Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 6

Từ cục cảnh sát ra, Ôn Lật Nghênh không ngừng một giây mà lái xe thẳng đến văn phòng của Mạch Gia Hân.

Trái ngược với Ôn Lật Nghênh, một giám đốc hữu danh vô thực, Mạch Gia Hân là một người cuồng công việc, hận không thể có 25 tiếng một ngày để mở rộng đế chế của mình.

“Công chúa của tôi, sao thế này?” Nhận được tin Ôn Lật Nghênh đại giá quang lâm, Mạch Gia Hân vội vã kết thúc cuộc họp để ra “tiếp giá”.

Ôn Lật Nghênh đã điều chỉnh tốt tâm trạng, nhưng khi nhìn thấy cô bạn thân, sự uất ức lại trào lên: “Tớ biết lão già nhà tớ muốn gả tớ cho ai rồi…” Chỉ khi tức giận, cô mới gọi ba mình là “lão già”. Mạch Gia Hân thầm kêu không ổn, chuẩn bị sẵn một kịch bản dỗ dành trong đầu. “Nhà nào?”

Ôn Lật Nghênh kể lại toàn bộ sự việc từ hôm qua đến giờ, càng nói càng hăng, hai má ửng hồng. “Cậu biết không! Anh ta dám từ chối tớ, còn nói là không muốn cưới tớ!” Câu cuối cùng, cô gần như hét lên.

Mạch Gia Hân mất vài giây để tiêu hóa. “Vậy, điều khiến cậu tức giận nhất bây giờ, không phải là bác trai tự quyết định hôn sự, không phải là thân phận của đối phương không xứng với cậu, cũng không phải kế hoạch đến Kinh Bình gặp Trần Trú Ngôn bị phá hỏng, mà là… anh ta không muốn cưới cậu?”

“Đúng vậy! Lại có người đàn ông không muốn kết hôn với tớ!” Ôn Lật Nghênh tức đến run người.

Mạch Gia Hân bật cười, đột nhiên có chút tò mò về người đàn ông không hiểu phong tình này. Có thể chọc cho công chúa nhà họ Ôn tức đến mức này, đúng là của hiếm. Cô ấy vỗ vai bạn: “Ôn gia ở Hong Kong, Du gia ở Kinh Bình, đều là những gia tộc có máu mặt. Một khi đã quyết, chuyện hôn sự này khó mà thay đổi được.” Ý của cô ấy là, thái độ của Du Chi không quan trọng, cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ thành.

“Không không không.” Ôn Lật Nghênh xua tay, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. “Đây không còn là chuyện của hai nhà nữa, nó đã được nâng lên thành vấn đề về sức hút cá nhân của tớ rồi. Rất nghiêm trọng!”

Cô không tin có người đàn ông nào có thể ngồi yên trước mặt cô. Muốn cưới hay không, cuối cùng vẫn phải xem tâm trạng của cô. Nhưng bây giờ, cô nhất định phải thắng anh một ván! Cô phải đến Kinh Bình, cô phải gặp Trần Trú Ngôn, và nhất định phải thông qua con đường Du Chi.

Mạch Gia Hân chống cằm, trong lòng cũng vui mừng như chú Lâm. Đã bao lâu rồi, cô chưa thấy Ôn Lật Nghênh tràn đầy sức sống và ý chí chiến đấu như vậy. “Vậy bây giờ cậu tính sao?”

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.” Ôn Lật Nghênh búng tay một cái, rồi vội vàng chữa lại: “Tớ không nói anh ta là anh hùng đâu nhé, anh ta không xứng!”

Mạch Gia Hân cười. Đây mới đúng là Ôn Lật Nghênh, một đóa hồng đỏ kiêu hãnh, vĩnh viễn nở rộ ngược chiều gió.

Du Chi cũng chẳng khá hơn là bao.

Xử lý xong công việc, anh lấy điện thoại ra, màn hình ngập tràn tin nhắn của mẹ anh, bà Dương Như Tĩnh. Anh lười trả lời, bèn gọi thẳng.

“Con còn biết mình có mẹ à!” Giọng bà Dương oang oang trong điện thoại. “Đến Hong Kong mấy ngày rồi mà không một cuộc gọi!”

“Khi nào con về Kinh Bình?” Sau một hồi cằn nhằn, bà đi vào chủ đề chính. “Một mình, hay là hai người?”

Du Chi im lặng một lúc, cười khổ: “Mẹ đừng làm khó con.”

“Là con làm khó người ta thì có! Cái bộ dạng thô lỗ của con, cô gái nào mà ưa cho nổi?” Bà Dương không chút nể nang. “ Mẹ đã chuẩn bị sẵn hoa và quà, con phải tìm thời gian đưa cho Lật Nghênh. Hôn sự này mà hỏng, mẹ và ba con không tha cho con đâu!”

Du Chi đang định phản bác thì có tiếng gõ cửa. Anh vội vàng nói “Biết rồi” rồi cúp máy.

Người đến là Lạc Hạo Vũ, vẻ mặt ngưng trọng. “Tiểu Ngũ tỉnh rồi.”

Tiểu Ngũ, người bị trúng đạn trọng thương trong cuộc đột kích tối qua, đã tỉnh lại sau một đêm cấp cứu.

“Tình hình sao rồi?”

“Vẫn ổn.” Lạc Hạo Vũ đáp, nhưng mặt lại không chút vui vẻ. “Tiểu Ngũ nói, trước khi bị phát hiện, cậu ấy nghe được bọn chúng nói chuyện, và xác nhận kẻ bắn cậu ấy chính là tên trùm cuối mà chúng ta vẫn luôn truy lùng, Đầu Trọc. Nhưng trong số những kẻ bị bắt… không có hắn. Chết tiệt, lại để hắn trốn thoát rồi.”

Tên trùm này có khả năng chống trinh sát cực mạnh, cảnh sát đã theo dõi hắn nửa năm mà không có bất kỳ thông tin nào.

“Gọi chuyên gia phác họa đến.” Du Chi ra lệnh. Tuy anh là đặc nhiệm, nhưng tư duy phá án hình sự rất nhạy bén.

“Hoàng Sir đã cho người qua rồi ạ.” Lạc Hạo Vũ chán nản. “Nhưng dù có biết mặt hắn, cũng chẳng thay đổi được gì.”

“Sẽ thay đổi được.” Du Chi ngước mắt lên, ánh mắt kiên định như đá. “Vẫn còn cơ hội.”

Anh đã phân tích tâm lý của Đầu Trọc. Hắn là một kẻ táo bạo và thích khiêu khích. Giao dịch bị gián đoạn, lô hàng vẫn còn trong tay, chắc chắn hắn sẽ muốn hoàn thành nó càng sớm càng tốt. Cải trang thành người của Hứa Phỉ, tiếp tục giao dịch để bắt hắn, là cơ hội duy nhất lúc này.

“Không được!” Lạc Hạo Vũ điên cuồng lắc đầu. “Quá nguy hiểm!”

“Bây giờ còn lựa chọn khác sao?” Giọng Du Chi không nặng, nhưng áp lực lại vô cùng lớn. “Không thể để Tiểu Ngũ chịu một phát đạn vô ích.”

“Báo cho Hoàng Sir, tôi sẽ đi giao dịch, yêu cầu anh ta toàn quyền phối hợp.”

Hoàng hôn buông xuống, một cơn mưa rào bất chợt đổ xuống như báo hiệu một cơn bão sắp ập đến.

Chiếc Porsche màu hồng Barbie xé tan màn đêm tĩnh lặng. Ôn Lật Nghênh tận hưởng cảm giác gió đêm thổi tung mái tóc. Cô nhận được tin nhắn của Mạch Gia Hân: Du Chi đang ở khách sạn Hoa Viên Vân Đài, một sản nghiệp của tập đoàn Thụy Lâm do anh hai cô quản lý.

【 Anh ta là cảnh sát mà ở nổi khách sạn nhà mình sao?? 】

【 Anh ta đã có thể liên hôn với nhà cậu thì chắc cũng có thực lực chứ. 】

Ôn Lật Nghênh thấy cũng có lý. Cô bước xuống xe, gót giày cao gót nện trên nền đá cẩm thạch vang lên những tiếng kiêu hãnh.

“Tra giúp tôi một người.” Cô báo tên Du Chi cho lễ tân. “Cho tôi số phòng.”

“Thưa tiểu thư, đây là thông tin riêng tư của khách…”

Nhận lại là cái lườm sắc như dao của Ôn Lật Nghênh, cô gái lễ tân run rẩy: “Du tiên sinh ở phòng suite tầng 46 ạ.”

Tầng 46? Tầng 46 là không gian riêng tư của cô, không bao giờ tiếp khách. Trừ khi là ba hoặc anh hai cô đích thân sắp xếp. Bọn họ bán đứng cô rồi!

“Dẫn tôi lên!” Giọng cô run lên vì giận.

Đúng lúc đó, cô thoáng thấy một bóng người quen. Hứa Phỉ, và cô cảnh sát ban sáng, Mạnh Tầm. Sao họ lại đi cùng nhau? Nhưng cô không bận tâm. Nhiệm vụ hàng đầu của cô lúc này là quyến rũ Du Chi.

Đến trước cửa phòng, Ôn Lật Nghênh gõ nhẹ. Không có tiếng trả lời. Cô gõ mạnh hơn, bấm chuông liên tục, gần như muốn phá tung cánh cửa.

Bất chợt, cửa mở.

“Anh làm gì mà không mở cửa! Có phải…” Giọng cô đang cao vút bỗng hạ xuống.

Người đàn ông vừa tắm xong, nửa thân trên để trần, eo chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm. Nước từ tóc anh nhỏ giọt, lăn dài theo những đường cơ bắp hoàn hảo. Một thân hình gợi cảm đến nghẹt thở.

Mọi kế hoạch, mọi chiến thuật “mỹ nhân kế” của cô sụp đổ trong khoảnh khắc. Cô không đủ can đảm để giở trò tán tỉnh với một thân hình đầy sức mạnh và nguy hiểm như vậy.

Lời của Mạch Gia Hân văng vẳng bên tai: “Cưng à, cậu còn chưa chạm vào đàn ông bao giờ, cậu có chắc là cậu làm được không?”

Cô cảm nhận được một luồng sức mạnh hung hãn đang ngủ đông dưới lớp cơ bắp kia. Chỉ cần một cái phất tay, anh có thể dễ dàng bẻ gãy cô.

“Nhìn đủ chưa?” Giọng anh trầm khàn, khêu gợi.

“Tôi…”

Chưa kịp nói hết câu, cổ tay cô đã bị nắm lấy, cả người bị kéo vào phòng. Lưng cô áp vào cánh cửa lạnh ngắt.

Theo bản năng cô rụt người lại, vô tình cọ vào lồng ngực nóng rực của anh. Ôn Lật Nghênh cứng đờ.

“Du Chi! Anh bị bệnh à! Nam nữ thụ thụ bất thân!”

“Phải không?” Anh nhếch mép cười, vẻ lưu manh hiện rõ. Anh vẫn giữ chặt cổ tay cô. “Vậy xin hỏi cô ba Ôn, nửa đêm nửa hôm đến gõ cửa phòng tôi, là có ý đồ gì?”

Cô cứng họng, không thể thốt nên lời.

Trong không khí tĩnh lặng, cô mới nhận ra điều bất thường. Anh đang th* d*c, trán lấm tấm mồ hôi, cơ bắp căng cứng như đang run rẩy. Anh đang phải cắn chặt răng để nói chuyện.

Nhưng trong đôi mắt đen láy của anh, cô thấy một ít tan vỡ, sợ hãi, và hoảng loạn.

Anh có chuyện gì đó.

Đây là cơ hội trời cho. Trong lúc đàn ông yếu đuối nhất, thừa cơ mà vào, chắc chắn sẽ thành công.

Cô nuốt nước bọt, run rẩy đưa tay lên, định v**t v* sống mũi cao thẳng của anh.

Giây tiếp theo, cổ tay cô lại bị bắt lấy. Sự yếu đuối trong mắt anh biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác của một con sói vừa tỉnh giấc.

“Tôi khuyên cô đừng giở trò.” Anh gằn giọng.

Kế hoạch lại thất bại, Ôn Lật Nghênh tức giận: “Dựa vào cái gì!”

Du Chi cúi thấp người xuống. Cô gái này giống như một con mèo con, tự cho là mình hung dữ, nhưng thực chất không có chút sức sát thương nào. Anh càng muốn đè bẹp sự kiêu ngạo của cô.

“ Tôi quấn khăn tắm không chặt lắm đâu,” anh cố ý nói. “Nó sắp rơi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment