Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 39

Đúng như lời Du Chi nói, Ôn Lật Nghênh vừa lên tiếng, những người còn lại lập tức hưởng ứng.

Du Cận Hoành: “Lâu rồi không cầm súng, tay đúng là có hơi ngứa.”

Du Cận Đường càng kích động hơn. Đây là cơ hội trời cho để giúp anh hai ghi điểm, sao có thể bỏ lỡ.

“Đúng đó đúng đó!Cũng lâu rồi em chưa chơi.”

Lời nói đổi lại một cái lườm của Du Cận Hoành: “Em mà cũng biết bắn súng?”

“Em biết hay không không quan trọng, anh hai biết là được rồi.” Du Cận Đường không chịu thua mà liếc lại. Cô ấy giơ tay, một bên khoác lấy Ôn Lật Nghênh, một bên kéo Khổng Hựu Nhiên, đi thẳng về phía khu xạ kích, như sợ mọi người đổi ý.

Khu xạ kích có hai hàng huấn luyện viên phụ trợ đang đứng chờ. Vừa thấy mọi người, tất cả lập tức đứng nghiêm, đồng thanh cúi chào, giọng nói trầm hậu: “Cậu hai, cô hai, cậu ba, cô bốn, Khổng tiểu thư, chào!”

Ôn Lật Nghênh bị tiếng chào vang dội làm cho giật mình. Cô vẫn luôn cho rằng nhà họ Du kín đáo, giờ xem ra không phải vậy. Họ chỉ thể hiện sự long trọng theo một cách khác.

Dù sao đi nữa, Ôn Lật Nghênh rất thích khí thế này. Nó cho cô đủ sự vẻ vang mà cô yêu thích nhất.

Mải suy nghĩ, cô không chú tâm nghe huấn luyện viên giảng giải. Đến khi hoàn hồn, Du Cận Đường bên cạnh đã bắn được hai phát, nghe tiếng thì là đã trúng bia. Ôn Lật Nghênh theo phản xạ vỗ tay, tuôn ra một tràng lời khen hoa mỹ, khiến vành tai Du Cận Đường đỏ ửng lên, cô mới chịu thôi.

Sau đó, cô quay sang huấn luyện viên phía sau Du Cận Đường. Đó là một chàng trai trẻ có mái tóc xoăn nhẹ, làn da màu lúa mạch điểm vài nốt tàn nhang, trông rất khỏe khoắn.

“Anh đẹp trai, dạy tôi với…”

Một cảm giác lạnh buốt đột nhiên truyền đến từ sau gáy. Du Chi đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, bàn tay dùng sức, véo mạnh một cái. Cơn đau ập đến khiến Ôn Lật Nghênh phải im bặt.

Cô đang định vung tay đánh lại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

“Chồng em là đặc nhiệm.”

Ôn Lật Nghênh lập tức xù lông. Cô gạt tay anh ra, chống nạnh, hất cằm khiêu khích: “Em biết, thì sao nào?” Cô lờ mờ đoán được vì sao Du Chi mặt nặng mày nhẹ, nhưng cố tình không chiều theo ý anh. Ai bảo anh không chủ động đến dạy cô, chẳng lẽ còn muốn cô phải mở lời trước?

“Anh biết bắn. 92, 06, NP22, NP34, súng tự động, súng chống bạo động, súng trường ngắm bắn… loại nào cũng biết.” Du Chi vòng tay qua vai, xoay người cô lại đối diện với bia ngắm.

Khóe môi anh nhếch lên, vừa tản mạn vừa ngang tàng, nhưng lại quyến rũ một cách lạ lùng: “Dạy em, thừa sức.”

Không đợi Ôn Lật Nghênh phản ứng, hai tay anh đã vòng từ sau lưng, chuẩn xác đeo kính bảo hộ cho cô. Hơi thở của anh bao trùm lấy vai gáy, vành tai, khơi lên một trận tê dại.

Cô ngẩn người.

Thấy cô không kháng cự, Du Chi xem như cô đã ngầm đồng ý. Đầu ngón tay anh càng thêm táo tợn, lướt qua vành tai, vén một lọn tóc ra sau rồi đeo tai nghe chống ồn cho nàng.

“Thử súng lục trước nhé?”

Trước khi thính lực bị tước đoạt, câu nói cuối cùng văng vẳng bên tai Ôn Lật Nghênh là: “Loại này khá ngầu, em sẽ thích.”

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông như men rượu, quấy đảo nhiệt huyết trong cơ thể cô, khiến nó bùng lên không thể kiểm soát.

Anh quá hiểu cô. Biết cô sĩ diện, thà chịu khổ một chút nhưng phải chọn thứ hoành tráng nhất, ấn tượng nhất.

Tai nghe chống ồn ngăn cách mọi âm thanh, lại khuếch đại mọi xúc giác. Bàn tay Du Chi lướt qua eo, chỉ cho cô cách cầm súng. Lại véo nhẹ sau gáy, bảo cô ngẩng đầu. Gần như cả nửa người trên đều bị anh “chiếm tiện nghi”.

Bàn tay to rộng của Du Chi dễ dàng bao trọn lấy bàn tay mềm mại của Ôn Lật Nghênh. Cô từng bước làm theo chỉ dẫn, ngón trỏ đặt lên cò súng, cánh tay duỗi thẳng.

Nhưng lúc này, đầu óc cô đã chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến việc ngắm bắn.

Trong lòng Ôn Lật Nghênh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô đang được Du Chi ôm trọn từ phía sau, giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu ánh mắt. Đây chính là thứ tình yêu mà cô luôn khao khát, vẻ vang, nồng nhiệt, yêu đến mức cả thế giới phải biết.

Nó đến thật nhanh, thật mãnh liệt.

Du Chi vòng tay ôm trọn lấy cô, vững vàng đỡ lấy cổ tay, gánh phần lớn sức nặng của khẩu súng. Anh ước lượng khoảng cách, tốc độ gió, rồi khẽ cúi đầu, chóp mũi cọ vào tai cô như một tín hiệu.

Hai người phối hợp khá ăn ý. Ôn Lật Nghênh mơ màng hiểu ra ý anh.

Cô bóp cò, viên đạn xé gió bay đi, chuẩn xác ghim vào bia.

Nhưng không ai buồn nhìn kết quả. Du Chi không cần, kinh nghiệm thực chiến của anh đã quá đủ để biết chắc chắn đó là một phát trúng hồng tâm mười điểm.

Còn Ôn Lật Nghênh thì đang cố gắng hoàn hồn sau sức giật khủng khiếp của khẩu súng. Nửa bàn tay tê dại. Cô sững sờ quay lại nhìn Du Chi. Thật khó tưởng tượng, việc cầm súng, bắn súng lại là công việc hàng ngày của anh. Vinh quang, tự hào, thần thánh, tất cả những từ ngữ đó vào giờ phút này đều trùng khớp với hình ảnh của anh.

Du Chi lấy khẩu súng khỏi tay cô, thuận thế nắm lấy hai tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Anh đương nhiên biết sức giật của súng lục mạnh thế nào, nhưng cũng nhìn ra được trong tất cả các loại súng, cô thích khẩu này nhất.

Anh không muốn cô thất vọng, nhưng cũng không nỡ để làn da non mềm của cô phải chịu thêm một lần chấn động nào nữa. Du Chi lặng lẽ đẩy khẩu súng lục ra xa.

Anh gỡ tai nghe chống ồn và kính bảo hộ cho cô.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp sau lớp kính, trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh sáng, lại thoáng ngấn lệ.

Trong lòng Du Chi căng thẳng, động tác xoa tay càng thêm nhẹ nhàng. Công chúa quả thật rất mỏng manh, chỉ một chút đau cũng đủ để rơi lệ.

“Đau à?” Anh hỏi.

Ôn Lật Nghênh nhìn thẳng vào mắt anh, rồi lắc đầu: “Không đau.”

Cô chủ động đeo lại tai nghe và kính bảo hộ, ngẩng đầu lên.

“Du Chi. Em chưa chơi đủ, anh dạy em thêm vài phát nữa đi.”

Du Chi đổi sang một khẩu súng trường có kích cỡ nhỏ nhất. Một lần nữa, anh kiên nhẫn chỉnh lại từng động tác cho cô. Trước kia anh không thể hiểu nổi những người xem việc huấn luyện là trò đùa, bây giờ thậm chí cảm thấy, vì người đẹp mà đốt lửa đài ly hầu, cũng chẳng qua là như vậy.

Ba phát đạn được b*n r*.

Du Chi buông súng, cúi đầu nhìn nàng, giọng nói cưng chiều như đang dỗ một đứa trẻ: “Đã ghiền chưa?”

Ôn Lật Nghênh lắc đầu, lại gật đầu, rồi lại lắc đầu. Mặc dù súng trường có sức giật nhỏ hơn, nhưng cảm giác đau ở vai lại rõ rệt hơn. Cô cảm thấy cả xương quai xanh của mình như sắp vỡ ra. Du Chi nói không sai, cô đúng là đồ mỏng manh.

Lần đầu tiên trong đời, Ôn Lật Nghênh thật sự suy ngẫm về hai từ “mỏng manh”.

Không đợi cô nghĩ ra kết quả, Du Cận Đường đã lon ton chạy tới, mặt mày hớn hở.

“Chị dâu! Mười điểm! Trúng ngay hồng tâm!” Cô ấy vừa nói vừa huơ huơ tờ giấy bia. “Lần đầu bắn súng đã trúng mười điểm! Chị dâu, chị lợi hại quá.”

Ôn Lật Nghênh bị khen đến đỏ mặt, định giải thích rằng người nhắm bắn là Du Chi, cô chỉ bóp cò mà thôi.

“Cũng không có, thật ra là…”

Du Chi một tay ôm lấy eo cô, lòng bàn tay không an phận mà lướt qua lướt lại.

“Chị dâu em có thiên phú.” Anh tiếp lời nàng, khẽ nhếch mép. “Huống chi, cũng phải xem là ai cầm tay chỉ dạy.”

Du Cận Đường chịu không nổi vẻ mặt ngang tàng của anh hai, liếc mắt một cái muốn lộn lên tận trời. Cô ấy thè lưỡi, nhét tờ giấy bia vào tay Ôn Lật Nghênh rồi nói: “Giờ là giờ trà chiều của con gái! Không thèm chơi với anh!”

Ôn Lật Nghênh cười nhìn Du Cận Đường, càng cảm thấy cô em chồng này thật thú vị.

Cô gật đầu đồng ý. Cô cũng cảm thấy Du Chi phiền. Ở bên cạnh anh, mặt cô lúc nào cũng nóng bừng, tim đập loạn xạ, hô hấp cũng không tự nhiên. Nhưng cô không đi ngay, mà quay lại nắm lấy cổ tay Du Chi, hạ thấp giọng hỏi: “Tại sao anh không nói phát súng kia là anh nhắm rồi ra hiệu cho em bắn?”

Ôn Lật Nghênh ở nhiều chuyện rất phóng khoáng, nhưng lại cố chấp với những chi tiết nhỏ.

Du Chi chỉ nhìn cô hai giây, lập tức hiểu ra.

Cô sĩ diện, thích được chú ý, được khen ngợi, nhưng tiền đề là những thứ đó phải thật sự thuộc về cô. Còn những gì không chắc chắn, cô muốn vạch rõ ranh giới. Tựa như phát đạn mười điểm này. Tựa như cuộc hôn nhân của họ.

Trong lòng Du Chi khẽ nhói lên một cái. Anh đột nhiên muốn kéo Ôn Lật Nghênh vào lòng, xóa tan cái ranh giới rõ ràng mà cô muốn tách ra này.

Cuối cùng, anh cũng chỉ nắm chặt lấy tay cô hơn một chút.

“Ôn Lật Nghênh, rốt cuộc em muốn anh nói với em bao nhiêu lần. Của anh, chính là của em.”

Anh kìm nén tiếng thở dài, tiếp tục nói: “Là thứ em có thể danh chính ngôn thuận mà khoe ra ngoài.”

Bình Luận (0)
Comment