Vừa đặt chân xuống sân bay Cảng Đảo, Ôn Lật Nghênh lập tức hít một hơi thật sâu.
Tất cả ở đây đều quen thuộc, không có những con phố xa lạ, không có khí hậu cần thích nghi, không có người đàn ông hư hỏng mà cô đoán thế nào cũng không ra. Cô như thể trong nháy mắt đã tìm về được sân nhà của mình, mọi mệt mỏi đều tan biến.
Để lại hết những điều không vui trên máy bay, cô hất nhẹ mái tóc, hương hoa hồng lập tức lan tỏa trong không khí.
Khi trở về Ôn công quán đã là hai giờ sáng, Ôn Lật Nghênh rón rén lên lầu, không kinh động đến Ôn Triệu Lân và Kiều Khả Tâm. Thành công đi qua phòng khách, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào với họ về việc mình đột nhiên trở về.
Được rồi. Kỳ thực, một vài chuyện phiền lòng vẫn còn sót lại chút bóng dáng, không chịu buông tha mà đi theo cô.
Đèn cảm ứng trong hành lang theo bước chân cô, từng ngọn một sáng lên.
Ôn Lật Nghênh dừng lại trước cửa phòng ngủ của mình, cô nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa, nhất thời mờ mịt. Đã lâu cô không về, sao trong phòng lại có đèn thế này.
Cô đẩy cửa ra, ngọn lửa le lói trong lòng, nháy mắt vụt tắt.
Mạch Gia Hân đang ngồi bên bàn trang điểm của cô, nghịch ngợm với những chai lọ mỹ phẩm. Thấy Ôn Lật Nghênh, cô ấy lập tức quay đầu lại, cười với cô: “Về rồi à? Sao thế, thấy là tớ, thất vọng lắm hả? Dù Du Chi nhà cậu có mọc cánh bay qua, cũng không thể nhanh như vậy mà đến Cảng Đảo được đâu.”
Cô ấy ra vẻ khoa trương mà thở dài một hơi. “Haizz, tình cảm phai nhạt rồi.”
Ôn Lật Nghênh tiện tay chộp lấy một con thú bông trên sô pha, ném qua: “Cậu có phiền không hả?”
Mạch Gia Hân chuẩn xác bắt được, ôm vào lòng, đẩy chân xuống sàn, ngồi ghế xoay đến trước mặt Ôn Lật Nghênh, nghiêm túc đánh giá dáng vẻ của cô. Cũng không khoa trương như Vũ Manh và Ôn Nghiên Tu miêu tả.
“Sao cậu lại ở đây?” Ôn Lật Nghênh hỏi.
Mạch Gia Hân nhún vai: “Cậu nghĩ Vũ Manh đi cùng cậu về, anh trai tinh ranh của cậu sẽ không biết gì sao?”
“…Ồ.” Ôn Lật Nghênh uể oải lên tiếng. Trước đó lòng dạ cô rối bời, ngay cả mối quan hệ nhân quả đơn giản như vậy cũng không nghĩ thông.
Mạch Gia Hân nhìn cô, cười đầy suy tư: “Dùng tốt không?”
Ôn Lật Nghênh sững sờ hai giây, cô mới phản ứng lại cô ấy đang hỏi cái gì, nháy mắt xù lông, mặt đỏ đến sắp rỉ máu.
“Aria! Đừng nói nữa!”
Từ biểu cảm của cô Mạch Gia Hân có thể phán đoán, thứ đó, có lẽ không phải tự cô dùng. Cô ấy cười càng sâu hơn, giơ tay câu cằm cô, xem như dỗ dành, lại thuận miệng hỏi: “Chơi cũng đã chơi rồi, sao còn cãi nhau vậy?”
“Sao cậu biết cãi nhau?” Ôn Lật Nghênh còn mạnh miệng.
Mạch Gia Hân bất đắc dĩ lại véo véo má cô: “Nivalis, cậu có biết tâm tư của cậu rất dễ đoán không, chút tâm sự đó hận không thể viết hết lên mặt đấy.”
Du Chi cũng đã nói với cô những lời gần như y hệt. Nhớ tới anh, tim Ôn Lật Nghênh lại chua xót trong thoáng chốc.
Cô kể lại sự việc rõ ràng. Sau khi nói xong chữ cuối cùng, cô cắn môi, cố gắng gượng một lúc. Vốn còn định mạnh miệng, nhưng trái tim vẫn luôn dâng lên vị chua, chát đến mức cô thật sự khó chịu. Dưới ánh mắt tha thiết của cô bạn thân, mũi, hốc mắt cô bỗng nhiên cay xè.
“Aria…” Giọng Ôn Lật Nghênh đã có chút nghẹn ngào. Cô gượng cong khóe miệng, cười một cách không tự nhiên: “Tại sao yêu một người lại khó như vậy?”
Mạch Gia Hân sững sờ một chút, giơ tay, ôm người con gái yếu đuối trước mắt vào lòng, tay cô ấy vỗ nhẹ sau lưng cô.
“Kỳ thực sau lần đầu tiên Du Chi giải thích với cậu, cậu đã không còn nghi ngờ anh ấy và Viên Tòng Toàn nữa phải không?”
Mạch Gia Hân cảm thấy Ôn Lật Nghênh là người trong sáng, thuần khiết nhất mà cô ấy từng gặp. Cô được cưng chiều, yêu thương, dỗ dành mà lớn lên, trong thế giới của cô, mọi thứ luôn rất đơn giản. Du Chi nói, cô tin Du Chi, đương nhiên sẽ tin tất cả những gì Du Chi nói. Dùng một trăm phần trăm chân thành, đổi lại một trăm phần trăm chân thành, đó là đạo lý bất biến trong mắt cô.
“Bằng không với năng lực của người dưới tay cậu, chỉ một giây có thể điều tra ra được chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy và Du Chi trước đây rồi.” Mạch Gia Hân cố gắng giúp cô gỡ rối suy nghĩ. “Bao gồm cả chuyện của Du Chi năm đó, cũng như vậy.”
“Nhưng cậu không làm vậy, cậu đang đợi anh ấy chủ động nói.”
Ý nghĩ của Ôn Lật Nghênh bị chọc trúng, cô cố gắng nén lại tiếng nức nở trong hơi thở, gật đầu.
“Rõ ràng cậu có thể cảm nhận được anh ấy thích cậu, để ý cậu. Cậu muốn cái gì, anh ấy sẽ cho cậu, là sự săn sóc, cẩn thận rất khác với người ngoài…”
Cô không dám nói. Trên giường, người kiêu ngạo không kìm được như anh, luôn là bên sẵn lòng thỏa hiệp hơn.
Ôn Lật Nghênh cúi gằm đầu, khóe miệng cô là nụ cười chua xót. “Nhưng ngoài những điều đó ra, em luôn cảm thấy mình cách anh ấy rất xa, dù em nỗ lực thế nào cũng không chạm tới được. Quá khứ của anh ấy, công việc của anh ấy, đều là một thế giới khác mà em không thể chạm tới.”
Chính vào khoảnh khắc Du Chi quyết tuyệt rời đi, cô bỗng nhiên phát hiện ra sự thật đẫm máu này. Cũng chính vào khoảnh khắc đó, cô vô cùng tin tưởng, cô đối với Du Chi và Trần Trú Ngôn là những tâm tư hoàn toàn khác nhau. Lần này, không liên quan đến lòng hiếu thắng, không liên quan đến h*m m**n chinh phục, rõ ràng cô đang rung động, lần đầu tiên cô ngây thơ mờ mịt, vụng về học cách yêu một người.
“Anh ấy không coi em là vợ, là người yêu muốn nắm tay cả đời hay là người nhà có thể cùng nhau hoạn nạn. Em giống như…” Ôn Lật Nghênh khóc không dữ dội, chỉ là nước mắt từng giọt từng giọt lướt qua gò má, có gió thổi qua, trở nên lạnh lẽo. “Chưa từng bước vào trái tim anh ấy.”
…
Cô mơ màng ngủ, lại lơ mơ mở mắt khi đã là ngày hôm sau, nắng đã lên cao.
Điện thoại có tin nhắn của Mạch Gia Hân: 【 Chị đang cày cuốc ở công ty, tối nay đi chơi với cưng. 】
【 Đàn ông gì đó có đáng để công chúa nhà chúng ta buồn như vậy không? Chúng ta đi đâu mát mẻ thì đi đi! 】
Ôn Lật Nghênh bị cô ấy chọc cười, đổi một tư thế thoải mái hơn, trả lời tin nhắn: 【Không phải cậu mới yêu sao? Tối nay cậu không cần đi cùng bạn trai nhỏ à? 】
【 Thằng đàn ông nào có thể quan trọng hơn cậu chứ! 】
【 Đợi tớ một giây chốt xong dự án này kiếm tiền đưa cậu đi tiêu xài. 】
Ôn Lật Nghênh bị khát vọng lớn lao của cô bạn thân chọc cười. Cả hai là đại tiểu thư của những gia tộc hàng đầu Cảng Đảo, rõ ràng chẳng ai thiếu tiền. Nhưng tấm lòng này của bạn thân, cô xin nhận.
Cô nhanh chóng ra khỏi giường, dùng hết tất cả các loại dụng cụ làm đẹp giúp giảm sưng, một lúc sau, khuôn mặt xinh đẹp cuối cùng cũng không còn dấu vết của việc đã khóc suốt đêm qua. Đã lâu không về, phòng chứa đồ lại chất thêm không ít mẫu váy dạ hội mới do các thương hiệu gửi tặng. Cô tiện tay chọn một chiếc váy liền thân màu trắng tinh, tà váy dài đến ngang đùi, rồi đi xuống lầu.
Tối qua cô không ăn gì, lại ngủ một giấc đến tận chiều, bụng đã sớm réo lên biểu tình.
“Dì Phát! Có trà bánh gì không…” Lời Ôn Lật Nghênh còn chưa nói xong, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, giọng nói ngừng bặt.
Bên bàn ăn, “chật ních người”. Ba cô, ông Ôn Triệu Lân, mẹ cô, bà Kiều Khả Tâm, hai anh trai Ôn Nghiên Tu, Ôn Nghiên Từ, và cả…
Cô bỗng nhớ tới bóng lưng dứt khoát rời đi đêm qua, trái tim bất giác nhói lên một cái. Cặp mắt đen nhánh sâu thẳm, không một chút hơi ấm của ngày hôm đó, giờ phút này lại đang nhìn về phía cô, chứa đựng một ý cười nhàn nhạt.
Sao Du Chi lại ở Ôn công quán? Anh đến đây từ lúc nào vậy?
“Dậy rồi à, mau đến dùng trà chiều nào.” Kiều Khả Tâm vẫy tay với cô.
Ôn Lật Nghênh có chút ngơ ngác, cô chậm rãi đi qua. Trên bàn chỉ còn lại một vị trí trống cho cô, bên tay phải của Du Chi, cô chỉ có thể ngồi xuống.
“A Quân, con cũng thật là, tối qua cùng Tiểu Chi về nhà, sao cũng không nói với chúng ta một tiếng.” Ôn Triệu Lân giả vờ trách mắng cô hai câu, người hiểu chuyện sẽ nghe ra được, trong giọng nói đều là sự cưng chiều và vui vẻ, nào có nửa điểm ý trách cứ. “Làm nhà ta thất lễ, không phải sao?”
Du Chi nâng chén trà, đặt thấp hơn chén của ông Ôn Triệu Lân một chút rồi gật đầu chào hỏi: “Ba, con về Ôn công quán cũng như về nhà mình, không có gì là thất lễ đâu ạ.”
Ôn Lật Nghênh nghe anh nói mà nổi hết cả da gà. Anh không nhớ là họ vừa mới cãi nhau hay sao? Cái bộ dạng thản nhiên giả vờ như không có gì này, là đang diễn cho ai xem!
Không biết đã có sự nhầm lẫn ở đâu, mà cả Ôn Triệu Lân và Kiều Khả Tâm dường như đều cho rằng hai người họ đã cùng nhau trở về.
Ôn Nghiên Tu là người tinh ý hơn cả. Ngồi đối diện hai người, anh ấy nhìn thấu rõ sự gượng gạo và hiềm khích giữa họ.
“Cảng Đảo là nhà mẹ đẻ của A Quân, con bé về đến đây là có thể muốn làm gì thì làm, có chúng ta chống lưng. Nhưng em rể mới đến lần đầu, những lễ nghĩa cần có vẫn nên có, bằng không truyền ra ngoài, cũng không hay cho danh tiếng nhà họ Ôn chúng ta.”
Lời anh trai nói nghe qua rất khách sáo, nhưng từng câu từng chữ đều là đang thay Ôn Lật Nghênh vạch rõ ranh giới. Ôn gia là Ôn gia, Du Chi là Du Chi.
Bữa trà chiều này khiến cả người Ôn Lật Nghênh không thoải mái. Du Chi ngồi ngay bên cạnh, tựa như một ngọn núi lửa chực chờ phun trào, hơi nóng toả ra khiến cô cũng cảm thấy khó thở.
Chỉ mới qua một đêm, vốn dĩ cô còn chưa kịp sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, sự xuất hiện đột ngột của anh lại càng khiến mọi thứ rối như tơ vò. Đặc biệt là khi anh vẫn có thể thản nhiên trò chuyện vui vẻ với ba cô, như thể đêm qua không hề có chuyện gì xảy ra.
Cô tuỳ tiện ăn vài miếng, rồi cô nói mệt và muốn lên lầu nghỉ ngơi. Ngay lúc quay người định đóng cửa phòng ngủ lại, cô đã bị một bàn tay giữ lại. Hơi thở và mùi hương quen thuộc từ sau lưng ập đến, Ôn Lật Nghênh không cần nghĩ cũng biết đó là Du Chi.
Cô không ngờ anh sẽ xuất hiện ở Cảng Đảo, trong khi cuộc cãi vã nảy lửa của họ mới chỉ diễn ra mười mấy tiếng đồng hồ trước. Thời gian quá ngắn, cô còn chưa biết phải đối mặt với anh như thế nào.
“Anh đến đây làm gì?” Ôn Lật Nghênh lên tiếng trước, nhưng không nhìn anh.
“Giải quyết vấn đề.” Du Chi nói thẳng. “Vợ yêu.”
“Đừng gọi tôi như vậy!” Cảm xúc của Ôn Lật Nghênh có chút kích động, giọng nói bất giác cao hơn. Cô chỉ mất một giây để kìm nén lại, rồi nói tiếp: “Anh về Kinh Bình đi. Tôi không muốn gặp anh, không muốn nghe anh giải thích, lại càng không muốn giải quyết vấn đề. Cảng Đảo không chào đón anh, Ôn công quán cũng không chào đón một người con rể chỉ biết diễn kịch trước mặt ba vợ như anh.”
Du Chi nghe ra được, cô đang oán giận việc anh vờ như không có gì trước mặt Ôn Triệu Lân. Anh sững người một chút, anh định giơ tay nắm lấy tay cô, nhưng đã bị cô lạnh lùng né tránh.
“Đừng động tay động chân, tôi và anh không thân.” Cô quay đầu đi, cao ngạo hất cằm.
“Không phải anh có việc gấp sao? Không phải người khác chỉ gọi một cuộc điện thoại là anh lập tức bỏ rơi tôi sao?” Một khi đã bắt đầu tuôn ra, những lời oán giận không thể nào kiểm soát được nữa. Lúc này Ôn Lật Nghênh mới bừng tỉnh, cô chỉ đang trốn chạy, còn sự thờ ơ mà cô cố tỏ ra cũng chỉ là tự lừa mình dối người. “Anh về Kinh Bình đi, đi tìm bác sĩ Viên của anh đi! Đến Cảng Đảo làm gì!”
Du Chi mặc cho cô tay đấm chân đá, không hề rên một tiếng, thậm chí anh muốn đưa tay ôm lấy eo cô cũng không dám. Anh chỉ ngơ ngác đứng đó, hứng chịu tất cả sự trút giận của cô rồi liên tục lặp lại lời xin lỗi.
Ôn Lật Nghênh đánh anh đến mức bàn tay cũng trở nên đau rát. Cô đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Du Chi, anh nói xem, rốt cuộc là anh xin lỗi tôi vì điều gì?”
Cuối cùng cũng đến chủ đề này. Hàng mi anh run lên, trái tim như bị cô bóp nghẹt, anh cắn chặt môi dưới, rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Sáu năm trước, là năm thứ hai anh nhập ngũ, lúc đó anh ở đội phòng chống ma tuý. Trong đội định cử người vào hang ổ của trùm ma tuý làm nội gián, nội ứng ngoại hợp để triệt phá tận gốc tập đoàn tội phạm đó. Viên Tòng Toàn là… đồng đội phụ trách tiếp ứng cho anh.”
Anh bắt đầu kể lại từ đầu câu chuyện, tất cả đều là những bí mật được chôn sâu trong lòng, là những điều anh chưa từng nói với bất kỳ ai. Du Chi đã vô số lần tưởng tượng xem nên nói những điều này với Ôn Lật Nghênh như thế nào. Nhưng trước sau anh vẫn không nghĩ ra được cách, anh muốn bình thản mà kể lại mọi chuyện, nhưng cứ do dự mãi, để rồi cuối cùng vẫn đi đến bước đường này, một hoàn cảnh hoang đường nhất, cũng là cách làm tổn thương cô sâu sắc nhất.
Anh cố gắng kiểm soát cơ thể mình, nhưng mỗi khi thốt ra một chữ, cảm giác tê dại và đau đớn lại cuồn cuộn trào dâng từ sâu trong cơ thể, lấp đầy anh, khiến anh gần như không thể thở nổi. Hai chân anh dường như cũng mất hết sức lực, không còn chống đỡ nổi trọng lượng của chính mình. Du Chi phải chống một tay vào tường, lòng bàn tay anh dùng sức đến trắng bệch, gân xanh cũng theo đó nổi lên.
Dù là vậy, anh vẫn chịu đựng tất cả sự khó chịu đó, và tiếp tục.
“Tối hôm đó, trời mưa rất to…”
Sự giằng co và kiệt sức của anh lọt vào mắt Ôn Lật Nghênh. Từ lúc nào không hay, hốc mắt cô đã trở nên hoe đỏ. Cô đột nhiên nhớ lại, đây không phải là lần đầu tiên cô thấy Du Chi như vậy. Lần đầu gặp mặt, anh đã tình cờ ở lại tầng 46 của cô. Ngày đó khi cô gõ cửa, người cô nhìn thấy chính là anh của lúc này. Rách nát, sợ hãi, hoảng loạn – những từ ngữ vốn không bao giờ thuộc về Du Chi mà cô biết – tất cả cô đọng lại trong khoảnh khắc đó.
Và bây giờ, nó lại một lần nữa, chân thật và không chút che đậy mà hiện ra trước mắt cô.
Một đôi mắt đỏ ngầu nhưng lại khô khốc, cơ bắp toàn thân căng cứng, thái dương, đầu vai, khắp người đều ướt đẫm mồ hôi như vừa mới tắm, cơ thể run rẩy theo phản xạ sinh lý, dường như hoàn toàn không còn chịu sự kiểm soát của anh nữa.
Ngày đó… Cảng Đảo cũng đổ một trận mưa rất to. Đó là trận mưa lớn nhất, dữ dội nhất trong ký ức của Ôn Lật Nghênh.
Cô theo bản năng buột miệng, gọi tên anh.
“Lúc đó chỉ còn sáu tiếng nữa là đến giờ hành động bắt giữ vào ngày hôm sau.”
“Du Chi…”
“Lần cuối cùng anh liên lạc với đội, trên đường trở về, anh đã nghĩ rằng mọi thứ cuối cùng cũng có thể kết thúc, bóng tối vô biên đó rốt cuộc cũng đã thấy được ánh sáng, kết quả là…”
“Du Chi!”
Ôn Lật Nghênh cũng không hiểu nổi chính mình, rõ ràng cô rất muốn biết những điều đó, rõ ràng Du Chi đang cố gắng hết sức để giải thích, vậy mà cô lại là người lên tiếng ngăn cản.
“Đừng nói nữa.” Cô thậm chí còn chủ động nắm lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy của anh.
Du Chi sững người. Giống như một kẻ lữ hành đơn độc trong băng thiên tuyết địa quá lâu, cuối cùng cũng chạm được vào một chút hơi ấm, anh theo bản năng nắm chặt lấy. Anh đau khổ nhắm mắt lại, một tay vẫn chống vào tường, nhưng cả người lại vô thức tìm đến hơi ấm của cô. Anh chỉ đáp lại, tựa như một cái ôm, nhưng lại không phải là ôm. Công chúa của anh còn chưa nguôi giận, anh không dám ôm.
Đây là lần thứ hai, ngay trên bờ vực sụp đổ, anh tìm lại được chút hơi ấm đó. Suốt bao năm qua, anh không tìm thấy bất kỳ thứ gì có thể sưởi ấm cho mình, chỉ đơn độc bước đi trong giá tuyết, đi mãi, đi mãi.
Hàng mi Du Chi giật giật, bất ngờ cảm nhận được một chút ẩm ướt vương trên đó.
Sau sự việc năm đó, anh trở về đơn vị, đội đã mời bác sĩ tâm lý đến để trị liệu chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn cho anh. Câu anh nghe nhiều nhất chính là, “cứ khóc ra là sẽ ổn thôi, cảm xúc không thể dồn nén, phải được giải toả”. Nhưng trước sau anh vẫn không học được cách khóc, ngược lại càng trở nên lạnh lùng và liều mạng hơn.
“Xin lỗi, anh…” Du Chi tìm lại được chút lý trí, lại nói một câu xin lỗi.
Ôn Lật Nghênh cũng do dự một chút, nhưng rồi cô chủ động nhón chân, ôm anh một cái đúng nghĩa. Cô chưa tha thứ cho việc Du Chi đã bỏ rơi mình. Nhưng trong một thoáng mâu thuẫn, cô lại có thể thấu hiểu, tại sao anh luôn thích trì hoãn, luôn nói “để lúc đó rồi nói”. Không phải anh qua loa, cũng không phải anh yếu đuối, mà là vì anh thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cô chưa bao giờ thấy anh đau khổ đến nhường này. Giống như bị kẹt giữa lằn ranh sinh tử, bị thiên thần khinh rẻ, và bị cả ác ma lãng quên.
“Không muốn nói thì đừng nói nữa.” Ôn Lật Nghênh rất nhẹ nhàng nói một câu, rồi lại rất kiêu kỳ mà nhướng mày. “Em miễn cưỡng vẫn còn chút kiên nhẫn, không ngại cho anh thêm vài cơ hội nữa đâu.”
Cô buông anh ra. Nhưng Du Chi lại quyến luyến hơi ấm của cô, cả người vô thức bước theo. Nhận ra cô đã quyết tâm lùi lại, anh mới dừng bước, gắng gượng đứng thẳng người.
Anh cúi đầu, nói thẳng: “Anh không muốn làm tổn thương em. Anh không cố ý làm tổn thương em.”
Những lời gần như cùng một ý, anh lặp lại hai lần. Ôn Lật Nghênh lại đột nhiên mỉm cười thanh thản. Cô dường như đã hiểu ra, tại sao lúc đính hôn, anh đã phong trần mệt mỏi mà vội vã trở về, nhưng lại nói với cô câu kia: em xứng đáng với người tốt hơn.
“Anh đã từng cho rằng cuộc đời mình cứ mơ màng hồ đồ như vậy mà trôi qua cũng tốt. Hôn nhân gia tộc là trách nhiệm anh phải gánh, hoàn thành xong, cũng xem như cắt đứt mối liên hệ cuối cùng với thế giới này. Dù anh có chết ở chiến trường nào, hay trong một tai nạn bất ngờ nào đó, cũng sẽ không gây ra bất kỳ tổn thất nào cho những người bên cạnh.”
Du Chi không còn dám nhìn cô nữa.
“Ban đầu anh nói những lời không muốn kết hôn với em, đều là giả. Anh không muốn em đặt quá nhiều hy vọng vào cuộc hôn nhân này.”
Chỉ là sau đó, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Trên mảnh đất cằn cỗi cũng có thể nở ra những đóa hoa kiều diễm. Những lần tiếp cận theo bản năng, những rung động ngoài tầm kiểm soát, đều là những giai điệu mà số phận tấu lên.
“Nói ra cũng rất sến, nhưng dần dần anh cảm thấy… sống cũng không tệ.” Du Chi gượng cười, nghĩ đến những khoảnh khắc họ đã ở bên nhau. “Anh đang cố gắng thay đổi, cố gắng buông bỏ những tâm tư đó, và cũng đang cố gắng mở lòng với em.”
Cứ ngỡ thời gian có thể là liều thuốc tốt nhất, nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
“Nhưng…” Du Chi thở dài. “Mọi chuyện vẫn thành ra thế này.”
Thật ra anh đã vô số lần tiêu cực nghĩ rằng, nếu như người anh gặp, không phải là cô thì tốt biết mấy.
Cuộc đời của Ôn Lật Nghênh chưa từng trải qua những chuyện như vậy, cô không biết nếu là mình, liệu cô có thể giống như Du Chi, từ trong vũng bùn mà tái sinh, vẫn chân thành và chính trực mà đối mặt với thế giới này hay không. Cô nghĩ lại, chỉ cảm thấy đau lòng. Thảo nào đôi mắt đen nhánh hẹp dài của anh, luôn có những điều mà cô không tài nào đọc được.
“Du Chi. Em chỉ hỏi anh một câu thôi.”
“Yêu.”
Du Chi đã đoán được cô định hỏi gì. Gần như không tốn chút sức lực nào, anh đáp: “Ôn Lật Nghênh, anh yêu em.”
Sống mũi cô cay xè, nước mắt trực tiếp trào ra từ khoé mắt. Ôn Lật Nghênh đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng cho anh. Đôi mắt kia của anh linh hoạt và tinh tường đến vậy, có thể dễ dàng nhìn thấu rất nhiều điều. Nhưng có thể nhìn thấu mà lại bất lực, cảm giác đó, có lẽ còn đau đớn hơn.
Cô gạt đi bàn tay anh định lau nước mắt cho mình, tự mình quệt ngang một cái. Khi đi lướt qua anh, cô cố ý huých nhẹ vào người anh, vai và cổ đều vươn thẳng, kiêu hãnh như một con thiên nga.
“Đừng nghĩ như vậy là em đã tha thứ cho anh, em khó dỗ lắm đấy!”
“Buổi tối em còn có tiệc phải tham gia, không có thời gian nghe anh tiếp tục nói nhảm đâu.”
“Anh ra ngoài đi, em còn phải thay váy.”