Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 30

“Chờ một chút.”

Ôn Lật Nghênh đưa tay, gạt nhẹ đôi khuyên tai tua rua đính kim cương vụn, cố gắng cong khóe môi lên thành một nụ cười gượng gạo: “Khuyên tai của con bị lệch rồi, con… con vào sửa lại một chút.”

Cô biết tất cả mọi người ở đây đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, chờ đợi một quyết định từ cô.

Cô cũng biết, giờ đây cả người cô đang rối bời, đầu óc trống rỗng, bước chân thì trôi nổi như đi trên mây.

Mạch Gia Hân vô cùng lo lắng, đi ngay phía sau Ôn Lật Nghênh, nhưng cuối cùng cũng không đẩy cánh cửa phòng ngủ đó ra để vào với cô.

Chỉ một bức tường ngăn cách.

Ôn Lật Nghênh dựa người vào cánh cửa. Chiếc sườn xám cô đang mặc có thiết kế hở lưng, được kết nối bằng những chuỗi ngọc trai nhỏ tinh xảo. Khi cô cử động, chúng va vào cửa, tạo nên những tiếng lách cách khe khẽ.

Thế nhưng, tai cô ù đi, hoàn toàn không nghe thấy gì.

Cô tìm lấy điện thoại, đầu ngón tay run rẩy. Màn hình vừa sáng lên, một tin tức nóng hổi đã hiện ra. Ôn Lật Nghênh cắn môi đầy do dự, rồi như thể đã hạ quyết tâm, cô nhấn mở.

Trước đây, Ôn Lật Nghênh gần như không bao giờ xem tin tức thời sự, ít nhất là chưa bao giờ tập trung cao độ để xem một buổi livestream nghiệp dư của người qua đường như thế này. Cô còn chưa kịp định hình cảm xúc của mình là gì thì bóng dáng của Du Chi đột ngột xuất hiện trên màn hình.

Đầu ngón tay trắng bệch của cô bất giác siết chặt lại, trái tim cũng đập lệch đi một nhịp.

Du Chi quay lưng về phía ống kính, bộ quân phục đặc nhiệm ôm trọn lấy thân hình vốn đã hoàn hảo của anh, khiến nó càng thêm vẻ mạnh mẽ, đầy nội lực. Anh di chuyển bằng những bước chân chuyên nghiệp, mỗi bước đều rất nhẹ nhưng vô cùng vững vàng để không kích động bọn cướp.

Tín hiệu livestream không tốt lắm, âm thanh cứ rè rè, Ôn Lật Nghênh nghe không rõ.

Cô chỉ thấy Du Chi tháo khẩu súng bên hông, đặt xuống đất rồi dùng chân đá ra xa. Anh giơ hai tay qua đầu, vài giây sau lại tháo bỏ áo giáp và mũ bảo hộ, cũng đá chúng đi.

“Thả cô bé ra.” Giọng nói trong video lúc được lúc mất bỗng trở nên rõ ràng, chất giọng từ tính trầm ổn của người đàn ông vang lên, “Để tôi thay.”

Dường như Du Chi còn nói thêm vài điều gì đó với hắn ta

Cuối cùng, bọn bắt cóc cũng đồng ý. Chúng thả cô bé bị bắt làm con tin ra, rồi chuyển con dao kề lên cổ Du Chi. Trong khoảnh khắc ánh lửa lóe lên, lưỡi dao sắc lẹm đột ngột đổi hướng, đâm thẳng vào ngực anh.

Cùng lúc đó, màn hình livestream tối sầm, chỉ còn tiếng hét chói tai vang lên từ loa ngoài.

Những ngón tay đang siết chặt điện thoại của Ôn Lật Nghênh đã trắng bệch vì dùng sức, rồi đột nhiên buông thõng. Chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đất, tạo nên một tiếng “cạch” giòn giã, chói tai.

Mạch Gia Hân ở ngoài cửa lập tức lo lắng đập cửa:

“Nivalis, cậu không sao chứ?”

Dù biết cô ấy không thể thấy, nhưng Ôn Lật Nghênh vẫn cố gắng nhếch môi.

“Không sao. Tớ không sao đâu.” Giọng cô run rẩy, xa lạ đến mức chính cô cũng sắp không nhận ra.

Ôn Lật Nghênh không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.

Đầu óc cô hỗn loạn, chốc lát là dáng vẻ Du Chi mặt lạnh như tiền nhưng vẫn phải dỗ dành cô, chốc lát lại là cảnh anh và cô hôn nhau đến trời long đất lở, khó dứt khó rời, rồi lại đến hình ảnh con dao găm thẳng vào ngực anh, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo.

Cô không thể gọi tên cảm xúc cụ thể đang dâng trào, chỉ biết tim cô đập mỗi lúc một nhanh, một dồn dập.

Những tiếng gầm rú dữ dội cứ quay cuồng, khuếch đại trong tâm trí cô.

Dường như có thứ gì đó đang lung lay, nhưng lại có thứ gì đó đang trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

Rất lâu sau, Ôn Lật Nghênh thở ra một hơi dài, rồi đẩy cửa phòng ngủ bước ra.

Không chỉ có Mạch Gia Hân, mà tất cả các bậc trưởng bối cũng đang ở đó.

Kiều Khả Tâm nhìn thấy con gái rượu của mình trong bộ dạng thất thần, trái tim bà như tan nát theo. Khi quyết định việc liên hôn này, bà và Du Chung Khang không phải không cân nhắc đến tính chất đặc thù trong công việc của Du Chi, nhưng hôn ước của hai nhà đã có từ lâu, là cả một câu chuyện dài.

Vốn dĩ họ nghĩ rằng, sau khi kết hôn, Du Chi sẽ dần ổn định hơn, không còn lao mình vào những nhiệm vụ nguy hiểm ở tuyến đầu nữa. Ai ngờ, giấy đăng ký kết hôn còn chưa kịp lấy, đã xảy ra chuyện này.

“Vậy… lễ đính hôn này, có tiếp tục không?”

Mạch Gia Hân không thuộc nhà họ Du hay họ Ôn, nên câu hỏi này do cô ấy đặt ra là hợp lý nhất. Nó không đại diện cho bất kỳ bên nào, cũng không gây áp lực cho Ôn Lật Nghênh, hơn nữa cô ấy thực sự lo lắng cho bạn mình.

Khi Ôn Lật Nghênh mở cánh cửa phòng ngủ này ra, điều đó có nghĩa đây không còn là chuyện giữa cô và Du Chi nữa, mà là chuyện giữa hai gia tộc Ôn – Du.

Toàn bộ giới truyền thông Cảng Đảo và các gia tộc lớn đều đang chờ đợi lễ đính hôn này, chưa kể không ít người đã bay từ đất liền đến để chứng kiến. Nếu cả hai nhân vật chính cùng vắng mặt, mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể. Hai gia tộc sẽ mang tiếng thất hứa, danh dự và uy tín bị tổn hại nghiêm trọng. Vô số lời đàm tiếu và nghi kỵ sẽ dấy lên, mà miệng lưỡi thế gian chính là một đòn chí mạng giáng vào cơ nghiệp của cả hai gia đình.

“Đi chứ.”

Ánh mắt Ôn Lật Nghênh lướt qua từng người có mặt, từ người nhà của cô đến người nhà của Du Chi. Có lẽ cô gái của một năm trước, người từng mặc váy dạ hội phóng xe thể thao trên quốc lộ số 1, sẽ không bao giờ ngờ rằng hôm nay gánh nặng trên vai mình lại lớn đến thế.

Cuối cùng thì, cô vẫn trở thành một tiểu thư nhà giàu điển hình, vì lợi ích gia tộc mà thân bất do kỷ.

Nhưng dường như vẫn có điều gì đó khác biệt. Bởi vì, người cô đang chờ đợi là Du Chi.

Ánh mắt Ôn Lật Nghênh lạnh lẽo, cay đắng, thậm chí có chút vô hồn, nhưng khóe môi vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt. “Du Chi đã nói, anh ấy sẽ đến cưới con.”

Con người anh là vậy, vừa kiêu ngạo ngang tàng, vừa hoang dã bất cần, miệng lưỡi cứng rắn chẳng bao giờ nói được lời hay ý đẹp. Nhưng sự gánh vác ẩn sâu trong cốt cách, cùng tinh thần trách nhiệm toát ra một cách tự nhiên dưới ánh đèn cảnh huy, lại khiến người ta vừa thấy anh nguy hiểm, lại vừa cảm thấy anh đáng tin cậy đến lạ lùng.

Cô tin anh.

Lễ đính hôn vẫn diễn ra đúng giờ.

Ôn Lật Nghênh đứng trước sân khấu, còn Du Cận Hoành đóng giả Du Chi ở phía sau màn. Dưới ánh đèn, bóng của hai người trông như đang sánh vai bên nhau, một ý tưởng độc đáo nhưng không làm mất đi sự trang trọng. Nhà họ Du thông báo với bên ngoài rằng gần đây cậu hai Du đang tham gia một hành động mật cấp cao, không tiện lộ diện.

Mọi lời cảm tạ khách mời, phỏng vấn truyền thông, đều do một mình Ôn Lật Nghênh gánh vác. May mắn thay, cô cũng được nuôi dạy theo hệ thống của người thừa kế, nên xử lý những việc này rất thành thạo, không để ai nhận ra sơ hở.

Sau sân khấu, Du Cận Hoành, người vừa kết thúc phần phát biểu, tháo từng túi cát nhỏ quấn trên người xuống. Thân hình cậu ấy nhỏ hơn Du Chi rất nhiều, nên mới phải dùng đến hạ sách này.

Vất vả lắm mới xong xuôi, cậu ấy vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải đôi mắt hung dữ của Du Cận Đường, cô ấy nhìn cậu ấy chằm chằm đến mức sống lưng cậu ấy lạnh toát, phải giả vờ trấn tĩnh: “Em nhìn gì như ma ám thế, dọa người chết đi được.”

“Đàn ông mọi người đều là đồ tồi! Thất hứa, bội bạc, vong ân bội nghĩa, không có kết cục tốt đẹp đâu!”

“… ” Cô em gái luôn điềm tĩnh bỗng nhiên bùng nổ khiến Du Cận Hoành ngây người, nghẹn một lúc lâu mới nói được một câu: “Anh là anh trai em đó. Có phải em hơi thiếu tôn trọng người lớn tuổi không?”

“Du Chi cũng là anh trai em, em vẫn mắng đấy!”

Du Cận Đường cứ nghĩ đến cảnh Ôn Lật Nghênh một mình tham dự lễ đính hôn là lại thấy tủi thân thay cô. Nhưng cảm xúc ấy lại rất phức tạp, còn xen lẫn chút “giận vì anh mình không biết trân trọng”, giận anh hai rõ ràng hôm nay là ngày vui mà vẫn bất chấp an nguy của bản thân để đi làm nhiệm vụ.

Nhiều năm qua, mấy anh em họ đã quen với việc Du Chi luôn xông pha nơi tuyến đầu sinh tử. Nhưng quen là một chuyện, lo lắng vẫn không thể tránh khỏi. Dần dần, Du Chi càng ngày càng chỉ báo tin vui, giấu tin buồn, số lần về Du Viên cũng ngày một ít đi, phần lớn cũng vì không muốn họ thấy những vết thương trên người anh.

Du Cận Đường mắng một hồi rồi đột nhiên im bặt, cô ấy cúi gằm mặt, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài từ khóe mi. Du Cận Hoành đặt túi cát trong tay xuống, tiến lên ôm lấy cô em gái chỉ nhỏ hơn mình năm phút.

“Anh hai sẽ không sao đâu.”

Cậu ấy biết Du Cận Đường đang lo lắng điều gì.

“… Thật không anh?”

“Thật.”

“Vậy còn sau này thì sao?” Du Cận Đường căm ghét bản thân vì đến tận bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này, “Chị dâu cũng sẽ giống như chúng ta, mỗi lần anh hai đi làm nhiệm vụ luôn phải lo lắng sợ hãi sao…”

Nghề đặc nhiệm vốn không giống những ngành cảnh sát khác. Nó đồng nghĩa với hiểm nguy, với những lần đặt cược mạng sống.

Những nhiệm vụ khẩn cấp như hôm nay tuy không phải là chuyện thường ngày, nhưng chỉ cần vài năm xảy ra một lần cũng đủ khiến người nhà kinh hồn bạt vía.

Cả hai cùng lúc nghĩ về năm năm trước, khi Du Chi trở về từ Tam Giác Vàng, cả người anh gầy rộc, ám đầy tử khí. Vết thương mới chồng lên sẹo cũ, máu thịt lẫn lộn, cảnh tượng ấy quả thực vô cùng đáng sợ. Không ai biết anh đã trải qua những gì, cả nhà họ Du cũng không dám gặng hỏi, chỉ có thể bất lực và đau lòng nhìn anh tự nhốt mình trong phòng, ngày ngày chìm trong bóng tối.

Đó là khoảng thời gian mà Du Chi không bao giờ muốn nhớ lại. Và gia đình anh cũng vậy. Tình thân máu mủ, thấy anh trong bộ dạng người không ra người, ma không ra ma, lòng nào sao có thể thanh thản được.

“Vậy em nghĩ tại sao ba mẹ lại đột nhiên vội vàng muốn anh hai liên hôn đến thế?”

Miệng thì nói rằng chỉ cần Du Chi kết hôn, sau này sẽ không can thiệp vào bất kỳ lựa chọn sự nghiệp nào của anh nữa.

Nhưng thực chất, họ muốn dùng gia đình để níu chân anh lại. Nếu trên đời này, luôn có một ngọn đèn vì anh mà sáng, luôn có một người chờ anh về nhà, thì sẽ không ai trong hoàn cảnh đó lại liều mạng mình, sẵn sàng lao vào những nhiệm vụ nguy hiểm nhất.

“Nhưng mà…” Du Cận Đường thực sự cảm thấy mình như bị kẹt ở giữa, sắp không thở nổi, “Nếu từ bỏ những điều đó, anh hai có còn là anh hai nữa không?”

Cô ấy vừa hy vọng Ôn Lật Nghênh được hạnh phúc.

Lại vừa hy vọng anh hai của cô ấy mãi mãi là chính mình.

Thật mâu thuẫn.

Du Cận Hoành thở dài: “Anh không biết. Vấn đề này, chỉ có thể để hai người họ tự mình suy nghĩ cho thấu đáo thôi.”

Nghi thức lễ đính hôn không rườm rà, chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã kết thúc.

Theo phép lịch sự, Ôn Lật Nghênh đã uống vài ly. May mà tửu lượng của cô khá tốt, hiện giờ còn chưa đến mức ngà ngà say, chỉ có cảm giác mông lung nhàn nhạt, vừa đủ để cô không có tâm trí suy nghĩ xem Du Chi thế nào rồi.

Cùng với Mạch Gia Hân, cô đang chuẩn bị rời khỏi sảnh tiệc để vào hậu trường.

Nghê Nguyệt Diêu, vị khách không mời, chẳng biết từ đâu xuất hiện, chặn trước mặt hai người. Ngón tay cô ta mân mê ly champagne, khẽ lắc nhẹ, rồi nhướng mắt nhìn Ôn Lật Nghênh: “Cô ba nhà họ Ôn kết hôn thật tự do tự tại quá nhỉ, ngay cả một dịp quan trọng như lễ đính hôn mà cũng chỉ có một mình thôi sao?”

Nói trúng tim đen. Ôn Lật Nghênh không có tâm trạng để duy trì thái độ thân thiện giả tạo với cô ta, cô liếc lại một cách đầy khiêu khích.

Lăn lộn trong giới danh lợi này nhiều năm như vậy, cô đã sớm tôi luyện được một đôi mắt tinh tường, khả năng đọc vị người khác không hề yếu, một đòn trúng ngay yếu huyệt: “Cô hai Nghê về Cảng Đảo cũng được một tháng rồi nhỉ, sao không thấy Tống thiếu từ Kinh Bình bay qua với cô? Sao nào, là địa vị của cô trong mắt người ta còn không bằng mấy việc vặt trong tập đoàn, hay là những lời hứa hẹn về một hôn lễ độc nhất vô nhị, sự sủng ái độc nhất vô nhị trước đây là do cô tự bịa ra?”

“Cô…” Nghê Nguyệt Diêu bị nói trúng tim đen, nhất thời nghẹn họng.

Trong hoàn cảnh hôm nay, Ôn Lật Nghênh thực sự lười phải đôi co với cô ta.

Lễ đính hôn này cũng chỉ là để giữ thể diện bề ngoài, còn trong lòng các gia tộc khác nghĩ gì, đoán gì, họ làm sao quản được. Nghê Nguyệt Diêu vênh váo đến khiêu khích cô, chẳng qua là muốn xem trò cười của cô mà thôi.

Ôn Lật Nghênh phất tay, các vệ sĩ bên cạnh đồng loạt tiến lên.

“Dù sao tiệc cũng sắp tàn rồi, tiễn cô hai Nghê ra ngoài trước đi.”

Nói xong, Ôn Lật Nghênh ngẩng cao đầu, mắt không thèm nhìn mà đi lướt qua cô ta.

Hôm nay Nghê Nguyệt Diêu mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng kim, điểm xuyết hoa văn màu đen, trông lộng lẫy xa hoa. Thế nhưng khi Ôn Lật Nghênh khoan thai đi qua, dù chỉ mặc một bộ trang phục thanh nhã, khí thế của cô vẫn hoàn toàn áp đảo.

Mạch Gia Hân không quên cảnh cáo Nghê Nguyệt Diêu một câu: “Là người cùng giới, cô đừng đi quá giới hạn.”

Nói rồi, cô ấy xách váy vội vàng bước theo sau Ôn Lật Nghênh.

“Nivalis, cậu đừng nghĩ nhiều, cứ xem như…”

“Yên tâm đi.” Ôn Lật Nghênh cong môi, mỉm cười với bạn mình, “Tớ không nghĩ nhiều đâu. Tớ chưa trẻ con đến mức đi nổi giận với loại người như cô ta.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Nhưng Mạch Gia Hân vẫn không yên tâm mà đánh giá cô thêm vài lần. Vừa rồi, khi đối mặt với đám đông khách mời, lúc nào Ôn Lật Nghênh cũng mỉm cười. Thật lòng mà nói, cô ấy chưa từng thấy một Ôn Lật Nghênh điềm đạm, khí chất như vậy, không còn chút bóng dáng của sự kiêu kỳ, mà hoàn toàn là phong thái của một người thừa kế có thể gánh vác việc lớn, bình tĩnh trước mọi sóng gió.

“Tớ không sao thật mà.” Ôn Lật Nghênh vẫn cười, “Để tớ ở một mình một lát nhé.”

Mạch Gia Hân gật đầu, rời khỏi phòng nghỉ của cô, cô ấy không quên dặn dò người bên ngoài đừng làm phiền, để cho cô có không gian riêng.

Ôn Lật Nghênh, một người vốn hay khóc như vậy, hôm nay gặp phải chuyện lớn thế này, lại không hề có ý định rơi một giọt nước mắt nào.

Không biết đã qua bao lâu, cô đứng dậy, chậm rãi đẩy cửa bước ra ngoài.

Sảnh tiệc náo nhiệt, giờ đây không một bóng người.

Chỉ có tiếng gót giày của cô vang lên lanh lảnh trong không gian tĩnh lặng.

Lễ đính hôn này do nhà họ Du toàn quyền phụ trách, Du Cận Đường đã bí mật nói với cô rằng, chính Du Chi đã tự tay sắp xếp và trang trí. Cô còn chưa kịp ngắm nhìn kỹ.

Khung cảnh được bài trí theo phong cách Trung Hoa tân thời, những đóa hồng phấn được trưng bày ở mọi góc, tạo nên một không gian tao nhã và ấm áp. Rất có phong cách của nhà họ Du, nhưng lại không hợp với Du Chi cho lắm.

Ôn Lật Nghênh đưa tay chống cằm, cô nghiêm túc suy nghĩ.

Phong cách nào mới hợp với anh nhỉ? Mà nghĩ lại, dường như chuyện kết hôn này cũng không hợp với anh.

Cho nên, anh đã bỏ lại một mình cô.

“Du Chi, anh là đồ khốn nạn…” Ôn Lật Nghênh khẽ thì thầm, nỗi buồn trong mắt càng thêm sâu đậm.

Lời mắng nhiếc còn chưa dứt, cánh cửa chính của sảnh tiệc phía sau vang lên tiếng mở, âm thanh vọng lại trong không gian yên tĩnh.

Ôn Lật Nghênh theo bản năng vui mừng ngẩng đầu, nhưng không quay lại. Cô hy vọng đó là anh, nhưng cũng có thể là ba mẹ, anh trai, dì Dương, Cận Đường, hoặc bất kỳ một nhân viên nào đi nhầm… Người cô hy vọng, lại là người có khả năng xuất hiện thấp nhất.

“Ôn Lật Nghênh.”

Giọng nói mà Ôn Lật Nghênh không dám mơ tới vang lên, gọi tên cô rõ ràng từng chữ một.

Gần như ngay lập tức, sống mũi cô cay xè, hốc mắt ươn ướt. Một luồng điện tê dại chạy khắp cơ thể, cô muốn quay lại, nhưng thân thể lại cứng đờ không nghe lời.

“Anh đến muộn rồi.” Giọng người đàn ông khẽ khàng, như thể đang cười gượng.

Tất cả sự bình tĩnh mà cô cố gắng gồng gánh bỗng chốc sụp đổ. Lồng ngực cô bị lấp đầy bởi những cảm xúc phức tạp đến tột cùng: trách móc, tủi thân, may mắn, cảm giác tìm lại được thứ đã mất, và cả sự nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Ôn Lật Nghênh cuộn chặt đầu ngón tay, móng tay sắc nhọn bấm sâu vào da thịt, rất đau, nhưng cơn đau đó lại xác nhận sự chân thực của khoảnh khắc này.

Không phải là mơ.

Là Du Chi.

Anh đã đến để cưới cô.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Ôn Lật Nghênh thở ra một hơi dài, cô khẽ mím môi rồi quay đầu lại.

Rõ ràng lần gặp cuối gặp anh mới chưa đầy 24 giờ trước, tại sao cô lại có cảm giác như đã qua mấy kiếp rồi.

Giây tiếp theo, một lòng bàn tay ấm áp che lấy đôi mắt cô, cướp đi toàn bộ tầm nhìn, xung quanh chìm vào bóng tối.

“Trên người anh có máu,” giọng Du Chi rất trầm, nhưng ánh mắt anh nhìn Ôn Lật Nghênh lại vô cùng dịu dàng, “Đừng nhìn.”

Hơi ấm từ lòng bàn tay anh dần dần thấm đẫm một cảm giác ẩm ướt. Và nó ngày càng lan rộng.

Anh muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách để nói bất cứ điều gì. Anh cúi đầu thấp hơn, ánh mắt anh cũng trở nên phức tạp hơn.

Chuyện xảy ra ở trạm xăng may mắn là thoát hiểm trong gang tấc.

Lo sợ không thể khống chế được anh, kẻ bắt cóc đã vung dao đâm vào ngực, nhưng Du Chi đã sớm lường trước. Anh chớp nhoáng túm lấy cổ tay hắn, giằng co trong nửa giây rồi lôi hắn ra khỏi điểm ẩn nấp. Tay súng bắn tỉa đã mai phục từ trước nắm lấy thời cơ, một phát súng kết liễu mục tiêu.

Đó là một cuộc đàm phán và giải cứu hoàn hảo, có thể ghi vào giáo trình của đội đặc nhiệm. Tin tức nhanh chóng lan truyền trong toàn hệ thống, ai cũng ca ngợi cuộc giải cứu mang tầm sử thi này, với khả năng phán đoán đỉnh cao, óc quan sát siêu việt và năng lực ra quyết định chớp nhoáng. Người có thể làm được điều đó, chỉ có Du Chi.

Bởi vì trong xương cốt anh có sự tàn nhẫn cần thiết, anh sẵn sàng dùng chính mình làm mồi nhử, chấp nhận cái giá phải trả là mất máu, trọng thương, hay thậm chí là tính mạng.

Mãi đến khi ngồi trên trực thăng trở về, cơn đau mới muộn màng ập đến.

Lúc đó, anh đã mất máu nhiều đến mức môi trắng bệch. Cũng chính lúc đó, anh mới sực nhớ đến Ôn Lật Nghênh, và lễ đính hôn mà anh đáng lẽ phải có mặt.

Cho đến bây giờ, khi lòng bàn tay bị những giọt nước mắt nóng hổi của cô nhấn chìm, Du Chi mới bừng tỉnh, nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm lớn đến nhường nào.

Nhưng anh cũng chột dạ. Bởi vì nếu thời gian quay trở lại, anh biết mình vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.

“Xin lỗi, anh không nên…” “Du Chi.”

Ôn Lật Nghênh ngắt lời anh, giọng cô khẽ run: “Có đau không?” 

Không đợi anh trả lời, cô lại hỏi: “Anh có sợ không?”

Thực ra Ôn Lật Nghênh còn muốn hỏi anh, có khoảnh khắc nào anh nghĩ đến cô không, nhưng cô đã không nói ra. Cô sợ câu trả lời là không.

“Hay là chúng ta, cứ như vậy đi.” Anh không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô.

Du Chi che đi tầm mắt của cô, nhưng ánh mắt anh lại chăm chú dừng trên người cô. Anh nhìn cô rất nghiêm túc, Ôn Lật Nghênh đang mặc chiếc sườn xám mà anh đã tỉ mỉ lựa chọn, đứng giữa lễ đính hôn mà anh đã cẩn thận bài trí.

Trước khi gặp Ôn Lật Nghênh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng, một người có thể đẹp đến mức ngay cả đường cong của sợi tóc lướt trong không trung cũng làm người ta xao xuyến.

Nhưng anh đã làm gì thế này.

Anh đã bỏ rơi một đóa hồng kiêu sa như vậy.

Nếu quỹ đạo của nhát dao đó lệch đi một chút thôi, anh đã vĩnh viễn bỏ cô lại trên thế giới này.

Với thân phận là hôn thê của Du Chi.

“Em xứng đáng với người tốt hơn.” Cuối cùng anh cũng nói ra được mấy chữ này.

Nhưng trong lòng không hề thanh thản, giống như nhát dao đó đang đâm vào tim, khuấy đảo từng tấc thịt của anh. Rất đau, đau đến mức gần như anh hít thở không thông.

Nhưng giây tiếp theo, cổ áo bộ quân phục đặc nhiệm đã bị ai đó túm chặt.

Ngay sau đó, khoang mũi ngập tràn hương thơm hoa hồng quen thuộc.

Ôn Lật Nghênh nhắm mắt, chỉ men theo ký ức mà tìm đến đôi môi của anh, thậm chí còn vụng về đụng phải cằm anh.

Cô không có kinh nghiệm, càng chưa bao giờ chủ động trong một nụ hôn.

Chỉ bằng cảm giác, và bằng ký ức mà anh đã trao cho cô, cô chậm rãi ngậm lấy, m*t nhẹ.

Chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng đủ để khơi dậy sự ngứa ngáy tận đáy lòng.

Rất nhanh, cô buông anh ra, đồng thời kéo tay anh khỏi mắt mình.

Vết máu đã khô lại trên chiếc cổ trắng lạnh của anh, có màu đỏ sẫm, trong không khí dường như còn thoang thoảng mùi gỉ sắt. Cô chỉ vội lướt qua, rồi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.

Vẫn đen láy, vẫn lạnh lùng, vẫn mang theo cảm giác áp bức không cho phép ai xâm phạm, nguy hiểm, nhưng lại đầy mê hoặc.

Đôi môi không còn huyết sắc của anh giờ đây vương chút son của cô. Trông có vài phần không quen mắt.

“Không phải anh nói chúng ta thử yêu nhau sao?”

Nước mắt của Ôn Lật Nghênh vẫn lặng lẽ rơi, làm nhòe đi lớp trang điểm xinh đẹp. Nhưng giọng nói của cô lại rất bình tĩnh, mang theo sự kiêu ngạo vốn có trong xương tủy: “Mới thế mà anh đã sợ rồi à? Anh coi em là gì?”

Cô không biết đây có được gọi là yêu không.

Hoặc có lẽ, cô chỉ đơn thuần ghét cảm giác này, ghét việc mình là người bị anh nói bỏ là bỏ; và cũng ghét sự không kiên định của anh.

“Anh đã nói, chờ anh đến cưới em.” Cô đưa tay, chỉnh lại khuôn mặt Du Chi đang cố tình quay đi chỗ khác, “Em đã đợi, và anh đã đến. Đó là câu trả lời của em.”

Tương lai ra sao, Ôn Lật Nghênh không biết.

Cô có thể yêu Du Chi trọn vẹn không, Du Chi có thể yêu cô trọn vẹn không, Ôn Lật Nghênh cũng không biết.

Cô chỉ biết rằng, nếu dừng lại ở khoảnh khắc này, cô sẽ hối hận.

Cô ba nhà họ Ôn từ trước đến nay luôn dũng cảm và quyết đoán, dám yêu dám hận, và không bao giờ làm chuyện khiến mình phải hối hận ngay lập tức.

“Du Chi, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”

Bình Luận (0)
Comment