Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 57

Du Chi lên đường trở về Kinh Bình, nhưng lần này, Ôn Lật Nghênh không đi cùng. Không phải vì giận dỗi, mà là vì một lý do khác.

Khi anh hỏi, cô chỉ bí ẩn cười, ngón tay thon dài quấn lấy lọn tóc mai: “Em còn có chính sự phải lo! Thế giới của em đâu phải chỉ xoay quanh một mình anh.”

Nói rồi, cô ném hết mớ bòng bong phải giải thích với nhà họ Du cho một mình anh xử lý.

Và đúng như lời cô nói, Ôn Lật Nghênh thực sự có “chính sự” phải lo. Cô ba Ôn  trước
 nay là người chỉ biết hưởng thụ, nay lại hiếm hoi cắm rễ ở Quyết Khuyết suốt ba ngày liền, yêu cầu Vũ Manh trình lên tất cả báo cáo trong mấy tháng qua.

Phong thái làm việc cũng hệt như con người cô, chuyện gì cũng phải thật hoành tráng, gióng trống khua chiêng. Cô không học được thế nào là khiêm tốn, là kín đáo, chỉ hận không thể loan báo cho cả thế giới biết rằng, cô Ôn đây sắp làm nên chuyện lớn.

Mạch Gia Hân không khỏi lo lắng: “Bảo bối à, bây giờ cả thế giới biết cậu muốn vực dậy Quyết Khuyết rồi, lỡ như cuối cùng…”

Ôn Lật Nghênh nhớ lại lời Ôn Nghiên Tu nói, doanh thu phải tăng gấp đôi. Nhưng tâm trạng cô không hề dao động, chỉ khẽ nhướng mày: “Cậu còn không hiểu tớ sao? Lời đã nói ra, chính là không muốn chừa cho mình đường lui. Lần này dù có chết vì sĩ diện, tớ cũng phải làm cho bằng được. Giới trang sức cao cấp, nhất định phải có một vị trí cho Quyết Khuyết!”

Mạch Gia Hân đương nhiên hiểu cô bạn thân của mình, cũng tin tưởng vào cô. Dù sao có Ôn Nghiên Tu chống lưng, kết quả tệ nhất cũng sẽ không đến nỗi nào. Điều cô tò mò hơn là một chuyện khác: “Vì Du Chi à?”

Ôn Lật Nghênh gật đầu, không chút gượng gạo, vô cùng thẳng thắn.

“Tớ đột nhiên nhận ra, cuộc đời này nên có ý nghĩa hơn một chút, nên lưu lại dấu ấn gì đó cho thế giới.”

Bao nhiêu năm qua cô chỉ đứng tên hữu danh vô thực ở Quyết Khuyết, tuy không dốc lòng kinh doanh nhưng cũng có hiểu biết nhất định. Thị trường trang sức vàng thau lẫn lộn, giá cả bị thổi phồng, mánh khóe nhiều vô kể. Trước kia cô lười quan tâm, dù sao tiền của cô có thể mua được mọi thứ. Nhưng bây giờ… đã muốn tìm một việc để làm, chi bằng bắt đầu từ chính những gì mình đang có.

Nhưng hiện thực không đơn giản như cô nghĩ. Chỉ sau ba ngày vùi đầu vào báo cáo, đầu óc cô đã như muốn nổ tung.

Cô chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn màn hình máy tính. Một tiếng “ting” vang lên, thông báo email mới hiện ra ở góc phải. Cô theo thói quen nhấp mở.

Là thư mời của một buổi đấu giá.

Ôn Lật Nghênh ngẩn người, lúc này mới nhớ ra món quà mà anh hai đã tặng mình từ lâu.

Không một giây do dự, cô nhấc điện thoại nội bộ gọi cho Vũ Manh: “Giúp chị xin đường bay đến London.”

“Tiểu Ôn tổng, mấy ngày tới chị vẫn còn vài cuộc họp quan trọng ạ,” Vũ Manh nhẹ nhàng nhắc nhở.

“…”

Thảo nào Mạch Gia Hân cứ hay nói đi làm ở tập đoàn chẳng khác gì làm trâu ngựa cao cấp.

Ôn Lật Nghênh cắn môi, nghiêm túc cân nhắc. Một buổi đấu giá đỉnh cao náo nhiệt như vậy, bỏ lỡ chắc chắn sẽ hối hận. Nhưng lời hứa chấn hưng công ty cũng vừa mới nói ra, tuyệt đối không thể làm việc kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới được.

“Cứ xin đường bay trước đi, họp thì có thể họp trực tuyến mà. Chị cũng đã vất vả mấy hôm rồi, nên tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn chứ.”

Cô nói xong còn tự mình gật gù, thầm cảm thán mình đúng là một nhà quyết sách bẩm sinh.

Giải quyết xong vài văn kiện còn tồn đọng, Ôn Lật Nghênh lười biếng vươn vai, chuẩn bị chào đón kỳ nghỉ của mình. Thời còn học ở Cambridge, London là chốn vui chơi quen thuộc của cô.

Đang lúc háo hức, điện thoại bỗng rung lên. Là Du Chi.

Ôn Lật Nghênh cố tình để chuông reo thêm vài nhịp, khóe môi cong lên một nụ cười tinh quái rồi mới ung dung bắt máy.

Hai người ở hai nơi Kinh Bình và Cảng Đảo cũng đã gần một tuần, mỗi lần điện thoại luôn là Du Chi chủ động gọi tới. Anh đã thay đổi rất nhiều, anh sẽ chủ động nói với cô một vài chuyện vặt vãnh trong công việc, cũng sẽ báo cáo lịch trình một cách chi tiết hơn, cố gắng hết sức để cô không phải lo lắng.

“Đang làm gì thế?” Khoảnh khắc giọng nói của người đàn ông truyền đến từ ống nghe, lòng Ôn Lật Nghênh ấm lên.

Cô đã tự lừa dối cả chính mình, cô cho rằng mình vẫn còn đang giận dỗi Du Chi, cho rằng mình không hề nhớ anh.

“…Không, không làm gì cả.” Ôn Lật Nghênh cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ không quan tâm đến cuộc gọi này, ra vẻ đưa mắt nhìn máy tính, “Em đang làm việc đây.”

Cô bất giác nghĩ đến buổi đấu giá ở London.

“Gần đây đội cảnh sát bận lắm à anh?”

“Rất bận.”

“Ồ…” Giọng Ôn Lật Nghênh không giấu được sự thất vọng.

Du Chi nghe ra được, hỏi lại: “Sao vậy?”

“Không sao cả.” Khoé miệng Ôn Lật Nghênh nhếch lên một độ cong có chút chua xót, “Em định nói anh từ Kinh Bình cùng em bay đến London. Anh không có thời gian thì thôi vậy, em kêu Aria đi cùng cũng được.”

“Vậy thì đúng là không được rồi.”

Giọng Du Chi vẫn lạnh lùng. Ôn Lật Nghênh đợi một lát, cũng không thấy anh nói gì để an ủi cô.

Trong lòng cô có chút hụt hẫng, vừa định nổi giận, đã bị Du Chi cắt ngang.

“Em mở cửa đi.”

Ôn Lật Nghênh nhìn về phía cửa văn phòng, trong lòng cô dấy lên một tia mong chờ: “Cái gì, anh có ý gì?”

Đáp lại cô là một sự im lặng đầy bí ẩn.

Cô lập tức đứng dậy, bước nhanh ra cửa, khi tay đặt lên nắm đấm, tim đập càng lúc càng nhanh.

Cửa vừa mở ra, Du Chi cứ như vậy đứng ngay trước mắt cô. Một thân đồ đen, mũ lưỡi trai che đi mái tóc và một phần gương mặt. Nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra.

“Sao anh lại…” Ôn Lật Nghênh bị một niềm vui sướng quá lớn ập đến, hốc mắt vì cuộc hội ngộ sau thời gian xa cách mà có chút ươn ướt, “Không phải anh nói đang bận sao? Anh lừa em!”

Cô giơ tay đánh anh, không thể không thừa nhận cơ bắp trên người anh, sờ vào cảm giác rất tuyệt. Đặc biệt là cơ ngực, vừa mềm vừa cứng, thoải mái nhất. Du Chi không tốn chút sức lực nào đã bắt được cổ tay cô, sau đó anh ghì chặt, lật ra sau lưng cô, khoảng cách giữa hai người thoáng chốc được kéo lại gần.

“Không lừa em.”

Du Chi nói một cách hùng hồn: “Anh không thể bay từ Kinh Bình đến London cùng em, nhưng có thể bay từ Cảng Đảo.”

“Du Chi! Anh cố ý!” Ôn Lật Nghênh trợn tròn mắt.

Du Chi quá quen thuộc với biểu cảm này, mỗi lần cô giả vờ xù lông, thật ra là đang làm nũng đến không chịu được, điều này thể hiện cho việc đã bị anh lay động. Anh được một tấc lại muốn tiến một thước mà đưa ngón tay ra, giúp cô vuốt lại tóc mái trên trán.

“Bằng không làm sao anh biết được,” Du Chi dừng lại một chút, “ai đó thật ra rất nhớ anh. Chỉ là đang cứng miệng thôi.”

“Ai nhớ anh! Ai cứng miệng!” Ôn Lật Nghênh đưa ngón trỏ chặn trước môi anh, đẩy người đàn ông ra xa, “Em còn chưa nguôi giận đâu, anh đừng có lại gần em như vậy!”

Du Chi bất đắc dĩ buông tay: “Rốt cuộc làm thế nào thì em mới có thể nguôi giận?”

“Tiêu tiền!” Ôn Lật Nghênh không chút do dự, “Tiêu tiền cho em! Mua rất nhiều! Rất nhiều! Rất nhiều thứ!”

Chỉ ở văn phòng ba ngày, Ôn Lật Nghênh đã cảm thấy tinh lực của mình sắp bị hút cạn, gấp không chờ nổi muốn thông qua sức mạnh của đồng tiền để lấy lại năng lượng.

Chuyến bay đến London được định vào hai ngày sau.

Ôn Lật Nghênh giải quyết nốt công việc còn dang dở, những việc thật sự không xử lý xong chỉ có thể hoàn thành trực tuyến. Du Chi cũng không nhàn rỗi, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi đến thăm Ôn công quán, anh luôn ở bên cạnh Ôn Triệu Lân và Kiều Khả Tâm, có thể nói là một chàng rể mẫu mực.

Anh còn lén khoe khoang với Ôn Lật Nghênh, nói ba mẹ cô bây giờ quý anh lắm.

Ôn Lật Nghênh hoàn toàn không để trong lòng, chỉ nói: “Vậy thì anh cứ ảo tưởng đi. Trong lòng daddy mommy em, vĩnh viễn đều yêu nhất là em!”

Thời gian rất nhanh đã đến ngày xuất phát. Ôn Lật Nghênh đóng gói chừng năm vali quần áo, hoàn toàn không quan tâm có bao nhiêu nặng, có bao nhiêu khoa trương.

Việc vận chuyển hành lý đã có chú Lâm lo, cô chỉ mang theo túi xách, rồi treo lên cổ Du Chi. Hai tay Ôn Lật Nghênh trống trơn, bước đi một cách tiêu sái.

Hai người ngồi xuống, lại đợi một lúc lâu. Du Chi có chút khó hiểu, giơ tay liếc nhìn đồng hồ.

Anh hiểu tính cách của Ôn Lật Nghênh, cô không thích chờ đợi, có thể làm thủ tục lên máy bay ngay thì tuyệt đối sẽ không đến sớm.

“Chưa thông báo cất cánh à?” Anh hỏi.

“À không.” Ôn Lật Nghênh tiện tay mở một cuốn tạp chí về trang sức London ra, rồi ném cho Du Chi, “Còn có người chưa đến.”

“Còn có người?” Mày Du Chi nhíu lại.

Ôn Lật Nghênh biết anh đang thất vọng vì điều gì, cô không vội giải thích, ngược lại còn rất hưởng thụ sự thất vọng này của anh. Cô thích cảm giác có thể nhẹ nhàng khống chế cảm xúc của người khác, đặc biệt là khi đối phương là Du Chi.

Cô chia sẻ một chút cũng được, cô giơ tay nắm lấy cổ áo Du Chi, lại gần.

“Cảnh sát Du, không phải anh đang mong chờ thế giới hai người của chúng ta đấy chứ?”

Du Chi lập tức phản ứng lại, bàn tay to lớn giữ lấy sau gáy cô, không hề chịu thua, nhướng mày hỏi lại: “Em không nghĩ vậy à?”

Vành tai Ôn Lật Nghênh càng đỏ hơn.

Cô luống cuống tay chân che miệng anh lại, cảnh cáo nói: “Không được hôn! Son môi sẽ trôi hết.”

Trong lúc hai người đang đùa giỡn, Mạch Gia Hân bước lên máy bay, giày cao gót dẫm lên tấm thảm mềm mại, không có chút tiếng động.

Từ hướng của Du Chi, có thể nhìn thấy hai người, anh sững người lại.

Cúi đầu hỏi Ôn Lật Nghênh: “Em đi London, còn muốn mang theo cả họ à?”

Ôn Lật Nghênh cười rất rạng rỡ, gật đầu: “Đúng vậy, Aria là bạn thân nhất của em, đi đấu giá mua sắm đương nhiên phải cùng cậu ấy mới đúng chứ! Khoan đã… cái gì mà cả họ?”

Cô chỉ mời một mình Mạch Gia Hân.

Du Chi khẽ nhếch cằm, ra hiệu cho Ôn Lật Nghênh quay đầu lại xem. Cô theo hướng Du Chi chỉ nhìn lại —

“Sếp Hoàng?” Giọng cô tràn đầy kinh ngạc.

Những lời tâm sự đêm khuya với Mạch Gia Hân như thủy triều ùa về: dáng người siêu đỉnh, làn da màu lúa mì, chắc chắn không có kết quả coi như bèo nước gặp nhau… Cô chớp mắt vài cái, mới miễn cưỡng làm cho biểu cảm của mình có vẻ không quá kinh ngạc.

Hoàng Việt Trạch hướng cô gật đầu, lại cùng Du Chi trao đổi ánh mắt, xem như chào hỏi.

Bốn người hai hai ngồi xuống. Ôn Lật Nghênh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, vẫn còn đang tiêu hoá cảnh tượng vừa nhìn thấy.

Mạch Gia Hân chọc chọc cánh tay cô, chủ động mở miệng: “Không phải cậu nói muốn gặp anh ấy sao? Vừa vặn anh ấy nghỉ phép, nên tớ mang đến luôn.”

“Tớ… Cậu… hai người!” Ôn Lật Nghênh nói năng cũng không lưu loát: “Cậu cũng không nói bạn trai mới của cậu là sếp Hoàng! Một chút chuẩn bị tâm lý tớ cũng không có.”

Mạch Gia Hân ngượng ngùng cười: “Vậy thì cậu cũng không hỏi tớ mà.”

Nhân lúc Ôn Lật Nghênh chưa kịp xù lông, cô trịnh trọng giơ tay lên: “Tớ thề, trừ chuyện này ra, tất cả những chuyện khác giữa chúng ta, tớ đã nói hết với cậu.”

Ôn Lật Nghênh mím môi.

Sự thật là vậy, cô còn nhớ khoảng thời gian trước, Mạch Gia Hân hiếm khi bị tình cảm làm cho khốn đốn. Cô ấy vẫn luôn không chắc chắn có nên tiến đến bước đi vào trái tim hay không, hay là chỉ đơn thuần hưởng thụ khoái lạc thể xác là đủ. Vẫn là Ôn Lật Nghênh đã cổ vũ cô ấy, dù sao cũng đã có cảm giác, không thử thì thật uổng phí.

Cô hạ thấp giọng: “Sớm biết là sếp Hoàng…”

Mạch Gia Hân nghe ra được sự khó xử trong giọng nói của cô, biết Ôn Lật Nghênh cũng đang rối rắm về những vấn đề tương tự như cô ấy. Cô ấy lập tức đưa ngón tay ra, lắc lắc, không cho bạn mình nói thêm gì nữa.

Các cô biết, đoạn tình cảm này tám phần là sẽ không có kết quả.

Hơn nữa, có lẽ quá trình sẽ vô cùng gian nan.

Nhưng tựa như lời Ôn Lật Nghênh đã khuyên cô ấy, cứ thử xem sao, cô ấy cũng không có gì để mất.

“Tớ cũng sẽ không thay đổi những lời đã khuyên cậu lúc đó đâu.” Ôn Lật Nghênh đổi chủ đề, “Cuộc sống có rất nhiều chuyện không như ý, đương nhiên phải nhân lúc thời gian có hạn, đi nắm bắt lấy hạnh phúc lớn nhất có thể.”

Có lẽ là vì sự hy sinh của Trần Dã, có lẽ là vì sự chia ly của Viên Tòng Toàn và Trần Dã, có lẽ là vì cô đã từng thấy qua một Du Chi quá yếu đuối, quá rách nát, quá bất lực, Ôn Lật Nghênh đột nhiên cảm thấy hạnh phúc thật ra là một thứ rất mong manh.

Mạch Gia Hân không nghĩ rằng cô sẽ nói như vậy, hốc mắt cô ấy có chút ươn ướt, cô ấy chớp chớp mắt, giơ tay véo mặt bạn mình một cái.

“Hay lắm nha, không nghĩ tới có ngày tớ lại bị cậu, cái đồ mít ướt này, nói cho cảm động. Gần đây tư tưởng giác ngộ của cậu thật là càng ngày càng trưởng thành, xem ra đội trưởng Du có công lớn ha.”

Ôn Lật Nghênh cười gạt tay cô ra, không quên nhấn mạnh: “Nhưng tớ vẫn còn giận đấy! Ai bảo cậu không nói cho tớ biết chuyện của sếp Hoàng trước.”

Mạch Gia Hân biết cô có thể đem chữ “giận” nói ra ngoài, chỉ là cô đang cầu được dỗ dành, thật ra căn bản không để trong lòng.

Cô ấy ôm lấy cánh tay Ôn Lật Nghênh, nghiêng người dựa vào bạn mình: “Biết rồi, London có một tiệm bánh kem siêu ngon, tớ phát hiện lúc đi công tác trước đây, hạ cánh tớ sẽ đưa cậu đi ăn!”

Ôn Lật Nghênh gật gật đầu: “Vậy còn tạm được.”

Hai người lại nhỏ giọng trò chuyện một vài chuyện phiếm, giọng Mạch Gia Hân dần dần nhỏ đi, rồi chìm vào giấc ngủ.

Ôn Lật Nghênh còn tương đối hưng phấn, lấy ra tạp chí, đọc nốt tin tức mới nhất của giới trang sức.

Ghế dựa dường như bị gõ nhẹ hai cái, giây tiếp theo, một mảnh giấy được đưa qua.

Du Chi ngồi ở hàng ghế sau cô, không cần nghĩ cũng biết là anh.

Ôn Lật Nghênh bất giác có chút khẩn trương, đầu ngón tay mở tờ giấy ra —

【 Không được ném anh cho Hoàng Việt Trạch 】

Cô còn đang nghi hoặc, lại một tờ nữa được đưa qua: 【 Anh ngủ cùng em 】

Gần như ngay tức khắc, Ôn Lật Nghênh cảm thấy một luồng máu nóng xông thẳng l*n đ*nh đầu, nóng đến mức hô hấp của cô cũng rối loạn một nhịp.

Người đàn ông này ban ngày ban mặt mà nói bậy bạ gì vậy!

Lại một tờ nữa: 【 Được không ~ovo】

Ôn Lật Nghênh nhìn cái biểu tượng cảm xúc cuối cùng, đầu ngón tay đang cầm tờ giấy không kìm được mà siết chặt.

Anh biết Mạch Gia Hân và Hoàng Việt Trạch đang ở đây, cô không thể làm gì được, mới có thể công khai “trêu ghẹo” cô như vậy!

Cô xé một tờ giấy, nhét qua: 【 Du Chi! Anh có ấu trĩ không vậy hả!!! 】

Du Chi liếc mắt một cái, vẻ mặt anh không có gì thay đổi, giống như người bị mắng không phải là anh.

Anh đem tờ giấy, gấp lại, lại gấp lại, sau đó bỏ vào túi ngực trái của áo khoác.

Tất cả những gì liên quan đến Ôn Lật Nghênh, anh sẽ quý trọng, sẽ trân quý đến cuối đời.

Bình Luận (0)
Comment