Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 29

Nhà họ Du đưa sính lễ, nhà họ Ôn nhận lễ rồi đáp lễ. Cứ như vậy, hôn sự của hai nhà đã hoàn toàn được định đoạt.

Lễ đính hôn diễn ra đúng như dự kiến.

Vì ở Cảng Đảo là sân nhà của mình, Ôn Triệu Lân đã liên hệ với các đơn vị truyền thông, sắp xếp vị trí tác nghiệp ngay tại bữa tiệc. Nội dung các bài PR cũng đã được biên soạn sẵn từ mấy ngày trước, chỉ chờ có ảnh chụp nóng hổi tại chỗ là có thể đăng tải ngay lập tức.

Số lượng đơn vị truyền thông được mời tham dự không vượt quá năm, nhưng điều đó không ngăn được những ống kính máy ảnh vây kín cổng Ôn Công Quán. Không ít các blogger tự do cũng lén lút tìm chỗ để livestream ké nhiệt từ bữa tiệc đính hôn hoành tráng này.

Giới truyền thông là vậy, những chuyện càng bí mật, càng riêng tư thì lại càng đáng để khai thác. Nếu may mắn chớp được khoảnh khắc độc quyền, có thể đảm bảo nửa năm sau cơm áo không phải lo.

Cả hai gia đình muốn tổ chức kín đáo, nhưng với thân phận và địa vị của họ, làm sao có thể kín đáo cho được.

Ôn Lật Nghênh còn chưa kịp lên xe rời khỏi Ôn Công Quán, các từ khóa liên quan đã chễm chệ trên top đầu hot search.

Và nữ chính của buổi lễ đính hôn được truyền thông ưu ái gọi là “khúc dạo đầu của hôn lễ thế kỷ” này, hiện đang ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tùy ý tô vẽ.

Ôn Lật Nghênh đương nhiên biết sự kiện hôm nay quan trọng đến mức nào, nhưng cô vẫn không nhịn được mà liên tục gà gật.

Để ở bên cạnh cô, tối qua Mạch Gia Hân đã đến Ôn Công Quán và ngủ lại trong phòng của Ôn Lật Nghênh.

Kết quả là đôi bạn thân đã lâu không ngủ chung phòng cứ ríu rít trò chuyện đến tận 3 giờ sáng. Chẳng bao lâu sau, cô lại bị Kiều Khả Tâm và dì Phát đồng loạt gọi dậy. Vệ sinh cá nhân xong, cô lại bị ấn ngồi trước gương để bắt đầu trang điểm.

Để tôn lên bộ sườn xám ôm sát, khéo léo tôn lên từng đường cong cơ thể, nhà tạo mẫu đã búi mái tóc đen dài của cô thành một búi tóc thấp tinh xảo sau gáy, chỉ cố định bằng một cây trâm ngọc màu hồng nhạt. Vài lọn tóc mai mềm mại buông lơi hai bên trán, tạo nên một vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Mạch Gia Hân đứng bên cạnh không khỏi suýt xoa: “Cậu đúng là giá treo đồ trời sinh, phong cách nào cũng dễ dàng chinh phục.”

Vừa nghe lời khen, Ôn Lật Nghênh lập tức vênh váo hẳn lên, kiêu ngạo nhướng mày. “Đó là đương nhiên. Trên đời này, chỉ có trang phục mà tớ muốn mặc, chứ không có trang phục nào mà tớ không mặc được.”

Đây vẫn luôn là phương châm sống của Ôn Lật Nghênh, và Mạch Gia Hân đã quá quen với điều đó. Cô là vậy, kiêu hãnh, rạng rỡ, luôn cho rằng những gì tốt đẹp nhất trên đời sinh ra là để dâng đến trước mặt, chờ cô ban ân lựa chọn. Nhưng sự kiêu ngạo ấy lại không hề đáng ghét, bởi cô có đủ tự tin và tư chất để xứng đáng với tất cả.

Vì vậy, khi cô nói những lời này, người khác không cảm thấy khó chịu, mà chỉ thấy cô thật đáng yêu. Nhưng câu nói ấy lại khiến Mạch Gia Hân chợt nghĩ đến một cái tên.

Cô ấy ra vẻ bí ẩn sáp lại gần, ngón tay tinh nghịch móc vào sợi dây ngọc trai sau lưng váy Ôn Lật Nghênh, trêu chọc: “Này, cậu nói xem, nếu Trần Trú Ngôn thấy cậu thế này, liệu anh ta có hối hận đến xanh ruột không?”

Cách đó hàng ngàn cây số.

Trần Trú Ngôn đang vội vã trang điểm. Hôm nay là lần đầu tiên anh ta công khai xuất hiện tại một lễ hội âm nhạc sau khi rời khỏi ban nhạc. Nhưng lúc này ở hậu trường, anh ta lại chẳng có chút hứng thú nào, tâm trí đều đặt cả vào chiếc điện thoại.

Làm nghệ sĩ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy biết ơn cái nghề paparazzi, vì nó cho phép anh ta được thấy cảnh Ôn Lật Nghênh xuất giá.

“Sao thế, hối hận à?”

Người đại diện của anh, Lura, bước vào phòng nghỉ, hai tay chống lên thành ghế, đối diện với ánh mắt anh ta qua tấm gương.

Trần Trú Ngôn thực ra đã cố tình né tránh mọi tin tức về Ôn Lật Nghênh. Họ có rất nhiều bạn chung, nhưng anh ta đã cố tình không biết ngày nào cô đính hôn, ngày nào kết hôn, khi nào sẽ chính thức chuyển từ Cảng Đảo đến Kinh Bình.

Sáng sớm nay vừa mở điện thoại, vô số tin tức hỗn loạn đã ập đến như thác lũ.

“Cháy rừng lại bùng phát ở Siberia, khói bụi gây ô nhiễm nghiêm trọng Bắc Cực và các khu vực Bắc Mỹ”

“Kẻ sát nhân b**n th** xuất hiện trên đường phố Úc Sơn, sau khi tàn sát đẫm máu phố Boer đã bắt cóc một bé gái 6 tuổi để tẩu thoát”

Giữa một loạt tin tức chấn động, Trần Trú Ngôn chỉ chú ý đến một dòng duy nhất:

“‘Tình yêu Nghênh-Ngôn’ tan vỡ, công chúa nhà họ Ôn sánh đôi cùng tình mới bí ẩn sắp bước vào lễ đường, tình yêu tuyệt đẹp cuối cùng cũng không thắng nổi sứ mệnh gia tộc?!”

Khóe môi anh ta cong lên thành một nụ cười, nhưng lại tràn đầy chua xót.

“Xem như là có hối hận.” Trần Trú Ngôn thôi không nhìn Lura nữa, mà quay sang nhìn vào mắt mình trong gương, như đang tự nói với chính mình, “Thì đã sao chứ?”

Sau ngày hôm nay, sẽ hoàn toàn không còn đường lui.

Hôn nhân liên minh phức tạp hơn hôn nhân thông thường rất nhiều. Nó không chỉ đơn giản là một đôi trai tài gái sắc nên duyên, mà một khi lời thề được nói ra, hai gia tộc sẽ chính thức kết thân, lợi ích hòa quyện vào nhau, theo thời gian sẽ càng giống như bộ rễ của một cây đại thụ đan xen chằng chịt. Nếu thật sự đến ngày không thể tiếp tục, cũng không phải muốn ly hôn là có thể ly hôn một cách đơn giản.

Nhà họ Trần chính là một ví dụ sống. Anh ta biết rõ điều đó.

Nụ cười trong mắt Trần Trú Ngôn càng sâu, sự chua xót cũng vậy.

Truyền thông đã nói sai, giữa họ làm gì có “tình yêu tuyệt đẹp”. Chẳng qua chỉ là một chút cảm mến có thể nảy nở, một đoạn “tình yêu” đã bị chính sự yếu đuối, trốn tránh của anh ta b*p ch*t từ trong trứng nước.

Nhưng thế gian này, những thứ có thể mà không có được lại là thứ khiến người ta day dứt nhất. Trần Trú Ngôn cảm thấy từ nay về sau, Ôn Lật Nghênh đã trở thành một sợi lông vũ mềm mại, vướng víu trong lòng anh ta, mỗi khi nghe được tin tức về cô, nó lại khiến anh ta ngứa ngáy không yên.

Để bảo vệ giọng hát, Trần Trú Ngôn đã bỏ thuốc từ rất lâu.

Nhưng bây giờ, anh ta lại đặc biệt muốn dùng nicotin để giải tỏa sự phiền muộn trong lòng.

“Lura, châm cho tôi một điếu thuốc.”

Anh ta rít một hơi thật mạnh, rồi chậm rãi nhả ra. Đốm lửa đỏ rực đang cháy, tàn thuốc rơi xuống tay, Trần Trú Ngôn không cảm thấy đau đớn, chỉ đăm đăm nhìn vào đôi mắt đầy tiếc nuối và hối hận trong gương.

Dần dần, sự hối hận tan biến, chỉ còn lại tiếc nuối vẫn đang âm ỉ.

“Tôi đã từ bỏ mọi thứ của một trưởng tử nhà họ Trần để đi đến bước này.” Anh ta đang nói về sự nghiệp của mình. Dừng một chút, anh ta dụi tắt điếu thuốc, “Không còn đường lui nữa.”

Anh ta tiếc nuối, nhưng không thể hối hận.

Một lúc lâu sau, tín hiệu livestream trên điện thoại bị ngắt, có lẽ nhà họ Ôn đã phát hiện ra góc quay lén của paparazzi.

Trần Trú Ngôn cúi đầu cười khẽ, tắt màn hình điện thoại rồi ném nó ra xa. Không thấy cũng tốt, mắt không thấy, tim không đau.

Bên này, khi Ôn Lật Nghênh nghe thấy ba chữ đó, cả người cô khựng lại, không phải vì vẫn còn tình cảm gì với Trần Trú Ngôn.

“Sao mọi người cứ nhắc đến anh ta mãi thế?” Cô khẽ chau mày.

“‘Mọi người’? Còn ai nữa.” Mạch Gia Hân suy nghĩ một lát, “À. Đội trưởng Du? Anh ấy cũng nhắc đến tên anh ta à.”

Cô nàng xoay người, dựa vào mép bàn, gật gù đầy ẩn ý: “Cũng đúng, tình địch rõ rành rành như thế, đương nhiên phải chú ý nhiều một chút. Nhưng mà không sao, ghen tuông đúng mực sẽ có lợi cho sự hòa hợp trong đời sống vợ chồng.”

Đời. Sống. Vợ. Chồng.

Những đoạn ký ức đó chợt lóe lên trong đầu Ôn Lật Nghênh. Cô nuốt nước bọt một cách không tự nhiên, giơ tay đánh vào cánh tay Mạch Gia Hân.

“Ai mà có đời sống vợ chồng với anh ấy chứ! Cậu nghĩ linh tinh gì vậy.”

Vốn Mạch Gia Hân không nghĩ gì cả, nhưng thấy bộ dạng ngượng ngùng này của cô, dù không muốn cũng phải liên tưởng.

“Không phải chứ? Nhanh vậy sao…” Cô nàng là người từng trải, tình trường phong phú hơn Ôn Lật Nghênh nhiều, hai ngón tay vuốt cằm, “Đội trưởng Du không kìm chế được đến thế à?”

Ôn Lật Nghênh đánh cô mạnh hơn: “Không có, không có! Anh ấy… rất biết nhẫn nhịn.”

Không thể nói đây có phải là một lời khen hay không, nhưng nó đã khiến không khí cuộc trò chuyện trở nên vô cùng kỳ quặc.

Trong đầu Mạch Gia Hân chợt hiện lên một thân hình rắn rỏi khác, cô ấy mím môi, xua đi hình bóng màu lúa mạch ấy. Cô ấy nghiêm túc giúp Ôn Lật Nghênh phân tích về Du Chi: “Đội trưởng Du có dáng người cao, sống mũi thẳng, nhìn qua thì thuộc kiểu người gầy khi mặc đồ nhưng cởi ra thì có da có thịt. Chắc chắn là có ‘hàng’ đấy.”

Ôn Lật Nghênh bị vài câu nói của cô bạn chọc cho đỏ mặt, cô lại nghĩ đến khối cơ thể nóng rực kia.

Đè lên người vừa cứng lại vừa nóng.

Mặt cô đỏ đến mức sắp chảy máu: “Được rồi, được rồi! Cậu không được nói nữa!”

Chơi thân nhiều năm, Mạch Gia Hân rất hiểu giới hạn của cô công chúa này, cô ấy thấy vậy liền thôi, đưa tay véo má bạn: “Được được, không nói nữa.”

Không khí vừa yên tĩnh lại, một nỗi buồn man mác lại len lỏi.

Mạch Gia Hân nhìn người con gái đẹp tuyệt trần trước mặt, cong môi cảm khái: “Thật sự tớ không thể ngờ được, giữa hai chúng ta, người đưa cậu đi lấy chồng lại là tớ.”

Ôn Lật Nghênh bị cô ấy làm cho lây nhiễm, sống mũi bỗng dưng hơi cay.

Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, không giống những hội chị em bạn dì khác ở Cảng Đảo thỉnh thoảng còn tranh giành đấu đá, tính cách họ cực kỳ hợp nhau, ngay cả cãi vã nhỏ cũng chưa từng có.

Mạch Gia Hân tốt nghiệp sau cô một tháng, lúc đó Ôn Lật Nghênh còn cố tình bay đến New York. Hai người mặc váy lụa trắng, lái chiếc Ferrari đính đầy kim cương, tùy ý gầm rú động cơ trên quốc lộ số 1, muốn điên cuồng đến đâu thì điên cuồng đến đó.

Lúc ấy, họ vừa trút bỏ sự ngây ngô và vô lo vô nghĩ của thời học sinh, thứ phải đối mặt chính là giới tư bản hào môn còn hiểm ác hơn xã hội gấp ngàn vạn lần, tương lai mờ mịt không thể nắm bắt. Vì vậy, họ bất chấp tiền tài, thân phận, tương lai, tự mặc cho mình một chiếc váy cưới, sống một cách nồng nhiệt và dũng cảm.

Đó cũng chỉ là chuyện của một năm trước.

Thời gian trôi thật nhanh, mà cũng thật chậm, thật vô lý.

Ôn Lật Nghênh nắm lấy ngón tay cô bạn, dừng một chút, rồi nắm trọn cả bàn tay cô ấy vào lòng mình.

Khi đó, dưới hoàng hôn trên quốc lộ số 1, họ đã từng trịnh trọng hứa với nhau, rằng họ sẽ sống cuộc đời của chính mình một cách rạng rỡ, nồng nhiệt, tự do và hạnh phúc.

Cô đoán Mạch Gia Hân cũng nghĩ đến điều đó, vì cô thấy rõ trong mắt bạn mình đã long lanh nước mắt.

Ôn Lật Nghênh véo nhẹ tay cô ấy: “Tuy đây là một cuộc hôn nhân sắp đặt, một mối liên hôn gia tộc không thể trốn thoát; nhưng biết đâu, Du Chi thật sự là người phù hợp với tớ thì sao. Aria, tớ sẽ hạnh phúc, sẽ không phụ lại lời thề mà chúng ta đã từng hứa với chính mình.”

Hôm qua sau khi nhà họ Du rời đi, Ôn Lật Nghênh về phòng ngủ bù, lúc tỉnh dậy thì nhận được tin nhắn của Du Chi.

Dứt khoát ngắn gọn, cực kỳ mang phong cách của anh.

【 Chờ anh đến cưới em 】

Dường như để đáp lại những lời chân thành của cô, cũng như một lời hứa hẹn, một lời tỏ tình thầm lặng. Một lớp da gà mỏng tang nổi lên trên người Ôn Lật Nghênh, ngay sau đó, một luồng điện tê dại từ đáy lòng dâng lên, nhanh như chớp lan ra khắp các dây thần kinh, bủa vây lấy cô.

Cô vô tình liếc lên màn hình, đồng hồ chỉ 5 giờ 20 phút. Không biết là ngẫu nhiên, hay là một sự sắp đặt hữu ý. Ôn Lật Nghênh thầm nghĩ, hôm nay gặp mặt nhất định phải hỏi lại anh.

Mạch Gia Hân nhìn thấy nụ cười dịu dàng hiếm có trên môi bạn mình, cũng bất giác cong môi cười theo. Cô không hiểu sao hôm nay cảm xúc của mình lại lẫn lộn đến thế, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Hai phút sau, cô ấy nén lại cảm xúc, gật đầu: “Được, cậu hạnh phúc là tốt rồi. Nhưng tuyệt đối không được nuốt lời đâu đấy.” 

“Không xong rồi!”

Lời Mạch Gia Hân còn chưa dứt, dì Phát đã hớt hải chạy vào, giọng nói đầy hoảng hốt.

Phòng thay đồ của Ôn Lật Nghênh có lắp điện thoại riêng, bình thường cô gọi người hay người khác tìm cô, chỉ cần gọi điện là đủ. Việc có thể khiến dì Phát phải đích thân chạy lên thế này, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Hôm nay lại là một ngày đặc biệt, lòng cô chùng xuống. “Sao vậy dì?”

“Cô… cô ba.” Dì Phát vẫn chưa lấy lại hơi, “Cháu xuống dưới với dì đi, bà Dương và mọi người đến cả rồi.”

“Dì Dương?” Mạch Gia Hân có chút nghi hoặc, “Lễ đính hôn chẳng phải đã hẹn là hai nhà sẽ gặp nhau ở sảnh tiệc sao?”

Dự cảm không lành trong lòng Ôn Lật Nghênh càng lúc càng đậm.

Cô vội đeo nốt chiếc hoa tai cuối cùng, đứng dậy, đi xuống lầu.

Không khí phòng khách tầng một rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kỳ quái. Ôn Lật Nghênh vừa xuất hiện ở cửa cầu thang, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang, nhìn chằm chằm vào cô.

Lúc này, cảm giác bất an trong lòng cô đã lên đến đỉnh điểm. Cô nhìn về phía người mẹ thân thuộc và đáng tin nhất của mình.

Chưa kịp mở lời, Dương Như Tĩnh đã đứng dậy, đi tới, nắm lấy tay cô.

“Lật Nghênh, chuyện này cũng tại dì…”

Dù cô có chậm chạp đến đâu, cũng nên phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra.

Du Chung Khang, Dương Như Tĩnh, Du Cận Hoài, Du Cận Hoành, Du Cận Đường… Ngoại trừ Du Chi, tất cả đã có mặt ở đây.

“Anh ấy bị sao vậy ạ?” Giọng Ôn Lật Nghênh bình tĩnh đến mức không giống như phát ra từ cổ họng của cô.

Cô thực sự không thể tin được, nhưng tình hình trước mắt, dường như chỉ có thể liên tưởng đến một khả năng duy nhất: “Anh ấy hối hận rồi sao? Không muốn kết hôn với con nữa à?”

Khi đó, Du Chi nói không muốn liên hôn với cô, cũng là nói đổi ý là đổi ý.

Ôn Lật Nghênh đến bây giờ vẫn không biết rốt cuộc là vì sao.

“Sao có thể chứ!” Du Cận Đường tức giận lên tiếng, vội vàng phủ nhận, làm sao có thể có người không muốn cưới cô được. Tay cô ấy nắm chặt thành quyền, nhưng khi Ôn Lật Nghênh nhìn sang, khí thế và âm lượng dần yếu đi, “…Chỉ là, chỉ là xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn thôi ạ.”

Rạng sáng hôm nay, tại Úc Sơn, một thành phố ven biển cách Cảng Đảo không xa, đã xảy ra một vụ tấn công ác tính.

Một kẻ cuồng bạo lực đã xông vào một con phố quán bar nổi tiếng tại địa phương và ra tay tàn sát, mười người chết, chín người bị thương, máu nhuộm đỏ cả phố Boer. Cảnh sát đã dốc toàn lực truy bắt, nhưng vẫn để hắn lọt lưới, tẩu thoát khỏi hiện trường.

Bốn giờ sáng, Du Chi nhận được điện thoại từ cảnh sát Úc Sơn.

Cảnh sát bên đó đã dồn được nghi phạm vào một trạm xăng ở ngoại ô, nhưng không may là, người đàn ông này đã bắt cóc một bé gái 6 tuổi làm con tin, tuyên bố muốn cảnh sát chuẩn bị cho hắn ta một khoản tiền lớn và một chiếc xe để tẩu thoát, nếu không sẽ cùng con tin đồng quy vu tận.

“Đội trưởng Du. Biết anh đang nghỉ phép, nhưng chuyện này…”

Viên cảnh sát gọi cho Du Chi cũng rất áy náy.

Sự việc đột ngột xảy ra, tin tức nhanh chóng lan truyền trên mạng lưới nội bộ của cảnh sát. Lực lượng cảnh sát địa phương của Úc Sơn không đủ, đã xin chi viện từ Kinh Bình. Biết được đội trưởng đội đặc nhiệm Kinh Bình có kinh nghiệm đàm phán phong phú, mà người lại đang ở Cảng Đảo chỉ cách Úc Sơn hai mươi phút bay, họ mới phải gọi cuộc điện thoại này vào lúc nửa đêm.

Không đợi đối phương nói xong, Du Chi đã quyết định: “Cử trực thăng qua đây.”

Anh nhanh chóng thay quần áo, lúc lao ra khỏi phòng ngủ, vì lo lắng cho lễ đính hôn ngày mai nên Dương Như Tĩnh và Du Chung Khang vẫn chưa ngủ.

Làm sao hai người có thể cho phép anh trong tình huống này, đi thực hiện một nhiệm vụ sinh tử như vậy.

Du Chung Khang gọi vệ sĩ đến, khóa chặt cửa phòng Du Chi, không cho phép anh làm kẻ đào ngũ trong lễ đính hôn.

Nhưng Du Chi đã quyết tâm đi, trong hành lý tùy thân của anh có trang bị dây thừng. Độ cao của tầng sáu đối với một đặc nhiệm kinh nghiệm dày dặn như anh, không phải là chuyện khó.

Đến khi Dương Như Tĩnh và Du Chung Khang phát hiện phòng đã trống không, anh đã được trực thăng của cảnh sát đón đi, bay về phía Úc Sơn.

“Lật Nghênh… Sự việc xảy ra đột ngột, chúng ta cũng không muốn, nhưng mà…”

Dương Như Tĩnh giải thích, nhưng càng giải thích càng cảm thấy lời nói thật vô lực. Bà không còn mặt mũi nào đối diện với nhà thông gia, càng không còn mặt mũi đối diện với Ôn Lật Nghênh. Cô gái nhà ai có thể chấp nhận sự chậm trễ như vậy chứ. Bà cảm thấy, dù cho nhà họ Ôn có hủy hôn ngay tại chỗ, trở mặt hoàn toàn với nhà họ Du, cá chết lưới rách, cũng là điều có thể thông cảm được.

Truyền thông ở cổng Ôn Công Quán đã bị đuổi đi, nhưng không cần nghĩ cũng biết, bên sảnh tiệc chắc chắn đã bị phóng viên vây kín, khách mời cũng chắc chắn đã lần lượt đến nơi.

Ván đã đóng thuyền, lại xảy ra chuyện như vậy.

Mạch Gia Hân tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Ôn Lật Nghênh, khẽ bóp nhẹ.

Cô ấy ghé vào tai bạn, quan tâm hỏi: “Nivalis, cậu không sao chứ?”

Cô ấy chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy trên mặt Ôn Lật Nghênh. Giống như chiếc vương miện thủy tinh tinh xảo và quý giá nhất được trưng bày trong viện bảo tàng, đẹp thì có đẹp, nhưng cảm giác tan vỡ, vụn nát kia mới là thứ ập vào mặt người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bàn tay rõ ràng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Ôn Lật Nghênh, nhưng Mạch Gia Hân lại cảm thấy cả người bạn mình đã lạnh đi.

Không chỉ là việc Du Chi vắng mặt trong lễ đính hôn của họ.

Nhiệm vụ của anh là đến hiện trường là đối mặt với kẻ tội phạm cùng hung cực ác, một con quỷ khát máu đã đâm chết mười chín người mà không chớp mắt. Lần này… ngay cả sinh tử cũng khó mà đoán trước.

Một người vốn mau nước mắt như Ôn Lật Nghênh, vậy mà giờ khắc này, đôi mắt cô lại khô khốc đến lạ thường, ngay cả cái chớp mắt cũng trở nên nặng nề, chậm chạp.

Ánh mắt cô lướt qua từng gương mặt trong phòng, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp một cách kiêu hãnh. Cô từ từ giơ tay, nắm lấy tay Mạch Gia Hân như tìm một điểm tựa.

Khóe miệng cô thậm chí còn gượng gạo một nụ cười nhàn nhạt: “Tớ không sao đâu. Bên đó là chuyện mạng người, quan trọng hơn hết.”

Cô lặp lại, như để thuyết phục chính mình: “Phải làm vậy… Lựa chọn như vậy là đúng.”

Bình Luận (0)
Comment