọt đâu.”
Dương Như Tĩnh ngồi cạnh đang chìm đắm trong niềm vui nên không nghe thấy. Nhưng lời này lại lọt vào tai Ôn Nghiên Tu đang đứng cách đó vài bước, anh ấy khẽ cong môi, nụ cười mang ý vị không rõ.
Khi mọi người đã đông đủ, bữa cơm long trọng nhất chính thức bắt đầu.
Chỉ có người nhà họ Du và họ Ôn dùng bữa tại phòng ăn chính, những người còn lại được sắp xếp dùng bữa ở phòng ăn phụ. Thực đơn cũng giống hệt nhau, đều do đầu bếp năm sao mà Ôn Công Quán đặc biệt mời về, đã tỉ mỉ nghiên cứu trong gần ba tháng để tạo ra, là sự dung hòa giữa khẩu vị Kinh Bình và Cảng Đảo, vừa đảm bảo sắc hương vị, vừa mang ý nghĩa cát tường.
Điều đáng nói hơn là, tất cả các món ăn này chỉ xuất hiện duy nhất một lần. Dù cho là những phú hào quyền thế bậc nhất thế giới cũng không có cơ hội thưởng thức lại.
Du Chi và Ôn Lật Nghênh ngồi cạnh nhau ở vị trí trung tâm bàn tròn, kế bên là phụ huynh hai nhà, tiếp đó là các anh chị em còn lại. Du Cận Hoành và Du Cận Đường vừa vặn ngồi đối diện hai người.
Nhân lúc các bậc phụ huynh không để ý, Ôn Lật Nghênh liền nháy mắt với cô em gái Cận Đường.
Con gái thường rất nhạy cảm trong những chuyện này. Từ lần trước ở Du Viên, cô đã cảm thấy Du Cận Đường rất thích mình. Kiểu thích này không giống với đám đàn ông thối tha tranh nhau vồ vập lấy cô, nên cô rất sẵn lòng đáp lại.
Du Cận Đường không ngờ Ôn Lật Nghênh sẽ chủ động chào mình, cô ấy ngây ra hai giây rồi mới vẫy tay chào lại.
Chủ đề trên bàn ăn đương nhiên xoay quanh hai nhân vật chính.
Kiều Khả Tâm là người mở lời trước, bà khen công việc Du Chi chính trực, con người lại đàng hoàng, bảnh bao.
Dương Như Tĩnh ngại ngùng xua tay. Nửa câu đầu bà còn có thể đồng ý. Tuy con đường Du Chi chọn chưa từng có tiền lệ trong giới con nhà giàu, nhưng dù sao cũng là một nghề nghiệp vẻ vang, mang lại vinh quang cho đất nước. Anh lại nỗ lực phấn đấu, một đường thăng tiến, trở thành đội trưởng đặc nhiệm trẻ nhất Kinh Bình, cũng xem như là ưu tú bậc nhất.
Nhưng nửa câu sau thì bà hoàn toàn không dám nhận. Tủ quần áo của đứa con này toàn là đồ thể thao và đồ thường ngày, loại quần áo nhiều nhất là áo khoác gió. So với những tủ đồ đầy ắp vest cao cấp của các cậu ấm khác, làm sao có thể gọi là “đàng hoàng, bảnh bao” được.
“Thằng bé nhà tôi ấy à. Ngay cả cúc áo sơ mi nó còn chẳng thèm cài đến cái trên cùng…” Dương Như Tĩnh tính tình thẳng thắn, lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Du Chung Khang ho một tiếng, bà mới ngượng ngùng im bặt.
Mọi người lại nhìn về phía Du Chi. Chiếc áo sơ mi đen được cài cẩn thận đến chiếc cúc cuối cùng, cả người anh ngồi thẳng tắp, khoan thai gác đũa, từng cử chỉ lại toát lên vẻ nho nhã vốn cực kỳ không phù hợp với anh.
Ở Cảng Đảo, đặc biệt là giới thượng lưu, người ta càng coi trọng phương pháp giáo dục theo kiểu phương Tây, luôn khuyến khích và khen ngợi.
“Đâu có đâu ạ?” Kiều Khả Tâm nhìn ra Dương Như Tĩnh thường ngày hay quở trách con trai quen miệng, nhất thời chưa sửa được, liền cười giải vây: “Tiểu Chi mặc sơ mi chỉnh tề thế này cơ mà. Đẹp trai, rất đẹp trai.”
Ai ngờ, lời này vừa thốt ra.
Ôn Lật Nghênh lại là người có phản ứng lớn nhất. Cô sặc một ngụm canh, vội lấy khăn tay che miệng, ho sù sụ. Đám người làm đứng bên cạnh thấy vậy lập tức ùa tới, người đưa nước, người vỗ lưng, thật náo nhiệt.
Cô biết rõ, lý do Du Chi cài hết cúc áo sơ mi trái với thường lệ.
Là vì trong lúc thân mật vừa rồi, cô đã để lại vài vết cào gần xương quai xanh của anh. Nếu cởi chiếc cúc đầu tiên ra, sẽ thấy ngay trên làn da trắng lạnh của anh những vệt máu đỏ sẫm, một vẻ diễm lệ đến chói mắt.
Mãi mới thở lại được bình thường, Ôn Lật Nghênh còn chưa kịp giải thích cho sự thất thố của mình, bên tai đã đột nhiên truyền đến giọng nói đầy khí nóng của người đàn ông:
“Thế mà đã chột dạ rồi à?”
Nửa người bên phía Ôn Lật Nghênh bị hơi thở ấm áp của anh phả vào đến tê dại.
Ký ức vừa rồi lập tức ùa về như thủy triều, gần như nhấn chìm tâm trí cô. Ôn Lật Nghênh vô cùng mất tự nhiên mà cắn môi: “Canh… canh hơi nóng, em, em không để ý… Thất lễ quá.”
Ở đây đều là người nhà, không ai trách móc màn kịch nhỏ bất ngờ này. Ôn Lật Nghênh cũng chẳng có tâm trí nào để tô vẽ cho lời giải thích của mình thêm hoàn hảo. Cô cúi đầu, ngón tay cầm thìa, khuấy đi khuấy lại.
Bất chợt, một bên eo của cô bị ai đó nắm lấy. Ôn Lật Nghênh theo phản xạ co người lại, sau đó mới tức giận quay sang nhìn Du Chi.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì!
Đây là đang ở trên bàn ăn, có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn kia chứ!
“Còn nói không chột dạ?” Giọng Du Chi vẫn ép rất thấp, “Vậy em trốn cái gì.”
Thấy Ôn Lật Nghênh chu môi sắp sửa phản bác, anh đã lên tiếng trước một bước: “Được rồi, đừng cử động, không ai chú ý bên này đâu.”
Anh nói câu này với vẻ rất nghiêm túc. Ôn Lật Nghênh bị anh làm cho lây nhiễm, nhất thời quên cả giãy ra, cô hơi thẳng lưng, mặc cho Du Chi “diễn kịch” cùng mình, dưới thanh thiên bạch nhật mà cứ như đang đóng vai vợ chồng Smith.
Ngay khi cô vừa quen với sự tồn tại của bàn tay Du Chi, người đàn ông lại cong ngón trỏ, nhẹ nhàng day ấn vào hõm eo của cô.
Ôn Lật Nghênh đột nhiên cảm thấy bên hông nhói lên một cơn tê dại, đau đến mức phải rụt vai lại.
“…Anh làm gì vậy.” Cô quay đầu, uất ức hỏi nhỏ.
Du Chi vẫn giữ vẻ mặt lười biếng, nhàn tản. Ngay cả chiếc áo sơ mi cài kín cổ cũng không che lấp được vẻ ngang tàng hoang dã trên người anh. Anh chậm rãi nhướng mày: “Vừa nãy, em không mỏi eo à?”
“…”
Mỏi chứ.
Anh quá cao, vừa nãy cô phải liên tục ngửa cổ mới với tới được độ cao của anh. Lưng cứ ưỡn ra sau, cô đã đau nhức không chịu nổi trước đó rồi.
Vậy ra, anh vòng vo một hồi như vậy, chỉ là để xoa eo giúp cô?
Một cảm xúc lạ lùng khẽ chảy qua trái tim Ôn Lật Nghênh. Cô mím môi, nghiêng đầu nhìn sang, mọi người đã quay lại với bữa tiệc, vui vẻ trò chuyện.
Gương mặt anh vẫn chuyên chú nói chuyện với Du Chung Khang, nhưng những ngón tay lại tinh tế xoa nhẹ theo vòng tròn bên hông cô, lực đạo đều đặn, không nông không sâu.
Không rõ là do cảm giác k*ch th*ch khi làm chuyện mờ ám dưới ánh sáng ban ngày, hay là vì một lý do nào khác, tóm lại là tim Ôn Lật Nghênh lại bắt đầu đập rất nhanh, càng lúc càng nhanh.
Cô, người luôn là tâm điểm của mọi bữa tiệc xã giao, hôm nay lại im lặng lạ thường, chỉ múc hết miếng này đến miếng khác bánh pudding anh đào, tâm hồn như đang treo ngược cành cây. Ánh mắt cô có chút chột dạ nhìn về phía trước, rồi cô dần dần phát hiện ra một điều——
Trong bốn người con nhà họ Du, Du Cận Hoài có vóc dáng giống Du Chung Khang, toát lên vẻ ôn hòa, còn Du Chi lại sở hữu đường nét gương mặt của Dương Như Tĩnh, đầy vẻ anh khí. Chỉ riêng cặp đôi ngồi đối diện, Du Cận Hoành và Du Cận Đường, là hòa quyện một cách hoàn hảo những đặc điểm của ba mẹ họ. Sống mũi của hai người họ có độ cong y hệt như được đúc từ cùng một khuôn.
Cô vội dùng khuỷu tay nhẹ huých Du Chi, tò mò hỏi nhỏ: “Cận Hoành và Cận Đường là…”
“Anh em song sinh long phụng.” Du Chi đoán ngay được cô muốn hỏi gì.
Chuyện này ở Kinh Bình không phải là bí mật. Năm đó khi cặp song sinh chào đời, cũng là lúc tập đoàn Vân Hoàn thâu tóm được đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong ngành. Cả thành phố đều nói nhà họ Du sinh được một cặp long phụng là điềm lành trời ban. Nhưng Cảng Đảo quá xa, Ôn Lật Nghênh lại chưa bao giờ để tâm đến những chuyện trong giới này, nên không biết cũng là điều dễ hiểu.
Cô nghiêng đầu, thầm quan sát hai người họ.
Sống đến từng này, đây là lần đầu tiên cô được thấy một cặp song sinh ngoài đời thực, mà lại còn là song sinh long phụng, càng khiến cô thấy mới mẻ. Tính cách của họ cũng thật thú vị, chỉ cần nhìn trong bữa tiệc này cũng đủ thấy, một người hoạt bát, một người trầm tĩnh. Không biết ai là anh, ai là em đây.
Ôn Lật Nghênh đang định hỏi, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt đượm ý cười của Du Chi.
“Thế nên, gen nhà anh rất tốt, phải không?” Anh nhướng mày đầy vẻ lưu manh, “Rung động chưa?”
Hiểu ra ẩn ý trong lời anh, Ôn Lật Nghênh cứng đờ người, rồi cả cơ thể nóng bừng như bị lửa thiêu.
Ai thèm quan tâm gen nhà anh tốt hay không chứ!
Phiền chết đi được!
Sau khi bữa tiệc kết thúc, gia đình họ Du ở lại thêm một lúc nữa. Lúc rời khỏi Ôn Công Quán thì đã gần ba giờ chiều.
Hai bà chủ nhà nói chuyện vô cùng hợp ý, Dương Như Tĩnh nắm tay Kiều Khả Tâm dặn dò: “Sau khi về thì gọi điện nhiều nhé, việc chuẩn bị cho đám cưới phải nhanh chóng đưa vào lịch trình thôi.”
Kiều Khả Tâm cười không ngớt, đáp lời: “Vâng ạ, được ạ.”
Du Cận Đường ngoan ngoãn đi bên cạnh Dương Như Tĩnh, nghe thấy những lời này, lòng cô ấy thoáng buồn.
Vừa rồi trên bàn ăn, hai nhà đã bàn bạc thêm nhiều chi tiết về hôn sự. Lễ đính hôn sẽ được tổ chức sau, không cần phô trương, chỉ mang tính chất công bố ra bên ngoài. Nhưng hôn lễ dự kiến tổ chức vào tháng mười thì nhất định phải làm long trọng hết mức, xa hoa hết mức, theo tiêu chuẩn của một hôn lễ thế kỷ làm kinh động cả hai thành phố Kinh – Cảng.
Thần tượng của cô ấy, cứ như vậy mà vẻ vang đi lấy chồng…
Du Cận Đường đứng trong hàng ngũ nhà trai, nhưng lại mang tâm trạng của người nhà gái mà nghĩ, thật nhanh quá, thật nhanh quá.
“Ai.” Cô ấy khẽ thở dài một hơi.
Du Cận Hoành đứng cạnh nghe thấy, cậu ấy cũng chẳng biết cô em gái song sinh kém mình năm phút này đang suy nghĩ vẩn vơ cái gì trong đầu. Hai người họ ngoài khuôn mặt giống nhau như một kỳ tích y học ra thì chẳng có điểm chung nào cả.
Ví dụ như, Du Cận Hoành chỉ mong hai người họ sớm ngày kết hôn, để khỏi phải bị Dương Như Tĩnh lôi về tham gia đủ loại tiệc tùng gia đình hết lần này đến lần khác.
…
Ôn Lật Nghênh cố tình đi chậm lại, lững thững ở cuối đoàn người.
Du Chi cũng đi theo cô, bước chân anh rất chậm. Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người cô. Ánh nắng chiều dịu dàng phủ lên đường nét của Ôn Lật Nghênh, vẽ ra một vầng sáng mông lung, đẹp đến nao lòng.
Một tay anh đút trong túi quần, lòng bàn tay anh dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.
Thấy bước chân của người phụ nữ càng lúc càng chậm, ý cười trên mặt anh càng đậm hơn: “Cố ý à?”
Du Chi dừng hẳn lại.
“Không nỡ xa anh thì cứ nói thẳng.”
“Không có!” Ôn Lật Nghênh không cần suy nghĩ mà lắc đầu.
Cô thuận thế giơ tay, nhét một chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh lam vào tay Du Chi.
“Đây là?”
“Nhẫn đính hôn.” Ôn Lật Nghênh trả lời, rồi lại kiêu kỳ quay mặt đi, không nhìn anh, “Tặng anh đó.”
Du Chi cầm lấy, nhưng não anh nhất thời chưa kịp phản ứng, anh tưởng cô thấy anh không chuẩn bị nhẫn đính hôn nên không vui, anh vội vàng giải thích: “Anh định đeo cho em trong buổi lễ đính hôn nên hôm nay anh không mang theo.”
“Ồ, em không có ý đó.” Ôn Lật Nghênh nhướng mày, cô ra vẻ không quan tâm, “Kiểu anh chọn chắc chắn không đẹp bằng cặp này đâu.”
Thấy cô không giống như đang tức giận, Du Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngón tay anh khẽ dùng lực, mở chiếc hộp ra. Bên trong, chiếc nhẫn bạc dành cho nữ trông lộng lẫy hơn, được tạo thành từ những cành gai và dây hoa đan xen vào nhau, nâng đỡ một viên kim cương xanh được điêu khắc thành hình con bướm. Chiếc nhẫn của nam so với nó thì đơn giản và phóng khoáng hơn nhiều, thân nhẫn trơn, chỉ điểm xuyết vài viên ngọc bích cực nhỏ, cũng là hình những con bướm đang bay.
Màu xanh biển, luôn khiến người ta liên tưởng đến nhiều thứ… đáy biển sâu thẳm, bầu trời sao bí ẩn, tóm lại là một màu sắc vô cùng lãng mạn.
Hai chiếc nhẫn này, đặc biệt là viên ngọc bích được chế tác thành hình con bướm, chắc chắn đã tốn không ít thời gian và tiền bạc.
Du Chi nén lại niềm vui sướng nơi đáy lòng, giả vờ thờ ơ hỏi: “Em chuẩn bị khi nào thế?”
Mấy ngày cô về Cảng Đảo, rõ ràng là cô chỉ toàn đi chơi.
Với độ tinh xảo của hai chiếc nhẫn này, không thể nào là thứ được làm ra trong thời gian ngắn.
“Lâu rồi.” Ôn Lật Nghênh nhún vai.
Cô không nhìn ra được sự thay đổi cảm xúc trong mắt người đàn ông, có chút không chắc chắn hỏi: “Anh… thích chứ?”
“Lâu rồi.” Du Chi không trả lời cô, mà nắm lấy điểm mấu chốt về thời gian, “Là bao lâu.”
Anh đã tự nhủ với bản thân là đừng bận tâm, đừng nghĩ nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Làm cho Trần Trú Ngôn à?”
Ôn Lật Nghênh trừng mắt nhìn anh một cái, cô vẫn chưa hết giận, lại giẫm lên chân anh một cái nữa.
“Anh có thể đừng nhắc đến anh ta mãi được không! Em đã nói là em qua trang rồi mà.”
Lúc nào anh cũng thích nhắc đến anh ta, nhắc đến là lại ghen, mà mỗi lần ghen là lại… bắt nạt cô!
Đối diện với đôi mắt đen láy và cố chấp của người đàn ông, lòng Ôn Lật Nghênh thắt lại. Cô biết hôm nay anh nhất định phải có được câu trả lời.
Cô dịu giọng xuống: “Là vào lễ trưởng thành năm em 18 tuổi, em muốn tặng cho mình một món quà có ý nghĩa, nên đã tiện tay thiết kế.”
“Nếu anh không thích thì thôi, cái của anh em sửa lại một chút rồi tự đeo cũng được.”
Ôn Lật Nghênh có chút ngượng ngùng, cô giả vờ muốn giật lại.
Du Chi nhanh tay thu lại, ném hộp nhẫn vào túi quần, rồi giang tay ra, vừa vặn đỡ lấy thân hình đang lao tới của Ôn Lật Nghênh. Bàn tay to rộng của anh đặt lên tấm lưng mảnh khảnh của cô, khẽ dùng lực.
Vòng tay anh siết lại, ôm cô chặt hơn một chút. “Em chưa từng nghĩ sẽ tặng nó cho cậu ta sao?”
“Em có cưới anh ta đâu mà tặng.” Ôn Lật Nghênh bật cười, như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất trên đời.
Chiếc cằm thon của cô tựa lên lồng ngực rắn rỏi của Du Chi, cảm giác vững chãi ấy thật dễ chịu. Tâm trạng cô bỗng tốt lên hẳn, hiếm hoi nói với anh thêm vài lời chân thành: “Du Chi, em không phải kiểu phụ nữ đứng núi này trông núi nọ. Một khi đã đồng ý với cuộc hôn nhân này, em sẽ không tơ tưởng đến người khác. Anh không cần phải xem Trần Trú Ngôn là địch thủ như vậy đâu. Nếu sau này có người có thể bước vào trái tim em, thì người đó chỉ có thể là anh. Em chỉ chờ anh đến cưới thôi. Sau này, chúng ta sẽ sống thật tốt bên nhau.”
Giống như khát vọng của cô gái 18 tuổi khi đặt bút vẽ nên chiếc nhẫn, đó là mong ước về một tình yêu son sắt, như chim liền cánh, như cây liền cành. Một đời, một kiếp, một đôi người. Là anh, và cô. Còn việc anh có thể bước vào trái tim cô hay không, thì phải xem bản lĩnh của anh đến đâu đã.
Một lúc lâu sau không thấy người đàn ông có động tĩnh, Ôn Lật Nghênh véo nhẹ vào hông anh, lớp cơ bắp săn chắc, cảm giác dưới tay thật sự rất tuyệt. “Không phải anh cảm động đến ngây người rồi đấy chứ?”
Đáp lại cô là một nụ hôn nhẹ nhàng, vừa lịch thiệp vừa kiềm chế, khẽ đặt lên vầng trán. Ôn Lật Nghênh lập tức xù lông, hai má đỏ bừng như lửa đốt. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị siết chặt hơn trong vòng tay. “Buông ra! Bao nhiêu người đang nhìn kìa.”
Du Chi khẽ nhắm mắt, càng thêm thành kính, ấn nụ hôn sâu hơn lên vầng trán trơn láng, trắng ngần của cô.
Anh thầm nghĩ, may mà có nhiều người đang nhìn. Nếu không, nụ hôn của anh sẽ không chỉ dừng lại ở đó.