Ôn Lật Nghênh không đợi được câu trả lời của anh, ý thức đã mơ hồ chìm vào bóng tối, cả người ngã về phía sau.
Du Chi vội tóm lấy cổ tay cô, kéo cả người cô vào lòng mình.
Anh giơ tay đỡ lấy sau gáy cô, vững vàng ấn đầu cô lên vai mình để làm điểm tựa.
Giọng nói mềm mại của cô xen lẫn sự kiên cường và cả tiếng nức nở không thể che giấu, nghe mà khiến trái tim Du Chi như bị ngâm trong giấm chua, vừa đau vừa xót, anh hoàn toàn không có sức chống cự. Anh mím chặt môi, giữ nguyên tư thế đó rất lâu, không hề nhúc nhích.
Bị một cảm giác kiên định chưa từng có bao bọc, anh vô cùng khao khát hương thơm nồng nàn trên người cô.
Hôm nay là ngày giỗ của Trần Dã.
Sáu năm đằng đẵng, cứ đến ngày này, hoặc là tự anh giam mình trong thế giới riêng, hoặc vật vã trước cửa phòng cấp cứu. Tinh thần năm nào cũng căng như dây đàn, chưa một lần được bình yên.
Du Chi khẽ nghiêng đầu, vùi mũi vào mái tóc, để chóp mũi dịu dàng lướt trên vầng trán mịn màng của cô.
Sự bình yên mà anh từng khao khát đến cháy lòng, giờ đây lại gần ngay trong gang tấc khi ở bên cô.
Anh đứng dậy, nhẹ nhàng bế bổng Ôn Lật Nghênh vào lòng. Động tác của anh dịu dàng đến mức gần như nín thở, chỉ sợ một chút xao động nhỏ cũng đủ để phá vỡ giấc ngủ an lành của cô.
Vừa bước ra khỏi phòng, Mạch Gia Hân đã đứng chờ sẵn ở cửa. Cô ấy liếc nhìn hai người, ánh mắt thoáng vẻ hài lòng.
Cô ấy ném cho Du Chi một chiếc thẻ phòng: “Đưa cậu ấy lên tầng 46 của Hoa Viên Vân Đài đi. Nivalis say rồi hay nói năng lung tung lắm, nếu để ba mẹ cô ấy biết cô ấy phải chịu tủi thân ở chỗ anh, tôi cam đoan anh không gánh nổi hậu quả đâu.
Thấy Du Chi dường như có điều muốn nói, Mạch Gia Hân lập tức giơ tay ngăn lại.
“Tôi không phải đang nghĩ cho anh đâu, tôi chỉ ước gì tất cả mọi người biết anh là một tên khốn nạn thế nào, để họ đến mà khiển trách, mà mắng chửi anh!” Mạch Gia Hân liếc nhìn Ôn Lật Nghênh, giọng nói bất giác dịu đi, “Tôi chỉ đau lòng cho Nivalis thôi. Lúc trước cậu ấy đã phải chịu áp lực lớn đến thế nào mới quyết định gả cho anh, bây giờ lại phải muối mặt chạy về Ôn công quán, một người sĩ diện như cậu ấy, chắc chắn sẽ không vui vẻ gì.”
“Lúc trước?” Du Chi khó hiểu.
Mạch Gia Hân liếc anh một cái, ánh mắt xem thường như muốn trợn lên tận trời: “Đội trưởng Du Chi đáng kính, anh sẽ không đến mức quên hết những chuyện khốn nạn mà mình đã làm đấy chứ? Anh nghĩ một gia đình bình thường, sẽ bằng lòng gả con gái cho một người đàn ông biến mất không một lời từ biệt ngay trong tiệc đính hôn của mình sao? Huống chi chú Ôn và dì Kiều nổi tiếng là cưng chiều con gái.”
“Rốt cuộc anh có hiểu không vậy? Không phải có nhiều người tin tưởng anh, mà là vì Nivalis tin tưởng anh, cho nên họ mới lựa chọn tin tưởng anh.”
…
Du Chi lái xe, anh đưa Ôn Lật Nghênh đến Hoa Viên Vân Đài.
Màn đêm dần buông, đèn đường đã sáng lên, rọi vào mắt anh nhưng không thể nào xua đi được lớp sương mù trong lòng. Vẻ mặt anh ngưng trọng, mắt anh nhìn thẳng phía trước, trong đầu không ngừng vang vọng những lời Mạch Gia Hân vừa nói.
Anh đã trì độn đến mức nào, mà lại không hề hay biết những chuyện này.
Ở một nơi mà anh không hề biết, Ôn Lật Nghênh đã âm thầm dũng cảm lâu như vậy. Quả thật anh vẫn luôn dùng cách của mình để đối xử tốt với cô, nhưng sau khi biết được những chuyện này, Du Chi chỉ cảm thấy như vậy là không đủ, còn xa mới đủ.
Đèn đỏ dừng lại, ánh đèn đường hắt vào, Ôn Lật Nghênh khẽ nghiêng người về phía anh. Anh giơ tay, dùng lòng bàn tay vững vàng đỡ lấy gương mặt cô.
Nhiệt độ cơ thể cô hơi cao, giờ phút này cô nằm trong lòng bàn tay anh, tựa như một đóa hồng đỏ đang nở rộ.
Du Chi nghiêng mắt nhìn chăm chú vào gương mặt say ngủ của cô, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu anh lại kỳ diệu mà tạm dừng.
Anh chỉ nhìn cô, và tận hưởng sự yên tĩnh, bình yên của giờ phút này.
Mãi cho đến khi xe phía sau bấm còi, anh mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đỡ đầu Ôn Lật Nghênh ngay ngắn lại, rồi nhấn ga lao đi.
Con đường từ đại sảnh lên tầng 46, Du Chi không hề xa lạ. Quẹt thẻ, mở cửa, nhìn thấy mọi bài trí trong phòng vẫn như cũ, rõ ràng đã lâu không có người ở nhưng không nhiễm một hạt bụi nào, anh mới hiểu tại sao lúc đó Ôn Lật Nghênh lại kiêu căng ngạo mạn mà nhấn mạnh rằng, đây là địa bàn của cô, chỉ có cô mới có thể đến.
Cô thật sự đã được cả Ôn gia nuôi dưỡng rất tốt. Mạch Gia Hân nói đúng, Ôn Lật Nghênh không có lý do gì phải chịu sự xem thường ở chỗ của anh.
Ôn Lật Nghênh ngửi thấy mùi hương quen thuộc của mình, cô mơ màng mở mắt, thấy rõ bài trí xung quanh và gương mặt của Du Chi, cô thoải mái cọ cọ vào lòng anh.
“Khát quá.” Cô nhẹ nhàng làm nũng.
Men rượu đã ngấm, cô quên mất cả việc mình còn đang giận dỗi với Du Chi.
Anh đặt cô ngồi lên ghế sofa, đứng dậy định đi tìm nước cho cô.
Nhưng lại bị Ôn Lật Nghênh níu tay kéo lại, hai tay cô nâng lên, ôm lấy mặt anh.
“Anh không được đi. Không được bỏ em lại.”
Tim Du Chi như bị kim châm một cái, anh hít vào một hơi, véo nhẹ lên má cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Anh không đi đâu.”
Rồi lại cười nhẹ nơi khoé miệng —
“Nhưng anh phải đi lấy nước cho em uống.”
Dường như Ôn Lật Nghênh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng, cô rướn người về phía trước, dùng chóp mũi mình cọ vào chóp mũi anh.
“Anh hôn em một cái là em hết khát ngay.”
Du Chi véo nhẹ sau eo cô: “Em không nhớ à? Em đang cãi nhau với anh đấy, em có chắc là muốn anh hôn em không?”
Ôn Lật Nghênh lập tức đẩy anh ra, cô che miệng lại, dường như đột nhiên nhớ ra đoạn ký ức này: “Vậy thôi bỏ đi.”
Cuối cùng, Du Chi vẫn phải ôm cô đi lấy nước. Ôn Lật Nghênh như một chú gấu koala nhỏ, bám riết lấy anh, mái đầu bù xù cứ vô tình cọ vào cằm anh, mang theo cảm giác ngưa ngứa quen thuộc.
Anh đặt cô ngồi lên quầy bar, dịu dàng đưa ly nước đến bên môi. Ôn Lật Nghênh hờ hững uống một ngụm, thì thầm rằng đủ rồi.
Du Chi dùng lòng bàn tay khẽ lau đi vệt nước còn vương trên đôi môi căng mọng của cô.
Lớp chai sần mỏng trên tay anh khẽ lướt qua, khơi lên một cảm giác ngứa ngáy tê dại. Theo bản năng, Ôn Lật Nghênh m*t nhẹ đầu ngón tay anh.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau, rồi vội vã lảng đi, để lại không gian bỗng chốc nóng bừng.
…
Ôn Lật Nghênh bị một tiếng sấm rền lúc nửa đêm đánh thức. Khi mở mắt ra, những hạt mưa dồn dập đã nện lên cửa sổ.
Men say đã tan đi gần hết, cô đột nhiên ngồi dậy, theo bản năng gọi một tiếng: “Du Chi.”
Phía bên kia giường trống không. Vì động tác vừa rồi, sau cơn say đầu cô ẩn ẩn đau nhức. Một tay Ôn Lật Nghênh xoa thái dương, một tay mò mẫm bật đèn.
Ký ức sau cơn say trở nên đứt quãng, cô không còn nhớ rõ lắm.
Cô chỉ mang máng nhớ là Du Chi đã ôm cô trở về, anh dỗ cô uống nước, rồi lại giúp cô thay váy ngủ, động tác và giọng điệu dịu dàng đến không ngờ, hoàn toàn không hợp với vẻ bất cần cố hữu trên người anh.
“Du Chi.” Ôn Lật Nghênh uống ngụm nước chanh đặt ở tủ đầu giường, rồi vén chăn xuống giường đi tìm anh.
Cô vốn sợ bóng tối, nên toàn bộ tầng 46 đều được lắp đặt hệ thống cảm ứng. Ánh sáng đuổi theo từng bước chân cô, soi rọi sự cô độc trong không gian rộng lớn.
Phòng ngủ phụ, rồi phòng khách… Cô đã tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Du Chi đâu cả. Cứ mỗi một căn phòng trống rỗng lướt qua, nỗi hoảng loạn trong lòng Ôn Lật Nghênh lại dâng lên thêm một tầng.
Ký ức về lần Du Chi đột ngột im lặng khi kể về quá khứ bi thương ấy chợt ùa về, anh đã nhắc đến một ngày mưa rất to. Lần đầu tiên cô chứng kiến anh sụp đổ, cũng là trong một đêm mưa như thế.
Không rõ là do men say còn sót lại, hay vì tinh thần đã căng đến cực điểm, đôi chân Ôn Lật Nghênh bỗng trở nên mềm nhũn. Khi đến trước cửa phòng tắm, cô phải vịn tay vào tường mới có thể đứng vững.
Ôn Lật Nghênh hít một hơi thật sâu. Đây là nơi cuối cùng, cũng là tia hy vọng cuối cùng của cô.
Cô cắn chặt môi, run rẩy đẩy cửa.
Tiếng nước chảy ào ạt lập tức xộc vào tai.
Đèn cảm ứng bừng sáng, soi rõ mọi thứ. Và rồi, cô nhìn thấy anh. Du Chi đang ngâm mình trong bồn tắm đầy nước. Cô chợt nhớ lại chiếc điện thoại lần trước bị hỏng vì ngấm nước. Hóa ra, anh đã không nói dối.
Anh ngửa đầu nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, một cánh tay rắn chắc buông thõng bất lực ra ngoài thành bồn. Mặt nước gợn sóng che đi biểu cảm của anh, khiến Ôn Lật Nghênh không thể nhìn rõ. Cũng chính vì sự mơ hồ chết chóc ấy, trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Một nỗi sợ hãi chưa từng có xâm chiếm lấy cô, cô không dám nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.
Cô lao đến, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Du Chi, nước mắt gần như vỡ òa ngay tức khắc.
“Du Chi! Du Chi! Anh tỉnh lại đi…”
Cô khóc nấc lên, không thể kiềm chế. Nào ngờ, giây tiếp theo, bàn tay tưởng chừng vô lực ấy bỗng lật lại, siết chặt lấy cổ tay cô bằng một lực đạo quen thuộc đến ám ảnh.
Du Chi mở bừng mắt, bật thẳng người dậy. Nước trong bồn bắn tung tóe, làm chiếc váy trắng của Ôn Lật Nghênh ướt sũng.
“Anh không… Em tưởng là…” Niềm vui sướng quá lớn ập đến khiến Ôn Lật Nghênh nhất thời nói năng lắp bắp.
Nhưng rồi, giọng cô nghẹn lại. Ánh mắt cô hoàn toàn bị dáng vẻ của anh lúc này đóng băng. Cô không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung một Du Chi như vậy.
Gân xanh trên trán anh nổi cộm, những đường cơ bắp trên cổ và cánh tay căng cứng, phô bày một tư thế phòng vệ đến tột cùng. Đồng tử anh co rút dữ dội, ánh mắt tuy dán chặt vào cô nhưng lại trống rỗng, dường như đang xuyên qua cô để nhìn vào một nơi nào đó không tồn tại.
Cánh tay còn lại của anh chìm trong nước, những đầu ngón tay run rẩy không ngừng.
Chiếc áo ngủ màu đen ướt đẫm, dán chặt vào lồng ngực vạm vỡ đang phập phồng kịch liệt, như thể mỗi hơi thở đều rút cạn toàn bộ sức lực của anh. Đôi mắt anh đỏ ngầu, hằn lên những tơ máu chằng chịt.
Cổ tay Ôn Lật Nghênh bị anh ghì chặt, cả người cô bị kéo tuột vào bồn tắm. Không gian vừa đủ cho hai người, nhưng nước đã tràn ra lênh láng khắp sàn. Hai chân cô bị tách ra, buộc phải ngồi khóa trên người anh, cổ tay vẫn bị giam cầm.
Cô giống như một lữ khách vô tình lạc vào hang ổ của một con dã thú bị thương. Ôn Lật Nghênh chưa bao giờ thấy anh như vậy. So với hai lần sụp đổ trước đây, lần này còn nghiêm trọng hơn gấp bội.
Nước mắt cô lại tuôn rơi, không cách nào kiểm soát. Cô không hiểu, người anh hùng Du Chi trong lòng cô, người đàn ông có thể giải quyết mọi chuyện trong mắt tất cả mọi người, tại sao lại có thể trở nên tan nát đến nhường này.
“Du Chi…” Cô đau quá. Cổ tay cô bị ghì chặt cũng đau, đầu gối bị cấn vào thành bồn cũng đau.
Giọng nói uất ức của cô truyền đến tai Du Chi, hoàn toàn đánh thức anh.
“Ôn…” Giọng anh trở nên rất nhẹ, dù vẫn còn xen lẫn chút khàn khàn, tựa như một đứa trẻ lạc đường, “…Lật Nghênh?”
Đầu ngón tay, cánh tay, và cả bả vai của Du Chi đang run rẩy. Anh cong ngón tay lên, thử chạm vào gương mặt cô, một cảm giác ấm áp ập đến, chứng minh giờ khắc này là chân thật.
Anh tự giễu mà nhếch khoé miệng: “Anh doạ em sợ rồi phải không?”
Cả người Ôn Lật Nghênh không kiểm soát được mà run lên, nhưng cô vẫn liều mạng lắc đầu.
Cô càng cảm thấy đau lòng cho anh hơn, trái tim cô như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào, cô nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của anh.
“Có phải anh đang nghĩ đến…”
Dù Ôn Lật Nghênh không hiểu biết về phương diện này, nhưng cô cũng đã nhìn ra. Cái gai sâu nhất trong lòng Du Chi, thứ mà anh vẫn luôn che giấu, lảng tránh, chính là nhiệm vụ sáu năm trước, anh đã mắc phải chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn rất nghiêm trọng.
Cô cố gắng nói một cách uyển chuyển nhất, nhưng Du Chi đã nghe ra được.
Anh thành kính nắm lấy tay cô, những ngón tay thon dài lần lượt đan vào kẽ tay cô, mười ngón siết chặt.
“Không có. Anh không nỡ bỏ lại em, anh sẽ không làm chuyện dại dột đâu.”
Chỉ là vào cái thời điểm nhạy cảm này, ông trời lại không chiều lòng người mà đổ một trận mưa to, khiến bệnh cũ của anh tái phát. Nói ra cũng thật trớ trêu, lần trước cũng là ở Cảng Đảo, cũng là ở nơi này, là khi Tiểu Ngũ bị bệnh nặng nhập viện, còn anh lại không thể bắt được kẻ chủ mưu đứng sau. Lúc đó, Du Chi không có nhiều lưu luyến với thế giới này, anh ngâm mình trong nước, tận hưởng cảm giác ngạt thở cận kề cái chết. Có lẽ chỉ là một ý nghĩ sai lầm.
Nhưng khi đó, anh đã nghe được tiếng gõ cửa của Ôn Lật Nghênh, và mơ hồ nghe thấy cô gọi tên mình.
Du Chi nhếch môi cười, hoá ra từ lúc đó, cô đã là lời giải đáp của anh.
Đây là cách giải tỏa áp lực của anh suốt nhiều năm qua, ngâm toàn thân trong nước ấm, dường như chỉ có như vậy mới có thể xua đi cái giá lạnh sâu nhất trong cơ thể, và khoá chặt cái ý niệm “bản thân mình không đáng được cứu vớt” vào nơi sâu thẳm nhất trong đầu.
Nhưng hiện tại, đã có thứ ấm áp hơn, nóng bỏng hơn có thể thay thế.
Ôn Lật Nghênh ngồi trên người anh, da thịt cách hai lớp vải ướt sũng mà áp vào nhau, nhiệt độ đã tăng vọt.
Cô chủ động cúi đầu hôn lên môi anh, điên cuồng hấp thu, mang theo một cảm giác vui sướng của người sống sót sau tai kiếp. Đầu lưỡi tuỳ ý khuấy đảo, nước trong bồn tắm không ngừng gợn sóng, từng vòng một khiến họ ôm nhau càng sâu, càng chặt hơn.
Đuôi tóc Ôn Lật Nghênh hoàn toàn bị ướt sũng, cô ngoan ngoãn áp vào bờ vai trắng nõn và sau gáy cô.
Chiếc váy ngủ hai dây màu trắng đã biến thành trong suốt, hai hạt anh đào tròn lẳn lại càng thêm nổi bật, cọ xát trên lớp áo màu đen của Du Chi, càng thêm diễm lệ.
Chỉ là hôn môi, thể lực của Ôn Lật Nghênh đã bị rút cạn, đầu óc và ánh mắt cô trở nên hỗn loạn, nhưng tay cô vẫn siết chặt lấy anh không buông.
Du Chi khẽ nhúc nhích, ôm trọn cô vào lòng.
Bầu không khí tĩnh lặng bao bọc lấy họ, kéo theo chủ đề còn dang dở từ ban ngày.
“Cậu ấy tên Trần Dã,” giọng Du Chi trầm khàn, như vọng về từ một miền ký ức xa xôi. “Là người anh em chí cốt của anh từ những ngày còn ở trường cảnh sát. Tuổi trẻ mà, chuyện gì cũng phải tranh giành hơn thua. Cậu ấy vĩnh viễn là số một, còn anh là một ‘lão nhị’ ngàn năm.” Anh khẽ cười, một nụ cười không chạm đến đáy mắt. “Lũ bạn học còn trêu, tên anh có chữ ‘Chi’, nên số phận đã định sẵn chỉ về nhì. Hồi đó bồng bột, anh chẳng nghĩ ngợi gì, đi đổi tên ngay lập tức.”
“Sau này, bọn anh cùng vào đội, cùng đến biên thùy Tây Nam làm nhiệm vụ nằm vùng. Anh lúc đó liều mạng và non nớt, luôn cảm thấy nếu không có Trần Dã che chở, có lẽ anh đã chết mục xương ở một xó xỉnh nào đó từ lâu rồi.”
Ôn Lật Nghênh ghét cay ghét đắng khi nghe anh nói chữ “chết”. Cô khẽ cau mày, rướn người lên, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Một nụ hôn mang theo cả sự trừng phạt, cô cố tình cắn nhẹ lên môi anh.
Du Chi dịu dàng đáp lại, nụ hôn của anh như một lời thấu hiểu. Người trong ngành của họ, đối diện với sinh tử đã sớm chai sạn hơn người thường, nhưng trước mặt cô, anh nhất thời quên mất phải che giấu đi sự tàn khốc ấy.
Anh siết nhẹ vòng tay, kéo cô vào gần hơn, giọng nói chìm vào bi thương.
“Ngày hôm đó, anh trở về, và thấy cậu ấy bị trói, quỳ gục trên mặt đất. Một họng súng đen ngòm đang gí vào thái dương cậu ấy. Anh không biết tin tức đã rò rỉ từ đâu, nhưng lão đại của chúng đã bắt đầu nghi ngờ. Ngay khi anh xuất hiện, chúng lôi anh đến trước mặt cậu ấy, và rồi… khẩu súng kia bị dúi vào tay anh.”
“Đừng… đừng nói nữa.” Ôn Lật Nghênh không chịu nổi. Cô lắc đầu quầy quậy, giọng lạc đi. Cô không thể chịu đựng được cảnh Du Chi tự tay xé toạc vết sẹo đã đóng vảy của chính mình, để lộ ra máu thịt nhầy nhụa mà kể lại bi kịch năm đó.
Du Chi khẽ xoa nhẹ gáy cô, nhưng khóe môi lại cong lên một nụ cười thanh thản đến lạ.
Có quá nhiều chuyện, lẽ ra anh phải đối mặt từ lâu rồi.
“Có kẻ khác dí súng vào đầu anh,” Du Chi giơ tay, ngón trỏ ấn nhẹ vào lồng ngực mình, nơi trái tim đang đập những nhịp nặng nề, “Bắt anh phải cầm súng, chĩa thẳng vào cậu ấy. Bắt anh phải bóp cò. Chúng nói, chỉ có nổ súng mới chứng minh được sự trong sạch của anh, lúc đó mới có thể tiếp tục lên xe đến điểm giao dịch vào ngày hôm sau.”
“Trần Dã đã nói rất nhiều… Cậu ấy vừa van xin lão đại tha mạng, vừa thề thốt lòng trung thành, lại vừa cố chứng minh mình vô tội…”
Sáu năm trôi qua, nhưng những hình ảnh đó khi hiện về vẫn rõ mồn một đến tàn nhẫn: “Nhưng anh nghe vẫn hiểu được. Từng câu từng chữ của cậu ấy, là cậu ấy đang khuyên anh hãy nổ súng. Khuyên anh phải lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối không thể để hành động thu lưới ngày mai bị ảnh hưởng.”
“Anh vĩnh viễn không quên được trận mưa ngày đó. Sấm chớp rền vang, mưa như trút nước, dai dẳng đến vô tận.”
Ôn Lật Nghênh cảm nhận được cơ thể Du Chi lại bắt đầu run lên nhè nhẹ. Anh đau đớn nhắm nghiền mắt, hàng mi dài cũng run rẩy theo.
Cô chỉ có thể ôm anh chặt hơn, chặt hơn nữa, nhưng cô biết, vòng tay của mình quá nhỏ bé, hơi ấm của mình quá mong manh, không tài nào xoa dịu được cơn bão tố đang gào thét trong lòng anh.
“Cảm giác khẩu súng trong tay,” giọng anh vỡ ra, “lạnh lẽo đến thấu xương.”
Du Chi cảm thấy cả người mình đều mất hết sức lực, anh cúi đầu, vùi vào cổ Ôn Lật Nghênh.
Giọng nói là run rẩy, bả vai là run rẩy, sống lưng căng cứng, gân xanh trên cánh tay vì liều mạng cố nén mà cũng nổi lên, giống như những dãy núi uốn lượn.
“Em biết không? Cuối cùng, anh thật sự đã…”
Lần đầu tiên từ trong giọng nói của Du Chi, Ôn Lật Nghênh nghe được lệ ý rõ ràng như vậy, anh cũng đang kiệt lực kìm nén, nhưng vẫn run rẩy… run rẩy đến quá rõ ràng.
“…bóp cò.”