Ôn Lật Nghênh ngây người. Cô luống cuống tay chân muốn tắt nó đi, nhưng không hiểu sao nó lại như mất kiểm soát, không nghe theo sự điều khiển của cô nữa.
Cô đành phải dùng chăn che lại, cố gắng giảm âm thanh chấn động xuống mức thấp nhất.
Người bước vào sẽ là ai?
Nếu chú Dịch gọi cô xuống ăn tối sẽ không tự ý vào phòng. Mỗi lần tiểu Tạ vào phòng cũng vô cùng cẩn thận, sẽ ngoan ngoãn gõ cửa. Nếu Dương Như Tĩnh và Du Cận Đường đến, chắc chắn vừa bước vào đã cất tiếng gọi cô.
Loại trừ tất cả những khả năng khác, đáp án còn lại đã quá rõ ràng.
Nước mắt gần như ngay lập tức dâng lên. Ôn Lật Nghênh khẽ cắn môi, thầm trách bản thân cô thật không có tiền đồ. Chỉ là xa cách ít ngày rồi gặp lại, cô lại có thể căng thẳng và vui sướng đến mức này.
Toàn bộ dây thần kinh trên người cô căng như dây đàn, không chỉ vì tiếng bước chân ngày càng gần, mà còn vì sự rung động không ngừng từ vật giấu trong chăn.
Nếu như bị Du Chi phát hiện, cô nên giải thích thế nào? Anh sẽ nghĩ gì về cô?
Ôn Lật Nghênh có chút đau khổ mà nhắm mắt lại, đột nhiên chỉ muốn biến thành một con đà điểu có thể vùi đầu vào cát. Tay cô cầm điều khiển, rõ ràng có thể dừng lại, nhưng dưới tác động kép của sự bí ẩn và k*ch th*ch, cô lại bắt đầu tận hưởng cảm giác tê dại đang lan tỏa, cô không nỡ nhấn nút dừng.
Cô thỏa mãn đến mức đuôi mắt rịn ra một vệt hồng, hai chân kẹp càng chặt hơn.
Ngay khoảnh khắc sắp chạm đến đỉnh điểm, tấm chăn che trên người lại bị ai đó đột ngột lật lên. Ôn Lật Nghênh nhíu mày, mở mắt ra, cô rơi vào đôi mắt sâu thẳm và hẹp dài của Du Chi.
Trên người anh vẫn còn mang theo hơi thở phong trần mệt mỏi. Có lẽ vì phải vội vã lên đường, dưới mắt anh còn ẩn hiện một vầng thâm nhàn nhạt.
Trời còn chưa tối, Du Chi đã vội vàng chạy về, vừa kịp lúc trước bữa tối đã có mặt ở Du Viên. Anh đến nhà chính, chỉ thấy Dương Như Tĩnh và Du Cận Đường, lạ một điều là không thấy bóng dáng Ôn Lật Nghênh. Trước đây, cô luôn thích ở bên cạnh Dương Như Tĩnh trước bữa ăn, lúc thì cắm hoa, lúc thì chỉ đơn giản là trò chuyện.
Ở nhà họ Du, người chưa đông đủ thì chưa thể bắt đầu bữa ăn. Du Chi biết, cô sợ mình làm rối loạn quy tắc, nên mỗi bữa ăn cô sẽ đến từ rất sớm.
Không thấy cô ở chỗ Dương Như Tĩnh, tim Du Chi bỗng loạn nhịp trong khoảnh khắc, anh lập tức chạy đến sân của họ. Hành động lật chăn lên cũng có chút vội vã.
Đối diện với đôi mắt ngấn nước của người phụ nữ, não bộ Du Chi hoàn toàn trống rỗng, trong tai ong lên một tiếng, kéo dài không dứt. Niềm vui khi gặp lại sau bao ngày xa cách nhanh chóng bị một sự hưng phấn còn lớn hơn, mãnh liệt hơn thay thế. Ánh mắt anh tối lại, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm vào cô, cơ bắp sau lưng căng cứng, cánh tay chống bên người cô, gân xanh đã sớm nổi lên.
Và cả một nơi thầm kín nào đó, cũng không biết điều mà bị k*ch th*ch.
Ôn Lật Nghênh sắp khóc đến nơi, thứ đó như một quả bom hẹn giờ, đang hành hạ lý trí của cô. Du Chi có năng lực trinh sát mạnh như vậy, mắt anh nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, chắc chắn anh có thể nghe thấy. Nhưng anh lại như không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô chăm chú, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật trứ danh, vừa sâu sắc, vừa thấm thía, vừa dư vị.
“Anh… không có gì muốn nói sao?” Ôn Lật Nghênh cố nén giọng nói run rẩy, hỏi anh, nhưng cô lại không dám nhìn.
Du Chi cong môi dưới, cúi người xuống thấp hơn một chút: “Em muốn nghe anh hỏi gì nào?”
Chỉ hai câu này thôi, khoảng cách lạnh nhạt sau bao ngày xa cách lập tức không còn sót lại chút gì. Họ trở về với phương thức ở chung quen thuộc nhất.
Bàn tay anh vung lên, nhấc bổng Ôn Lật Nghênh đặt lên đùi mình ngồi, xoa nhẹ quả đào mềm mại. Cố tình kéo dài giọng điệu đến mờ ám không rõ: “Vợ yêu. Nó tốt hơn, hay là anh tốt hơn?”
Vành tai Ôn Lật Nghênh đỏ đến sắp rỉ máu, cô không dám nhìn vào mắt Du Chi, cũng không dám nhìn xuống. Sợi dây ren mỏng manh của món đồ chơi đang quấn lấy ngón tay khớp xương rõ ràng của anh, theo chuyển động của ngón tay mà nhẹ nhàng đung đưa. Tiếng rung không còn bị che giấu, vang lên trong không khí với tần số nguyên thủy nhất, kéo theo nhịp tim của Ôn Lật Nghênh cùng cộng hưởng ở tần số cao.
“Anh, đừng nói nữa…” Cổ họng cô khó khăn phát ra tiếng.
Du Chi nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô, tim anh hoàn toàn tan chảy, cả người anh khô nóng không chịu nổi.
Hành động cứu viện khẩn cấp ở Tân Thị đã đại thắng, toàn đội không một người thương vong, họ vinh dự nhận được huy chương của thành phố Kinh Bình. Anh vừa mới từ đội cảnh sát ra, Lương Anh Diệu vỗ vai anh, chúc mừng anh lại có thêm một chiến công đáng ca ngợi.
Du Chi lại đột nhiên cảm thấy, anh hùng hay không, không quan trọng. Anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh nảy sinh ý nghĩ này. So với cả thế giới, anh càng nợ Ôn Lật Nghênh một người hùng. Cho nên anh đã từ chối bữa tiệc liên hoan của đội, không chút nghĩ ngợi mà chạy về Du Viên.
Anh không thể chờ đợi mà muốn gặp cô. Muốn ôm cô, hôn cô, và nói với cô, vợ yêu, em đã đợi lâu rồi.
Nhưng cảnh tượng hiện tại, lại càng làm anh rối loạn hơn.
Người phụ nữ của anh lại phải dựa vào mấy thứ này để tìm kiếm sự thỏa mãn. Chỉ cần ý nghĩ này lướt qua trong đầu, anh đã không chịu nổi. Ngọn lửa vô danh đốt cháy đến cực điểm, cuồn cuộn dâng lên nỗi chua xót không thể ngăn lại. Làm sao Du Chi có thể nghĩ đến sẽ có một ngày, anh lại đi ghen với một thứ đồ vật; nó có thể bao bọc, thoải mãn cô, ở trong cô… trong những ngày anh không có ở đây, thay thế anh.
Đầu ngón tay anh ghì chặt lại, Du Chi giữ vững. “Đặt ở bên trong dùng,” anh dừng lại, nhướng mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Ôn Lật Nghênh, “hay là bên ngoài?”
“Ngoài…”
Lời Ôn Lật Nghênh còn chưa dứt, nơi sâu thẳm nhất đã bị một v*t c*ng cách lớp vải mỏng manh chạm vào. Một lực mạnh hơn sức của chính cô rất nhiều, cũng không hề có ý định để lại cho cô một chút đường lui nào. Cô nhắm nghiền mắt lại, ngón tay bấu chặt vào vai Du Chi, những chiếc móng tay hình hạnh nhân sắc nhọn hằn sâu vào da thịt anh, khắc ra từng vầng trăng khuyết nhỏ.
“Du Chi, anh…” Lời nói của Ôn Lật Nghênh đã không còn trọn vẹn. Cô cắn chặt răng, không muốn để dáng vẻ tan tác của mình trông quá lả lơi.
Khung cảnh hoàng hôn yên tĩnh, hoàn toàn bị khuấy động đến xáo trộn.
“Bảo bối, em đến hình như… có hơi nhanh.” Du Chi đưa bàn tay ra, đặt ngay giữa tầm mắt hai người, trên những ngón tay thon dài trắng lạnh còn vương một sợi dây bạc. Biết rõ cô đang thẹn thùng, anh còn cố tình xấu xa mà nhìn chằm chằm, không cho cô một chút cơ hội nào để th* d*c hay trốn tránh.
“Anh cút đi.” Ôn Lật Nghênh giơ tay đánh anh, nhưng cú đánh lại nhẹ bẫng, không có chút sức lực nào. “Em có chơi bao giờ đâu, làm sao biết nó lại…”
Lại có cảm giác như vậy, lại thoải mái như vậy.
Cũng… nhanh như vậy.
Con ngươi Du Chi sẫm lại trong nháy mắt, đáy mắt loé lên sự hưng phấn. Anh lướt lưỡi qua hàm trên, bàn tay to lớn ôm sau eo cô siết lại. Khoảng cách giữa hai người được kéo đến gần hơn, chóp mũi vừa vặn chạm vào nhau, v*t c*ng linh hoạt kia lại một lần nữa bị anh ném vào khu rừng rậm rạp, làm cành hoa run rẩy.
“Bây giờ là lần thứ hai.” Anh vỗ nhẹ lên trái đào tròn trịa của cô. “Nên có tiến bộ hơn chứ?”
Anh hung hăng nghiền qua.
Sau đó cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ bừng đang khẽ hé mở của cô.
Bao nhiêu ngày không gặp, cô hoàn toàn tan chảy trong vòng tay anh.
Một bên Du Chi giữ chặt lấy thân thể đang run rẩy của cô, một bên lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi số nội bộ. Ngón trỏ anh đặt lên môi cô, vừa như dỗ dành lại vừa như cảnh cáo: “Đừng kêu ra tiếng.”
Điện thoại vừa kết nối, anh dường như cố tình th*c m*nh một cái, sau đó cười đầy xấu xa mà nhìn cô chăm chú. Giọng nói của anh lại cực kỳ ổn định và nhạt nhẽo, chỉ xen lẫn một chút khàn khàn gần như không thể nghe thấy.
“Chú Dịch, vâng, cháu và Lật Nghênh không qua ăn cơm đâu, chú nói với mọi người một tiếng nhé.”
Điện thoại vừa ngắt, môi Ôn Lật Nghênh đã sắp bị chính mình cắn đến bật máu vì cố gắng kìm nén. Cô uất hận liếc Du Chi một cái: “Anh cố ý!”
Anh liền ghì lấy cổ cô và hôn lên, nhẹ nhàng day m*t, dịu dàng như đang thổi lên vết thương cho cô.
“Ngoan.”
“Anh dỗ con nít à!” Ôn Lật Nghênh hoàn toàn xù lông.
Du Chi không biết xấu hổ mà gật đầu, gõ nhẹ vào chóp mũi cô: “Ừm, đang dỗ một bạn nhỏ lần đầu tiên chơi đồ chơi.”
“…”
“Du Chi.” Không biết đã bao lâu trôi qua, sóng tình dâng rồi lại hạ, hạ rồi lại dâng, triền miên không dứt, Ôn Lật Nghênh cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.
Cô ôm lấy khuôn mặt anh, muốn đem tất cả nỗi nhớ nhung và mong chờ trong suốt khoảng thời gian này nói cho anh nghe. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ trực tiếp bày tỏ lòng mình với một người khác giới như vậy. Cô nuốt nước bọt, vừa định mở miệng, đã bị tiếng chuông điện thoại dồn dập của anh cắt ngang.
Du Chi không muốn nghe, nhưng khi liếc qua màn hình, cả người và động tác của anh đều sững lại.
Tất cả mọi thứ, đột nhiên im bặt. Hơi thở Ôn Lật Nghênh ngưng lại, cô không cố ý nhìn, nhưng tầm mắt lướt qua cũng dễ dàng nhận ra ba chữ.
“Viên Tòng Toàn.”
Dưới ánh mắt chăm chú của cô, Du Chi trượt nút nghe. Xung quanh trở về sự yên tĩnh ban đầu, Ôn Lật Nghênh không chỉ nghe được tiếng lá cây xào xạc xa xa, tiếng ve kêu chim hót, mà còn nghe thấy trong điện thoại một giọng nữ thanh lãnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Du Chi, anh có thể qua đây được không?”
“Em nhớ…”
Ôn Lật Nghênh không có dũng khí để nghe nốt nửa câu sau. Cô không chút lưu luyến mà xoay người xuống khỏi đùi anh, cuộn mình thành một khối tròn nhỏ ở góc giường.
Du Chi không nói gì, chỉ “ừm” một tiếng vào điện thoại, sau đó đứng dậy.
Ôn Lật Nghênh ngẩng đầu nhìn anh, nhìn anh chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch, nhặt chiếc thắt lưng từ dưới đất lên, không một chút cẩu thả mà thắt lại.
“Anh phải đi, phải không?” Cô mở miệng, giọng nói mang một sự thê lương mà chính cô cũng cảm thấy xa lạ.
Hàng mi Du Chi khẽ run: “Anh có thể giải thích với em, nhưng bây giờ…”
“Chỉ vì cô ta nói một câu ‘nhớ anh’? Anh lại muốn bỏ rơi em.” Ôn Lật Nghênh thốt ra những lời đó mà chính cô cũng cảm thấy nực cười. Rõ ràng chỉ vài phút trước, hai người còn gắn bó keo sơn. Bây giờ, màn kịch bị hạ xuống, một vở diễn phồn hoa bị cắt ngang, chỉ còn lại sự hoang đường và lố bịch.
“Anh và cô ấy không có gì cả.” Du Chi giải thích. “Bây giờ không phải là lúc để nói những chuyện đó…”
“Vậy khi nào mới là lúc?” Ôn Lật Nghênh không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của anh. Cô hất cằm, nhìn anh thật sâu, nhưng lại chỉ có thể thấy được sự vội vã trong mắt anh. Anh đang vội đi, cho nên mới không muốn giải thích với cô. “Trước đây em hỏi anh về quá khứ, anh cũng nói như vậy. Được, em tin anh, em nguyện ý chờ, chờ đến khi nào anh bằng lòng mở lòng mình ra và kể cho em nghe.”
Một chuyện còn chưa đợi được, chuyện khác đã ập tới. Ôn Lật Nghênh đột nhiên cong khoé miệng, nở một nụ cười chua xót mà tự giễu: “Du Chi, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc em phải chờ đến bao giờ?”
Những cuộc cãi vã giữa họ dường như luôn đến rất nhanh, như một cơn bão đi qua, không có quy luật, không có điềm báo.
Trước nay cô không phải là người chịu uất ức. Chờ anh bình an trở về, chờ anh mở lòng tâm sự, chờ anh giải thích một đoạn quá khứ… sự kiên nhẫn của cô đã sớm bị bào mòn hết. Ôn Lật Nghênh không cho rằng Du Chi sẽ là người phản bội trong mối quan hệ này. Cho dù cả thế giới có đứng ở phía bên kia cán cân, cô cũng có đủ mười phần tự tin rằng mình sẽ là người chiến thắng.
Cô chẳng qua chỉ giận vì anh cứ mãi im lặng, giận vì giữa họ vẫn luôn có một khoảng cách không thể vượt qua.
Viên Tòng Toàn là vị hôn thê của Trần Dã. Nếu không phải vì Trần Dã bảo vệ anh mà hy sinh, thì năm nay đã là kỷ niệm sáu năm ngày cưới của họ. Ngày mai cũng là ngày giỗ của Trần Dã. Anh không quên được ngày đó, và Viên Tòng Toàn cũng vậy.
Cổ tay trái của Viên Tòng Toàn quanh năm luôn đeo một chiếc đồng hồ, là để che đi những vết sẹo chồng chất lên nhau. Năm năm trước, là lần đầu tiên cô ấy tự làm hại bản thân, lúc đó vì không liên lạc được Du Chi đã nảy sinh nghi ngờ, kịp thời chạy đến mới cứu được cô ấy; bốn năm trước, ba năm trước… Anh biết, mỗi năm vào những ngày này, Viên Tòng Toàn rất không ổn.
Vừa rồi cô ấy gọi điện đến, nói rằng, “em nhớ anh ấy.”
Trái tim Du Chi như bị một cú đánh chí mạng, máu tươi tuôn ra, vừa lo lắng vừa đau đớn. Anh biết, viên đạn này đến từ sáu năm trước, nó và viên đạn bắn về phía Trần Dã năm đó, là cùng một viên. Giống như anh vẫn chưa thể bình thản mà kể cho Ôn Lật Nghênh nghe về chuyện cũ, Viên Tòng Toàn cũng chưa bao giờ thoát ra được. Mà anh đối với cô ấy, trước sau vẫn luôn mang một món nợ ân tình.
Du Chi sợ Viên Tòng Toàn sẽ lại làm chuyện dại dột, anh phải đích thân đến xem mới có thể yên tâm. Anh cụp mi xuống, hàng mi run rẩy một cách đau khổ, tự hận bản thân vẫn chưa đủ mạnh mẽ để có thể nói ra những điều này với Ôn Lật Nghênh.
Có lẽ qua ngày mai, qua khỏi cái thời điểm đặc biệt này, anh có thể thản nhiên hơn. Nhưng hiện tại… Anh chỉ có thể bước đến ôm lấy bờ vai mỏng manh của Ôn Lật Nghênh, cúi xuống, định hôn cô một cái, như để chứng minh điều gì đó.
Đối diện với đôi mắt đỏ hoe của cô, anh sững lại, không thể nào hôn xuống được. Anh nói: “Đợi anh trở về.”
Ôn Lật Nghênh nhìn anh, đau lòng đến cực điểm, nhưng cô lại không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ lẳng lặng nhìn. Cô bình tĩnh đến lạ thường mà nhếch môi: “Anh đi đi. Đi rồi thì đừng trở về nữa.”
Một tiếng “chát” giòn giã vang lên, mặt Du Chi lệch đi, trên làn da trắng lạnh hằn lên một vệt tay đỏ sẫm. Uất ức bao nhiêu, cô phải trả lại một cách sòng phẳng nhất. Cái tát này gần như đã rút cạn tất cả sức lực của cô.
Cô không cho rằng mình có thể giữ anh lại, nhưng khi nhìn bóng lưng dứt khoát của anh quay đi, trái tim Ôn Lật Nghênh vẫn bị tổn thương sâu sắc.
Tiếng đóng cửa trầm đục vang lên, trả lại cho phòng ngủ sự cô tịch vốn có, chỉ còn lại một mình cô. Mọi thứ vừa rồi, thật sự giống như một giấc mơ.
Lúc này nước mắt mới trào ra, càng lúc càng mãnh liệt. Ôn Lật Nghênh giơ tay che miệng lại, nhưng không tài nào ngăn được tiếng nấc nghẹn ngào. Cô quỳ sụp xuống giường, điên cuồng tìm lấy món đồ chơi kia, bắt chước lại động tác của Du Chi, thăm dò thật sâu vào bên trong. Nhưng sự lấp đầy đó không mang lại chút kh*** c*m nào, chỉ có trống rỗng và tuyệt vọng.
Ôn Lật Nghênh như một con cá bị ném lên bờ, cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí, lồng ngực cô phập phồng dữ dội nhưng không thể hít vào được một chút dưỡng khí nào. Cô chỉ nhớ mình đã khóc rất lâu, thật sự rất lâu.
Khóc đến cạn cả nước mắt, cả người không còn chút sức lực, cô mới một lần nữa gượng dậy. Ngồi trước gương trang điểm, Ôn Lật Nghênh tay cầm kem che khuyết điểm, đem những dấu hôn ám muội còn vương trên người, từng chút một che đi. Che rất nhiều lớp, cho đến khi không còn thấy vành mắt hoe đỏ, cô mới ngẩng đầu, đối diện với người trong gương, gượng nở một nụ cười. Không chua xót, chỉ có vô vị.
Sau đó cô đứng dậy, gọi điện thoại cho Vũ Manh: “Vũ Manh, giúp chị đặt vé máy bay về Cảng Đảo, càng nhanh càng tốt. Hạng phổ thông cũng được, chỉ cần có thể đi ngay lập tức.”
Ôn Lật Nghênh không quen chịu khổ ở khoang phổ thông, nhưng giờ phút này cô cảm thấy những thứ đó chẳng là gì cả. Cô chỉ muốn đi. Rời khỏi Kinh Bình, càng xa càng tốt.
Vũ Manh đến đón cô, không kinh động đến bất kỳ ai trong nhà họ Du.
“Cô ba.” Đã mấy ngày Vũ Manh không gặp cô, vừa thấy mặt đã không khỏi kinh ngạc, đặc biệt là đôi mắt đang cố gắng che giấu sự mệt mỏi kia, cô ấy buột miệng hỏi thêm một câu. “Chị không sao chứ ạ?”
“Không sao cả.” Ôn Lật Nghênh thậm chí còn gượng cười. “Chị rất tốt.”
Trông không hề giống tốt một chút nào.
Hề Vũ Manh nhận được tin nhắn của Ôn Lật Nghênh, việc đầu tiên là kiểm tra vé máy bay. Cô báo quá gấp, vé khoang hạng nhất đã bán hết. Vũ Manh không dám tự quyết, chuyện này nếu để lọt đến Ôn gia, chẳng phải cô ấy sẽ trở thành tội nhân thiên cổ vì đã để cô ba Ôn chịu uất ức sao.
Cô ấy cố ý dùng thẻ phụ mà cậu cả Ôn Nghiên Tu cấp cho Ôn Lật Nghênh để thanh toán tiền vé. Quả nhiên, rất nhanh tin nhắn của Ôn Nghiên Tu đã gửi đến.
【 Tình hình thế nào? 】
Hề Vũ Manh một năm một mười bẩm báo lại sự việc. Đối phương im lặng một lát. Máy bay riêng không kịp xin đường bay, nhưng Ôn Nghiên Tu lại hiểu tính cách của em gái mình, nếu không xảy ra chuyện gì lớn, em gái anh sẽ không tuỳ hứng như vậy, nói về là về ngay.
【 Tự mua cho mình một vé. 】
【 Cùng con bé trở về, trên đường để ý đến con bé. 】
Vũ Manh nhận lệnh, và trên suốt chuyến bay, cô ấy lén dùng khoé mắt quan sát Ôn Lật Nghênh.
Cô ba Ôn không có gì khác thường, rất bình thường, bình thường đến mức khiến cô ấy có chút lạnh sống lưng.
Ôn Lật Nghênh đội một chiếc mũ lưỡi trai, che đi hơn nửa khuôn mặt, trên đầu lại đeo một chiếc tai nghe trùm đầu. Thứ duy nhất có thể thấy được là đôi môi đang mím chặt của cô. Suốt chuyến bay, cô không nói một lời, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu, cả người co ro trên ghế. Không gian chật chội dường như lại càng làm nổi bật lên cảm giác bi thương đến hoang tàn toát ra từ cô.
Không khóc, không quấy, nhưng không hiểu sao, Vũ Manh nhìn thôi cũng thấy xót xa.
“Cô ba Ôn, nếu chị không vui, thì cứ khóc ra đi ạ? Có em ở đây rồi, khóc ra có lẽ sẽ tốt hơn.” Cô ấy nói có chút vượt quá giới hạn, đây cũng là lần hiếm hoi Vũ Manh “xen vào chuyện của người khác”.
Ôn Lật Nghênh nghe thấy giọng cô ấy, trước tiên cô lắc đầu, nói mình không sao. Sau đó mới tự giễu mà cong khoé miệng, cô đeo tai nghe, vậy mà lại quên bật nhạc.
Hoá ra khi người ta đau lòng đến tột cùng, thật sự giống như một cái xác không hồn. Cánh tay cô tuỳ ý đặt trên tay vịn, cũng không cảm nhận được sự lạnh lẽo, chỉ có đầu ngón tay bất giác tê dại, làm cho tim cô vừa hoảng hốt lại vừa đau nhói.
Nói ra thật nực cười, lần đầu tiên trong đời cô ngồi khoang phổ thông, là do Du Chi đưa cô đến Kinh Bình. Lần thứ hai là hiện tại, là cô từ Kinh Bình, vì chạy trốn mà rời đi.
Một lần đến, một lần đi.
Tâm trạng lại khác nhau một trời một vực.