Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 44

Bàn tay Ôn Lật Nghênh đặt lên ngực anh, cô định đẩy anh ra, nhưng sức lực của cô căn bản không thể địch lại anh. Ngược lại cô còn bị anh ghì chặt hơn. Du Chi chỉ dùng một tay đã dễ dàng khống chế cả hai cổ tay mảnh khảnh của cô, bẻ quặt ra sau lưng. Tay còn lại giữ lấy cằm cô, hung hăng hôn xuống, như một lời khiển trách cho sự im lặng của cô.

Ôn Lật Nghênh bị anh hôn đến gần như thiếu dưỡng khí, đôi giày cao gót đã sớm bị đá văng, những ngón chân trắng nõn cuộn tròn lại trong không trung.

“Du Chi! Anh điên rồi! Bây giờ trời còn sáng!”

Du Chi dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Trời rất sáng, họ lại ở quá gần nhau, anh có thể nhìn thấy cô rõ đến mức đếm được từng sợi lông mi cong vút. Anh thì không ngại, nhưng đối với Ôn Lật Nghênh, có lẽ là quá nhanh.

Hoa hồng nên nở vào lúc thích hợp nhất. Sớm quá không tốt, muộn quá không đẹp.

Du Chi ngạc nhiên phát hiện, khả năng kiểm soát nhịp độ của mình trong những chuyện này có thể nói là thiên phú hơn người.

Anh vững vàng bế bổng cô lên, chậm rãi đi vào phòng ngủ chính, kéo lớp rèm cửa dày nhất lại, hoàn toàn ngăn cách ánh mặt trời chói lọi bên ngoài.

Mọi thứ chìm vào bóng tối, không một tia sáng. Mặc dù anh càng muốn phơi bày tất cả dưới ánh sáng, muốn không kiêng nể gì mà dùng ánh mắt để miêu tả từng đường cong ngọc ngà trên cơ thể cô. Nhưng so với những điều đó, anh quan tâm đến cô hơn, tâm trạng của cô, cảm nhận của cô.

Du Chi gồng cứng từng thớ cơ trên người, dồn nén sức mạnh đáng sợ, cánh tay nổi đầy gân xanh đều là sự khắc chế d*c v*ng đến tột cùng. Anh muốn tiến vào sâu hơn, mạnh hơn, chặt chẽ hơn. Nhưng không thể, anh chỉ có thể từ từ.

Trong giới cho rằng Ôn Lật Nghênh là một đại tiểu thư chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, rất ít người biết, lý lịch của cô có thể nói là xuất sắc. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô muốn, cô nhất định phải làm cho đến mức hoàn mỹ nhất. Trong chuyện này, cũng là như vậy.

Cô đã muốn làm.

Thì phải làm cho tốt nhất.

Hai bàn tay trắng nõn của Ôn Lật Nghênh ôm lấy eo Du Chi, sức lực rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ lướt qua, nhưng thực chất lại là một tín hiệu mời gọi.

Hai tay Du Chi chống bên người cô, anh cúi mắt nhìn cô chăm chú. Người phụ nữ khẽ nhắm mắt, đôi môi hồng mím lại, có thể thấy được sự cố gắng và nỗ lực.

Sự cố chấp này, hành hạ Du Chi đến sắp phát điên. Giống như một con dao nhỏ, cứa vào da thịt anh, chậm rãi, đau đớn.

“Ôn Lật Nghênh. Em đúng là đồ mỏng manh.”

“…Cút.”

Ôn Lật Nghênh tức giận đẩy anh một cái. Lúc này mà anh còn nói những lời đó, cô có lý do để nghi ngờ đây là một lời oán giận.

Du Chi hôn xuống, môi cô khẽ hé mở, đầu lưỡi anh tiến vào càng thêm trơn tru, nuốt trọn những lời chưa nói hết của Ôn Lật Nghênh. Nơi nào trên người cô cũng mềm mại, ngọt ngào, làm anh không thể ngừng lại.

“Công chúa không thể nói tục.”

“Không đáng yêu chút nào.” Du Chi dừng một chút, lại nói.

“Ai cần anh lo!”

Ôn Lật Nghênh nặng nề cắn trả, môi bị cắn rách, liền tìm đến cổ, xương quai xanh, không nơi nào may mắn thoát khỏi.

“Đáng yêu hay không,là tự do của em, anh phải chịu! Anh đã hứa, sẽ luôn luôn dỗ dành em!” Cô hoàn toàn dừng lại, một đôi mắt hạnh trong veo ngấn nước nhìn thẳng vào Du Chi.

Ánh mắt ấy câu dẫn đến mức khiến tim anh ngứa ngáy.

Cô tự do. Cô vui vẻ. Cô muốn.

Đã có bệnh công chúa, lại có số công chúa.

Anh đã nói, hơn nữa không có ý định nuốt lời, cô cũng không cần vì một câu nói mà xù lông.

“Du Chi.” Ôn Lật Nghênh vô cớ nhớ tới những bài báo về anh, cũng nhớ tới vết sẹo do dao đâm khi anh cứu người. Tầm mắt cô hơi di chuyển xuống dưới, vết sẹo dữ tợn trên ngực phải. Dường như anh cảm nhận được, anh giơ tay giữ cằm cô, cứng rắn xoay tầm mắt cô đi.

Trên người anh có rất nhiều vết sẹo. Sẹo cũ chồng lên sẹo mới, tất cả những thứ đó hợp thành con người anh. Nhưng dù sao cũng là dữ tợn, khó coi, Du Chi không muốn cô thấy.

Ôn Lật Nghênh ngược lại hất cằm, tầm mắt một lần nữa trở lại trên gương mặt anh: “Anh sẽ luôn ở bên em chứ?”

Cô đối với anh còn chưa đến mức “yêu”, cho nên cô không thể yêu cầu anh phải luôn yêu cô. Nhưng qua những bài báo đó, cô liên tưởng đến rất nhiều. Có lẽ là một trận vật lộn sinh tử, có lẽ là một viên đạn lệch đi một tấc, có lẽ là bão tuyết, có lẽ là thiên tai hay nhân họa, cô sẽ không bao giờ đợi được anh bình an trở về. Cô nhận ra, “Cậu hai nhà họ Du”, là danh hiệu mờ nhạt nhất trên người anh. Cô vì danh hiệu này mà đến trước mặt anh, thì cũng phải gánh vác được tất cả những gì sâu sắc hơn, nặng nề hơn trong tương lai

Ôn Lật Nghênh lại nhớ đến vụ nổ súng ở Purprison. Đột nhiên cô rất sợ. Nước mắt cô nhịn cả đêm, cuối cùng vào giây phút này cũng vỡ òa.

Con người ta luôn ở thời điểm gần hạnh phúc nhất, lại lo được lo mất nhất. Ôn Lật Nghênh rất không thích mình như vậy, nhưng cô vẫn ở trong lòng Du Chi, khóc nức nở.

“Ôn Lật Nghênh.” Sắc mặt người đàn ông cũng trở nên ngưng trọng. “Em có nhất thiết phải chọn lúc này để nói những chuyện này không?”

Hai người duy trì một tư thế dở dang, như có một con côn trùng đang gặm nhấm xương sống anh, vừa nóng, vừa ngứa, vừa dày vò. Du Chi cảm thấy mình chính là con chó được công chúa nuôi dưới chân, tùy ý đùa giỡn.

Anh khó chịu l**m khoang miệng, bàn tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn.

“Vậy em nghe cho kỹ đây. Dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù nghèo khó hay giàu sang, hay bất kỳ lý do nào khác, anh sẽ luôn yêu em, chăm sóc em, tôn trọng em, chấp nhận em, mãi mãi chung thủy với em, cho đến cuối đời.”

Thật phạm quy. Lúc này mà anh nói những lời này, thật sự rất phạm quy.

Nước mắt Ôn Lật Nghênh càng tuôn rơi dữ dội hơn. Một giọt lệ chảy xuống, “tách” một tiếng, thấm ướt.

Cô không biết nên dùng lời lẽ nào để miêu tả tâm trạng của mình lúc này, cô chỉ cảm thấy mình được anh dỗ dành đến mức rất vui vẻ, từ đầu vai đến ngón chân, là ấm áp dễ chịu. Cảm giác này là sự thỏa mãn chưa từng có, mọi phương diện của cô đã được Du Chi lấp đầy.

“Những lời này phải nói trong hôn lễ chứ.” Đầu ngón tay cô dừng lại trên má anh, dùng sức véo một cái, có lẽ cô là người đầu tiên dám làm như vậy. “Anh không biết sao?”

Đương nhiên Du Chi biết, nhưng không cảm thấy có gì. Trước nay anh không phải người tuân theo quy tắc, anh chỉ tuân theo quy tắc của chính mình. Anh sắp có được cô, dù chưa có được trái tim, nhưng sự giao hòa khăng khít đã là một vinh hạnh lớn lao. Đây là nghi thức anh nên dành cho cô, hôm nay sẽ là lần đầu tiên của họ, vậy giờ phút này chính là đêm tân hôn.

“Vậy. Thưa cô Ôn Lật Nghênh, em có đồng ý không?”

Giấy chứng nhận cũng đã lấy rồi. Không cần nói những lời này.

Ôn Lật Nghênh khẽ run hàng mi, chóp mũi nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Người đàn ông không nhúc nhích, một đôi mắt hẹp dài đen nhánh vẫn đang nhìn cô chằm chằm, tràn đầy tính công kích. Cô bất giác liên tưởng đến con sói cô độc trên tuyết, trong lòng hoảng hốt, cảm thấy anh có thể cứ như vậy nhìn cô đến thiên hoang địa lão.

Mím môi dưới, Ôn Lật Nghênh gắng gượng thốt ra: “Em, đồng ý.”

Du Chi nhếch môi, anh thật sự rất am hiểu chơi trò tâm lý chiến, anh thưởng cho Ôn Lật Nghênh một nụ hôn, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* thái dương cô.

“Anh còn chưa nói xong.”

“Cái gì?”

“Anh hỏi em, em có đồng ý gọi anh một tiếng ‘chồng’ không?” Anh không giấu được ý xấu. “Không muốn, thì không tiếp tục.”

Mặt Ôn Lật Nghênh đỏ bừng, không hiểu tại sao lại có người vô lại đến mức này. Cô không tình nguyện mà quay mặt đi. Có lẽ là đã thích ứng với sự tồn tại của anh, có lẽ là lời thề kết hôn không theo lẽ thường của anh, anh đã dỗ cô đến mức rất vui vẻ, cô có một cảm giác say sưa thoải mái, rất nóng, nơi nào cũng như sắp tan chảy.

Ôn Lật Nghênh dịu dàng nhắm mắt lại, mím môi dưới, một vệt nước long lanh đọng trên cánh môi.

Lần đầu tiên Du Chi cảm nhận được bốn chữ “mỹ sắc khả Xan” (sắc đẹp có thể ăn được) có bao nhiêu chân thực.

Anh đã học qua tâm lý học, càng am hiểu sâu sắc đạo lý thẩm vấn, có rất nhiều chiêu trò tệ hơn có thể buộc cô nói ra hai từ kia. Ví dụ như, lúc cô sắp đến lại dừng lại; lại ví dụ như, lúc chân cô mềm nhũn không đứng vững được nữa chờ cô xin tha… Nhưng anh không làm, trước khi bão táp ập đến, anh cho cô sự thể diện, sự chủ động lựa chọn.

Anh không cho rằng có thể thành công. Ôn Lật Nghênh có tính tình quái gở thế nào, anh quá hiểu, càng bắt cô làm gì, cô càng không làm.

Cho nên khi nghe thấy người phụ nữ nhẹ nhàng thốt ra một tiếng “chồng”, cả người Du Chi cứng đờ.

Kinh ngạc, hưng phấn, đủ loại vui sướng xông lên đầu, anh không dám tin mà véo cằm cô, muốn hôn, lại sợ phá vỡ cảnh đẹp như mơ.

“Không nghe rõ, lặp lại lần nữa.”

“Du Chi! Du Cận Bạch! Du Bạch Bạch…”

Cô gọi hết tất cả các tên, chỉ là ngậm miệng không nhắc đến hai chữ “chồng”, giống như sự ngoan ngoãn vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Cuối cùng, còn không quên bôi nhọ anh một câu, bắt nạt người quá đáng, được một tấc lại muốn tiến một thước!

Du Chi nhướng mày, mặc cho cô vừa đấm vừa đánh vừa cào. Họ danh chính ngôn thuận, lấy đâu ra bắt nạt người quá đáng, được một tấc lại muốn tiến một thước? Anh chẳng qua chỉ đang thực thi quyền lợi của một người chồng, bắt cô gọi một tiếng chồng, không quá đáng.

Anh mím môi.

Cô lại gọi rất nhiều lần “chồng”.

Rất nhiều lần xin tha, có rất nhiều lần thỏa mãn, càng có rất nhiều lần vô nghĩa, vô thức.

Giống như đứng giữa một dòng hải lưu khổng lồ, cô là con bướm, Du Chi là con thuyền nhỏ.

Chỉ có họ.

Họ cùng nhau chìm đắm.

Mơ mơ màng màng ngủ, lại mơ mơ màng màng tỉnh.

Ôn Lật Nghênh chậm rãi mở mắt ra, mờ mịt nhìn căn phòng tối đen, cô căn bản không phân biệt được bây giờ là lúc nào. Cả người cô đau nhức không chịu nổi, nhưng cảm giác dính nhớp mồ hôi đã không còn, chóp mũi cô tràn ngập mùi sữa tắm hương cam quýt, có lẽ Du Chi đã ôm cô đi tắm.

Cô mệt đến mức lả đi, hoàn toàn ngủ say.

“Du Chi —” Ôn Lật Nghênh gọi một tiếng, giọng nói mềm mại xen lẫn một chút khàn.

Người đàn ông nghe tiếng lập tức xuất hiện. Thấy Ôn Lật Nghênh, con ngươi anh khựng lại một chút. Người phụ nữ nửa ôm chăn, để lộ bờ vai tròn trịa trắng nõn, điểm những vệt đỏ. Du Chi lặng lẽ nuốt khan, ngăn lại ý muốn đè cô xuống lần nữa, chỉ ngồi vào mép giường, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô.

Dỗ dành một câu: “Anh đây.”

“Mấy giờ rồi ạ?”

“5 giờ rưỡi.”

Ôn Lật Nghênh chần chừ một chút, nhíu mày: “Buổi sáng? Buổi tối?”

Du Chi gõ nhẹ vào mũi cô, ngắn ngủi hưởng thụ dáng vẻ mơ màng của cô, mềm mại như không có xương.

“Buổi tối.”

Ôn Lật Nghênh tính toán thời gian.

“Vậy em cũng ngủ lâu rồi…” Cô chưa từng ngủ vào ban ngày lâu như vậy.

“Em mệt quá rồi.” Du Chi khẽ hôn lên thái dương cô. “Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, lần sau sẽ tốt hơn.”

Ôn Lật Nghênh giơ tay lên muốn đánh anh: “Nói như anh không phải vậy!”

Lúc này cô mới nhìn kỹ lại Du Chi. Rõ ràng cả hai đều là lần đầu, vậy mà trông anh lại thành thạo hơn hẳn. Lúc đó đã vậy, bây giờ cũng thế, vẫn ung dung, điềm tĩnh, thậm chí còn có vẻ phơi phới, chẳng bù cho cô, toàn thân thì ê ẩm, giọng nói cũng khản đặc.

Thật quá bất công! Ôn Lật Nghênh dỗi, đột nhiên không muốn để ý đến anh nữa. Cô chống tay ngồi thẳng dậy, ưỡn ngực, im lặng kéo dãn khoảng cách với anh.

“Cùng em ra ngoài đi dạo nhé? Trại ngựa hay sân golf?”

Nắm bắt được cảm xúc của cô, Du Chi đúng lúc đưa ra đề nghị.

Ôn Lật Nghênh vẫn giữ nguyên tư thế hai tay ôm chăn, không nhúc nhích. Anh cũng không vội, chỉ lẳng lặng nhìn, chờ cô tự dàn xếp ổn thoả những cảm xúc ngượng ngùng, xấu hổ và làm theo con tim mách bảo.

Ba, hai, một. Du Chi thầm đếm ngược trong lòng.

Đúng vào giây cuối cùng, anh bắt gặp ánh mắt của Ôn Lật Nghênh. Cô hất cằm, kiêu kỳ như một nữ hoàng, rồi cũng đưa tay, đặt một cách vững vàng vào lòng bàn tay đang chờ sẵn của anh: “Cũng được.”

Quả thật cô chưa có dịp đi dạo kỹ trong khu nghỉ dưỡng. Ngày đầu đến sân golf cũng không phải đi riêng hai người, thật ra trong lòng Ôn Lật Nghênh cũng có chút mong chờ. Khu nghỉ dưỡng đẹp như vậy, cô muốn ngắm cho hết, và càng muốn có Du Chi đi cùng. Không biết tự lúc nào, cô đã bắt đầu nảy sinh cảm giác ỷ lại vào anh.

Chiếc váy bị vứt dưới đất, Ôn Lật Nghênh không cần nhìn cũng biết đã nhàu nát đến mức nào.

Một hồi trang điểm chải chuốt mất gần cả tiếng đồng hồ. Vốn dĩ thể lực đã chẳng còn lại bao nhiêu, lại thêm một hồi vật lộn, sự bực bội trong cô càng dâng cao. Suốt quãng đường từ phòng đi ra ngoài, cô cứ khoanh tay trước ngực, lòng không ngăn được cơn hờn dỗi.

Cô thầm oán trách Du Chi, vừa giận anh hôn cô khắp nơi, để lại dấu vết lung tung, lại vừa giận anh không biết tiết chế, nói là sẽ dịu dàng mà cuối cùng vẫn khiến cô ra nông nỗi này.

Du Chi cảm thấy mình thật oan uổng. Rõ ràng anh cũng đã phải kiềm chế rất vất vả. Nhớ lại mấy lời khuyên trên mạng, đây là giai đoạn mà cặp đôi nào cũng phải trải qua, cứ thử nhiều lần rồi sẽ ổn thôi.

Có những chuyện một khi đã nếm thử, sẽ không thể nào dừng lại được.

Anh nghiêng đầu, chăm chú nhìn gò má tinh xảo của Ôn Lật Nghênh, bàn tay trong túi bất giác siết chặt thành quyền. Giờ phút này, anh chẳng muốn đưa cô đến trại ngựa hay sân golf gì cả, anh chỉ muốn kéo cô về lại chiếc giường mềm mại kia và đè cô xuống làm.

Thế nhưng, vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như không, anh bình tĩnh đè nén d*c v*ng cầm thú đang trỗi dậy trong đầu.

“Anh nghĩ gì thế?” Ôn Lật Nghênh cảm nhận được ánh mắt anh cứ dừng mãi trên mặt mình, bèn lên tiếng hỏi.

“Không có gì.” Du Chi điều chỉnh lại thái độ. “Chỉ là cảm thấy mình hơi oan.”

Ôn Lật Nghênh như vừa nghe được một câu chuyện nực cười. Trước nay chỉ có cô bắt nạt người khác, chứ làm gì có chuyện ai dám tố cáo cô. Lông mày cô nhíu lại, lửa giận gần như bùng lên ngay tức khắc. Cô định chống nạnh, ra vẻ cao cao tại thượng, nhưng kết quả vẫn là bị ánh mắt từ trên cao của anh nhìn xuống.

Cũng không biết người đàn ông này cao như vậy để làm gì. Người cao chân dài, cơ bắp cuồn cuộn thì thôi đi, đến cả chỗ đó cũng… Nếu không thì cô đã chẳng ra nông nỗi này.

Cô đành hất cằm lên: “Em nói oan cho anh cái gì?”

Du Chi hơi khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười phảng phất nét gian tà.

“Anh nhớ không lầm thì, có người nào đó… tận hưởng lắm mà.”

“Vừa ôm anh không buông, vừa gọi chồng, còn nói…”

Đầu Ôn Lật Nghênh càng cúi thấp hơn. Đoạn ký ức đó tuy mới xảy ra không lâu, nhưng trong đầu cô đã mơ hồ như một giấc mộng, không phân biệt nổi đâu là thực, đâu là mơ.

Thế nhưng Du Chi lại rành rọt kể lại cho cô nghe. Những lời đó… thật sự là do chính miệng cô nói ra.

Còn nói gì nữa nhỉ? Ôn Lật Nghênh hoàn toàn không có ấn tượng. Cảm giác lúc đó như một ly rượu mạnh, khiến cô say đến mê man.

“Còn nói… muốn thêm một lần nữa.”

Bình Luận (0)
Comment