Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 56

Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh lập tức ngưng bặt.

Đôi mắt hẹp dài của Du Chi lẳng lặng đối diện với cô, những tơ máu đỏ ngầu dường như đã tan đi, kết thành sẹo.

Bàn tay đang siết chặt cổ áo anh của Ôn Lật Nghênh khẽ run lên.

Cô không ngờ rằng, đằng sau tất cả lại là một sự thật đẫm máu và nặng nề đến vậy.

Sáu năm, trong suốt sáu năm qua, một mình anh đã phải gánh chịu biết bao nhiêu giày vò.

Từng cử động nhỏ của cô đã lọt vào mắt Du Chi. Anh mím môi, mắt khẽ nheo lại, rồi bỗng nhếch lên một độ cong, bàn tay đang siết chặt cổ tay cô cũng buông lỏng.

Anh kéo cả người Ôn Lật Nghênh lại gần, chỉ cách một khoảng rất nhỏ, rồi dừng lại. Đáy mắt anh ánh lên từng tia vỡ vụn, dữ tợn, hoàn toàn phơi bày trước mặt cô, không một chút che giấu.

Anh đã từng trốn tránh, lảng tránh, chẳng qua chỉ là muốn cho khoảnh khắc tr*n tr** này có thể trông đàng hoàng, thong dong hơn một chút.

Vậy mà cuối cùng, anh vẫn xuất hiện trước mặt cô trong bộ dạng tồi tệ và sa sút nhất.

“Sợ anh sao?” Anh hỏi một cách thản nhiên, nhưng trong lòng lại sợ hãi khi phải nghe câu trả lời.

Những đường cơ bắp rắn chắc căng cứng, gân xanh nổi lên như những dãy núi đá lởm chởm. Lòng bàn tay Du Chi sượt qua chiếc cổ mềm mại của cô, thích thú một cách khó hiểu trước sự run rẩy nhè nhẹ ấy.

Thật ra Ôn Lật Nghênh có chút mờ mịt. Cuộc sống của cô quá bình yên và trôi chảy, cách xa những chuyện này.

Cô chỉ theo bản năng mình mà cúi đầu, nhìn vào đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng, thon dài cân đối của anh. Khi mười ngón tay anh siết chặt, bàn tay to lớn của anh có thể bao trọn lấy tay cô; khi đ*ng t*nh giao hoà, nó có thể đi vào nơi bí ẩn ấm áp nhất… Hoá ra, nó cũng đã từng bị cái lạnh thấu xương xâm nhập, bị nỗi đau gặm nhấm.

“Em không sợ.” Cô đưa ra câu trả lời.

Ôn Lật Nghênh đưa tay, nắm chặt lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy của anh.

Du Chi ngẩn người, một luồng hơi ấm bỗng dâng lên sống mũi, hoá tan thành vị chua xót, vành mắt lại đỏ thêm một chút. Anh không kìm được mà lật tay lại, lần nữa đan mười ngón tay vào nhau.

Khoé miệng anh cong lên nhiều hơn, nhưng hoàn toàn khác với nụ cười chua xót ban nãy, lần này là sự giải thoát, là sự thanh thản.

“Sau này anh trở về đội, xem báo cáo giám định và phân tích đường đạn mới biết, vốn dĩ khẩu súng trong tay anh không có đạn. Đó là cái bẫy mà tên trùm ma tuý đã giăng ra để thử anh. Trần Dã đã bị tên phó tướng của chúng bắn chết. Thân phận nằm vùng của Trần Dã lúc đó là đàn em của hắn, hắn không đoán được thân phận thật của Trần Dã, sợ cậu ấy đúng là cảnh sát, sợ lão đại của hắn sẽ bị liên luỵ, nên thà giết lầm còn hơn bỏ sót nên đã ra tay trước.”

Ôn Lật Nghênh thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không nói rõ được là vì sao.

May quá, may mà là như vậy, bằng không quãng đời còn lại, Du Chi sẽ phải sống thế nào để tha thứ cho chính mình. Nhưng rồi một nỗi bi thương vô tận lại dâng lên trong lòng, trong mắt những kẻ cùng hung cực ác đó, một sinh mạng tươi trẻ cũng chẳng khác gì một con kiến.

“Vậy, sau đó thì sao…”

Cô muốn biết, muốn tất cả sự hy sinh đều phải có giá trị. Nhưng cô vừa hỏi ra miệng, giọng nói đã trở nên khó khăn.

Cô mang máng nhớ lại lời Lạc Hạo Vũ từng kể, chuyên án triệt phá hang ổ m* t** ở biên thùy Tây Nam là chuyện của sáu năm về trước.

“Thất bại,” giọng Du Chi trượt dài trong cay đắng. “Bắt được một đám tép riu, nhưng những kẻ đầu sỏ, những tên có giá trị nhất, lại không một ai sa lưới. Hóa ra, lũ trùm sỏ đó vốn không hề có ý định xuất hiện. Mọi thông tin chúng tung ra chỉ là một màn kịch để thanh trừng nội bộ, diệt trừ những kẻ hai lòng. Sự nằm vùng của anh, sự che giấu của anh, tất cả giống như một trò hề, một vở kịch hoang đường đến nực cười.” Du Chi cúi đầu, giọng anh vỡ ra, “…còn có cả sự hy sinh của Trần Dã.”

Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Du Chi trở về đơn vị. Cú sốc tâm lý quá lớn đã buộc anh phải trải qua một thời gian dài trị liệu khép kín.

Anh đã từng lạc lối, mất phương hướng, không còn biết mục đích tồn tại của mình là gì. Anh không dám cười, không dám vui vẻ, không dám cảm nhận hạnh phúc. Mỗi khi những cảm xúc tích cực ấy le lói, anh lại cảm thấy tội lỗi, như thể đó là một sự phản bội ghê gớm đối với người anh em đã khuất.

Du Chi vẫn luôn day dứt rằng, lẽ ra anh cũng nên chết trong cái đêm mưa bão định mệnh đó.

Khoảng thời gian ấy, cả Du gia chìm trong một cơn sóng ngầm nặng nề chưa từng có. Từ đó, công việc của Du Chi trở thành một chủ đề cấm kỵ mà mọi người đều ngầm lảng tránh, chỉ dám chôn chặt nỗi lo lắng dành cho anh vào sâu trong lòng.

Cho dù chân tướng đã rất rõ ràng, anh vẫn không thể nào thanh thản, vì chính tay anh đã bóp cò.

Anh không dám sống quá hạnh phúc, nên người nhà họ Du cũng ngầm ăn ý mà kìm nén, không cho anh biết rằng tất cả mọi người vẫn luôn quan tâm đến anh.

“Nhưng… nhưng cuối cùng đã thành công, không phải sao? Anh đã một mình quét sạch toàn bộ hang ổ ma tuý đó.” Ôn Lật Nghênh không thể nhìn anh thất hồn lạc phách như vậy, giọng cô có chút gấp gáp, “Tất cả đã có ý nghĩa. Không hề hoang đường chút nào.”

Có lẽ ông trời cũng không đành lòng nhìn hành động lần đó của họ thất bại hoàn toàn, bước ngoặt của sự việc đã xảy ra vào nửa năm sau.

Tên trùm ma tuý chủ động liên lạc với Du Chi, muốn rủ anh làm một phi vụ lớn. Giống như Ôn Lật Nghênh nói, tất cả luôn có ý nghĩa, bởi vì lúc đó anh đã dứt khoát nổ súng, nên đã chiếm được lòng tin của tên trùm, cũng cho anh cơ hội để một lần nữa xâm nhập vào hang ổ.

Lần này Du Chi càng cẩn thận hơn, cũng càng tàn nhẫn hơn, cuối cùng đã không phụ sự mong đợi của mọi người, dẹp yên được vòng xoáy ma tuý ở Tây Nam, báo thù cho Trần Dã.

Sau đó nữa, anh được điều chuyển đến đội đặc nhiệm, không còn tiếp xúc với bất kỳ công việc nào liên quan đến phòng chống ma tuý.

Rất nhanh, anh được thăng chức vượt cấp lên làm đội trưởng đội đặc nhiệm, trở thành đội trưởng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.

Anh trở nên lý trí hơn, bình tĩnh hơn, mạnh mẽ hơn, dùng chính sức mình để che chở cho toàn bộ đội đặc nhiệm. Cậu đàn em ở trường cảnh sát năm nào cũng thuận lợi vượt qua kỳ thi, trở thành cấp dưới của anh, sau đó từng bước làm đến vị trí phó đội, tất cả đang phát triển một cách tốt đẹp.

Nhưng Du Chi biết, trong lòng anh trước sau vẫn có một nơi yếu mềm.

Mỗi đêm khuya, anh vẫn thường mơ thấy tiếng súng vốn dĩ không hề tồn tại đó, vang lên từ nòng súng của anh.

Ôn Lật Nghênh nghe anh kể những chuyện sau này, nghe một lúc, thế mà lại mỉm cười nhàn nhạt. Có lẽ hạnh phúc sau khi đã trải qua bi thương và khổ cực, mới trở nên đặc biệt đáng quý.

“Đàn em mà anh nói, không phải là Lạc Hạo Vũ đấy chứ?”

Du Chi gật gật đầu: “Thằng nhóc này lúc ở trường cảnh sát, đã thích đi theo sau lưng ba người bọn anh, như cái đuôi vậy.”

“Lúc cậu ấy chọn chuyên ngành, anh luôn khuyên cậu ấy đừng ra tuyến đầu. Cảnh sát trị an, cảnh sát giao thông, quản giáo, rất nhiều vị trí an toàn và nhàn hạ bày ra trước mắt.” Du Chi nhún vai, “Nhưng kết quả vẫn là như vậy, cậu ấy vẫn nhất quyết đòi vào đội đặc nhiệm.”

Ôn Lật Nghênh đặt mình vào góc nhìn của Lạc Hạo Vũ, cô bất giác cảm thấy muốn khóc.

Những người anh người chị mà Lạc Hạo Vũ luôn đi theo, đột nhiên biến mất, đến khi trở về, một người đã âm dương cách biệt, hai người còn lại thì chỉ sau một đêm đã trưởng thành.

“Lạc Hạo Vũ đã được anh bảo vệ rất tốt.” Ôn Lật Nghênh nhớ lại cái vẻ cà lơ phất phơ của anh ta, cô mỉm cười. Cô rúc mình vào lòng Du Chi, vầng trán nhẹ cọ cọ vào yết hầu anh, “Du Chi, anh đã bảo vệ tất cả mọi người rất tốt. Anh biết điều đó mà, đúng không? Anh rất lợi hại.”

Cô muốn khuyên anh bước ra khỏi quá khứ, bước ra khỏi khu rừng mưa ở Tây Nam năm đó. Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy ngôn ngữ của cô quá mức nhợt nhạt và nhỏ bé.

Ôn Lật Nghênh khẽ rướn người, dịu dàng hôn lên giọt lệ còn đọng trên mi anh.

Rồi nụ hôn của cô lần theo sống mũi cao thẳng, lướt qua chóp mũi anh, và dừng lại thật lâu nơi đôi môi mỏng mà quyến rũ. Cô muốn dùng chính mình để xua đi hết thảy những giá lạnh, những tăm tối đang bủa vây lấy anh. Cô muốn trở thành ánh sáng, thành hơi ấm của riêng anh, dẫu cho chỉ là trong khoảnh khắc này.

Ôn Lật Nghênh chưa từng nghĩ mình vĩ đại.

Nhưng vì người đó là Du Chi, cô bằng lòng làm người cầm đèn, cùng anh đi qua những bão giông tăm tối nhất.

Bằng lòng đợi anh, dù muộn đến mấy, với một ngọn đèn vàng ấm áp luôn thắp sẵn chờ anh về.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, Ôn Lật Nghênh theo thói quen quờ tay sang bên cạnh, nhưng chỉ chạm phải một khoảng trống lạnh lẽo.

Trái tim cô hẫng một nhịp, một cơn hoảng loạn tức thì cuộn lên. Cô bật phắt dậy, giọng nói run rẩy, vỡ tan trong không gian: “Du Chi! Du Chi!”

Gần như ngay tức khắc, bóng dáng quen thuộc của Du Chi xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Bắt gặp vẻ mặt thất thần còn chưa tan hết của cô, anh khẽ bật cười, giọng trầm ấm mang theo ý trêu chọc: “Lo cho anh đến vậy sao?”

Ôn Lật Nghênh ngây người hai giây, từ cái nhướng mày có chút bất cần của người đàn ông, cô xác nhận trạng thái của anh đã hồi phục như thường.

Cô lập tức treo vẻ mặt lạnh lùng kiêu sa như trước, hoàn toàn mặc kệ chuyện rạng sáng hai người đã hôn nhau triền miên đến mức nào trong bồn tắm.

Cô khoanh tay trước ngực, cằm hơi hếch lên: “Không có! Em gọi anh lấy giúp em cái váy thôi, trong tủ quần áo từ bên trái đếm qua cái thứ ba.” Mặc dù đã lâu không đến tầng 46, nhưng Ôn Lật Nghênh đối với những chiếc váy xinh đẹp của mình thuộc như lòng bàn tay, cái nào đặt ở đâu, trong lòng rõ mồn một.

Du Chi đi lấy giúp cô, lúc trở về, Ôn Lật Nghênh đã rửa mặt xong, đang ngồi trước bàn trang điểm.

Anh treo chiếc váy lên giá treo bên cạnh, sau đó nghiêng người đứng sau lưng cô, anh không có ý định rời đi.

Tầm mắt anh dừng lại trên mặt gương, ban đầu là đôi mắt, sau đó đi xuống đôi môi đỏ mọng của cô, cuối cùng… ngừng lại ở vùng ngực trắng nõn đang hờ hững lộ ra.

Yết hầu Du Chi lăn nhẹ một cái, ánh mắt có chút mờ ám.

Ôn Lật Nghênh có thể cảm nhận được mình đang bị nhìn chằm chằm, cô có chút chột dạ. Rõ ràng hôm qua hai người còn gắn bó keo sơn, vậy mà bây giờ cô lại công khai định nghĩa mối quan hệ của hai người là trạng thái “chiến tranh lạnh” chưa kết thúc.

“Làm, làm gì vậy?” Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ hùng hồn, “Em muốn thay đồ, anh còn đứng đây nhìn à?”

“Có phải là chưa thấy qua đâu.”

Du Chi so với cô còn hùng hồn hơn, anh cong môi cười đầy vẻ bất cần: “Hôm qua anh đã giúp ai đó thay váy ngủ rồi, nếu nhớ không lầm thì là hai lần.”

Anh nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, rồi cúi người xuống, hai tay chống lên bàn trang điểm, vây Ôn Lật Nghênh vào lòng, nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô.

“Sao lúc đó anh không thấy em thẹn thùng?”

“Em…”

Lần đầu tiên cô say rượu, hoàn toàn không có ấn tượng; lần thứ hai hai người từ bồn tắm đi ra, váy ngủ ướt đến không ra hình dáng, không thể mặc được.

Ôn Lật Nghênh chột dạ cắn môi, thẳng lưng lên: “Có phải em cầu xin anh giúp em thay đâu. Hơn nữa, em cho phép anh giúp em thay váy, đó là phần thưởng cho anh, hiểu chưa?”

Cô hoảng sợ đón nhận ánh mắt của Du Chi phản chiếu trong gương, bất giác cảm thấy bên trong ánh lên một tia lửa nguy hiểm.

Cảm thấy hai má mình nóng ran, cô vội vàng đẩy loạn xạ, đuổi Du Chi ra khỏi phòng.

Trang điểm xong, kiểu tóc cũng tuỳ tay uốn sơ qua, lúc này Ôn Lật Nghênh mới bắt đầu thay váy.

Vừa mới cởi váy đến ngang ngực, cô cúi đầu liếc mắt một cái, rồi ngẩn người. Trên vùng ngực trắng như tuyết chi chít những vết đỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đã bị m*t hôn điên cuồng đến mức nào, đến nỗi thủ phạm…

“Du Chi!” Ôn Lật Nghênh hét lên một cách khoa trương, lửa giận lập tức bốc l*n đ*nh đầu.

Thảo nào hôm qua ở lần thứ hai đó, Du Chi lại chủ động muốn “hầu hạ” cô thay váy ngủ! Uổng công cô còn tưởng anh đang áy náy với cô.

Cô xông ra cửa phòng ngủ, hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông vừa bị cô gọi tên: “Du Chi! Anh có phải là đồ b**n th** không ——”

“Nhân lúc cô say rượu, lại dám làm ra loại chuyện này.”

Du Chi mặc cho cô mắng chửi, không hề phản kháng, cũng chẳng tức giận. Ngược lại, ánh mắt anh lại bị dáng vẻ của cô lúc này cuốn hút hoàn toàn. Người phụ nữ ấy chỉ mải giận dỗi mà quên bẵng đi chiếc váy đang trễ nải trên người, để nụ hồng tròn đầy thấp thoáng ẩn hiện, phác họa nên một khung cảnh diễm lệ.

Tựa như một sự ban ơn đầy khiêu khích.

Yết hầu Du Chi chợt khô khốc. Một luồng điện nóng rực chạy dọc từ xương cụt, lan thẳng lên đại não.

Xem ra, anh vừa mới dỗ dành người ta xong, giờ lại chọc cho cô nổi giận mất rồi.

Du Chi khẽ l**m lên hàm trên, bàn tay đã đặt trên vòng eo mềm mại của cô tự lúc nào, hơi nóng từ lòng bàn tay như muốn thiêu đốt.

Giữa ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ngượng ngùng của Ôn Lật Nghênh, anh cúi xuống, hôn lên nụ hồng thẫm ấy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy đắc ý.

Anh dùng đầu răng khẽ ma sát lên hạt anh đào bé nhỏ. Cảm giác tê dại lan tỏa khiến Ôn Lật Nghênh không kìm được mà bật ra một tiếng rên khe khẽ.

Đầu lưỡi Du Chi lưu luyến quấn lấy, lại còn ngước mí mắt lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt trong trắng lộ hồng của cô, cố ý hỏi: “Thoải mái như vậy, có tính là dỗ dành xong chưa?”

Đáp án đương nhiên là phủ định, Ôn Lật Nghênh “dùng xong” lập tức đem anh ném sang một bên.

Dùng khăn ướt lau sạch vệt nước còn sót lại, mặt cô không đổi sắc mà thay váy, lại đem những chỗ tương đối bắt mắt lộ ra bên ngoài che đi, quy trình này cô đã thành thạo.

Trong lúc đó còn không quên cảnh cáo Du Chi: “Lần sau anh không được hôn đến rõ ràng như vậy!”

Du Chi gật gật đầu, nghe lọt rồi, không phải là không được hôn, chỉ là không được hôn đến rõ ràng như vậy.

Ôn Lật Nghênh đi giày cao gót vào, cô giơ tay ngăn lại bước chân của Du Chi định đi theo.

“Hôm nay em muốn đến Thuỵ Lâm tìm anh cả, anh không được đi theo em.”

Cửa bị đóng lại không chút lưu tình, Du Chi một mình bị “bỏ rơi” tại chỗ, khoé miệng anh bất đắc dĩ mà nhếch lên một độ cong tự giễu.

Vốn tưởng những lời nói đêm qua sẽ trở thành gánh nặng của cô, bây giờ xem ra, Ôn Lật Nghênh vẫn là Ôn Lật Nghênh, tự do phóng khoáng, đâu có bị loại chuyện này trói buộc.

Anh nghĩ lại, như vậy cũng tốt.

Vốn dĩ là chuyện cũ đã qua, hà tất phải một lòng một dạ mà câu nệ trong lòng chứ.

Ôn Lật Nghênh từ Hoa Viên Vân Đài ra ngoài, đi thẳng đến văn phòng của Ôn Nghiên Tu.

Gần đây Ôn Triệu Lân đã dần dần giao lại quyền kiểm soát trung tâm của tập đoàn, Ôn Nghiên Tu là thái tử gia nổi như cồn của Thuỵ Lâm, văn phòng anh ấy cũng được dọn đến tầng cao nhất của công ty.

Dù là Ôn Lật Nghênh đã từng thấy qua sóng to gió lớn, nhưng khi đi vào, cô vẫn kinh ngạc há hốc mồm.

Không gian được bao trọn bởi ba mặt kính sát đất. Đây đâu phải là một văn phòng làm việc, đây rõ ràng là một vương tọa ngự trị trên đỉnh tầng mây. Đứng trước mặt kính, Ôn Lật Nghênh phóng tầm mắt ra xa, gần là những tòa nhà chọc trời san sát, xa hơn nữa là dòng sông uốn lượn như một dải lụa. Từ đây nhìn xuống, cô có cảm giác của một vị thần đang quan sát chúng sinh, với quyền năng có thể đạp vạn vật dưới gót chân.

Theo quy định của tập đoàn, mỗi người đứng đầu đều có quyền thiết kế lại văn phòng trên tầng cao nhất theo phong cách của riêng mình. Và phong cách này của Ôn Nghiên Tu, so với sự trầm ổn của Ôn Triệu Lân, quả thực phô trương và ngạo nghễ hơn gấp bội.

“Anh cả,” Ôn Lật Nghênh giơ ngón cái tán thưởng. “Một văn phòng khí phách thế này, đúng là chỉ có anh mới ‘trấn’ nổi thôi.”

Ôn Nghiên Tu thong thả nhấp một ngụm trà, chẳng bận tâm đến lời khen của cô, trái lại hỏi thẳng: “Em với thằng nhóc nhà họ Du, làm lành rồi à?”

Ôn Lật Nghênh chớp mắt, cười tinh nghịch: “Đúng là chẳng có gì qua được mắt anh trai em cả.”

Từ bé cô đã ao ước có một người chị gái, để có thể thoải mái sẻ chia mọi chuyện thầm kín. Anh trai, suy cho cùng vẫn có khoảng cách, có những lời Ôn Lật Nghênh chẳng tài nào nói ra được.

Cô nghĩ, chắc hẳn Ôn Nghiên Tu cũng cảm thấy vậy, bằng không khi biết cô tức tốc từ Kinh Bình trở về trong đêm, phản ứng đầu tiên của anh ấy đã không phải là nhờ Mạch Gia Hân đến an ủi cô.

Biết anh cả vừa tiếp quản tập đoàn không lâu, sự nghiệp đang ở giai đoạn bận rộn nhất, Ôn Lật Nghênh không muốn làm mất nhiều thời gian của anh, cô đi thẳng vào vấn đề.

“Em đến đây là muốn hỏi anh, hiện tại định hướng của tập đoàn dành cho Quyết Khuyết là như thế nào ạ?” Vừa dứt lời, cô đã thấy chột dạ. Từ khi tiếp quản Quyết Khuyết đến nay, thành tích của cô vẫn luôn lẹt đẹt, chỉ đủ để lay lắt qua ngày.

Ôn Nghiên Tu khẽ cười: “Em còn mặt mũi để hỏi sao?”

“Aiya!” Ôn Lật Nghênh đỏ mặt, giọng hờn dỗi, “Em là em gái ruột của anh đấy, sao anh nỡ nói chuyện với em như vậy!”

“Được, được rồi.” Ôn Nghiên Tu giơ tay đầu hàng.

Anh ấy thong thả xoay nhẹ chén trà trong lòng bàn tay. Với một người đã dồn hết tâm huyết cho Thụy Lâm như anh ấy, những báo cáo và số liệu này đã thuộc nằm lòng từ lâu rồi.

“Không công cũng chẳng có tội, không gây chuyện, cũng chẳng tranh giành vị trí dẫn đầu,” anh ấy nói, giọng đều đều không chút biểu cảm. “Về cơ bản thì cũng nhất quán với mục tiêu của em, chỉ cần doanh thu không đội sổ là được.”

“…”

Cái câu “không đội sổ” ấy, chính là câu cửa miệng cô vẫn dùng mỗi khi trình báo cáo thường niên.

Nghe đến đây, mặt Ôn Lật Nghênh càng đỏ hơn. Cô giấu tay ra sau lưng, các ngón tay vô thức xoắn vào nhau vì căng thẳng.

“Năm nay mục tiêu đã khác rồi,” cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, “Em muốn đưa Quyết Khuyết đi lên, làm cho nó lớn mạnh thực sự.”

Ánh mắt Ôn Nghiên Tu khẽ lóe lên một tia kinh ngạc.

Anh ấy nhanh chóng chấp nhận sự thay đổi này, rồi bất giác nhớ lại ngày Ôn Triệu Lân dắt anh ấy đến Kinh Bình gặp gỡ gia đình họ Du, khi mà cô và Du Chi còn chưa chính thức gặp mặt. Khi đó, anh ấy cũng không hề muốn gả em gái đi xa đến vậy.

Nhưng Ôn Triệu Lân đã nói, ông cũng không nỡ, nhưng ông nhìn ra được, Du Chi chính là mảnh ghép còn thiếu để hoàn thiện Ôn Lật Nghênh.

Một người bạn đời tốt, là người có thể cùng bạn nắm tay để trở nên ưu tú hơn, người có thể truyền cho bạn năng lượng, và cũng có thể hấp thu năng lượng tích cực từ chính bạn.

Đến tận bây giờ, dường như anh mới thực sự thấu hiểu lời ba mình nói. Ngay thời điểm then chốt này, vị công chúa nhỏ luôn an phận của anh ấy lại đột ngột thay đổi, không cần nghĩ cũng biết là ai đã tiếp thêm cho cô dũng khí.

Ôn Nghiên Tu khẽ gật đầu, ánh mắt chứa đựng sự tán thưởng: “Anh sẽ rửa mắt mong chờ.”

“Vâng.” Nụ cười của Ôn Lật Nghênh càng thêm rạng rỡ, “Nhưng anh cũng không thể chỉ đứng nhìn thôi chứ…”

Cô bước đến bên cạnh Ôn Nghiên Tu, cũng tựa người vào mép bàn. Bàn tay nhỏ nhắn níu lấy vạt áo vest của anh trai, khẽ lay lay.

Giọng cô mềm đi, mang theo ý làm nũng rõ rệt: “Lúc đến đây em đã gửi đơn xin thành lập chi nhánh ở Kinh Bình rồi. Ôn tổng, anh duyệt cho em đi mà.”

Với quy mô hiện tại của Quyết Khuyết, việc thành lập chi nhánh lúc này là chưa phù hợp.

Nhưng Ôn Nghiên Tu không hề do dự. Anh ấy nhấc điện thoại nội bộ, chỉ vài ba câu đã giao phó xong xuôi cho trợ lý.

Sắp xếp ổn thỏa, anh ấy quay lại nhìn thẳng vào mắt Ôn Lật Nghênh, giọng nói mang theo cả sự kỳ vọng lẫn áp lực: “Một năm. Anh muốn thấy doanh thu của Quyết Khuyết tăng gấp đôi.”

Sống lưng Ôn Lật Nghênh chợt toát một tầng mồ hôi lạnh. Vốn là một tiểu thư quen sống trong nhung lụa, đã bao lâu không thực sự đặt chân vào thương trường, chính cô cũng chưa có lấy một tia tự tin. Anh trai thì hay rồi, vừa ra tay đã là một cú “sư tử ngoạm”.

“Đây chẳng khác nào anh đang ép em ký vào một bản giao kèo cá cược!” Giọng Ôn Lật Nghênh vút cao, đầy vẻ bất mãn, “Ôn Nghiên Tu, anh đúng là lãnh khốc, vô tình!”

Bị cô em gái làm ồn đến nhức cả tai, Ôn Nghiên Tu đành bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng, đồng ý sẽ không gây thêm áp lực cho cô nữa.

Lúc này Ôn Lật Nghênh mới thấy hài lòng, cô chủ động khoác lấy khuỷu tay anh cả. Chợt nhớ đến lời đồn nghe được trong buổi tụ tập hôm qua, cô bèn ôm tâm lý trêu chọc thử một phen:

“Em nói này, anh cứ giữ cái bộ mặt lạnh như tiền thế kia, thì làm sao mà theo đuổi được con gái nhà người ta?”

“…”

Gương mặt Ôn Nghiên Tu lập tức sa sầm.

Ôn Lật Nghênh thầm thở phào, cô biết ngay là tin đồn nhảm nhí. Ôn Nghiên Tu nổi tiếng là kẻ cuồng công việc, tôn thờ chủ nghĩa lý tính đến cực đoan, một lòng một dạ chỉ có Thụy Lâm. Làm sao anh trai có thể như lời cô bạn kia nói, vừa gặp đã yêu một cô gái bình thường nào đó được chứ.

Huống hồ, hôn sự của anh cả cô đã được cha mẹ sắp đặt từ một năm trước. Dù chưa ngã ngũ, nhưng Ôn Lật Nghênh không cần nghĩ cũng biết, người được chọn chắc chắn phải là một thiên kim tiểu thư danh giá, người có thể cùng anh gánh vác cả cơ nghiệp nhà họ Ôn.

Cô không nghĩ lan man nữa, quay lại với kế hoạch chấn hưng sự nghiệp vĩ đại của Quyết Khuyết.

Nào ngờ vài phút sau, người bên cạnh lại bất ngờ lên tiếng, giọng trầm xuống đầy vẻ suy tư: “Vậy… rốt cuộc phải theo đuổi thế nào?”

Ôn Lật Nghênh giật nảy mình, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

“Anh… Hả? Không phải… Anh, anh!”

Cô chống tay lên cằm, nội tâm giằng co một hồi lâu mới chấp nhận được sự thật động trời này. Ôn Nghiên Tu đúng là một tảng băng di động, nghiêm túc đến mức có thể so với một cỗ máy, nhưng suy cho cùng anh trai cô vẫn là người. Mà đã là người thì không thể tránh khỏi thất tình lục dục, sẽ có lúc rung động, sẽ nảy sinh h*m m**n chiếm hữu.

Ôn Lật Nghênh nhớ lại nữ chính trong lời đồn: “Nghe đồn là một ‘bông hoa tuyết’ ngây thơ trong sáng à? Anh cả, kiểu này anh ‘xử’ được không đấy, đừng có mà dọa người ta chạy mất dép…”

“Anh đáng sợ lắm sao?” Ôn Nghiên Tu hỏi lại.

Thấy cô em gái gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, một cảm giác bực bội khó tả dâng lên trong lòng, đôi mày anh ấy chau lại.

“Vậy…” Anh ấy hiếm khi tỏ ra yếu thế trước mặt cô như vậy, “Phải theo đuổi thế nào đây?”

Ôn Lật Nghênh chẳng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng lại rất am hiểu tâm lý phụ nữ.

Cô vung tay, vỗ một cái đầy thâm ý lên vai anh trai mình.

“Đơn giản thôi! Cứ mặt dày mà tấn công, vừa tranh vừa đoạt, giành cho bằng được!”

Bình Luận (0)
Comment