Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 5

Phụ nữ vốn đã phiền phức, phụ nữ rơi lệ lại càng phiền phức hơn.

Du Chi cau mày, vẻ bực bội hiện rõ trên mặt, anh tiến lên một bước. Bóng hình cao lớn của anh bao trùm lấy Ôn Lật Nghênh, che khuất cả giọt nước mắt vừa chực trào ra của cô.

“Hỏi cô lần cuối.” Du Chi cúi xuống nhìn cô một lúc lâu, gáy anh đã hơi mỏi. “Cô có vào trong nói chuyện được không?”

Cổng cục cảnh sát đông người qua lại, Ôn Lật Nghênh lại là nhân vật của công chúng, bị người khác thấy được, không biết sẽ bị đồn thổi thành chuyện gì.

Nước mắt của Ôn Lật Nghênh đến nhanh mà đi cũng nhanh. Cô chớp mắt, khi đối diện lại với Du Chi, trong mắt cô đã không còn chút cảm xúc nào.

Vẫn là gương mặt của ngày hôm qua, nhưng nay lại có thêm một tầng thân phận, khiến ánh mắt cô nhìn anh trở nên phức tạp hơn. Cô bất giác quan sát anh kỹ hơn. Ngũ quan lập thể, sống mũi cao thẳng, mắt hẹp dài, toát ra một vẻ bất cần khó thuần hóa. Khí chất của anh giống như một con sói trên núi tuyết, lạnh lùng, hoang dã, và đầy nguy hiểm.

Giây tiếp theo, sau gáy cô nóng lên, một bàn tay to lớn của Du Chi đã đặt lên đó.

Gương mặt anh phóng đại trước mắt cô, mùi hương tuyết tùng trên người anh bá đạo xộc vào không gian của cô, khoảng cách chỉ còn trong gang tấc.

Ôn Lật Nghênh theo bản năng lùi lại, nhưng đã bị bàn tay anh giữ chặt, không thể động đậy.

“Cô ba Ôn lại không nghe lời rồi.” Giọng người đàn ông mang theo ý cười, nhưng khí thế lại đầy áp bức. “Đừng trách tôi ở trước mặt mọi người hôn cô, xem như tôi đang thực thi trước quyền lợi của người chồng.”

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Du Chi đã biết, cô đã biết về cuộc hôn nhân của hai người. Cô đằng đằng sát khí đến đây, là để tính sổ với anh.

Nhưng Ôn Lật Nghênh đâu phải người dễ bị uy h**p. Cô tức đến mức muốn nổ tung tại chỗ, không chút do dự mà dẫm mạnh lên chân anh, nghiến thêm vài cái cho hả giận. “Anh dám?”

Du Chi lười đôi co, anh chống một tay lên chiếc xe thể thao màu hồng của cô, cúi người thấp hơn, thì thầm với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Thử xem, xem tôi có dám không.” Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi căng mọng của cô. Anh không phải quân tử, nếu có thể đạt được mục đích, chơi trò lưu manh một chút cũng chẳng sao.

“Anh là đồ thần kinh!” Ôn Lật Nghênh hét lên, đúng như anh dự đoán.

“Dẫn đường!” Cô đẩy vai anh rồi sải bước đi trước. Tim cô đập thình thịch, vành tai nóng ran.

Vào đến phòng họp, Ôn Lật Nghênh vẫn dán chặt mắt vào người anh.

Trên mạng vẫn luôn đồn, những nơi tập trung nhiều hormone nam tính như trường cảnh sát, trường quân đội, thường là nơi tình cảm hỗn loạn nhất. Ôn Lật Nghênh nhìn thân hình của anh – vai rộng, eo hẹp, cơ bắp cuồn cuộn – rồi bất giác liên tưởng đến những chủ đề người lớn mà cô và hội chị em hay bàn tán. Các tiểu thư nhà giàu như cô, thứ gì cũng phải là tốt nhất. Dáng người này của anh, hoàn toàn có thể được xếp vào loại “tốt nhất”.

Nghĩ đến hai chữ “hưởng dụng”, cô có chút chột dạ mà liếc đi chỗ khác, vừa vặn chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Du Chi khi anh vừa lấy nước xong quay lại.

Dù chỉ mới gặp hai lần, nhưng người đàn ông này đã để lại cho cô ấn tượng quá mạnh mẽ. Cô không phủ nhận sức hút và vẻ gợi cảm của anh, nhưng tiếc là, trong lòng cô chỉ có Trần Trú Ngôn, liếc nhìn anh thêm một cái cũng thấy lãng phí thời gian.

Cô nhận lấy ly nước giấy anh đưa, nhấp một ngụm rồi nhăn mặt đặt sang một bên. Mùi trà rẻ tiền, có chút chát.

Du Chi thấy hết, cũng không ngạc nhiên. Đúng là một tiểu thư phiền phức.

“Xem ra, cô biết cả rồi.” Du Chi không muốn lãng phí thời gian, anh đi thẳng vào vấn đề.

“Phải,” Ôn Lật Nghênh nhướng mày. “Cảnh sát Du.” Trong lòng cô vẫn còn tức. Rõ ràng hôm qua đã nhận ra cô, mà còn giả vờ không biết, lại còn ôm, còn vác, chiếm hết cả tiện nghi. “Hôm qua anh đã nhận ra tôi, sao còn giả vờ làm gì? Anh muốn thử xem một Ôn Lật Nghênh này có đủ tư cách bước vào cửa nhà họ Du không à?”

Du Chi bị chất giọng hờn dỗi của cô làm cho đau đầu, anh cười nhạo: “Nếu tôi nhớ không lầm, là tôi đã tự giới thiệu, nhưng cô Ôn không nhận ra tôi.”

“…” Nụ cười của Ôn Lật Nghênh cứng đờ. Hình như là vậy thật.

Cô giả vờ trấn tĩnh: “Một đêm tôi phải xã giao với bao nhiêu người, anh tự giới thiệu lại không có chức danh, làm sao tôi biết anh là ai! Với lại, làm sao tôi nghĩ được ba tôi lại bắt tôi gả cho một ông chú cảnh sát ở nơi khác chứ!”

Nhận ra mình có chút quá lời, cô vội đổi giọng ngọt ngào: “Ý của tôi là…”

Du Chi lạnh lùng cắt lời: “Cô ba Ôn, cô cảm thấy rất uất ức sao?”

“Bị vị hôn thê ngay trước mặt thừa nhận trong lòng có người khác, rốt cuộc ai mới nên thấy uất ức?” Ánh mắt anh lạnh đến cực điểm, ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Lần đầu tiên trong đời Du Chi cảm thấy mình đã sai lầm một cách thái quá. Đồng ý cuộc hôn nhân này là sai, cản rượu cho cô là sai, bảo vệ cô khỏi những cảnh tượng máu me cũng là sai.

Đáng lẽ anh nên mặc kệ cô.

Má Ôn Lật Nghênh đỏ bừng, cô đã quên mất mình từng nhắc đến Trần Trú Ngôn trước mặt anh, hình như còn nói mấy câu như trừ người đó cô không gả.

Trong phút chốc, cô hoảng loạn đến mức không biết phải nhìn đi đâu. Càng nghĩ càng tức, cô quên mất mục đích mình đến đây là để hợp tác.

“Đừng khóc.” Du Chi thấy vành mắt cô hoe đỏ, buột miệng nói. “Và đừng mong tôi sẽ dỗ cô.”

“Anh nghĩ anh là ai chứ!” Cô không cần anh dỗ, anh không đáng để cô rơi lệ.

Ôn Lật Nghênh lau mắt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Buổi biểu diễn của Trần Trú Ngôn sắp diễn ra, Du Chi là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô lúc này.

“Tôi đến tìm anh để bàn chuyện hợp tác.” Cô gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

“Tôi đồng ý gả cho anh.” Giọng cô mềm mại, ánh mắt quyến rũ. Ôn Lật Nghênh tin rằng không người đàn ông nào có thể từ chối cô. “Với điều kiện, anh phải đáp ứng tôi một việc.”

Du Chi ngước mắt lên, trong mắt toàn là hàn khí. Anh nghĩ cuộc hôn nhân này là dành cho anh trai mình, Du Cận Hoài. Nhưng nửa năm trước, anh trai từ chối vì muốn tập trung cho sự nghiệp, trách nhiệm này lập tức rơi xuống đầu anh. Anh bài xích cuộc hôn nhân này không kém gì Ôn Lật Nghênh, sở dĩ anh đồng ý, chẳng qua chỉ là muốn gánh vác một phần trách nhiệm cho gia đình.

Cô nói chuyện với người trong lòng của mình, có phải cũng dùng cái giọng điệu õng ẹo này không?

“Cô ba Ôn, có phải cô đã quên một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

Giọng người đàn ông trầm thấp, như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên: “Hình như, tôi chưa từng nói là tôi muốn cưới cô.”

“…”

Ôn Lật Nghênh sầm mặt bước ra khỏi phòng họp, đóng sầm cửa lại. Tiếng giày cao gót của cô nện xuống sàn kiêu ngạo và giận dữ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Anh ta không muốn cưới mình? Kẻ muốn cưới cô có thể xếp hàng từ đây đến hết vịnh Đại Loan, vậy mà anh ta lại không muốn cưới cô?!

Mạnh Tầm vội vã chạy theo sau, cuống quýt không biết phải nói đỡ cho sếp mình thế nào.

“Sao thế?” Ôn Lật Nghênh chuẩn bị lên xe, thấy cô ấy vẫn còn đi theo. “Anh ta nói sai, còn muốn cô đến xin lỗi thay à?”

“Không, không phải ạ.” Mạnh Tầm líu lưỡi. “Đội trưởng của chúng tôi… không giỏi giao tiếp với con gái, có gì không phải, mong cô bỏ qua.”

“Ồ, tôi là gì của anh ta mà phải bỏ qua chứ.” Hôm qua thì ôm, hôm nay thì dọa hôn. Không giỏi giao tiếp với con gái à?

Ôn Lật Nghênh đóng sầm cửa xe. Vài giây sau, cô hạ kính xe xuống, vẫy Mạnh Tầm lại gần.

Ôn Lật Nghênh đẹp một cách động lòng người. Mạnh Tầm nghĩ, nếu là cô ấy, một câu nặng lời cũng không nỡ nói với cô.

Cô ấy ngoan ngoãn cúi đầu nghe dặn.

“Mạnh Tầm?” Ôn Lật Nghênh liếc thấy bảng tên trên ngực cô ấy. “Chuyển lời tới đội trưởng của cô, chuyện này chưa xong đâu. Cứ chờ xem!”

Mạnh Tầm ngây người nhìn chiếc xe thể thao phóng đi, trong đầu là một mớ hỗn độn. Chuyện gì đây? Đội trưởng họ thiếu nợ phong lưu bên ngoài sao?!

Bình Luận (0)
Comment