Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 38

Cả một gia đình hùng hậu hướng về ngoại ô Kinh Bình .

Ôn Lật Nghênh là người bị chấn động nhất. Ở Cảng Đảo, cô không phải chưa từng đến các câu lạc bộ tư nhân. Ba cô thích chơi golf, nhà họ Ôn cũng có một mảnh đồng cỏ riêng được cải tạo thành sân golf, là một trong những lựa chọn hàng đầu của các phú hào khi bàn công việc và giải trí.

Nhưng cô chưa bao giờ thấy một khung cảnh hoành tráng đến vậy.

Nắng sớm như lụa mỏng phủ trên cánh đồng cỏ rộng lớn, hơn hai trăm héc-ta đất tư nhân xanh mướt được nhuộm một màu vàng óng. Mảnh đất lớn nhất được quy hoạch thành sân golf, những đường cỏ được cắt tỉa phẳng phiu như nhung uốn lượn theo địa thế tự nhiên.

Ở giữa sừng sững một câu lạc bộ sang trọng, được xây dựng từ đá cẩm thạch trắng. Những cột trụ theo phong cách Hy Lạp nâng đỡ một sân hiên khổng lồ, mang một phong vị hoàn toàn khác biệt với vẻ cổ kính của Du Viên.

Đoàn xe đi qua những bãi cỏ phẳng lì, lần lượt đi qua các khu vực còn lại. Khu vực bắn súng ở phía đông bắc, khu vực cưỡi ngựa ở phía đông nam… tất cả đều là những trang thiết bị hàng đầu.

Khổng Hựu Nhiên, một người bạn được mời đến, hai tay bám vào thành cửa sổ, hai mắt tỏa sáng: “Cận Đường! Nhà em có nơi tốt như vậy mà sao lại giấu kỹ thế! Đẹp quá! Sang quá!”

“Em…”

Ôn Lật Nghênh lướt mắt qua Du Cận Đường. Mặc dù chỉ tiếp xúc ngắn ngủi vài lần, nhưng cơ bản cô đã nắm được tính cách của cô em chồng này: dịu dàng, trầm tĩnh, không tranh không đoạt, nhưng lại bay bổng, có một thế giới nhỏ của riêng mình. Không giống với những tiểu thư được nuôi dưỡng trong các gia đình hào môn.

Ôn Lật Nghênh nhìn mà thấy thích. Cô thích giao tiếp với đủ mọi loại người, hợp thì kết bạn, không hợp thì xem như trò chuyện vài câu.

Ôn Lật Nghênh thuận thế nói giúp cô ấy: “Cậu còn không biết Cận Đường sao? Em ấy luôn rất kín đáo mà. Yura, sau này cậu đến Cảng Đảo chơi, tớ mời cậu đến sân golf của ba tớ, quẩy ba ngày ba đêm không ngừng!”

Khổng Hựu Nhiên hài lòng gật đầu. Cô ấy đã nghe nói Ôn công quán xa hoa lộng lẫy có thể sánh với lâu đài. Hơn nữa, Ôn Lật Nghênh là người đầu tiên gọi cô ấy bằng tên tiếng Anh “Yura”, cô ây thích đến không thôi. Khó trách những người bạn ở Cảng Đảo của cô ấy luôn khen ngợi Ôn Lật Nghênh.

Trái ngược với không khí vui vẻ trong chiếc xe này, chiếc xe phía sau lại gần như không một lời nói. Du Chi dùng một tay chống lên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, lặp đi lặp lại những lời Du Cận Hoài nói trong đầu.

Sự im lặng này kéo dài đến tận khi xe dừng lại trước cửa chính của câu lạc bộ.

Du Chung Khang vừa xuống xe đã kéo Dương Như Tĩnh đi về hướng chuồng ngựa. Du Cận Đường vội giải thích: “Liệt Hỏa là con ngựa ba em nuôi từ hồi trẻ, gần đây tình hình càng ngày càng tệ, ba em vẫn luôn rất nhớ nó.”

Ôn Lật Nghênh như có điều suy nghĩ mà gật đầu. Trông ông có vẻ ôn tồn lễ độ, người đứng đầu tập đoàn Vân Hoàn lại là một người yêu ngựa.

Cô cảm thấy thú vị, khóe miệng cong lên sâu hơn. Cô thuận miệng hỏi một câu: “Anh hai của em đâu, anh ấy cũng biết cưỡi ngựa à?”

“Biết chứ!” Du Cận Đường lại bắt được cơ hội, cô ấy hăng hái khoe, “Tuy kỹ thuật cưỡi ngựa của anh ấy so với anh cả có kém hơn một chút xíu… nhưng anh hai cũng biết, và rất giỏi! Đặt ở cả thành Kinh Bình này cũng là loại hàng đầu. Không chỉ cưỡi ngựa, mà bơi lội, bóng rổ, thuyền buồm… những gì liên quan đến vận động, anh hai em lại rất am hiểu!”

Ôn Lật Nghênh nghĩ đến cơ thể với mỗi một khối cơ bắp có thể nói là tuyệt mỹ đó, đương nhiên là tin tưởng. Anh là người có thể khiến cô không chút sức lực chống cự…

Tự nhiên lại nhớ đến “mộng xuân” ngày hôm qua, Ôn Lật Nghênh lén nuốt nước bọt. Cô thật sự sợ mình không chịu nổi, sẽ sung sướng đến mức tắt thở trên người anh.

Mấy người trẻ tuổi dưới yêu cầu mạnh mẽ của Du Cận Hoành đã đi đến sân golf. Trên đường đi, Du Cận Hoài có điện thoại công việc gọi đến, phải đến phòng trà của câu lạc bộ.

Mấy người còn lại tuy là những người thừa kế được giáo dục tốt, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi. Ngoài Du Chi ra, đều mới ngoài hai mươi không nhiều, đối với môn thể thao tao nhã, tinh anh nhưng lại chậm rãi như golf, không bao lâu đã cảm thấy nhạt nhẽo.

Ôn Lật Nghênh lắc lắc cổ tay có chút mỏi, lẳng lặng chờ Du Cận Hoành hoặc Du Cận Đường đề nghị “chuyển trận địa”. Cô tùy tiện vung mấy gậy đã mệt không thôi, nhưng dù sao cũng là khách, cô không tiện làm người đầu tiên đề nghị.

Một tay Du Chi đút túi, tầm mắt gần như hoàn toàn dừng trên người Ôn Lật Nghênh, nhìn ra được sự nhàm chán trong ánh mắt và sự mệt mỏi trên cơ thể cô, còn cả một chút xa cách không tự tại.

Cô vẫn chưa thể quen được, cô là vợ của anh. Dù cô có đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu, anh cũng sẽ đồng hành, ba người còn lại chỉ có thể đi theo.

Nhưng đồng thời, Du Chi lại kinh ngạc trước sự thông minh của Ôn Lật Nghênh. Cô không chịu thua, thích cậy mạnh, lại ở ngay lúc này lấy lùi làm tiến, không nói rõ mình muốn gì, nhưng trong từng cử chỉ, lại thể hiện nhu cầu của mình một cách tinh tế. Giống như một thợ săn tỉ mỉ giăng bẫy.

Không cần suy nghĩ nhiều, Du Chi cũng biết, cô cố tình tỏ vẻ như vậy.

Cô thông minh hơn anh nghĩ. Ngay cả chính Du Chi cũng không nhận ra, sự chú ý của anh đã bất tri bất giác dừng trên người Ôn Lật Nghênh, anh tò mò về từng cử động của cô.

“Hay là chúng ta vào câu lạc bộ uống một ly?” Du Cận Đường là người mắc câu, mặt cô ấy đỏ bừng đề nghị, “…Mát mẻ một chút.”

Du Chi thích thú đưa mắt trở lại người Ôn Lật Nghênh. Cô giơ tay lau vệt mồ hôi không tồn tại trên trán, ra vẻ chần chừ mà gật đầu, nhìn trái nhìn phải, thấy Du Cận Hoành và Khổng Hựu Nhiên đều gật đầu, cô mới chậm rãi nói, cũng được. Lại gần như là không thể chờ đợi mà đưa gậy golf cho người nhặt bóng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.

Rất thú vị.

Mọi người hướng về câu lạc bộ đi. Du Chi cố tình điều chỉnh tốc độ, đi song song với cô.

“Mệt à?” Anh biết rõ không phải, nhưng vẫn hỏi.

Ôn Lật Nghênh ngẩn ra, cô tự cho rằng diễn xuất vừa rồi của mình tuyệt đối kinh diễm. Hay là lại bị người đàn ông này nhìn ra sơ hở?

Cô cố gắng trấn tĩnh: “Ừm. Không được à?”

“Được.” Anh lười biếng đi qua cô, giọng nói nhàn nhạt rơi xuống, “Đồ tiểu thư đỏng đảnh.”

“…”

Ôn Lật Nghênh sững sờ, giơ tay đấm anh.

Người đàn ông này đã nhìn ra! Còn cố tình muốn trêu cô!

Mặt Ôn Lật Nghênh lặng lẽ phủ một lớp hồng nhàn nhạt. Từ nhỏ đến lớn, hoạt động giải trí nào cô cũng có thể tham gia, chỉ có những thứ liên quan đến vận động, cô vừa không có hứng thú, cũng không am hiểu. Nhưng từ nhỏ đến lớn hai mươi ba năm, không có ai dám nói cô như vậy.

Càng nghĩ càng giận, Ôn Lật Nghênh đánh anh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng.

Một chưởng vừa đánh lên cơ ngực săn chắc mà mềm mại của anh, vừa vặn rơi vào bẫy. Tay mắt Du Chi lanh lẹ phản đòn, anh giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, rồi không chút để tâm mà đan mười ngón tay vào nhau.

Hai bàn tay đan chéo trong không trung, v**t v* qua lại đến khi có chút nóng lên.

Theo bản năng Ôn Lật Nghênh muốn rút ra, kẽ ngón tay cô bị hơi nóng lấp đầy, là nhiệt độ cơ thể anh, nóng đến mức cô không biết phải làm sao.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói u ám của người đàn ông bay xuống, “Các em trai em gái đang nhìn đó.”

“…Em trai em gái nào?” Ôn Lật Nghênh giả vờ muốn rút tay.

“Của anh.” Du Chi dừng một chút, lại bổ sung: “Cũng là của em.”

Ôn Lật Nghênh bị câu nói bất ngờ này của anh làm cho ngây người, ngẩn ngơ ngẩng đầu.

Bị Du Chi bắt được khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi của cô, tay kia của anh ôm lấy vai cô, nhoài người về phía trước, một nụ hôn dừng trên trán cô.

Hôn xong, mới nói lời xin lỗi—

“Xin lỗi, bà xã đẹp quá, anh không nhịn được.”

Thật ra rất phạm quy, nhưng đặt trên người Du Chi, dường như cũng không có gì không đúng.

Ôn Lật Nghênh gần như say trong câu nói thẳng thắn và tr*n tr** “quá đẹp” của anh. Những lời khen không thêm bất kỳ sự tô vẽ nào, thường là chân thật nhất, phơi bày ý nghĩ nhất, và cũng có thể đánh thẳng vào lòng người nhất.

Cô vừa choáng váng lại vừa hạnh phúc. Hai má ửng hồng, cô hoàn toàn quên mất hai bàn tay đang đan chặt. Tùy ý để Du Chi phá vỡ khoảng cách xã giao, hơi thở của anh tùy ý xâm chiếm xung quanh cô.

Không chỉ vì một câu nói ngọt ngào.

Và còn bởi vì… cô cảm nhận được một cảm giác kim loại mát lạnh khẽ cọ vào giữa hai ngón tay mình.

Ôn Lật Nghênh liếc mắt nhìn, là cặp nhẫn cưới.

Hôm nay cô không đeo. Cô thậm chí đã quên mất rằng, với tư cách là vợ của Du Chi, vào ngày thứ hai sau hôn lễ, lại trong một dịp đi chơi cùng gia đình anh, việc này có chút không thỏa đáng.

Ôn Lật Nghênh cúi đầu, khẽ cắn môi.

“Hay là… anh tháo nhẫn ra nhé?” Cô thăm dò.

Thật ra đến lúc này Du Chi mới để ý. Tầm mắt anh lướt xuống, dừng lại trên ngón áp út của chính mình. Anh vốn không quen đeo trang sức, nhưng chiếc nhẫn này, từ lúc đeo vào anh chưa từng có ý định tháo ra.

Nói ra cũng thật nực cười, chiếc nhẫn này không phải do Ôn Lật Nghênh đeo cho anh. Mà là chính anh, trên chiếc trực thăng giữa lúc làm nhiệm vụ, vừa nghĩ đến gương mặt cô, vừa chậm rãi lồng nó vào tay.

Dù vậy, anh cũng sẽ không tháo.

Những lời Du Cận Hoài nói, đáp án đã quá rõ ràng. Du Chi chính là Tề Thiên Đại Thánh khó thuần, phản nghịch, ngang bướng từng là định nghĩa về anh. Vậy mà vì Ôn Lật Nghênh, anh đã chủ động cúi đầu, tự mình đeo lên chiếc vòng kim cô.

Phía trước là núi đao biển lửa, là tám mươi mốt kiếp nạn, anh cũng cam lòng gánh thay cô.

“Em tặng, anh thích.” Du Chi đưa tay vuốt lại những lọn tóc bị gió thổi rối của cô, “Không tháo.”

Cuối cùng, nhìn ra sự bối rối trên mặt Ôn Lật Nghênh, anh khẽ cười. Một ý nghĩ tinh quái lóe lên trong đầu, để cô cảm thấy có chút áy náy, cũng là một chuyện hay.

Anh đã động lòng trước, vốn đã ở thế yếu, nên phải tìm cách chiếm lại ưu thế ở những phương diện khác.

“Ôn Lật Nghênh, đừng suy nghĩ lung tung.” Du Chi biết cô không phải người hay lo nghĩ, nhưng anh vẫn muốn nhấn mạnh điều này. Từ Cảng Đảo đến Kinh Bình là một khoảng cách quá xa, cô ở đây một mình, không người thân thích. Việc hòa nhập vào một gia đình mới cần thời gian và sự kiên nhẫn.

Anh phải che chở cho cô, để cô mãi là một nàng công chúa vô lo vô nghĩ, chứ không phải bị những lễ nghi gò bó, ép mình trở thành một người vợ tiêu chuẩn, hay sau này là một người mẹ hoàn hảo.

Dường như bản năng yêu thương và dỗ dành cô đã ăn sâu vào máu thịt anh.

“Ở nhà họ Du không cần phải diễn.” Anh dịu dàng vuốt lại tóc cô, lòng bàn tay khẽ lướt qua vành tai mềm mại. “Cứ là chính em. Mọi chuyện đã có anh gánh vác.”

Ôn Lật Nghênh cảm thấy người đàn ông này thật sự điên rồi. Những lời dỗ dành của anh như sương khói, khiến cô không cần một giọt rượu cũng đã say, cả người chìm vào một cảm giác mơ hồ, ngọt ngào đến chết người.

Cô ngây ngô gật đầu, đúng lúc họ đi tới cửa chính của câu lạc bộ.

Du Cận Hoành dừng lại, hỏi mọi người: “Cưỡi ngựa, bắn súng, bơi lội, spa, hay chơi bài?”

Nghe thấy hai chữ “bắn súng”, đôi mắt Ôn Lật Nghênh sáng lên như sao.

Được Du Chi khích lệ, cô không còn khoác lên mình vai diễn tiểu thư quen thuộc nữa. Cô trở về là chính mình, giống như khi còn ở nhà họ Ôn.

Giọng cô vang lên đầy tự nhiên, không chút giả tạo: “Đi bắn súng đi? Lâu rồi chưa chơi.”

Thật ra không phải đã lâu, mà là cô chưa từng chơi.

Nhưng cô không thể kìm lòng được. Cô muốn nhìn Du Chi cầm súng, muốn thấy dáng vẻ anh ngắm bắn. Sức hấp dẫn của quân phục là thứ không một cô gái nào có thể chống lại.

Khi đã chứng kiến dáng vẻ của Du Chi khi làm nhiệm vụ, trái tim cô không thể không dấy lên những rung động nguyên thủy nhất. Cô tưởng tượng khoảnh khắc anh bóp cò, từng thớ cơ trên cơ thể đều gồng lên, tích tụ sức mạnh.

Chỉ nghĩ đến thôi, cô đã thấy cảnh tượng đó gợi cảm đến mức nghẹt thở!

Ôn Lật Nghênh phải lén nuốt nước bọt, cố làm dịu đi cơn khô khát trong cổ họng.

Bình Luận (0)
Comment