Rời khỏi phòng riêng của Trần Trú Ngôn, Ôn Lật Nghênh lại lao vào ba cuộc họp liên tiếp ở Quyết Khuyết, bận rộn đến tối mịt mới được nghỉ ngơi.
Cô vươn vai, cố gắng xua đi cảm giác mỏi mệt đã tích tụ sau một ngày dài ngồi lì.
Lúc Vũ Manh đưa cô về đến Du Viên, trời đã tối sẫm, dĩ nhiên là đã lỡ mất giờ cơm tối của nhà họ Du.
Ôn Lật Nghênh vừa đi vừa cảm thấy bụng đang réo lên cồn cào. Cô đã nhắn tin cho Du Chi ngay khi vừa rời khỏi công ty, nhưng đợi mãi không thấy anh trả lời. Điều này có chút bất thường. Kể từ khi biết cô hay suy diễn lung tung về công việc của anh, Du Chi luôn rất tích cực trong việc báo cáo lịch trình hay trả lời tin nhắn, chỉ để cô không phải lo lắng vô cớ.
Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng anh đang bận tăng ca, không hề nghĩ ngợi gì thêm.
Ôn Lật Nghênh tiện đường ghé qua nhà ăn gọi một bữa tối. Trong lúc chờ đợi, cô quay về khoảng sân nhỏ của mình trước, định thay một bộ đồ thoải mái hơn rồi mới quay lại dùng bữa.
Nhưng vừa đẩy cửa sân, Ôn Lật Nghênh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bên cửa sổ hắt ra một vầng sáng màu cam nhàn nhạt. Rõ ràng là trong phòng có người, và người đó chỉ có thể là Du Chi.
Ôn Lật Nghênh vội vã bước nhanh, đẩy cửa phòng.
Du Chi nghe thấy động tĩnh, anh chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt hai người bất ngờ giao nhau giữa không trung, cả hai sững lại một thoáng.
Cô bước về phía Du Chi. Căn phòng chìm trong im lặng, một bầu không khí kỳ lạ đến khó tả bao trùm lấy không gian.
Mãi đến khi dừng bước trước chiếc sofa nơi anh đang ngồi, cô mới nhận ra điều bất thường. Trong không khí có mùi cồn nhàn nhạt. Ôn Lật Nghênh có chút căng thẳng, cô ngồi xổm xuống, nhìn xoáy vào đôi mắt bị bóng mi che phủ của Du Chi.
Quen biết Du Chi cũng đã được một thời gian, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh uống rượu.
Cô biết nghề cảnh sát có tính đặc thù, nhưng ngay cả Lạc Hạo Vũ hay Hoàng Việt Trạch cũng sẽ nhân dịp nghỉ phép mà uống vài ly. Chỉ riêng Du Chi là chưa từng. Cô đã từng hỏi, và anh nói rằng anh muốn mình luôn là người sẵn sàng nhất, để nếu có bất kỳ nhiệm vụ khẩn cấp nào, anh sẽ luôn là người có thể xông pha lên tuyến đầu.
“Sao anh lại uống rượu…” Ôn Lật Nghênh hoàn toàn nhận ra sự khác thường của anh.
Giây tiếp theo, cổ tay cô bị người đàn ông ghì chặt. Cả người Du Chi đổ về phía cô.
Bàn tay còn lại của anh siết lấy cằm cô, lòng bàn tay dùng sức miết lên gò má trắng nõn, đến khi ửng lên vài vệt hồng mới chịu buông tha.
“Du Chi…” Lông mày Ôn Lật Nghênh nhíu chặt, “Anh làm em đau.”
Lồng ngực Du Chi thắt lại, dâng lên một nỗi chua xót. Anh muốn siết cô chặt hơn nữa, muốn Ôn Lật Nghênh biết ai mới là người danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh cô, nắm tay cô, ôm cô, có thể chiều chuộng cô đến tận cùng.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn theo bản năng mà nới lỏng tay. Du Chi bỗng cảm thấy thật nực cười, khóe môi cong lên một nụ cười cay đắng.
Anh không dám làm cô đau, nhưng cô thì sao? Lại hết lần này đến lần khác dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào tim anh, mà dường như cô lại chẳng hề hay biết.
Du Chi đã nghĩ rằng việc phóng xe như bay trên đường cao tốc có thể giúp anh giải tỏa chút bực bội trong lòng. Nào ngờ chẳng có tác dụng gì, anh vẫn cảm thấy bức bối, bất lực.
Anh không thể thỏa mãn được Ôn Lật Nghênh. Anh hận không thể đem tất cả những gì mình có trao cho cô, nhưng vẫn không đủ, anh vẫn không thể thỏa mãn được cô. Nếu không, sao cô lại có thể lén lút sau lưng anh đi gặp Trần Trú Ngôn?
Có lẽ là cô thương hại anh. Có lẽ là trong những khoảnh khắc h**n ** trên giường, cô cảm thấy anh vẫn còn chút tác dụng, nên mới bằng lòng bố thí cho anh một lời “báo cáo” và xin lỗi muộn màng.
“Ôn Lật Nghênh.” Đã rất nhiều năm Du Chi không uống rượu, anh gần như đã quên mất cảm giác say là thế nào. Hóa ra, rượu không thể giải được ngàn sầu.
Bây giờ anh chỉ cảm nhận được nỗi đau, tim cũng đau, ánh mắt nhìn Ôn Lật Nghênh cũng đau, một nỗi đau tê dại, gần như nghẹt thở.
“Ôn Lật Nghênh, anh cũng biết đau.” Du Chi cười khẩy, giọng trầm thấp, “Còn em thì sao? Em đã bao giờ để tâm chưa.”
“Sao em lại không để tâm…” Ôn Lật Nghênh gần như buột miệng phủ nhận, nhưng nói được nửa chừng, cô mới muộn màng nhận ra và im bặt.
Hôm nay Du Chi quá khác thường. Nếu là vì nhớ đến Trần Dã, anh sẽ không cho phép mình uống rượu. Anh quen với việc tỉnh táo đối mặt với mọi nỗi đau, như vậy mới không phải là sự phản bội. Nếu không phải vì chấn thương tâm lý…
Ôn Lật Nghênh mơ hồ đoán ra được nguyên nhân.
“Anh đã thấy gì?”
Du Chi không thể bình tĩnh mà nói ra được. Anh giơ điện thoại đưa đến trước mặt Ôn Lật Nghênh, giọng nói lạnh băng, gần như vô cảm: “Chú Dịch đã cho người gỡ tin tức xuống rồi. Em không cần lo loại tin đồn tình ái này ảnh hưởng đến cổ phiếu của Quyết Khuyết đâu.”
Vẻ mặt anh không chút biểu cảm, nhưng chỉ có Du Chi biết, mỗi một chữ thốt ra, chẳng khác nào một nhát dao đâm vào tim anh. Anh đứng dậy, không quên cầm theo chai rượu. “Anh qua phòng ngủ phụ tắm nước lạnh. Em ngủ trước đi, không cần đợi anh.”
Ôn Lật Nghênh cầm lấy điện thoại, nhanh chóng lướt qua bài báo, đến cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Cô không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu, tất cả những gì trong bài báo rõ ràng là bịa đặt. Rõ ràng cô và Trần Trú Ngôn ăn cơm vào trưa hôm nay, vậy mà lại bị ghép với hai tấm ảnh chụp cô tan làm từ Quyết Khuyết vào một buổi tối nào đó, rồi bịa đặt thành hẹn hò đêm khuya. Cảnh vật ngoài cửa sổ nhà hàng cũng bị chỉnh sửa thành một màu đen kịt, thời gian bị đẩy lùi về mấy ngày trước.
Hơn nữa, ngay khi biết người đến điểm hẹn là Trần Trú Ngôn, cô đã lập tức gọi cả Vũ Manh vào cùng, chỉ sợ không giải thích rõ ràng. Giờ thì hay rồi, trong ảnh chỉ có hình bóng “thân mật” của cô và Trần Trú Ngôn, chẳng thấy bóng dáng Vũ Manh đâu cả.
Thời buổi này, lại có kẻ dám tạt nước bẩn lên người cô ba Ôn sao? Ôn Lật Nghênh chỉ cảm thấy thật nực cười.
Cô tạm thời chưa phân biệt được dụng ý của đối phương. Có lẽ là đối thủ cạnh tranh của Quyết Khuyết, không ưa nổi đà phát triển gần đây của công ty. Hoặc có lẽ là kẻ thù của Trần Trú Ngôn trong giới giải trí, muốn dùng thủ đoạn hạ lưu này để kéo anh xuống nước…
Nhưng hiện tại, những điều đó không phải là ưu tiên hàng đầu của Ôn Lật Nghênh. Cô cũng đứng dậy theo Du Chi, níu lấy vạt áo anh.
“Em có thể giải thích mà.” Ôn Lật Nghênh thậm chí còn không coi đây là chuyện gì to tát.
Một cái bẫy sơ hở như vậy, sao Du Chi lại không nhìn ra được chứ.
“Để mai hãy nói.” Du Chi vẫn quyết định cất bước, “Anh mệt rồi. Anh không muốn nghe em vắt óc bịa cớ đâu.”
“…”
Trong khoảnh khắc, nỗi tủi thân ngập tràn trái tim Ôn Lật Nghênh. Cô cười lạnh, giọng cũng cao lên không ít: “Cái gì gọi là vắt óc bịa cớ? Du Chi, anh có ý gì? Anh không tin em!”
Du Chi biết trạng thái của mình không tốt, đầu óc lại có chút choáng váng, anh không muốn cãi nhau với cô.
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại lạnh lùng đến mức chính anh cũng phải bất ngờ: “Ôn Lật Nghênh, nếu đã lâu như vậy mà em vẫn không quên được cậu ta, chúng ta có thể ly hôn. Anh sẽ không ép buộc em ở lại bên cạnh anh. Em có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng em.”
Ôn Lật Nghênh sững sờ, bờ vai cô run lên vì tức giận. Đầu ngón tay cô siết chặt lấy vạt áo anh, nước mắt gần như trào ra ngay tức khắc.
Anh nói với cô, ly hôn, muốn cô đi tìm hạnh phúc của mình.
Còn không thèm nghe giải thích mà đã chụp cho cô cái mũ “không quên được người cũ”. Nỗi uất ức trong lòng Ôn Lật Nghênh hoàn toàn vỡ òa.
“Trong mắt anh, em là loại người như vậy sao? Du Chi, anh dựa vào cái gì mà nghĩ về em như thế!”
Ôn Lật Nghênh đột nhiên không muốn giải thích nữa. Anh đã muốn hiểu lầm, thì cứ để anh hiểu lầm đi.
Cô đã nói đi nói lại với anh quá nhiều lần, Trần Trú Ngôn thậm chí còn chưa được tính là bạn trai cũ của cô. Tình cảm cô dành cho anh ta khi đó, miễn cưỡng lắm mới gọi là có chút hảo cảm. Con người anh ta đối với cô đã trở thành quá khứ từ lâu rồi, xa xưa như chuyện của thế kỷ trước vậy. Vậy mà anh cứ mãi canh cánh trong lòng, hết lần này đến lần khác lôi ra để cãi nhau với cô.
“Xin lỗi, anh…” Du Chi hối hận ngay khi vừa thốt ra lời đó.
Anh có tức giận đến đâu, cũng không nên nhắc đến hai chữ ấy, đó là điều cấm kỵ trong hôn nhân. Anh có chút không chịu nổi men rượu, cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau và sự chua xót. Tầm mắt anh hoàn toàn bị người phụ nữ trước mặt chiếm cứ, anh chỉ có thể nhìn cô, chỉ muốn nhìn cô. Nhưng càng nhìn chằm chằm Ôn Lật Nghênh, tấm ảnh trong bài báo lại càng hiện rõ trước mắt anh. Anh không thể quên được, Trần Trú Ngôn đã chạm vào cô, đã nắm tay cô.
Đôi tay tinh xảo trắng nõn ấy, rõ ràng chỉ nên thuộc về một mình anh…
Suy nghĩ của Du Chi đột ngột dừng lại. Cả người anh bị một h*m m**n chiếm hữu mãnh liệt xâm chiếm. Anh ghen đến phát điên.
“Anh xin lỗi cái gì!” Van cảm xúc của Ôn Lật Nghênh đã được mở ra, không thể nào kìm lại được nữa. Cảm giác bị nghi ngờ thật khó chịu. “Kẻ ngoại tình là em, kẻ sau lưng anh bao nuôi nam minh tinh làm nhân tình là em, được chưa! Anh xin lỗi cái gì chứ!”
Đến cuối cùng, hoàn toàn là những lời nói trong lúc tức giận. Đầu cô ong ong, đã không còn biết mình đang tức giận vì điều gì nữa.
Có lẽ là tức giận vì đến tận bây giờ, Du Chi vẫn không tin tưởng cô.
Có lẽ là tức giận vì rõ ràng cô yêu Du Chi đến vậy, mà dường như anh không hề cảm nhận được.
Có lẽ là tức giận vì cô đã nghĩ rằng họ đã tâm đầu ý hợp rồi, là những người hiểu nhau nhất, hóa ra chỉ là cô đơn phương.
“Mệt cho anh vẫn là cảnh sát nhân dân! Đôi mắt đó hỏng rồi thì vứt đi! Giữ lại để ăn Tết à!”
Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, ngày càng dữ dội. Cả người Ôn Lật Nghênh run lên bần bật, bàn tay nắm chặt thành quyền, gần như gào lên khản cả giọng.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị oan ức như vậy, đương nhiên là tủi thân đến cùng cực.
Ôn Lật Nghênh cảm thấy mọi thứ đều trở thành một bài toán không có lời giải. Cô có chứng minh thế nào, có yêu thế nào, chuyện này cũng sẽ mãi là một cái gai giữa hai người, không thể nào nhổ bỏ.
Cô giơ tay, không màng đến bất cứ điều gì, hung hăng ném chiếc điện thoại đang cầm trong tay xuống đất.
Một tiếng “choang” giòn giã vang lên. Ngày trước ở tầng 46 của Hoa Viên Vân Đài, khi hai người mới quen nhau không lâu, Du Chi lên cơn chấn thương tâm lý, đã làm hỏng chiếc điện thoại cũ. Khi đó, để có được phương thức liên lạc của cô, để dỗ cô vui, anh đã chạy đến trung tâm điện tử lớn nhất Cảng Đảo, đợi cả một đêm, đến rạng sáng mở cửa liền mua chiếc điện thoại này, không dám trì hoãn một giây mà gửi cho cô lời mời kết bạn.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Du Chi nghĩ, có lẽ đó chính là khởi đầu của tất cả.
Đã qua lâu như vậy, chiếc điện thoại ấy giờ nằm trong tay Ôn Lật Nghênh, lại bị cô ném vỡ dễ dàng như vậy.
Mua để dỗ cô vui, giờ lại thành công cụ để cô trút giận. Vận mệnh, có lẽ chính là một vòng luân hồi.
Du Chi không thấy tiếc, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của cô, trái tim anh bỗng nhói lên.
Cơn giận của Ôn Lật Nghênh không hề nguôi ngoai sau cú trút giận ấy. Cô cảm nhận được nước mắt lăn dài trên má.
Thực ra cô hoàn toàn có thể giải thích. Bài báo đó đã làm giả cả về thời gian và những người có mặt, việc tự chứng minh trong sạch thực ra rất dễ dàng.
Nhưng Ôn Lật Nghênh là một người kiêu ngạo đến nhường nào, cô sẽ không cho phép mình phải cúi đầu làm chuyện đó.
Càng nghĩ càng không nuốt trôi cục tức, nửa người cô bắt đầu tê dại. Cô giơ tay tát Du Chi một cái, lòng bàn tay nóng rát, dường như còn tê hơn. Du Chi không né, cứng rắn hứng trọn một bạt tai của cô, cụp mắt xuống, đối diện với cô một cách sâu thẳm hơn.
Ôn Lật Nghênh trơ mắt nhìn gò má trắng lạnh của anh hằn lên vệt ngón tay đỏ ửng. Dường như như vậy mới hả giận được một chút, nhưng lại như có thêm nhiều nỗi chua xót không tên dâng lên.
Cô không muốn quan tâm nữa, giơ tay lau đi giọt nước mắt đã khô, cũng không quay đầu lại mà cất bước, gạt Du Chi ra, đi ra khỏi sân.
Vừa rồi ở nhà ăn còn gọi bữa tối, đồ ăn không có tội.
Khi Ôn Lật Nghênh đến nhà ăn, cô lấy từ trong túi ra chiếc kính râm đeo lên mũi, che đi đôi mắt sưng húp.
Nhà bếp đã theo lời cô dặn nấu một bát mì nước trong. Thời gian có hơi lâu, mì đã hơi nở. Thấy cô hai đến, lập tức có người tiến lên: “Để tôi hâm lại giúp cô, bát này…”
Ôn Lật Nghênh xua tay, cố nén tiếng nấc: “Không cần đâu. Anh lui xuống đi, bảo tất cả mọi người đi hết, không được đến gần đây.”
Cô hạ lệnh đuổi khách. Cả nhà ăn rộng lớn chỉ còn lại một mình cô.
Ôn Lật Nghênh hoàn toàn không kìm nén được nữa, những giọt nước mắt to như hạt đậu nối tiếp nhau lăn dài trên má, rơi xuống bàn ăn tạo thành những vệt nước loang lổ. Cô đã khóc quá nhiều, quá nhiều lần rồi. Từ khi có ký ức, cô dường như đã là một đứa trẻ mít ướt, nhưng chưa có lần nào cô điên cuồng như lần này. Ôn Lật Nghênh cảm giác như cả cơ thể mình sắp bị cô khóc cạn.
Một cảm giác buồn nôn khó chịu ập đến. Một tay cô chống vào mép bàn, nôn khan vài tiếng.
Bữa trưa với Trần Trú Ngôn, cô đã không ăn được gì. Lại vội vã cả một buổi chiều, rồi tối lại…
Dù cô có muốn nôn, trong bụng cũng trống rỗng, không có gì để nôn ra cả, chỉ có thể nôn khan, cảm nhận cơn đau đầu ngày càng rõ rệt, sắp sửa nuốt chửng lấy cô.
Khóc đến mệt lả không còn chút sức lực, một lần nữa cô ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía bát mì nước trong.
Điều cô không biết là, mệnh lệnh của cô chỉ có tác dụng với người làm, chứ không thể quản được cậu hai của Du Viên.
Du Chi vẫn lặng lẽ đứng dưới gốc ngân hạnh, từ xa dõi theo bóng lưng đơn độc của cô. Cô đã khóc bao lâu, anh cũng đã đứng đó bấy lâu.
Men say đã sớm tan biến, nhường chỗ cho một cơn bão lòng cuộn xoáy không ngừng.
Chốc lát, anh hối hận. Chốc lát, lại tự nguyền rủa mình là một thằng khốn.
Chốc lát, anh lại nghĩ nên để Ôn Lật Nghênh vì mình mà một lần thực sự cúi đầu. Nhưng rồi chốc lát sau, anh lại cảm thấy mình nên là người dỗ dành cô cả cuộc đời, ngay cả khi trong tim cô vẫn luôn có một góc khuất dành cho Trần Trú Ngôn.
Rốt cuộc, người nghĩ nhiều hơn là anh, người động lòng trước cũng là anh. Có lẽ… lẽ ra anh phải là người yêu cô nhiều hơn, sâu đậm hơn nữa.
Giữa việc trong lòng cô có anh, và việc trong lòng cô chỉ có mình anh, rốt cuộc có khác biệt lớn đến thế sao?
Du Chi cười nhạo chính mình thật không có tiền đồ. Thứ anh muốn, trước nay vốn dĩ không nhiều. Bảo sao tình yêu cô dành cho anh, vĩnh viễn không thể nào sánh bằng tình yêu anh trao cô.
Khi tiếng nức nở trong phòng cuối cùng cũng ngưng bặt, trước khi lặng lẽ rời đi, Du Chi ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng vằng vặc trên cao.
Trăng đêm nay thật đẹp. Chỉ tiếc rằng, dưới ánh trăng ấy, anh và cô, mỗi người lại ôm một nỗi niềm riêng, chẳng thể tỏ bày.