Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 47


Từ nhà ăn bước ra, trong tay Ôn Lật Nghênh là hai bao lì xì mừng đổi cách xưng hô đỏ thắm và nặng trĩu, tâm trạng cô vui vẻ khôn xiết.

Ôn Lật Nghênh không thiếu tiền, tài sản của nhà họ Ôn đủ để cô tiêu xài đến mấy kiếp cũng không hết, nhưng nhận được những bao lì xì đỏ dày cộp này, cô vẫn không giấu được niềm vui.

Cô lấy điện thoại ra, giơ hai phong bao lên chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Du Chi: 【 Làm sao bây giờ? Hình như ba mẹ chiều em hơn cả anh rồi thì phải? 】

Biết Du Chi đang bận rộn công việc, Ôn Lật Nghênh không hy vọng anh sẽ trả lời ngay. Đang chuẩn bị cất điện thoại đi, tin nhắn của anh lại hiện lên trên màn hình: 【 Hẳn là vậy. 】

Ôn Lật Nghênh khẽ cong môi, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh khi gõ những chữ này. Cô không trả lời lại, không muốn làm phiền anh làm việc.

Vẫn còn một lúc nữa xe mới đến đón về Du Viên, Ôn Lật Nghênh muốn đi dạo một vòng quanh khu nghỉ dưỡng. Gả vào nhà họ Du, sau này nơi đây chắc chắn sẽ là chốn thường lui tới, nhưng cô vẫn cảm thấy cảm xúc của lần đầu tiên sẽ không bao giờ có lại được, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi lưu luyến.

Trong mấy ngày ngắn ngủi này, cô và Du Chi trở nên thân mật, cùng những người khác trong nhà họ Du cũng trở nên gần gũi hơn, đọng lại trong cô luôn là những ký ức đẹp đến nao lòng.

Còn có Bạch Bạch nữa. Chú ngựa con ngoan ngoãn đó chính là một niềm vui bất ngờ. Trước khi rời đi, cô muốn đến thăm chú ngựa nhỏ, cô cất bước đi về phía trại ngựa.

Hôm nay nắng khá gắt, Tiểu Tạ đi bên cạnh, chu đáo che ô cho cô. Đi chẳng được mấy bước đã đến chuồng ngựa. Thấy cô từ xa, A Thành đã vui vẻ chạy ra đón. Trong nhóm chat vừa rộn ràng lì xì mừng cô hai đổi cách xưng hô, nên bây giờ anh ta nhìn Ôn Lật Nghênh cứ như thấy một cái hũ tiền di động, miệng cười toe toét đến tận mang tai.

Bạch Bạch dường như tâm ý tương thông với cô, nó đã sớm ngoan ngoãn chờ sẵn ở hàng rào gỗ, thấy cô đến liền rúc đầu lại gần hơn. Ôn Lật Nghênh chơi đùa với nó một lúc lâu, lưu luyến trước khi rời đi, không quên vỗ về bộ lông của nó và dặn dò: “Bạch Bạch ngoan nhé. Đợi lần sau chị đến thăm, lại chơi với em.”

A Thành đứng bên cạnh xem cảnh này, cảm thấy vừa ấm áp vừa thú vị. Anh ta làm nghề thuần ngựa bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy có người chủ nói chuyện với ngựa mà lại còn dỗ dành “chơi với em” nữa.

Ôn Lật Nghênh hài lòng phủi tay, đang định rời đi thì đúng lúc này, Ashen từ xa thong thả đi tới.

A Thành ngẩn người, anh ta tiếp xúc với Ashen cũng không phải là ít, biết rõ tính tình con ngựa cưng của cậu hai quái gở đến mức nào. Đừng nói là chủ động đến gần, người lạ muốn chạm vào một sợi lông của nó cũng không được. Vậy mà bây giờ, nó lại có thể chủ động đi tới.

Ôn Lật Nghênh cũng có chút ngây người, không phải vì chuyện gì khác, mà là bị vẻ đẹp của con tuấn mã này làm cho kinh ngạc. Hôm qua trời chạng vạng, không có ánh sáng nên nhìn không rõ, bây giờ nó đang tắm mình trong nắng, bộ lông vàng óng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, mỗi một bước đi lại loé lên những vầng sáng rực rỡ.

Du Chi lấy đâu ra phúc khí tốt như vậy, lại chọn được con ngựa đẹp nhất, oai phong nhất trong cả chuồng ngựa. Ashen thật sự chỉ nghe lời và nhận một mình anh làm chủ.

Ôn Lật Nghênh từng nghe A Thành nhắc rằng con ngựa này của Du Chi chỉ có anh mới có thể đến gần. Nhưng thấy Ashen đã chủ động đi đến trước mặt, cô cũng đánh bạo đưa tay ra chạm vào nó. Nó không hề né tránh, cũng không bỏ đi, nhưng cũng không thân mật đáp lại như Bạch Bạch, chỉ lẳng lặng đứng đó, im lìm đón nhận cái v**t v* của cô, tựa như một pho tượng điêu khắc.

Cô dỗ dành Ashen: “Lần sau chị nhất định sẽ đưa Du Chi đến, bảo anh ấy chơi với em.”

A Thành nghe vậy, bất giác bật cười. Bảo cậu hai “chơi cùng” ngựa, chuyện này còn lạ hơn.

Hai người đi xa rồi, Ôn Lật Nghênh vẫn nghĩ đến bộ lông vàng rực tuyệt đẹp của Ashen, không khỏi cảm thán: “Sao Du Chi lại có phúc khí như vậy nhỉ? Một con ngựa đẹp đến thế lại theo anh ấy.”

Ngựa đẹp nên xứng với mỹ nhân. Ôn Lật Nghênh thầm tưởng tượng ra cảnh Du Cận Đường ghì cương Ashen, nghĩ thế nào cũng thấy đẹp hơn bội phần.

Tiểu Tạ nghe xong liền gật đầu, sau đó mới đáp lời: “Cậu hai có phúc khí tốt ạ.”

Ôn Lật Nghênh vừa định gật gù đồng tình, lại nghe Tiểu Tạ nói tiếp. “Ấy là vì cô hai cũng theo cậu hai mà,” Tạ Di Nam mỉm cười. “Cô hai cũng là một mỹ nhân.”

Ôn Lật Nghênh nhất thời ngẩn ra, gương mặt từ từ đỏ bừng. Người làm nhà họ Du sao ai cũng khéo ăn khéo nói như vậy nhỉ.

Ôn Lật Nghênh không đi theo đoàn xe về Du Viên, cô bảo chú Dịch đổi lộ trình, đưa cô đến cục cảnh sát.

Lần thứ hai đến đây, cô đã quen đường hơn nhiều, dáng vẻ của cô khi đứng chờ ở cổng cũng tự nhiên hơn. Cô xua tay bảo chú Dịch cứ về Du Viên trước. Chú Dịch đoán được vợ chồng son muốn hẹn hò, ông lập tức hiểu ý và lái xe đi.

Ôn Lật Nghênh vừa định nhắn tin cho Du Chi, hỏi anh khi nào có thể tan làm thì bất ngờ gặp phải người quen.

“Chị dâu?” Lạc Hạo Vũ reo lên kinh ngạc, tay giật giật vạt áo của Mạnh Tầm. “Này này này, em xem!”

Mạnh Tầm khó chịu gạt tay anh ta ra: “Em thấy rồi! Em có mù đâu.” Nói rồi, cô ấy lon ton chạy đến bên cạnh Ôn Lật Nghênh, nụ cười lập tức tươi rói. “Chị dâu! Sao chị lại có thời gian đến đây vậy?” Cùng là con gái nên đương nhiên muốn thân thiết hơn, cô ấy nghiêng đầu, cất lời chúc mừng: “Tân hôn vui vẻ nhé.”

“Cảm ơn em.” Ôn Lật Nghênh gật đầu, cũng mỉm cười đáp lại. Cô vẫn nhớ lần đầu gặp mặt, vì đang giận Du Chi nên thái độ của cô với Mạnh Tầm cũng có chút lạnh nhạt. Nghĩ vậy, cô liền đưa chiếc túi giấy trong tay ra trước mặt Mạnh Tầm.

“Tặng em chiếc bánh kem nhỏ này.” Coi như là một lời xin lỗi. Thật ra là lúc nãy đi ngang qua một tiệm bánh, vì bị mùi bơ thơm lừng quyến rũ nên cô đã bảo chú Dịch ghé vào mua.

Mạnh Tầm không ngờ tới, đôi mắt sáng rực lên vì vui sướng. Cô ấy nhận lấy hộp bánh, rối rít nói cả chục câu cảm ơn. Trong đội đặc nhiệm chỉ có mình cô ấy là con gái, mỗi lần đặt đồ ăn sáng hay ăn tối, lần nào cũng phải chiều theo ý các anh em trong đội, đã lâu lắm rồi cô ấy không được ăn một chiếc bánh kem mềm mại thơm ngon thế này.

“Em cũng có phần chứ ạ?” Lạc Hạo Vũ thò đầu qua.

Mạnh Tầm lập tức che lấy hộp bánh, liếc anh ta một cái, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ: “Chị dâu tặng em! Không có phần của anh.”

Ôn Lật Nghênh nhìn hai người tương tác vừa đáng yêu vừa buồn cười, bèn lên tiếng giảng hoà: “Lady first mà, lần sau chị sẽ mang cho cậu nhé.”

Trước tiên Lạc Hạo Vũ cũng chúc cô vài câu tân hôn vui vẻ, sau đó đề nghị: “Đội trưởng còn ở bệnh viện, chắc phải một lúc nữa mới về. Bên ngoài nóng thế này, hay là chị dâu vào trong chờ cùng chúng em đi? Phòng họp có điều hoà đấy ạ.”

Ôn Lật Nghênh không rành quy tắc của cục cảnh sát. Cô chỉ cảm thấy toà nhà phía sau toát ra một vẻ uy nghiêm, hoàn toàn xa lạ với thế giới quen thuộc của mình.

“Có tiện không? Nếu không tiện thì…”

“Tiện chứ ạ!” Lạc Hạo Vũ lập tức cắt lời. “Chị dâu ghé thăm, sao lại không tiện được?”

Một khi đã như vậy, Ôn Lật Nghênh cũng không từ chối, cô gật đầu đi cùng hai người vào trong.

Công việc của đặc nhiệm dù sao cũng có hệ số bảo mật cao, Lạc Hạo Vũ cũng không dám đưa người vào khu vực trung tâm, chỉ đưa cô đến một phòng họp ở tòa nhà phụ, thường dùng để tiếp khách. Là đội phó đắc lực nhất của Du Chi, anh ta bận trước bận sau thu xếp, lúc thì mang trà cho Ôn Lật Nghênh, lúc lại đến hỏi nhiệt độ điều hòa có phù hợp không.

Trước đây, những người Ôn Lật Nghênh tiếp xúc là bạn bè cùng tầng lớp, dù là những buổi tụ tập thoải mái nhất cũng có thể liên quan đến xã giao, trong đó lợi ích dây dưa không dứt. Lại thấy Lạc Hạo Vũ hoàn toàn vô tư đối tốt với mình, thế mà Ôn Lật Nghênh lại có một thoáng động lòng.

Cô xua tay ngăn Lạc Hạo Vũ thậm chí còn định đi mua trái cây cho mình: “Không cần, thật sự không cần. Chị ngồi một lát chờ Du Chi về là được rồi.” thật ra Ôn Lật Nghênh căn đúng giờ sắp tan làm mới đến.

“Đội trưởng…” Lạc Hạo Vũ giơ tay nhìn đồng hồ. “Chắc còn phải một lúc nữa, em vẫn là…”

“Vậy cũng không cần.” Ôn Lật Nghênh dứt khoát từ chối. “Chị ngồi một lát thôi.”

Cô nghĩ một lúc, lại hỏi: “Anh ấy đi bệnh viện à?”

“Đúng vậy, ba chúng em cùng đi. À! Không phải khám bệnh, là đi lo công vụ.” Tình hình chi tiết hơn, Lạc Hạo Vũ cũng không tiện nói nhiều. “Xong việc em và Mạnh Tầm về trước, chắc đội trưởng ghé qua chỗ bác sĩ Viên rồi.”

Ôn Lật Nghênh gật đầu, cô nhẹ nhàng thở ra, cũng không hỏi tiếp, ánh mắt cô từ trên người Lạc Hạo Vũ dời đi, lơ đãng đảo quanh phòng. Trên tường phòng họp treo đầy giấy khen, huy chương, cờ thưởng, lấp lánh rực rỡ.

Nhớ lại những thành tích vinh quang mà mình tìm được trên mạng, Ôn Lật Nghênh bèn thăm dò hỏi: “Đội trưởng của cậu là người như thế nào?”

Vừa dứt lời, chính cô cũng cảm thấy thật buồn cười. Muốn tìm hiểu về chồng mình mà lại phải thông qua lời kể của đồng nghiệp anh. Nhưng cô không còn cách nào khác. Chuyện công việc của Du Chi gần như là một chủ đề cấm kỵ ở nhà họ Du, không một ai nhắc tới, thỉnh thoảng có lướt qua cũng sẽ vội vàng lảng đi, như thể mọi người đã ngầm giao ước với nhau là sẽ không đề cập đến.

Với tính cách của Du Chi, cho dù cô có mở miệng hỏi, anh cũng sẽ không hé nửa lời. Tính ra, Lạc Hạo Vũ trước mắt có lẽ là cửa đột phá duy nhất của cô.

“…Chị tìm được rất nhiều tin tức về anh ấy trên mạng.” Ôn Lật Nghênh cố gắng dẫn dắt câu chuyện theo hướng mà cô tò mò.

“Chà,” một tay Lạc Hạo Vũ chống hông, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo. “Những thứ được đăng báo thì đã là gì. Đội trưởng của chúng em một mình xông vào hang ổ trùm m* t** Tây Nam, tả xung hữu đột, một mình phá vòng vây thoát ra, trực tiếp triệt phá toàn bộ…”

“Khụ.”

Một tiếng ho khan vang lên từ phía sau, Lạc Hạo Vũ chột dạ im bặt, liếc mắt nhìn sang thì thấy ngay đội trưởng của mình.

“Đấy, vậy mới gọi là kiêu dũng vô địch.” Anh ta vội vàng kết thúc một cách lúng túng.

Du Chi liếc anh ta bằng ánh mắt lạnh như băng: “Chỉ có cậu mới có miệng à?”

“Không không không.” Lạc Hạo Vũ lập tức đưa tay bịt miệng mình lại, khúm núm lùi ra khỏi phòng họp. “Hai người nói chuyện, hai người cứ tự nhiên nói chuyện ạ.”

Ôn Lật Nghênh hiển nhiên không hài lòng vì câu chuyện bị cắt ngang đột ngột như vậy, cô khẽ bĩu môi: “Sao anh không cho cậu ấy nói hết lời?”

Du Chi vờ như không nghe thấy câu lẩm bẩm của cô. Anh bước đến, nắm lấy tay vịn chiếc ghế cô đang ngồi, kéo lại thật gần mình.

“Sao em lại đến đây? Không phải anh đã nói sẽ đến Du Viên đón em sao?”

Ôn Lật Nghênh khẽ cong môi, nụ cười như một nàng hồ ly ranh mãnh. Đáp án đã quá rõ ràng: cô nhớ anh. Tách ra chưa đầy một ngày, nhưng cô lại rất muốn được gặp anh.

Lời thật lòng đã đến đầu môi, nhưng cô lại chỉ nói: “Anh muốn nghe lời thật hay lời nói dối?”

Du Chi luồn ngón tay vào mái tóc mềm mại của cô, dịu dàng xoa nhẹ.

“Lời nói dối thì không có thành ý.”

Dù là vậy, Ôn Lật Nghênh vẫn cong mắt cười, cố ý nói: “Em đói rồi.” Cô đứng dậy, rất tự nhiên mà khoác lấy khuỷu tay anh, nghiêng đầu cọ cọ vào vai anh. Từ lúc nào không hay, họ đã trở nên thân mật đến vậy, cô có thể thoải mái làm nũng với anh. “Đói quá, đói quá. Đưa em đi ăn gì ngon đi.”

Du Chi nhún vai, hoàn toàn hết cách với cô. Anh mặc cho cô kéo đi, hai người sóng vai bước ra khỏi phòng họp.

Từ phòng họp ra đến cổng chính là một quãng đường rất dài, trên đường không thiếu những đồng nghiệp đi qua đi lại. Nhìn thấy hai người họ, ai cũng kính cẩn chào hỏi. Nếu là trước đây, Du Chi không bao giờ dám tưởng tượng ra cảnh này. Anh là cậu hai nhà họ Du giàu có, một chuyện mà anh đã che giấu suốt bao năm, chỉ ước mình có thể vô hình như hạt bụi ven đường.

Vậy mà bây giờ, anh lại công khai và đường hoàng như vậy, tay trong tay cùng vợ đi qua hành lang đông người nhất của cục cảnh sát, lần lượt gật đầu và giơ tay đáp lễ từng người một.

Mọi sự chú ý của anh đều dồn vào khoé mắt long lanh và đôi môi đang cười của người phụ nữ bên cạnh. Cô thật dễ chiều, chỉ một chút chuyện nhỏ cũng có thể vui vẻ đến thế.

Lên xe, Ôn Lật Nghênh ngồi ở ghế phụ. Chỉ còn lại hai người, cô không đợi được mà nhoài người đến gần Du Chi, hai khuỷu tay trắng ngần đặt lên bảng điều khiển, mắt long lanh nhìn anh: “Cảnh sát Du, em hạnh phúc quá.”

Hôn lễ của hai người còn chưa được lên lịch trình, vậy mà hôm nay là lần đầu tiên cô nhận được nhiều lời chúc “Tân hôn vui vẻ” chân thật đến vậy. Lại còn được “tháp tùng” bởi những cái cúi chào nghiêm trang, thật khó để không cảm thấy phấn khích. Má cô ửng hồng, cô lùi về chỗ ngồi của mình, nhưng khoé miệng vẫn cong lên, vẫn còn đang tận hưởng dư vị ngọt ngào ấy.

Du Chi khẽ “ừm” một tiếng. Cô cảm thấy hạnh phúc, anh đương nhiên cũng vui lây. Anh không quên liếc mắt nhìn chân cô, đôi giày cao gót đến cả chục centimet, vậy mà trông cô không có vẻ gì là mệt mỏi. Anh lắc đầu, đến giờ vẫn không hiểu nổi tại sao cô lại có một tình yêu cuồng nhiệt đến mức khó hiểu với thứ “công cụ tra tấn xinh đẹp” này.

“Anh đã bảo Tiểu Tạ chuẩn bị một đôi giày đế bằng ở hàng ghế sau, em thay đi.”

“Hả?” Ôn Lật Nghênh theo bản năng lắc đầu. “Không cần đâu. Bộ đồ này của em đã được phối rất cầu kỳ, em không đổi đâu!”

“Lát nữa có thể phải đi bộ một quãng xa đấy.” Du Chi không ép buộc, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Đường đi bộ.”

“Vẫn là trong ngõ nhỏ.”

“Chắc sẽ không dễ đi.”

“…”

Ban đầu Ôn Lật Nghênh còn thề thốt “thà đẹp chứ không cần thoải mái”, nhưng càng nghe càng chột dạ. Con hẻm nhỏ gập ghềnh trước cửa Du Viên khó đi thế nào, cô đã sớm được lĩnh hội rồi.

Xe dừng lại, cô vờ ho nhẹ một tiếng, bảo Du Chi ra ngoài chờ trước, nói rằng cô muốn sửa lại tóc.

Du Chi xuống xe đợi một lát, đến khi gặp lại, cô đã ngoan ngoãn thay sang đôi giày đế bằng. Đi đến bên cạnh anh, Ôn Lật Nghênh rất ngạo kiều mà hất cằm: “Ừm, đi thôi.”

Khóe miệng Du Chi hơi cong lên, ngón tay anh vẫn lười biếng xoay xoay chùm chìa khoá xe.

“Ôn Lật Nghênh, nhún nhường một chút thì chết à?”

Cô tuyệt đối là người phụ nữ sĩ diện nhất, cố chấp nhất, hiếu thắng nhất và cứng miệng nhất mà anh từng gặp. Trước khi gặp Ôn Lật Nghênh, Du Chi chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn, càng không nghĩ nửa kia của mình sẽ là một người có tính cách như cô. Thậm chí khi biết cuộc hôn nhân này là không thể tránh khỏi, anh vẫn chỉ cảm thấy hai người là hai đường thẳng song song. Sự đỏng đảnh của cô là thứ khiến anh đau đầu và phiền phức nhất.

Anh đã cho rằng sau khi kết hôn, hai người có thể nước sông không phạm nước giếng, tôn trọng nhau như khách, bình an vô sự. Nào ngờ lòng chiếm hữu trỗi dậy, anh không quen nhìn Trần Trú Ngôn bắt nạt cô, không quen nhìn cô vì một người đàn ông không đáng mà lén lau nước mắt. Rồi từ lúc nào không hay, lòng chiếm hữu đã chuyển hoá, cô thật sự đã bước vào tim anh, ung dung chiếm một chỗ ở nơi mềm yếu nhất.

Hai tay Ôn Lật Nghênh chống hông, cô ngẩng đầu nhìn anh. Không có giày cao gót, việc bắt gặp ánh mắt anh trở nên khó khăn hơn. Nhưng cô vẫn cố gắng hết sức nhìn thẳng vào anh, dù đuối lý nhưng khí thế vẫn hùng hồn.

“Nhìn thấu không nói toạc! Du Chi, anh nhường vợ của anh một chút, không được à?”

Vợ. Của. Anh.

Du Chi thầm lẩm nhẩm lại mấy chữ này trong lòng. Nụ cười trên môi càng lan rộng. Anh cúi xuống, để tầm mắt của mình ngang bằng với cô.

Anh giơ tay, ôm lấy sau gáy cô, kéo lại gần và hôn lên môi cô một cái.

“Được, vợ yêu.”

Bình Luận (0)
Comment