Cuối cùng, Du Chi cũng không nỡ để cô chịu đựng trên phiến đá cứng lạnh đó.
…
Đôi chân thon trắng bị anh nắm gọn trong tay, tạo nên một sự tương phản thị giác mãnh liệt. Ôn Lật Nghênh chỉ liếc qua một cái đã xấu hổ đến mức phải nhắm nghiền mắt lại.
Chỉ đặt trên phiến đá một lúc mà bắp chân cô đã hằn lên những vệt đỏ, nhìn thôi cũng thấy xót xa. Du Chi cuộn chân cô lại, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng thổi nhẹ.
Hơi thở của anh làm Ôn Lật Nghênh ngứa ngáy không thôi. Cả người cô co rụt lại, vòng eo cọ vào lớp chăn mềm mại, phát ra những tiếng sột soạt rất nhỏ.
Anh hôn dọc lên trên, vừa linh hoạt vừa triền miên, mỗi nụ hôn đều như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại tràn ngập day dứt.
“Em là ngoại lệ duy nhất trong đời anh.” Khóe miệng Du Chi nhếch lên một nụ cười ngang tàng. “Cô ba Ôn, em có thích cách anh bày tỏ lòng trung thành như vậy không?”
Đã lâu rồi anh không gọi cô là “Cô ba Ôn”. Toàn thân Ôn Lật Nghênh khẽ run, đuôi mắt bất giác rịn ra một ít ướt át sinh lý.
“Du Chi,” cô gọi tên anh một cách nghiêm túc, “đừng chạm vào chỗ đó.”
Cô biết bắp chân mình nhạy cảm đến mức nào. Dù anh chẳng làm gì, chỉ thổi nhẹ thôi, cô như đã sắp sửa đầu hàng. Bông sen tuyết trắng cảm nhận được cơn gió thổi tới, từng vòng từng vòng xao động, chỉ còn lại nụ hoa hồng thắm ở trung tâm vẫn kiêu hãnh đứng thẳng.
Ôn Lật Nghênh vừa căng thẳng vừa đau khổ mà cắn chặt răng. Giây tiếp theo, lại bị người ta hung hăng đè lên, cạy mở.
Nụ hôn của Du Chi có chút dồn dập, lưỡi anh không chút kiêng dè mà xâm nhập, sau đó càn quét, như muốn nếm trọn từng tấc hương thơm trong khoang miệng cô. Anh cố dùng sự chiếm đoạt có phần khoa trương này để che giấu niềm vui thầm kín trong lòng.
Anh biết điều này rất trẻ con, nhưng anh thích việc Ôn Lật Nghênh ghen vì mình. Điều đó có nghĩa là cô để ý đến anh. Chỉ nghĩ đến đây thôi, anh đã hưng phấn như một con thú hoang vồ mồi, d*c v*ng dâng trào, hận không thể xé cô ra nuốt vào bụng, hoàn toàn hòa làm một.
Có lẽ, còn một lý do khác là nhiệm vụ chi viện ngày mai.
Du Chi thừa nhận vụ cháy rừng ở Tân Thị cực kỳ dữ dội. Minh chứng là anh, với tư cách là tổng chỉ huy lực lượng chi viện của đội đặc nhiệm, đã bị triệu tập đến tỉnh uỷ họp suốt cả buổi chiều. Anh đã cố tình tỏ ra bình thản để trấn an cô rằng không có chuyện gì lớn, cũng cố tình giấu chuyện này với mẹ mình, bà Dương Như Tĩnh. Nếu không phải do Lạc Hạo Vũ lắm miệng, có lẽ anh cũng đã giấu được cô.
Cô rất thông minh, đã đoán đúng tất cả.
Anh đã quen với việc che giấu như vậy, thế nhưng Ôn Lật Nghênh chỉ cần một ánh mắt đã nhìn thấu, l*t tr*n lớp vỏ bọc của anh.
Sự thật cứ thế tr*n tr** bày ra trước mắt hai người.
Mọi lo lắng, mọi lưu luyến níu kéo, đã tan biến trong một cuộc h**n ** điên cuồng. Ôn Lật Nghênh ngẩng đầu, cắn vào bên gáy anh. Toàn thân Du Chi là cơ bắp săn chắc, chỉ có nơi này, là mềm mại và yếu ớt nhất. Hơi thở nóng rực của cô phả lên da anh, mang theo cảm giác tê dại xen lẫn chút đau đớn, khiến cả người Du Chi căng cứng, đặc biệt là phần đùi.
Anh nặng nề hừ một tiếng, một âm thanh vừa thống khổ lại vừa sung sướng.
Sau khi cắn đến thoả mãn, Ôn Lật Nghênh lùi ra, hé mắt nhìn anh chằm chằm: “Du Chi.” Cô không biết phải nói gì với anh, chỉ có thể hết lần này đến lần khác gọi tên anh.
Trái tim Du Chi như sắp bị cô gọi đến tan chảy. Có một khoảnh khắc, anh thật sự cảm thấy mình đúng là một tên khốn, lại có thể bỏ lại một đóa hồng kiều diễm như vậy một mình trong căn phòng trống trải.
Vì thế, anh càng ra sức thoả mãn cô hơn, rồi lại cúi đầu, hôn lên đôi môi vẫn còn đang khao khát của cô. Lần đầu tiên trước khi ra nhiệm vụ, trong lòng anh lại ngập tràn những cảm xúc phức tạp đến vậy. Anh cảm thấy tuyệt vọng, không nỡ rời đi, và một nỗi sợ hãi hiếm hoi len lỏi trong lòng.
Là tình yêu, là cô, đã khiến anh cảm thấy mình là một con người bằng xương bằng thịt một lần nữa. Hoá ra, anh vẫn còn lưu luyến với thế giới này đến thế.
Ôn Lật Nghênh mệt lả đi, ngủ say trong vòng tay Du Chi. Anh lặng lẽ ôm cô, lưu luyến không nỡ buông tay, không ngừng véo nhẹ, hôn nhẹ lên người cô.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh ghé vào tai cô: “Anh sẽ bình an trở về, cho em một hôn lễ thật long trọng và hoành tráng. Anh hứa.”
Hôm sau.
Ôn Lật Nghênh mở mắt ra, bên cạnh cô trống không. Trong nháy mắt cô tỉnh táo lại, không kịp để ý trên người còn mặc váy ngủ, xỏ dép lê, lập tức chạy ra cổng Du Viên.
Xe dừng ở ven đường, vừa định khởi động.
Viên Tòng Toàn thấy cô trước, cô ấy quay đầu cười hỏi Du Chi: ” Cô Ôn ra rồi, anh không quay lại nói lời từ biệt à?”
Du Chi cũng nhìn vào kính chiếu hậu, anh thờ ơ. “Tối qua nói rồi.”
Ánh mắt Viên Tòng Toàn lướt xuống, dừng lại ở bên gáy anh, có thể thấy rõ vết cắn, rất khó không khiến người ta liên tưởng đến chuyện xảy ra tối qua. Cô ấy chưa từng tiếp xúc với Ôn Lật Nghênh, nhưng nói một cách hoang đường, xuyên qua Ôn Lật Nghênh cô ấy lại thấy được chính mình của mấy năm trước.
Viên Tòng Toàn có chút chua xót mà cụp mắt: “Vậy em có thể đến chào cô ấy một tiếng không?”
Du Chi khó hiểu, nhìn cô ấy, lại cúi đầu nhìn đồng hồ. “Còn năm phút nữa, phải xuất phát tập hợp với đại đội ngay.”
Để tiện cho hành động, hôm nay Viên Tòng Toàn mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, một thân màu đen gọn gàng phối với mái tóc đuôi ngựa buộc cao quen thuộc, có một vẻ hiên ngang khác lạ.
Ôn Lật Nghênh chưa trang điểm, bên trán cô còn có vài sợi tóc vì mới tỉnh ngủ mà vểnh lên một cách bướng bỉnh. Thấy Viên Tòng Toàn đến gần, cô cảnh giác thẳng lưng, cằm căng cứng, một tư thế sẵn sàng đối phó với kẻ địch.
Người đến là ai, không khó đoán.
“Chào cô.”
“…Chào cô.”
Ôn Lật Nghênh chuẩn bị lấy bất biến ứng vạn biến. Nhưng đối phương lại thản nhiên đến mức có chút quá đáng, ánh mắt nhìn cô không có bất kỳ ý hơn thua nào.
Cô có chút mờ mịt, lại nghĩ đến những lời Du Chi dỗ dành mình tối qua, anh vừa thề, vừa đảm bảo, không hề giống giả. Chẳng lẽ hai người thật sự chỉ là đồng nghiệp không có nào sao chút liên quan?
“Tôi là Viên Tòng Toàn.”
“…Tôi biết.” Ôn Lật Nghênh vẫn không bớt cảnh giác.
Đôi mắt thon dài của Viên Tòng Toàn tựa như lá liễu, sự bình thản trong ánh mắt ấy lại dễ dàng làm tan biến đi địch ý trong lòng Ôn Lật Nghênh.
“Vụ cháy rừng ở Tân Thị, lực lượng chính tham gia cứu hộ là đội phòng cháy chữa cháy, đội đặc nhiệm được điều động qua cũng chỉ phụ trách một số công việc hậu cần và tìm kiếm sau thảm hoạ. Nhìn chung, đó không phải là một nhiệm vụ quá nguy hiểm.”
Ôn Lật Nghênh có chút ngây người, cô dừng lại một lúc rồi mới lên tiếng: “Cô… nói với tôi những điều này để làm gì?”
“Không có ý gì cả.” Viên Tòng Toàn chỉ mỉm cười. “Nhưng những lời này, chắc chắn Du Chi sẽ không bao giờ nói với cô, đúng không?”
“…”
Ôn Lật Nghênh hoàn toàn ngẩn người ra. Cô cảm giác được, Viên Tòng Toàn đến đây không phải để khiêu chiến, cũng không phải muốn tranh giành thắng thua với cô. Hơn nữa, những lời cô ấy nói, ở một mức độ nào đó, là đang trấn an sự lo lắng của cô.
“Cô Ôn, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô, vì có thể ở bên cạnh Du Chi.”
Lời này khiến Ôn Lật Nghênh lập tức cảnh giác trở lại, đôi mắt cô mở to. Cô không phải là người giấu được chuyện trong lòng, muốn hỏi là sẽ hỏi thẳng: “Rốt cuộc cô và anh ấy là gì của nhau?”
“Không là gì cả.” Dường như không còn nhiều thời gian, Viên Tòng Toàn vẫy tay với cô, xem như từ biệt. “Chỉ là một người bạn cũ, vậy thôi.”
“…”
Viên Tòng Toàn lên xe, xe lập tức khởi động, một đường bụi bay mờ mịt. Du Chi ngồi ở ghế phụ, anh vẫn luôn mím môi, nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, bóng dáng Ôn Lật Nghênh đứng trước cửa Du Viên ngày càng nhỏ đi, cho đến khi không thấy nữa. Anh vẫn lưu luyến không muốn thu lại tầm mắt.
“Anh không tò mò em đã nói gì với cô ấy à?” Viên Tòng Toàn ngồi ở hàng ghế sau Du Chi, khi nói lời này, cô ấy nghiêng người, có thể từ kính chiếu hậu vừa vặn thấy rõ đôi mắt anh.
Đầu tiên Du Chi dừng lại một chút, sau đó mới hỏi: “Nói gì?”
Viên Tòng Toàn không định nói cho anh biết, chỉ hé lộ một bí mật nho nhỏ: “Một vài lời mà anh sẽ không bao giờ nói với cô ấy.”
“Chơi trò úp mở với tôi, thú vị lắm sao?” Du Chi lạnh lùng nói. “Huống hồ, em cũng không hiểu tôi đến vậy đâu.”
“Em mà không hiểu các anh ư? Từng người một, ai cũng chỉ báo tin tốt chứ không báo tin xấu, miệng thì kín như bưng.”
Cô ấy nói là, các anh.
Mày Du Chi khẽ nhíu lại.
“Em không đợi được A Dã trở về, em không muốn cô ấy phải giống như em.”
Thật ra, sau lời hứa của Du Chi, Ôn Lật Nghênh đã bớt đi nhiều nghi ngờ về mối quan hệ giữa anh và Viên Tòng Toàn. Nhưng qua cuộc tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, cô lại cảm thấy câu chuyện giữa họ ẩn chứa điều gì đó không hề đơn giản.
Ôn Lật Nghênh chưa từng thật sự yêu ai, lại càng chưa nói đến yêu xa. Du Chi mới đi được mấy ngày, mà lòng cô đã bị cảm giác trống vắng lấp đầy. Cô chỉ ước gì mình có thể dán mắt vào màn hình điện thoại 24/24, lúc thì gọi cho Kiều Khả Tâm, lúc thì gọi cho Mạch Gia Hân, lúc lại gọi cho một cô bạn nào đó trong hội ở Cảng Đảo, mỗi một cuộc gọi luôn kéo dài cả buổi chiều.
Dường như chỉ bằng cách tiêu hao năng lượng của mình một cách gần như phô trương như vậy, Ôn Lật Nghênh mới có thể lấp đầy được khoảng trống trong lòng. Cô đang cố gắng dùng sự tỉnh táo để làm tê liệt chính mình, để không còn thời gian mà nghĩ đến Du Chi đang ở Tân Thị xa xôi nữa. Bằng không, cô sẽ lại ngồi đọc đi đọc lại những tin tức về vụ cháy rừng, bới móc từng câu từng chữ vô tri để phân tích một cách kỹ càng.
Du Chi rời khỏi Du Viên là mất liên lạc với cô ngay. Không biết là vì anh đang chấp hành nhiệm vụ phải nộp điện thoại, hay là do tín hiệu ở khu vực thảm hoạ đã bị phá huỷ và chưa được sửa. Tóm lại, những cuộc gọi của cô luôn không có kết quả, mãi mãi chỉ là tiếng tút tút vô hồn và giọng nữ lạnh băng của tổng đài.
Điều càng khiến Ôn Lật Nghênh cảm thấy bất lực chính là, trong cả Du Viên rộng lớn này, chỉ có mình cô biết được điểm đến thực sự của Du Chi. Dương Như Tĩnh vẫn chỉ cho rằng anh đang đi công tác họp hành.
Trong sự chờ đợi vô định này, Ôn Lật Nghênh đột nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn cuộc gặp gỡ với Viên Tòng Toàn ngày hôm đó. Nếu không phải cô ấy đã nói với cô những lời kia, có lẽ bây giờ cô càng thêm căng thẳng, bất an, thậm chí chỉ hận không thể bay thẳng đến Tân Thị ngay lập tức.
Giọng của Mạch Gia Hân từ trong điện thoại truyền đến: “Hello, cậu có đang nghe không đấy? Nghe không!”
Lúc này Ôn Lật Nghênh mới như tỉnh mộng, vội vàng đáp lại hai tiếng.
Mạch Gia Hân liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự thất thần của cô. Nhìn cô bạn thân của mình như vậy, cô ấy không khỏi đau lòng, nếu không phải vì đại hội cổ đông của tập đoàn sắp diễn ra, có lẽ cô ấy đã bay thẳng đến Kinh Bình để ở bên cạnh bạn mình rồi. Giờ đây, sự oán giận của cô đối với Du Chi còn lớn hơn cả Ôn Lật Nghênh: “Cái tên Du Chi chết tiệt này! Biết công việc của mình nguy hiểm như thế, cũng không thèm gửi một tin nhắn báo bình an, làm vậy sẽ chết hay sao chứ!”
Ôn Lật Nghênh chỉ khẽ nhíu mày.
Mạch Gia Hân lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội vỗ vỗ miệng. Ngày thường hai người hay nói đùa như vậy, nên cô ấy nhất thời không phản ứng kịp. “Phì phì phì, xui xẻo quá, tớ không có ý đó.”
Ôn Lật Nghênh cố gắng cong môi: “Cậu mà có bản lĩnh nói đâu trúng đó thì đã là thần tiên giáng thế rồi, tớ phải lập đàn cung phụng cậu mới phải.”
Câu nói đùa đã phá vỡ bầu không khí có phần nghiêm túc, Mạch Gia Hân nhẹ nhàng thở phào. Xem cái vẻ lanh lợi này, vẫn là Ôn Lật Nghênh của cô ấy, không hề thay đổi.
Cô ấy nghĩ ngợi một lúc, rồi mở phần mềm mua sắm trực tuyến ra đặt cho bạn mình một đống đồ: “Tớ đặt cho cậu một ít đồ để khuây khoả đấy, nhớ chú ý nhận hàng nhé. Chuyện đã đến nước này, nhất thời cũng không tìm được giải pháp, thì cậu càng phải sống tốt cuộc sống của mình. Cứ lo lắng chờ đợi mỗi ngày như vậy, ai mà chịu nổi?”
Ôn Lật Nghênh rất thích nhận quà, đặc biệt là kiểu quà bất ngờ thế này. Sự chú ý của cô ngay lập tức bị thu hút, cô hỏi bạn mình đã mua những gì. Mạch Gia Hân chỉ cười một cách thần bí, nhướng mày nói, nói đến lúc đó cô sẽ biết.
Tắt video chưa được bao lâu, Ôn Lật Nghênh đã nhận được tin báo của chú Dịch là có chuyển phát nhanh đến. Cô đang nhàm chán, cô lập tức từ chối ý tốt của ông là sẽ mang vào giúp, tự mình khoác một chiếc áo choàng lụa rồi đi ra ngoài lấy đồ.
Vừa ký nhận xong, cô quay đầu lại thì vừa vặn đụng phải Du Cận Đường đang từ trên xe của chú Ninh bước xuống. Du Cận Đường nhảy chân sáo chạy đến bên cạnh Ôn Lật Nghênh, thân mật khoác tay cô. Đây là lần đầu tiên em gái trở về sau khi Du Chi đi Tân Thị, Ôn Lật Nghênh không khỏi có chút cảnh giác, nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ.
Du Cận Đường mở lời trước: “Chị dâu, chị mua gì vậy ạ?” Cô ấy tò mò nhìn vào thùng đồ trong tay Ôn Lật Nghênh.
“Aria tặng chị đấy, chị cũng không biết là gì nữa.” Đã lâu không gặp, Ôn Lật Nghênh cũng cùng cô ấy hàn huyên: “Không phải em ở trường bận lắm sao? Sao lại có thời gian về nhà vậy?”
“Hả? Sao chị dâu lại biết em ở trường bận ạ?”
Chú Ninh đi theo sau hai người, bất giác ho khan một tiếng. Chuyện đến trường “giám sát” cô chủ nhỏ, nếu bị bại lộ, chắc chắn cô chủ sẽ không vui. Chưa chắc đã trách đến cô hai, nhưng người xui xẻo nhất có lẽ chính là ông.
Cũng là do Ôn Lật Nghênh gần đây tâm trạng không tốt, tâm trí treo cả lên người Du Chi, suýt chút nữa đã để lộ sơ hở từ một vấn đề nhỏ nhặt thế này: “Chị… đoán thôi, em gái Cận Đường trông ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn là ở trường học hành rất chăm chỉ.”
Du Cận Đường đột nhiên được khen, gương mặt có chút ửng hồng, cô cúi đầu: “Cũng, cũng không có ạ.”
“Nghe mẹ nói, anh hai lại đi công tác rồi ạ? Nếu không có chuyện gì, chị dâu có muốn đến phòng em ngồi chơi một lát không?”
“Được chứ.” Bây giờ, chỉ cần có thể giúp cô phân tâm, bất cứ lời mời nào Ôn Lật Nghênh cũng sẵn lòng nhận lời. Huống chi, cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện nghi ngờ Du Cận Đường đang lén lút yêu đương. Nếu có thể nhân cơ hội này hỏi ra được điều gì, lại càng tốt hơn.
Toàn bộ Du Viên đều mang phong cách Trung Hoa yên ả, nhưng sân trước phòng của Du Cận Đường lại là một tuyệt tác. Rừng trúc xanh mướt, ánh nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt đất, đẹp đến mức khiến người ta bước vào cũng phải nhẹ nhàng hơn một chút, chỉ sợ làm phiền đến bầu không khí tĩnh lặng nơi đây.
Giữa sân đặt một bàn trà với đầy đủ các loại trà cụ.
Ôn Lật Nghênh có chút bất ngờ: “Em gái thích uống trà à?”
Du Cận Đường gật đầu, có chút ngượng ngùng: “Sở thích này, có phải hơi kỳ quặc không ạ?”
Sở thích này đặt ở một người lớn tuổi, chững chạc hơn thì sẽ không kỳ quặc; nhưng đối với một cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, quả thực rất hiếm.
Ôn Lật Nghênh cười, xoa nhẹ mái tóc cô ấy: “Sao có thể chứ? Pha cho chị một ly đi, chị muốn nếm thử tay nghề của em.”
“Vâng ạ!”
Du Cận Đường vừa bày biện trà cụ, vừa thầm nghĩ, trên đời này sao lại có người tốt như Ôn Lật Nghênh, luôn biết cách khiến người khác cảm thấy được trân trọng, không bao giờ làm ai mất hứng.
Ôn Lật Nghênh ngồi trên chiếc đệm cói, một tay chống lên bàn trà, ánh mắt lơ đãng nhìn những chiếc lá tre đang lay động theo gió. Khoảng sân của Du Cận Đường dường như có một ma lực nào đó, lòng cô vốn đang rối bời, vậy mà khi ngồi xuống đây lại trở nên tĩnh lặng. Nghe tiếng chim hót lảnh lót, tiếng nước chảy róc rách, cô thậm chí chỉ muốn nhắm mắt lại, ném hết mọi phiền muộn ra sau đầu.
“Được rồi ạ.” Du Cận Đường đẩy đến trước mặt cô một chén trà xanh.
Ôn Lật Nghênh mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Cô không biết cách phẩm trà, chỉ cảm thấy vị trà thanh mát, là một hương vị dễ chịu, liền khen: “Ngon quá.”
“Cảm ơn chị.” Du Cận Đường cúi mi, khi đáp lại vẫn còn đôi chút e thẹn.
Ôn Lật Nghênh đặt chén trà xuống, đầu ngón tay sơn màu xanh nhạt vu vơ gõ nhẹ lên mặt bàn tre, môi mím lại, ánh mắt dừng trên gương mặt Du Cận Đường.
“Em, yêu rồi sao?”
Câu hỏi bất ngờ làm Du Cận Đường giật mình đến mức suýt phun ngụm trà trong miệng ra ngoài. Cô ấy bị sặc, ho một lúc lâu mới đỡ: “Không, không có đâu ạ. Chị dâu, sao chị lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Ôn Lật Nghênh thu tay đang vỗ lưng cô ấy về, không để bị đánh trống lảng, cô vẫn giữ vững nhịp điệu của mình. “Vậy là có chàng trai nào em thích rồi sao?”
“…” Ngay cả nhìn thẳng vào mắt cô Du Cận Đường cũng không dám, tầm mắt đảo loạn xạ, hơi thở cũng yếu đi. “Cũng không hẳn ạ.”
“Cảnh Thừa Vãn?” Ôn Lật Nghênh trước đó đã “làm bài tập”, nên gọi ra cái tên một cách chính xác.
“Chị dâu…”
Trông Du Cận Đường có vẻ không muốn nói gì thêm. Nhưng từ đôi má đỏ bừng của cô ấy, đáp án đã hiện ra rõ ràng rồi.
Ôn Lật Nghênh cũng không ép cô ấy, chỉ nắm lấy tay Du Cận Đường, véo véo: “Ý chị là, trước đây nhà họ Du không có con gái, em không tiện nói với mấy anh trai, bây giờ không giống nữa, có chị ở đây rồi, có chuyện gì không quyết được, em có thể nói với chị.”
Trong lòng Du Cận Đường bỗng có một dòng nước ấm chảy qua, cô ấy khẽ c*n m** d***. “Vâng ạ.”
Ôn Lật Nghênh hài lòng gật đầu. Tình hình bây giờ thật tốt, không chỉ giải quyết được một vấn đề khó nhằn, mà nói không chừng sau này cô còn có thêm một nguồn “hóng hớt” trực tiếp và mới mẻ. Những ngày tháng sau này ở Kinh Bình chắc sẽ không còn nhàm chán nữa. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình đúng là một thiên tài.
“Vậy thì, gậy ông đập lưng ông nhé.” Cô nhướng mày. “Em gái Cận Đường, có phải em cũng nên trao đổi với chị một vài thông tin tình báo không?”
“…A?” Du Cận Đường nhất thời không phản ứng lại. Phải mất hai giây sau, cô ấy mới cảm giác hình như mình vừa bị lừa. Nhưng cô ấy cũng không dám nói gì, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục, nâng chén trà lên: “Được thôi ạ, chị dâu muốn nghe gì.”
Ôn Lật Nghênh ngồi thẳng người, hắng giọng ra vẻ nghiêm túc. “Em có biết Viên Tòng Toàn không? Cô ấy có phải là bạn gái cũ của Du Chi không?”
Cô am hiểu sâu sắc những ngón đòn trên bàn đàm phán, nên đã trực tiếp vẩy một gáo nước bẩn nhất. Nếu Du Cận Đường vội vàng giải thích, em gái sẽ rơi ngay vào bẫy; người càng vội sẽ càng dễ rối trí, và càng dễ nói ra sự thật, đó là chân lý không bao giờ thay đổi.
Du Cận Đường lại một lần nữa bị sặc, lần này ho còn kịch liệt hơn lúc nãy. Vừa mới lấy lại được giọng, cô ấy đã lập tức mở miệng, chỉ sợ giải thích chậm một giây: “Anh hai không có bạn gái cũ đâu! Không có chuyện đó đâu ạ!”
“Thật sao?”
“Thật thật thật ạ!”
Trước cuộc hôn nhân này, cuộc sống của Du Chi chỉ xoay quanh hai chữ: công việc. Những nhiệm vụ khó khăn, nguy hiểm nhất, anh không chớp mắt mà xung phong ra tuyến đầu, coi nhẹ cả sự hy sinh. Du Cận Đường đã vô số lần đi qua thư phòng của ba và nghe thấy Du Chung Khang và Dương Như Tĩnh phiền lòng vì chuyện của anh hai. Ban đầu họ kịch liệt phản đối việc anh làm đặc nhiệm, sau đó thì chỉ còn biết âm thầm đau lòng, không dám thể hiện ra mặt nỗi lo lắng của mình.
Sau này, Dương Như Tĩnh đã đặt ra một quy tắc, mỗi lần trước khi Du Chi ra nhiệm vụ, Du Viên sẽ tổ chức một bữa cơm thịnh soạn, các thành viên trong gia đình có thể về đều phải tham gia, vì nói không chừng có lần nào đó sẽ là… Nhưng thực tế thì phần lớn thời gian, anh chỉ báo tin tốt chứ không báo tin xấu. Những nhiệm vụ thực sự nguy hiểm và cần bảo mật, trước nay anh không nói cho người nhà biết, chỉ lặng lẽ một mình lên đường.
Du Cận Đường giơ tay, rất nghiêm túc thề: “Anh hai tuyệt đối chưa từng có bạn gái cũ, còn Viên Tòng Toàn gì đó, em cũng chưa từng nghe qua.”
Khi cô ấy cúi đầu lần nữa, đối diện với đôi mắt ý cười dần dần dày lên của Ôn Lật Nghênh. Du Cận Đường lại một lần nữa muộn màng cảm giác không ổn, sao cô ấy lại giống như… lại bị lừa.
Ôn Lật Nghênh không vạch trần, nhưng đối với câu trả lời của Du Cận Đường, lại rất hài lòng. Cô lại nhấp một ngụm trà trong ly, một tay nâng hộp chuyển phát nhanh, tay kia xoa xoa đầu cô ấy: “Em gái thật ngoan, nếu anh hai của em có tình huống gì, em cũng đừng quên báo cho chị nhé. Girls help girls!”
Du Cận Đường chỉ có ngoan ngoãn gật đầu, lại nhìn theo cô rời đi.
Trưởng bối trong nhà luôn nói từ nhỏ anh hai đã nghịch ngợm, đến lúc cấp hai càng là “tiểu hỗn vương” mà mấy nhà xung quanh nghe tên đã sợ mất mật, ban đầu cô ấy còn sợ Ôn Lật Nghênh và anh hai ở chung lâu ngày sẽ bị bắt nạt. Bây giờ xem ra, hai người lại hư hỏng như nhau, với cái vẻ giảo hoạt gian tà này của chị dâu, nói không chừng một chút lợi thế anh hai cũng không chiếm được.
Du Cận Đường lén nuốt nước bọt, trước đây cô ấy xem như đã lo lắng vô ích cho Ôn Lật Nghênh.
Ôn Lật Nghênh không biết trong lòng em gái Cận Đường lại có những suy nghĩ phức tạp như vậy, cô chỉ vội vàng về phòng ngủ, mở món quà bất ngờ mà Mạch Gia Hân gửi tới.
Hai người vẫn thường xuyên gửi quà bất ngờ cho nhau, nhưng lần này, từ vẻ mặt muốn nói lại thôi của Mạch Gia Hân, cô đã cảm nhận được một bầu không khí rất khác lạ, có chút kỳ quái, nhưng lại không nói được là kỳ quái ở đâu.
Cho đến khi cô mở gói hàng ra, cô mới hiểu tại sao Mạch Gia Hân lại úp úp mở mở với mình.
Đầu ngón tay cô câu lấy mấy mảnh vải mỏng manh, rõ ràng là cảm giác mát lạnh, nhưng nơi da thịt tiếp xúc lại nóng ran như sắt nung. Ôn Lật Nghênh thét lên một tiếng rồi vứt chúng đi. Nhưng rồi, ánh mắt cô lại bị mấy vật nhỏ kỳ lạ mà cô chưa từng thấy qua, đang vương vãi trên mặt đất thu hút.
Chỉ vừa liếc qua, cả người cô đã nổi đầy da gà, ánh mắt cũng như bị bỏng rát.
“Mạch Gia Hân!” Ôn Lật Nghênh hét lên. “A a a, tớ bị ô uế rồi!”
Tuy váy ngủ thường ngày của cô cũng không phải là kiểu kín đáo, nhưng cởi mở đến mức độ này… thì cô cũng chưa từng thấy qua. Ôn Lật Nghênh lại đánh bạo, nhìn thêm vài lần, cảm thấy thứ đó thậm chí không thể được gọi là “quần áo”!
Ôn Lật Nghênh nhét hết những thứ đó vào trong tủ, rồi ôm lấy máy tính bảng, rúc mình vào trong chăn. Cô chẳng làm gì sai trái cả, nhưng giờ phút này lại mặt đỏ tim đập, tim đập thình thịch không ngừng.
Cô dựng máy tính bảng lên, bật một bộ phim cũ mình rất thích, những lúc rảnh rỗi cô vẫn thường hay xem đi xem lại. Nhưng hôm nay cảm giác lại không giống, dù cốt truyện đã xem nhiều lần cũng không thấy chán, bây giờ lại xem không vào. Mắt Ôn Lật Nghênh vẫn dán vào màn hình, nhưng tâm tư dường như đã sớm bay lên chín tầng mây.
Đã nhiều ngày không gặp Du Chi, Ôn Lật Nghênh không nghĩ là mình lại nhớ anh đến thế; phần lớn thời gian, cô chỉ nghĩ rằng mình đang lo lắng cho sự an nguy của anh. Có lẽ, những thứ Mạch Gia Hân gửi tới đã trở thành ngọn lửa châm lên đống củi khô.
Cô lẳng lặng nằm đó, gối đầu, chăn, đệm giường đều là loại mềm mại mà cô yêu thích nhất. Nhưng Ôn Lật Nghênh lại không cảm thấy thoải mái, dù cử động thế nào, cả người cũng rã rời khó chịu.
Cô dường như bị một cơn khô khát, ngứa ngáy khó tả cuốn lấy, gần như sắp không thở nổi, đầu óc cũng hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ. Cô cắn chặt môi, khẽ day cắn, rồi ngón trỏ thử thăm dò đi xuống, và lập tức bị sự ướt át nồng nàn bao trọn lấy. Cô sững sờ, cảm giác xấu hổ tức thì bao trùm, quấn chặt lấy cơn tê dại đang lan toả.
“Ưm…”
Vẫn chưa đủ. Dường như vẫn chưa đủ.
Ôn Lật Nghênh lén lấy ra món đồ chơi nhỏ nhất, thử tìm cách sử dụng. Tiếng rung động khe khẽ phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ngủ, tựa như một bàn tay to lớn, đột nhiên xé toạc mặt hồ xuân tĩnh lặng trong lòng cô.
Tim xao động.
Người cũng xao động.
Cô từ từ, tìm kiếm sự thoải mái nhất cho mình. Gương mặt ửng hồng, toàn thân cũng nóng đến rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Lý trí nói với cô không nên tiếp tục, chuyện này giống như chiếc hộp Pandora, một khi đã mở ra, sẽ rất khó để dừng lại. Nhưng cổ tay cô như cứng đờ, hoàn toàn không nỡ rút ra.
Ngay lúc não trái và não phải đang kịch liệt giao tranh, cô nín thở, và nghe thấy rõ ràng một tiếng mở cửa vang lên
…