Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 69


Ôn Lật Nghênh trở về phòng ngủ chính, Du Chi rất thức thời mà không xuất hiện.

Cô ngủ một giấc mơ màng, dường như đã tỉnh lại rất nhiều lần. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, cô cảm giác có ai đó đã đắp lại chăn cho mình, đầu ngón tay dường như còn có thể chạm đến cảm giác ấm áp. Nhưng cuối cùng, cô cũng không phân biệt được đó là mơ, hay thực sự là Du Chi đã ở đó.

Ngày hôm sau, cô bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.

Đầu dây bên kia là Từ Hà, trợ lý riêng của Mạch Gia Hân: “Cô ba Ôn, không phải tôi cố ý làm phiền cô, là Mạch tổng…”

Ôn Lật Nghênh nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của cô ấy, trái tim cô chùng xuống, lập tức tỉnh táo lại: “Có chuyện gì nói mau!”

Từ Hà nuốt nước bọt: “Rạng sáng nay Mạch tổng đã bay từ Cảng Đảo đến Kinh Bình, vốn dĩ định đến gần Du Viên rồi mới báo cho cô, muốn tạo cho cô một bất ngờ. Kết quả vừa xuống máy bay cô ấy đã bị tụt huyết áp, bây giờ vừa mới được chuyển đến bệnh viện.”

Ôn Lật Nghênh gần như bật thẳng dậy khỏi giường: “Bệnh viện nào, mau gửi địa chỉ cho tôi!”

Cô vội vàng trang điểm qua loa, tiện tay vơ một bộ váy mặc vào, rồi lao thẳng đến bệnh viện.

Chưa đến nửa giờ sau, Ôn Lật Nghênh đã vội vã đẩy cửa phòng bệnh VIP. Mạch Gia Hân đang nửa nằm trên giường bệnh nghe tiếng, quay lại, khi đối diện với ánh mắt của Ôn Lật Nghênh, trong lòng cô ấy không khỏi có chút chột dạ, ho nhẹ một tiếng.

Cô ấy lén cúi thấp đầu, lại bị Ôn Lật Nghênh nắm lấy sau gáy.

“Mạch Gia Hân! Cậu sao vậy!”

Giữa họ hay quen gọi nhau bằng tên tiếng Anh, mỗi khi gọi thẳng tên thật, thường có nghĩa là tình hình rất nghiêm trọng.

Ôn Lật Nghênh thực sự có chút tức giận. Cô đã quá lo lắng cho Mạch Gia Hân, trên đường đến không ngừng suy diễn lung tung về tình hình của cô bạn.

Mạch Gia Hân cắn môi: “Nivalis, cậu đừng như vậy mà. Cậu xem tớ này, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tụt huyết áp thôi, chuyện nhỏ ấy mà.”

Ôn Lật Nghênh đi đến mép giường, khoanh hai tay trước ngực, ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cô ấy.

“Đến Kinh Bình thì đến Kinh Bình thôi, còn bày đặt bất ngờ gì nữa?” Sáng sớm nhận được điện thoại của Từ Hà, cô thực sự đã bị dọa cho một phen hú vía. “Lỡ như cậu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu bảo tớ ăn nói thế nào với Hoàng sir?”

Bị chọc trúng tim đen, Mạch Gia Hân cúi đầu, cười một tiếng, rồi nói: “Không cần ăn nói gì cả.”

“Có ý gì?” Trong lòng Ôn Lật Nghênh thắt lại, “Cậu và Hoàng sir cũng cãi nhau à?”

“Cũng?” Mạch Gia Hân bắt được điểm mấu chốt, “Cậu và đội trưởng Du…”

Trên mặt Ôn Lật Nghênh thoáng qua vẻ không tự nhiên. Cô nhanh chóng tiêu hóa, sau đó lại chuyển chủ đề về lại trên người Mạch Gia Hân: “Tớ hỏi cậu trước có được không?”

Mạch Gia Hân cũng không định giấu Ôn Lật Nghênh. Rạng sáng nay cô ấy bay từ Cảng Đảo đến Kinh Bình, đơn giản là muốn đến tìm Ôn Lật Nghênh giải sầu.

Cô ấy nhún vai: “Không phải cãi nhau, là chia tay.”

“Đột ngột vậy?”

“Đột ngột sao?” Mạch Gia Hân theo bản năng hỏi lại một câu, trên mặt treo lên một nụ cười bất đắc dĩ và gượng gạo, “Cũng không đột ngột đâu, từ ngày tớ và anh ấy ở bên nhau, mọi người không phải cũng biết sao, chắc chắn sẽ có ngày này.”

Ôn Lật Nghênh thực ra không quá hiểu được cái cách Mạch Gia Hân và Hoàng Việt Trạch bước vào một mối quan hệ với một thái độ bi quan cực độ như vậy.

Tình yêu là một thứ rất tốt đẹp, ít nhất là trong quan niệm của cô, yêu là phải hướng đến sự lâu dài.

Cô không khỏi nhớ đến Du Chi, nhớ đến câu nói nhẹ bẫng “ly hôn” của anh.

Không hiểu là họ đối mặt với tình yêu quá nhút nhát, hay là thế giới của cô thích những điều quá lý tưởng.

Mạch Gia Hân đã trải qua một đêm trằn trọc trên máy bay, không được nghỉ ngơi tốt. Ôn Lật Nghênh không muốn làm phiền thêm, giúp cô ấy chuẩn bị một vài vật dụng hàng ngày, rồi rời khỏi phòng bệnh trước.

Bệnh viện cô ấy nhập viện là bệnh viện hạng nhất ở Kinh Bình, trình độ y tế và thái độ phục vụ không chê vào đâu được, đương nhiên là Ôn Lật Nghênh yên tâm.

Cuối cùng, Ôn Lật Nghênh vẫn không yên tâm mà dặn dò Từ Hà vài câu, yêu cầu cô ấy có bất kỳ chuyện gì cũng phải thông báo cho mình ngay lập tức.

Sau đó cô mới từ từ rời đi.

Đi chưa được vài bước, lại bị một giọng nói quen thuộc gọi lại. Ôn Lật Nghênh dừng bước quay đầu, thấy là Lạc Hạo Vũ.

Theo bản năng cô nhìn ra sau lưng anh, không thấy bóng dáng Du Chi, khẽ thở phào.

“Chị dâu, sao chị lại đến bệnh viện?”

Thực ra xét về tuổi tác, cô nhỏ hơn đa số mọi người trong đội cảnh sát. Mỗi lần nghe họ cung kính gọi mình là chị dâu, trong lòng Ôn Lật Nghênh không khỏi có chút sung sướng.

Cô gật đầu: “Đến thăm một người bạn.”

“Đội trưởng đâu ạ, không đi cùng chị sao?” Mạnh Tầm đi bên cạnh Lạc Hạo Vũ, theo bản năng hỏi.

“Anh ấy…” Nhắc đến Du Chi, nụ cười trên mặt Ôn Lật Nghênh có chút cứng lại, cô giơ tay vuốt tóc để che giấu sự không tự nhiên, “Giờ làm việc, không phải nên ở cùng mọi người sao? Sao chị biết được.”

Nửa câu sau, là mang theo ý hờn dỗi.

“A?”

Lạc Hạo Vũ và Mạnh Tầm tỏ vẻ kinh ngạc, hai người nhìn nhau. Mạnh Tầm quay lưng về phía Ôn Lật Nghênh, véo Lạc Hạo Vũ một cái. Anh ta chịu đau nhún người, có chút ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, sau đó gánh vác trách nhiệm giải thích: “Đội trưởng đã nộp đơn xin điều chuyển chức vụ rồi ạ, gần đây đang trong giai đoạn bàn giao, không cần đến đội làm việc nữa.”

Mạnh Tầm có chút lo lắng nhìn Ôn Lật Nghênh: “Đội trưởng không nói với chị sao?”

Ôn Lật Nghênh lắc đầu.

Chuyện cãi nhau với Du Chi lập tức bị cô ném ra sau đầu. Chỉ là cô đang cãi nhau với anh, chứ không phải thật sự không quan tâm đến anh. Chuyện điều động công tác lớn như vậy, theo bản năng cô quan tâm.

“Điều đi đâu vậy?”

Trong giọng nói xen lẫn chút run rẩy mà chính Ôn Lật Nghênh cũng không nhận ra.

Chuyển đi nước ngoài, ra tiền tuyến chống m* t**… hay là một nhiệm vụ có cấp độ bảo mật, hệ số nguy hiểm cao đến mức cô là người ngoài không thể nào biết được. Đầu ngón tay Ôn Lật Nghênh quấn lấy dây xích túi xách, vừa sợ lại vừa muốn nghe câu trả lời cụ thể.

“Chi đội trưởng đội đặc nhiệm ạ.” Lạc Hạo Vũ đáp.

Mạnh Tầm sợ Ôn Lật Nghênh không hiểu những cấp bậc công chức này, lập tức bổ sung thêm: “Là thăng chức ạ, đãi ngộ tốt hơn, hơn nữa sau này cũng không cần ra tuyến đầu làm nhiệm vụ nữa.”

Lạc Hạo Vũ gật đầu: “Đúng đúng, sau này chị dâu cũng không cần phải lo lắng thấp thỏm nữa.”

Ôn Lật Nghênh nhất thời không thể hình dung được tâm trạng của mình khi nghe tin này.

Đối với cô, nó quá đột ngột, đột ngột đến mức cô nhất thời hoài nghi liệu mình có hy vọng Du Chi được điều đến một nơi nguy hiểm, gian nan hơn không.

Trái tim quặn đau, sống mũi bắt đầu cay xè, hốc mắt lại khô khốc đến lạ. Ngón tay thon trắng của cô siết chặt lấy dây túi, dường như chỉ có như vậy mới có thể miễn cưỡng duy trì được sự bình tĩnh.

“Vì, vì sao?”

Ngay khi thốt ra câu hỏi, Ôn Lật Nghênh cảm thấy mình đã hỏi một câu rất ngốc.

Còn có thể vì sao nữa.

Lạc Hạo Vũ và Mạnh Tầm không nghĩ nhiều. Ngày thường hai người họ có mối quan hệ khá tốt với Ôn Lật Nghênh, trước đây cũng đã cùng nhau ăn cơm vài lần, họ rất thích người chị dâu rõ ràng có khoảng cách giai cấp nhưng lại rất gần gũi này.

Hai người đồng thanh gật đầu: “Đương nhiên là vì chị dâu rồi ạ. Nghề của chúng em, lui về tuyến sau nếu không phải vì bị thương bất đắc dĩ, thì chính là trong nhà có vướng bận, không dám liều mạng nữa.”

Phỏng đoán của cô đã được xác thực, trong lòng cô lại càng thêm khó chịu.

Ôn Lật Nghênh thậm chí không nhớ mình đã làm thế nào để lịch sự tạm biệt hai người họ, rồi một mình đi ra khỏi bệnh viện, ngồi vào ghế lái.

Cô đã từng thấy Du Chi hiên ngang lẫm liệt khi thi hành nhiệm vụ. Quả thực cô có để ý, có vướng bận, có lo lắng, nhưng căn bản Ôn Lật Nghênh không ngờ anh sẽ đưa ra lựa chọn lui về tuyến sau.

Anh yêu nghề nghiệp này đến vậy, yêu những trận chiến đấu anh dũng giữa mưa bom bão đạn, yêu cảm giác hồi sinh từ cõi chết, và cũng yêu vinh quang dưới lá cờ đỏ sao vàng tung bay.

Ôn Lật Nghênh không ngờ anh sẽ rời khỏi nơi đó, ít nhất là không ngờ, anh lại là người chủ động đề xuất.

Câu nói “vì chị” của Lạc Hạo Vũ, giống như một tảng đá khổng lồ đè nặng trong lòng Ôn Lật Nghênh, nặng đến mức cô sắp không thở nổi.

Trên thế giới này, hóa ra còn có người yêu cô đến vậy.

Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Ôn Lật Nghênh không bao giờ thiếu chính là tình yêu. Ôn Triệu Lân, Kiều Khả Tâm, Ôn Nghiên Tu, Ôn Nghiên Từ, Mạch Gia Hân, thậm chí cả những người giúp việc từ trên xuống dưới trong dinh thự họ Ôn đã nhìn cô lớn lên, họ cưng chiều cô hết mực. Cô không thiếu tình yêu, nhưng vẫn vì tình yêu độc nhất mà Du Chi dành cho mình mà rung động.

Anh đã nhìn thấy tất cả sự bất an, căng thẳng, lo lắng của cô. Anh không hề hứa hẹn điều gì, nhưng đã hạ quyết tâm, ngăn chặn mọi nguy hiểm tiềm tàng.

Tương lai của cô và anh, đã thay thế tất cả lý tưởng và tín ngưỡng, trở thành sự tồn tại quan trọng nhất hiện giờ. Du Chi đã phản bội chính mình, lựa chọn trung thành với cô, trung thành với tình yêu của anh dành cho cô.

Ôn Lật Nghênh không biết nước mắt từ đâu ứa ra, chua xót đến mức gần như muốn nhấn chìm cả người cô. Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài, rơi xuống vô lăng.

Để che đi những vết tích khóc lóc của ngày hôm qua, lớp trang điểm hôm nay của cô càng được chăm chút tinh tế hơn. Bây giờ bị những giọt nước mắt này lăn qua, nếu không nhìn kỹ quả thực không nhận ra được, chỉ có vùng da quanh mắt còn sót lại vài vệt đỏ, để lộ sự yếu đuối của cô lúc này.

Cô không thể chờ đợi được một giây nào nữa, cô khẩn thiết muốn gặp Du Chi.

Trong khoảng thời gian này, Ôn Lật Nghênh vẫn luôn bận rộn với Quyết Khuyết, bây giờ hồi tưởng lại, cô mới phát hiện thời gian nghỉ ngơi gần đây của Du Chi đã dài hơn và nhiều hơn trước. Rất nhiều lần cô về nhà không quá muộn, anh đã chờ ở Du Viên, chờ cô tan làm trở về.

Những giọt nước mắt trong veo treo trên hàng mi cong vút, cô khẽ chớp mắt, nhìn qua, dòng xe cộ tấp nập của Kinh Bình như được phủ một lớp sương mờ ảo, một cảm giác mà cô chưa từng có.

Hỏi qua chú Dịch, ông nói tối qua Du Chi đã về căn hộ thuê rồi.

Cô không nhắn tin cho Du Chi trước, cô trực tiếp đỗ xe dưới lầu khu nhà.

Đang vội vã muốn lên lầu, cô bất ngờ đụng phải một người dì.

Ôn Lật Nghênh vội vàng, lịch sự nói một câu xin lỗi rồi định đi tiếp, giây tiếp theo lại bị người dì giữ lấy cổ tay. Cô đang khó hiểu, thì đối diện với một đôi mắt hiền từ.

“Cháu là Tiểu Ôn đúng không?”

Ôn Lật Nghênh khẽ nhíu mày, cô chắc chắn không quen biết người dì trước mắt, nhưng vẫn do dự gật đầu.

“Dì là dì Lý ở ban quản lý tòa nhà đây mà.” Người phụ nữ cười rộ lên, nếp nhăn nơi khóe mắt càng rõ hơn, bà tự nhiên nắm lấy tay Ôn Lật Nghênh, “Dì đã nghe Tiểu Du cưới vợ, hôm nay thật may mắn, lại được gặp.”

Ôn Lật Nghênh nhàn nhạt cười: “Sao dì lại nhận ra cháu ạ?”

“Tiểu Du nói chứ sao, vợ nó là người đẹp nhất trong đám đông.” Dì Lý nhìn quanh, động tác có chút khoa trương, “Dì vừa thấy, đây chẳng phải là cháu sao.”

Trái tim Ôn Lật Nghênh lại bị chạm đến, dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Du Chi biết cô thích nghe gì. Ngày thường anh lạnh lùng, ít nói như vậy, lại có thể giới thiệu cô với người ngoài như thế. Ôn Lật Nghênh mím môi chặt hơn, cảm xúc muốn gặp Du Chi trở nên càng mãnh liệt, cô liên tục nói vài tiếng cảm ơn, rồi chạy lên lầu.

Đã từng vô số lần cô ghét bỏ cầu thang của khu nhà cũ kỹ, chật chội này. Mỗi lần rẽ ở góc cua, tà váy lại bị cọ phải bụi.

Đây là lần đầu tiên, cô hoàn toàn mặc kệ những điều đó, một bước thành hai bước mà chạy lên, vài lần suýt nữa trẹo chân. Chìa khóa c*m v** ổ, một vòng, cô dứt khoát đẩy cửa ra, lồng ngực vẫn còn phập phồng dữ dội.

Du Chi đứng giữa phòng khách, trong tay còn cầm một chiếc cờ lê, bên cạnh là mấy thùng giấy, chất cao gần đến vai anh.

Sự xuất hiện của Ôn Lật Nghênh, rõ ràng nằm ngoài dự đoán của anh, anh nhất thời không phản ứng lại được.

Chỉ nửa người quay lại, lẳng lặng đối diện với cô.

Hôm qua cãi nhau gay gắt như vậy, những lời khó nghe gì cũng đã nói hết, bây giờ hai người lại im lặng đến lạ thường, kéo dài ánh mắt đối diện thật lâu, thật lâu.

Lòng bàn tay Du Chi siết chặt, áp vào chiếc cờ lê lạnh ngắt. Ở nơi Ôn Lật Nghênh không nhìn thấy, anh căng thẳng đến mức run lên khe khẽ.

Anh đã hối hận rồi.

Dù có tức giận đến đâu, anh cũng không nên nói với cô những lời nặng nề như vậy, lại càng không nên không tin tưởng cô. Nhưng Du Chi cũng không biết hôm qua anh bị làm sao, sự ổn định cảm xúc mà anh từng tự hào, trước mặt cô đã sụp đổ tan tành, mất kiểm soát đến mức Du Chi cũng cảm thấy mình xa lạ.

Nhưng cái gai mang tên Trần Trú Ngôn, đã cắm sâu trong lòng anh, có lẽ cả đời này cũng không nhổ ra được.

Ôn Lật Nghênh đã từng chủ động theo đuổi Trần Trú Ngôn, đến mức cả Cảng Đảo đều biết.

Trong bài báo ngày hôm đó, điều làm anh đau đớn nhất chính là cụm từ “tình cũ không rủ cũng tới”. Du Chi còn nhớ lúc đó anh đã hỏi Ôn Lật Nghênh, Trần Trú Ngôn rốt cuộc có gì tốt.

Câu trả lời cô dành cho anh là, Trần Trú Ngôn là thứ duy nhất cô cầu mà không được.

Lúc đó trong lòng anh đã rất trẻ con mà nghĩ, anh có một ngàn, một vạn cách để không cho Ôn Lật Nghênh “có được” anh. Dù so thế nào, với một tiêu chuẩn đơn giản như vậy, chắc chắn anh có thể thắng được Trần Trú Ngôn.

Nhưng Du Chi không tính đến, anh đã thật sự động lòng. Không biết từ khi nào, ba chữ “Ôn Lật Nghênh”, trong lòng anh đã quý giá hơn tất cả, quan trọng hơn tất cả.

Cho dù là lúc này, cô không làm gì cả, chỉ đứng đó, anh chỉ cần nhìn cô, Du Chi cũng rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập ngày càng có nhịp, ngày càng nhanh, ngày càng mãnh liệt.

Tình yêu khiến người ta trở nên không tự tin. Du Chi sợ Ôn Lật Nghênh ở bên cạnh anh sẽ có một ngày chán ghét.

Nhưng Trần Trú Ngôn vĩnh viễn là ánh trăng sáng mà cô đã mong nhưng không thể có được.

Sự mềm mại và yếu đuối mà cô chưa từng dành cho anh, ở chỗ Trần Trú Ngôn có lẽ là chuyện thường tình. Căn hộ thuê này, đã từng là nơi ẩn náu của Du Chi. Sau khi Trần Dã hy sinh một thời gian dài, anh luôn cuộn tròn trong phòng ngủ đó, cửa sổ đóng chặt, rèm kéo kín, khiến cả không gian trở nên ngột ngạt và không có ánh sáng. Cảm giác an toàn được xây dựng như vậy mới có thể khiến anh miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.

Nhưng tối hôm qua, rõ ràng là trên chiếc giường quen thuộc nhất, trong căn phòng quen thuộc nhất, anh đã có một đêm không ngủ, gần như thức trắng đến rạng sáng.

Trong đầu không ngừng suy nghĩ về dáng vẻ của Ôn Lật Nghênh khi “theo đuổi” Trần Trú Ngôn, lại nghĩ đến tương lai không có Ôn Lật Nghênh anh nên đối mặt một mình thế nào, nghĩ về quá khứ của họ, lại nghĩ về tương lai của họ.

Những suy nghĩ hỗn loạn đó, trong khoảnh khắc bất ngờ nhìn thấy Ôn Lật Nghênh, dường như đã bị nhấn nút tạm dừng.

Trong đầu Du Chi chỉ còn lại một ý niệm:

Toàn bộ sự chú ý của anh đổ dồn vào vành mắt ửng hồng của người phụ nữ. Dù đã được che đi bằng lớp phấn nền và một chút phấn nhũ, nhưng anh vẫn nhìn thấu được ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Gần như là một phản xạ bản năng, anh mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Em đã khóc sao?”

Bình Luận (0)
Comment