Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 45

Phía tây của trại ngựa có một cây sồi già, cành lá rậm rạp xen kẽ những vệt nắng loang lổ, rơi xuống thảm cỏ xanh mướt, tựa như một tấm lưới đang chuyển động.

Ôn Lật Nghênh nắm tay Du Chi, họ thong thả đi qua dưới tán cây. Ánh sáng và bóng tối không ngừng biến hóa, mạ lên người hai người một lớp vàng kim mờ ảo. Bóng họ đổ dài trên mặt đất.

Cô đi rất chậm, cũng may Du Chi không hề thúc giục.

Hai người cứ như vậy lững thững đi dạo. Ôn Lật Nghênh lén suy nghĩ rất lâu, cô cố gắng phân biệt xem những lời Du Chi vừa nói là đang lừa cô, hay thật sự đã xảy ra.

Có lẽ dáng vẻ đăm chiêu của cô quá dễ đoán, bị Du Chi liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Anh khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay cô. Tháng tám ở Kinh Bình quá nóng, lòng bàn tay chạm vào nhau, gần như ngay lập tức đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhớp nháp.

“Dạy em cưỡi ngựa nhé?” Du Chi tự nhiên hỏi.

Ôn Lật Nghênh kỳ quái liếc anh một cái: “Anh coi thường ai đấy? Thành tích môn cưỡi ngựa của em rất tốt đó!” Không giống bắn súng, cưỡi ngựa là môn học bắt buộc của mọi đứa trẻ nhà quý tộc.

Cô không muốn thay trang phục chuyên nghiệp, dù sao cũng chỉ là cưỡi vài vòng trong sân, cô mặc váy cũng hoàn toàn có thể kiểm soát. Du Chi không còn cách nào khác, đành phải nắm tay cô đi chọn ngựa.

Ngựa quá dữ anh không yên tâm; ngựa quá hiền Ôn Lật Nghênh lại không thích. Đẹp mã thì không thân thiện với cô, xấu mã cô lại chê.

Du Chi hết cách, nhún vai: “Ôn Lật Nghênh. Em thật sự rất kén chọn.”

Không biết chọn bao lâu, cuối cùng cũng có một con lọt vào mắt cô. Ôn Lật Nghênh đi đến trước một con tuấn mã lông đen tuyền, ánh sáng xiên xiên chiếu lên người nó một vầng sáng đẹp mắt, có một vẻ quý phái khó tả. Cô đến gần, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng ngựa, chú ngựa nhỏ cũng không né tránh, rất thân mật mà tiếp nhận sự v**t v* của cô.

“Cô hai có mắt nhìn thật tốt, đây là con ngựa ông chủ mới mang về.” Người phụ trách trại ngựa, A Thành, vẫn luôn đi theo hai người, lập tức tiến lên giới thiệu. “Nói đến cũng thật khéo, đây là con ngựa được chuẩn bị để phối giống với ngựa của cậu hai.”

Mặt Ôn Lật Nghênh đỏ lên.

“Cậu hai và cô hai đúng là một cặp trời sinh, là kim ngọc lương duyên. Ngay cả ngựa cũng xứng đôi như vậy.”

Lời tâng bốc rất sáo rỗng. Nhưng Ôn Lật Nghênh nghe lại thấy vui vẻ một cách lạ lùng. Cô vui ra mặt: “Vâng, chính là nó.”

“Nó có tên chưa?” Ôn Lật Nghênh hỏi A Thành.

“Chưa ạ.” A Thành khẽ gật đầu. “Nếu cô hai và nó có duyên như vậy, hay là cô đặt cho nó một cái tên?”

Ôn Lật Nghênh gật đầu, nhìn chú ngựa nhỏ, lại quay sang nhìn Du Chi. Một ý nghĩ xấu xa lập tức nảy ra.

“Bạch Bạch.”

“Hả?”

“Hả?”

Du Chi và A Thành đồng thời phát ra hai tiếng khó hiểu.

“Được. Ai nói ngựa đen tuyền không thể gọi là Bạch Bạch? Dễ nghe, dễ nghe, cô hai thật biết cách đặt tên.” A Thành chỉ làm việc ở trại ngựa, chưa từng đến Du Viên, đương nhiên chưa nghe qua Dương Như Tĩnh gọi Du Chi là “Bạch Bạch”.

Có A Thành ủng hộ, Ôn Lật Nghênh tự tin hơn, quay đầu, cười tủm tỉm nhìn Du Chi: “Dễ nghe không anh?”

Du Chi cảm thấy vừa nhàm chán vừa vớ vẩn. Nhưng đôi mắt trong veo của người phụ nữ nhìn mình lại quá mức long lanh. Anh không thích cái tên “Cận Bạch”, càng không thích cách Dương Như Tĩnh luôn gọi lặp lại tên anh. Nhưng Ôn Lật Nghênh gọi như vậy, anh lại không hề thấy phản cảm. Chỉ cảm thấy đôi môi cô khẽ mở ra theo từng âm tiết, vừa đáng yêu lại vừa gợi cảm.

Anh nuốt khan: “Tùy em. Sao cũng được.”

Ôn Lật Nghênh nâng tay, lòng bàn tay mềm mại v**t v* bộ lông của Bạch Bạch. “Bạch Bạch ngoan quá, em cũng thích cái tên này đúng không?” Cô lại cưng chiều vỗ nhẹ nó, rồi nhìn về phía Du Chi. “Không giống ai đó, gọi một tiếng là mặt nặng mày nhẹ.”

Du Chi hết cách với sự tinh quái của cô, chỉ có thể chịu đựng, nghe cô hết lần này đến lần khác gọi “Bạch Bạch”, giọng điệu một lần so với một lần càng thêm nũng nịu.

Đã lâu Ôn Lật Nghênh không cưỡi ngựa, động tác có chút lạ lẫm. Du Chi biết cô hay cậy mạnh, nhìn thấu nhưng không vạch trần, anh cưỡi ngựa đi theo sát bên cạnh cô, nếu có bất trắc, có thể kịp thời giữ chặt.

Con ngựa của Du Chi, tên là Ashen, lông của nó giống như kim loại ở trạng thái lỏng, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng, tuấn mỹ cao lớn. Du Chung Khang đã chọn cho anh một con ngựa tao nhã, nội liễm nhất, để kiềm chế bớt sự hoang dã khó thuần trong người anh. Ai ngờ, Ashen bị Du Chi thuần hóa đến mức kiêu ngạo lạnh lùng, ý thức chiến đấu cực mạnh, người lạ khó đến gần.

Con ngựa bất kham như vậy, lại chỉ nghe lời Du Chi.

Du Chi khẽ ghì dây cương, hãm lại bước chân của Ashen. Không rõ là đang nói với ngựa hay tự lẩm bẩm một mình: “Vội cái gì chứ. Vợ cũng không chạy mất được, cần gì phải bám sát như vậy.”

Trại ngựa dưới hoàng hôn tựa như một bức tranh sơn dầu được thếp vàng. Phía xa, những dãy núi trập trùng in bóng đen sẫm dưới ánh chiều tà. Ánh nắng xiên xiên kéo bóng hai người hai ngựa trải dài trên mặt đất, nhưng vẫn luôn song hành kề bên.

Ôn Lật Nghênh bất giác nhớ lại lần ngắm mặt trời lặn trước đây. Cũng là hai người họ, nhưng lúc đó cô đang ngồi sau xe máy của Du Chi mà khóc nức nở. Khi đó, trái tim cô tan nát vì Trần Trú Ngôn, thế mà lại vùi đầu vào vai một người đàn ông khác để khóc. Dù biết rõ anh nguy hiểm và có chút vô lại, cô vẫn ngang ngược trút hết mọi uất ức và cơn giận của mình lên người anh.

Hay là, bản tính Du Chi vốn rất tốt, chỉ là trước nay cô luôn nhìn lầm người? Nếu không, một kẻ hiếu thắng như anh, tại sao lại năm lần bảy lượt nhún nhường cô?

Anh thậm chí còn bằng lòng dỗ dành cô thay cho một người đàn ông khác.

Quả thật là cô có chút mơ hồ, đến tận bây giờ mới thật sự tò mò về những chuyện này.

Cô bỗng nhớ lại, khi đó, bóng lưng anh hoà vào ráng chiều, ánh hoàng hôn vô tận nhuộm đỏ cả vạt áo anh. Anh đã ngang ngược tuyên bố rằng, anh cũng có thể rất khó theo đuổi.

Ôn Lật Nghênh bất giác mỉm cười. Cứ ngỡ như đã là chuyện của rất lâu về trước, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng mới chỉ hai tháng trôi qua.

Hai tháng.

Nhận ra sự thật này, cả người Ôn Lật Nghênh khẽ run lên. Cô lại có thể để một người đàn ông mới quen hai tháng ôm mình, hôn mình, và còn… khiến mình trở nên như thế.

Gương mặt cô bất giác đỏ bừng, đầu ngón tay đang cầm dây cương siết chặt lại. Ôn Lật Nghênh muộn màng cảm thấy xấu hổ, họ thật sự đã đi đến bước đó. Sau này, có lẽ đó sẽ là chuyện thường tình, họ sẽ ngày càng hoà hợp, ngày càng thân mật, trở thành một cặp đôi trời sinh.

Cuối cùng thì cô cũng có chuyện để kể trong những buổi tụ tập của hội chị em, nhưng lại chẳng muốn chia sẻ chút nào. Theo lời Du Chi, cô đã kêu rất thảm. Giọng nói có phần khàn đi bây giờ dường như cũng là minh chứng cho điều đó. Mất mặt quá! Mất mặt quá! Mất mặt quá!

Du Chi cũng đang nghĩ về chuyện đó. Nhưng khác với cô, gương mặt anh không hề có chút bối rối nào, mà lại ung dung và đầy ẩn ý, như một gã thợ săn đang thong thả thưởng thức lại khoảnh khắc đi săn của mình. Du Chi không cho rằng điều này có gì là hạ lưu, kịp thời xem xét lại mới có thể tiến bộ một cách hiệu quả hơn. Anh muốn mang lại cho cô cảm giác tốt hơn, mỗi một lần sẽ là một lần thoải mái hơn.

Nắng chiều dần ngả về tây, nhuộm vàng cả một khoảng trời. Ôn Lật Nghênh thẳng lưng, tắm mình trong ánh hoàng hôn, đẹp đến từng chi tiết. Gió đêm thổi tung mái tóc và tà váy của cô, như thể cũng muốn vương vấn hương hoa hồng trên người cô.

Cảnh đẹp, người lại càng đẹp hơn. Du Chi thậm chí còn cảm thấy, nếu không có cô ở đây, ráng chiều cũng trở nên ảm đạm.

Đúng lúc đó, Ôn Lật Nghênh quay người lại, khiến cho bức tranh tĩnh lặng này bỗng trở nên sống động. Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Du Chi nghe thấy tim mình đột nhiên đập mạnh một nhịp.

“Du Chi.” Đôi mắt hạnh của cô dưới ánh hoàng hôn biến thành màu trà nhạt, không chỉ đẹp mà còn ánh lên vài tia quyến luyến dịu dàng. “Anh còn nhớ lần trước chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời lặn không?”

Cô chớp mắt, hỏi một cách rất nghiêm túc.

Du Chi gật đầu. Dĩ nhiên là anh nhớ. Đó là lần đầu tiên anh chở một cô gái bằng xe máy, cũng là lần đầu tiên dành cả buổi chiều để cùng một người ngắm một khung cảnh nhàm chán. Bây giờ nghĩ lại, cũng không hề nhàm chán chút nào.

“Vậy, lúc đó anh đang nghĩ gì?” Ôn Lật Nghênh lại hỏi.

“Anh biết em đang nghĩ gì.” Du Chi không trả lời thẳng, khẽ nhướng mày. Thừa dịp Ôn Lật Nghênh im lặng vài giây, anh tiếp lời: “Em đang vì cậu ta mà rơi nước mắt, em đang nghĩ đến Trần Trú Ngôn.”

Người cô cứng đờ trong thoáng chốc. Cô không ngờ sẽ đột ngột nghe thấy cái tên này, dù rằng cô đã buông bỏ. Có lẽ giữa hai người họ, trang sách này cũng đã được lật qua. Bởi vì cô không còn nhìn thấy trong mắt Du Chi vẻ khó chịu và để tâm như trước đây nữa.

Du Chi thật sự rất giỏi chơi trò tâm lý chiến. Ôn Lật Nghênh suýt chút nữa đã rơi vào cái bẫy tự chứng minh của anh.

Cô bĩu môi, giọng điệu cố tỏ ra nghiêm túc: “Cảnh sát Du. Đừng đánh trống lảng, là em hỏi anh trước.”

Du Chi không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, nhưng cũng không muốn lừa dối cô, càng không thể phớt lờ câu hỏi của cô: “Muốn nghe lời thật lòng không?”

“Đương nhiên.” Ôn Lật Nghênh không chút do dự.

“Anh đang nghĩ…” Anh nhếch mép. “Em thật mỏng manh, thật phiền phức.”

“…”

Ôn Lật Nghênh nghe xong, đương nhiên là không vui, vung roi ngựa đuổi theo anh: “Du Chi! Anh chết chắc rồi!”

Ashen phản ứng rất nhanh, cũng phi nước đại theo. Du Chi nhẹ nhàng ghì cương, kiểm soát tốc độ.

Gió đêm mang theo giọng nói đầy hứng khởi của người phụ nữ. Đã lâu rồi cô không cưỡi ngựa, trải nghiệm cảm giác phi nước đại này khiến cô nhất thời hưng phấn tột độ.

“Chúng ta thi xem ai về chuồng ngựa trước! Anh thua phải đáp ứng em một điều ước.”

“Vậy em thua thì sao?”

“Em sẽ không thua.”

Du Chi không quay đầu lại, nhưng có thể tưởng tượng ra đôi mắt long lanh của cô lúc này, nhất định rất sinh động, rất đẹp.

Đúng. Cô sẽ không thua, ít nhất là ở chỗ của anh, sẽ không bao giờ thua.

Anh nhận lời thách đấu, nhưng lại không dùng hết sức.

Ôn Lật Nghênh rất dễ dàng đuổi kịp và vượt qua anh. Lúc lướt qua, bóng hình cường tráng của người đàn ông trong ánh mắt và hoàng hôn đỏ rực chồng lên nhau, in một dấu ấn mềm mại trong lòng cô.

Rất nhanh đã đến đích.

“Anh cố ý nhường em.” Cô không ngốc, cô nhìn ra được.

Du Chi phi thân xuống ngựa, giơ tay định đỡ cô. Ôn Lật Nghênh bề ngoài thì bất mãn, nhưng trong lòng lại ngập tràn vui sướng, đặc biệt là sau khi biết Du Chi là một người hiếu thắng đến nhường nào.

Cô không vịn tay anh, ngược lại còn nhấc chân, dùng mũi giày chạm vào cánh tay anh: “Cảnh sát Du, không phải anh không thích thua sao?”

“Thua em, không sao cả.”

Dù sao thì anh cũng đã thua từ sớm rồi, thua một cách triệt để.

Du Chi giữ chặt cổ tay cô, nhấc bổng cô lên vai mình. Ôn Lật Nghênh kinh ngạc, vội nắm lấy tóc anh, cả người căng cứng, cô sợ mình sẽ ngã xuống.

Người đàn ông này thật sự rất khoẻ. Một tay ôm cô, đỡ cô, đều không thành vấn đề. Cô lén nhìn xuống, gân xanh nổi lên, mạch máu uốn lượn ẩn dưới tay áo, cơ bắp cuồn cuộn, hormone nam tính bùng nổ. Cô nuốt nước bọt, cảm thấy anh giống như một con thú hoang đang săn mồi, lại càng cảm thấy anh gợi cảm một cách lạ lùng.

Du Chi cứ như vậy ôm cô đi qua một đoạn đường sỏi, mới đặt cô xuống.

Hai chân Ôn Lật Nghênh chạm đất, cô có một cảm giác không chân thực như vừa từ trên mây rơi xuống. Không đợi cô phản ứng lại, đã bị người đàn ông ôm vào lòng. Anh thuận thế cúi người, cánh môi nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô, tựa như một nụ hôn nhẹ.

“Em không hỏi xem, hôm nay lúc ngắm mặt trời lặn anh đang nghĩ gì sao?” Giọng anh cố ý hạ rất thấp, mang theo sự từ tính, vô cùng quyến rũ.

Ôn Lật Nghênh chỉ cảm thấy gương mặt nóng bừng, nơi nào bị anh chạm vào cũng nóng ran. Đầu óc có chút đoản mạch, anh nói gì, cô làm theo đó mà hỏi: “Anh, anh nghĩ gì?”

“Anh đang nghĩ…”

Du Chi buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, anh định hôn trước. Bị Ôn Lật Nghênh né tránh, anh đành phải nói tiếp.

“May mà em mỏng manh lại kén chọn, phiền phức lại khó chiều nên anh mới có cơ hội.” Anh dừng lại. “Để dỗ dành em thật tốt.”

Hàng mi Ôn Lật Nghênh khẽ chớp, sống mũi cô bỗng nhiên có chút cay cay. Có lẽ là vì tình cảm trong mắt anh quá nồng nàn, chân thành và nóng bỏng, trái tim cô mềm nhũn ra, lại cảm thấy có chút chột dạ, cô chủ động nhón chân, hôn anh.

Cô chột dạ có lẽ là vì, Du Chi đối với bản thân thì qua loa, ở trong căn phòng đơn sơ nhất, tủ quần áo chỉ toàn áo phông và hoodie một kiểu, nhưng đối với cô lại vô cùng chu đáo. Trong khi đó, cô luôn chiều chuộng chính mình, và dù cũng đối xử tốt với anh, nhưng sự tốt đẹp đó không thể nào sánh được với sự tận tâm đặc biệt mà anh dành cho cô.

Vì lẽ đó, Ôn Lật Nghênh hôn rất thành khẩn, dịu dàng m*t lấy môi anh, tựa như một chú mèo con đang dâng hiến tất cả sự ngọt ngào của mình.

Họ hôn nhau rất lâu, tựa như đang đặt một dấu chấm hết cho buổi hoàng hôn lãng mạn này.

Lớp trang điểm trên môi cô lem đi, trời cũng đã tối hẳn. Mắt Ôn Lật Nghênh long lanh nước, cánh môi cũng ươn ướt, ánh mắt nhìn Du Chi cũng là ướt át.

“Anh thua rồi. Anh phải đáp ứng em một điều ước.”

“Được.”

Chỉ một nụ hôn này, anh đã thoả mãn. Cô nói gì, anh cũng cảm thấy tốt.

Bây giờ Du Chi cảm thấy, cho dù tất cả bất công và khổ cực trên đời này đổ lên người anh, anh cũng có thể dễ dàng tha thứ cho thế giới này.

“Em muốn, ở trên.”

Bình Luận (0)
Comment