Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 42

“Du Chi.”

“Không phải cái này.”

Du Chi đột nhiên nhận ra, chút kiên nhẫn ít ỏi trong đời anh đã dùng hết cho Ôn Lật Nghênh.

Từ việc ôm, đến hôn môi… Mỗi một bước anh đi cực kỳ cẩn thận, sợ dẫm sai một ly. Đến bây giờ, tên đã căng trên dây, anh vẫn còn tâm tư để đôi co với cô về chuyện xưng hô.

“Du Cận Bạch?” Ôn Lật Nghênh chưa từng gọi anh như vậy, cảm thấy có chút mới lạ nên gọi thử.

“…”

“Du Bạch Bạch?”

“Ôn Lật Nghênh. Muốn chết thì nói thẳng đi.”

Du Chi tới gần, nuốt trọn từng hơi thở của cô, nhiệt độ không khí bị khuấy động đến nóng bỏng. Miệng lưỡi cô sắc bén, nhưng cơ thể lại mềm mại, ấm áp vô cùng. Anh chỉ muốn hôn mãi, cảm nhận mãi mà thôi.

Ôn Lật Nghênh chưa từng đến đây, đương nhiên không biết bài trí của phòng tổng thống. Cô chỉ có thể để mặc Du Chi ôm mình, đi qua hành lang, phòng khách, hay nói đúng hơn, là họ hôn nhau suốt cả một quãng đường.

Cuối cùng, cô được đặt xuống. Khẽ nhắm mắt lại, Ôn Lật Nghênh cảm thấy cô đang chìm giữa những đám mây, nơi đâu cũng mềm mại và ẩm ướt.

Cô nhắm mắt, muốn trốn tránh. Nhưng hơi thở nóng rực đã quấn lấy, cô căn bản không có nơi nào để trốn.

Sợi tóc thấm ướt, dính vào hai bên trán, Ôn Lật Nghênh cảm thấy toàn bộ sức lực của mình như sắp bị rút cạn.

Ngoài cửa sổ, màn đêm đen nhánh được điểm một vầng trăng tròn. Ở tầng cao nhất có một cái lợi, không cần kéo rèm, cũng không ai có thể nhìn vào. Cô nằm trên giường, có thể thu trọn cả bầu trời đêm vào mắt.

“Cậu ta gọi em là gì?” Hôm nay dường như Du Chi không thoát ra khỏi chủ đề này.

Ôn Lật Nghênh chỉ còn nửa bộ não có thể suy nghĩ, phải một lúc sau mới phản ứng lại.

“A Quân.” Cô mím môi.

Quả anh đào hồng bị đầu ngón tay anh giữ lại. Như một loại sốt quả mọng, vị chua xen lẫn mật ngọt lan ra khắp các dây thần kinh.

Ôn Lật Nghênh cố gắng mở miệng, dời đi sự chú ý: “Ba mẹ em, hai anh trai và cả Aria cũng gọi em như vậy. Anh ta… không phải là người đặc biệt.”

Câu cuối cùng, rõ ràng là đang chột dạ.

“Thật không?” Du Chi dùng sức véo nhẹ một cái.

Bốn người là gia đình, một người là bạn thân. Người còn lại, là đối tượng mập mờ trước đây của cô. Cô thật biết cách giải vây cho mình.

“Sao anh lại thấy, so sánh như vậy, cậu ta mới chính là người đặc biệt nhỉ?”

Ôn Lật Nghênh oan ức muốn chết. Cô càng lúc càng hối hận vì đã ngầm cho phép Trần Trú Ngôn gọi tên cô thân mật như vậy.

Du Chi thì hay rồi, anh nói là không nhắc nữa, giờ lại đổ hết lên đầu cô.

Ôn Lật Nghênh uất ức không nói nên lời, cố tình lòng bàn tay anh lại đang day nhẹ lên vùng nhạy cảm nhất của cô. Cành liễu lướt qua mặt hồ trong như ngọc, khơi lên từng vòng gợn sóng lăn tăn. Cô không còn chút sức lực nào để chống cự.

“Anh có thể không so đo.”

Du Chi bất đắc dĩ nhếch mép, anh cúi đầu hôn lên đuôi mắt ửng hồng của cô. Lại vòng đến bên tai, nhẹ giọng tiếp tục: “Bởi vì anh mới là người đặc biệt nhất.”

Anh nhấn mạnh vào chữ “nhất”. Rồi hôn sâu hơn.

“Em nói có đúng không? Bà xã.”

Ôn Lật Nghênh hoàn toàn bị tước vũ khí. Anh còn chưa làm gì cả, cô đã run rẩy không thôi.

Cô mơ mơ màng màng, não bộ bị cảm giác tê dại chiếm lĩnh. Khi nghe thấy hai từ đó, cô gần như theo phản xạ mà rụt vai lại.

“Anh phiền quá đi, lúc này còn nói mấy chuyện đó.”

“Lúc này không nói, thì còn lúc nào thích hợp hơn sao?”

Ôn Lật Nghênh suy nghĩ. Hình như… cũng đúng. Cô khẽ cụp mi, đôi môi mấp máy, đắn đo không biết nên nói ra hai từ đó như thế nào.

Trong không gian tĩnh lặng, cô nghe thấy tiếng xé vỏ bao rất nhỏ. Sau đó là tiếng ma sát. Một lớp mỏng, nhẹ nhàng bao lại.

“Du Chi!” Cuối cùng Ôn Lật Nghênh vẫn không gọi ra hai từ kia, cô vội vàng ngăn lại.

Cô thật sự rất sợ đau. Nhưng cô cũng không phải người dễ dàng chịu thua, ấp úng nửa ngày, lời hối hận cũng không nói ra được: “Em, em…”

“Đừng căng thẳng.”

“Đừng sợ.”

“Sẽ dịu dàng.”

“Không làm em đau đâu.”

Anh dường như còn nói rất nhiều lời dỗ dành, nhưng Ôn Lật Nghênh hoàn toàn không nhớ được. Giọng nói êm tai của anh lọt vào tai, lại biến thành những mảnh vỡ vô nghĩa, như một khúc hát ru, nhưng không phải ru ngủ, mà là ru người ta loạn trí.

Sóng biển bị khuấy động, nhẹ nhàng vỗ về bờ đá. Những con sóng nhỏ tinh nghịch, len lỏi qua từng kẽ hở, thăm dò, muốn tiến vào sâu hơn nhưng lại bị ngăn lại bởi sự chật hẹp. Anh không thể không khắc chế, mỗi một thớ cơ trên người đều căng cứng.

Hơi thở hoàn toàn hỗn loạn, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi nóng.

Du Chi ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán, đuôi mắt, chóp mũi, cằm. Đôi môi đỏ mọng bị anh né đi, đó là đường lui anh dành cho cô. Nếu cô không chịu nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi dừng.

Nhịp điệu chậm rãi và kéo dài, Du Chi nhẫn nhịn đến sắp phát điên.

Sóng biển dâng lên, từng chút một tiến vào trong kẽ đá, tấu lên một giai điệu có một không hai.

Ôn Lật Nghênh cảm thấy vô cùng dày vò, vừa đau vừa căng. Cô chống tay, nặng nề cắn một nhát lên xương quai xanh của Du Chi, mặc kệ sống chết mà dùng sức. Vị rỉ sắt lan ra trong miệng, cô cũng không buông. Cô không biết mình đã bắt đầu khóc từ lúc nào, những giọt nước mắt không tiếng động dần dần biến thành tiếng nức nở.

Cô khóc rất dữ.

Du Chi rõ ràng không làm gì cả, chỉ tiến vào rồi không hề động đậy. Anh nhìn cô, d*c v*ng tan đi, chỉ còn lại sự đau lòng.

Anh cúi xuống nhìn, giọng đầy xót xa: “Bà xã. Mới được một phần ba thôi.”

“Chúng ta không tiếp tục nữa.” Anh nắm lấy vòng eo thon của cô, định rút ra.

Bị Ôn Lật Nghênh giơ tay ngăn lại. Đầu ngón tay cô vô tình chạm phải, bị hơi nóng làm cho giật nảy mình.

Giọng cô hòa lẫn trong tiếng nức nở: “Không phải anh nói muốn thử đến bước cuối cùng sao?”

Thật ra buổi chiều cô đã lén tra cứu, thể chất mỗi người mỗi khác, đau cũng là hiện tượng bình thường. Cô biết mình sợ đau, cho nên mới càng lúc càng căng thẳng như thế.

Du Chi cúi người, từng chút một hôn lên những giọt nước mắt của cô.

“Đã như vậy rồi. Anh còn tiếp tục thế nào được.”

Mặc dù anh rất muốn.

Ngọn lửa do cô khơi lên không có chỗ phát tiết. Anh thật sự rất muốn nghiền nát, hung hăng chiếm đoạt.

Du Chi nuốt khan, nụ hôn trên má cô vẫn dịu dàng: “Anh là chồng em, chúng ta còn cả tương lai phía trước. Hơn nữa, đã vào được rất nhiều rồi, rất tuyệt, bà xã.”

Sớm muộn gì cô cũng có thể nuốt trọn nó, sớm muộn gì anh cũng có thể nuốt trọn cô.

Không nỡ nhìn cô thất vọng, Du Chi cúi xuống, dùng cách mềm mại hơn để an ủi…

Như tắm mình trong gió xuân tháng Tư, Ôn Lật Nghênh chống tay, đầu ngón tay cuộn tròn, vò nhàu cả tấm gối.

Đổi một hình thức khác, nhưng bọt sóng vẫn dâng trào, là hương vị từ nơi sâu thẳm của đại dương. Du Chi xấu xa ghé vào bên môi, mớm lại cho cô.

“Yên tâm.” Du Chi nhìn cô, vòng tay ôm trọn lấy. “Em chạy không thoát đâu.”

Chú Dịch đến đón Du Chi về lại cục cảnh sát. Ông ngồi trên ghế lái, luôn len lén nhìn ra sau.

“Có chuyện gì thì hỏi đi ạ.” Du Chi cầm điện thoại, xem tài liệu Lạc Hạo Vũ gửi tới.

Tiểu Ngũ, người bị thương nặng ở cảng đảo đã có chuyển biến tốt, thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Trong đội đang thảo luận về việc sắp xếp cho cậu ấy, có chút khó khăn.

Chú Dịch nhìn anh vài lần: “Cậu hai, cháu ra ngoài như vậy. Buổi tối còn để cô hai một mình ở câu lạc bộ, không tốt lắm đâu?”

“Không sao đâu ạ.” Du Chi tưởng tượng đến dáng vẻ của Ôn Lật Nghênh, khoé môi bất giác cong lên. “Giờ này chắc cô ấy cũng chẳng có tâm trạng để ý đến cháu.”

“Không phải cháu lại chọc giận vợ đấy chứ?”

“Không có.” Du Chi khựng lại, rồi hỏi vặn lại: “Trông cháu giống người hay làm cô ấy nổi giận lắm sao?”

“Ừ.” Chú Dịch gật đầu. “Miệng lưỡi cháu sắc bén nhưng lòng dạ lại mềm như đậu hũ, tuy là người tốt, nhưng cái miệng này… khó tránh làm con gái nhà người ta buồn lòng. Huống hồ cô hai nhà họ Ôn còn là báu vật được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, đương nhiên tính tình sẽ tiểu thư một chút, hai đứa có xích mích cũng là chuyện thường tình.”

“Thôi được rồi.” Du Chi bực bội cắt ngang. “Ngưng cái mồm quạ đen lại đi ạ. Bọn cháu vẫn đang tốt đẹp.”

Dọc đường không ai nói thêm gì cho đến khi xe dừng lại ở trụ sở đội cảnh sát. Lạc Hạo Vũ nhận được tin anh sẽ đến nên đã đứng chờ sẵn. Vừa thấy mặt, cậu ta liền huých một cú vào vai anh: “Tân hôn vui vẻ nhé. Bao giờ mới cho anh em gặp chị dâu đây ạ?”

“Biến.”

“Thôi nào, đồ keo kiệt.” Lạc Hạo Vũ bĩu môi. “Kết hôn thì hay lắm à?”

Du Chi gạt tay cậu ta ra: “Vào chuyện chính đi.”

“Đây, chuyện chính đây.” Lạc Hạo Vũ lập tức thu lại nụ cười hóng chuyện. “Biết là đội trưởng đang nghỉ phép, không muốn làm phiền anh, nhưng chuyện của Tiểu Ngũ thật sự hơi khó giải quyết. Cấp trên cho rằng sức khoẻ của cậu ấy không còn đảm bảo để ra tuyến đầu nữa, định điều đi làm công việc bàn giấy. Em đã tạm thời giữ chuyện này lại để bàn với anh.”

“Tên đầu trọc đã thấy mặt cậu ấy rồi.” Du Chi nói thẳng vào vấn đề.

Lạc Hạo Vũ gật đầu, hai tay chống hông, vẻ mặt cũng đầy bất lực: “Đúng vậy.”

“Cứ giữ lại đã. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với chỉ huy Lương.”

“Được.” Lạc Hạo Vũ nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Chỉ có vậy thôi sao? Anh gọi cho em một cuộc điện thoại là được mà, có cần phải nửa đêm nửa hôm chạy đến tận đây không?”

“Ừm…” Du Chi cười khẩy. “Nhìn mặt cậu thì tôi thấy yên tâm hơn.”

“…”

Đồ b**n th**! Lạc Hạo Vũ thầm chửi trong lòng, cứ tưởng anh mang cái mác “chồng người ta” vào thì sẽ khác đi, ai ngờ vẫn độc miệng như xưa. Anh ta bực mình mắng lại: “Cút đi, đừng có làm em buồn nôn.”

“Chọc giận vợ à? Bị đuổi ra khỏi nhà? Hay là… đời sống vợ chồng không hoà hợp?”

Du Chi không đáp, Lạc Hạo Vũ tiếp tục đoán già đoán non, cho đến khi bị anh đấm cho một cú mới chịu im miệng.

Lạc Hạo Vũ nhướng mày: “Em đoán trúng câu nào rồi à?”

Du Chi chẳng hơi đâu mà đôi co với anh ta về mấy chuyện này, anh chỉ nhếch môi: “Còn không đi? Tăng ca chưa đủ à?”

“Đủ rồi, đủ rồi ạ.” Lạc Hạo Vũ chắp tay xin hàng, nói thêm vài câu chúc mừng tân hôn rồi mới rời đi.

Trong trụ sở cảnh sát rộng lớn, giờ chỉ còn lại một mình Du Chi.

Anh đợi đến khi chắc chắn Lạc Hạo Vũ đã đi xa mới cúi đầu, mím chặt môi, lấy điện thoại ra. Gương mặt anh đanh lại, nghiêm túc tìm kiếm thông tin.

Anh lướt màn hình một lúc lâu, nhưng thứ tìm được chỉ là những câu trả lời vô thưởng vô phạt.

【 Cứ thử nhiều lần là được. 】

【 Chuyện này không có cách nào khác, chỉ có thể từ từ hoà hợp thôi. 】

【 Kỹ thuật của bên nam cũng rất quan trọng! Đầu bếp giỏi mới nấu ra được món ngon chứ. 】

【 Chủ yếu vẫn là do chênh lệch hình thể, chuyện nhỏ ấy mà. Ban đầu hơi đau một chút, nhưng sau đó sẽ sướng lắm. 】

【 Lầu trên nói đúng, lần đầu của tôi đau đến mức ba ngày không xuống nổi giường. 】

Hầu hết là chia sẻ từ góc nhìn của phụ nữ. Tựu trung lại, chỉ đơn giản là chịu đựng, thích nghi, rồi từ từ mọi chuyện sẽ ổn.

Duy chỉ có một bình luận có vẻ là từ nam giới, đọc qua đã thấy chướng tai gai mắt.

【 Cứ mạnh bạo một chút, vào được là xong. Miệng thì kêu đau nhưng cơ thể lại thành thật lắm, đàn bà đứa nào cũng thế. 】

Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình điện thoại hắt lên, khiến những đường nét sắc lẹm trên gương mặt anh càng thêm rõ. Anh nhấc ngón tay, không một chút do dự mà nhấn nút báo cáo bình luận rác rưởi đó.

Anh bực bội úp thẳng điện thoại xuống mặt bàn.

Không phải anh không có kiên nhẫn để cả hai cùng hoà hợp, nhưng vấn đề là, anh không tài nào chịu nổi khi nhìn thấy Ôn Lật Nghênh rơi nước mắt.

Ngay cả việc cô bị một người đàn ông khác làm cho bật khóc, anh còn không nhịn được mà muốn dỗ dành, huống chi là để cô phải khóc trên giường của mình, dưới bàn tay của chính mình…

Du Chi đưa tay, bực dọc day mạnh huyệt thái dương.

Cơ thể anh căng cứng vì phải kìm nén nhu cầu sinh lý, cảm giác vô cùng khó chịu. Nhưng anh chẳng hề bận tâm đến điều đó, trong đầu anh lúc này chỉ có duy nhất hình bóng của Ôn Lật Nghênh.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời anh không thể đưa ra quyết định, lần đầu tiên cảm thấy bất lực, lần đầu tiên dám nghĩ mà không dám làm.

Anh chẳng khác nào một đứa học trò dốt trong phòng thi, không tìm ra nổi lời giải, sốt ruột đến mức như kiến bò trên chảo nóng.

Hồi lâu sau, Du Chi bật ra một tiếng cười khổ tự giễu.

Bình Luận (0)
Comment