Dù Du Chi chưa từng được biết về quá khứ của cô, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm nhận được, Ôn Lật Nghênh thời đi học có lẽ là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, một khi đã không hiểu vấn đề gì, sẽ quyết tìm tòi cho đến khi thông suốt mới thôi. Chẳng giống như anh, quen thói hành động l* m*ng, mọi thứ đều dựa vào trực giác, bốc đồng, xông pha mà chẳng hề có một quy tắc nào.
Bàn tay anh đặt trên eo cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. Mười ngón tay họ đan chặt vào nhau, anh gần như chống đỡ toàn bộ trọng lượng của cô, nhưng vẫn cảm thấy cô nhẹ tựa lông hồng.
Cô hoàn toàn làm chủ nhịp điệu giữa hai người. Ban đầu tựa như dòng suối róc rách trong rừng, cô là một chú nai con đang dạo chơi, tìm kiếm và dò dẫm. Mãi đến khi tìm thấy nơi sâu thẳm nhất trong bụi hoa, cô mới nhẹ nhàng cọ xát. Khác hẳn với vẻ kiêu kỳ thường ngày, mọi chuyển động của cô đều chậm rãi, ưu nhã, không hề có chút tính công kích nào.
Hàm răng trắng ngần cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, bật ra những tiếng r*n r* vô nghĩa. Đuôi mắt ửng hồng, nổi bật trên gò má trắng nõn, trông như thể bị ai đó bắt nạt đến phát khóc. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, cô mới là người nắm quyền chủ động, là người đang giày vò và tra tấn anh.
“Ôn Lật Nghênh.” Giọng Du Chi đã hoàn toàn khản đặc, nhưng anh lại chẳng thể làm gì được cô. Không một ai có thể trách cứ một cô học trò giỏi đang một lòng một dạ tìm kiếm lời giải hoàn mỹ cho bài toán của mình.
Anh đột nhiên nuốt khan, mất hết kiên nhẫn: “Rốt cuộc em định hành hạ anh đến bao giờ mới đủ đây?”
Ôn Lật Nghênh không cảm thấy mình đang tra tấn anh. Hoàn toàn ngược lại, cô rất vui vẻ, rất sung sướng. Sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, dính nhớp, cô cũng không cảm thấy khó chịu.
“Du Chi, anh không ngoan bằng Bạch Bạch.” Cô tố cáo anh. “Bạch Bạch sẽ không bao giờ oán giận em, em làm gì, nó cũng sẽ thích em.”
Vừa rồi A Thành đã lấy bút và bảng gỗ đến, kéo hai người hoàn thành nghi thức đặt tên, từ đó Bạch Bạch chính thức trở thành ngựa của cô. Cô kêu chú ngựa nhỏ “Bạch Bạch”, nó ngoan ngoãn hưởng ứng, sau đó mặc cho cô v**t v*.
“Em là chủ nhân của nó, nó nghe lời em là phải rồi.” Du Chi véo véo ngón tay cô.
“Ồ?” Nước mắt trong mắt cô làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ, nhưng khi nhìn anh, Ôn Lật Nghênh lại cảm thấy rõ ràng đến lạ. “Vậy còn anh? Em là vợ anh, anh cũng phải nghe lời em.”
“Được.”
Du Chi mang theo quyết tâm liều mạng, cố gắng chịu đựng cảm giác nóng bỏng, c*ng tr**ng và h*m m**n cháy bỏng gần như muốn nuốt chửng lấy anh. Anh đã chịu đựng đủ sự chậm chạp này rồi, anh chỉ muốn lật người lại, hung hăng chiếm lấy nơi sâu thẳm nhất trong bụi hoa; muốn dùng đôi môi mềm mại hôn lên những cánh hoa e ấp; muốn dùng chóp mũi để hít hà hương thơm của quả ngọt… Bất cứ điều gì cũng tốt hơn tình cảnh hiện tại. Ôn Lật Nghênh hoàn toàn đang đặt anh lên Hỏa Diệm Sơn mà thiêu đốt.
Du Chi giữ lấy gáy cô, hôn lên đôi môi thơm mềm của cô, dỗ dành: “Ngoan nào, nghe lời anh. Mọi chuyện cứ để anh lo.”
Nụ hôn trở nên mãnh liệt, đầu óc Ôn Lật Nghênh quay cuồng, không rõ là vì thiếu oxy, hay vì kiệt sức sau vận động mạnh. Tóm lại là, cả người cô mềm nhũn, lung lay như sắp ngã. Du Chi ôm lấy eo cô, vững vàng đặt cô xuống, còn không quên vuốt lại mái tóc rối cho cô.
Ánh mắt Du Chi sâu thẳm, dừng lại nơi khoé mắt chân mày của Ôn Lật Nghênh. Không biết có phải anh là người bi quan, hay đơn giản là vì đặc thù công việc, đã phải chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, buồn vui thế gian, nên tâm trạng cũng tự nhiên bị ảnh hưởng. Anh chìm đắm trong hạnh phúc lớn lao trước mắt, nhưng đồng thời lại theo bản năng cảm thấy mọi thứ đẹp đẽ đến mức không chân thực. Giống như giấc mơ tan thành bọt biển của nàng tiên cá trước lúc lìa đời, vừa lộng lẫy lại vừa hư ảo.
Du Chi giữ chặt bờ vai tròn trịa của cô, tuyệt vọng muốn níu giữ cảm giác chân thật của giờ phút này, ánh mắt bá đạo và cường thế xâm chiếm từng tấc da thịt cô.
Hai tiếng th* d*c một cao một thấp quấn quýt trong không trung, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Anh bế Ôn Lật Nghênh vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên đó, rồi cầm lấy vòi sen, tỉ mỉ gội sạch lớp mồ hôi dính nhớp. Một ít sữa tắm được xoa ra lòng bàn tay, hương hoa hồng thơm ngát thoáng chốc lan toả, làm nhoè đi ánh mắt đang trao nhau.
Ôn Lật Nghênh níu lấy cổ tay Du Chi, đối diện một cách thẳng thắn thế này, cô vẫn có chút ngượng ngùng. Cô rất muốn đẩy anh ra ngoài, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào, đến cả việc đứng vững cũng khó khăn.
Nghĩ cách kéo dài thời gian một chút, cô nhón mũi chân, gác nhẹ lên vai Du Chi. “Em có chuyện muốn nói với anh,” Ôn Lật Nghênh lười biếng lên tiếng.
“Ừm?” Du Chi dừng động tác, hất cằm ngước lên nhìn cô, nét mặt khựng lại. Ở góc độ này, anh có thể nhìn thấy quá rõ, nơi ấy hồng phấn xen lẫn, sưng tấy đến biến dạng. Cổ họng anh khô khốc, nuốt khan một tiếng. Vừa h*m m**n vừa xót xa, hai luồng cảm xúc cùng lúc dâng lên trong lòng, siết lấy anh đến gần như nghẹt thở.
Lòng bàn tay còn dính sữa tắm, cảm giác nhớp nháp có chút khó chịu. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn, chờ cô nói tiếp.
“Thật ra,” ánh mắt Ôn Lật Nghênh vẫn có chút lảng tránh, cô không tự nhiên mà cắn môi. “Ngày hôm đó, em không hề nghĩ đến Trần Trú Ngôn.”
Cô bắt gặp một tia lửa sáng bùng lên trong đôi mắt hẹp dài của Du Chi, gương mặt theo đó cũng càng thêm đỏ ửng.
Lần đầu tiên trong đời bị người ta gọi là vợ, rồi anh lại nói anh đổi ý, còn muốn một tuần “bồi đắp tình cảm” ba lần. Làm sao cô còn tâm trí để nghĩ đến Trần Trú Ngôn được nữa. Ngồi sau xe máy của anh, cảnh sắc hai bên đường vun vút lướt qua. Tất cả những gì cô có thể nghe được chỉ là tiếng gió gào thét bên tai và tiếng tim mình đập vang dội trong lồng ngực. Khi đó, cả thế giới của cô chỉ còn lại những âm thanh ấy.
Khi tháo mũ bảo hiểm ra, thế giới mới hiện ra rõ nét. Ôn Lật Nghênh nhìn thấy anh, với ánh hoàng hôn làm nền, đường nét trên gương mặt anh càng thêm sâu sắc, sống mũi dường như cũng cao hơn.
“Em đang nghĩ đến anh, nghĩ đến tiếng ‘vợ’ mà anh gọi, nghĩ đến việc anh đã đổi ý.” Ôn Lật Nghênh nói, khoé miệng bất giác cong lên. “Nghĩ rằng liệu em có phải sẽ cùng người đàn ông này sống hết phần đời còn lại không, và cũng nghĩ… rốt cuộc anh là người như thế nào.”
Thật ra cũng chưa trôi qua bao lâu. Nghĩ lại, những cảm xúc tinh tế đó vẫn còn vẹn nguyên như cũ.
Bị một niềm vui bất ngờ ập đến, cảm giác tê dại kỳ lạ như có một luồng điện chạy dọc từ xương cụt lan ra toàn thân, người Du Chi khẽ run lên. Anh nắm lấy mắt cá chân cô, xoa sữa tắm tạo thành một lớp bọt dày mịn, phủ lên làn da trắng nõn, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, mang theo một sự thành kính có phần khoa trương, từng tấc một phục vụ cô.
Cuối cùng, Du Chi ôm trọn cô vào lòng. Hương hoa hồng lan toả, như một ly nước vỡ tan, sóng sánh không có điểm dừng. Anh hôn lên môi cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi Ôn Lật Nghênh gần như không thở nổi, anh mới luyến tiếc buông ra.
“Vậy, em nghĩ anh là người như thế nào?” Giọng nói đã trở nên khản đặc, Du Chi cố gắng kiểm soát từng âm tiết, không muốn để sự bối rối của mình bị cô nhìn thấu.
Ôn Lật Nghênh không hề để ý, cô lo cho mình còn chưa xong. Bị hơi nước nóng hun đến mơ màng, h*m m**n vốn đã lắng xuống, nay lại vì những đụng chạm trêu chọc của anh mà trỗi dậy. Cô vỗ nhẹ vào người anh, lại nhấc chân đạp khẽ, rồi mới chậm rãi bình luận: “Dáng người cũng không tệ.”
Rất hời hợt. Hời hợt đến không thể hời hợt hơn.
Du Chi biết cô đang cố tình nói vậy. Ôn Lật Nghênh vẫn là Ôn Lật Nghênh, cho dù bị anh nhìn thấy dáng vẻ yếu mềm nhất, cô vẫn là cô. Luôn muốn ngẩng cao đầu, ngạo kiều mà đối diện với thế giới này.
Hôm nay anh đã nếm trải quá nhiều ngọt ngào từ cô, một câu nói phũ phàng thế này, anh chẳng hề bận tâm. Huống chi, câu trả lời này cũng không đến nỗi nào.
“Vậy thì dễ rồi.” Du Chi giữ lấy cằm cô, buộc đôi môi đỏ mọng của cô phải hé mở, rồi thật sâu hôn vào, đầu lưỡi tuỳ ý khuấy đảo. Hơi thở của cả hai hoà vào nhau hỗn loạn, lớp bọt xà phòng vắt ngang giữa hai người đã tan đi trong làn nước, trở nên trong suốt.
Ôn Lật Nghênh bị hôn đến * l**n t*nh m*, hình bóng anh trong mắt cô chỉ còn là một ảnh ảo mờ nhoè, nhưng lại cảm nhận rõ ràng Du Chi vừa kh* c*n v*nh t** cô, vừa trầm giọng thủ thỉ.
“Anh có thể dùng sắc… dụ em cả đời.”
Sáng hôm sau tỉnh lại, cả người vẫn còn đau nhức, Ôn Lật Nghênh hít một hơi rồi ngồi dậy. Tối qua Du Chi đã giúp cô bôi thuốc tiêu sưng, nên cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Quần áo mà Tiểu Tạ mang đến hôm qua, không có bộ nào cô có thể mặc được. Bây giờ vai, cổ, và sau lưng cô đều chi chít những dấu đỏ, minh chứng cho sự điên cuồng của hai người ngày hôm qua. Ôn Lật Nghênh nghiêng đầu nhớ lại, cô khá ngạc nhiên vì tài năng thiên bẩm của mình ở phương diện này cũng không phải dạng vừa, rất nhanh đã thích ứng tốt. Thậm chí còn có thể lật ngược tình thế, chiếm thế thượng phong, dù rằng chẳng được bao lâu đã mệt đến rã rời.
Nhưng… hương vị đó, cũng không tệ. Cô thích cảm giác chiếm thế thượng phong, bất kể là trong tình cảm, hay là… cô đều thích.
Hết cách, Ôn Lật Nghênh đành lấy một chiếc áo sơ mi trắng cơ bản, phối với một chiếc váy ngắn ôm sát. May mà Du Chi quá bận rộn, không có thời gian để lại dấu vết trên đôi chân thon dài của cô.
Không thấy bóng dáng Du Chi đâu, trong lòng cô thoáng có chút hụt hẫng. Mở điện thoại ra, cô thấy tin nhắn báo lịch trình của anh.
【 Vợ yêu, anh đến đội cảnh sát xoá ngày phép, chờ tan làm anh đưa em đi dạo Kinh Thành nhé? 】
Anh nói chuyện thật sự rất kiệm lời, không một từ thừa. Một dòng chữ ngắn gọn đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Ôn Lật Nghênh trả lời: 【 Vâng. 】
Một chữ này đồng thời đáp lại cả ba thông tin anh đưa ra. Cô ngầm đồng ý để anh gọi mình là vợ, cô cho biết mình đã nhận được lịch trình, và cũng đồng ý với cuộc hẹn buổi tối này.
Danh bạ WeChat của cô đã thêm rất nhiều người, từ trên xuống dưới nhà họ Du. Người nhà họ Ôn cũng nghĩ cô ở đại lục dùng ứng dụng này sẽ tiện hơn, nên ai cũng tải về và kết bạn với cô. Bạn thân cô là Mạch Gia Hân cũng vậy. Các cuộc trò chuyện rất sôi nổi, đặc biệt là nhóm chat của gia tộc họ Du, nhóm chat thường xuyên có tin nhắn mới. Những lúc nhàm chán, Ôn Lật Nghênh sẽ vào xem từng tin một, dù thú vị hay không, cô đọc cũng thấy hay. Cảm giác này cũng thật kỳ diệu, vì một người, cô đang dần hoà nhập vào một vòng quan hệ xã hội hoàn toàn mới.
Giống như Du Chi nói, chờ anh đưa cô đi dạo Kinh Thành. Cô cũng sẽ hoà nhập vào một thành phố mới. Cũng là vì một người.
Gạt đi những cảm xúc phức tạp không biết từ đâu ùa về, Ôn Lật Nghênh trang điểm xong, cô mở cửa đi đến nhà ăn. Chỉ có Du Cận Đường và Du Cận Hoành ở đó, hai người đang đợi chị dâu hai, cũng là đang đợi ba mẹ và anh cả, phải đủ mặt mọi người mới có thể cùng dùng bữa. Về phương diện này, nhà họ Du tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt đến mức gần như cứng nhắc.
Vừa thấy cô, Du Cận Đường lập tức cười chào hỏi, nét mặt hiện lên một chút nghi hoặc: “Chị dâu, sao mùa hè mà chị lại mặc áo sơ mi ạ?”
Ôn Lật Nghênh không ngờ sự bất thường của mình lại bị phát hiện nhanh như vậy, cô chột dạ nuốt nước bọt. Không đợi cô mở miệng, Du Cận Hoành đã chen vào, đưa cho Du Cận Đường một ly nước chanh.
“Trẻ con, không hiểu thì đừng hỏi lung tung.”
“Em chỉ nhỏ hơn anh…” Ban đầu Du Cận Đường còn tức giận cãi lại, nhưng nói được nửa chừng, dường như cô ấy đã nhận ra điều gì đó, cô ấy im bặt. Gương mặt đỏ bừng như quả táo. Không phải cô ấy không nghĩ đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Ôn Lật Nghênh chỉ lớn hơn cô ấy chưa đến nửa năm, trong khi cô ấy vẫn là một trang giấy trắng ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa có, thì chị dâu đã trải qua một tình yêu kinh thiên động địa, chia tay, đính hôn, kết hôn, và bây giờ còn…
Suy nghĩ của Du Cận Đường có chút bay loạn xạ. Cô ấy hoảng hốt cầm lấy ly nước, uống một ngụm nước chanh chua ngọt. Đừng nói là đối diện với Ôn Lật Nghênh, bây giờ cô ấy xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Du Cận Hoành ở bên cạnh nhìn mà chỉ thấy buồn cười, chuyện của người ta, không biết cô em gái cậu ấy xấu hổ cái nỗi gì.
Không bao lâu sau, Du Chung Khang và Dương Như Tĩnh cùng nhau vào nhà ăn, hai người tay trong tay, trông rất ân ái.
“Tối qua Cận Hoài bay đi California rồi, nó nói bên đó có một hội nghị cần tham gia.” Nhắc đến người con trai cả có sự nghiệp thành công, đang vững bước kế thừa gia sản, niềm kiêu hãnh của Dương Như Tĩnh tràn ra cả ánh mắt. Bà quay đầu nhìn Ôn Lật Nghênh, câu tiếp theo dường như là cố ý nói cho cô nghe.
“Du Chi về đội cảnh sát rồi.”
Ôn Lật Nghênh gật đầu tỏ vẻ đã biết, miệng ngọt ngào đáp lại: “Con biết rồi ạ, mẹ.”
Cô mỉm cười, lại quay đầu gọi Du Chung Khang: “Ba, buổi sáng tốt lành ạ.”
Sau những chuyện xảy ra đêm qua, việc đổi cách xưng hô bỗng trở nên thật tự nhiên. Ôn Lật Nghênh chỉ điềm tĩnh cong khoé miệng, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, cử chỉ toát lên vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng của một nàng dâu mới.
Niềm vui hiện rõ trong ánh mắt của Dương Như Tĩnh và Du Chung Khang. Họ mừng đến mức níu lấy tay cô, nằng nặc muốn cô gọi thêm vài tiếng, rồi vội vàng gọi dì Hồ, dặn bà chuẩn bị mấy bao lì xì đỏ thật hậu hĩnh để mừng con dâu.
Hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, Du Cận Đường càng thêm ngượng ngùng. Tranh thủ lúc cả nhà đang vui vẻ, cô ấy lén nhìn sang chị dâu vài lần. Chị dâu của cô ấy vốn đã là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng hôm nay lại có gì đó rất khác. Cô không còn là đóa hồng kiêu kỳ e ấp, mà đã thực sự bung nở sau một đêm được tưới tắm đủ đầy, mỗi một cử chỉ luôn căng tràn sức sống, nó khẽ lay động như đang mời gọi ong bướm.