Tại tòa nhà Tỉnh ủy, Du Chi và Viên Tòng Toàn sóng vai bước ra.
Du Chi dừng bước, mày anh nhíu lại.
“Tòng Toàn,” giọng anh có phần lạnh lùng, “Em không nên đăng ký, đường đi rất nguy hiểm.”
“Coi thường ai đấy?” Viên Tòng Toàn khoanh tay trước ngực, giơ tấm thẻ công tác lên. “Em đâu phải đăng ký tham gia, là cấp trên đích thân chỉ định em làm đội trưởng đội cứu hộ khẩn cấp, danh giá lắm đấy.”
Du Chi không nói gì, chỉ mím chặt môi nhìn cô ấy. Đôi khi anh cũng ghét chính bản thân mình vì có thể nhìn thấu quá nhiều. Con người ta chủ động khoác lên mình lớp nguỵ trang, chẳng qua là muốn dùng vẻ ngoài kiên cường để che giấu những vết thương rỉ máu sâu trong nội tâm. Viên Tòng Toàn là vậy, và chính anh, sao lại không phải thế?
Mái tóc đuôi ngựa được buộc gọn gàng của Viên Tòng Toàn phản chiếu một vầng sáng dưới ánh mặt trời, hệt như tính cách thẳng thắn của cô ấy. Cô ấy giơ tay, nắm lại thành quyền, đấm nhẹ vào vai Du Chi một cái.
“Đừng nghĩ nhiều, Du Chi, em không cao thượng vĩ đại như anh nghĩ đâu.” Viên Tòng Toàn nặn ra một nụ cười, trong mắt Du Chi lại có phần không tự nhiên. “Ở bệnh viện, những người có thâm niên và chức vụ tương đương em, không ai muốn đi cả, em mới phải miễn cưỡng nhận lời. Hơn nữa, có kinh nghiệm thế này bỏ vào hồ sơ, sau này thăng tiến cũng có lợi thế hơn, anh không hiểu đâu.”
Du Chi cười lạnh: “Nếu em thật sự nghĩ như vậy, tôi cũng không nói nhiều với em nữa.”
Một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, khiến người ta có chút se lạnh.
Viên Tòng Toàn cúi đầu, trong mắt ươn ướt: “Du Chi, anh có nhất thiết phải nói đến mức này không?”
Du Chi lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy, rút một tờ đưa qua. Đây cũng là thói quen có được từ khi ở bên Ôn Lật Nghênh. Cô rất hay khóc, không vui cũng khóc, vui quá cũng khóc, cảm xúc thay đổi nhanh đến mức không biết lúc nào sẽ cần dùng đến.
Viên Tòng Toàn chỉ lau nhẹ khóe mắt, cảm xúc nhất thời mất kiểm soát, cô ấy rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Em không sao, đã bao nhiêu năm rồi, chuyện đó trong lòng em đã sớm qua. Chỉ là, gần đây thời gian này quá đặc biệt, cho nên em mới… có chút kích động.”
“Tòng Toàn.” Du Chi lại một lần nữa cắt ngang nụ cười gượng của cô ấy, má lúm đồng tiền bên khóe miệng trái của cô ấy, giờ phút này trong mắt anh lại chói mắt đến vậy. “Ở trước mặt tôi, em không cần phải giả vờ.”
“Không giả vờ.” Viên Tòng Toàn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Du Chi. Đúng như lời cô ấy nói, đáy mắt không còn một chút ẩm ướt nào. “Anh cũng đã kết hôn rồi, em còn có gì mà không buông xuống được chứ?”
Mày Du Chi nhíu càng sâu hơn, thậm chí anh còn lùi lại nửa bước, vẻ mặt nghiêm túc: “Lời này có thể gây hiểu lầm, như thể giữa hai chúng ta có chuyện gì vậy.”
Viên Tòng Toàn cười cười: “Được rồi, không đùa anh nữa.” Cô ấy giơ tay, vuốt cằm, vòng từ bên trái sang bên phải anh, nhìn từ trên xuống dưới: “Cô ba Ôn trong truyền thuyết này cũng có bản lĩnh đấy, có thể thuần hóa anh ngoan ngoãn như vậy. Đàn ông đã kết hôn đúng là khác, đã biết giữ mình rồi à? Có cơ hội giới thiệu em với cô ba Ôn đi, em nghe nói là một mỹ nhân tuyệt sắc.”
Sau một hồi trêu ghẹo và cười đùa, Viên Tòng Toàn bỗng cảm thấy hơi đuối sức. Cô ấy lùi lại một bước, tựa lưng vào lan can, ngẩng đầu lên và nhận ra bầu trời hôm nay dường như xanh đến lạ thường: “Nếu A Dã nghe tin anh kết hôn, nhất định sẽ rất vui. Em dám cá là, có nằm mơ A Dã cũng không nghĩ được một người đàn ông như anh lại có ngày lấy vợ, lại có thể trở nên nhát gan như vậy.”
Giọt nước mắt cô ấy tưởng đã kìm được, lại lặng lẽ lướt qua gò má. Viên Tòng Toàn lén lau đi, rất khẽ, không để Du Chi chú ý. Khi mở miệng lần nữa, giọng cô ấy đã trở lại bình thường, như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Thôi, không nói chuyện của em nữa, nói chuyện của anh đi.” Viên Tòng Toàn hai tay đặt lên lan can. “Đã là người có gia đình rồi, lần này đến Tân Thị chi viện, anh đừng có xông pha như vậy nữa.”
Thật lâu sau, Du Chi mới gật đầu. “Ừ, tôi có chừng mực.”
Ôn Lật Nghênh ở cục cảnh sát đợi một lúc lâu nhưng không thấy bóng dáng Du Chi, cô đành trở về Du Viên.
Về nhà cũng không có việc gì làm, dùng bữa tối xong, cô cùng Dương Như Tĩnh sửa sang lại mấy chậu cây cảnh. Sau khi nghe tin từ Lạc Hạo Vũ, Ôn Lật Nghênh đã lén lên mạng tìm kiếm từ khoá “Cháy rừng ở Tân Thị”, lúc này cô mới phát hiện tin tức này đã treo trên top tìm kiếm suốt cả một ngày.
Đám cháy bắt đầu từ rạng sáng, nhờ sự nỗ lực cứu hộ của lực lượng phòng cháy chữa cháy, đến bây giờ mới tạm thời kiểm soát được tình hình, nhưng đã có vô số thương vong.
Cô cố tỏ ra bình thản trước mặt Dương Như Tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm thấp thỏm không yên. Vài lần thất thần, cô đều bị bà bắt gặp. Bà nắm lấy tay Ôn Lật Nghênh, nhẹ nhàng vỗ về: “Lật Nghênh à, nếu con có tâm sự gì, hoặc có chỗ nào không quen, nhất định phải nói với mẹ nhé.”
Ôn Lật Nghênh lắc đầu: “Mọi thứ đều rất tốt ạ.” Cô hơi chần chừ, rồi thăm dò hỏi một câu: “Con vừa xem tin tức, vụ cháy rừng ở Tân Thị, hình như rất lớn ạ.”
“Đúng vậy.” Dương Như Tĩnh gật đầu. “Cháy từ rạng sáng đến giờ, thật quá đáng sợ.”
Ôn Lật Nghênh nhận ra, chuyện Du Chi sắp phải đi chi viện, rõ ràng Dương Như Tĩnh không hề hay biết. Cô chỉ phụ hoạ theo lời bà, gượng cười một cái, rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
Cô trở về sân của mình và Du Chi, cả người cô vẫn còn chút ủ rũ. Tâm trí bay đi rất xa, không biết là vì nguy hiểm không rõ ngày mai, hay là vì “Bác sĩ Viên” có lai lịch không rõ kia.
Ôn Lật Nghênh ngồi trên chiếc ghế đá xanh dưới gốc cây, một tay chống cằm, tay kia nhẹ nhàng đặt trên mép bàn, đầu ngón tay xanh nhạt gõ những nhịp không đều.
Không biết Du Chi đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, bàn tay anh che mắt cô lại, bao trọn lấy cô từ trên xuống.
Tim Ôn Lật Nghênh khẽ run, cô theo bản năng giơ tay nắm lấy bàn tay anh.
“Nghe Lạc Hạo Vũ nói, em đến cục à?”
Du Chi chỉ tóm tắt ngắn gọn. Trên thực tế, Lạc Hạo Vũ đã khen cô không ngớt lời, gần như miêu tả cô thành tiên nữ hạ phàm; anh vừa về đến đội, tất cả anh em từ trên xuống dưới nhìn anh với vẻ mặt cảm động lệ nóng lưng tròng. Khoảnh khắc đó, Du Chi thừa nhận, anh rất sung sướng. Anh thích nghe mọi người khen cô, khen nhiều hơn nữa, thèm muốn nhiều hơn nữa cũng vô ích, cô là của anh.
“Vâng.” Ôn Lật Nghênh lấy lại ánh sáng, lại bị anh ôm đến bàn đá, có thể đối mặt với anh ở cùng một độ cao. Cô hất cằm, cố ý nói: “Không phải em đến tìm anh đâu, anh đừng nghĩ nhiều.”
Du Chi véo mũi cô, nhìn thấu sự kiêu ngạo nhỏ bé của cô. Cô không muốn thừa nhận cô chủ động đi tìm anh đúng không.
“Anh biết rồi.” Những góc cạnh của Du Chi dường như đã bị mài phẳng hoàn toàn. “Em đi mang ấm áp cho mọi người, vợ của anh thật tốt.”
Ôn Lật Nghênh bị anh khen, gương mặt cô có chút nóng lên. Cô nhấc chân, cọ qua bắp chân anh: “Trước đây sao em không thấy anh dẻo miệng như vậy.”
Một tay Du Chi ôm lấy mắt cá chân cô, lòng bàn tay v**t v*, anh không cần nhìn cũng biết chắc chắn đã bị anh chạm phải một chút đỏ. Công chúa thật sự rất mỏng manh, nơi nào chạm vào cũng có phản ứng. Anh đánh lạc hướng sự chú ý của Ôn Lật Nghênh, giây tiếp theo, anh trực tiếp ép sát lại gần cô: “Vậy trước đây anh, như thế nào?”
Du Chi còn nhớ, ban đầu anh đối với Ôn Lật Nghênh rất không kiên nhẫn, không hiểu tại sao lại có người phiền phức và mỏng manh như vậy.
Ôn Lật Nghênh trong những trò chơi ngôn ngữ này, rất ít khi thua. “Bí mật.” Cô giảo hoạt cong môi dưới, lại hỏi ngược lại. “Trước khi quen em, anh như thế nào?”
Du Chi sững sờ, ngay sau đó anh không để ý mà cong khóe miệng: “Anh vẫn luôn là anh, chính là dáng vẻ em nhìn thấy, bảo bối.”
Gọi cô là vợ còn chưa tính, anh lại còn được một tấc lại muốn tiến một thước mà gọi cô là “bảo bối”. Ôn Lật Nghênh run nhẹ, nhưng cơ thể cô lập tức trở nên rất nóng, dường như có nghĩa là cô cũng không kháng cự cách xưng hô này, thậm chí cô còn có chút rung động.
Cô còn chưa muốn tước vũ khí sớm như vậy, Ôn Lật Nghênh lặng lẽ nhìn anh, mặt cô lại thoáng một chút buồn bã. “Du Chi, rõ ràng anh có rất nhiều bí mật.”
Quá khứ của anh.
Tương lai của anh.
Và cả “Bác sĩ Viên”.
“Mẹ không biết ngày mai anh muốn đi Tân Thị chi viện.” Hai tay Ôn Lật Nghênh đặt lên vai anh, cô vừa nói, vừa dùng đầu ngón tay chơi đùa với vành tai anh, mềm mại, cảm giác rất tốt. “Nếu không phải Lạc Hạo Vũ và Tiểu Mạnh lỡ miệng, có phải anh cũng không có ý định nói cho em biết không?”
Du Chi không ngờ có ngày mình lại bị tra hỏi như thế này. Anh không hề chột dạ, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo của Ôn Lật Nghênh, chìm đắm trong đó, anh vẫn không khỏi cảm thấy một tia tuyệt vọng.
“Chỉ là một chuyến công tác bình thường thôi.” Du Chi đáp lại một cách dứt khoát.
Ôn Lật Nghênh bị sự lạnh lùng không che giấu trên người anh làm cho tổn thương, cô khẽ nhắm mắt và không muốn tiếp tục đôi co với anh nữa, cô trực tiếp vòng tay, nép cả người vào ngực anh.
Cơ ngực của người đàn ông đầy đặn, vừa mềm lại vừa cứng. Cô rất thích dùng đầu răng để day hai quả hồng, lại lén nhìn vẻ mặt đau khổ đến tột cùng của anh. Về mặt sức mạnh, Du Chi thường chiếm thế thượng phong, nhưng cô có hàng ngàn cách, có thể làm cho Du Chi vì cô mà mê muội đến không thể tự kiềm chế.
Cơ bắp cả người Du Chi lập tức căng cứng, như đối mặt với kẻ thù lớn, chờ đợi hành động tiếp theo của cô. Nhưng người phụ nữ không có hành động tiếp theo, chỉ có hơi thở đứt quãng, vương trên ngực anh, ngứa ngáy, như một con bướm thỉnh thoảng bay qua.
Thật lâu sau, anh mới cảm thấy một mảng lạnh lẽo. Du Chi véo gáy cô, kéo người từ trong lòng mình ra, dưới ánh trăng, anh mới thấy được gương mặt đẫm lệ của cô.
Nước mắt của Ôn Lật Nghênh luôn đến một cách bất chợt như vậy. Anh chuẩn bị sẵn khăn giấy, nhưng cô lại cứ ngang nhiên lấy quần áo anh để lau, nũng nịu đến mức không còn chút lý lẽ nào. Vậy mà anh vẫn một mực cưng chiều, vui vẻ chịu đựng.
“Em không muốn anh đi.” Ôn Lật Nghênh siết chặt góc áo anh, khẽ kéo kéo. Đây là cách làm nũng và cũng là sự đầu hàng của cô.
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Du Chi hoàn toàn đọc được suy nghĩ của người phụ nữ trong lòng mình. Anh ôm cô vào lòng, xoa đầu dỗ dành. “Anh hứa với em, sẽ bình an trở về.”
Cảnh tượng nước sôi lửa bỏng trên tin tức, cô đã xem qua, quả thực đã gây một chấn động rất lớn, khiến cô ám ảnh khôn nguôi. Nhưng nếu vì tư lợi của bản thân mà không cho Du Chi đi chi viện, Ôn Lật Nghênh cũng không làm được. Cho nên cô mới rối rắm và khó chịu lâu như vậy. Về mặt tình cảm, cô không muốn anh đi, không nỡ rời xa anh; nhưng về mặt lý trí, cô lại biết rằng những người đó cần anh hơn cô, hơn nữa đây là gánh nặng trên vai, là trách nhiệm mà anh phải gánh vác.
Cô lau nước mắt: “Anh phải trở về bình an đấy.”
Họ còn chưa làm hôn lễ cơ mà.
“Nhất định sẽ.” Du Chi cảm thấy việc ngoéo tay quá trẻ con, anh trực tiếp giữ lấy cằm cô, rồi hôn xuống một cách mạnh mẽ và cuồng nhiệt.
Hôn một lúc, Ôn Lật Nghênh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội đẩy anh ra. “Còn nữa! Anh cũng không được đi quá gần với người kia.”
Du Chi nhất thời không phản ứng lại: “Người nào?”
“Chính là cái người… gọi là bác sĩ Viên gì đó…” Giọng Ôn Lật Nghênh càng nói càng nhỏ.
Lạc Hạo Vũ đúng là cái đồ miệng rộng, chuyện gì cũng có thể lôi ra nói được. Bàn tay to lớn của Du Chi đặt lên vòng eo thon của cô, v**t v* lên xuống, cách một lớp vải mỏng mà cảm nhận sự mềm mại của cô: “Hửm? Ghen à?”
“Không có!” Ôn Lật Nghênh đỏ mặt phủ nhận, nhưng ngón tay của người đàn ông đã len lỏi vào tà váy xẻ cao của cô, bị công kích trên dưới, cô có chút khó chống đỡ. “Em còn không biết cô ấy là ai, ghen cái gì chứ?”
“Bảo bối.” Du Chi gọi cô một tiếng, tiếp tục hôn lên vành tai cô. “Logic không logic lắm.” Càng là người không biết, lại càng nên tò mò, để ý, rồi ghen, đó mới là logic đúng đắn.
Ôn Lật Nghênh bị anh hôn đến quyến rũ, tứ chi mềm nhũn, đầu óc mê man. Du Chi bế cô đặt xuống, cuộn một chân thon dài trắng nõn của cô lên, gác trên phiến đá xanh. Anh ôm lấy cô, cúi xuống, hàm răng cắn nhẹ lấy sợi dây áo mảnh sau lưng, rồi lưu luyến dừng lại trên vùng lưng trần trắng muốt, dễ dàng lưu lại một dấu hôn ẩm ướt.
“Ghen à? Bảo bối.”
“Không…”
“Bảo bối cứng miệng.” Anh th*c m*nh một cái. “Không ngoan.”
“Có một chút.” Nước mắt Ôn Lật Nghênh lại chảy ra, hoàn toàn là theo phản xạ sinh lý. Ở tư thế này, tầm nhìn của cô bị hạn chế, cảm giác không xác định cùng với hormone nam tính mạnh mẽ đang xâm chiếm và bao bọc lấy cô, khiến cô bất giác sợ hãi, căng thẳng. Cô cố gắng trấn tĩnh. “Chỉ… chỉ một chút thôi.”
v*t t* l*n đã canh giữ ngay cửa hang mềm mại. Ôn Lật Nghênh muộn màng nhận ra, Du Chi muốn làm thật, mà còn hư hỏng hơn cô tưởng. Cô hoảng loạn cắn lấy cánh tay anh, làn da trắng muốt va chạm trên mặt bàn đá phiến, tan thành những bọt sóng trắng tinh, đẹp đến xao xuyến.
“Du Chi! Anh điên rồi sao! Lần trước là ở trong xe, hôm nay…” Ôn Lật Nghênh xấu hổ đến chưa nói hết câu, nhưng giọng cô trước sau vẫn nũng nịu, mang theo một sự mong chờ khó tả. “Anh là Đ* c*m th* à!”
“Hư.” Giọng nói mang theo ý cười của người đàn ông vang lên bên tai cô. Đôi môi cô còn chưa kịp khép lại, đã bị anh lấp đầy.
“Sân này không cách âm đâu.”