Ôn Lật Nghênh bị anh hỏi đến sững người, hàng mi cô khẽ run.
Sau nụ hôn sâu, hơi thở của cô vẫn chưa ổn định. Ánh mắt cô chốc chốc lại nhìn vào đôi mắt Du Chi, rồi lại dán chặt vào đôi môi anh đang vương màu son của chính mình. Vệt son đỏ trên môi anh trông thật gợi cảm, đó là dấu ấn cô vừa để lại.
Một buổi hẹn hò tốt đẹp, cuối cùng lại kết thúc bằng hai trận cãi vã. Cô không hề muốn bầu không khí trở nên căng thẳng, nhưng mọi chuyện vẫn ra nông nỗi này. Cả hai đồng thời im lặng, mặc cho thời gian chầm chậm trôi.
Du Chi lấy từ trong túi xách của cô ra một tờ khăn giấy và thỏi son, giúp cô lau đi vết son bị nhoè đi vì nụ hôn ban nãy, rồi anh lại nhẹ nhàng tô lại viền môi cho cô. Lần đầu tiên anh giúp một người phụ nữ tô son, động tác không dám quá mạnh, vô cùng dịu dàng, lại ẩn chứa một vẻ thành kính khó tả.
Du Chi thầm nghĩ, nếu để đám Lạc Hạo Vũ nhìn thấy cảnh này, có lẽ bọn họ sẽ cười nhạo anh suốt 800 năm cũng không đủ. Nhưng anh đã đối xử với Ôn Lật Nghênh tinh tế và săn sóc đến vậy, mà cô vẫn giống như lúc mới quen, vẫn cảm thấy việc gả cho anh theo sự sắp đặt của gia đình là một điều uất ức.
Anh còn cảm thấy uất ức hơn cô.
“Được rồi.” Du Chi đè nén mọi cảm xúc xuống. “Về nhà thôi.”
Ôn Lật Nghênh rất ít khi có thể nhìn thấu tâm tư của anh, nhưng giờ phút này lại là lần đầu tiên. Cô nhìn chăm chú vào sống mũi cao thẳng, vầng trán đầy đặn của anh, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Mọi người xung quanh đều nói, cô rất biết cách yêu thương người khác, bất kể là tình thân hay tình bạn. Đây cũng là lý do tại sao, dù tính cách cô có phần kiêu căng tuỳ hứng, giống như cơn mưa rào mùa hạ chợt đến chợt đi, vẫn có rất nhiều người sẵn lòng cưng chiều, dỗ dành cô.
Nhưng Ôn Lật Nghênh không hiểu, tại sao cứ đến lượt Du Chi, mọi thứ lại trở nên vô hiệu. Anh dường như luôn theo bản năng mà phớt lờ đi tình cảm của cô.
“Du Chi.” Cô khẽ gọi tên anh, rồi đưa tay kéo anh lại. Lần này không phải là vạt áo, mà là cổ tay. Ôn Lật Nghênh dừng lại một chút, rồi trượt tay xuống, nắm lấy bàn tay anh: “Gả cho anh, em không hề uất ức.”
Trời tháng Tám nóng nực, hai lòng bàn tay kề sát nhanh chóng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Ôn Lật Nghênh dường như không hề cảm nhận được, cô chỉ nắm tay anh thật chặt. Cô cảm nhận được người đàn ông bên cạnh khựng lại, hơi thở dường như cũng ngưng mất một nhịp. Cô lén cong khoé môi, nép cả người vào lòng Du Chi, rồi ngẩng đầu nhìn anh bằng một ánh mắt trong veo.
“Em hỏi anh những điều đó, cũng chỉ là vì em muốn hiểu anh hơn mà thôi.” Ôn Lật Nghênh nghiêm túc bày tỏ lòng mình, nhưng giọng điệu lại xen lẫn chút làm nũng. “Anh cứ cái gì cũng không chịu nói, em lại càng lo lắng, càng tò mò hơn.”
Trong đầu Du Chi chợt hiện lên hình ảnh của thầy và sư mẫu anh lúc ở bên nhau. Hoá ra, cảm giác được một người đặt trong lòng mà nhớ thương, bận tâm và trân trọng, lại là như thế này.
“Anh biết rồi.” Du Chi gật đầu. Anh giơ tay, ôm lấy vai cô, siết nhẹ, rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại của cô.
Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau kịch liệt như vậy, và cũng là lần đầu tiên họ yên tĩnh ôm nhau như thế này.
Ôn Lật Nghênh được bao bọc trong hơi thở nóng rực của anh, một cảm giác an tâm và chân thật chưa từng có. Họ ngày càng giống một cặp vợ chồng thực sự, không chỉ có những đòi hỏi về thể xác, mà còn có cả cãi vã, giận hờn, và rồi lại thổ lộ lòng mình.
Du Chi xoa đầu cô, anh hết lần này đến lần khác nghiêm túc xin lỗi, khiến Ôn Lật Nghênh bật cười trêu chọc, nói anh chỉ giỏi chuyện bé xé ra to.
Ôn Lật Nghênh lại nhân cơ hội bắt anh phải hứa, rằng anh không được can thiệp vào chuyện tình cảm của Du Cận Đường.
Du Chi nhướng mày, hỏi ngược lại: “Em còn chưa quen cậu ta, làm sao biết cậu ta là người đáng để phó thác? Lỡ như cậu ta là một gã trai tồi thì sao?”
“Cái này anh yên tâm, em có cách của em.” Ôn Lật Nghênh vén một lọn tóc, xoay người lại, hất cằm với Du Chi. “Nếu nói về người xấu, còn ai có thể xấu hơn anh?”
“Anh xấu chỗ nào?” Du Chi nhanh như chớp đưa tay ra sau gáy giữ lấy cô, không dùng nhiều sức, nhưng với chênh lệch chiều cao rõ ràng, anh dễ như trở bàn tay mà khống chế cô.
Ôn Lật Nghênh không chịu khuất phục, hai tay vỗ vỗ vào cánh tay anh, càng mắng càng hăng: “Người xấu! Người xấu! Chỉ biết bắt nạt em, đồ tồi!”
Du Chi buông cô ra, rồi lại rất xấu xa mà ghì gáy cô lại gần. “Nếu hôn một cái đã tính là xấu, vậy anh không ngại xấu đến cùng.” Anh vờ như sắp hôn xuống.
Ôn Lật Nghênh bị giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh làm cho nổi da gà, nơi da thịt kề sát cũng nóng lên, thiêu đốt cô đến tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng Du Chi cũng không hôn xuống, anh dừng lại ở một khoảng cách rất gần, dùng chóp mũi mình cọ nhẹ vào chóp mũi cô. Anh vừa mới tỉ mỉ tô lại đôi môi cho cô, màu son đều đặn trong suốt, đỏ đến mức quyến rũ, có dùng tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất thế gian để ca ngợi cũng không ngoa, anh không nỡ phá hỏng. Dù sao thì trời cũng sắp lặn, đêm còn dài, không vội gì lúc này.
Hai người sợ sẽ gặp phải Du Cận Đường nên đã đi một con đường khác, không qua quán kẹo hồ lô nữa. Con hẻm nhỏ này ít hàng quán hơn, cũng gập ghềnh và chật hẹp hơn. Váy của Ôn Lật Nghênh thường xuyên cọ vào những đồ vật chất đống ven đường, dính phải bụi bẩn, cô theo bản năng nhíu mày, định đưa tay phủi đi nhưng lại không muốn làm bẩn tay mình.
Du Chi thấy vậy, liền đi nhanh lên một bước, đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống.
“Làm, làm gì vậy?” Ôn Lật Nghênh bất giác chột dạ, cô nhìn ngang nhìn dọc, nhưng con hẻm trước sau đều vắng vẻ.
“Lên đi.” Người đàn ông ít lời nhưng ý tứ lại rõ ràng, mang theo một sự áp đảo không thể phản kháng. “Anh cõng em.”
Con hẻm nhỏ này quả thật hơi chật chội để hai người sánh vai nhau đi, hơn nữa đi bộ lâu như vậy, chân cô cũng có chút mỏi. Ôn Lật Nghênh ngập ngừng một lúc rồi cũng trèo lên lưng Du Chi, được anh vững vàng đỡ lấy.
“Thật ra em không mệt, chỉ là không muốn làm bẩn váy thôi.” Cô vẫn cố chấp giải thích.
“Ừm, anh biết rồi.” Cô nghe ra ý cười trong giọng nói của anh, rõ ràng là anh không tin.
Cô lẩm bẩm, cánh tay vòng qua xương quai xanh của anh, lơ đãng nghịch ngợm cổ áo anh, rồi lại rất nghiêm túc thanh minh cho mình: “Thật đấy, em có đi giày cao gót đâu, cũng không mệt lắm. Thật ra anh không cần cõng em.”
Du Chi gật gật đầu, không lên tiếng, lại càng không có ý định đặt cô xuống. Cô thật giống một hộp sô-cô-la, mà anh thì vĩnh viễn không biết viên tiếp theo sẽ có vị gì. Anh đã cho rằng cô sẽ thờ ơ đón nhận, sau đó yên tâm thoải mái mà hưởng thụ, không ngờ Ôn Lật Nghênh lại còn lẩm bẩm giải thích nhiều như vậy.
Tóc cô xoã xuống vai anh, có mấy sợi không an phận mà chui vào cổ áo, làm anh thấy nhồn nhột. Túi xách của cô cũng được treo trên cổ anh, dây xích vắt ngang qua lồng ngực rắn chắc, theo mỗi bước đi lại nhẹ nhàng cọ xát.
Du Chi nuốt khan: “Không mang giày cao gót thì đã sao? Em vĩnh viễn là công chúa của anh. Anh cõng em cả đời cũng không thấy đủ.”
Ôn Lật Nghênh khẽ chớp mắt, có chút thẹn thùng, sống mũi cũng có chút cay cay. Cô không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng ôm lấy anh, lồng ngực ngập tràn mùi hương nam tính quen thuộc. Cô lúc thì cảm thấy hạnh phúc vô ngần, lúc lại thấy một đời người sao mà dài đến thế, sợ rằng những điều tốt đẹp này không thể kéo dài mãi mãi.
Du Chi đặt cô ngồi vào ghế phụ, nói rằng mình có bỏ quên đồ ở nhà hàng, rồi vội vã rời đi. “Hả?” Anh chỉ để lại cho Ôn Lật Nghênh một bóng lưng dứt khoát, cô có chút mờ mịt nhìn vào túi xách của mình. “Mình đâu có nhớ anh ấy mang theo thứ gì đâu…”
Du Chi chợt nhớ ra chuyện ở quán kẹo hồ lô, anh vẫn chưa thanh toán, chưa mua được xiên kẹo dâu tây mà Ôn Lật Nghênh muốn ăn. Vốn dĩ đó chẳng phải là sơn hào hải vị gì, nếu cô muốn, đầu bếp của Du Viên hoàn toàn có thể làm lại y hệt, dùng loại dâu tây tốt nhất, đường phèn ngon nhất, hương vị chắc chắn sẽ không hề kém cạnh. Nhưng anh không muốn ngày hôm nay của họ lại thiếu đi sự hoàn mỹ chỉ vì một xiên kẹo hồ lô.
Anh nhớ rõ phương hướng và lộ trình, lập tức chạy như bay về phía đó, trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, vài sợi tóc bết lại, nhưng bước chân không hề chậm lại.
Thế nhưng, anh vẫn đến muộn một bước. Bà chủ quán vừa bán đi xiên cuối cùng, đang chuẩn bị dọn hàng. Thấy Du Chi, bà vỗ tay một cái, hiển nhiên là vẫn còn nhớ anh.
“Chàng trai, cậu xem này… Bà vừa định dọn hàng rồi, cậu mà đến sớm năm phút thôi thì tốt biết mấy.”
Du Chi chỉ có thể bất đắc dĩ cười: “Thật không đúng lúc chút nào.”
“Đúng vậy, không đúng lúc. Đều tại hôm nay trời nóng quá, chứ nếu là mùa đông, đường không sợ bị chảy, bà chắc chắn sẽ làm cả một xe đầy ắp để bán, cậu nhất định sẽ mua được.” Bà lão vừa thu dọn đồ đạc, vừa nhìn anh thở hổn hển, rồi lại lải nhải. “Hai đứa sau này có rảnh lại qua đây chơi, chắc chắn sẽ gặp được dịp thôi.”
Đã đến rồi, Du Chi liền phụ bà đẩy xe một đoạn. Bà lão thấy anh chăm chỉ, chịu khó lại ít nói, liền quý mến vô cùng: “Chàng trai, có được một người bạn trai như cậu, cô bé kia thật có phúc.”
Du Chi không khiêm tốn cũng không phủ nhận. Sắp đến ngã tư phải rẽ, anh mới mở miệng sửa lại.
“Không phải bạn gái. Là vợ ạ.”
Nói không có tiếc nuối là nói dối. Du Chi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh nếu anh mang về cho Ôn Lật Nghênh một xiên kẹo hồ lô dâu tây, cô sẽ kinh ngạc đến mức nào; đôi mắt cô chắc chắn sẽ sáng rực lên khi nhìn anh, rồi sẽ yên lặng chớp chớp hàng mi cong vút, lớp sương đường vương trên đôi môi đỏ mọng, khi nếm thử vị ngọt đó, chắc chắn sẽ còn ngọt ngào hơn nữa.
Đáng tiếc, món quà bất ngờ đã không thể trao đi. Du Chi khẽ thở dài, ánh hoàng hôn còn sót lại kéo dài bóng anh trong con hẻm vắng.
…
Khi anh trở lại xe, Ôn Lật Nghênh đã ngủ thiếp đi trên ghế phụ.
Du Chi khẽ mở cửa, rón rén cài dây an toàn cho cô. Vừa định rút tay ra, anh lại thấy váy cô dính mấy vệt bẩn. Đúng là tiểu thư mười ngón tay không dính bụi trần, đến cả việc phủi bụi cho chiếc váy cũng không muốn. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, quỳ một gối xuống đất, những ngón tay thon dài trắng lạnh áp lên tà váy, rất nhẹ nhàng phủi đi những vết bụi đó cho cô.
Cuối cùng, anh còn không quên kéo nhẹ tà váy, chỉnh lại những nếp bèo cho thật ngay ngắn. Ôn Lật Nghênh chính là công chúa, mỗi một giây một phút luôn phải là người đẹp nhất.
Du Chi đứng dậy, cúi xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn lên vầng trán cô.
Ôn Lật Nghênh bị hơi ấm và cảm giác nhồn nhột trên trán đánh thức, cô mơ màng nhìn về phía Du Chi.
“Đồ mỏng manh.” Gần như ngay lúc cô mở mắt, Du Chi đã cưng chiều nói một câu.
Thấy cô đã tỉnh, anh liền không còn nhẹ nhàng nữa. Bàn tay to lớn của anh ôm lấy sau gáy cô, lại hôn xuống, trong khi ngón cái thì dừng trên vành tai cô, khẽ khàng cọ xát, khiến Ôn Lật Nghênh toàn thân tê dại.
Vốn dĩ cô không hề cảm thấy tai mình nhạy cảm, nhưng dường như hễ bị Du Chi chạm vào là cô lại không chịu nổi. “Anh làm gì vậy,” giọng cô mềm nhũn như nước.
Ôn Lật Nghênh cảm thấy mình không hề nói oan cho anh, anh chính là một kẻ rất xấu xa. Rõ ràng biết cô không thích nghe anh gọi mình là “đồ mỏng manh”, vậy mà vẫn hết lần này đến lần khác gọi, lại còn dùng cái giọng điệu phạm quy chết người đó; rõ ràng biết chỉ cần bị anh trêu chọc là cô sẽ không chịu nổi mà buông vũ khí đầu hàng, vậy mà anh vẫn cứ ung dung, từ tốn mà chạm vào cô.
“Váy bẩn một chút thôi em cũng không muốn đụng vào.” Du Chi cố ý siết nhẹ, vành tai cô lập tức trở nên đỏ hơn. “Không phải đồ mỏng manh thì là cái gì?”
“Em…” Ôn Lật Nghênh nhất thời nghẹn lời, cố tỏ ra cứng rắn mà ngẩng đầu lên. “Không có!”
Từ góc nhìn của Du Chi, dáng vẻ này của cô không chỉ đơn thuần là ngạo kiều ngẩng đầu. Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở khi cô cất lời, lớp son bóng ẩm ướt như sương mai đọng trên trái chín, vừa gợi cảm lại vừa quyến rũ, như thể đang phát ra một tín hiệu mời gọi nào đó. Du Chi nhìn cô chằm chằm đến cổ họng khô khốc, yết hầu anh bực bội lăn một vòng.
Quả táo vẫn là quả táo, nhưng khi rơi xuống trước mặt Adam và Eva, nó đã trở thành trái cấm đầy mê hoặc. Rất nhiều chuyện, quan trọng là người nhìn nghĩ thế nào.
Cô trong sáng, cao nhã, xinh đẹp, là thứ mà anh một lòng một dạ muốn vấy bẩn. Càng là vật hoàn mỹ, lại càng có thể khơi dậy d*c v*ng phá hoại đen tối trong xương cốt của đàn ông; ví như trước mắt đây, là lớp son môi hoàn mỹ, và một nàng thơ hoàn mỹ.
Nhận ra ý nghĩ dơ bẩn của mình, Du Chi khựng lại, gân xanh anh vì cố gắng nhẫn nại đã nổi lên, cơ bắp toàn thân căng cứng. Anh một tay chống lên ghế, dùng sức định rút người ra.
Nhưng lại bị Ôn Lật Nghênh vươn hai tay, ôm choàng lấy cổ ngăn lại.
Con ngươi Du Chi đã sẫm lại, tiếng th* d*c cũng trở nên nặng nề. Ôn Lật Nghênh không định buông tha cho anh, cô còn dùng móng tay được cắt tỉa tròn trịa của mình vẽ nhẹ lên mạch máu nơi cổ anh.
“Cảnh sát Du, muốn hôn thì nói thẳng.” Cô cười nhìn anh.
Sự kiềm chế cuối cùng, đã bị thiêu rụi. Một tay Du Chi chống lên nóc xe, tay kia ôm chặt lấy gáy cô, hung hăng cúi xuống.
…
Ôn Lật Nghênh bị dây an toàn giữ lại, cô gần như không có không gian để cử động, hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ có thể bị động đón nhận. Cằm cô bị anh nâng lên rất cao, tư thế này khiến cô hoàn toàn ở thế yếu, hai tay chỉ có thể nắm chặt lấy cổ áo anh, vò đến nhàu nát.
Đuôi mắt cô ửng hồng, rịn ra một chút nước mắt sinh lý.
“Đồ tồi!”
Du Chi dựa vào thành xe, một tay đặt trên cửa, từ trên cao nhìn xuống cô, rồi giơ tay, lau đi vệt máu nơi khoé miệng. Anh đưa đầu lưỡi chạm vào vết thương, cảm giác đau xen lẫn chút tê dại, anh nhướng mày: “Ôn Lật Nghênh, giữa hai chúng ta, ai tồi hơn ai?”
—
Ôn Lật Nghênh định bụng về đến Du Viên sẽ đi tìm Du Cận Đường nói chuyện, để tiện thể tìm hiểu xem “bạn trai” của cô ấy rốt cuộc là người thế nào. Ai ngờ, cô không tìm được người, hỏi qua dì Hồ mới biết cô ấy đã về trường, cuối tuần mới trở lại.
Ôn Lật Nghênh cũng có chút lo lắng em gái sẽ gặp phải người không tốt, nhất là sau khi thấy thái độ của Du Chi đối với chàng trai kia. Cô bèn “thông đồng” với chú Ninh, quản gia riêng của Du Cận Đường, liên tiếp hai ngày đến trường cô ấy để theo dõi. Kết quả chỉ thấy ngày nào cô ấy cũng đi sớm về khuya, cắm mặt trong phòng thí nghiệm, đừng nói là con trai, mà đến một bóng người bên cạnh cũng không có.
Thấy Ôn Lật Nghênh hai lần mất công vô ích, chú Ninh vội vàng cười ái ngại: “Cô tư nhà chúng tôi rất ham học, ngày thường ít khi đi chơi lắm ạ.”
Ôn Lật Nghênh chỉ muốn trợn mắt lên tận trời. Em gái ngoan ngoãn như vậy, rốt cuộc Du Chi đang lo lắng cái gì cơ chứ. Ngay cả cô hồi đi nhà trẻ cũng chưa được ngoan như thế!
“Về nhà! Về nhà thôi!” Ôn Lật Nghênh vỗ vỗ hai má, trời nắng to thế này sắp hong khô cô đến nơi rồi.
Chú Ninh vội tiến lên che ô, định đưa cô trở về, nhưng lại bị Ôn Lật Nghênh giơ tay ngăn lại. “Đừng ạ. Chú cứ ở lại đây với Cận Đường đi, để phòng có chuyện gì bất trắc.”
Nhà họ Du sắp xếp cho mỗi thành viên nữ một quản gia riêng, phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Vì Du Cận Đường quanh năm ở ký túc xá, Dương Như Tĩnh đã thuê một căn hộ ngay cạnh trường cho chú Ninh ở, để phòng khi cô chủ nhỏ có chuyện gì đột xuất.
Ôn Lật Nghênh không phải là người không biết điều như vậy. Cô nhận lấy chiếc ô trong tay chú Ninh: “Cháu gọi chú Dịch đến đón là được rồi ạ.”
Dù sao Du Chi gần như không sau gì chú Dịch, bây giờ ông thành quản gia riêng của cô. Ôn Lật Nghênh cảm thấy một người một quản gia, điểm này cũng tốt hơn ở Ôn công quán.
Ôn Lật Nghênh có một chiếc Ferrari màu hồng phấn đã được cấp biển số ở Kinh Bình, chiếc xe đã nằm trong gara của Du Viên từ lâu. Sau khi đến Kinh Bình, cô chỉ lái nó đúng hai lần, qua cơn hứng thú ban đầu rồi cũng không động đến nữa. Phong cách của thành phố này có phần trầm lắng và nội liễm, một chiếc xe thể thao phóng như bay trên đường trông có phần ngông cuồng và lạc lõng. Ôn Lật Nghênh rất thích cảm giác được cả con phố phải ngoái lại nhìn mình, nhưng nếu không có bạn bè đi cùng, một mình cô phô trương cũng khó tránh khỏi cảm giác nhạt nhẽo.
Ôn Lật Nghênh không về Du Viên mà bảo chú Dịch lái đến đội cảnh sát, tiện thể hỏi thăm những nhà hàng ngon có tiếng ở Kinh Thành. Chú Dịch vừa nghe vậy, khoé miệng đã cười đến híp cả mắt lại. Cậu hai vừa hỏi xong, giờ cô hai cũng hỏi, xem ra vợ chồng son lại muốn hẹn hò, trong lòng ông đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Đưa Ôn Lật Nghênh đến Hồng Tân Lâu, ông đỗ xe chờ bên ngoài. Nhưng niềm vui của ông chưa kéo dài được bao lâu thì Ôn Lật Nghênh đã bước ra. Cô vẫy tay với ông rồi dặn dò: “Cháu đã đặt món và dặn họ đóng gói rồi. Chú Dịch vào trong đợi nhé, khi nào họ làm xong thì chú mang ra xe, nhớ cẩn thận một chút, đừng để va đập làm đổ thức ăn.”
“Được thôi ạ.” Chú Dịch vui vẻ đáp lời. Cô hai đâu có kiêu căng tuỳ hứng như lời đồn, chẳng phải là đang rất chu đáo với cậu hai, còn biết gói đồ ăn ngon mang đến cục cảnh sát cho chồng đó sao.
Cưới được vợ hiền, đúng là cưới được vợ hiền.
Ai ngờ khoảng nửa giờ sau, nhà hàng bắt đầu mang món ra, khiến chú Dịch được một phen mở rộng tầm mắt. Món này nối tiếp món kia, hơn nửa số phục vụ của Hồng Tân Lâu đều phải xúm vào phụ giúp, chẳng bao lâu sau, cốp xe đã gần như chật cứng.
Đây đâu phải là phần ăn cho hai người? Hai ba mươi người ăn cũng còn dư sức. Chú Dịch làm ở Du Viên đã hơn nửa đời người, chuyện gì cũng từng gặp qua, nhưng vẫn bị hành động này của Ôn Lật Nghênh làm cho choáng váng.
Chú có chút lắp bắp: “Cô, cô hai, cái này… đây là?”
“Ồ.” Ôn Lật Nghênh đang lướt điện thoại, tán gẫu với Mạch Gia Hân. Cô bạn thân của cô gần đây dường như đang chìm đắm trong một mối quan hệ thể xác hơn là tình cảm, không thể tự thoát ra được. Đang bực mình nên cô cũng chẳng có tâm trạng để giải thích cặn kẽ, chỉ thuận miệng nói: “Trước đây cháu đã hứa với đồng nghiệp của Du Chi lần sau sẽ mời cậu ấy ăn cơm. Chẳng lẽ lại chỉ mua cho một người thì keo kiệt quá, nên chi bằng cháu mời cả đội cùng ăn luôn cho tiện.”
Hào phóng, đúng là quá hào phóng.
Chú Dịch nào còn dám nói gì nữa, chỉ ngoan ngoãn lái xe, đưa cô hai và một cốp xe đầy ắp đồ ăn đến cửa đội cảnh sát an toàn.
Ôn Lật Nghênh nhắn tin cho Du Chi nhưng anh không trả lời. Cô lập tức liên lạc với Lạc Hạo Vũ. Khi xe đến nơi, Lạc Hạo Vũ đã đứng chờ sẵn ở cổng.
Thấy Ôn Lật Nghênh, mắt anh ta sáng rực lên. Cô mặc một chiếc váy đen hai dây mảnh, xẻ tà cao đến tận đùi, điểm xuyết chiếc nơ bướm bạc lấp lánh, theo mỗi bước đi lại khẽ rung rinh.
Lạc Hạo Vũ không khỏi thầm mắng Du Chi không có nghĩa khí, rõ ràng hai người cũng là lần đầu gặp cô ba Ôn, tại sao lại để một mình anh nhanh chân chiếm được trước.
“Này…” Cốp xe vừa mở ra, anh ta đã bị vô số hộp thức ăn trước mắt làm cho kinh ngạc, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Mời mọi người ăn tối nhé.” Ôn Lật Nghênh khoanh tay, dựa vào xe, nhướng mày với anh ta. “Lần trước không phải chị đã nói là nợ cậu một bữa sao.”
“Vậy ý của chị là bữa này không phải chỉ mời mình em…”
“Yên tâm đi, cậu là người đặc biệt nhất!” Ôn Lật Nghênh vỗ vỗ vai anh ta, rồi lại hỏi. “Không vi phạm quy định của các cậu chứ?”
“Không không không ạ.”
Không muốn gây thêm phiền toái, Ôn Lật Nghênh chủ động đề nghị vẫn đến phòng họp lần trước. Mọi người trong đội lần lượt kéo đến thưởng thức mỹ thực, ai thấy Ôn Lật Nghênh cũng phải hô lớn một câu, “chị dâu thật đẹp”, “chị dâu vạn tuế”, khiến cô vô cùng vui vẻ.
Lạc Hạo Vũ cũng rất phấn khích. Một hộp bào ngư hầm được ghi riêng tên anh ta, chỉ một mình anh ta có, ngon đến ngây ngất.
Mạnh Tầm lại càng vui hơn. Cô ấy đã nghe nói các món điểm tâm ngọt của Hồng Tân Lâu nổi tiếng trứ danh, nhưng mỗi phần lại rất đắt đỏ, cô ấy không nỡ bỏ ra chút tiền lương ít ỏi của mình để tiêu xài. Ai mà ngờ được, Ôn Lật Nghênh lại trực tiếp đóng gói cả một bộ đến, hơn nữa chỉ mình cô ấy có!
“Chị dâu, chị dâu! Chị đúng là chị dâu ruột của em! Yêu chị chết mất!”
Ôn Lật Nghênh mỉm cười: “Em là cô gái duy nhất trong đội mà! Đương nhiên phải cưng chiều thật tốt. Du Chi…cái đồ gỗ mục đó không hiểu chuyện, sau này chị bảo vệ em!”
Hai người thân cận nhất của Du Chi ngồi cạnh cô, ăn đến vui vẻ sắp khóc.
Ôn Lật Nghênh thực ra vẫn luôn để ý, nhưng từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng Du Chi đâu, cô bèn hắng giọng hỏi: “Du Chi đâu rồi?”
“Đội trưởng à,” Miệng Lạc Hạo Vũ còn đang nhét đầy đồ ăn, nói không rõ chữ. “Đi… tỉnh sở rồi ạ.”
Mạnh Tầm gật đầu: “Phía đông Tân Thị có cháy rừng, sau thảm hoạ cần phải lên núi tìm kiếm, cấp trên muốn điều động một ít nhân lực qua đó.”
Tim Ôn Lật Nghênh chùng xuống: “Du Chi cũng phải đi sao?”
“Chắc chắn rồi ạ. Mấy loại nhiệm vụ này, Đội trưởng Du luôn là người xông pha nhất.” Lạc Hạo Vũ còn chưa nói dứt lời, đã bị Mạnh Tầm giẫm mạnh cho một cái, đau đến hít vào một hơi.
“Không nguy hiểm đâu chị dâu.” Mạnh Tầm vội giảng hoà. “Chị không cần quá lo lắng, đội trưởng ra
tay luôn có chừng mực.”
Ôn Lật Nghênh không muốn lo lắng, nhưng căn bản cô không thể làm được. Cô biết ngay mà, loại chuyện này, nếu cô không hỏi, chắc chắn Du Chi sẽ không bao giờ chủ động nói với cô.
Nghiêng đầu, cô nghiêm túc suy nghĩ, rồi thử hỏi: “Chị có thể đi cùng không?”
“Làm sao có thể được ạ!” Cả hai đồng thanh.
“Nguy hiểm lắm.”
Ôn Lật Nghênh khó hiểu: “Em vừa mới nói không nguy hiểm mà.”
“Không phải…” Mạnh Tầm cũng không biết giải thích thế nào cho đúng.
Lạc Hạo Vũ mở miệng: “Loại nhiệm vụ này có yêu cầu thể lực rất cao, tình hình khu vực thảm hoạ lại thay đổi trong chớp mắt, đội trưởng chưa đưa phụ nữ đi cùng bao giờ.”
“Không phải là không tôn trọng phụ nữ, chỉ là… điều kiện trên núi rất vất vả, cũng là lẽ thường tình thôi.” Lạc Hạo Vũ chỉ chỉ Mạnh Tầm. “Tiểu Mạnh cũng bị giữ lại.”
Mạnh Tầm lập tức gật đầu.
Lạc Hạo Vũ nhún vai: “Chị dâu, em khuyên chị đừng tốn công vô ích. Loại nhiệm vụ này, chỉ có bác sĩ Viên là ngoại lệ, đội trưởng Du mới chịu nhượng bộ, những người khác có đòi đi cũng vô dụng.”
Mạnh Tầm tiếp tục gật đầu, cô ấy đã năn nỉ Du Chi từ hôm qua đến giờ mà vẫn chưa được chấp thuận cho ra tuyến đầu.
Ánh mắt Ôn Lật Nghênh đanh lại, ngón tay đặt trên mép bàn bất giác cuộn chặt. Lần trước đến cục cảnh sát, cô đã nghe Lạc Hạo Vũ và Mạnh Tầm nói, Du Chi cố ý ghé qua văn phòng của một vị bác sĩ Viên nào đó, ở lại rất lâu mới về đội.
Cô tự trách mình đã quá chậm chạp, lại quá tin tưởng Du Chi, đến mức không hề nghĩ đến giới tính của người bác sĩ này.
“Bác sĩ Viên… là phụ nữ sao?”