Sáng hôm sau tỉnh lại, trong phòng khách đã bày sẵn vài bộ quần áo do Tiểu Tạ cố ý mang từ Du Viên đến.
Đầu ngón tay xanh nhạt của cô lướt qua từng bộ, có chút phân vân, cô gọi nội tuyến, nhờ Tiểu Tạ vào phòng.
Tiểu Tạ rón rén bước vào, không dám nhìn ngang ngó dọc, sợ thấy phải điều gì không nên.
Ôn Lật Nghênh thấy dáng vẻ như chú chuột hamster của cô ấy, không nhịn được cười: “Du Chi không có trong phòng đâu.”
“Ồ.” Tạ Di Nam khẽ thở phào, sau đó mới nhận ra có gì đó không ổn. “…A?”
Biết cậu hai có thói quen tập thể dục buổi sáng, nhưng giờ này thì quả thực còn quá sớm. Cô ấy không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Ôn Lật Nghênh thờ ơ vén lọn tóc: “Tối qua anh ấy không về, chắc là đến đội cảnh sát tăng ca rồi?”
Thật ra cô cũng không biết. Mối quan hệ của hai người còn xa mới đến mức phải báo cáo hành tung cho nhau. Cả đêm Du Chi không về, Ôn Lật Nghênh chỉ có thể đoán như vậy, dù không phải, cô cũng chỉ có thể nói thế với bên ngoài.
Tiểu Tạ gật đầu, không nghĩ nhiều nữa, cô ấy đẩy mấy bộ trang phục đến trước mặt Ôn Lật Nghênh.
Cô liếc mắt một cái đã chọn trúng một chiếc váy hoa. Quần áo mặc một ngày cho mới mẻ là đủ rồi, trong lòng cô, vị trí của những chiếc váy là không thể lay động. Đặc biệt là những kiểu dáng lộng lẫy, kết hợp với một bộ trang sức hoàn hảo, có thể khiến cô vui vẻ tột cùng.
Đáng tiếc trong một buổi tụ họp gia đình, ăn mặc quá long trọng sẽ không thích hợp, lỡ như lấn át cả Dương Như Tĩnh, chủ mẫu của bữa tiệc, thì không hay.
Chiếc váy nhỏ vừa ngoan ngoãn, thanh lịch, lại không làm mất đi phong cách cá nhân này là vừa vặn nhất. Thiết kế cổ chữ V sâu là phong cách ngọt ngào quyến rũ mà Ôn Lật Nghênh gần đây rất ưa thích. Mái tóc đen dài được bện lại, búi thấp lệch một bên, mang theo chút hương vị cổ điển kiểu Pháp.
Cô vừa trang điểm xong, chuẩn bị ra khỏi phòng thì nhận được tin nhắn của Du Chi.
【 Anh mới vừa làm xong việc ở cục cảnh sát, đang trên đường về trang viên. 】
Không ngoài dự đoán của cô, Ôn Lật Nghênh chỉ đáp lại ngắn gọn: 【 Vâng. 】
Ít nhất về mặt này, Du Chi quả thật mang lại cho người ta cảm giác an toàn tuyệt đối.
Tối qua sau khi anh đi, Ôn Lật Nghênh phải mất một lúc mới định thần lại. Thấy rảnh rỗi, cô bèn lên mạng tìm kiếm tên anh, kết quả hiện ra không ít danh hiệu, cái nào cũng vô cùng vang dội.
“Đội trưởng đặc nhiệm trẻ tuổi nhất trong lịch sử.”
Ôn Lật Nghênh nhớ nhất là tiêu đề này. Bài báo có đính kèm một tấm ảnh Du Chi mặc cảnh phục, ngực áo lấp lánh huân chương. Dáng vẻ chính trực, hiên ngang đó có chút xa lạ so với người đàn ông mà cô từng tiếp xúc.
Đằng sau ánh hào quang ấy là vô số vết sẹo và thương tích.
“Tay không tháo gỡ bom mìn, một mình đột kích hang ổ tội phạm, được mệnh danh là ‘kiêu hùng’ của Kinh Thành.”
“Kiên cường bám trụ biên cương, vững vàng trước thiên tai địch họa.”
“Dẫn đầu các chiến dịch viện trợ quốc tế, có mặt tại mọi điểm nóng.”
Càng đọc, đôi mày cô càng nhíu chặt. Những bản tin thời sự, những thảm họa từng xem trên TV, những hiểm nguy ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên lại ở gần cô đến thế. Dù biết tất cả đều đã là quá khứ, nhưng trái tim cô vẫn không khỏi thắt lại theo từng dòng chữ.
Ôn Lật Nghênh cứ thế mang theo những suy nghĩ miên man ấy mà chìm vào giấc ngủ.
Vừa rồi chỉ mải chọn quần áo, đã gần quên đi những cảm xúc phức tạp tối qua. Bây giờ nhớ lại, cô nhìn đi nhìn lại thông báo của Du Chi, trong lòng cô đã kiên định hơn rất nhiều.
Sự vui vẻ và kích động đó kéo dài cho đến khi bữa sáng kết thúc. Trong lúc đó, Ôn Lật Nghênh vô số lần nhìn về phía cửa lớn, đáng tiếc bên đó hoàn toàn không có động tĩnh.
Dương Như Tĩnh trên mặt thì cười hòa giải, thực chất đang điên cuồng nhắn tin cho con trai, thúc giục anh mau đến.
“Thằng Bạch trước đây sống một mình quen rồi, làm việc không kể ngày đêm, Lật Nghênh con thông cảm cho nó một chút. Lát nữa mẹ sẽ dạy dỗ nó, đã kết hôn rồi thì phải biết lo cho gia đình.”
Tâm tư bị người khác nhìn thấu, Ôn Lật Nghênh nhất thời có chút xấu hổ, cô đỏ mặt gật đầu.
“Anh ấy trước đây…”
“Chưa từng yêu ai.” Du Cận Đường ở bên cạnh chen vào. “Chị dâu là cô gái đầu tiên anh hai mang về nhà.”
Ôn Lật Nghênh gật đầu. Cô ngạc nhiên vì Du Chi chưa từng yêu ai, nhưng lại không ngạc nhiên khi mình là cô gái đầu tiên anh mang về nhà. Cả hai hiểu rõ, nếu không có cuộc hôn nhân sắp đặt này, họ đối với nhau cũng chỉ là người qua đường.
Du Chi khinh thường tất cả những gì thuộc về thế giới danh lợi; cố tình Ôn Lật Nghênh lại là người sinh ra vì danh lợi, vì ánh đèn sân khấu. Họ không phải người cùng một thế giới.
Tâm trạng Ôn Lật Nghênh đột nhiên không còn vui vẻ như lúc sáng sớm. Cô viện cớ muốn gọi điện thoại cho gia đình rồi rời khỏi phòng ăn.
Đi lang thang trong khu nghỉ dưỡng rộng lớn, cảnh sắc nơi đây quá xa hoa, quá mỹ lệ, cô đi dạo một hồi liền bị cuốn vào, không thể dứt ra. Đi một lúc, lại đến sân bắn ngày hôm qua.
Nhân viên vừa thấy cô lập tức đón tiếp.
“Cô hai.” Nhân viên cung kính hành lễ, rồi hai tay đưa lên một tờ giấy bia. “Hôm qua cô đi vội, chưa kịp đưa cho cô.”
Ôn Lật Nghênh gật đầu, nhận lấy.
Tuy cô không hiểu rõ quy tắc bắn súng, nhưng thông tin trên tờ giấy bia này, cô có thể dễ dàng tiếp thu. Ba lỗ đạn lần lượt nằm cạnh ba con số.
“520”
Là ba phát đạn Du Chi đã đỡ tay cô, nhắm bắn ngày hôm qua. Với thực lực của anh, bắn trúng hồng tâm không thành vấn đề, chẳng lẽ là…
Cùng lúc đó, phía trước truyền đến tiếng bước chân. Ôn Lật Nghênh hơi giật mình, chậm rãi ngẩng đầu, cho đến khi người đàn ông đứng ngay ngắn trước tầm mắt cô. Đầu ngón tay cô bất giác cuộn tròn lại, mồ hôi mỏng gần như làm ướt tờ giấy bia.
Dáng vẻ của anh trùng khớp với tấm ảnh mặc đồng phục, cũng trùng khớp với hình ảnh tối qua ôm lấy cô, tóc mái ướt đẫm dính trên trán.
“Cố ý?” Ôn Lật Nghênh nhướng mày, hỏi.
“Cái gì?”
Cô giơ tờ giấy bia lên.
Du Chi nhàn nhạt liếc qua, rồi nhàn nhạt mở miệng: “Không phải.”
Ôn Lật Nghênh nhìn chằm chằm vào mặt anh, xem xét.
“Cảnh sát Du. Anh nói dối.”
“Biết rồi còn hỏi à?”
Lúc anh hứa sẽ đến cưới cô, tin nhắn gửi đến cũng vừa vặn là 5 giờ 20 phút.
Ôn Lật Nghênh thu lại tầm mắt, cúi đầu, khóe môi cô cong lên. Cô đã bị chiều hư rồi. Cảm xúc thất thường, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
“Du Chi. Tại sao anh lại tốt với em như vậy?” Ôn Lật Nghênh nghiêng đầu, như thể thật sự không hiểu.
Du Chi nhướng mày, anh không vội trả lời. Tối qua đến giờ anh vẫn luôn ở trong cục, một mình lo chuyện của Tiểu Ngũ. Lật tung tất cả hồ sơ cảnh sát cũ, chỉ để tìm ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên. Sáng nay, Lương Anh Diệu vừa vào văn phòng, anh lập tức chạy đến phân tích lợi hại. Cũng may cuối cùng cũng có được một kết luận có thể xem xét, cả đêm vất vả không uổng phí.
Từ văn phòng Lương Anh Diệu ra, anh không nghỉ mà chạy về. Cả đêm không nghỉ ngơi, thần kinh cũng vì không biết chuyện có được giải quyết hoàn mỹ hay không mà căng thẳng tột độ. Thật ra anh đã rất mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Ôn Lật Nghênh, dường như tất cả đều tan biến.
Anh vẫn là câu nói đó: “Biết rồi còn hỏi à?”
Anh nhận lấy tờ giấy bia từ tay Ôn Lật Nghênh. Anh bất giác đã chiều cô đến không có giới hạn, cầm một tờ giấy mỏng như vậy cũng sợ làm cô mệt.
Ôn Lật Nghênh nghiêng đầu: “Không biết, cho nên em mới hỏi.”
Hai người im lặng nhìn nhau. Du Chi tìm kiếm cảm xúc trong đáy mắt Ôn Lật Nghênh, đồng thời cũng thản nhiên đón nhận ánh nhìn dò xét của cô.
“Nếu người kết hôn với anh không phải là em,” cô ngập ngừng hỏi, “có phải anh cũng sẽ đối xử tốt với người đó như vậy không?”
Cô đã cố tỏ ra hờ hững, vờ như chỉ đang bâng quơ hỏi một câu bình thường. Tiếc là khả năng diễn xuất có hạn, những xao động vụn vặt trong ánh mắt cũng đủ để Du Chi đọc được tâm sự của cô.
Anh tiến lên một bước, dang rộng vòng tay. Bờ vai anh rộng lớn, vòng tay vững chãi dễ dàng ôm trọn cô vào lòng.
Không biết từ khi nào, hành động thân mật này đã trở nên thật tự nhiên giữa hai người. Cằm anh tựa lên mái tóc mềm mại của cô, hít một hơi thật sâu hương thơm quen thuộc, chút mệt mỏi còn sót lại trong anh cũng hoàn toàn tan biến.
Du Chi nhẹ nhàng nâng cằm Ôn Lật Nghênh, buộc cô phải đối diện với mình. Ánh mắt anh nhìn cô càng thêm sâu thẳm và chăm chú.
“Ôn Lật Nghênh.” Anh nhướng mày, vẻ ngang tàng bất cần trong anh bất giác bộc lộ, quyến rũ đến lạ. Trái tim cô bất giác run lên.
“Không có người nào khác. Trước đây không, sau này cũng sẽ không. Em là em, và anh chỉ đối tốt với một mình em mà thôi.”
Từng chuyện, từng chuyện giữa hai người chợt ùa về trong tâm trí anh. Anh che chở, dỗ dành, cưng chiều cô. Anh thích nhìn cô cười, sợ cô rơi lệ, thậm chí đã không biết bao nhiêu lần ghen tuông vô cớ vì cô. Nếu là Du Chi của trước đây, anh sẽ chẳng thèm đoái hoài đến những chuyện này. Nhưng vì cô, anh đã làm tất cả.
Vốn dĩ họ là người của hai thế giới. Nhưng chính anh đã chủ động vượt qua ranh giới đó, từng bước, từng bước phá vỡ nguyên tắc của bản thân để đến gần cô, để bước vào trái tim cô.
Việc cô hỏi như vậy, có phải là vì cô đã bắt đầu để tâm, bắt đầu lo được lo mất vì anh rồi không?
Ý nghĩ này vừa loé lên, một tia hưng phấn khó tả lập tức dâng lên trong lòng Du Chi.
Anh vô thức siết chặt bàn tay đang đặt trên eo cô, lòng bàn tay nóng rực miết theo đường cong hoàn mỹ ấy.
Sức của đàn ông sao lại có thể lớn đến vậy. Ôn Lật Nghênh bị đau, khẽ kêu lên một tiếng: “Đau…”
Ánh mắt Du Chi tối lại, anh buông tay, nhẹ nhàng xoa xoa. Lời xin lỗi vừa đến cổ họng, còn chưa kịp nói ra, lại nghe thấy giọng nói lí nhí của người phụ nữ, như có chuyện muốn nói. Vì thế anh từ bỏ, chờ Ôn Lật Nghênh mở miệng trước.
Đôi mắt Ôn Lật Nghênh sáng lấp lánh, như thể có muôn vàn vì sao rơi vào trong đó. Ánh lên sự kinh ngạc, vui mừng, nhưng nhìn kỹ hơn, còn có cả những cảm xúc phức tạp như căng thẳng, sợ hãi và bối rối.
Họ dường như đã quen biết từ rất lâu rồi, dù trên thực tế, khoảng thời gian đó chẳng hề dài. Chỉ trong một thời gian ngắn, họ đã có với nhau quá nhiều hành động thân mật. Dường như mỗi một lần kề cận, khoảng cách giữa họ lại được kéo gần thêm một tầng sâu hơn.
Ôn Lật Nghênh nhìn vào đôi mắt hẹp dài của anh, cô cảm nhận được một sự cộng hưởng mãnh liệt. Hàng mi cô khẽ run, tựa cánh bướm chập chờn trong gió.
“Nhưng biết đâu… em lại có thể chịu đau được thì sao?”
Chỉ bị véo eo một cái đã xuýt xoa kêu đau, một người vừa nhạy cảm vừa sợ đau như vậy, mà giờ lại rụt rè nói rằng mình có thể chịu được.
Du Chi nhìn cô, trái tim như muốn tan thành nước. Anh còn đang không nỡ chạm vào cô. Cô thì hay thật, giữa ban ngày ban mặt lại nói ra những lời khêu gợi trắng trợn như vậy.
Đợi một lúc lâu không thấy anh có động tĩnh gì, Ôn Lật Nghênh vươn ngón trỏ, ấn nhẹ lên ngực anh, chọc chọc: “Du Chi, có phải anh là đồ nhát gan không?”
Gần như ngay tức khắc, đáy mắt người đàn ông chợt phủ một tầng mây đen. Khí thế xâm lược đầy áp bức lập tức ập xuống, bao trùm lấy cô.
Ôn Lật Nghênh cảm nhận được khí thế trên người anh đột nhiên thay đổi, trở nên mãnh liệt hơn, cường thế hơn, nóng bỏng hơn. Cô chột dạ nuốt nước bọt, không biết mình có vừa đưa ra một quyết định sai lầm hay không. Nhưng đây là điều cô đã trăn trở suốt cả đêm, là khao khát sâu thẳm trong lòng cô. Cô mím môi, gom hết tất cả dũng khí, người nhoài về phía trước, nhẹ nhàng nhón chân, đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên yết hầu của anh.
Cô thật sự giống một con mèo nhỏ.
Và Du Chi cũng thật sự sắp bị cô trêu đến phát điên.
Anh trực tiếp bế bổng cô lên, sải bước qua hành lang dài, đi thẳng đến thang máy ở cuối dãy.
Ôn Lật Nghênh không dám nghĩ nếu bị người nhà anh bắt gặp cảnh này thì cô sẽ phải giấu mặt vào đâu. Đầu óc cô ong ong, theo phản xạ giơ tay định đẩy anh ra. Nhưng ngay giây sau, cổ tay đã bị anh giữ chặt, kéo ngược lên ghìm trên đỉnh đầu. Gáy cô bị lòng bàn tay nóng rực của anh giữ lấy, buộc cô phải ngẩng lên.
Thang máy dần đi lên, nụ hôn của Du Chi cũng ập xuống, vội vã và cuồng nhiệt. Trong lúc Ôn Lật Nghênh còn đang ngỡ ngàng, anh đã thừa thắng xông vào, cạy mở hàm răng cô, chiếc lưỡi mạnh mẽ tùy ý khuấy đảo, dây dưa, như thể muốn xé cô ra rồi nuốt chửng.
Hơi thở của anh mỗi lúc một dồn dập, giọng nói trầm thấp đứt quãng vang vọng bên tai cô. Vành tai và gương mặt Ôn Lật Nghênh đỏ bừng như sắp rỉ máu.
Cũng may, trên đường đi không gặp một ai. Họ cứ không kiêng nể mà ôm hôn nhau suốt quãng đường từ thang máy đến tận cửa phòng.
Cánh cửa bị anh một chân đá bật ra, rồi lại nặng nề đóng sập lại. Nơi đây là không gian riêng của hai người, sẽ không có bất kỳ ai đến quấy rầy.
Chiếc cổ áo chữ V sâu cho anh thêm cơ hội để thừa cơ lợi dụng. Du Chi đặt cô ngồi lên chiếc bàn ngay cửa, hai tay anh chống lên mép bàn, tạo thành một góc độ mà anh phải ngẩng đầu lên nhìn cô.
Du Chi quá cao, nên phần lớn thời gian đều là cô phải ngẩng đầu nhìn anh. Đây cũng là lần đầu tiên cô ở tư thế này, có thể hơi cúi xuống nhìn anh. Cảm giác vừa mới lạ vừa thích thú, cô đưa tay luồn cả mười ngón vào mái tóc dày của anh, lòng bàn tay dịu dàng xoa nhẹ.
Cô mải chơi đến quên trời quên đất, nhất thời quên mất chuyện sắp xảy ra ngay sau đó.
Du Chi ngẩng đầu, tiếp tục hôn cô. Nhưng lần này, anh trượt môi mình qua môi cô, rút đi sự mãnh liệt ban nãy, trở nên thật nhẹ nhàng, từng chút một m*n tr*n.
Trán hai người tựa vào nhau, giọng anh đã hoàn toàn khản đặc, thì thầm: “Hôm qua không tiếp tục, là vì anh không nỡ, chứ không phải để em dùng những lời này khích tướng anh.”
Anh ngừng lại, một tay nâng lên trêu chọc vành tai mềm mại của cô, lúc nặng lúc nhẹ mà day véo. Trong khi tay kia lại men theo hướng ngược lại, tiến vào sâu hơn để thám hiểm.
Anh không chớp mắt nhìn cô, nhìn vành tai cô từ từ đỏ ửng, nhìn cô bất an nuốt nước bọt, nhìn đôi mắt hạnh trong veo của cô dần trở nên mơ màng.
Du Chi muốn cứ nhìn cô như vậy, để xem cô có thể mạnh miệng được đến bao giờ.
“Không nỡ cái gì?” Ấy vậy mà lúc này, Ôn Lật Nghênh vẫn cố tình giả ngốc.
Du Chi cúi xuống, cắn nhẹ lên môi cô, giọng nói đầy ẩn ý và có chút xấu xa: “Em nói xem, anh không nỡ cái gì?”
“Anh chính là đồ nhát gan.”
Cô như con thú nhỏ không biết sợ, vẫn cố cãi lại.
Đầu ngón tay Du Chi khựng lại.
Chỉ cách một lớp giấy gói kẹo thuỷ tinh mà chạm vào đã không thể dập tắt ngọn lửa trong anh. Anh nhẹ nhàng lách qua lớp vải mỏng, dừng lại ngay nơi cửa huyệt chật hẹp. Chỉ vừa thăm dò một tấc, anh đã lập tức bị sự nóng ẩm mềm mại bao trọn lấy.
Ôn Lật Nghênh kinh hãi. Cô không ngờ sẽ là cảm giác này.
Cô đối diện với đôi mắt anh. Dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt anh đang cảnh cáo cô, không cho phép cô tiếp tục vu khống anh nữa.
“Bữa sáng vừa rồi, em ăn có ngon không?” Du Chi khéo léo chuyển chủ đề.
Ôn Lật Nghênh chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ chuyện khác, anh hỏi gì, cô đáp nấy: “Ngon ạ.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“…Ừm.” Mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Có thể thử món khác.” Du Chi cố ý nói thật chậm, rồi hỏi tiếp, “Hoặc là?”
“…”