Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 48

Những con hẻm ở Kinh Bình mang một phong cách hoàn toàn khác biệt so với Cảng Đảo, đặc biệt là những ngõ nhỏ chứa đựng đầy dấu ấn lịch sử. Ôn Lật Nghênh để Du Chi nắm tay, họ dạo bước giữa những bức tường gạch xanh ngói xám, cảm nhận một cảm giác lịch sử mãnh liệt ập vào mặt.

Du Chi không vào vai một hướng dẫn viên mẫn cán, anh không giới thiệu cho cô về những điển tích lịch sử hay các bậc danh nhân. Anh chỉ lặng lẽ sánh bước bên cô. Anh đoán Ôn Lật Nghênh cũng sẽ không hứng thú với những câu chuyện rườm rà đó. Đôi khi, chỉ cần cô vui là đủ.

Cành liễu rủ bóng bên con đường lát đá quanh co; tường đỏ ngói vàng toát lên vẻ uy nghiêm đặc trưng của chốn kinh thành. Ôn Lật Nghênh đã quá quen với những toà nhà chọc trời san sát và những biển hiệu neon không bao giờ tắt ở Cảng Đảo. Ở nơi đó, dấu ấn thuộc địa sau hơn một thế kỷ vẫn còn lưu lại trong từng ngóc ngách.

Tất cả hoàn toàn khác biệt với Kinh Bình, khiến cho mọi cảnh vật lướt qua tầm mắt cô đều trở nên mới lạ, khiến cô nhìn mãi không chán.

“Vịt quay, hay là đồ ăn vặt?” Khi sắp đi hết một con hẻm nhỏ, Du Chi thuận miệng hỏi.

Cả hai là đặc sản của Kinh Thành.

Kỳ thực ngay lúc hỏi, Du Chi đã có thể đoán trước được câu trả lời. Ôn Lật Nghênh mà chịu đi ăn vặt ven đường, đó mới là chuyện lạ.

Quả nhiên. Ôn Lật Nghênh không chút do dự nói: “Ai thèm ăn mấy thứ rác rưởi ven đường chứ! Michelin, em muốn nhà hàng Michelin! Du Chi, anh đừng hòng dùng mấy quán nhỏ đó để qua loa với em!”

Du Chi cười cười, giơ tay, vuốt nhẹ mái tóc cô: “Biết rồi. Anh không có ý định qua loa với em.”

Anh đã nhờ chú Dịch đặt sẵn chỗ, một phòng riêng trên tầng thượng có tầm nhìn đẹp nhất. Ôn Lật Nghênh đi theo Du Chi, cô bước qua hành lang dài, mỗi một bước chân, tâm trạng cô lại càng thêm vui vẻ.

“Cũng biết điều đấy.”

Du Chi kéo ghế cho cô, đặt khăn ăn lên đùi cho cô, rồi mới ung dung ngồi xuống đối diện. Mọi động tác của anh đều liền mạch, tựa như nước chảy mây trôi. Ôn Lật Nghênh nhất thời có chút ngẩn người, dáng vẻ này của anh thật lịch lãm, toát lên phong thái của một cậu ấm nhà danh giá.

Anh tinh tế chuẩn bị sẵn cho cô một đôi giày thoải mái, anh thấu đáo đưa cô đi dạo qua những con hẻm đặc trưng nhất của Kinh Bình, anh hiểu rõ sở thích của cô và đã lên kế hoạch cho mọi thứ. Phong cách trang trí của phòng riêng là kiểu cô thích, các món ăn cũng vậy.

Giờ phút này, ngồi cách một chiếc bàn, Ôn Lật Nghênh nhìn anh, hoàn toàn không thể nào kết nối con người này với những tấm ảnh vinh quang trên tường của cục cảnh sát. Thậm chí, cô không thể tin được anh và người đàn ông nguy hiểm với vẻ mặt bất cần, người đã chĩa súng vào cô ngay lần đầu gặp mặt, doạ cô sợ đến mềm cả chân, lại là cùng một người. Cái vẻ hoang dã khó thuần đó dường như đã đột nhiên biến mất không còn dấu vết.

Anh cầm đôi đũa gỗ, cẩn thận hỏi khẩu vị của cô, rồi dựa vào câu trả lời đó mà lần lượt gắp thức ăn, cuốn vào trong lớp bánh tráng mỏng như lụa, gói ghém tỉ mỉ, bày biện ngay ngắn lên đĩa rồi mới đẩy đến trước mặt cô.

Việc duy nhất cô cần làm, chỉ là ăn.

Ôn Lật Nghênh nghiêng đầu, cố gắng nhìn anh cho thật rõ. Nhưng càng nhìn, cô lại càng cảm thấy mông lung.

“Du Chi…” Cô do dự lên tiếng, cảm thấy cứ im lặng mãi thế này không phải là cách. Cô cảm nhận rõ ràng sự tò mò của mình đối với anh ngày một lớn dần, mà sự tò mò thường là khởi đầu cho những tình cảm sâu sắc hơn. Cô đang ngày càng để tâm đến anh. Quá khứ của anh là một ẩn số mà cô không thể nào né tránh.

“Ý của Lạc Hạo Vũ…” Ôn Lật Nghênh ngập ngừng. “Trước đây anh từng là cảnh sát phòng chống ma tuý sao?”

Khi thốt ra những chữ đó, trái tim cô khẽ run lên.

Du Chi cũng không ngẩng đầu. Sau sự kiện năm đó, không một ai dám quang minh chính đại nhắc đến chuyện này trước mặt anh. Ôn Lật Nghênh đã phá vỡ quy tắc ngầm của mọi người. Lông mày anh khẽ nhíu lại, và gần như ngay tức khắc, một sự u ám đã xâm chiếm đôi mắt anh.

“Chuyện từ rất lâu rồi.” Giọng nói trầm thấp của Du Chi trở nên nhạt nhẽo và lạnh lẽo. “Anh quên rồi.”

Cơn giận của Ôn Lật Nghênh lập tức bị thái độ hờ hững của anh châm ngòi. Cô ngước mắt, trừng trừng nhìn anh: “Du Chi, anh nói dối.” Lời bào chữa qua loa, lý do cũ rích. Đến lừa cô mà cũng không thể tìm một lời nào chân thành hơn, có sức thuyết phục hơn được sao?

Cô nhìn ra được, rõ ràng anh không quên, thậm chí cả nhà họ Du cũng không quên, nếu không tại sao mọi người lại phải đồng lòng che giấu như vậy?

Sao Ôn Lật Nghênh có thể không tức giận được. Cô đã khó khăn lắm mới cảm thấy mình dần hoà nhập được vào gia đình này, không còn cảm giác xa lạ như ban đầu. Tình cảm với Du Chi cũng từng bước đi đúng hướng, mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp, nhưng giữa hai người vẫn luôn có một khoảng cách vô hình. Cô đã thẳng thắn đến mức này, vậy mà anh lại cứ khăng khăng giấu giếm.

“Chẳng lẽ chỉ là một chuyện nhỏ có thể quên đi, mà lại khiến cả nhà anh phải che giấu, đến một câu rõ ràng về công việc của anh cũng không dám nói?”

Phía đối diện vẫn không có tiếng động, nhưng đột nhiên vang lên một tiếng “cạch” giòn giã. Đôi đũa gỗ trong tay Du Chi tuột xuống, rơi xuống bàn rồi lăn xuống đất. Anh đồng thời ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt cô, ánh mắt sâu thẳm.

“Đó không phải là chuyện nhỏ.”

“Vậy anh…” Ôn Lật Nghênh cảm thấy mình sắp uất ức đến chết, cô chẳng qua chỉ muốn hiểu anh thêm một chút.

Ôn Lật Nghênh chưa từng nói với ai, rằng cô đã gặp rất nhiều ác mộng. Trong mơ luôn là ngày đính hôn đó, cô mãi mãi không đợi được anh trở về. Cô không muốn trải qua cảm giác lo lắng bất an đó thêm một lần nào nữa. Là vợ của anh, cô có quyền được biết quá khứ của anh, biết được đằng sau những lần đi sớm về khuya của anh rốt cuộc là những hiểm nguy đến mức nào.

Cô đã dịu dàng hỏi anh, vậy mà anh thì hay rồi, lại còn dám ném đũa để ra oai với cô!

“Du Chi!”

Vừa uất ức, vừa đau lòng lại vừa tức giận, vô số cảm xúc ùa lên trong lòng, nước mắt như vỡ đê, trào ra khỏi hốc mắt. Cô hai tay siết chặt thành quyền: “Em là vợ của anh! Không phải công cụ tiết dục của anh! Anh nghĩ anh là ai chứ, muốn nói với em thì nói, không muốn nói thì liền cấu kết với mọi người để cùng nhau lừa dối em, đúng không?”

Cô đứng dậy, vung tay lên, bát đĩa thìa leng keng rung động, làm loạn cả một bàn. Như là cố ý trả thù hành vi vừa mới ném đũa của Du Chi.

“Ghét anh! Ghét anh! Ghét anh! Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Ôn Lật Nghênh mắng một hồi lung tung, ngực phập phồng dữ dội, cô cầm lấy túi xách, lập tức đi ra cửa.

Du Chi sững sờ, anh theo bản năng đứng dậy, tiến lên một bước, giữ chặt cổ tay cô. Ôn Lật Nghênh giãy giụa vài cái, nhưng sức lực hai người quá chênh lệch, cô hoàn toàn không có cách nào, cô nhấc cổ tay anh lên, há miệng định cắn.

“Không phải như vậy.” Lý trí của Du Chi quay trở lại, giọng nói của anh còn có chút run rẩy.

Những chuyện năm đó chính là vùng cấm của anh. Mọi người sợ anh nhớ lại những ký ức bi thảm đó, nên mới ngầm ăn ý với nhau là sẽ không bao giờ đề cập đến. Dù Du Chi không thân thiết với người nhà, và anh cũng chưa từng nói ra, nhưng anh hiểu tấm lòng của họ. Chỉ là bị Ôn Lật Nghênh vô tình nhắc tới, cả người anh đã liền rã rời, đến một đôi đũa cũng không cầm nổi.

Vậy mà, câu nói “công cụ tiết dục” của cô đã kéo anh về với thực tại.

Sao có thể chứ. Anh rõ ràng đến một lần mạnh bạo cũng không nỡ, sao cô lại có thể nghĩ về anh như vậy.

Du Chi mặc cho cô đánh, mặc cho cô cắn. Bất kể là vì lý do gì, anh đã nói sai, thì nên bị phạt. Anh cố gắng ổn định lại hơi thở, ngay cả hàng mi cũng không kiềm được mà run lên đau đớn.

“Tay anh không cầm nổi đũa, không phải anh cố ý ném.” Anh nghiêm túc giải thích. “Anh không hề hung dữ với em.”

“Còn nữa, trên giường, lần nào mà không phải là em muốn thì bắt đầu, em muốn dừng thì dừng? Có lúc nào anh không chiều theo ý em sao? Ôn Lật Nghênh, giữa hai chúng ta, ai mới là người coi đối phương là công cụ, chẳng lẽ trong lòng em không tự biết rõ hay sao?”

Ôn Lật Nghênh nhớ lại, mặt bất giác đỏ bừng. Quả thật là cô đã nhất thời nóng giận, nói năng hồ đồ mà quy chụp cho người ta…

Chớp lấy thời cơ, Du Chi một tay giữ lấy cằm cô, nâng lên, buộc cô phải đối diện thẳng với mình. Ngón cái của anh dừng trên gò má trắng nõn của cô, nhẹ nhàng v**t v*, đầy cưng chiều và dịu dàng.

“Sau này có cơ hội, anh sẽ kể hết cho em nghe, được không?” Giọng anh cũng dịu dàng như chính cái v**t v* của anh vậy.

Ít nhất chờ anh dọn dẹp lại bản thân một chút. Du Chi không muốn cô thấy mặt yếu đuối của anh, yếu đuối đến mức ngay cả cảm xúc của mình cũng không thể tự kiểm soát. Ai không muốn giữ lại một mặt hoàn mỹ, đáng tin cậy mãi mãi trước mặt người mình yêu.

Cho anh thêm một chút thời gian nữa, anh sẽ nói cho cô biết tất cả. Chỉ cần cô muốn biết. Ít nhất bây giờ, trong khoảng thời gian này, vẫn chưa được.

Ôn Lật Nghênh không khóc cũng không quấy, như là đã nghe lọt tai lời anh nói. Cô đánh nhẹ vào mu bàn tay Du Chi. Người đàn ông ngoan ngoãn buông cô ra, lời giải thích cần nói đã nói xong, anh không cần thiết phải giữ cô lại nữa.

Ôn Lật Nghênh không nói một lời lách qua người anh, đi ra khỏi phòng riêng. Vốn đã no tám phần, bị quấy rầy như vậy, cô cũng không còn tâm trạng ăn tiếp.

Ra khỏi nhà hàng, cô tùy ý rẽ trái rẽ phải lại rẽ trái. Căn bản Ôn Lật Nghênh không nhớ đường, cô không biết mình đang đi trên con phố nào, chỉ là nhân cơ hội nhìn ngắm những cửa hàng ven đường, lén liếc mắt ra sau.

Hai tay Du Chi đút túi quần đi theo, không một tiếng động, cách cô không xa không gần.

Cũng xem như anh có tiến bộ, không bỏ rơi cô.

Dù sao hôm nay cũng là lần hẹn hò đầu tiên sau khi kết hôn của hai người, Ôn Lật Nghênh không muốn làm không khí trở nên quá tệ.

Phía trước bên trái có một quầy bán kẹo hồ lô, ở Cảng Đảo không mấy khi cô thấy món đồ mới lạ này, Ôn Lật Nghênh đi qua, dừng bước.

Bán kẹo hồ lô là một bà lão tóc bạc trắng, vừa thấy khách đến, bà lập tức cười rộ lên, nếp nhăn đuôi mắt càng hằn sâu hơn. “Cháu gái muốn ăn gì nào? Sơn tra tròn, sơn tra dẹt, táo tàu, dâu tây… còn có các loại nhân khác nhau, đều có cả.”

Ôn Lật Nghênh gật đầu, ngập ngừng: “Cháu, cháu xem trước đã.”

Trước mắt, những xiên quả đỏ phủ đầy lớp sương đường trong tủ kính trông vô cùng hấp dẫn, nhưng sự chú ý của Ôn Lật Nghênh thực chất lại đặt ở khoé mắt. Cô liếc nhìn Du Chi, thấy anh đang đến gần, rồi lại càng gần hơn.

Cho đến khi bóng hình anh đứng yên ngay bên cạnh, Ôn Lật Nghênh mới vờ ho nhẹ một tiếng. Mắt cô vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng đầu ngón tay lại chuẩn xác câu lấy vạt áo anh, khẽ giật giật.

“Muốn ăn cái này.” Cô đưa ngón trỏ, chỉ vào xiên dâu tây.

Bà chủ quán tinh ý nhìn ra hai người đang giận dỗi nhau, lập tức cười khanh khách tiếp lời: “Dâu tây ngon lắm cháu ơi. Vừa to vừa ngọt, sốt đường lại nhiều, ngọt lịm tim luôn.”

Đó không phải là xiên kẹo hồ lô sơn tra chính thống, mà lại là loại đắt nhất trong cả quầy hàng. Ôn Lật Nghênh từ nhỏ đã được nuông chiều, không ăn được đồ chua hay đắng. Ngay cả món tráng miệng sau bữa ăn, cô cũng không thích vị chua chua ngọt ngọt. Tựa như lời bà chủ quán nói, đã có lựa chọn ngọt ngào nhất, tại sao lại không chọn chứ?

Cô đã đưa ra một lối thoát, Du Chi đương nhiên phải bước xuống. Anh không nói gì, chỉ giơ tay lên quét mã thanh toán.

Ôn Lật Nghênh liếc mắt thấy hết, khoé môi ngọt ngào cong lên, ý cười lan ra từ ánh mắt.

“Cũng biết điều đấy.”

“Cảm ơn vợ yêu đã khen.”

Lúc này Ôn Lật Nghênh mới chịu quay đầu lại nhìn anh: “Đó là khen anh sao?”

Động tác trả tiền trên tay Du Chi dừng lại, anh rất hưởng thụ ánh mắt đối diện của Ôn Lật Nghênh. Anh dỗ cô càng ngày càng thành thạo, cảm giác này còn có chút sung sướng.

“Làm tròn lên, có thể tính là vậy.”

Ôn Lật Nghênh không nói nên lời, một hơi bị nghẹn ở ngực, nhưng cô không tức giận. Cô giả vờ còn giận mà quay đầu đi, không thèm để ý đến anh, chỉ biết nhặt lời hay ý đẹp để dỗ cô vui vẻ, đồ đàn ông hư hỏng!

Kết quả, cô vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Vẻ kiêu kỳ vừa rồi của Ôn Lật Nghênh lập tức biến mất, cô vội vàng huých nhẹ vào người anh vài cái: “Du Chi! Anh xem, anh xem, kia không phải là em gái Cận Đường sao?”

Du Chi ngước mắt lên, chỉ vừa liếc qua một cái, ánh mắt anh đã lập tức trầm xuống.

Ôn Lật Nghênh vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Chàng trai đi bên cạnh Du Cận Đường, cô chưa từng gặp, trông rất lạ. “Người đẹp trai bên cạnh em ấy là…”

Giây tiếp theo, miệng cô đã bị anh bịt chặt lại, cổ tay cũng bị giữ lấy. Du Chi kéo cô trốn sau một cánh cửa, áp tay lên nửa dưới khuôn mặt cô, không cho cô phát ra tiếng động.

Du Cận Đường và chàng trai kia ngày một đến gần, thậm chí họ còn dừng lại ở quầy kẹo hồ lô một lúc lâu. Khi đi ngang qua cánh cửa nơi hai người đang trốn, Ôn Lật Nghênh thấy rõ ràng hai người họ đang tay trong tay.

Cô nhất thời kinh ngạc. Đến khi được Du Chi buông ra, cô vẫn chưa hết bàng hoàng, lắp bắp nói: “Vậy, người đẹp trai kia là bạn trai của Cận Đường? Em ấy đang yêu…”

“Đẹp trai chỗ nào?” Du Chi không đợi cô nói hết lời.

Ôn Lật Nghênh lén đánh giá anh. Hai chữ “khó chịu” hiện rõ trên khuôn mặt, khí áp quanh người anh rõ ràng rất thấp. Cô không hiểu lắm, bèn thăm dò chọc nhẹ vào cánh tay đang căng cứng của anh: “Chỉ là yêu đương, nắm tay thôi mà. Anh có cần phải căng thẳng như vậy không?”

“Yêu đương, nắm tay, thôi à?” Du Chi nhướng mày đầy ẩn ý. “Cô ba Ôn thật biết cách đồng cảm nhỉ.”

Ôn Lật Nghênh sững người, nghe ra được anh đang ngấm ngầm mỉa mai chuyện của cô và Trần Trú Ngôn. Sắc mặt cô lập tức thay đổi: “Du Chi, anh có ý gì?”

Du Chi giơ hai tay lên trời, ra hiệu đầu hàng nhận sai. Là do anh đã nhất thời nóng giận.

Chàng trai bên cạnh Du Cận Đường là người anh vô cùng quen thuộc, cậu ấm nhà họ Cảnh sát vách, cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Cận Đường. Từ nhỏ cậu ta đã nghịch ngợm, không có dáng vẻ tử tế, ba ngày hai bữa lại gây chuyện. Trớ trêu là lúc nhỏ tính cách Du Cận Đường lại hướng nội, ngoài Du Cận Hoành ra thì chỉ thân với một mình cậu ta.

Du Chung Khang, Dương Như Tĩnh và cả Du Cận Hoành đã phải thay nhau răn đe Du Cận Đường, không được qua lại với cậu ta. Lớn lên một chút, hai người học đại học ở hai thành phố khác nhau, từ đó mới cắt đứt liên lạc. Nghe nói cậu ấm nhà họ Cảnh ở bên ngoài ăn chơi trác táng, thay bạn gái như thay áo.

Bây giờ xem ra, đâu phải là không có liên lạc? Tay cũng đã nắm rồi, vậy mà gia đình anh vẫn không hề hay biết.

Ôn Lật Nghênh không biết những chuyện này. Nhưng cô hiểu Du Cận Đường, cô ấy rõ ràng không phải là người hành xử xằng bậy. Cô nghĩ một lát rồi khuyên nhủ: “Cận Đường có người mình, đó không phải là chuyện đáng mừng sao?”

“Không đáng.” Sắc mặt Du Chi vẫn lạnh như băng. “Ai cũng được, trừ cậu ta. Anh sẽ không đồng ý, anh cả, ba mẹ cũng sẽ không bao giờ đồng ý.”

“Vậy mọi người muốn đồng ý cái gì?” Ôn Lật Nghênh gần như buột miệng thốt ra. Trong khoảnh khắc đó, cô đã nghĩ đến rất nhiều điều.

Là con gái duy nhất của nhà họ Ôn, cô đã phải gánh vác trách nhiệm của mình. Du Cận Đường thì sao, một ngày nào đó, có lẽ cô ấy cũng sẽ phải đối mặt với một tờ hôn ước.

Nhưng không phải bây giờ. Du Cận Đường của bây giờ mới 21 tuổi, cô ấy nên là một cô gái vô tư, yêu cái đẹp, thích tiếng cười, và được yêu người mình muốn yêu.

Ôn Lật Nghênh không hiểu, tại sao ngay cả một mối tình tự do, nhà họ Du cũng không cho phép.

“Em ấy phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của mọi người, chờ đến tuổi rồi gả cho một thiếu gia môn đăng hộ đối để giúp Vân Hoàn củng cố địa vị sao?” Những lời này có lẽ đã đè nén trong lòng cô quá lâu. “Cả đời làm một con rối không có trái tim, phải không?”

Du Chi cảm thấy một ngọn lửa bốc l*n đ*nh đầu, nhưng rồi một luồng khí lạnh lại len lỏi vào xương cốt, khiến cả người anh run rẩy. Anh nhìn cô chằm chằm, anh cảm thấy cô không chỉ đơn thuần là đang bất bình thay cho Du Cận Đường.

Đột nhiên, anh bừng tỉnh, nhếch môi cười một nụ cười thê lương: “Cho nên, em vẫn luôn nghĩ về anh như vậy sao? Em vẫn luôn nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng ta như vậy sao?”

Cô và Trần Trú Ngôn là tự do yêu đương nhưng hữu duyên vô phận, còn cùng với anh chính là “ép duyên” theo lệnh ba mẹ hai bênh. Tuy đó là sự thật không thể chối cãi, nhưng khi nghe những lời này từ chính miệng cô nói ra, Du Chi vẫn cảm thấy tim anh như bị ngàn vạn mũi dao đâm.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, họ đã cãi nhau hai lần. Du Chi bỗng nhiên không muốn chiều theo cô nữa. Anh giơ tay, tóm lấy cổ tay cô, đẩy cả người Ôn Lật Nghênh vào một con hẻm nhỏ không người.

Anh tức đến hai mắt đỏ ngầu, hơi thở trở nên nặng nề. Nhưng anh lại không phải đang giận cô. Nghe cô nói những lời bất chấp tất cả này, anh lại chỉ giận tại sao anh không thể quen biết cô sớm hơn, trước cả cuộc hôn nhân này.

Nếu được như vậy, có lẽ sẽ không có sự tồn tại của Trần Trú Ngôn, có lẽ cô đã có thể yêu anh một cách trọn vẹn. Họ sẽ không phải là sự sắp đặt trong hôn nhân, mà là tự do yêu đương, tự do kết hôn.

Anh tin rằng, định mệnh của anh là yêu Ôn Lật Nghênh, kết cục đó sẽ không bao giờ thay đổi, dù cho khởi đầu có khác đi chăng nữa.

Anh ôm lấy sau gáy cô, hung hăng hôn xuống, son môi trong nháy mắt nhoè đi. Hơi thở của Ôn Lật Nghênh vỡ vụn, và rồi bị nụ hôn của anh nhấn chìm.

Trong khoảnh khắc cô gần như sắp nghẹt thở, Du Chi mới buông cô ra. Lòng bàn tay anh miết qua đôi môi cô, vừa v**t v*, vừa nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Giọng anh khàn đặc, khiến cho giờ phút này anh trông càng thêm tức giận, mất hết lý trí.

“Ôn Lật Nghênh. Gả cho anh, em uất ức đến vậy sao?”

Bình Luận (0)
Comment