Chiếc máy bay cất cánh từ sân bay riêng của nhà họ Ôn, rạch một đường qua bầu trời đêm yên tĩnh của Cảng Đảo.
Đây là máy bay Ôn Lật Nghênh mượn của Ôn Nghiên Tu, đường bay cũng là do cô nhờ anh cả xin khẩn cấp ngay trong lễ đính hôn. Cô đã đưa ra quyết định, chỉ cần Du Chi đến, cô sẽ gả cho anh.
Đôi khi, cô cảm thấy từ trường giữa người với người thật kỳ diệu.
Cô không cho rằng mình hiểu Du Chi đến mức nào, nhưng lại đoán được anh sẽ rút lui khỏi cuộc hôn nhân này.
Hai người vừa hôn nhau say đắm trong sảnh tiệc, vậy mà giờ đây lại im lặng không nói một lời, cabin rộng lớn tràn ngập sự ngượng ngùng nhàn nhạt. Có bác sĩ gia đình đang xử lý vết thương cho Du Chi, không khí thoang thoảng mùi gỉ sắt, nhưng nhanh chóng bị hương mơ dịu ngọt lấn át.
Ôn Lật Nghênh quay lưng lại với họ. Cô không dám nhìn xem vết thương của anh rốt cuộc nặng đến mức nào. Nhưng qua những lời dặn dò đầy xót xa của bác sĩ, cùng tiếng băng gạc quấn từng vòng rất khẽ, cô đoán chắc chắn vết thương không hề nhẹ.
Những ngón tay cô đan vào nhau trước ngực, nhàm chán nghịch bộ móng mới làm.
Tuy bộ móng này trông không quá lộng lẫy xa hoa, nhưng thực ra lại ẩn chứa nhiều điều tinh tế. Trên nền sơn mắt mèo trong suốt là những đóa hồng được vẽ tỉ mỉ, theo chuyển động của đầu ngón tay, hiệu ứng ánh sáng liên tục thay đổi, tạo nên một vẻ đẹp kiều diễm khác lạ. Varu đã mất gần hai tiếng để hoàn thành nó.
Trên ngón áp út, là chiếc nhẫn nữ trong bộ nhẫn đôi mà cô đã thiết kế vào năm 18 tuổi. Là Du Chi đã nhân lúc cô không để ý, đeo vào cho cô khi hai người đang triền miên.
Chiếc nhẫn và bộ móng rất hợp nhau, rất đẹp. Gu thẩm mỹ năm 18 tuổi của cô, đến bây giờ xem lại, vẫn không hề lỗi thời.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng giờ đây, đến một tấm ảnh cận cảnh cũng chưa được chụp.
Cuối cùng thì cô vẫn thấy rất tủi thân.
Vì vậy, sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương và rời đi, Ôn Lật Nghênh lén đứng dậy, ngồi xuống bên tay trái Du Chi, định bụng nói chuyện phải trái với anh, nhưng cô lại không muốn là người mở lời trước.
Cô chưa kịp thay quần áo, cô vẫn đang mặc chiếc sườn xám đính hôn.
Làn da trắng như tuyết trong phút chốc lấp đầy khóe mắt Du Chi.
Anh nhớ mình chọn chiếc sườn xám này, chính là vì thiết kế hở lưng và dây ngọc trai. Lần đầu họ gặp mặt, anh đã giật đứt sợi dây chuyền ngọc trai của Ôn Lật Nghênh, những viên ngọc rơi vãi khắp sàn, còn một viên đến nay vẫn nằm trong tay anh.
Du Chi nheo mắt, bóng đêm sâu thẳm bao trùm đáy mắt. Anh đột nhiên sến súa nghĩ, có lẽ từ khoảnh khắc đó, anh đã nợ cô.
“Em có thích chiếc sườn xám này không?”
“…”
Ôn Lật Nghênh không đáp, cô nghe ra được Du Chi đang cố tình bắt chuyện. Nhưng cô không thích anh như vậy.
Vừa rồi anh đã trốn tránh, anh vẫn chưa cho cô một lời giải thích, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, rất mất mặt. Mặc dù mọi người xung quanh nói cô rất dễ dỗ, nhưng bản thân Ôn Lật Nghênh không nghĩ vậy, rõ ràng cô có nguyên tắc của riêng mình, nếu không dỗ dành cô một cách chân thành, cô sẽ không chấp nhận.
Không khí lại chìm vào im lặng.
Tiếng hít thở của hai người, một nhẹ một nặng, đang dần len lỏi trong không gian tĩnh lặng.
Du Chi là người không chịu nổi trước.
Anh đưa tay, đặt lên eo cô, dùng một chút sức, kéo cả người cô vào lòng mình. Chóp mũi anh khẽ chạm vào mái tóc mềm mại của cô, một cảm giác khô nóng vô cớ dâng lên, nhưng lại mang đến sự bình yên đến lạ.
“Đừng có ôm em!”
Ôn Lật Nghênh dùng gót giày giẫm lên chân anh, kịch liệt phản kháng, hai cánh tay trắng ngần quơ loạn trong không trung, theo phản xạ mà cào vào người anh.
“Đau.”
Giọng người đàn ông gần như khàn đi ngay lập tức.
Lúc này Ôn Lật Nghênh mới ý thức được mình vừa chạm vào đâu, cô không biết Du Chi rốt cuộc bị thương ở chỗ nào, giờ có chút hoảng hốt.
Không đợi cô có phản ứng gì, người đàn ông lại khẽ thốt lên một câu: “Ngứa.”
Vành tai Ôn Lật Nghênh lập tức đỏ ửng, cô lí nhí biện minh cho mình: “Em có cố ý đâu. Anh nhạy cảm như vậy làm gì!”
Ai ngờ Du Chi nghe xong câu này, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười bất cần hơn.
“Chỗ này chỉ nhạy cảm với em thôi.”
Mặt Ôn Lật Nghênh nóng bừng. Người đàn ông này đang nói cái gì vậy? Một người vừa thoát chết sao lại không biết điểm dừng thế này!
“Anh là đồ khốn! Anh có biết có những lời không thể nói với con gái không hả? Lễ nghĩa của một quý ông, là một quý ông, anh hiểu không!”
Cô tức điên lên. Du Chi không xin lỗi vì vừa rồi đã tùy tiện muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này thì thôi, giờ còn công khai trêu ghẹo cô, đây là cái kiểu gì vậy!
Trong lúc hoảng loạn, cô giơ tay tát vào má trái anh, một tiếng “chát” giòn giã vang lên.
Du Chi xuất thân chuyên nghiệp, phản ứng rất nhanh, nắm lấy cổ tay cô, bốn mắt nhìn nhau. Bị tát một cái vô cớ, anh lại không hề tức giận, mà ngược lại, đáy lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ, một kh*** c*m… ma quái.
Có lẽ thật sự ứng với câu nói vừa rồi của anh.
Anh chỉ nhạy cảm với cô mà thôi.
Lưỡi anh l**m nhẹ bên má, ánh mắt Du Chi dừng trên người Ôn Lật Nghênh, đầy tính xâm lược.
“Hai chữ ‘quý ông’, không dính dáng gì đến anh. Em nên biết điều đó từ sớm rồi.”
Tất nhiên là cô biết từ lâu rồi, nhưng cô luôn quên mất.
Cũng chính vì luôn quên, nên cô mới hết lần này đến lần khác giẫm đạp lên giới hạn chịu đựng của Du Chi, vượt qua nó, và hết lần này đến lần khác, tự đẩy mình vào thế không còn gì để mất.
Ôn Lật Nghênh bị người đàn ông ôm chặt trong lòng, cô buộc phải nhìn thẳng vào anh. Cô cố gắng né tránh ánh mắt, nhưng vừa nghiêng đầu đi, đã bị anh bóp cằm quay lại, ánh mắt anh nhìn cô càng sâu, càng đầy ý vị.
Ánh nhìn cô đắm đuối, thường là điềm báo của một nụ hôn.
Nhưng giữa họ vẫn còn chuyện chưa nói rõ ràng, Ôn Lật Nghênh không muốn hôn vào lúc này.
Trong chuyện này, cô hoàn toàn không có lợi thế, chỉ có nước bị Du Chi hôn đến thần hồn điên đảo.
Nhưng cô lại rất nhớ nhung nụ hôn triền miên đó. Không thể không thừa nhận, hôn Du Chi, là một loại hưởng thụ.
Tất cả những khoảng trống hư vô đều được lấp đầy, theo một cách gần như nghẹt thở, cảm nhận cảm giác của anh dành cho cô.
Đối với hai người họ, nói về tình cảm, nói về tình yêu thì quá trống rỗng, nói về cảm giác thì vừa vặn.
Cô có một chút cảm giác với anh. Đối với cô, chỉ một chút đó thôi cũng đủ để không né tránh khi anh áp tới.
Mới hôn nhau hôm qua, sâu sâu cạn cạn, họ đã hôn cả rồi.
Nhưng giờ đây, hai người lại như những kẻ đói khát, nhanh chóng hòa quyện vào nhau. Du Chi mạnh mẽ nghiền nát hương thơm và sự mềm mại của cô, qua lại m*t lấy. Ôn Lật Nghênh chỉ cần lơ là cảnh giác một chút, lưỡi anh đã tiến vào, tùy ý càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng cô.
Cảm giác ngột ngạt tột độ ập đến, toàn thân Ôn Lật Nghênh mất sức, lồng ngực phập phồng ngày càng kịch liệt.
Vài tiếng th* d*c buột ra, quyện cùng tiếng rên khẽ không thể kìm nén của người đàn ông, đan vào nhau, kiều diễm đến không thể tả. Ôn Lật Nghênh nhắm chặt mắt, không dám nghĩ đến cảnh triền miên khó dứt của hai người lúc này.
Cô lo ngại vừa rồi đã chạm vào ngực Du Chi, nên bây giờ hai tay cô lơ lửng trong không trung, không dám đặt xuống đâu cả.
Cả người cô dựa vào một bàn tay to của Du Chi đang ôm eo. Người đàn ông dùng sức, những đường gân xanh trên cánh tay nổi lên. Vết thương khiến anh không thể dùng hết sức, nhưng vẫn đủ để nâng Ôn Lật Nghênh. Sức lực tác động làm vết thương hơi nhói đau, anh hoàn toàn không để tâm, chỉ muốn chiếm lấy nhiều hơn, hôn đến nơi sâu nhất.
Hôn đến khi cô gần như không thở nổi, anh mới dừng lại.
Du Chi nhìn bộ dạng đẫm mồ hôi của người phụ nữ, trong mắt anh cuối cùng cũng ánh lên một tia ấm áp nhàn nhạt. Chỉ là hôn thôi, mà đã ra nông nỗi này, cứ như anh đã làm chuyện gì xấu xa lắm vậy.
“Sướng không?”
Anh đưa tay, gạt đi những giọt mồ hôi mỏng, thuận thế nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô lên, ngón tay cái v**t v* gò má.
Ôn Lật Nghênh không muốn thừa nhận, nhưng phủ nhận lại thấy chột dạ.
Cô muốn đánh anh, nhưng giờ đến vung tay cô cũng không dám. Đánh vào người thì sợ vết thương của anh đau, tát vào mặt lại sợ anh thoải mái. Ôn Lật Nghênh im lặng, trực tiếp lật người xuống khỏi anh. Lần này cô cũng có tiến bộ, chân cô không còn mềm nhũn nữa.
Đôi giày cao gót đáp xuống tấm thảm mềm mại, âm thanh va chạm sắc bén vốn có đều bị triệt tiêu, trở nên dịu dàng.
Mới đi được chưa đầy nửa bước, cổ tay cô đã bị giữ lại, cả người cô lại bị ôm trở về. Lần này là cô ngồi nghiêng trên đùi Du Chi, quay lưng về phía anh.
Ôn Lật Nghênh giãy giụa, nhưng sức lực hai người quá chênh lệch, làm sao cô thoát ra được.
Không nhìn thấy mặt anh, không biết anh sẽ làm gì. Cả trái tim Ôn Lật Nghênh tràn ngập hoang mang, cô thở rất khẽ.
Giống như chính Du Chi đã nói, anh không phải là quý ông, không phải người tốt, những thủ đoạn điên cuồng, khác người, ngang ngược đó, đặt lên người anh lại không có gì là không hợp.
Hôm qua anh nói, anh sẽ nhịn lần cuối.
Vậy hôm nay thì sao?
Anh muốn làm gì.
“Em cảnh cáo anh đấy, anh không được làm bậy, em không muốn, anh không thể ép…”
Giọng Ôn Lật Nghênh lập tức mềm đi, gần như không thể nghe thấy, cả người cô nổi da gà, một luồng điện tê dại chạy qua, đốt đứt sợi dây lý trí trong đầu cô.
Người đàn ông không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên lưng cô.
Sợi dây ngọc trai bị anh làm cho kêu leng keng, mũi Du Chi chạm vào viên ngọc trai tròn trịa trắng hồng, đôi môi khẽ hôn lên.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống, tựa như làn gió xuân tháng ba làm tan chảy dòng sông băng Bắc Quốc, hóa thành một dòng nước xuân; lại giống như cơn mưa phùn lất phất, gợn lên mặt hồ từng vòng sóng nối tiếp nhau.
Cuối cùng dừng lại ở sau gáy cô.
Hơi thở của anh rất đều, đang ấm áp tưới xuống.
“Thoải mái không?” Du Chi bóp eo cô, hơi thở phả vào tai cô, hỏi.
“… Cũng được.”
Cô thích được anh hôn một cách dịu dàng, động tác nhẹ nhàng như thể đang đối xử với bảo vật quý giá nhất thế gian, thành kính như vậy.
Nhưng sau khi đột ngột dừng lại, có chỗ nào đó trống trải. Cô cắn môi, cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu đó.
“Vậy là, vẫn chưa đủ?” Du Chi phân tích một chút ngữ khí của cô, anh nghiêm túc hỏi lại.
Anh muốn dỗ dành cô, nên anh đang dốc hết sức để làm cô vui.
Anh biết có một cách khác để khiến cô thoải mái hơn. Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu, bị Du Chi gắng sức đè xuống, nhưng ánh mắt anh nhìn cô đã trở nên sâu hơn, có chút mơ hồ.
Ôn Lật Nghênh vẫn còn ngơ ngác, nhất thời chưa hiểu chuyện gì. Vốn dĩ cô khá khờ trong những chuyện này.
Ngay sau đó, cả người cô đã bị Du Chi bế bổng lên, vững vàng đặt xuống chiếc ghế bành sang trọng. Tấm lưng mềm mại của cô hoàn toàn áp vào thành ghế được thiết kế vừa vặn.
Ôn Nghiên Tu là người cực kỳ chú trọng chất lượng sống, mọi thứ trong cuộc sống đều phải là hàng đầu. Chiếc ghế trên máy bay riêng của anh ấy đương nhiên cũng không ngoại lệ, còn được trang bị cả chức năng mát-xa. Ôn Lật Nghênh vừa ngồi vào đã cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Du Chi tìm thấy bảng điều khiển và khởi động chức năng mát-xa. Những con lăn bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng, xoa bóp tấm lưng và vòng eo đang mỏi nhừ của cô.
Cô hoàn toàn ngây người.
Người đàn ông này nói muốn cô thoải mái, chính là trên máy bay riêng của anh cả cô, dùng chiếc ghế mát-xa da thật của anh cả cô, để dỗ dành cô sao?
Thật qua loa!
“Ôn Lật Nghênh.” Du Chi quỳ một gối trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô.
Anh nắm lấy tay cô, hai chiếc nhẫn trên ngón áp út khẽ va vào nhau, tạo ra một tiếng kêu trong trẻo. Anh khựng lại một chút, rồi tiếp tục dịu dàng cuộn từng đầu ngón tay hơi xanh xao của cô vào lòng bàn tay mình.
Cả hai ngầm hiểu trong lòng. Đây không phải là một đôi nhẫn bình thường, nó đại diện cho lời hẹn ước cả đời.
“Cảm ơn em, vì vẫn đồng ý gả cho anh.” Ánh mắt Du Chi nhìn cô vô cùng sâu đậm. Lòng bàn tay hơi chai sần của anh khẽ cọ vào vùng da non mềm dưới chiếc nhẫn, lướt qua lại cho đến khi làn da trắng nõn ửng hồng.
Ngón tay Ôn Lật Nghênh có chút ngứa ngáy, cô theo phản xạ rụt lại, nhưng lại bị anh nắm chặt hơn. Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Vừa rồi… không nên nói những lời đó.”
Du Chi đương nhiên biết cô muốn nghe gì, cô muốn nghe anh nhận sai, xin lỗi, muốn thấy anh cúi đầu, dỗ dành. Anh chưa bao giờ bộc lộ tâm tư một cách thẳng thắn như vậy, đây là điều Du Chi không giỏi, cả người anh nóng bừng, ngay cả vành tai cũng nhuốm một màu hồng đáng ngờ.
Không có người đàn ông nào bị đôi mắt hạnh long lanh nước đó nhìn, từng câu từng chữ, kể ra tâm ý của cô, mà còn có thể giữ được bình tĩnh. Du Chi không chỉ không phải là ngoại lệ, mà còn là người lún sâu đến mức không thể cứu chữa.
Anh không biết liệu có người đàn ông nào khác đã từng nghe được lời thổ lộ đầy tình cảm như vậy của cô chưa.
Cảm giác chiếm hữu u ám đó gần như ngay lập tức lan ra từ đáy lòng, như dung nham khi núi lửa phun trào, với sức mạnh vũ bão, cuốn lấy anh, nóng bỏng đến kinh người. Anh không biết vì tư dục của bản thân, mà trói buộc cô bên mình, có phải là một hành động vô trách nhiệm không.
Nhưng Du Chi nghĩ, nếu cô đồng ý gả, anh muốn cưới cô, anh nhất định sẽ không để cô phải chịu tủi thân nữa.
“Xin lỗi.” Anh thẳng thắn xin lỗi, “Sau này anh sẽ không để em một mình nữa. Sẽ không để em phải lo lắng sợ hãi vì anh nữa. Ít nhất, lần sau trước khi anh đi làm bất kỳ nhiệm vụ nào, anh sẽ báo cho em biết.”
“Du Chi…”
Nước mắt không hiểu sao lại vỡ đê, Ôn Lật Nghênh cảm thấy mình điên rồi, khả năng kiểm soát cảm xúc trước mặt Du Chi ngày càng yếu đi. Vài lời của anh, luôn dễ dàng khơi dậy hỉ nộ ái ố của cô.
Cô túm lấy cổ áo anh, tiến lên cắn mạnh vào đường viền cổ vai anh, trút giận một hồi lâu mới buông ra.
“Ngày cưới mà anh còn dám như vậy, anh chết chắc rồi!” Cô còn muốn nói những lời độc địa hơn để uy h**p, nhưng Du Chi không cho cô cơ hội, anh nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Không tốn chút sức lực nào đã phản đòn. Lại hôn người ta thành một vũng nước.
Tà sườn xám xẻ cao bị vén lên đến tận gốc đùi, phong cảnh vô cùng mê người.
Một bức tranh thủy mặc diệu kỳ hiện ra dưới ánh mắt của Du Chi.
Anh do dự một chút, rồi đưa tay nắm lấy mắt cá chân cô. Đế giày cao gót tựa vào bờ vai vững chắc của anh.
Ôn Lật Nghênh bị hôn đến ngây ngất, suy nghĩ của cô chậm chạp, ngơ ngác nhìn một lúc mới phản ứng lại.
Anh căn bản không muốn mượn ghế mát-xa của Ôn Nghiên Tu để dỗ dành cô!
Cô không dám nghĩ tiếp nữa…
Điểm mát-xa trên ghế đột nhiên chọc trúng điểm nhức mỏi trên eo cô, Ôn Lật Nghênh thất thanh kêu lên. Âm thanh vô thức thoát ra khỏi cổ họng, mang theo vẻ nũng nịu không hề tô vẽ, cô không ngờ mình có thể phát ra loại âm thanh này, cả người đỏ bừng, nóng rực đến mức gần như muốn thiêu rụi mọi lý trí của cô.
Cô đưa tay, che hờ miệng mình.
Trên bầu trời cao gần vạn mét, Ôn Lật Nghênh hoàn toàn chìm vào choáng váng, hơi thở ngưng trệ, không dám động đậy.
Đồng tử của người đàn ông càng thêm tối sầm, tầm mắt anh từng tấc từng tấc dời xuống. Anh dừng lại.
“Nếu anh có thể làm em thoải mái hơn. Xem như anh đã dỗ được em.”
Du Chi đặt tay lên đầu gối cô, cúi đầu.
“Được không?”