Ôn Lật Nghênh sững sờ, cô đứng tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Những lời âu yếm khoa trương hơn thế này, không phải cô chưa từng nghe qua. Có quá nhiều người từng thề thốt với cô, của anh chính là của em.
Du Chi xuất hiện muộn nhất, lại là người đầu tiên biến lời nói thành hành động. Nhỏ như một viên đạn. Lớn như cả gia tài của anh. Anh, chính là của cô.
Ôn Lật Nghênh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, dời tầm mắt đi: “Biết rồi, biết rồi.”
“Đưa em qua đó.” Du Chi một tay đút túi quần.
Ai ngờ, vừa đi được vài bước lại xảy ra chuyện.
Vì cuộc đối thoại vừa rồi, Ôn Lật Nghênh đi bên cạnh anh có chút ngượng ngùng. Cô làm bộ bận rộn lướt điện thoại. Mở WhatsApp, cuối cùng dừng lại ở khung chat của “Trần Trú Ngôn”.
Anh ta lại chủ động tìm cô. Ôn Lật Nghênh tò mò bấm vào, lại chột dạ sợ Du Chi thấy, bèn nghiêng màn hình đi. Trong lúc luống cuống, lại vô tình bấm phải nút phát tin nhắn thoại.
“Tân hôn vui vẻ, A Quân.”
Cô gần như là chạy trối chết khỏi Du Chi, cô vội vàng tắt âm thanh, không biết anh có nghe thấy không. Trong lòng cô lập tức rối như tơ vò.
Ôn Lật Nghênh nhanh chóng đi về phía tiệm bánh ngọt, nhưng vẫn không kìm được mà quay đầu lại, qua lớp kính nhìn bóng dáng Du Chi. Anh đứng đó, dáng người thẳng tắp như cây tùng.
Đối với dáng vẻ này, thậm chí là cơ thể đó, cô rất có hảo cảm. Bây giờ dường như còn có thêm nhiều tình cảm hơn. Ôn Lật Nghênh nhìn anh một hồi lâu, lại như đang xuyên qua anh, để xem xét chính mình.
Mãi đến khi Du Cận Đường xuất hiện ở cuối hành lang vẫy tay, cô mới hoàn hồn, bước về phía đó.
Khổng Hựu Nhiên đang ngồi chờ bên cửa sổ. Ôn Lật Nghênh ngồi xuống, nhưng tầm mắt lướt qua đối diện, cô mơ hồ cảm thấy không chỉ có mình cô ủ rũ. Khổng Hựu Nhiên vừa rồi còn vui vẻ, bây giờ cũng đã xịu mặt.
Ôn Lật Nghênh liếc mắt ra hiệu cho Du Cận Đường.
“Yura làm sao vậy?” Cô thấp giọng hỏi.
Du Cận Đường không nói, chỉ đẩy điện thoại qua. Mấy tin hot search đầu tiên đều có chữ “Bạo”.
“Hàn Thiên Hành và Ân Ninh đêm khuya cùng về một tiểu khu”
“Hàn Thiên Hành và Ân Ninh sống chung”
“Ân Ninh, thái thái mới của giới tư bản”
Ân Ninh là ảnh hậu mới nổi. Mà cái tên “Hàn Thiên Hành”, Ôn Lật Nghênh cũng nhớ. Đêm đó cô và Khổng Hựu Nhiên suýt xảy ra chuyện, chính là Hàn Thiên Hành ra mặt.
“Bạn trai cũ của Yura sao?” Ôn Lật Nghênh hỏi.
Du Cận Đường sửa lại: “Nói đúng ra, là bạn trai cũ, và bạn trai cũ của cũ, và bạn trai cũ của cũ nữa.”
Ôn Lật Nghênh nghe là hiểu, kiểu hợp rồi lại tan.
“Còn để ý anh ta, thì đi tìm anh ta đi.” Ôn Lật Nghênh tốt bụng khuyên nhủ.
Khổng Hựu Nhiên lắc đầu: “Anh ta có bạn gái rồi, tớ còn đi tìm anh ta làm gì? Mất mặt lắm.”
Du Cận Đường nghiêng đầu: “Nhưng lúc chị có bạn trai, chẳng phải anh ta vẫn hết lần này đến lần khác tìm chị sao?”
“Cái đó… cái đó không giống nhau!” Khổng Hựu Nhiên cuống lên, nước mắt lưng tròng. “Trước đây anh ấy không như vậy! Chị và anh ấy chia tay bao nhiêu lần, anh ấy cũng không tìm người mới! Lần này thật sự không giống, có phải bọn chị… thật sự…”
“Chị thật sự không quên được anh ấy…” Cô ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ôn Lật Nghênh. “Nivalis, cậu thì sao. Người mà cậu yêu sâu đậm như vậy, nói quên là có thể quên sao?”
Ôn Lật Nghênh biết cô ấy có ý gì. Cô từng “yêu” Trần Trú Ngôn một cách rầm rộ, cả Cảng Đảo đều biết. Cô nhớ lại tin nhắn thoại vừa rồi của anh ta, cũng nhớ lại ánh mắt cô nhìn Du Chi lúc nãy. Nơi nào đó trong lòng cô trở nên mềm mại vô cùng. Có lẽ cô đã mơ hồ nảy sinh hảo cảm, nhưng lại không biết làm thế nào để thừa nhận.
“Tớ…” Ôn Lật Nghênh hít một hơi, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời. Cô cắn môi, nói thật nhanh: “Tớ thấy lớp trang điểm của cậu bị lem rồi, tớ đi lấy cho cậu ít khăn giấy nhé?”
Ôn Lật Nghênh lại một lần nữa chạy trốn. Cô vừa quay người, đã đâm sầm vào một người. Lồng ngực rắn chắc, nóng bỏng. Là Du Chi.
Đầu óc cô lập tức trống rỗng. Anh có nghe thấy không? Có phải anh đến để hỏi tội cô không? Anh có lại ghen không?
Không đợi cô mở miệng, Du Chi đã lên tiếng trước.
“Em vẫn chưa cho cô ấy câu trả lời.” Anh cố nén không cau mày, nhưng một ngọn lửa giận đã âm ỉ trong lòng.
“Có thể không?” Giọng anh khẽ run. Anh thật sự sợ Ôn Lật Nghênh sẽ nói “Không thể”. Cô vẫn còn nghĩ đến Trần Trú Ngôn.
“Có lẽ có thể.”
Những lời trong lòng không biết nói với Khổng Hựu Nhiên thế nào, trước mặt Du Chi lại dễ dàng thốt ra. Cô không muốn anh hiểu lầm.
Trái tim Du Chi, khi nghe thấy hai chữ “có lẽ”, gần như vỡ nát. Nhưng rồi, anh lại nghe cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhưng em không biết, cho nên em không thể cho Yura câu trả lời. Bởi vì… em đối với Trần Trú Ngôn không tính là tình yêu, cũng không phải tình yêu sâu đậm gì.”
Lúc này, Ôn Lật Nghênh cảm thấy không cần phải giấu giếm nữa. Cô rất muốn nói cho Du Chi biết. Bây giờ ở đây, cảm nhận của Du Chi quan trọng hơn Trần Trú Ngôn.
“Hơn nữa —” Ôn Lật Nghênh chống tay lên vai Du Chi, nhón chân, muốn hôn anh.
Du Chi lùi lại nửa bước. So với một nụ hôn, bây giờ anh muốn nghe cô nói hết ý nghĩ của cô hơn.
Chỉ chạm được vào cằm, Ôn Lật Nghênh bất mãn chau mày. Cô đưa tay véo má anh, coi như trừng phạt.
“Cảnh sát Du, rõ ràng em đang nhìn về phía trước, đang… nhìn về phía anh. Em không còn nghĩ đến anh ta nữa. Nếu không phải anh ta gửi tin nhắn, em đã sắp quên mất người này rồi!”
“Tin hay không thì tùy anh.” Cô hoảng hốt né tránh ánh mắt, tiện tay lấy hai tờ khăn giấy, định quay lại.
“Sẽ không.” Du Chi nắm lấy cổ tay cô. “Còn có thể lâu hơn.”
Một giây sau, trời đất quay cuồng, đôi môi nóng bỏng của Du Chi đã phủ xuống. Anh vừa hôn, vừa dìu cô đến một góc khuất không người. Nụ hôn sâu và mãnh liệt, như muốn nuốt trọn lấy cô.
Du Chi đột nhiên phát hiện, bản thân anh thật ra còn dễ dỗ hơn Ôn Lật Nghênh nhiều. Cô chỉ cần một câu “nhìn về phía anh”, một câu “đã quên anh ta”, là anh đã hoàn toàn mềm lòng.
“Xin lỗi.” Anh nhận được sự thẳng thắn của công chúa, cũng nên nghiêm túc đáp lại. “Chuyện này cho qua, anh sẽ không nhắc đến cậu ta nữa. Anh bảo đảm, anh thề.”
Ôn Lật Nghênh đã bị hôn đến ngây người, cô ngoan ngoãn gật đầu. Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, cô muốn nhiều hơn nữa.
Du Chi siết chặt gáy cô, anh lại một lần nữa hôn xuống, sâu hơn, chậm hơn, như đang thưởng thức món ngon tuyệt vời nhất thế gian.
“Thử một chút không?” Khi người trong lòng sắp bị hôn đến ngạt thở, anh mới chịu buông ra. Giữa hai người kéo ra một sợi chỉ bạc mờ ám.
“…Cái gì?” Ôn Lật Nghênh đã sớm mềm nhũn.
Đầu cô bị anh giữ chặt, cô chỉ có thể nhìn anh. Nhìn đôi mắt đ*ng t*nh, nhìn ngọn lửa d*c v*ng, và nhìn thấy chính mình trong đó. Cuối cùng, Du Chi nhếch mép, giọng nói trầm thấp đầy ma lực.
“Thử xem, làm đến bước cuối cùng.”